Thứ nữ - Chương 066 phần 1

Chương 66

Cẩm Nương nghe
xong cùng không nghĩ gì, ngày ấy lúc ra mắt thân nhân, tóm tắt nàng thấy chỉ có
Nhị phu nhân là cùng mọi người trong phủ không giống nhau, cũng không phải bởi
vì tính tình của nàng trong sạch lạnh lùng, mà vì ánh mắt nàng nhạy bén và lợi
hại, nhìn qua ánh mắt nàng, đều khiến người ta cảm thấy có chút hoảng hốt,
phảng phất như không có chuyện gì có thể giấu được ánh mắt kia.

Hôm nay ở trong
viện của Vương phi, một đám người thì cãi nhau, ai cũng có biểu hiện, chỉ riêng
một mình Nhị phu nhân là bình thản ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất
cả, chỉ ở thời khắc quan trọng mới nói mấy câu, mà mấy câu tưởng như đơn giản
kia, lại rất có tác dụng.

Về sau lại mời
mình đi viện của nàng chơi, mà Thế tử phi Thượng Quan Mai ngồi bên cạnh thì
nàng không thèm ngó tới… nhớ lại, Nhị phu nhân lãnh đạm kia không ngừng chống
lại Thượng Quan Mai, đối với Thế tử cũng cực kỳ lãnh đạm, tại sao như thế?

Vừa ở một bên tự
hỏi vừa giúp Lãnh Hoa Đình đi về viện của mình, Lãnh Khiêm không biết từ nơi
nào vọt ra, như mấy Ninja, dọa cho Cẩm Nương hết hồn, vừa muốn nói hắn vài câu,
thì chợt nghe Tứ Nhi hét lên, trợn mắt nhìn Lãnh Khiêm: “Lãnh thị vệ, ngươi đi
đường không có âm thanh sao, như vậy sẽ hù chết người đó.”

Lãnh Khiêm không
có biểu tình gì chỉ liếc nhìn Tứ Nhi, ánh mắt tràn đầy hàn khí bức người, Tứ
Nhi thấy vậy không khỏi rùng mình, thấp đầu nhỏ giọng nói: “Làm gì cả ngày như
cây gỗ thế, đột nhiên xuất hiện, còn không cho người ta nói.”

Cẩm Nương nghe
xong liền mắc cười, Lãnh Khiêm chính là một người như vậy, đối với ai cũng biểu
hiện như họ thiếu nợ mình, hiện nay, tuy đang ưa chuộng nam nhân lãnh khốc,
nhưng tiểu nha đầu như Tứ Nhi vậy hắn chắc không thích.

Nghe Tứ Nhi tiếp
tục lẩm bẩm, Cẩm Nương liền chuyển chủ đề nói với Lãnh Khiêm: “A Khiêm, đã đi
Tương Tác doanh (nơi chế tạo thiết bị cho quân đội) rồi sao?”

Lãnh Khiêm cầm
lấy tay vịn xe lăn trong tay Cẩm Nương, khẽ khom người, hành lễ: “Hồi Thiếu phu
nhân, tại hạ đã đi qua, bản vẽ cũng đã giao cho thợ, chậm nhất sau ngày mai, có
thể làm xong cái ghế.”

Cẩm Nương nghe
xong liền vui vẻ, cúi đầu nói với Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, từ nay về sau
ngươi có xe lăn mới để ngồi rồi, ta cam đoan, khẳng định ngồi thoải mái hơn cái
kia nhiều lắm, hơn nữa lúc lên cao, không cần hai người giúp.”

Vẻ mặt nàng hưng
phấn, đôi mắt tỏa sáng, khuôn mặt bị đông cứng đến đỏ bừng, khóe miệng cong
thành độ cong đẹp nhất, còn mang theo hương thơm phun trên mặt Lãnh Hoa Đình,
làm cho mặt của hắn ngứa ngứa, hắn nhịn không được lại muốn nắm lấy cái mũi của
nàng, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, đi trước một bước nắm lấy mũi của hắn cười
lên ha hả: “Cuối cùng ta cũng làm được một lần.”

