Thứ nữ - Chương 058 phần 1
Chương 58
Người cuối
cùng phải ra mắt chính là Thế tử Lãnh Hoa Đường cùng đại tẩu, Thế
tử thì đã sớm có quen biết, chỉ có Quận chúa là lần đầu tiên nàng
gặp mặt. Ninh Hoa Quận chúa khoảng mười bảy mười tám tuổi, lớn lên
trẻ đẹp rung động lòng người, một đôi mắt hạnh xinh đẹp vừa linh
hoạt đồng thời dí dỏm, phảng phất như chúng có thể nói chuyện,
diện mạo vừa khả ái lại vừa dễ gần. Trong đầu Cẩm Nương không khỏi
nhớ đến vị Mai Nhi này trong lời nói của Thái tử phi, vị Quận chúa
này chính là biểu muội của Thái tử phi, thân phận quả thật rất cao
quý. Khó trách, ngày đó ở tại Trữ Vương Phủ, Lãnh Hoa Đường thấy Tôn
Ngọc Nương lại sợ hãi đến như vậy. Nam nhân ra bên ngoài lén lút ăn
chơi một chút là chuyện thường thấy, nhưng nếu bị người ta bắt được,
như thế không phải là đã phụ lòng vị ái thê mỹ mạo đang ở trong nhà
hắn sao?
“Đệ muội, sau
này ngươi cũng phải dạy ta đan đôi găng tay kia đấy. Một ngày nào đó,
ta học xong, cũng sẽ làm một đôi tặng cho mẫu thân ta.” Quận chúa một
bộ dạng xinh đẹp hoạt bát, niềm nở kéo tay của Cẩm Nương nói.
Cẩm Nương cười
gật đầu, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì liền nghe thấy Lưu di nương
lạnh lùng nói: “Học những thứ này để làm cái gì, ngươi đường đường
là Quận chúa nương nương, muốn cái gì thì chỉ cần đến châm tuyến phường
(tiệm thêu) nói một tiếng, là cái gì cũng có thể làm cho ngươi, hà
cớ gì phải phí công học cái thứ ấy.”
Quận chúa nghe
xong thì nhíu mày, nhưng không để ý đến Lưu di nương, tiếp tục lôi kéo
tay Cẩm Nương thương lượng: “Ngươi nhất định phải dạy ta, có được
không? Ta muốn chính mình tinh thông chúng, ta dù sao cũng đã trưởng
thành, chẳng lẽ nửa điểm năng lực cũng đều không có?” Ngụ ý tuyệt
không vì lời nói của Lưu di nương mà từ bỏ. Trước mặt mọi người bị
con dâu của chính mình châm biếm, sắc mặt của Lưu di nương lúc đỏ lúc
trắng, liền quay người đi, nhưng lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt trong
suốt nhưng lạnh lùng của Vương gia quét về phía này, nàng bĩu môi,
bưng trà trên bàn lên uống.
Lãnh Hoa Đường
vẫn lẳng lặng đứng một bên, trên mặt lộ vẻ tươi cười dịu dàng. Khi
Quận chúa mỉa mai mẫu thân của hắn, hắn cũng chỉ nhướng mày liếc
nhìn Quận chúa một cái, trong mắt cũng không có một tia trách cứ
nào, ngược lại còn có một chút tán thưởng. Mà khi Quận chúa nói
chuyện, cũng sẽ ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, khuôn mặt
lộ ra nét linh hoạt, có thể thấy được quan hệ giữa hai người không
tồi.
Cẩm Nương liền
nhớ tới không lâu sau Ngọc Nương cũng được gả vào đây, Quận chúa vừa
ngây thơ yêu kiều rung động lòng người vừa được Lãnh Hoa Đường yêu
thương, không biết Ngọc Nương làm thế nào mà có thể sinh tồn và chen
vào giữa hai người bọn họ.
Cẩm Nương quay
qua đem khay đưa cho Tú cô, lúc cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy
người nào đó đang tức giận mà nhìn nàng bất mãn, nàng giả bộ như
không thấy. Bộ dạng tuấn mỹ thật là tốt, cho dù tức giận cũng trở
thành một loại phong tình khác, sắc đẹp có thể ăn, sắc đẹp có thể
ăn a. Kỳ thật bụng nàng đã kêu rột rột vì đói rồi, sang đây ra mắt
mọi người cũng đã hơn nửa canh giờ rồi. Nàng và Lãnh Hoa Đình đều
chưa dùng điểm tâm sáng, thật đói bụng quá.
