Thứ nữ - Chương 074 phần 1

Chương 74

Lời của Tứ thẩm
vừa dứt, Lãnh Hoa Đình liền rướng cổ rống lên với Tứ thẩm, lộ ra khuôn mặt đỏ
bừng vô cùng tuấn mỹ, mắt phượng trừng đến tròn xoe, một bộ dáng muốn ăn tươi
nuốt sống Tứ thẩm.

Tứ thẩm bị hắn
chọc cho tới tức giận đến phát run, nhưng mà toàn bộ Vương phủ đều biết Lãnh
Hoa Đình tính tình giống như một tiểu hài tử mười hai tuổi, hơn nữa đã quen với
bộ dạng hắn như vậy, nên bình thường cũng không cùng hắn so đo, nếu Tứ thẩm có
tức giận, cũng chỉ có thể cố mà chịu đựng, chỉ nói với Vương phi: "Vương
tẩu, người xem... người xem Đình Nhi..." Tức giận đến nói cũng không thành
lời, lại cảm thấy thật sự không còn mặt mũi, vì vậy quay đầu lại mắng Cẩm
Nương: "Đều là ngươi dạy hư hắn, trước kia Đình Nhi cũng không có tức giận
lớn như vậy, rốt cuộc vẫn mẹ đẻ xuất thân quá kém, gia cảnh như vậy, làm gì có
khả năng dạy dỗ ra một cô nương tốt chứ."

Đây là mắng mẹ
đẻ của mình luôn rồi, Cẩm Nương cười lạnh một tiếng, kéo tay Lãnh Hoa Đình, cảm
kích nhìn hắn một cái, trả lời: "Không biết là Tứ thẩm ngay cả mẫu thân
của người khác cũng đem ra mắng thì được ai dạy dỗ ra, tướng công bị dạy xấu ở
đâu, hắn chỉ là đau lòng ta, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nương tử của mình bị người
ta khi dễ cũng không lên tiếng, thì đó mới là tướng công tốt sao?" Trong
giọng nói còn lộ vẻ kiêu ngạo.

Vương phi nghe
xong trong nội tâm không khỏi ngòn ngọt, mặc kệ là lúc nào Cẩm Nương trước hết
đều nghĩ giữ lại mặt mũi cho Đình Nhi, thảo nào Đình Nhi luôn thời thời khắc
khắc muốn che chở nàng, hai người họ ở cùng một chỗ, tuyệt đối sẽ không chịu bị
thiệt, xem ra, từ nay về sau mình cũng có thể bớt bận tâm rồi. Không khỏi cũng
cười theo, nhưng lại không thể chọc giận Tứ thẩm, liền vội vàng đến hòa giải,
"Tứ đệ muội, hai người bọn họ đều là hài tử, ngươi là một trưởng bối, cùng
bọn họ so đo làm cái gì, cho dù ngươi tức chết, bọn họ cũng không hiểu chuyện
gì, còn không biết ngươi tức cái gì, không những bị mất mặt mũi, vừa tức lại
hại thân, thôi bỏ đi, đến, đến, đến, đều đã lâu không có đánh mã điếu rồi, khó
có được hôm nay tới đầy đủ như vậy, mở một bàn đi."

Nhị thái thái ở
bên này, ban đầu nàng cũng cảm thấy vì chuyện Cẩm Nương sắp xuất môn mà mấy
người họ lại đây ồn ào cũng không quá cần thiết, bây giờ thì tốt rồi, ồn ào
không được còn rước lấy một bụng ấm ức, mất mặt mũi không nói, còn khiến cháu
dâu sinh ra chán ghét, tội gì chứ, bất quá, trải qua chuyện này, ngược lại nàng
nhìn ra cháu dâu này cũng không phải là dễ trêu chọc... Vừa nghe Vương phi mở
lời hòa giải, nên vội vàng nói theo: "Ta cũng đã lâu không có chơi rồi,
suốt ngày ngồi ngốc trong nhà, thật là không thú vị, đến, nào, nào, Tứ đệ muội,
hôm nay chúng ta phải thắng được tiền của Vương tẩu trở về, cùng với tiểu bối
so đo làm gì, thật không có ý nghĩa."

