Thứ nữ - Chương 059 phần 1

Chương 59

Sau khi Cẩm Nương đem mọi thứ chuẩn bị chỉnh
tề, liền vén màn giường lên, đưa tay giúp Lãnh Hoa Đình thay quần áo.

Lãnh Hoa Đình mạnh mẽ nắm chặt cổ áo của
chính mình lại, đỏ mặt, ánh mắt có chút né tránh, vội vã mở
miệng hét lên: “Ngươi làm gì?”

Cẩm Nương ngẩn ra, cho rằng hắn lại đang giả bộ
trong sáng, đã bị hắn lừa gạt nhiều lần lắm rồi, thật sự không còn
tâm tư để ý đến. Chuyện mới vừa rồi, nàng cũng đã mệt đến nổi cả
người toàn mồi hôi, thầm nghĩ nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng cho hắn
xong, chính mình có thể nghỉ ngơi một lúc.

Nên không thèm để ý đến hắn, tiếp tục mở nút
cổ áo cho hắn.

“Ngươi… ngươi… nữ nhân này, thực sự... rõ là…”
Khuôn mặt ửng hồng của Lãnh Hoa Đình giống như một đóa hoa sơn trà
xinh đẹp vừa mới nở, ánh mắt có chút mơ hồ, có chút không dám nhìn
Cẩm Nương.

Cẩm Nương tức giận, quát lên: “Thay y phục chứ
không có cưỡng gian ngươi, giả bộ gì mà giả bộ hả?” Tiểu tử này, nếu
cho đi làm diễn viên, chắc sẽ đoạt giải oscar cho xem.

“Ngươi… ngươi… không biết xấu hổ.” Một vài giọt
nước nhanh chóng chảy trên khuôn mặt trắng như phấn của Lãnh Hoa Đình,
một đôi mắt phượng ngập nước, cơ thể di chuyển vào bên trong giường.

Cẩm Nương tức giận đến nỗi cầm quần áo quăng
lên người của Lãnh Hoa Đình một cái, chính mình vọt tới bên cạnh
đứng: “Ngươi nha, nếu ta không biết xấu hổ thì ngươi tự mình thay đồ
đi, thật đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt của người khác.”

Cẩm Nương đi rồi, Lãnh Hoa Đình khẽ thở phào
một hơi nhẹ nhõm, trong lòng có chút xấu hổ, len lén ngước nhìn Cẩm
Nương ở ngoài màn, trong miệng lại nói thầm: “Thật là thô lỗ, giống
tiểu thư xuất thân khuê các ở chỗ nào chứ.”

Cẩm Nương tức giận xem những lời này như gió
thoảng mây bay, xoay đầu đi, không để ý đến hắn.

Lãnh Hoa Đình cấp tốc thay quần áo, tuy rằng…
được rồi, hắn quả có chút xấu hổ, nhưng không đến nước này, chẳng
qua sau mỗi lần hắn phát bệnh, trên da sẽ hình thành những hoa văn
giống dấu hôn, phải một hai ngày sau mới biến mất, hắn không muốn để
nàng thấy mình giống như một trò hề, nàng… thật ra rất thích bề
ngoài của mình đi, trong nháy mắt lúc nàng mới đưa tay ra một chút,
hắn liền rất để ý hình tượng của mình trong lòng nàng, ngay cả
chính hắn cũng không biết tại sao lại như thế.

Trước đây hắn rất không thích người khác nói
hắn so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhưng hôm nay lại sợ một người
con gái nghĩ hắn không đẹp, chính bản thân hắn còn cảm thấy khó tin.
Hai ngày nay Cẩm Nương và Lãnh Hoa Đình buổi tối tuy rằng đồng sàn
cộng chẩm nhưng đều trải qua rất bình yên, vô sự. Cẩm Nương không muốn
thành thân quá sớm, mà Lãnh Hoa Đình thì lại không muốn Cẩm Nương
thấy những hoa văn trên người mình; hơn nữa, Cẩm Nương chung quy vẫn
cảm thấy, chưa yêu mà chung chăn gối, thật sự không thể chấp nhận nổi,
trong người của Cẩm Nương vốn còn mang theo tư tưởng hiện đại, cho
rằng chỉ có hai người yêu nhau mới có thể làm cái chuyện kia, nếu
không thì cùng động vật có gì khác nhau đâu?

