Thứ nữ - Chương 055 phần 1

Chương 55: Mưu Kế Tính Toán Của Vân Nương Bị Phản Lại

Buổi tối ngày
thứ hai, Cẩm Nương đang cùng người hầu trong phòng làm nữ công, thì
tiểu nha đầu Hồng Nhi của Vân Nương tới, hành lễ với Cẩm Nương xong thì
lễ phép nói: "Tứ cô nương, Đại cô nương nói, sáng mai nàng phải xuất
giá rồi, nên muốn mời tỷ muội mọi người đến viện của nàng gặp gỡ một lần
cùng nhau vui vẻ, sau này mỗi người lưu lạc mỗi nơi, rất khó có được cơ
hội gặp mặt nữa."

Cẩm Nương cùng
Tú cô nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người thầm trao
đổi với nhau, Tú cô đứng dậy cầm áo choàng đưa cho Cẩm Nương, nhỏ giọng
nói với Cẩm Nương: "Đi một chuyến xem sao, dù gì cũng là tỷ
muội."

Cẩm Nương chần
chừ, rồi đứng lên, đưa cho nha đầu kia một ít tiền thưởng không lớn
không nhỏ, nói: "Ngươi trở về trước đi, nói một lát nữa ta sẽ
tới."

Tiểu nha đầu cân
nhắc số tiền trong tay, rồi cười đi ra, vừa ra khỏi cửa, chợt nghe nàng thầm
nói: "Thảo nào không ai chịu truyền lời, hóa ra là một chủ tử hẹp
hòi, chỉ có vài đồng tiền."

Tú cô giận đến
nổi muốn xông ra ngoài, Cẩm Nương thấy vậy vội vàng kéo nàng lại:
"Tức giận vì một tiểu nha đầu, sẽ đánh mất thân phận."

Thấy Tứ Nhi
Bình Nhi mang đôi mắt lộ ra vẻ lo lắng nhìn mình, Cẩm Nương cười nói:
"Sáng mai nàng xuất giá rồi, nếu muốn gây chuyện thì cũng chỉ làm
bản thân mình nhục nhã thêm, yên tâm đi, đây có lẽ chỉ là một buổi
gặp gỡ giữa các tỷ muội tụ với nhau."

Trong phòng
của Vân Nương, Ngọc Nương cùng Trinh Nương cũng đều đã có mặt, trong
phòng bày ra nhiều bàn nhỏ, phía trên có không ít hoa quả tươi cùng điểm
tâm, Tú cô vén rèm lên, để Cẩm Nương đi vào thì thấy Ngọc Nương đang cùng
Vân Nương trò chuyện, còn tam tỷ Trinh Nương thì nàng lần đầu tiên gặp
mặt, trông bộ dạng có vẻ yên tĩnh ôn nhu yếu đuối, còn rất dịu dàng
nhã nhặn, Cẩm Nương vừa thấy nàng liền nhớ đến Nghênh Xuân trong Hồng Lâu
Mộng, trong lòng cũng có chút lo lắng, nàng từng nghe nói Trinh Nương đã định
hôn với Nhị công tử Tĩnh Trữ Hầu gia, người nọ... không phải là một người
vong ân bội nghĩa chứ?

Trinh Nương thấy
Cẩm Nương vừa vào cửa liền nhìn mình đến ngẩn ra, nên có một chút không
tự nhiên, cười nói: "Tứ muội muội, nhiều ngày không thấy, sao lại xa lạ
thế."

Cẩm Nương ngây
ngốc, liền phục hồi tinh thần, lập tức lộ ra khuông mặt cười to: "Tam
tỷ tỷ, ngươi thường ngày không có ra ngoài đi lại, hôm nay vừa gặp lại,
đã thấy đẹp hơn trước rất nhiều, cho nên mới cảm thấy giật
mình."

Bên kia Vân
Nương cùng Ngọc Nương lúc này mới quay lại, hai người đồng thời nhìn về
phía Cẩm Nương, Cẩm Nương nhanh chóng đi đến, hướng ba vị tỷ tỷ làm lễ
ra mắt.

Vân Nương khoát
tay một cái nói: "Tới ngồi đi, đều là tỷ muội một nhà cả, không
cần có nhiều nghi thức xã giao như vậy."

Cẩm Nương thấy
sắc mặt nàng có vẻ bình thường, tim cũng liền thả xuống, hướng về
chỗ bên cạnh Trinh Nương mà ngồi, Trinh Nương nhích người qua một bên,
để Cẩm Nương có thể ngồi được thoải mái một chút, bàn trà quá nhỏ, bốn người
ngồi hai bên, chẳng khác gì những đứa bé trong nhà trẻ, sắp xếp chỗ
ngồi rồi ăn hoa quả...

