Thứ nữ - Chương 075 phần 1

Chương 75

Tam lão gia nghe
xong tất nhiên là rất cao hứng, sướng miệng đáp ứng, Cẩm Nương bị kinh ngạc một
trận, Thế tử gia này là có ý tứ gì, bản thân mình là một cái nữ tắc nhà người
ta, sao có thể xuất đầu lộ diện đi tới trà lâu tửu quán, đến cửa hàng này đã bị
một nhóm mấy vị phu nhân trong phủ nói mấy lần, nếu biết mình đi Thiên Hương
Cư, khi trở về còn không dùng nước bọt dìm chết mình sao?

Nàng không khỏi
nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, thấy đôi mi lớn lên thanh tú đậm đặc của hắn cũng
kéo cau lại, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm, sợ là lại không nhịn được, Thế tử
gia không thể so sánh với những người ở trong phủ kia, hắn ngàn vạn lần đừng có
phát cáu, cũng đừng cầm cái gì đó đập người ta, vì vậy trước khi hắn nổi giận
nàng nhanh chóng kéo áo thi lễ với Thế tử gia:

"Đa tạ ý
tốt của Thế tử, tướng công nhà ta thân thể không tiện, không quen đi tới nơi
đông người, xin thứ lỗi."

Tại sao không
nói mình là nữ nhân gia, cũng không có tiện đi nơi đó? Trên mặt Lãnh Thanh Dục
lộ ra nụ cười thú vị, nhưng vẻ mặt lại tiếc rẻ nói với Tam lão gia: "Ai
nha, nghe nói Thiên Hương Cư mới có một đầu bếp giỏi tới, chuyên làm giò Thiên
Hương, món này thật đúng là béo ngậy ngon miệng, chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi,
đã ăn còn muốn ăn nữa, nghe nói còn mời danh cầm nổi tiếng của Hỉ Thúy Lâu
trong kinh tới biểu diễn, ở Thiên Hương Cư đánh đàn ba ngày, hôm nay chính là
ngày đầu tiên, thực đáng tiếc, vậy mà thế huynh cùng thế tẩu không đi được, vậy
thì lần tới a, sẽ làm phiền hai vị a." Nói xong, thì nhấc tay thở dài cáo
từ, đồng thời cũng nhấc chân làm bộ muốn đi.

Tam lão gia đã
sớm bị lời nói của hắn khiến lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại không cần chính mình
làm chủ trả tiền, nên làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, nên một tay
giữ chặt hắn, quay đầu nói với Lãnh Hoa Đình: "Ai a, Đình Nhi, cháu suốt
ngày cắm đầu ở trong phủ, cũng không có đi ra ngoài chơi đùa, hôm nay Thế tử
cùng cháu tuổi tác tương tự, các người mới quen đã thân, sao có thể không nể
mặt mũi của Thế tử gia, nào, cùng cháu dâu đi thôi, dù sao Xuân Hồng cũng đi,
chủ tớ các nàng cũng có bạn phải không?"

Cẩm Nương bị lời
này của Tam lão gia chọc tức đến mức nghẹn khuất, Tam lão gia thật đúng là ngu
xuẩn, lại lấy mình cùng Xuân Hồng so sánh, thật không giống như lời nói của một
trưởng bối, nàng đang muốn phản bác, thì chợt nghe Lãnh Hoa Đình nói:
"Nương tử, không phải nói còn muốn hồi môn sao? Bây giờ cũng không còn
sớm." Nói xong, liền hướng Lãnh Thanh Dục chắp tay: "Ý tốt của thế
huynh ta nhận lĩnh, hôm nay thật sự là không khéo, nội tử còn muốn đi hồi môn,
nên mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, Tam thúc, thế huynh đến cửa hàng của chúng ta
chính là khách, sao ngài có thể để thế huynh làm chủ mà mời chứ?"

Cẩm Nương nghe
xong cũng cười, tiếp lời nói: "Tam thúc a, hôm nay chính là ngày mà ngài
tiếp quản cửa hàng, hiếm khi Thế tử gia đến đây, lại nể mặt cùng ngài, ngài
liền mời mấy vị bằng hữu tới thêm cho náo nhiệt a, ta cùng tướng công không thể
đi được, nơi đó cũng không phải là chỗ cho nữ tắc như ta đây tới."