Ngày ấy, Vương phi lại sai Vương mụ mụ đến,
đúng lúc Lãnh Hoa Đình vừa mới thức dậy, đang ở trong phòng dùng
điểm tâm, Cẩm Nương ngồi ở đối diện đang gắp một cái bánh bao lên
cắn một miếng, thì tiểu nha đầu Tình Nhi vào phòng bẩm báo: “Nhị
thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, Vương mụ mụ đến.”

Miếng bánh bao trong miệng Cẩm Nương thiếu chút
nữa nghẹn ở cổ họng, trừng mắt nhìn về phía bên ngoài.

Bên kia Lãnh Hoa Đình thấy vậy liền múc một bát
canh cho nàng, khẽ cười nói: "Người là tiểu hài tử sao, đồ ăn ăn
vào rồi cũng nghẹn trở về.”

Cẩm Nương bưng bát canh lên uống một hơi, mới có
thể nuốt xuống phía dưới, nhớ đến chính mình bị nghẹn khi đang ăn
vụng trong đêm tân hôn, cũng là hắn bưng trà đưa cho nàng, chẳng qua
tiểu tử này rõ ràng có lòng tốt đi, tại sao lại nói ra những lời
đáng ghét đến như vậy chứ?

Liếc mắt hắn một cái, Cẩm Nương nhanh chóng
đứng dậy, tự mình ra ngoài đón.

Tình Nhi vén rèm lên, Vương mụ mụ đi vào: “Lão
nô thỉnh an Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, hai người đang ăn sáng
ư?” Khuôn mặt mập trắng bóc cười vui vẻ.

Cẩm Nương vội vàng sai Tứ nhi bày ghế ra, cười
trả lời: “Đúng là như vậy, mụ mụ đã dùng qua bữa chưa? Nếu chưa thì
đến dùng một chút, hôm hay bánh bao rất ngon và thơm a.”

Vương mụ mụ nghe xong vội khoát tay, nói: “Nô tỳ
đã dùng qua, đa tạ Nhị thiếu phu nhân.”

Bình Nhi pha nước trà xong dâng lên, Vương mụ mụ
uống một hơi, đặt ở trên bàn trà bên cạnh, con mắt nhìn qua Cẩm Nương
cùng Lãnh Hoa Đình một lần, nhưng không nói gì.

Trái tim của Cẩm Nương liền chạy lên cổ, khuôn
mặt theo đó cũng dần đỏ lên, không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn Lãnh
Hoa Đình, vị kia vẫn đang đem tất cả tập trung của mình vào việc ăn,
Vương mụ mụ đến, nhưng mắt hắn lại chưa từng nhìn lấy một cái, hay
khi Vương mụ mụ thỉnh an, hắn cũng không lên tiếng đáp lại, điển hình
cho việc giả điếc khoe câm.

Vương mụ mụ không mở miệng, Cẩm Nương không nhắc
chuyện kia, nhưng cũng không thể phớt lờ Vương mụ mụ, liền lôi ba kéo
bốn, hỏi thăm bảy bảy bốn mươi chín chuyện.

Vương mụ mụ ngồi một hồi liền đứng lên, nhưng
không nói muốn đi, Cẩm Nương không thể làm gì khác hơn là để Tú cô
đến tiếp. Vương mụ mụ ngược lại tỏ vẻ rất thân thiện với Tú cô,
hỏi một số chuyện trong nhà Tú cô, rồi lại nói về con của Tú cô.

“… Theo Thiếu phu nhân ở trong cửa hàng quả thật
không sai, bất quá, dù sao đó cũng là ở bên ngoài, nếu có thể ở
trong phủ, ở bên người của Vương gia, thì còn có tiền đồ một chút.
Ngay cả hai nhi tử của ta cũng đi theo bên người của Vương gia, hiện
đang rất được lòng của Vương gia, nên ta có ý định, năm nay cưới cho
hắn một người vợ về nhà.”