Bàn tay nhỏ bé
ấm áp mềm mại, nắm chặt cái mũi của hắn, không mạnh, nhưng hắn lại bày ra bộ
dáng hô hấp khó khăn, hai mắt nhíu lại, nước mắt nói đến là đến, còn cong lên
đôi môi đỏ tươi, một bộ dáng khí phụ (phụ nữ bị khi dễ), Cẩm Nương thấy thế
liền ngừng lại, lập tức buông tay ra, nhưng vẫn không quên sờ lại, vô thức nói:
“Không đau, không đau, ta không dùng sức.”

Lãnh Hoa Đình
giơ lên hai cái tay bị băng bó thành hai cái chày, gõ lên trán nàng, ánh mắt mị
hoặc nói: “Nàng cố ý đem hai tay ta bao lại thành như vầy, đúng không, trả thù
tốt lắm phải không?”

Cẩm Nương không
khỏi nở nụ cười, dí dỏm nhíu mày: “Ai nha, bị chàng nhìn ra rồi, hì hì, chàng
sẽ không nắm được mũi ta nữa.” Nói xong thì ngẩng đầu lên, làm cho hắn không
nhìn thấy mặt nàng, cười đến đắc ý, thấy răng mà không thấy mắt.

Lãnh Hoa Đình
nhịn không được cũng cười theo, mắt vốn đã thành mắt phượng giờ cười thành một
đường, nụ cười diễm lệ chói mắt, Cẩm Nương nhìn thấy lại sợ run.

Mấy người cùng
nhau cười cười nói nói đi về tiểu viện, chợt thấy Tú cô vội vàng hấp tấp đi ra,
vừa nhìn thấy Cẩm Nương trở về, liền kéo nàng sang một bên nói: “Thiếu phu
nhân, nha đầu Bình Nhi kia muốn tự tử, sáng sớm đến bây giờ cứ như vậy, phải
giờ làm sao a?”

Cẩm Nương cười
lạnh nói: “Ngươi cho người lấy dây thừng trói nàng lại hoặc là đưa cho nàng một
cây dao nhỏ, a hay một bao độc phấn cũng được.”

Tú cô nghe xong
giật mình, khó hiểu nhìn Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, cái này không thích hợp
a.”

Cẩm Nương nở nụ
cười: “Nàng chết mấy lần rồi? Có phải mỗi lần đều chờ các ngươi đến mới tự tử
không? Nếu thật muốn chết thì tối hôm qua đã chết, còn chờ đến bây giờ sao?
Ngươi đi nó với nàng, hôm nay Xuân Hồng đã được Tam lão gia thu vào phòng, dựa
theo tư sắc của nàng, nhất định đãi ngộ sẽ không kém hơn, Tam thẩm là người có
tính tình tốt, rộng lượng và hay tha thứ, nếu nàng không náo, ngoan ngoãn ở
trong phòng dưỡng thương tốt, ta sẽ nể tình chủ tớ mà tự mình đưa nàng qua đó,
nếu lại náo loạn, liền kêu người tới bán đi cho thanh tĩnh.”

Tú cô nghe xong
cúi đầu nhớ lại, cảm thấy quả thật có chuyện như vậy, nên không khỏi nở nụ cười
nói: “Vẫn là Thiếu phu nhân sáng suốt, ta cũng nên đi, ai, sống trên đời phải
tự biết mãn nguyện, tối ngày chỉ nghĩ đến việc bò lên cao, cũng không tự biết
vị trí của mình.”

Nói xong, để
Lãnh Khiêm đẩy Lãnh Hoa Đình trở về phòng, Cẩm Nương cũng vội đi theo, nghĩ đến
tay của hắn cũng nên thay thuốc, nên đi vào cầm tay hắn cởi ra, người còn chưa
ngồi xuống, chợt nghe Phong Nhi ở bên ngoài báo lại: “Nhị phu nhân cho người
tới, nói muốn mời Thiếu phu nhân, nói nhà mẹ đẻ của Thiếu phu nhân phái người
đến, đang ngồi trong phòng Nhị phu nhân.”

Cẩm Nương nghe
xong thì kinh ngạc, người nhà mẹ đẻ của mình đến mà không tìm mình, ngược lại
đi tới chỗ của Nhị phu nhân sao? Nhị phu nhân với Tôn gia rất quen thân sao?