Tam thái thái
chính là người sợ phiền phức, vừa mới nhìn thấy Lãnh Hoa Đình cứng rắn quát lên
thì nàng đã có chút sợ, hắn là Nhị vương tử, người nào mà dám đánh, Vương gia
cùng Vương phi thì đều bao che khuyết điểm cho hắn, nếu như ép hắn, chưa biết
chừng hắn sẽ dùng cái gì đó đập đến mình cũng không biết, nên vừa nghe Vương
phi nói đánh mã điếu, nàng căn bản là không muốn, vì mấy tháng này tiền riêng
đều bị Tam lão gia lấy hết, trong túi chỉ có mấy lượng bạc thôi, bất quá, vận may
của Vương phi không tệ bình thường đâu nhé, một lát nếu có thể thắng cũng không
tồi, vừa nghĩ như thế, Tam thái thái liền cười tủm tỉm kéo Tứ thái thái:
"Ai nha, đệ muội, ngươi còn lạ gì tính tình của Đình Nhi chứ? Hắn như hài
tử vậy, nào, ta hôm nay cũng ngứa tay rồi, nhanh nhanh chơi a."

Hôm nay mấy chị
dâu đều khuyên nàng, cũng coi như cho Tứ thái thái mặt mũi, Tứ thái thái vừa bị
Cẩm Nương chọc tức giận đến muốn mắng lại, nếu mà còn ầm ĩ nữa thì quả thật là
con lừa, vì vậy nàng không được tự nhiên lắm nhưng vẫn theo Vương phi đi đông
sương phòng, nơi đó, Thanh Thạch đã sớm dọn xong bàn, tất cả dụng cụ cũng đủ,
chỉ còn chờ mở bàn.

Cẩm Nương kỳ
thật cũng rất muốn đi theo xem, kiếp trước nàng chính là một con ma bài bạc
nhỏ, chơi giỏi nhất là mạt chược, cũng không biết mã điếu ở đây cùng mạt chược
có gì khác nhau.

Nhưng mà, hôm
nay việc xuất phủ là chuyện hàng đầu, đến lúc này Lãnh Hoa Đường còn chưa tới,
xem ra, đã bị Thượng Quan Mai cuốn lấy, đi ra không được, nghĩ vậy liền cảm
thấy rất khoan khoái, nên vẫn theo vào đông sương phòng, cung kính hạ thân nói
với Vương phi: "Nương, hôm qua Đại ca nói muốn dẫn tướng công đi, lúc này
vẫn còn chưa tới, hẳn là có việc, vậy con dâu cùng tướng công đi trước, ngài
cùng các thím dâu cứ chậm rãi chơi a."

Vương phi đang
xào bài, nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc, quay đầu liếc nhìn Cẩm Nương, thấy
trong mắt nàng tất cả đều là ý cười, nghĩ đến chắc nàng lại dùng thủ đoạn nhỏ
gì a, khiến Lãnh Hoa Đường đi không được, như vậy vừa vặn, bà liền giả bộ một
bộ dáng không kiên nhẫn, phất phất tay nói với Cẩm Nương: "Đi đi, Đại ca
con là Thế tử, hắn bận rộn, làm gì nhàn rỗi như vậy đi theo các con chơi."
Vừa nói vừa rút ra một cây bài đánh xuống.

Cẩm Nương cười
đang muốn rời đi, liền nhìn thấy Nhị thái thái ưu nhã, tùy ý nhìn tới, ánh mắt
trong trẻo lạnh lùng, lại chứa một cỗ khí lạnh lẽo, lợi hại giống như muốn nhìn
xuyên nội tâm người khác, Cẩm Nương không khỏi nín lại, cụp xuống mí mắt, lặng
lẽ lui đi ra.