Những lời này làm gợi lên tâm sự của Tú cô,
con của nàng cũng đã mười tám, cũng đã đến tuổi thành thân. Nhưng
bởi vì phụ thân mất sớm, Tú cô lại phải chăm sóc Cẩm Nương – một
thứ xuất không được nghênh đón, chính nàng lại là một kẻ không thông
minh, không tìm được chỗ nào tốt, gia cảnh có thể không để ý, mấy
nha hầu trong phủ cũng có một chút nhan sắc, nhưng lại không hợp với
hắn, quá chênh lệch, vì vậy Tú cô cũng không đồng ý. Cứ như vậy,
muốn cao cũng cao không được mà muốn thấp cũng thấp không xong, làm
Tú cô sốt ruột muốn chết. Nay nghe Vương mụ mụ nói vậy, trái tim
liền lay động dựng đứng lên.

“E rằng con ta là một người quá kém cỏi, chỉ
sợ không những không được lòng gia môn, mà còn gây nên chuyện, sao có
thể thoáng cái làm được chuyện gì đó tốt được.” Lời nói của Tú cô
mang theo vẻ cam chịu, nhưng khuôn mặt lại hiện vẻ chờ mong.

Trong đầu trong mắt của Vương mụ mụ dường như
đã lên sẵn kế hoạch, cười nói: “Chuyện tốt quả thật không có, chẳng
qua, hôm trước ta nghe chỗ ta nói, ở chỗ quản sự đang cần người, không
ít người nhờ vào quan hệ để được vào phủ, giành giật nhau đến sứt
cả đầu.”

Tú cô nghe xong hai mắt liền sáng lên, chỗ quản
sự quả là một nơi béo bở, không tồi. Trước kia ở Tướng phủ, có thể
vào chỗ đó, đa số đều là gia nhân hồi môn của Đại phu nhân, hoặc là
mấy người của Tôn mụ mụ, Đỗ mụ mụ thuộc phòng của Lão thái thái,
những người khác đều không có phần, nghe nói tiền thưởng trong đó
cũng nhiều hơn bên ngoài hai lần, bằng với số tiền lương hàng tháng
của Tú cô. Tướng phủ tuy lớn, nhưng không thể so với bất cứ điểm nào
của Giản Thân vương phủ, nếu như…

“Rất nhiều ngươi tranh a, tiểu tử ngốc nhà ta
làm sao có thể có phần, ta cũng là người mới đến, không quen biết
với tất cả mọi người, cũng không có bản lĩnh gì lớn.” Tú cô cố ý
khó xử nói.

Vương mụ mụ nghe vậy liền đến gần tai của Tú
cô thì thầm: “Ai chẳng biết ngươi là tâm phúc bên cạnh Nhị thiếu phu
nhân, còn không biết đi cầu vị kia? Nghe nói đều do ngươi chăm sóc từ
bé đến lớn, con ngươi thế nào cũng là nãi huynh (nãi huynh: con trai
của bà vú), thế nào lại không giúp.”

Tú cô nghe xong có chút khó xử, nàng cũng không
muốn đem đến chuyện phiền toái đầu tiên cho Cẩm Nương, Cẩm Nương cũng
chưa ở đây bao lâu, sao có thể ngay lập tức vì chuyện của nàng mà đi
cầu người?

Vương mụ mụ thấy thế liền đưa đầu lại, ghé bên
tai Tú cô nói: “Ôi, ta thấy ngươi cũng là người thành thật, có tài ăn
nói. Ngươi nghĩ xem, Vương phi yêu thương Nhị Thiếu gia nhất, hôm nay Nhị
Thiếu phu nhân lại được lòng của Nhị Thiếu gia, Vương phi đương nhiên
cũng phải thương yêu cả Nhị Thiếu phu nhân. Nếu ngươi cảm thấy khó xử
khi cầu xin Nhị Thiếu phu nhân, vậy ta sẽ giúp ngươi cầu xin Vương phi.”