"Sáng mai
ta phải xuất giá rồi, sau này khó có cơ hội được gặp lại nhau. Trước
kia, mấy người tỷ muội chúng ta cũng không có được tụ họp nhau với như
thế này, hôm nay tụ họp lại thì phải vui vẻ với nhau mới được."
Vân Nương lịch sự bưng trà mang đến, còn tự tay bưng đến cho Trinh Nương
cùng Cẩm Nương

Trinh Nương cùng
Cẩm Nương vội vàng đứng lên, Vân Nương vừa là Đại tỷ, vừa là con của vợ cả.
Trước kia ở cùng một nhà, cũng chưa từng thấy nàng đối xử như vậy
với hai người các nàng, sao chỉ thoáng cái bỗng trở nên khách khí như
thế, làm cho các nàng có cảm giác thụ sủng nhược kinh, hai người
liếc mắt nhìn nhau một cái, hai tay đưa ra để nhận trà, luôn miệng nói
cảm ơn.

"Đúng vậy,
Tứ muội, sau này tỷ tỷ cũng phải gả vào phủ của Giản Thân vương rồi, đến
lúc đó, hai ta vừa là tỷ muội, vừa là chị em dâu, hai bên phải cùng giúp
đỡ lẫn nhau mới đúng." Tôn Ngọc Nương ở một bên bưng trà lên nói.

Cẩm Nương nghe
xong liền cười đáp ứng: "Tỷ muội chúng ta huyết nhục tình thâm,
có thể trở thành người cùng một nhà thì cũng nhờ kiếp trước tu
luyện mới có được phúc khí này, hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau"

Trinh Nương liền
cười nói: "Hai người thì tốt rồi, đáng thương ta cùng đại tỷ mỗi người
phải ở trong một phủ đệ xa lạ, haiz, không biết ta và mẹ chồng có
thể sống chung vui vẻ với nhau được hay không, cứ nghĩ đến đây lại
thấy không yên tâm."

Vân Nương bỏ
một miếng điểm tâm vào miệng, đồng ý nói: "Cũng không phải chỉ
như vậy? Ở phủ đệ xa lạ rồi cũng không biết chị em dâu cùng các chị em
chồng có thể giao hảo tốt được không? Tứ muội muội, hôm đó ngươi đã gặp
Bình Nam Quận chúa rồi, ngươi thấy nàng như thế nào?"

"Quận chúa
người rất tốt a, vừa nhiệt tình vừa hào phóng, lớn lên lại xinh đẹp..."
Cẩm Nương đang nói, thì liền thấy sắc mặt của Tôn Ngọc Nương có chút âm
trầm, hẳn là đã làm nàng ấy nhớ đến những chuyện không tốt, hôm đó
đúng là nàng ấy ở trong Trữ Vương phủ gặp chuyện, bất quá, Cẩm Nương đến
nay cũng không còn hiểu rõ, Ngọc Nương vì sao lại đi đến gian tiểu viện
đó? Nhưng lại nghĩ đến Tôn Ngọc Nương chắc không biết giải thích với mình
như thế nào nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Mấy người họ vừa
ăn điểm tâm, vừa nói chuyện, bộ dạng hòa thuận tương thân tương ái, hôm
nay Vân Nương cùng Ngọc Nương tựa hồ rất xúc động. Nói cũng rất nhiều, trước
kia ở trong phủ, bọn tỷ muội không thường gần gũi với nhau, nhưng hôm nay
khi mỗi người chuẩn bị đường ai nấy đi, mới nghĩ đến xây dựng mối
quan hệ gần gũi, nhưng lại không còn thời gian nữa, vân vân….

Trinh Nương ít
nói, nhưng thỉnh thoảng cũng chen vào mấy câu, ăn một chút điểm tâm,
uống một ngụm trà, Cẩm Nương từ đầu đến cuối nhìn Vân Nương ăn những
điểm tâm còn lại, chính mình cũng cầm một miếng điểm tâm ăn, trà
luôn uống sau cùng, nhưng chỉ nhấp ướt môi, tuyệt không uống vào trong
miệng.