“Ra mắt xong rồi
thì cùng quay về viện đi, ta sắp chết đói rồi.” Ngồi nửa canh giờ
trong đại sảnh đối với Lãnh Hoa Đình mà nói đã là cực hạn của hắn
rồi. Nếu không phải vì sợ Cẩm Nương sau này không được tất cả mọi
người trong phủ thừa nhận, hắn mới lười đến chỗ này làm phong cảnh
cho mọi người nhìn.
Bên kia Lão phu
nhân nghe Lãnh Hoa Đình nói xong liền nhíu mày. Ở trong phòng này,
thân phận của nàng là cao nhất, cả phòng đều là vãn bối của nàng,
nàng không nói giải tán thì mọi người ai cũng không thể mở miệng
nhắc chuyện này, mà đứa cháu này vẫn tiếp tục suy nghĩ non kém. Kể
từ sau khi phát sinh căn bệnh lạ vào năm mười hai tuổi, tâm trí duờng
như cũng dừng lại ở lúc đó, tính tình ngày càng lập dị, cùng hắn
tức giận cũng chỉ vô dụng, đành không thể làm gì khác hơn là vung
tay nói với mọi người trong phòng: “Tân nương tử đã ra mắt xong, trà
cũng đã uống, sau này ngày tháng còn dài, đều sẽ thường xuyên gặp
mặt, hôm nay dừng ở đây, mọi người trở về đi.”
Tất cả mọi
người đều đang chờ những lời này, nghe xong liền rối rít hành lễ
với Lão phu nhân rồi lui xuống.
Lão phu nhân
cũng tự mình đứng lên, đưa mắt nhìn Cẩm Nương, híp mắt nói: “Tôn
tức, thân thể của ngươi gầy quá, nhìn vào thấy giống như từng bị
bắt nạt hành hạ, trông thật đáng thương.”
Cẩm Nương nghe
xong liền sửng sốt, đứng im suy nghĩ, nàng đường đường là thiên kim
tiểu thư của Tướng phủ. Mặc dù Tướng phủ không thể so với Giản Thân
vương phủ giàu sang phú quý, nhưng vẫn được ăn cơm no và sống sung
túc, Lão phu nhân đột nhiên nói một câu liền đúng chính xác hết tất
cả những cảnh ngộ mà trước kia nàng đã gặp phải ở nhà mẹ đẻ.
Vương phi cũng
dừng mắt lại, nhìn Cẩm Nương một chút liền giật mình, tiếp lời
nói: “ Đứa nhỏ này vóc dáng khung thép (铁骨子身板: ý chỉ những vóc dáng không thể
thay đổi) cân xứng, e là dù có ăn thế nào đi chăng nữa cũng không thể
mập lên nổi. Song thân thể thật sự rất khỏe mạnh.”
Lão phu nhân
tiếp tục nói: “Khỏe mạnh là được rồi, nếu có thể vì Lãnh gia
chúng ta sớm sinh thêm một đứa tôn tử nữa là tốt rồi.” Một tay duỗi
ra, Vương phi liền đi đến bên cạnh đỡ nàng: “Con dâu tiễn người trở
về.”
Lão phu nhân
phối hợp để tay lên cánh tay của Vương phi, quay qua nói với Quận
chúa: “Mai Nhi, ngươi tới đây, một hồi nữa nãi nãi còn phải nói với
ngươi một vài chuyện.”
Bên kia, Quận
chúa liền vội vàng đi đến tiếp nhận từ tay của Vương phi, vừa dìu
lão phu nhân, vừa cười nói: “Nãi nãi còn điều gì bí mật hay sao?
Muốn Mai Nhi đi theo chắc không phải để lừa Mai Nhi chơi cờ cùng người
đấy chứ? Mai Nhi không giỏi cái đó đâu.”