Tam lão gia đang
ngạc nhiên sao Lãnh Hoa Đình đối với Thế tử lại trở nên nho nhã lễ độ thế,
giống như con người toàn bộ thay đổi, hắn còn đang nghi hoặc, thì lại nghe bọn
họ kẻ xướng người họa nói muốn chính mình làm chủ mời khách, thì rất căm tức.

Bất quá, lời nói
này của cháu dâu cũng chạm vào tâm khảm của hắn, hắn khó khăn lắm mới làm
chuyện đứng đắn, dĩ nhiên muốn tìm thêm nhiều bạn bè ủng hộ, huống chi còn có
Thế tử Dụ Thân Vương ở một bên nể mặt mũi, nên nhất thời bất chấp nghĩ nhiều
đến chuyện của Lãnh Hoa Đình, kéo tay Lãnh Thanh Dục một cái liền đi ra bên
ngoài: "Thế chất, thật sự là tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp mặt,
hôm nay ngươi nhất định phải nể mặt mũi của thế bá, mấy tên bằng hữu của ta
ngày thường đều gọi ta là kẻ ăn không ngồi rồi, hôm nay ta cũng làm được một
chút chuyện đứng đắn, vì thế phải để cho bọn họ rửa mắt nhìn kĩ, mà chớ xem
thường người khác."

Quay đầu lại
liếc nhìn Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương, đối với Thế tử nói: "Hai người bọn
họ chỉ là những đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, đi theo chỉ làm Thế tử mất
hứng, sẽ không thú vị, đi một chút đi, Cầm Nương của Hỉ Thúy Lâu chính là cũng
là người không dễ mời đến, Thiên Hương Cư làm thế thật là bỏ vốn lớn, tay của
Cầm Nương này... thật đúng là trắng trắng noãn noãn, ngẫm lại liền..."

Lãnh Thanh Dục
vốn còn muốn nói cái gì đó, nhưng không chịu nổi Tam lão gia một hồi kéo một
hồi túm, chờ hắn hoàn hồn, thì người đã bị kéo ra khỏi cửa, không nghĩ tới, đôi
vợ chồng son này tình cảm cũng không tệ lắm, kẻ xướng người họa lại đem Tam lão
gia quên hết mọi chuyện, đều đã nói đến nước này, dù hắn không muốn cùng Tam
lão gia dính dấp với nhau, thì hôm nay cũng không có khả năng chối từ, nên chỉ
đành cười khổ đi theo Tam lão gia.

Tam lão gia trước
khi đi vẫn không quên dắt Xuân Hồng đi theo, Xuân Hồng bất đắc dĩ theo sát phía
sau hắn, không tình nguyện mà đi tới, lúc đến cửa tiệm, còn nhịn không được lại
u oán liếc nhìn vào, hận ý chợt lóe này khiến trong lòng Cẩm Nương nhảy dựng lên,
Xuân Hồng... thật đúng là oán chuyện này, nàng không khỏi lại nghĩ tới Lục Liễu
bị đánh, liền hỏi Lãnh Hoa Đình: "Tướng công, chàng không phải là muốn đem
Lục Liễu cũng đưa cho Tam thúc sao, ta thấy Tam thúc cũng không phải là phu
quân tốt." Nghĩ tiếp thì sợ Lãnh Hoa Đình nói nàng mềm lòng, nên vội vàng
bồi thêm một câu: "Bất quá, đó cũng là do các nàng, ai bảo mỗi một người
các nàng đều là tâm thuật bất chính, âm mưu mấy chuyện xấu, ta thấy Xuân Hồng
vừa rồi sợ là muốn nghĩ ra cái âm mưu gì nữa a."

Lãnh Hoa Đình
thấy nàng cuối cùng cũng có ánh mắt, hắn vốn muốn mắng một chút, nhưng hiện tại
thì bất đắc dĩ nở nụ cười, quay xe lăn nắm mũi của nàng, hừ lạnh nói: "Coi
như nàng biết chuyện, nhìn ra nàng ta không được bình thường, nếu như trước kia
một lòng một dạ chỉ biết mềm lòng, một ngày nào đó sẽ bị bọn họ làm cho khổ sở
đến chết, mà bản thân còn đang mơ hồ, thật là một nha đầu đần."