Thả tay Lãnh Hoa
Đình ra, kêu Ngọc Nhi tiến đến: “Ngươi giúp Gia thay băng, băng gạc này phải
nấu mới có thể dùng.” Vừa cười vừa nói với Lãnh Hoa Đình: “Ngọc Nhi thay ta
làm, một hồi tay tướng công có thể tự do, không cần giơ chày gỗ ra cho người ta
nhìn thấy nữa.”

Lãnh Hoa Đình
mất hứng, hắn rất thích bộ dáng của nàng khi giúp hắn băng bó, rất thích cảm
giác an bình cùng ôn nhu, chính là…

Lúc Ngọc Nhi
tiếp nhận tay hắn, Lãnh Hoa Đình lần đầu tiên không muốn Ngọc Nhi đụng vào hắn,
nên thụt tay lại, ngước mắt nhìn Cẩm Nương nói: “Nương tử, ngươi đi sớm về sớm,
ta chờ người thay thuốc.” Gia lại giống như đứa bé, dung đôi mắt phượng trong
suốt nhìn Thiếu phu nhân như không muốn rời xa, Ngọc Nhi thấy vậy khẽ giật
mình, tay đưa ra vẫn ở không trung, nhưng nàng chỉ ngừng một lúc rồi thụt tay
lại, nhìn về phía Cẩm Nương.

Quả nhiên Cẩm
Nương cúi đầu xuống dụ dỗ Lãnh Hoa Đình: “Đi qua đấy biết mất bao nhiêu thời
gian, buổi sáng hôm nay vốn nên thay rồi, hiện tại đã muộn thời gian, tướng
công, Ngọc Nhi thay cũng vậy thôi a, ta đi một chút sẽ trở lại, buổi tối về đấm
bóp cho chàng.”

Nói xong thì vào
nhà thay quần áo, vừa rồi gió nổi lên, nàng cảm thấy nhiệt độ đã xuống thấp,
nên nàng thay quần áo dày một chút.

Ngọc Nhi thấy
Cẩm Nương đi, lại đưa tay giúp Lãnh Hoa Đình thay băng, trong miệng cũng dụ dỗ
như ngày thường: “Thiếu gia, Ngọc Nhi sẽ làm rất nhẹ, không làm người đau, bình
thường không phải là Ngọc Nhi giúp người sao?”

Lãnh Hoa Đình
lạnh lùng nhìn nàng, vừa đưa tay lên, nói với Ngọc Nhi: “Ta đói bụng, muốn ăn
điểm tâm.”

Ngọc Nhi chứng
kiến trong mắt gia ánh sáng ngoan lệ, thì nàng sợ run, nàng phục vụ Thiếu gia
nhiều năm nay, Gia thường giống như một hài tử chưa trưởng thành, ánh mắt kia
rất thuần khiết sạch sẽ, nhưng vừa rồi, thần sắc kia chỉ có người trưởng thành
mới có, Thiếu gia… chẳng lẽ đã lớn lên?

Ngọc Nhi không
hề kiền trì nữa, ôn nhu cười cười: “Tốt lắm, Ngọc Nhi đưa người ra phòng chính,
ở trong phòng có đốt lò sưởi, sẽ ấm áp hơn một chút, hôm nay đưa nhiều điểm tâm
tới, đang chờ Thiếu gia đến nếm, nghe nói là của Lưu phi nương nương ở trong
cung ban thưởng, thơm lắm.”

Lãnh Hoa Đình
nghe xong cũng biểu lộ cứng ngắc, không có phản ứng gì, một hồi sau Cẩm Nương
thay quần áo đi ra, gặp Ngọc Nhi đang lấy điểm tâm cho Lãnh Hoa Đình ăn, thì đi
qua lấy một miếng bỏ vào miệng mình, vừa ăn vừa nói: “Nha, ăn ngon thật, tướng
công ăn nhiều một chút nhé.” Nhưng lại phun đầy bột vào mặt Lãnh Hoa Đình, Lãnh
Hoa Đình chợn mắt nhìn nàng: “Đồ con gái ngốc.”