Lão phu nhân
vịn vào tay của Quận chúa đi ra ngoài: “Ngươi, đứa nhỏ này, nếu không
phải thấy tay nghề đánh cờ của ngươi cũng được, ta mới lười gọi người
đến chơi a. Ngươi xem, ta còn không bằng mẹ chồng của ngươi, nàng đánh
cờ dở như đánh hạt bí (蒌子: lâu tử: không chắc chắn từ này lắm), ai đánh
với nàng cũng đều có thể thắng được, thắng như vậy thật không có ý
nghĩa gì cả.”
Cẩm Nương liền
trông thấy khuôn mặt mỹ lệ của Vương phi trở nên xanh, đôi môi căng mọng
khẽ cắn, nhưng không lên tiếng. Chẳng qua vành mắt đỏ đã tiết lộ nàng
đang rất tức giận.
Vương phi cũng
xuất thân là thiên kim tiểu thư, nữ tử thời này cầm kì thi họa đều
phải tinh thông tất cả, nữ công gia chánh cũng phải lấy ra làm đầu.
Dù gì cũng là mẹ chồng, vậy mà lại vô duyên vô cớ bị Lão phu nhân
lớn tiếng bêu xấu vài câu, kì thật có chút nóng giận.
Bên kia Lưu thị
nghe xong âm thầm cao hứng, cũng tiến tới gần nói với Lão phu nhân:
“Lão phu nhân, tay nghề chơi cờ của người so với tiểu bối chúng ta
hẳn phải cao tay hơn, đừng nói đến tỷ tỷ, ngay cả ta đây cũng khó có
thể thắng người được một ván đấy chứ,”
Lão phu nhân
nghe xong liền cười đến híp mắt lại. Được Lưu thị cùng Quận chúa một
trái một phải dìu đi khỏi đại sảnh.
Vương phi biểu
tình cứng ngắt nhưng vẫn tiếp tục tiễn đến cửa rồi mới quay người
lại.
Đã thấy Cẩm
Nương cũng đang đẩy Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài, vội vàng thu lại tâm tư
hỏi: “Muốn đi ư?”
“Đúng vậy a,
đã đói bụng lắm rồi.” Cẩm Nương thành thật mà đáp.
Lãnh Hoa Đường
bên kia nghe được liền cười ra tiếng. Hôm qua khi Cẩm Nương từ chối để
hắn thay thế Tiểu Đình, trong đầu hắn liền có cảm giác không dễ
chịu, thấy nàng kiên quyết muốn cùng Tiểu Đình với đôi chân tàn phế
bái đường, ngay cả chuyện nhỏ nhặt cũng chiều theo ý Tiểu Đình,
liền không thể rời mắt khỏi Cẩm Nương. Lần trước khi cùng nàng thi
đấu thi ca ở Tôn phủ, liền phát hiện nàng là một nữ tử không giống
với người bình thường, quả nhiên trong ngày đầu tiên xuất giá, hành
sự liền không giống với người khác, nhìn nàng có vẻ mỏng manh, nhưng
thật ra chính nàng lại rất kiên cường.
Ban nãy mới
vào cửa, nghe thấy Lão phu nhân cùng Lưu di nương đánh giá Tiểu Đình
không mấy tốt đẹp, lòng nghĩa khí liền nổi lên. Câu nói: “Tướng công,
ta thay ngươi lạy” rơi vào lỗ tai của hắn rơi vào trên tâm hồ (tâm hồ,
ý so sánh trái tim mình như mặt hồ), dấy lên một vòng sóng lớn.
Tiểu Đình có một người nử tử như thế này làm bạn đời, về sau nhất
định sẽ không còn tịch mịch nữa đi!
Nhìn nàng rõ
ràng là một người thẳng thắn, phóng khoáng, khéo léo; vậy mà lúc
dâng trà, ra mắt họ hàng; vẫn đều ôn nhu hành lễ. Nhưng người vừa
mới đi, nàng liền thành thật nói ra câu đói bụng. Nàng thế nhưng là
ngày đầu tiên ra mắt mẹ chồng, vậy mà chẳng sợ trong tư tưởng của
cha mẹ chồng phát sinh xa cách, làm hắn không khỏi cười ra tiếng. Hồi
tưởng lại bộ dạng Quận chúa ngày đầu tiên mới bước vào cửa, cũng
ra ngây thơ, khả ái nhưng lại lộ vẻ xa cách; gặp ai cũng đều cười
thân thiện, nhưng cũng không hề ngốc đến như thế. Sau lễ thành hôn
liền ào ào ra mắt người thân, rồi quay sang nói với mẹ chồng: “Con
đang đói bụng.”