Cẩm Nương cau
mày vươn thẳng cái mũi, oang oang nói: "Dù sao tướng công chàng rất thông
minh, có chàng che chở, ta đần thì đần a, gả cho chàng không phải là muốn cho
chàng che chở sao?"

Lãnh Hoa Đình
nghe được trong lòng liền mền nhũn, một cỗ tình cảm ấm áp bay thẳng đến nội
tâm, ôn nhu vuốt ve mày của nàng, "Tất nhiên sẽ hết sức che chở cho nàng
a, ai bảo nàng là nương tử của ta."

Phú Quý vẫn còn
chưa giao lại hết mọi chuyện trong cửa hàng, nên Lãnh Hoa Đình liền để lại lệnh
bài cho hắn, để sau khi hắn xong việc đến Vương phủ tìm Lãnh Khiêm.

Lãnh Khiêm đang
chờ ở bên ngoài cửa hàng, Tứ Nhi thì một mực đi dạo trong cửa hàng, lúc này
nhìn thấy Thiếu phu nhân cùng Thiếu gia đã xong việc đi ra, thì vội vàng tới
đón, "Bây giờ trở về Vương phủ sao?"

Cẩm Nương liền
nhớ lại chuyện muốn đi gặp đại sư phụ ở Tương Tác doanh, nên quay đầu hỏi Lãnh
Khiêm: "A Khiêm, ngươi cùng đại sư phụ ở Tương Tác doanh nói chuyện như
thế nào rồi? Hắn có chịu chia ra một phần lợi nhuận cho chúng ta không?"

"Đại sư phụ
nói, phải xem Thiếu phu nhân còn có thể làm được cái gì." Lãnh Khiêm nét
mặt không biểu tình nói, hôm qua khi hắn đi qua Tương Tác Doanh, đại sư phụ đó
khi nghe Thiếu phu nhân nói muốn một phần lời nhuận, thì thiếu chút nữa đem
tròng mắt trợn trừng đi, tựa như hắn là quái vật vậy, Lãnh Khiêm bị hắn trừng
đến mức ngượng ngùng, thật vất vả mới nói hết lời nói của thiếu phu nhân, đại
sư phụ nghe xong thì lại cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, mới nói với hắn, bảo hắn
thử đem những món đồ kia đến, nhìn xem có chỗ hữu dụng hay không.

Cẩm Nương nghe
xong thiếu chút nữa bị tức chết, đại sư phụ này thực gian trá a, bản thân mình
nếu như vẽ thêm một bức họa nữa, không phải là hắn lại học trộm sáng ý của mình
sao? Được rồi, không phải là của mình, mình cũng là trộm từ kiếp trước, nhưng
mà, tại đây, thì không phải là của nàng sao, thật sự là không có đạo đức, nàng
phải tìm người tranh luận để phân xử mới được, một chút về kiến thức quyền sáng
chế cũng không hiểu, lao động trí óc cũng là tài phú nha, sao có thể để cho họ
học trộm không trả tiền, thật không biết xấu hổ, không biết xấu hổ a.

Đang oán thầm,
thì Lãnh Hoa Đình chọc chọc trán của nàng nói, "Phát ngốc cái gì, bức họa
này ta cũng không vẽ, sáng mai ta đi tìm phụ vương, chỉ cần Tương Tác Doanh mà
dùng bản vẽ của nàng làm ổ trục kéo xe, ta liền dẫn theo người đi đập bể, đập
đến không còn cái gì mới trở về, nhìn xem hắn có chịu cho một phần lợi nhuận
hay không."

Ách... cái này
cũng có thể coi là xã hội đen sao? Quá mạnh mẽ đi, Cẩm Nương nghe được như thế
hai mắt liền lóe sáng, nếu không phải Lãnh Khiêm cùng Tứ Nhi đều ở bên cạnh,
thì nàng thiếu chút nữa liền nhào tới ôm tướng công của mình mạnh mẽ hôn một
ngụm, thật là đáng yêu, bất quá, xem vẻ mặt hắc tuyến của Lãnh Khiêm, thì đã
biết biện pháp này sợ là không thành, Tương Tác Doanh chính là một bộ phận của
nội vụ phủ, đó là nơi tùy tiện có thể đập bể sao? Vừa nghĩ như thế, mới biết
Lãnh Hoa Đình bất quá chỉ trêu chọc nàng thôi, nên không khỏi cong miệng nói:
"Tướng công trêu chọc ta!"