Tú cô mở to hai mắt nhìn Vương mụ mụ. Hai nàng
bất quá chỉ gặp nhau hai lần, cũng không thân quen đến nổi có thể
giúp nhau những chuyện như thế này. Nàng… vì sao lại có lòng tốt như
vậy?

Vương mụ mụ là người làm lâu năm trong phủ, sớm
đã thành tinh, vừa thấy ánh mắt của Tú cô liền biết ý, ngượng
ngùng cười nói: “Cũng không sợ nói cho ngươi biết, ngươi hẳn cũng
nhìn ra được Vương phi rất quan tâm chuyện ở đây, nhưng Nhị thiếu gia
lại… là một người như thế, nên được nhiên phải trông cậy vào Nhị thiếu phu
nhân, nhưng dù sao cũng là mẹ chồng, có muốn đi nữa cũng không thể nói
ngay mặt được, ngược lại nếu là ngươi thì..."

Tú cô rốt cuộc cũng đã hiểu ý tứ của Vương
mụ mụ, không khỏi nghĩ thầm. Kỳ thật Vương phi nhìn rất hiền hòa,
không giống như một người mẹ chồng nghiêm khắc, chẳng qua người chỉ
muốn hiểu rõ một chút chuyện riêng giữa phu thê Nhị thiếu gia mà
thôi. Nếu suy nghĩ thấu đáo, cũng có thể thông cảm cho Vương phi, người
sẽ không làm hại các nàng. Nghĩ như vậy, tâm liền động, đang muốn mở
miệng, đã nghe Nhị thiếu gia bên kia nói: “Nương tử, ta muốn đi dạo
trong vườn, ngươi đẩy ta đi đi.”

Tú cô liền ngưng nói, nhìn qua, chỉ thấy ánh
mắt lạnh lùng của Nhị thiếu gia nhìn sang, trong đôi mắt phượng xinh
đẹp có một tầng âm lệ, Tú cô trong lòng liền rùng mình. Trước đây
nàng cũng đã từng nghe Cẩm Nương nói qua, Nhị thiếu gia là người có
võ công, sợ rằng đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi giữa nàng và
Vương mụ mụ, liền không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng đối với Vương mụ
mụ nói: “Đúng vậy a, Vương phi quan tâm đến Nhị thiếu gia và Nhị
thiếu phu nhân ta hoàn toàn không phản đổi, ta cũng rất muốn giúp đỡ
Vương phi, chẳng qua, con của ta rất hiền lành ít nói chuyện, đi qua
phòng quản sự, quả thật không tốt lắm. Nếu Vương phi để hắn đi qua
đó, mà làm không được tốt, không phải sẽ làm mất mặt của Vương phi sao?
Hơn nữa cũng sẽ làm mất mặt Nhị thiếu phu nhân, giờ đây ta đang rất
trông mong vào Nhị thiếu phu nhân, không thể gây nên sai lầm làm cho
nàng mất mặt, ngươi nói xem như vậy có hợp lý không?”

Khuôn mặt của Vương mụ mụ vẫn cười nhưng trong
lòng có chút không nén được giận, nàng thấy Lãnh Hoa Đình liếc một
cái, trong lòng liền thở dài, tấm lòng của Vương phi, không biết bao
giờ Nhị thiếu gia mới thiểu được đây?

Lắc đầu một cái, rồi nói với Tú cô: “Đúng là
phải để ý chuyện này, đại muội tử, ngươi quả thật không tệ, bất
quá nếu đã vào trong phủ ở, sau này đều là người một nhà, con trai
của ngươi nếu không có nơi để đi thì cũng có thể xin một chỗ vào
làm đi.”

Sau khi nói xong, liền cười đi lên phía trước,
nói với Cẩm Nương: “Nhị thiếu phu nhân, lúc nô tỳ mới đi, Vương phi có
nói, Nhị thiếu phu nhân nếu có thời gian rảnh thì có thể qua bên kia.”