Quả nhiên mới ra
khỏi cửa đông sương phòng, liền nhìn thấy Thị Thư đi tới, nàng vừa thấy Cẩm
Nương đi ra, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói với Cẩm Nương: "Nhị thiếu
phu nhân, Thế tử gia sai nô tỳ nói với ngài một tiếng, Thế tử hôm nay có việc,
không thể cùng Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân đi cửa hàng thành Đông, ngày
khác nhất định sẽ cùng hai vị đi."

Cẩm Nương khẽ
mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, hôm qua có nghe Đại tẩu nói qua, bảo là
muốn đi Tướng Quốc Tự bái Phật, đây là chuyện lớn, trì hoãn không được, một lát
ngươi cũng đi vào báo lại với Vương phi một chút."

Thị Thư khom
gối thi lễ một cái nói: "Trách không được Quận chúa nhà ta nói Nhị thiếu
phu nhân là người thông tình, quả là thế, vậy ngài đi thong thả, nô tỳ đi bẩm
báo với Vương phi."

Lãnh Hoa Đình
còn chờ ở chính đường, gặp Cẩm Nương cuối cùng cũng đi ra, liền liếc nàng một
cái, sẵng giọng: "Lề mề làm cái gì vậy, nhanh lên đi, không phải nói, còn
muốn đi hồi môn sao?"

Cẩm Nương xác
thực là tính toán hôm nay sẽ hồi môn về nhà, nhưng lại cảm thấy thời gian có
chút ít gấp rút, đã lâu không có nhìn thấy Nhị phu nhân cùng Lão thái thái, còn
có Hiên ca nhi nữa, có phải là nó đã lớn thêm chút ít không, mà người muốn gặp
nhất, đương nhiên là Trinh nương, qua một tháng nữa, chính là ngày xuất giá của
Trinh nương, Tĩnh Trữ Hầu phủ mặc dù cách đây không xa, nhưng trước khi xuất
giá muốn gặp mặt nhau thuận tiện hơn rất nhiều, ai mà biết nhà chồng của nàng
nơi đó có phức tạp hay không.

Lãnh Khiêm đã
sớm đợi ở bên ngoài, Thiếu gia vừa ra tới, hắn liền tiếp lấy, cũng không biết
hắn với Tứ Nhi như thế nào rồi, mà nàng ấy thấy hắn như là thấy không khí giống
nhau, không có phản ứng gì cả, Lãnh Khiêm cũng thờ ơ, choàng áo choàng lông cẩm
cho Lãnh Hoa Đình, rồi lại cầm cái ấm lô đặt ở trong lồng ngực của hắn, mới phụ
giúp hắn bước nhanh đi về phía trước viện.

Xe ngựa đã sớm
chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ bọn họ đến, cũng không cần xa phu, Lãnh Khiêm chính
mình toàn quyền phụ trách, Lãnh Hoa Đình sau khi lên xe, lại lôi kéo Cẩm Nương
lên, bên này Tứ Nhi không có người kéo, thì trừng mắt nhìn Lãnh Khiêm đang ngồi
trên xe ngựa mà tức giận, Lãnh Khiêm thật sự là bị nàng trừng đến không có biện
pháp, đành phải đưa tay ôm vai của nàng, nhẹ nhàng nhấc lên, liền đem nàng ném
vào trong xe.

Tứ Nhi còn không
có ngồi vững, chợt nghe tiếng roi hất lên, hai con ngựa cao to liền đạp chân
chạy, thiếu chút nữa đã đem Tứ Nhi ngã chổng vó giơ bốn chân lên trời, tức giận
đến trong xe ngựa cũng muốn mắng, nhưng lại sợ Thiếu gia ở trong xe, đành phải
nghiến răng nghiến lợi một mình ấm ức, Cẩm Nương dựa vào bên người Lãnh Hoa
Đình, được hắn dùng đôi cánh tay dài ôm thật chặt, nhìn Tứ Nhi như thế đã muốn
cười, lại thấy Tứ Nhi nhìn về phía này, nên vội vàng che miệng, tận lực không
để cho mình cười ra tiếng.