Lãnh Hoa Đình
xem khuôn mặt nàng nhất thời hưng phấn mà đỏ lên, rồi nhất thời nghĩ lại mà
thần sắc ảm đạm, biểu lộ biến hóa cực nhanh, hắn không khỏi đưa tay đi xoa
khuôn mặt của nàng, đem mặt của nàng vò thành một cục nhăn, trong miệng cả giận
nói, "Nàng có phải không tin tướng công của nàng không, ta nói đi đập bể
là sẽ đi đập bể, mọi người không phải nói ta là kẻ nửa ngốc nghếch sao, kẻ nửa
ngốc nghếch đương nhiên sẽ làm việc không nói lý lẽ, ngay cả Hoàng Thượng cũng
biết mà, còn thương tiếc cho phụ vương, hơn nữa, ta đây cũng là thay Hoàng
Thượng giáo huấn những tiểu nhân tâm can đen tối kia, Hoàng Thượng còn phải
tặng thưởng cho ta mới đúng."

Ách, lời nói này
cũng có thể nói sao, Cẩm Nương lại không hiểu, đang muốn hỏi nữa, thì thấy đôi
mắt đen như mặt ngọc của hắn trở nên xa xôi, xem ra cho dù hỏi hắn cũng sẽ
không nói cho nàng biết, bất quá nghe lời nói của hắn nàng cũng rất mong đợi,
hắn nói cũng có đạo lý, ngày thường người bên ngoài không phải đều xem hắn là
kẻ nửa ngốc nghếch sao? Lại bị đoạt Thế tử vị, nên trong nội tâm Hoàng Thượng
đối với hắn cũng có vài phần thương tiếc a, mà trong lòng Giản Thân Vương sợ là
cũng thẹn với hắn vì không bảo vệ hắn được tốt, dựa vào danh tiếng ngốc nghếch
làm xằng làm bậy... Ừ, không tồi.

Vừa nghĩ như
thế, nàng liền đem tâm tư muốn gặp đại sư phụ kia để xuống, tóm lại mọi chuyện
đều có tướng công của nàng rồi.

Lãnh Khiêm liền
vội vàng lên xe ngựa đi Tôn Tướng phủ, dù sao chỉ là cách hai con đường, cũng
rất gần, chưa đến thời gian một khắc chung, thủ vệ bên ngoài Tôn phủ cùng người
hầu thấy xe ngựa của Giản Thân Vương phi đến, thì vội vàng đi vào bẩm báo,
không bao lâu, Bạch đại tổng quản liền ra đón, vẻ mặt mừng rỡ: "Tứ cô phu
nhân, Tứ cô gia, làm sao tới mà không báo thư về a, Lão thái gia cùng Lão gia
đi lên triều vẫn chưa có về, một lát nữa sẽ sai người báo tin cho Nhị phu nhân,
Nhị phu nhân sợ là đang chạy tới nhị môn nha." Lải nhải một hồi, lại khiến
cho Cẩm Nương nghe được mà thấy lòng ấm lại.

Lãnh Khiêm đem
Lãnh Hoa Đình ôm xuống đất, Bạch tổng quản nhìn Tứ cô gia dung nhan kinh diễm
mà phải ngồi trên xe lăn thì trong lòng lại là chua xót, Tứ cô nương tốt như
vậy mà lại gả cho một người tàn tật... Thật là tạo nghiệt a, Nhị phu nhân mà
nhìn thấy sợ là sẽ thương tâm.