Ách, nha nha lại
thêm một biệt danh, Cẩm Nương bĩu môi: “Tướng công của con gái ngốc không phải
sẽ là ngốc tướng công sao? Ừ, rất tốt, trời sinh một đôi a.” Nói xong thì xoay
người đi.

Lãnh Hoa Đình bị
câu nói trời sinh một đôi kia làm cho tinh thần rung động, đáy lòng mềm mại như
bị người khác nhéo cho một cái, đau nhức, cũng rất thoải mái, nha đầu kia lời
nói tùy tiện khinh địch như vậy, còn… không có chịu trách nhiệm đã bỏ chạy.

Cẩm Nương vẫn
đem theo Tứ Nhi ra cửa, vừa ra ngoài phòng, Tú cô lại tới, cười bẩm báo bên tai
nàng: “Thiếu phu nhân thật nhìn đúng, vừa nói ra, nàng ta đã không còn náo
loạn, chẳng qua sắc mặt nhìn không tốt lắm, nhưng thành thật hơn nhiều rồi,
tiểu nha đầu đút thuốc nàng cũng chịu uống, bất quá nàng muốn gặp Thiếu phu
nhân.”

Cẩm Nương
nghiêng nghiêng đầu nghĩ, mình cùng Bình Nhi không có gì để nói, huống hồ mình
đang muốn ra ngoài, không có thời gian để ý đến nàng, vì thế nhân tiện nói: “Ta
không rảnh, nếu nàng đã nghĩ thông, ngày mai ta sẽ phân phó người mang nàng qua
đó, coi như là làm tròn phần tình cảm chủ tớ.”

Lúc này nha đầu
báo tin lúc nãy đã đi đến.

Nhị phu nhân ở
Đông phủ, cùng sân nhỏ của Vương phủ, chỉ cách một đoạn đường, Cẩm Nương đã đến
đây một tháng, cũng không có qua Đông phủ, hiện tại chỉ thấy cảnh trí trong
Đông phủ và Vương phủ không giống nhau, trong lúc này chỉ chú ý đến bố cục đối
trận tinh xảo, đồng thời cũng cân xứng, suy nghĩ lý thú, dùng bối cảnh nhỏ để
gọt giũa, làm cả hình ảnh càng thêm sinh động.

Cẩm Nương vừa đi
vừa thưởng thức cảnh đẹp nơi này, càng xem càng thấy người bố trí cảnh này thật
tuyệt diệu, mùa đông cây cối ít có màu sắc, có thể nở hoa thì thật hiếm thấy,
nhưng có thể chứng kiến một cảnh đẹp, phong cảnh xanh tươi, càng làm cho người
ta sảng khoái, tâm tình cũng vui vẻ.

Nha đầu dẫn
đường phía trước mang vẻ mặt kiêu ngạo: “Nhị thiếu phu nhân, cảnh trong vườn
này chính là do Nhị phu nhân nhà ta bố trí, đẹp mắt đúng không, hôm kia tam
hoàng tử Dụ Thân Vương điện hạ tới cũng khen không dứt miệng.”

Cẩm Nương nghe
xong thì chấn động, không nghĩ tới Nhị phu nhân, không ngờ trong lòng Nhị phu
nhân lại thâm sâu như vậy, trách không được tướng công nói với nàng Nhị phu
nhân là người không đơn giản, nàng ổn định tinh thần lại, cước bộ nhẹ nhàng,
cũng thu hồi tâm tình ngắm cảnh, nghiêm túc đi theo sau tiểu nha đầu.

Chuyển qua vài
hành lang, lại đi vào ngồi xuống bên cạnh hòn non bộ, tiểu nha đầu nói: “Sân
nhỏ của Nhị phu nhân ở phía trước, sắp đến rồi.”

Sân nhỏ của Nhị
phu nhân đặt một đám thúy trúc u tĩnh xung quanh, phía trên của những cây trúc
này có điểm những vệt trắng, đúng là lệ trúc hiếm thấy, nghe nói lệ Trúc tử chỉ
ở phía nam mới có, cũng không biết Nhị phu nhân làm như thế nào mà đem được lệ
trúc dời đến trồng tận ở chỗ này, khí hậu kinh thành rét lạnh, trúc rất khó có
thể phát triển, nhưng những cây trúc thanh thúy tươi tốt, sức sống bừng bừng, u
nhã xinh đẹp như vậy, Cẩm Nương không nhịn được tán thưởng: “Thật là một nơi
tốt, trúc tử này mất không ít tâm tư của Nhị phu nhân a.”