Xe ngựa rất
nhanh đã đến thành Đông, Vương gia biết rõ bọn họ sẽ đến, nên sáng sớm liền sai
người đứng ở cửa chờ, hai bên còn đứng không ít hộ vệ, nên Cẩm Nương cùng Lãnh
Hoa Đình vừa mới xuống, thì liền vây quanh bọn hắn, ngăn cách họ với những
người khác, nhưng mà, nơi này chính là nơi náo nhiệt, người đến người đi, rất
đông, cho dù vây lại thật nghiêm nhặt, vẫn có những ánh mắt liếc nhìn thấy Lãnh
Hoa Đình rồi bắt đầu biến thành hoa si, trong lúc nhất thời, lại đồng dạng
giống như trước khi Cẩm Nương bước vào cửa, một tiếng hút không khí, thanh âm
chậc chậc khen ngợi, thanh âm trêu chọc, lại bắt đầu liên tiếp vang lên, Cẩm
Nương nghe được thì thấy phiền, không khỏi lo lắng nhìn mặt Lãnh Hoa Đình.

Khá tốt, lúc này
hắn rất bình tĩnh, cũng không có lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nàng cũng buông lỏng
tâm, chỉ mong hắn không hề bài xích cùng người khác tiếp xúc là tốt rồi. Một
đại nam nhân, phải từng bước từng bước tiến tới gần người khác, mới có thể có
cơ hội thành công.

Cũng không có
nhìn thấy bóng dáng Tam lão gia, đổi lại là một bóng dáng của một nam nhân
chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang khom người đón ở ngoài cửa, vừa thấy Lãnh
Hoa Đình đến đây, vội vàng đi tới, cho Lãnh Hoa Đình một cái hành lễ, rồi nói:
"Nhị thiếu gia, lão nô chờ đã lâu, a, Thế tử gia còn chưa có tới
sao?" Vừa nói vừa liếc trộm về phía xe ngựa, thấy không có người đi theo,
liền cười cười nói: "Hôm qua nghe Vương gia báo cho biết, nói là Thế tử
gia cùng Nhị thiếu gia Nhị thiếu phu nhân đồng thời tới đây, vậy nếu Thế tử gia
không có tới, thì Thiếu gia cùng lão nô đi vào cửa hàng thôi, người bên ngoài
cực kỳ phức tạp, không khéo lại làm bẩn lỗ tai Thiếu phu nhân, va chạm đến hai
vị chủ tử."

"Ngài là
người quản lý cửa hàng này sao?" Cẩm Nương nhìn nam nhân trung niên này ăn
mặc không tầm thường, lại một mực tự xưng lão nô, xem ra đích thị là quản sự do
Vương phủ phái tới.

"Nô tài Phú
Quý, đúng là người quản lý cái cửa hàng này." Nam nhân trung niên kia cười
trả lời, nhưng lúc nói chuyện ánh mắt lại ảm đạm xuống, quay đầu lại lầm bầm
lầu bầu: "Chẳng qua sáng mai sợ là sẽ không phải rồi, haizz! Về nhà ôm
cháu nội cũng tốt."

Cẩm Nương nghe
xong liền muốn cười, Tam lão gia quả nhiên muốn thay đổi người quản lý, chỉ là
không biết sao hắn còn ở đây, mà không phải là người quản sự mới do Tam lão gia
phái tới?

Cửa hàng quả
nhiên rất lớn, ở khu vực phồn hoa nhất của kinh thành, mà chiếm diện tích đến
mấy trăm thước vuông, ở trong này vải vóc đủ loại màu sắc bày đầy quầy hàng,
nhưng chiếm đa số là loại kém phẩm chất, Cẩm Nương là lần đầu tiên đến một cửa
hàng ở thời đại này, cửa hàng cổ kính khung làm bằng gỗ, nước sơn hồng đỏ thẫm
sáng bóng hiện lên dưới ánh sáng, cửa hàng rất sạch sẽ, quầy hàng cũng không
cao, trên mặt bàn chỉnh tề bày biện một bó vải các màu, Cẩm Nương chậm rãi xem
qua, lấy tay sờ lên tính chất của vải vóc, dùng vải bông là chiếm đa số, cũng
có trộn lẫn một số tơ tằm, lại càng mềm mại nhẵn bóng, cũng có loại in hoa,
đường vân ẩn hiện, bất quá, phần lớn là là đồng màu chiếm đa số, thời đại này
in nhuộm còn không có thịnh hành tinh tiến, nhưng kỹ năng thêu thùa lại rất
tốt, rất nhiều người mua vải thuần sắc về rồi tự mình thêu lên các loại hoa
văn, càng đẹp mắt hơn một chút.