Sau khi Cẩm
Nương gả đi cũng chưa có quay về hồi môn, nhưng tất cả cấp bậc lễ nghĩa Giản
Thân Vương phủ đều làm rất đầy đủ, ngay cả lễ hồi môn cũng mang đến rất nhiều
thứ, cho nên, người trong phủ cũng rất hiếu kỳ đối với Tứ cô gia chưa từng thấy
mặt này, cũng đối với Tứ cô nương vừa hâm mộ, vừa có phần thương tiếc, cũng có
ghen ghét cùng khinh thường, Bạch tổng quản từ sau sự kiện đồ cưới kia, ngược
lại đối với Tứ cô nương rất để tâm, mỗi lần Giản Thân Vương phủ có tin tức gì
chuyển tới, đều là hắn tự mình đi báo cho Nhị phu nhân biết, Nhị phu nhân bây
giờ đang giúp đỡ Đại phu nhân trông coi việc nhà, nàng làm người ôn hòa khôn
khéo, tuy có chút ít thủ đoạn, nhưng là người công chính, công bằng, nên bọn hạ
nhân rất tin phục.

Hắn tất nhiên
biết rõ điều Nhị phu nhân bây giờ quan tâm nhất chính là chuyện của Tứ cô
nương, nhưng mà cửa nhà Giản Thân Vương phu rất cao, hắn đã từng đi qua mấy
lần, lại không có thể nhìn thấy Tứ cô nương, ngược lại Vương gia thì đã gặp qua
hắn một lần, tuy Vương gia cũng nói mọi chuyện của Tứ cô nương đều tốt, bảo
mình cứ yên tâm, cho nên, mỗi lần trở về, hắn đều chỉ lấy những tin dễ nghe báo
với Nhị phu nhân, Nhị phu nhân vốn là người thông minh, làm sao có thể dễ dàng
tin như vậy, hôm nay Tứ cô nương và Tứ cô gia cùng nhau trở về, khiến cho Bạch
tổng quản rất kích động, vẻ lão luyện thành thục trên mặt cũng hiện đầy ý cười.

Lãnh Hoa Đình
đối Bạch tổng quản khẽ gật đầu, Bạch tổng quản đi phía trước dẫn đường, Lãnh
Khiêm liền ở phía sau đẩy xe, Tứ Nhi cũng đi theo hồi môn, trên đường đi gặp
được không ít người quen, xem Tứ Nhi ăn mặc so với trong phủ trước kia tinh xảo
hơn rất nhiều, nên trong mắt họ đều lộ ra vẻ hâm mộ, Tứ Nhi nhìn thấy vậy, đầu
cũng ngẩng cao hơn, tuy nói không phải là mũi hướng lên trời, nhưng cũng là một
bộ dạng hăng hái, Lãnh Khiêm hiếm khi nhìn thấy được bộ dáng này của nàng, nên
nhịn không được liền nhìn nhiều hơn một chút.

Ở một bên một
vài nha đầu quen biết Tứ Nhi đã bắt đầu có ánh mắt háo sắc, cảm thấy nam tử
lạnh lùng sau lưng Tứ cô gia nhìn Tứ Nhi có mấy phần ái muội, nên nhất thời đối
với Tứ Nhi càng hâm mộ cùng ghen ghét.

Đương nhiên, một
đám bọn tiểu nha hoàn phần lớn đều bị dung mạo tuyệt mỹ của Lãnh Hoa Đình hấp
dẫn, nếu không phải Bạch tổng quản mặt lạnh đem tầm mắt quét ngang, sợ là sớm đã
có kẻ mở to mắt đối với Tứ cô gia chảy nước miếng, ban đầu họ cho rằng Tứ cô
nương gả cho người tàn tật nên còn có mấy phần đồng tình, bây giờ cũng chỉ có
phần cực kỳ hâm mộ.

Bạch tổng quản
đầu tiên là dẫn Cẩm Nương đi tới nội viện của Lão phu nhân, Nhị phu nhân đã sớm
đến bên ngoài viện nghênh đón, đầu tiên liếc nhìn thấy là Lãnh Hoa Đình, Lãnh
Hoa Đình cũng là lần đầu tiên gặp Nhị phu nhân, xem một bộ dáng nàng mặc dù nhu
nhược lịch sự, nhưng ánh mắt lại sáng mà có thần, khôn khéo lanh lợi, ánh mắt
này cùng Nhị phu nhân trong Vương phủ là đồng dạng, nhưng ánh mắt này nhìn Cẩm
Nương chỉ có từ ái cùng thương tiếc, từ rất xa khi nhìn thấy Cẩm Nương, vành
mắt nàng đã đỏ, thần sắc này cũng không giống giả bộ, xem ra, quả thật cốt nhục
thân tình, người dù lợi hại nhưng đối với con gái của mình đều là tình cảm thật
sự.