Cẩm Nương liền cười trả lời: “Vẫn xin Vương mụ
mụ trở về nói với Vương phi, Cẩm Nương trước tiên bồi tướng công đi
dạo trong vườn, một lúc nữa sẽ qua bên đó.”

Vương mụ mụ nghe xong liền cười, nhưng không xoay
người đi ra ngoài, mà liếc mắt ra hiệu sai khiến với Châu Nhi đang hầu
hạ một bên.

Châu Nhi nhìn Lãnh Hoa Đình, chần chờ một chút,
rốt cuộc cũng nói với Cẩm Nương: “Nhị thiếu phu nhân, nếu người có
việc, để nô tỳ tiễn Vương mụ mụ.”

Cẩm Nương nghe xong liền gật đầu.

Tự mình đẩy Lãnh Hoa Đình ra khỏi phòng, đi
vào tiền sảnh, cũng may trong nhà rất rộng, các bậc thềm đã được
bỏ, xe lăn ra vào rất thuận tiện. Nếu không, với thân thể nhỏ bé của
Cẩm Nương, quả thật không thể đẩy nổi Lãnh Hoa Đình.

Bên ngoài tiền sảnh, Lãnh Khiêm đã sớm đứng
đợi, hôm nay Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân đi ra so với ngày
thường có chút muộn, hắn đã ở ngoài này đợi nửa canh giờ, nên vội
vàng đi qua tiếp tay vịn từ trong tay Nhị thiếu phu nhân.

Lãnh Hoa Đình lại nói: “A Khiêm, ngươi chỉ cần
đưa ta ra ngoài là được rồi.”

Lãnh Khiêm nghe xong liền nâng cả ghế lẫn người
đi ra ngoài.

Cẩm Nương ở phía sau đi theo, cái ghế vừa chạm
đất, nàng liền tự giác nhận lấy. Lãnh Khiêm liền tránh đi, lặng yên
ở phía sau cách đó không xa.

Trong phòng, Châu Nhi tiễn Vương mụ mụ ra ngoài
tiền sảnh, đưa mắt nhìn trước sau một chút, thấy mọi người ai cũng
bận rộn chuyện của bản thân, liền ghé bên tai Vương mụ mụ nói: “Không
có, mấy ngày nay ta đều kiểm tra tỉ mỉ, khăn trải giường vẫn sạch
sẽ.”

Vương mụ mụ nghe xong liền nhíu mày, nhỏ giọng
nói: “Tuổi tác của Nhị thiếu phu nhân còn nhỏ, không hiểu chuyện là
phải. Ngươi cẩn thận để ý đám người ở bên cạnh, có mấy người nhìn
không bình thường. Cho dù Nhị thiếu gia muốn thu người, cũng phải được
Vương phi vừa ý mới được.”

Châu Nhi nghe xong trên mặt có chút không tự
nhiên, thành thật đáp ứng, rồi tiễn Vương mụ mụ ra ngoài. Cẩm Nương
đẩy Lãnh Hoa Đình tản bộ trong vườn, khí trời đầu mùa đông có chút
lạnh, gió giống như những con dao băng nhỏ thổi vào mặt lạnh run. Cũng
may y phục mặc trên người khá dày, chẳng qua tay có chút lạnh, nàng
kéo ống tay dài ra một chút, để tay vào trong tay áo, cuốn tay áo
lại rồi tiếp tục đẩy xe.

Cúi đầu, thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Lãnh Hoa
Đình lạnh đến đỏ bừng, ánh mắt thong dong, trông bộ dạng có vẻ không
yên, trên mình chính là bộ y phục trường bào màu xanh đen mà ngày đó
nàng đã tự tay đưa cho hắn. Tiểu tử này ngày đó khi mặc vào, còn
nói thợ làm quá kém, sắc thái xám xịt. Thế mà hết lần này đến
lần khác vẫn mặc vào, liên tục vài ngày cũng không chịu đổi, rõ
ràng là rất thích a, vậy mà cái miệng thối kia lại không nói được
lời nào dễ nghe.