Cũng có trộn lẫn
chỉ tơ bạc thành sợi tổng hợp, giá cả sẽ cao gấp bội, nhưng trộn lẫn tơ vàng
lại không nhiều, chỉ có vài thước, chưởng quầy giới thiệu, đó là vải đặc biệt
dành cho những người giàu mua, lại không phải là hàng chủ đạo, nhưng mà trong
tiệm đầy đủ các loại hàng, sẽ hấp dẫn rất nhiều khách nhân.

Cẩm Nương nhìn
vị quản lý Phú Quý này đối với các loại giá cả, tính chất vải vóc, hay loại
thân phận khách nào yêu mến mua sắm, vân vân, thuộc như lòng bàn tay, nói
chuyện lại vui vẻ, mở miệng liền cười, đúng là nhân tuyển tuyệt hảo cho vị trí
quản lý, trách không được Nhị lão gia cùng Thế tử Lãnh Hoa Đường đều phản đối
Tam lão gia đổi người quản lý, nàng cười hỏi: "Quản lý, ông làm việc ở cửa
hàng này được bao nhiêu năm rồi?"

Chưởng quầy thấy
Nhị thiếu phu nhân rốt cục hỏi hắn vấn đề này, thì hai mắt sáng lên, như là tìm
được người tri âm, trong mắt liền bắt đầu hiện nước mắt, kích động nói:
"Hồi Nhị thiếu phu nhân, lão nô làm tại cửa hàng này đã hơn hai mươi năm
a, từ một tên tiểu nhị mà làm nên, thật vất vả mới tới được vị trí như bây giờ,
đã trải qua mấy chủ tử, cuối cùng đến Vương gia tiếp tay, cửa hàng cũng từ từ
phát triển tốt hơn, Tam lão gia lại đến đây, muốn cho lão nô về nhà dưỡng lão,
lão nô đang làm rất cố gắng a, thật sự là không đành bỏ đi, thật làm không
được, mỗi một hàng khung nơi này, mỗi một khối chiêu bài nhỏ, còn mỗi một vật
nhỏ trang trí, từng vật từng vật, đều là tâm huyết của lão nô, lão nô không bỏ
xuống được a." Vừa nói vừa run rẩy lấy tay áo lau đi khóe lệ nơi cuối mắt.

Cẩm Nương nghe
được cũng động lòng, người cha kiếp trước của mình cũng là một lão công nhân,
làm việc cả đời trong xưởng, bởi vì bị bệnh, không thể không xin nghỉ hưu sớm,
khi đó, cha cả ngày rảnh rỗi ở trong nhà, giống như là mất hồn, không có việc
gì lại đi một vòng trong xưởng, nhìn xem mấy lão đồng sự của mình, nhìn xem nơi
đã từng công tác qua, xem những thiết bị đã làm cùng hắn nhiều năm, hắn cũng
thỉnh thoảng trở về sờ sờ, lau lau bụi bặm trên bề mặt, cho nên, nàng rất hiểu
tâm tình của Phú Quý lúc này, bất quá, Tam lão gia vốn chính là người hồ đồ,
muốn gì được nấy đã quen, càng là người trung với cửa hàng, lại càng không quen
với phương pháp của Tam lão gia, người như vậy, nhất định là không hợp mắt Tam
lão gia.

"Phú Quý
thúc, ngài là công thần của cửa hàng này a." Cẩm Nương tự đáy lòng nói ra.