Điều này liền
làm cho, Lãnh Hoa Đình tuy không tiện hành đại lễ, nhưng cũng ngồi trên xe lăn
khom người hạ bái, cung kính kêu một tiếng: "Nhạc mẫu."

Khiến Nhị phu
nhân nghe xong rất kích động, liên tục đáp lời, nhìn con rể của mình từ trên
xuống dưới, ngược lại càng xem càng thỏa mãn.

Cẩm Nương nhìn
thấy Nhị phu nhân, thì cái mũi cũng là đau xót, nước mắt liền muốn chảy ra, một
mặt giữ chặt tay Nhị phu nhân nói: "Nương, Cẩm Nương rất nhớ người."

Nhị phu nhân vỗ
vỗ tay của nàng, ở trước mặt con rể cũng không nên quá sủng ái con gái, vì thế
chỉ cười rưng rưng đem nàng kéo vào trong nội viện: "Hài tử ngốc, cách
cũng không xa, nhớ nương thì đến thăm nương là được rồi, đi mau, Lão phu nhân
nghe nói con trở về, thì cao hứng vô cùng."

Lão phu nhân xác
thực đang ở trong phòng, thấy Nhị phu nhân lôi kéo Cẩm Nương đi vào, trong mắt
cũng lộ ra ý tha thiết, Cẩm Nương vừa vào cửa, liền chính mình phụ giúp Lãnh
Hoa Đình, đi đến trước mặt Lão phu nhân, Hồng Tụ rất có nhãn lực nên nhanh
chóng cầm cái đệm trải lên, Cẩm Nương liền quỳ xuống, thùng thùng dập đầu ba
cái, thanh âm nghẹn: "Nãi nãi..."

Lão phu nhân đợi
nàng dập đầu xong, đau lòng đứng dậy đi kéo nàng, Cẩm Nương không chịu, nói với
Lão phu nhân: "Nãi nãi, tướng công đi đứng không tiện, Cẩm Nương thay hắn
dập đầu với ngài."

Cúi đầu vừa muốn
bái, thì lại bị Lãnh Hoa Đình ở sau lưng một tay kéo lấy, "Nương tử, để ta
tự mình làm."

Cẩm Nương kinh
ngạc quay đầu lại nhìn hắn, đã thấy trong mắt phượng xinh đẹp của hắn có sự
kiên trì, chân của hắn cũng không phải là tàn tật, chỉ là trúng độc, có thể đi,
nhưng mà sẽ vô cùng thống khổ như ngàn vạn kim châm, nàng không nỡ a, vì thế
không khỏi lắc đầu, "Tướng công..."

"Lần đầu
tiên gặp tổ mẫu, cấp bậc lễ nghĩa sao lại có thể do nương tử thay thế."
Hắn cười an ủi nàng, tay cũng ngoan cường dắt tay của nàng, không cho nàng hạ
bái.

Ngày hôm sau,
sau khi thành thân, lúc đối mặt với phần đông thân thích trong Vương phủ, hắn
hai mắt nhìn trời, ai cũng không để ý tới, ngày thường, thì cũng không đem ai
để vào trong mắt, nhưng hôm nay lại muốn tới dập đầu với tổ mẫu của nàng... Nơi
mềm mại trong tim Cẩm Nương liền như có người ở đó bấu véo một hồi liền buông
ra, vừa đau vừa chua xót, lại thư sướng ngọt ngào.

Nàng trong vô ý
thức liền đứng lên đi đỡ hắn, Lãnh Hoa Đình sắc mặt bình tĩnh từ trên xe lăn
đứng lên, nhấc một bước gian nan, nhưng mỗi bước đi ra đều rất kiên định, người
bên ngoài nhìn xem hắn cùng với người bình thường không khác gì, chỉ là cước bộ
hơi nặng chút ít, nhưng Cẩm Nương lại có thể cảm giác được, hắn đã dùng bao
nhiêu nghị lực mới đi ra được mỗi một bước, tay vịn hắn, liền bắt đầu run rẩy
lên, bất quá chỉ còn hai bước là đến, nhưng lại như là cách thiên sơn vạn thủy,
lúc Lãnh Hoa Đình vững vàng quỳ xuống, thân thể Cẩm Nương cũng mềm nhũn theo,
quỳ một gối bên trên mặt đất, nhưng tay cũng không buông hắn ra, cùng hắn nhất
tề hạ bái.