Cẩm Nương nghe
thấy tiếng cười của Lãnh Hoa Đường, mới kịp nhận ra lời nói của
mình có phần lỗ mãng, lập tức có chút không tự nhiên, Vương phi sẽ
không cho rằng nàng đang oán hận đi chứ, ngày hôm này là ngày đầu tiên
mình vào cửa a!
“Không phải
nói đói bụng sao?! Đi, đẩy ta trở về, ta muốn ăn sủi cảo tôm.” Lãnh
Hoa Đình kéo tay Cẩm Nương một cái, khiến nàng lảo đảo một hồi,
thiếu chút nữa ngả vào trong lòng ngực của hắn, không khỏi nổi
giận, tên bất hảo này lại lên cơn, nghiến răng nhỏ giọng lầm bầm một
câu: “Yêu nghiệt chết tiệt.”
Thanh âm của
nàng tuy nhỏ nhưng Lãnh Hoa Đình đều nghe được rõ ràng. Thấy nàng rõ
ràng một bộ dạng tức giận nhưng phải nhẫn nhịn, khuôn mặt nhỏ nhắn
vì kìm nén mà biến dạng, hắn không khỏi câu môi, nhỏ giọng đáp lại
một câu: “Háo sắc.”
Bởi vì cơ thể
Cẩm Nương đang nghiêng về phía lồng ngực của Lãnh Hoa Đình nói chuyện
nên người khác nhìn vào không biết hai người đang nói cái gì. Vương
phi thấy nhi tử lại bộc phát tính tình trẻ con, đối với con dâu trả
lời dữ dằn, trong lòng có phần không yên tâm, khẽ nói: “Đã là đói
bụng thì cũng mau quay trở về dùng nhiều một chút, chớ để bị đói.”
Lãnh Hoa Đường
lẳng lặng đứng một bên nhìn Cẩm Nương cùng Tiểu Đình trao đổi với
nhau. Vương phi có thể không thấy được, nhưng hắn lại trông thấy rõ
ràng, vợ chồng trẻ nhìn có vẻ như đang bất hòa, nhưng khuôn mặt lại
thể hiện tình cảm lại rất thuận lợi, e là ngay cả chính bọn họ
cũng không hiểu. Hắn bỗng nhiên cảm thấy tim giống như bị người ta đâm
một lỗ nhỏ, máu rò rỉ, gió thổi xuyên qua, lạnh đến tận trong xương.
“Nga, vậy mẫu
phi, con dâu cùng tướng công trở về.” Cẩm Nương trừng mắt với Lãnh Hoa
Đình rồi đẩy xe ra ngoài.
Vừa ra đến
cửa, Lãnh Khiêm liền lắc mình đi ra, tiếp nhận xe đẩy, đem Lãnh Hoa
Đình đi ra ngoài.
Tú cô xách
một cái bao lớn gì đó, cùng Cẩm Nương đi phía sau. Cẩm Nương nhìn xe
lăn đằng trước, chung quy vẫn cảm thấy xe đẩy ở trước rất không thoải
mái. Trong đầu ra sức hồi tưởng lại hình dáng xe lăn của kiếp trước.
Xe lăn của
Lãnh Hoa Đình có bánh xe được làm bằng gỗ, ở giữa bánh xe là một
cái trục cũng được làm bằng gỗ, bên trong lại càng không có ổ trục,
mỗi lần di chuyển đều có âm thanh kẽo kà kẽo kẹt, hơn nữa khi phải
rẽ hoặc gặp chỗ quẹo, chuyển động càng trở nên bất tiện hơn. Một
đại nam nhân như hắn, tuy nói có người hầu, đầy tớ hầu hạ chăm sóc,
nhưng lại luôn muốn tự mình đi lại, người khác chung quy không thể đến
đẩy, nếu như có thể cải biến mấy bánh xe ở phía dưới kia…
“Nhị thiếu phu
nhân, nhị thiếu phu nhân.” Tú cô ở bên tai Cẩm Nương gọi vài tiếng,
Cẩm Nương mới hoàn hồn, mờ mịt nhìn Tú cô hỏi: “Làm sao?!”