Ngồi một lúc
đến giờ thìn, Cẩm Nương liền cảm thấy Trinh Nương bên cạnh bộ dáng có
chút buồn ngủ, mí mắt rất khó khăn để mở ra, nói chuyện một lúc thì
thân thể ngã xuống người của Cẩm Nương, Cẩm Nương liền nhanh chóng bắt
chước theo, mí mắt cụp xuống một nửa, bày bộ dáng như muốn ngất đi,
khóe mắt còn lại liền thấy khóe miệng của Vân Nương câu ra một nụ
cười âm hiểm.

Đầu của Trinh
Nương rốt cuộc cũng ngã xuống, hướng mặt bàn nằm ấp xuống, Cẩm Nương
cũng nhắm mắt theo, nằm trên người của Trinh Nương.

Bên tai nghe
thấy Ngọc Nương la lên: "Tam muội muội, Tứ muội muội, các người làm
sao thế?"

Cảm thấy có
người đẩy đẩy thân thể của nàng, Cẩm Nương làm bộ như bất tỉnh nhân sự,
mặc cho các nàng đẩy.

Quả nhiên nghe
liền thấy Vân Nương nói: "Ngọc Nương, đi đóng cửa lại, kêu người hầu
làm cho những người đi theo hai nàng hôn mê."

Tôn Ngọc Nương
đứng lên, có chút có do dự, "Đại tỷ, đừng làm quá đáng, hôm nay thân
phận của các nàng đã không còn như trước. Còn nữa, ở Giản Thân vương
phủ, nàng dù sao cũng là thiếu phu nhân chính thức, ta không muốn làm
cho mối quan hệ với nàng trở nên căng thẳng."

"Hừ, tối
nay chúng ta cùng nhau bày nên một vở kịch, qua tối nay, đừng nói là
thiếu phu nhân của Giản Thân vương phủ, sợ là gả cho tên sai vặt cũng
không được." Vân Nương nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đại tỷ,
ngươi... ngươi muốn làm chuyện gì? Không thể làm làm loạn được a, đánh
hai người họ trút giận là được rồi, làm quá đáng, Lão thái thái cùng
Lão thái gia có thể lột da chúng ta." Tôn Ngọc Nương nghe xong thì
cực kì sợ hãi, bộ dạng như muốn tránh đi.

"Yên tâm đi,
ta đã muốn làm thì làm sao có thể để người khác nhận ra chúng ta
hạ thủ được, Nhị muội muội, ngươi càng ngày càng nhát gan, sợ phiền
phức." Vân Nương nhe răng cười nói.

"Hay là
thôi đi, ta... ta mặc kệ, ta muốn trở về phòng, Đại tỷ tỷ, Tam muội muội
cũng chưa từng đắc tội với ngươi, đừng làm hại muội ấy nha." Tôn
Ngọc Nương lại nói.

"Ngươi
đúng là kẻ nhát gan ngu ngốc, tha cho nàng, chúng ta làm sao có thể
thoát khỏi liên quan? Ngươi làm ơn có đầu óc một chút được
không?" Vân Nương phất tay gọi bốn người hầu, để các nàng mang
Cẩm Nương cùng Trinh Nương ra ngoài.

Cẩm Nương liền
cảm giác được hai cánh tay bị kéo, rồi lại nghe thấy Tôn Ngọc Nương nói:
"Chuyện này không liên quan đến ta, Đại tỷ, ngươi là chị ruột của ta,
ta sẽ không đi tố cáo ngươi, nhưng ta tuyệt đối không tham dự vào, ta... ta đi
đây." Nói xong liền chạy trốn ra ngoài.

Cẩm Nương không
khỏi nghĩ, Nhị tỷ này cũng không hoàn toàn hư hỏng, còn Tôn Vân Nương
thì không thể cứu chữa được nữa rồi, thật quá ác độc, không hổ là nữ
nhi của Đại Phu Nhân, đến Trữ Vương phủ, cái tên Trữ vương thế tử ăn chơi
kia, chỉ sợ là sẽ bị nàng chỉnh sửa trị đến khuất phục luôn.

Thân thể bị
kéo đi một cách thô lỗ, sau đó liền nghe Tôn Vân Nương nói: "Đem các
nàng nhốt vào trong ám phòng ở hậu viện, sau nửa canh giờ... thì đem
Tam cô nương trở về, đem quần áo của bổn cô nương ném ở trên người Tứ cô
nương là được."