Một người một ghế, tùy ý đi lại trong vườn.
Bởi vì trời lạnh nên đa số mọi người trong phủ đều trốn trong phòng,
thỉnh thoảng cũng gặp một nha hoàn đang vẩy nước quét sân, nhưng cũng
chỉ đứng xa mà nhìn, không muốn qua đó để hành lễ với bọn họ. Hai
người đều yên lặng, không ai nói chuyện nhưng họ lại không cảm thấy
tịch mịch. Đi đến trước một cái đình, Cẩm Nương có phần mệt mỏi,
đem xe lăn dừng lại, chính mình ngồi trên một chiếc ghế đá bên cạnh,
xoa xoa hai tay vốn đã sớm đông cứng lại, rồi lại bắt đầu nhìn bánh
xe một cách đờ người, quá khó đẩy, nếu có thể cải thiện thì mới
tốt được.

Lãnh Hoa Đình thấy nàng đột nhiên dừng lại,
cũng không hỏi qua hắn, chỉ an nhàn ngồi ở một bên, nhìn bánh xe của
hắn đến ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tím vì lạnh, đôi
mắt rất sáng, đang không ngừng chuyển động, không biết lại nghĩ ra
chủ ý gì. Khóe miệng hắn câu lên một cái, đột nhiên duỗi tay đem
nàng ôm vào trong lồng ngực.

Cẩm Nương bị bất ngờ, không kịp phòng ngự, thân
thể bị kéo nghiêng sang một bên, kéo vào trong lồng ngực hắn, làm
nàng sợ đến kêu lên. Thân thể của hắn cùng hơi thở ấm áp phả vào
cổ nàng, cười nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên ôm, nhớ lại
lần trước, ngươi còn rất thích.”

Cẩm Nương nhớ lại chuyện ở trên cây đại thụ
trong Trữ Vương phủ, liền không khỏi tức giận, đưa mặt nhìn hắn, nghiến
răng nghiến lợi nói:"May mắn là ngươi còn nhớ rõ, lần đó thiếu
chút hù chết ta, yêu nghiệt chết tiệt, một ngày nào đó ta phải
trừng trị ngươi một trận.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong rốt cuộc cũng cười ha
ha, đưa tay nắm tai nàng, nhẹ nhàng xoa, mở miệng nói: “Muốn trừng
trị ta? Được, xem thử ngươi có bản lãnh này không.” Sau khi nhào nặn
một bên tai của Cẩm Nương xong, liền nhéo một cái, rồi lại tiếp tục
nhào nặn.

Một trận ấm áp truyền đến trên lỗ tai gây cảm
giác ngứa ngứa, rất thoải mái. Đồng thời nàng cũng bắt đầu phát
hiện, động tác của hắn quá mức nhẹ nhàng, tựa như đang vuốt ve một
món đồ mỹ nghệ mà mình yêu thích, từ lỗ tai rồi phân tán rộng ra xung
quanh. Lúc trước Cẩm Nương chỉ cho rằng hắn đang đùa giỡn nàng, dần
dần lỗ tai truyền đến một trận nhiệt khiến nàng cảm thấy rất thoải
mái, nên cũng lười ngọ nguậy, thẳng thắn dựa vào lồng ngực của hắn
ngủ say. Lồng ngực của hắn cường tráng nhưng rất ấm áp, giúp nàng
chặn lại gió lạnh, làm cho nàng có loại cảm giác mê man đi vào giấc
ngủ.

“Cẩm Nương…” Trong ánh sáng mờ ảo, nghe thấy
tiếng hắn đang gọi nàng, Cẩm Nương híp mắt lại nhìn, chỉ thấy đôi
con ngươi đen như Mặc ngọc, một tia ôn nhu đang dần dần nhộn nhạo xuất
hiện. Nàng “Ân” một tiếng phản ứng theo bản năng.