Lúc này đây Lão
phu nhân không đợi Lãnh Hoa Đình bái xuống, liền vội vàng tự mình đứng lên,
nâng hắn, "Hài tử ngoan, làm khó cháu, nhanh mau đứng lên." Lão phu
nhân là người nào a, cho dù Lãnh Hoa Đình trấn định tự nhiên, nhưng mồ hôi trên
trán cùng gân xanh đã nổi lên cũng không thể gạt được bà, bà không khỏi vì
thành ý của hắn mà động dung, càng cảm thấy vui mừng thay cho Cẩm Nương, xem ra,
Tứ cô nương rất được lòng của cô gia, bằng không, cô gia cũng sẽ không liều
mạng cấp mặt mũi cho Tứ cô nương ở nhà mẹ đẻ như thế.

Nhị phu nhân ở
một bên nhìn xem lệ đã sớm rơi đầy mặt, Bạch đại tổng quản rất có nhãn lực đi
đến giúp đỡ Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình từ mặt đất đứng lên, Lãnh Hoa Đình
vung tay mỉm cười, đối Bạch tổng quản nói: "Không cần."

Động tác ưu nhã
đứng lên, Tứ Nhi càng nhanh tay lẹ mắt, mang xe lăn đẩy tới phía sau hắn, Lãnh
Hoa Đình nặng nề mà ngồi ở trên mặt ghế, một khắc này, tim của Cẩm Nương đều
treo cao, cuối cùng cũng trở xuống lồng ngực, tâm bị từng đợt co rút đau đớn,
người bình thường nhìn đây chỉ là hành vi đơn giản, nhưng đối với hắn mà nói,
sợ là sắp mất nửa cái mạng đi, nhưng mà, hắn biểu hiện kiên cường như thế,
chính là muốn làm cho người trong nhà mẹ đẻ của mình yên tâm với mình, nên nàng
đâu thể nhẫn tâm phá hư kết quả hắn cố gắng kiến tạo, vì thế cố nén lệ nuốt vào
trong bụng, cầm khăn nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi.

Nhị phu nhân tự
nhiên là biết rõ tình huống thân thể của của Lãnh Hoa Đình, sau khi Cẩm Nương
gả đi, nàng đã không ít lần thăm dò tình huống của hắn, biết rõ chân của hắn
tàn phế sáu năm, sáu năm đó, cho tới bây giờ cũng không có người thấy hắn đứng
lên, hôm nay, ở trong phòng Lão phu nhân, vì hoàn thành toàn bộ lễ cấp mặt mũi
cho Tứ cô nương, hắn chẳng những đứng mà còn đi vài bước, tâm một mực lo lắng
vì Cẩm Nương cũng hoàn toàn rơi xuống, xem ra cô gia rất thương yêu Tứ cô
nương, nhìn hắn như vậy, hoàn toàn không giống như lời đồn đãi kia... Là một
nửa ngốc nghếch, tướng mạo tất nhiên là không cần phải nói, trong thiên hạ thì
lại tìm không ra nam tử so với hắn tuấn dật hơn, tính tình tao nhã hữu lễ, cử
chỉ ưu nhã lễ độ, làm sao lại giống như người khác nói là tính tình thô bạo.

Càng xem càng
vui mừng, càng xem càng yêu mến, Nhị phu nhân rưng rưng nước mắt, trên mặt treo
đầy tươi cười, quay đầu nói với Lão phu nhân: "Nương, Tứ cô nương chính là
người có phúc." Rồi vụng trộm cầm khăn lau lệ nơi khóe mắt.

Lão phu nhân
nghe xong cũng là gật đầu, cười nói: "Ngươi đã có thể yên tâm a, hôm nay
người cũng thấy, vì vậy không nên hàng ngày ở trước mặt ta nhắc tới nữa, ngươi
không phiền, lão bà ta cũng phiền chết đi."