"Nhị thiếu
phu nhân... đa tạ ngài, nhưng là, người không nên gọi lão nô như vậy, thật sự
là giảm thọ lão nô." Một câu Phú Quý thúc, khiến Phú Quý kích động đến lệ
tuôn rơi, càng đối với một từ 'công thần’ này mà vui mừng, có được một lời nói
của chủ tử như vậy, cho dù hắn có rời khỏi cửa hàng, cũng đáng giá.

Lãnh Hoa Đình
được Lãnh Khiêm trợ giúp, cũng rất thích thú đang đánh giá cửa hàng, lúc Cẩm
Nương hỏi chuyện tình của cửa hàng, hắn nghe rất chân thành, hắn nguyên là
thiên chi kiêu tử, cho tới bây giờ chính là cơm nước vô ưu, trước mười hai tuổi
căn bản chưa từng tới nơi này, từ mười hai tuổi tới sau này, càng rất ít xuất
phủ, cho nên, trong lúc này hết thảy với hắn mà nói đều là những sự vật mới mẻ,
đều là... Hắn muốn tới nơi này học tập, bất quá, càng làm cho hắn ngạc nhiên là
tiểu nương tử của hắn, mỗi một câu hỏi của nàng giống như đều có thâm ý, tuy
chỉ là cùng lão chưởng quầy trò chuyện trong chốc lát, nhưng việc kinh doanh
của cửa hàng tựa hồ đều nắm rõ.

"Tại cửa
hàng này, ngài chính là lão tiền bối, hôm nay ta cùng với Nhị thiếu gia, vốn là
tới học đạo kinh doanh, ở phương diện này ngài là sư phụ của chúng ta, rất
nhiều điều chúng ta không hiểu, phải tìm ngài học." Cẩm Nương nói rất chân
thành, trong ánh mắt cũng mang theo tôn kính, đây là thói quen của nàng, tôn
trọng lão giả có tài năng, đây là phẩm chất làm người.

Phú Quý nghe
xong vừa có chút kiêu ngạo lại vừa có chút ngượng ngùng, "Nhị thiếu phu
nhân, nghe Thiếu phu nhân nói, lão nô biết đến bất quá chỉ là chút ít việc mà
thôi, làm sao được như các ngài..."

"Phú Quý,
Nhị thiếu phu nhân nói rất đúng, từ nay về sau ta có gì không hiểu, liền hỏi
ngươi, ngươi không cần phải giấu giếm nha." Lãnh Hoa Đình một mực lẳng
lặng ở một bên đột nhiên mỉm cười nói, Phú Quý có chút thụ sủng nhược kinh nhìn
về phía hắn, mọi người đều nói Nhị thiếu gia lớn lên giống như thiên tiên, hôm
nay nhìn mới biết được, chính là thiên tiên cũng không anh tuấn nha bằng Nhị
thiếu gia, khuôn mặt này, điệu bộ so với thiên tiên càng đẹp hơn nhiều, nhưng
mà, lại nghe nói Nhị thiếu gia tính tình cực kỳ xấu, đang yên lành cũng sẽ móc
mắt những người nhìn chằm chằm hắn, cho nên, từ sau khi Nhị thiếu gia bước vào,
Phú Quý tận lực không để cho hai mắt mình nhìn về phía Nhị thiếu gia, hắn thật
sự là sợ hãi, thế nhưng lúc này, Nhị thiếu gia lại nói, chỉ điểm cho chính mình
học... Hơn nữa, Nhị thiếu gia đâu có dữ tợn, cặp mắt sáng trong kia so với hài
tử còn hồn nhiên sạch sẽ hơn, người như vậy, sẽ là người tâm ngoan thủ lạt sao...

"Nhị thiếu
gia, ngài đừng nói như vậy, nếu ngài không chê lão nô thô tục, có cái gì muốn
hỏi, lão nô tất nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy,
không chút che giấu)." Phú Quý cung kính thi lễ với Lãnh Hoa Đình, rưng
rưng nước mắt nói ra.