“Ngươi có vì ta là người què mà ghét bỏ ta
không?” Hắn hỏi.

Âm thanh của hắn rất nhẹ nhàng, giống như một
bài ca êm dịu đang bay lượn. Cẩm Nương mới đầu không để ý, một lúc
sau mới lấy lại tinh thần nghe hắn hỏi, lập tức mở to mắt.

Khoảng khắc nàng ngập ngừng trả lời khiến cho
hắn để ý, Cẩm Nương thấy đôi mắt phượng kia dần ảm đạm, bên trong có
một tia đau đớn cùng tự ti, mặc dù chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi
biến mất, nhưng cũng bị Cẩm Nương bắt gặp được. Nàng bất ngờ từ
trong lòng hắn ngồi dậy, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh nhìn hắn, nói
ra từng câu từng chữ: “Ngươi cảm thấy ngươi là người què sao?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền ngẩn ra, chân hắn
quả thật là bị tàn tật, đó là rõ ràng là chuyện thực tế. Nhưng
hắn chưa bao giờ có lúc nào khuất phục qua, hắn không thừa nhận mình
là người tàn tật, coi như là tàn tật thật thì thế nào, hắn vẫn tâm
cao khí ngạo, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ để ý đến sự thương
hại cùng ánh mắt khinh thường của người khác. Hắn tin tưởng chính
mình có thể sống một cách khỏe mạnh, hơn nữa còn có thể tìm ra
người đã ám hại hắn, đem nổi thống khổ gấp mười lần của mình trả
cho hắn.

Nàng… nhìn ra được tâm tư của hắn? Nàng hiểu sự
không cam lòng cùng kiêu ngạo của hắn sao? Nếu không tại sao lại hỏi như
thế?

Thấy hắn giật mình lo lắng, Cẩm Nương lại nói:
“Chỉ cần lòng không tàn thì dù cho bán thân bất toại đã làm sao (bán
thân bất toại: liệt nửa người)? Trong mắt người khác, ngươi tàn tật
hay hoàn toàn khỏe mạnh, cũng chỉ là cách nhìn của họ, đều không
liên quan đến ngươi. Ngươi là ngươi, hà tất gì quan tâm đến cái nhìn
của người khác?”

Đôi mắt phượng của Lãnh Hoa Đình lập tức sáng
lên, con mắt sáng rực nhìn Cẩm Nương. Lần đầu tiên có người cùng hắn
bàn luận vấn đề này. Trên thực tế, cũng không ai dám nhắc đến vấn
đề này với hắn. Kỳ thật, hắn vẫn một mực trốn tránh, không dám
nói với người khác chuyện thân thể của chính mình. Hôm nay, khí trời
quá tốt chăng? Rõ ràng gió Bắc lạnh lẽo thổi mạnh. Nàng vừa rồi
giống như một con mèo nhỏ uể oải nằm trong lồng ngực hắn, khoảnh
khắc bình an kia khiến cho hắn mất đi cảnh giác ư? Hay là vì mấy hôm
trước hắn phát bệnh, nàng lại dũng cảm vẩy rượu lên khắp người
hắn, giúp hắn giảm đi một nửa thời gian phát bệnh? Hoặc là…

Cẩm Nương cũng yên lặng nhìn hắn, trong lòng
chờ mong, nếu như hắn có thể mở rộng trái tim với nàng, có lẽ, bọn
họ có thể cùng nhau cố gắng, có thể tìm ra cách giải độc trong thân
thể hắn, lại có lẽ, sau này hắn có thể đứng lên, hai người có thể
cùng nhau nắm tay nhau đối mặt với những hỗn loạn của nhân thế, cùng
nhau đi về phía tương lai.

Nhưng Lãnh Hoa Đình lại dời đi ánh mắt, âm thanh
bình tĩnh: “Trời lạnh quá, đẩy ta trở về đi.”