“Người phát
ngốc cái gì vậy, Nhị thiếu gia đều đã đi ở phía trước rất xa rồi,
chúng ta phải mau đi lên phía trên một chút.” Tú cô quở trách.
Cẩm Nương nga
một tiếng, dường như có điều đang suy nghĩ mà tiến nhanh về phía
trước.
“Ngày mai
người nên tìm cách làm cho Tứ thẩm một bộ găng tay đi, tìm không được
lông cừu thì dùng lông thỏ cũng được.” Tú cô ôm gói đồ nặng trĩu,
vừa đi vừa nói.
Cẩm Nương nghe
xong ngẩn ra, liền khẽ thở dài trầm ngâm, Tứ thẩm mặc dù không công
khai yêu cầu, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng đi, ngày đầu tiên ra mắt
liền xin mình một thứ đồ, vậy mà lại bị chính mình uyển chuyển cự
tuyệt, Tú cô hẳn là sợ chính mình làm mích lòng người khác đi.
“Lông thỏ cũng
được, chẳng qua không biết lúc đan có thành công không?!” Cẩm Nương đối
với vấn đề lông thỏ quả thật rất hứng thú. Nếu có thể thành công
thì sau này may nhiều đôi găng tay một chút để tặng cho mọi người
cũng tốt. Nói chung mấy món đó đều không quý giá gì, nhưng đều là
một món đồ mới mẻ hiếm lạ, dùng để tặng quà thì không gì tốt hơn.
“Lông cừu có
thể may thành công, khẳng định lông thỏ cũng có thể. Ngày mai kêu
người chuẩn bị nhiều lông thỏ một chút, ta sẽ thử đan với nhiều
loại sợ tơ tằm, gần như có thể thành công.” Tú cô nói tràn đầy tự
tin, nàng cũng đã nổi hứng thú với đôi bao tay kia, cũng không biết
Tứ cô nương học được ở nơi nào, chỉ dùng bốn cái que làm bằng rễ
tre, đan qua đan lại, cái đường sợi vào tay nàng liền trở thành một
đôi găng tay, quả thật rất thú vị.
Hai người nói
nói cười cười tự mình quay trở về viện. Tứ Nhi, Bình Nhi; cùng Xuân
Hồng, Liễu Lục; và hai nha đầu mà Lão thái thái đã cấp cho nàng –
Phong Nhi cùng Mãn nhi, sáu nha đầu hồi môn tự mình đến giúp đỡ Cẩm
Nương chỉnh đốn của hồn môn, thấy những món nào có chút quen thuộc
với Cẩm Nương liền bày ra.
Sau khi Lãnh
Khiêm đẩy Lãnh Hoa Đình vào trong viện, bước chân dần chậm lại, cố ý
chờ Cẩm Nương ở phía trước. Cẩm Nương tiến tới vài bước, nghiêng đầu
nhìn trộm bánh xe, trách không được chỉ cần đẩy mạnh nó liền kêu,
trong bánh xe và trục không có ổ trục, chuyển động qua lại không được
linh hoạt, toàn bộ thanh trục gỗ phải cùng bánh xe gỗ ma sát với
nhau mới có thể khiến nó chuyển động, thật đúng là phiền phức.
Tuy rằng đã
vào tháng mười nhưng mặt trời vẫn hay uể oải làm lộ ra khuôn mặt,
trong vườn trồng bộ cây tứ quý (bộ cây tứ quý: một bộ chơi cây mà
những nghệ nhân yêu cây thường trồng để tăng thẩm mỹ và phong thủy
trong nhà. Chúng bao gồm hai phần: ở trước là trúc - tùng, đại diện
cho nam nhân, ở sau là cúc - mai, đại diện cho nữ nhân khuê phòng) cùng
cây hoa quế, gió thổi qua gây ra tiếng xào xạc, những sợi tóc mai của
Cẩm Nương khẽ bay lên, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, đọng lại trên
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khiến nó trở nên đỏ bừng, hai con mắt
tinh anh tỏa ra ánh sáng, hai hàng lông mày thanh nhã đang nhíu lại,
dường như đang suy nghĩ điều gì rất chăm chú, còn có hai con mắt đang
tỏa sáng kia, đều… rất khả ái. Mà từ “khả ái” này hắn đã xài hai
lần để nói về nàng trong ngày hôm nay.