“Nhị thiếu phu
nhân sai rồi, lệ trúc không phải là của Nhị phu nhân, là do Tam thiếu gia yêu
thích lệ trúc, mỗi ngày sau khi tan học Thiếu gia đều đến đây vẽ bức tranh về
trúc.” Mắt của tiểu nha đầu lóe sáng, nói đến Tam thiếu gia nhà nàng, vẻ mặt tự
hào, xem ra, vị Tam thiếu gia chưa thấy qua kia chỉ sợ cũng là sát thủ của
thiếu nữ, cũng là một nam tử đẹp trai a.

“Yên Nhi, ngươi
lại đang nói bậy bạ gì đó.” Cẩm Nương đang suy nghĩ, thì trước mặt lại xuất
hiện một bạch y nam tử, thanh âm ôn nhu cùng thân thiết, như một cơn gió quất
vào mặt, Cẩm Nương ngước mắt nhìn lại, không khỏi thầm than, thật là một vị
giống như trích tiên, ngũ quan của nam tử này không coi là đặc biệt tuấn tú, so
với vẻ yêu nghiệt của Lãnh Hoa Đình, thì hắn chỉ có thể coi là bình thường,
nhưng khí chất của hắn nhẹ nhàng thản nhiên, như trăng như trúc, nụ cười của
hắn như ngọn đèn nhỏ được thấp sáng trong đêm tối, sáng sủa ấm áp, làm cho
người ta nhìn qua đều thấy thân thiết, lập tức thả lỏng lòng, xem ra hắn là một
người đáng tin, người như vậy cũng quá… nguy hiểm a, trong lòng Cẩm Nương tự
cảnh giác chính mình, người càng ôn nhu thân thiết, sợ là bụng dạ càng đen tối,
có Lãnh Hoa Đình là vết xe đổ, hôm nay Cẩm Nương nhìn người cũng không dám nhìn
bề ngoài nữa.

“Yên Nhi, còn
không mau giới thiệu vị phu nhân này.” Trên mặt ôn nhuận của vị nam tử mang
theo ý cười nhìn nữ tử trước mắt, cách ăn mặt của tiểu phụ nhân trước mắt lại
như thiếu nữ tươi mát tự nhiên, một đôi mắt to linh động mà có thần, đang sáng
lấp lánh mà nhìn mình chăm chú, ừ, còn mang theo vẻ thưởng thức a, tựa như mình
là một tác phẩm nghệ thuật bình thường, để cho nàng bình luận, nữ tử như vậy,
hắn lần đầu nhìn thấy, thú vị.

“A, nha, Tam
thiếu gia, ngươi không phải đi học rồi sao?” Yên Nhi ngẩn ra, nghẹn ngào kêu
lên, mặt mày cười tươi như hoa, vừa chuyển ánh mắt lại cảm giác như mình có
chút thất thố, nên đỏ mặt nói thêm: “Tam thiếu gia, ngài không biết sao, là Nhị
thiếu phu nhân trong phủ, a nha, cũng phải, Nhị thiếu phu nhân gả vào trong phủ
chưa lâu, ngài đương nhiên chưa thấy qua.” Yên Nhi líu ríu nói, thanh âm thanh
thúy, lại lộ ra vẻ chân thật vô tà, tâm tình Cẩm Nương cũng tốt lên.

Nam tử ôn nhuận
có đôi mắt như châu ngọc nhìn Cẩm Nương, nụ cười còn đọng bên môi, Cẩm Nương ảo
não phát hiện ra, lúc hắn cười, bên má trái có một lúm đồng tiền nhẹ, đáng yêu
lại ôn hòa, có cần quá mức như thế hay không, không để cho người có tướng mạo
bình thường như mình sống a, quá đáng a, mình cũng không có má lúm đồng tiền,
Cẩm Nương không khỏi oán thầm, rồi càng cảm thấy thất bại.

“A, hóa ra là
Nhị tẩu, Hoa Hiên xin chào Nhị tẩu.” Lãnh Hoa Hiên khom người cúi chào, hành lễ
chính thức với Cẩm Nương.