Cẩm Nương liền giật mình, mọi kì vọng đều bị
chặn lại trong ngực, không lên không xuống, điều này làm cho Cẩm Nượng
cực kì căm tức. Tiểu từ này rốt cuộc đến khi nàng bị kích động,
liền tạt một chậu nước đá, tiêu diệt hết mọi hy vọng của nàng. Nha
nha, yêu nghiệt đúng là không thể hiểu được suy nghĩ của người
thường.

Trừng mắt với hắn một cái, rồi đẩy xe ra, nhưng
thoáng thấy mau da ở bàn tay hắn khác thường, nàng liền đưa một tay
cầm tay hắn lên, mũi liền có chút cay cay. Ở phía trong tay của hắn,
bởi vì hằng năm đẩy xe lăn, đã tạo nên một tầng vết chai thật dày,
gặp thêm trời đông rất lạnh, lại không điều dưỡng tốt, da bắt đầu bị
nẻ, tạo nên một vết nứt lớn, rỉ ra máu.

“Ngươi… ngươi không đau sao?” Nàng nắm tay hắn, có
chút phát run, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Lãnh Hoa Đình đột nhiên bị nàng nắm tay, có
chút luống cuống, thấy bộ dạng thật sự đau lòng của nàng, hắn nhất
thời có chút không muốn rút tay về, cảm giác thương tiếc của nàng
làm cho hắn mê luyến. Âm thanh của nàng run run tựa như một sợi lông vũ
nhẹ nhàng lướt qua tim hắn, cảm thấy ngứa, nhưng cũng rất… mềm mại,
thoải mái.

“Quen rồi”. Hắn vẫn rút tay về, đau nhức, vốn
đã trở thành thói quen, hơn nữa hắn quen với tức giận và căm phẫn nhưng lại
không quen với sự quan tâm của người khác “Không phải nói còn muốn đến chỗ
của mẫu phi sao? Nhanh chóng trở về đi.” Hắn tự mình đẩy xe đi, âm
thanh phát ra có chút khô khan, rõ ràng là bị làm cho xúc động, nhưng
lại muốn giả vờ xem thường, "giả vờ" cũng là thói quen hằng
ngày của hắn. Nhưng hôm nay ở trước mặt nàng, tâm tự nhiều lần bị lộ
ra, hắn nghĩ phải mau chóng rời xa nàng một chút mới tốt.

“A, tay của ngươi không thể tiếp tục đẩy, cái
ghế này cũng phải đem đi sửa chữa thay đổi lại, nó đã rất cũ rồi.”
Cẩm Nương một lúc lâu sau mới phản ứng lại việc hắn đang quay trở về,
cầm váy đuổi theo ở phía sau nói.

Lãnh Hoa Đình cũng đem bánh xe đẩy đi nhanh hơn,
tựa hồ không muốn để Cẩm Nương đuổi kịp, bất quá, xe có lăn nhanh hơn
nữa cũng không sánh bằng sức chạy của đôi chân. Cẩm Nương rất nhanh
liền đuổi, ở phía sau vừa giúp hắn đẩy, vừa hô to: “Ngươi quả thật
là một người thật kỳ quặc.”

Thấy hắn không lên tiếng, lại nói: “Mấy ngày
nay ta đã xem rồi, nếu trục trên bánh xe đổi thành một cái trục sắt,
được mài tròn, lại thêm một cái ổ trục bằng bi ở phía trong bánh
xe, như thế lúc chuyển động tới lui cũng sẽ nhanh hơn. Còn nữa, ở
phía cái ghế thiết lập một cơ quan, để có thể nâng ghế lên xuống,
hơn nữa còn có thể dựa ra phía sau, nên lắp thêm một cái giá để đỡ
phía sau…”

Lãnh Khiêm đi phía sau cách đó không xa đều nghe
được toàn bộ, khuôn mặt lạnh lùng không có nửa điểm tình cảm, nhưng
trong hai tròng mắt lại ngày càng tỏa sáng, thậm chí còn có tia hưng
phấn.

Sau khi Cẩm Nương đẩy Lãnh Hoa Đình về phòng,
liền dẫn theo Tứ Nhi đến viện của Vương phi.

Báo cáo nội dung xấu