Xem ra, là muốn
hại Cẩm Nương, sau đó thuận tiện vu hãm Trinh Nương, quả là một mũi tên
trúng hai chim, Cẩm Nương bị kéo đi, nhưng cũng không dám động đậy, ra đến
phía ngoài sân, bầu trời đã là một mảnh đen tuyền, Tú cô sợ rằng cũng đã
hôn mê, tuy hơi lo lắng nhưng nàng lại muốn xem Vân Nương rốt cuộc muốn âm
mưu cái gì, bất quá sẽ không cùng nàng hoán đổi đồ cưới nữa, bởi
vì làm như vậy chẳng khác nào hại chính mình, cũng không phải muốn
đánh mình một trận, nghe giống như muốn cho nàng thân bại danh liệt đâu
rồi, quả là quá độc ác rồi.

Nếu lúc này
nàng kêu lên, nhất định sẽ có người đến cứu, chẳng qua... nếu như vậy
sẽ không thể vạch trần âm mưu của Vân Nương, nhưng nghĩ lại, nếu vạch
trần rồi thì sao? Ngày mai nàng ấy phải xuất giá rồi, Lão thái thái
cùng Lão gia vì thể diện cũng sẽ không làm lớn chuyện này, cho dù muốn
trừng phạt nàng cũng không được nữa, nhưng cũng không thể vì chuyện
này mà khiến nàng ấy không thể xuất giá.

Mưu kế của
nàng ta quả nhiên cao, nàng ta biết cho dù mọi chuyện bị phát hiện,
thì Lão thái thái cũng sẽ không có cách nào làm khó nàng, không thể
làm gì nàng, cho nên nàng ta nhẫn nhịn một ngày, chờ đến hiện tại mới
báo thù, thôi, vẫn là tự cứu bản thân quan trọng hơn, một hồi nghĩ
biện pháp thuận tiện cứu Tam tỷ tỷ ra, dù sao Trinh Nương cũng vì
mình mà bị liên lụy.

Nàng cảm thấy
mình đã được mang đến gần hồ, Cẩm Nương trong lòng bắt đầu hoảng hốt, không
phải là muốn đem mình ném vào trong hồ chứ, tuy nói mình biết bơi, nhưng
mà... trời lạnh quá, nàng cũng không muốn cảm mạo.

Hít sâu một hơi,
đang muốn quát to một tiếng, thì liền nghe người hầu bên cạnh nói:
"Thật sự phải kéo đến căn phòng tối kia sao?"

Một người
khác lại nói: "Đừng động tới nữa, bỏ cô ta lại rồi chúng ta đi, nếu
thật đi gọi người kia đi đến, hại người ta bị hủy đi danh tiết cả đời
thật quá thất đức, Đại cô nương sắp phải xuất giá rồi, nhưng ta và ngươi
còn phải ở nơi này làm người hầu trong phủ, nếu một ngày kia mọi
chuyện bị tra ra, chúng ta cũng đừng mong được sống sót."

"Ừ, ngươi
nói cũng đúng, vậy chúng ta đem Tứ cô nương nhốt vào hắc phòng rồi
đóng kín lại, hiện tại là thời điểm giao mùa, cả đêm lạnh cóng,
khẳng định sẽ bị bệnh, thì Đại cô nương coi như đã trút được giận."
Một người hầu khác nói.

Hai người hầu
này coi như chưa đánh mất lương tâm, bất quá, làm sao nàng có thể chịu
được cảnh đông cứng cả đêm? Đang nha nha mà nghĩ, thì đột nhiên nghe người
hầu bên cạnh kêu ôi một tiếng, ngay sau đó người kia cũng hét thảm
một tiếng rồi ngã trên mặt đất.

Hai người hầu
đang kéo Trinh Nương tưởng là có qủy, liền sợ hãi đến độ bỏ lại
Trinh Nương rồi chạy mất, nhưng chạy không được mấy bước, thì có hai
tiếng kêu thảm vang lên, cả người cũng ngã xuống luôn.

Cẩm Nương ra
sức nghẹn cười, nàng biết người nọ sẽ tự mình phái người đi theo
bảo vệ mình. Hiện tại có nên đứng lên hay không? Quên đi, nhìn xem người
nọ sẽ đem các người hầu vừa bị đánh hôn mê xử lý như thế nào?

Nhưng bên hồ,
trừ âm thanh gió thổi và âm thanh nước vỗ vào bờ, cũng không nghe
được cái gì khác, Cẩm Nương chịu đựng cái lạnh cóng một lát, lại
thấy không có động tĩnh gì đành không thể làm gì khác hơn là bò
dậy, nhìn về bốn phía xung quanh, trừ mấy người nằm trên mặt đất
cũng không thấy nửa bóng dáng của người nào khác. Nha nha, cứu người
không cứu tới cùng. Nếu mình bị thực sự bị đánh thuốc mê, hắn cũng
cho mình đông lạnh ở đây sao? Thật quá vô trách nhiệm nha.