“Trên bánh xe
của ta có nở hoa sao?” Hắn nhìn nàng cười giễu cợt, mở miệng nói.
Cẩm Nương nghe
hắn nói xong liền sửng sốt, đang suy nghĩ phải đổi cây trục bằng sắt
như thế nào, đột nhiên bị hắn cắt đứt mạch suy nghĩ, có chút căm
tức, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói: “Bánh xe của
ngươi không có nở hoa, nhưng lại muốn nó nở hoa, không được sao?”
Nói xong liền
bỏ rơi hắn trên bậc thềm, không có nửa điểm dáng vẻ của người vợ
dịu hiền, Lãnh Hoa Đình không khỏi ngưng mắt, rất muốn mắng nàng hai
câu, nhưng lại nhớ đến vết bầm xanh trên trán nàng do vái lạy, nhớ
đến câu nói “Tướng công, để ta giúp ngươi vái lạy” của nàng. Tâm liền
mềm nhũn mà không có lý do, có một chút rung động yếu ớt. Hắn ngơ
ngẩn nửa ngày, cuối cùng cũng ói ra hai chữ: “Ngu ngốc”.
Lãnh Khiêm ở
phía sau nghe được liền cười, Nhị thiếu gia mỗi lần ở cùng chỗ với
Thiếu phu nhân tựa hồ như có chút thay đổi.
Vào phòng,
Cẩm Nương liền chứng kiến các nha đầu nhà nàng đang rất nhiệt tình
làm việc nhưng lại không có một chút trình tự quy tắc, bọn họ tụ
tập một chỗ, không có người chỉ dẫn, mà Tú cô thì phải đi theo bên
người nàng nên mấy người các nàng liền làm theo ý mình, không khỏi
nhíu mày.
Cẩm Nương đang
muốn mở miệng nói vài câu, thì thấy mấy người các nàng đang làm việc
hăng say, đột ngột tất cả đều dừng lại giống như bị ai làm phép,
đồng loạt quay về phía sau nàng nhìn không chớp mắt, vẻ mặt đồng
loạt đỏ lên giống như đang tương tư. Cẩm Nương quay đầu lại, thấy Lãnh
Khiêm đang đẩy Lãnh Hoa Đình tiến vào, những tia sáng chiếu vào khiến
cho khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ của Lãnh Hoa Đình giống như được bọc
một lớp vàng chói lóa, làm tôn thêm vẻ đẹp vốn có khiến nó trở nên
kiều diễm hơn, không gì sánh bằng, làm người khác nhìn vào liền hít
thở không thông.
Nguyên lai không
chỉ có mình nàng đối với yêu nghiệt này trở nên hoa si a, chí ít từ
trước đến nay nàng đều không có chảy nước miếng a!
Trong mấy người
này, Tứ Nhi cùng Mãn Nhi thì khá hơn một chút, chỉ ngây người nhìn, không
làm ra trò hề gì; mà mặt Bình Nhi thì đỏ đến tận mang tai, bộ quần
áo vốn đang cầm trong tay bỗng rớt từ lúc nào cũng không hay; mà Xuân
Hồng thì há to miệng, nước miếng chảy ra ngoài, nửa ngày cũng chưa
thấy ngậm miệng lại; Liễu Lục thì tốt hơn một chút, nhưng tim hồng
trong mắt thì không ngừng bay lên, Cẩm Nương rốt cuộc cũng nhìn viên
mãn, phấn chấn lên tiếng: “Dọn dẹp một chút, dọn cơm cho Nhị gia.”
Tứ Nhi phản
ứng đầu tiên, nhìn thấy nụ cười hì hì trên khuôn mặt Nhị thiếu phu
nhân, không khỏi có chút không tự nhiên, bỏ lại thứ gì đó trong tay đi
đến: “Sáng sớm không ăn gì, chắc người cũng đói bụng lắm rồi.”