Hắn chính là nhi
tử của Nhị phu nhân Lãnh Hoa Hiên, trách không được lông mày của hắn với Nhị
phu nhân có phần tương tự, Cẩm Nương nhận lễ cười nói: “Thường nghe đồn Tam
thiếu gia rất tài tình, hôm nay nhìn thấy, quả thật như vậy, Lệ trúc là loài
khó trồng như thế mà Tam đệ vẫn trồng được xanh um tươi tốt thế kia, khiến chị
dâu ta thật sự là mở rộng tầm mắt."

Lãnh Hoa Hiên
nghe xong ngửa đầu cười, nụ cười trong sáng như ánh trăng, làm Cẩm Nương có
chút kinh ngạc, chẳng lẽ nàng nói sai rồi sao?

“Chị dâu khen
nhầm rồi, chỉ vì mẫu thân Hoa Hiên yêu thích trúc này, cho nên Hoa Hiên mới nổi
lên tâm ý, bất quá lệ trúc này không phải công của một mình đệ.” Lãnh Hoa Hiên
mỉm cười nói.

“A, là Nhị thẩm
cùng ngươi làm sao?” Cẩm Nương nghĩ Nhị phu nhân cũng là nhân tài, e là có thể
giúp hắn.

“Cũng không
phải, lệ trúc này chính là khi Nhị ca còn bé đã gieo xuống, cũng không phải
công của Hoa Hiên, Hoa Hiên chỉ quan sát lệ trúc này nhiều năm thôi, lại không
phải là người khiến chúng mọc rễ.” Lãnh Hoa Hiền nhìn vào mắt của Cẩm Nương rồi
nghiêm túc nói.

Cẩm Nương nghe
xong khẽ giật mình, có chút mờ mịt, sau một lúc mới kịp phản ứng, theo lời hắn
nói vậy người trồng là Lãnh Hoa Đình, nàng không khỏi kích động hỏi: “Ngươi
nói, trúc này là do tướng công trồng ở chỗ này sao?”

“Chị dâu nói rất
đúng, Nhị ca thường mang theo Hoa Hiên đi chơi, khi đó, mẫu thân nói thích lệ
trúc, nhưng lại không thể thường nhìn thấy, không biết Nhị ca tìm đâu ra hạt
giống lệ trúc, mất rất nhiều tâm tư mới trồng ra trúc này.” Lãnh Hoa Hiên nói
đến chuyện lúc đó, ánh mắt ôn nhuận có phần ảm đạm, nói tiếp: “Chỉ là, về sau…
Nhị ca hắn, lại không chịu tới nơi này.”

Không chịu tới
nơi này? Là từ lúc trúng độc sao? Chẳng lẽ Lãnh Hoa Đình trúng độc có liên quan
với người của Đông phủ? Đông phủ này đã làm gì hắn? Cho dù Lãnh Hoa Đình không
kế vị cũng không đến lượt Lãnh Hoa Hiên, trước đó còn có Lãnh Hoa Đường, việc
này không thể nào giải thích nổi.

“Chị dâu, mẫu
thân còn ở trong phòng chờ ngươi, vì vậy Hoa Hiên xin cáo lui.” Lãnh Hoa Hiên
thấy Cẩm Nương thất thần, thì mỉm cười thi lễ cáo từ.

Yên Nhi tiếp tục
dẫn Cẩm Nương đi đến phía trước, trong chính đường truyền đến một trận tiếng
cười, xem ra, Nhị phu nhân cùng mọi người đang trò chuyện vui vẻ, Cẩm Nương vén
váy cất bước, nhưng vừa vào đến liền giật mình.

Nhị phu nhân
ngồi ở vị trí chủ vị, ở bên dưới phía tay phải lại là Tôn Vân Nương, bên trái
là trưởng nữ của Trữ Vương, Quận chúa Lãnh Uyển, các nàng… sao lúc này lại ở
chỗ của Nhị phu nhân?