Câu này vừa nói
ra, khiến không khí trong phòng liền sinh động lên, Hồng Tụ nhanh chóng mang
ghế cho Cẩm Nương ngồi, Cẩm Nương cũng không để ý tới, mà ngồi bên cạnh Lãnh
Hoa Đình, liền có tiểu nha đầu đi vào dâng nước trà, lại bày trái cây, Lão phu
nhân liền hỏi Lãnh Hoa Đình một ít chuyện nhà, Lãnh Hoa Đình đáp từng chuyện,
trên mặt cũng không có một chút không kiên nhẫn nào, Cẩm Nương nhìn thấy liền
cao hứng, hắn vì mình, liền nhịn sự khó chịu khi nói chuyện tào lao, hắn hiếm
khi có lúc như vậy, còn nghiêm trang như thế, từng câu đều là nghiêm túc trả
lời.

Nhị phu nhân
liếc mắt, thấy Cẩm Nương chỉ dẫn theo một mình Tứ Nhi trở về, thì rất là kinh
ngạc, không khỏi hỏi: "Như thế nào không thấy Bình Nhi đi theo?"

Cẩm Nương đang
nghĩ ngợi muốn tìm một cơ hội cùng Nhị phu nhân nói chuyện của Bình Nhi, lại
không ngờ lúc này, ngay trước mặt Lão phu nhân cùng Lãnh Hoa Đình Nhị phu nhân
lại hỏi, làm cho nàng rất khó xử, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Lão phu nhân ánh
mắt rất sắc bén, không chỉ sắc mặt Cẩm Nương khác thường, mà Tứ Nhi đứng ở một
bên cũng bối rối, thì liền biết rõ nha đầu Bình Nhi kia sợ là xảy ra vấn đề
rồi, lại nghĩ tới trước khi Tứ cô nương gả đi, bên người cũng có người không
sạch sẽ, trong nội tâm bà càng hiểu rõ vài phần, cũng không đợi Cẩm Nương trả
lời, liền nói với Nhị phu nhân: "Ngươi cũng không nhìn vợ chồng son bọn họ
một chút, rõ ràng chính là nhất thời nảy lòng ham muốn trở về, sao có thể mang
về hết, lại nói, nha đầu tốt a, một cái là được, nhiều người nhìn xem còn vướng
bận." Nói xong, rồi cười cười nói với Hồng Tụ đứng một bên: "Ngươi
xem, bên cạnh ta cũng chỉ có một mình Hồng Tụ, đó là bởi vì nàng lấy được lòng
của ta, những người khác, ta còn dùng không quen."

Hồng Tụ nghe
xong liền đứng một bên cười không ngừng.

Nhị phu nhân
cũng nhìn ra Cẩm Nương có điều không đúng, nàng vốn chỉ là thuận miệng hỏi, hôm
nay nghe Lão phu nhân vừa nói như vậy, trong nội tâm liền nổi lên nghi ngờ, bất
quá, bây giờ đang có mặt cô gia, nên hông thể hỏi nhiều, chỉ là trong nội tâm
bắt đầu lo lắng.

Mấy người bọn họ
đang nói chuyện, thì bên kia chợt nghe bọn tiểu nha đầu báo lại, nói là Nhị cô
nương nghe nói Tứ cô nương cùng Tứ cô gia hồi môn, nên kéo Đại cô nương cùng đi
tới.

Cẩm Nương nghe
xong liền chấn động, không khỏi nhìn về phía Nhị phu nhân, Nhị phu nhân liền
giải thích nói: "Cũng thật trùng hợp, hôm nay Đại cô nương cũng trở về hồi
môn, nàng đến đây cũng được một canh giờ, thì con cũng trở lại, hôm nay thật là
ngày lành."

Câu sau là nói
với Lão phu nhân, nhưng trên mặt Lão phu nhân lại không vui vẻ, cũng không quản
Tứ cô gia đang ở đây, hừ lạnh một tiếng nói: "Tứ cô nương của chúng ta khó
có được lần đầu hồi môn, Đại cô nương, thì suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ, cũng
không biết lúc trước mẫu thân nàng có dạy nàng nữ giới, xuất giá chi nữ không,
nào có ai ba ngày hai ngày lại về nhà mẹ đẻ, thật sự là mất hết thể diện của
Tôn gia chúng ta, Cẩm Nương a, con từ nay về sau nên coi nhà chồng làm trọng,
coi chồng là trời, cũng đừng học Đại tỷ của con a..."

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3