Cẩm Nương gật
đầu, Mãn Nhi cũng bỏ xuống thứ gì đó trong tay, đi tới hầu hạ Cẩm
Nương, nàng cùng Cẩm Nương đều không phải rất quen thuộc, do đó có
chút cẩn trọng, thấy Cẩm Nương cười đến mức kì lạ, khuôn mặt liền
đỏ lên. Nàng đâu muốn nhìn chằm chằm vào tân lang đến ngây người đâu,
vừa rồi thật đúng là rất xấu hổ, bất quá nhìn qua Xuân Hồng cùng
Bình Nhi bên kia, vẫn không để ý đến vẻ mặt của Cẩm Nương, vẫn tiếp
tục nhìn chằm chằm Cô Gia chảy nước miếng, thật quá mất mặt.
“A Khiêm, đem
hai kẻ xấu nhất ném ra bên ngoài cho ta, nhìn thật chướng mắt.” Lãnh
Hoa Đình chán ghét chỉ vào Bình Nhi cùng Xuân Hồng, quay qua nói với
Lãnh Khiêm.
Lãnh Khiêm
giống như một cái bóng, bất ngờ xuất hiện giữa phòng, mỗi tay một
người, nắm lấy hai tay áo ném một cái, liền nghe thấy tiếng kêu thảm
thiết ở ngoài phòng.
Động tác quá
nhanh, Cẩm Nương chưa kịp phản ứng thì người đã bị Lãnh Khiêm ném đi.
Nghe tiếng kêu kia, sợ là té không nhẹ, Cẩm Nương tức giận suýt bùng
nổ, quay về phía Lãnh Hoa Đình quát: “Ngươi… ngươi là tên hổn đản.”
Vẻ mặt của
Lãnh Hoa Đình liền lộ vẻ suy sụp, vành mắt bắt đầu hồng hồng, bị
một tầng hơi nước che khuất, sợ hãi nói: “Nương tử, ngươi mắng ta.”
Cẩm Nương nghe
được nhất thời khựng lại, chân có chút phát run, lại xuất chiêu này,
hắn lại giở bộ dáng ta đây đáng thương khiến nàng mềm lòng. Vừa rồi
trong đại sảnh, một phòng đầy thân thích, trừ hai người Vương gia cùng
Vương phi, mọi người khi thấy hắn đều không muốn tiếp xúc, trong các
con mắt đều mang theo vẻ khinh thường, nguyên lai đứa con trai chính có
đầy đủ tiêu chuẩn trở thành người thừa kế vương vị, ngày thường anh
tuấn kiệt xuất không gì sánh được, thiên tử chi kiêu (ý chỉ người có
sức ảnh hưởng), bỗng bất thình lình gặp phải vận xui, trở thành
người tàn tật, khó trách tính tình trở nên ngang tàng, nhìn cả một
đại gia đình, ai cũng không dễ đối phó, hắn sở dĩ giả bộ, cũng bởi
vì muốn bảo vệ chính mình thôi. Nghĩ vậy, Cẩm Nương liền mềm lòng,
chậm rãi đi về phía hắn.
Mấy người Tứ
Nhi và Mãn Nhi ở trong phòng nguyên là đang bị hành động của Lãnh
Khiêm dọa sợ, nhưng một lát sau lại thấy Thiếu phu nhân đối với tân
lang la hét, tuy trong lòng các nàng cũng thấy tức giận, tân lang cũng
thật là, cho dù mấy người các nàng bề ngoài xấu xí, nhưng cũng
không nên ra tàn nhẫn vậy chứ, hai người Bình Nhi cùng Xuân Hồng kêu
thảm thiết như vậy khẳng định là đã bị thương a.
Nhưng không
nghĩ tới, Thiếu phu nhân vừa rống lên, đã thấy Cô Gia chớp mắt liền
bày ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, các nàng còn chưa kịp sửng
sốt, liền bị bộ dạng mới của Cô Gia làm lòng mềm như tơ. Thiếu phu
nhân cũng thật là, sao có thể vì một chút chuyện không đáng kể mà
hù dọa Cô Gia như thế? Trông Cô Gia thật đáng thương a. A, Thiếu phu nhân
đi qua đó là muốn làm gì? Chắc không phải là muốn đánh Cô Gia đấy chứ,
Cô Gia trông có vẻ rất sợ Thiếu phu nhân a.