“Cẩm Nương,
nhanh mau tới đây, nhìn xem, vị này là ai?” Nhị phu nhân hiếm khi đứng lên
nhiệt tình như thế, không đợi nàng hành lễ liền kéo nàng đến, ngồi vào phía bên
Quận chúa Lãnh Uyển, “Trữ Vương Thế tử phi thì Nhị thẩm không cần giới thiệu,
vị này ngươi có biết không?” Nhị phu nhân chỉ vão Lãnh Uyển hỏi.

Cẩm Nương thi lễ
với Nhị phu nhân, cười nói: “Quận chúa tự nhiên là biết, trước kia, lúc Cẩm
Nương chưa xuất giá, từng được Quận chúa mời đi qua Trữ Vương phủ, cùng Quận
chúa trò chuyện rất vui vẻ.”

Lãnh Uyển che
miệng cười nói: “Không phải sao? Ngày ấy Uyển Nhi có thể chứng kiến Nhị tẩu thi
văn, thật sự là tuyệt diễm, tài hoa hơn người a.”

Cẩm Nương cười
đang muốn nói chuyện, thì liền nghe được Tôn Vân Nương hừ lạnh, gương mặt hếch
qua một bên, Cẩm Nương cười nhạt nhìn nàng, thi lễ nói: “Đại tỷ, gần đây có
khỏe không?”

Vân Nương quay
lại, ánh mặt ngạo nghễ nhìn nàng: “Không thể so được với tam muội ngày hôm nay,
nghe nói tình cảm của tam muội và muội phu rất sâu đậm, cầm sắt hòa minh (vợ
chồng hòa thuận hiểu ý).”

Cẩm Nương biết
rõ nàng đang châm chọc mình, Lãnh Hoa Đình đi đứng không tiện, hơn nữa trước
mặt người ngoài là bộ dáng một nửa của con nít, mình với hắn làm sao đến cầm
sắt hòa minh, tuy nhiên… cảm tình cũng khá, nhưng trong giọng nói của Vân Nương
quá nồng mùi mỉa mai, hơn nữa, quan hệ của các nàng quá mức ác liệt, thì thế
nào đi nữa Cẩm Nương cũng hiểu, Vân Nương sẽ không nói nửa câu hữu ích cho
mình.

“Đại tỷ nói đùa,
không biết hôm nay tại sao Đại tỷ đến chỗ của Nhị thẩm thế, một hồi nếu rảnh,
đến chỗ của muội dùng cơm a.” Cẩm Nương không nghĩ cùng nàng so đo, nhất là
đang ở trong nhà của Nhị phu nhân, cho dù trong nhà mẹ đẻ có mâu thuẫn gì, thì
cũng không cần ở trong nhà chồng diễn để cho người khác xem.

Nhị phu nhân
nghe xong thì nói: “Đã đến chỗ này của ta, làm gì có chuyện đến nơi khác, hôm
nay Nhị thẩm làm chủ, ngươi cũng cùng ở đây ăn cơm đi.”

Tôn Vân Nương
cười nói với Nhị phu nhân: “Đa tạ Nhị phu nhân, không cần giữ lại dùng cơm, một
lát Vân Nương muốn cùng Uyển muội hồi phủ. Uyển muội có hẹn thợ may của Vân Tú
phường, nếu là dùng cơm sợ sẽ lỡ hẹn.”

Nhị phu nhân vừa
nghe mắt liền sáng lên: “Như thế nào, Uyển Nhi muốn cùng thợ may của Vân Tú
phường học may vá sao?”

Khuôn mặt của
Lãnh Uyển ửng đỏ, khẽ thẳng người nói: “Uyển Nhi nghĩ thừa dịp tuổi tác còn
nhỏ, học thêm vài thứ luôn tốt, kỳ thật, chị dâu may vá cũng rất tinh xảo, lúc
bình thường Uyển Nhi cũng có học hỏi, chỉ là chị dâu nói, Vân sư phụ đang muốn
thu nhận đồ đệ, nếu tìm nàng làm thầy, thì tài may vá của Uyển Nhi sẽ tăng
nhanh.”

Nhị phu nhân
nghe xong liền gật đầu thỏa mãn nói: “Uyển Nhi quả nhiên là người chăm chỉ hiếu
học, nếu được chân truyền của Vân sư phụ, e sẽ là người đứng đầu về thêu may
của khuê tú trong kinh.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3