"Tốt lắm,
Phú Quý... Ách, ta sẽ không thêm chữ ‘thúc’ kia, đỡ phải làm cho ngươi không
được tự nhiên, nếu Tam lão gia đuổi ngài, ngài cũng đừng quay trở lại, từ nay
về sau, hãy cùng chúng ta hồi phủ, trước theo Nhị thiếu gia quản một ít chuyện,
biết đâu chừng sẽ có cơ hội để ngài đi ra quản lý cửa hàng." Cẩm Nương
muốn chính là những lời này của Phú Quý, bọn họ là hai người đơn bạc, Phú Quý
là một nhân tài như vậy, nhất định là phải mời chào, trong lúc người khác ngã
lòng là thời điểm ta vươn tay ra cứu giúp, sẽ có hiệu lực nhất, cũng là thời
điểm có giá trị nhất.

Quả nhiên Phú
Quý nghe xong thật cao hứng, Tam lão gia nói là để hắn dưỡng lão, nhưng mà ngân
lượng đưa quả thật quá ít ỏi, trong nhà còn có nhi tử cùng lão bà phải nuôi,
trước kia làm việc ở cửa hàng thu vào rất khả quan, hắn trở thành trụ cột trong
nhà, hiện tại nguồn thu nhập này mất đi, đồng thời vừa làm cho hắn mất mát,
cũng rất bất lực, lúc này Nhị thiếu phu nhân lại nói muốn mời hắn làm việc
trong phủ, tự nhiên là sẽ mừng rỡ, vạt áo vén lên chuẩn bị muốn hạ bái.

Cẩm Nương thật
không thể chịu được một lão nhân xấp xỉ cha nàng quỳ xuống trước mặt nàng, nên
vội vàng muốn ngăn cản, Lãnh Hoa Đình lại kéo nàng một cái, kéo sang bên cạnh,
bỗng nhiên nhận một lễ của Phú Quý.

"Nhị thiếu
gia, từ nay về sau, ngài chính là tân chủ tử của Phú Quý, Phú Quý chính là nô
tài của ngài, tạ chủ tử không chê Phú Quý già nua vô dụng, chịu thu lưu lão
nô." Phú Quý chân thành nói.

Lãnh Hoa Đình
lúc này mới cúi người nắm hai tay hắn, một đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp,
hồn nhiên mà ngây thơ: "Phú Quý, là nương tử của ta nhìn trúng ngươi, cho
nên, từ nay về sau ngươi nhất định phải nghe lời nương tử, nghe lời Thiếu phu
nhân, chính là nghe lời ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."

Tuy nhiên lời
của hắn mang theo tính trẻ con, nhưng trong đôi mắt già nua khôn khéo của Phú
Quý hiện lên tia hiểu rõ, liền xoay người rồi hướng Cẩm Nương vái chào, theo
lời Lãnh Hoa Đình nói: "Nhị thiếu phu nhân, từ nay về sau, có việc gì
người cứ phân phó lão nô."

Cẩm Nương mỉm cười
gật đầu nói: "Phú Quý thúc, ngài yên tâm, từ nay về sau còn cần ngài hỗ
trợ nhiều, hôm nay chúng ta chính là đến học tập, một lát nữa ngài liền mang
Nhị thiếu gia đi dạo trong cửa hàng đi, à, Tam thúc, hôm nay không tới
sao?"

Phú Quý vừa nghe
đến tên Tam lão gia, sắc mặt liền trầm trầm, chỉ chỉ sương phòng đằng sau cửa
hàng, nói: "Thế tử của Dụ Thân Vương đến đây, đang nói chuyện với Tam lão
gia trong sương phòng."

Trách không
được, bọn họ đều đến hơn nửa ngày, cũng không thấy được bóng dáng Tam lão gia,
không đúng, sắc mặt đó của Phú Quý là gì, tựa hồ là bộ dáng khinh thường, chẳng
lẽ Tam lão gia cùng Thế tử Dụ Thân Vương còn có thể ở trong sương phòng đằng
kia làm... mấy việc đó... Chắc không thể nào đâu, ban ngày ban mặt, Cẩm Nương
đang âm thầm YY, thì Lãnh Hoa Đình lại cầm tay của nàng bấm một cái, chỉ vào
bên kia kệ hàng nói: "Chúng ta đi bên kia nhìn xem."

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3