Cẩm Nương còn
chưa đến gần xe lăn của Lãnh Hoa Đình, hai người Mãn Nhi cùng Liễu Lục
đã bước nhanh đến, chặn trước mặt nàng: ”Thiếu phu nhân, không phải
đang đói bụng sao? Để nô tỳ cùng các nàng hâm đồ ăn mang đến.”
Bên kia, Tứ Nhi
nhanh mắt chạy tới đẩy xe của Lãnh Hoa Đình đi, cố gắng tách phu thê
bọn họ ra xa nhau một chút. Mới ngày đầu tiên vào cửa, không đáng vì
chuyện của nô tỳ mà cãi nhau. Thiếu phu nhân cũng thật là, dù cho Cô
Gia có làm cái gì sai, cũng không thể trước mặt nô tỳ rống với Cô Gia
được, nam nhân ai cũng đều sĩ diện cả.
Cẩm Nương thấy
đám người nha hoàn dường như rất sợ nàng làm gì đó với Lãnh Hoa
Đình, thì không khỏi bất mãn trừng mắt với Lãnh Hoa Đình một cái.
Tên tiểu tử này thật tài giỏi a, chỉ cần giả bộ dáng vẻ đáng
thương liền khiến một đám thiếu nữ đồng tình a, ngay cả đám nha hoàn
của mình cũng nghiên về phía hắn. Mình không nên vì hắn mà mềm
lòng, một ngày nào đó mình phải lột bộ mặt thật của tên tiểu tử
này.
Hai người Mãn
Nhi cùng Liễu Lục đem Cẩm Nương kéo đến bên cạnh bàn trà nhỏ ngồi
xuống. Bên kia Châu Nhi cùng Ngọc Nhi đang đứng xem náo nhiệt, sau đó
thấy Thiếu phu nhân cùng Nhị gia không cãi nhau nữa, hai người liền đi
dọn cơm.
Hai người ăn
một chút gì đó xong, thì Bình Nhi cùng Xuân Hồng ở bên ngoài đã tự
mình đứng lên, vừa xoa cái mông sưng phù vì bị té ngã, vừa đi cà
nhắc trở về phòng, thấy Lãnh Khiêm lạnh lùng đứng bên cạnh cửa, họ
liền rùng mình, giống như thấy ác quỷ, cùng nhau bỏ chạy, muốn cách
xa Lãnh Khiêm một chút.
Lãnh Hoa Đình
nghiêng mắt liếc nhìn hai người Bình Nhi, thấy các nàng tuy sợ hãi,
nhưng vẫn lén đưa mắt nhìn hắn, đột nhiên nhìn hai nàng nở nụ cười
chói lóa, ngay lập tức các loại hoa trong phòng đều mất đi màu sắc.
Hai người Bình Nhi cùng Xuân Hồng mới vừa rồi bị hắn hù dọa bay mất
can đảm, vốn không dám đưa mắt nhìn hắn nữa, vậy mà một lát sau hắn
đột nhiên nở nụ cười, mà còn cười đến mức… tuyệt mỹ đến vậy, làm
cả hai đều thất thần, thiếu chút nữa tái phạm hành động cũ.
“Hai vị tỷ tỷ
lớn lên thật đẹp a.” Thanh âm mang theo một chút khàn khàn, cùng từ
tính, như hương thơm được ủ lâu ngày tỏa ra say đắm lòng người.
Được hắn gọi
một tiếng tỷ tỷ, hơn nữa còn được hắn khen đẹp, hai người Xuân Hồng
cùng Bình Nhi liền cảm thấy, cho dù có té ngã một lần nữa cũng đều
rất đáng, trong nhất thời, hai người đều cảm thấy choáng váng, không
tìm được không khí để thở.
“Thiếu gia… thiếu gia đẹp hơn.” Bình Nhi dù sao
cũng lớn hơn một chút, có thể khống chế được tâm tình, vẻ mặt đỏ
bừng, đứng nói lí nhí.