Phủi phủi tay,
vặn vẹo uốn éo hai cánh tay bị các người hầu kéo đau, Cẩm Nương đi
tới bên cạnh Trinh Nương, đẩy đẩy nàng, kết quả, Trinh Nương cũng không động
đậy, Cẩm Nương thở dài bất đắc dĩ nói: "Tam tỷ tỷ, thật xin lỗi a,
ngươi tốt nhất không nên quá nặng, nếu không ta sẽ mệt chết đi."

Nói xong liền
đi đỡ Trinh Nương đứng dậy, lại nghe một tiếng cười “Phì…”, Trinh Nương
đã tự mình ngồi dậy, làm cho Cẩm Nương sợ đến nổi thiếu chút nữa
nhảy dựng lên, nàng mở to mắt không thể tin được mà chỉ vào Trinh Nương:
"Ngươi... ngươi cũng giả bộ?"

"Từ trước
đến giờ bọn họ chưa từng đặt hai người chúng ta vào trong mắt, đột
nhiên lại khách khí mời hai người chúng ta tụ họp, trà tốt còn đi kèm
điểm tâm ngon sẽ tạo điều kiện thực hiện được mưu kế, các nàng thật
sự cho rằng mọi người cũng đều là kẻ ngu ư?" Trinh Nương từng lời
từng chữ nói, trong thanh âm còn mang theo tia cười.

"Tam tỷ,
ngươi... cũng không giận sao?" Cẩm Nương lại càng kinh ngạc, đưa tay kéo
Trinh Nương đứng dậy.

"Tức
giận? Nếu chỉ vì các nàng bày mưu kế mà tức giận, thì ta đã sớm
tức chết từ tám trăm năm trước, chẳng lẽ Tứ muội muội ngươi không
phải cũng bị các nàng khi dễ từ bé đến lớn sao?" Trinh Nương
đứng lên, phủi phủi bùn đất trên người, nàng cảm thấy gió thổi từ bên
hồ lạnh run, không khỏi rùng mình một cái, liền nhấc chân quay trở về.

Cẩm Nương vội
vàng đuổi theo: "Đúng vậy, nghĩ tới liền tức giận, vì cớ gì mà
hai người chúng ta lại bị các nàng khi dễ. Tam tỷ, ngươi mới vừa rồi
cũng muốn vạch trần các nàng sao?"

Trinh Nương đưa
hai tay ôm lấy thân thể của mình, quay đầu lại cười nhìn Cẩm Nương: "Ta
chỉ muốn xem ngươi sẽ làm cái gì?"

Cẩm Nương vừa
nghe xong liền thất thần, nàng vốn còn tưởng rằng chính mình là người
khôn khéo, không nghĩ tới vị Trinh Nương này nhìn nhu nhược hiền lành
nhưng so với mình còn giảo hoạt hơn, không trách được sau khi mình đứng
dậy, nàng vẫn tiếp tục giả chết. Xem ra ở trong phủ này không có người
nào mềm yếu nhu nhược cả.

"Ngươi...
ngươi biết ta sẽ tự cứu được? Hoặc là nói, ngươi biết sẽ có người tới
giải cứu chúng ta?" Cẩm Nương có chút không cam lòng, kéo ống tay áo
Trinh Nương hỏi.

Trinh Nương bị
lạnh nãy giờ rồi, thấy Cẩm Nương đi sát bên người, nàng cũng không khách khí
giơ một tay ôm lấy Cẩm Nương, nhìn mấy người hầu trên mặt đất nói:
"Ta cũng không biết sẽ có người tới cứu, Tam muội muội, mạng của ngươi
thật tốt, gả cho một gia đình rất là quan tâm đến ngươi, nếu không... sẽ
không phái người đến bảo vệ ngươi."

Ách, ngay cả
điều này mà cũng biết sao? Quá trâu bò đi, Cẩm Nương không kìm nổi mà
há hốc mồm, "Ngươi... làm sao ngươi..."

Trinh Nương
không khỏi cười ra tiếng: "Ta mặc dù không hay đến chỗ Đại Phu Nhân
thỉnh an, nhưng những chuyện trong phủ ta còn biết chút chút. Hôm đó,
cổ tay của Đại Phu Nhân vô cớ sưng lớn, tuy nàng nói với người bên ngoài là
không cẩn thận bị thương, nhưng mà lúc ấy có người ở trong rừng cây nhỏ
chứng kiến đã truyền ra lời đồn đãi. Nàng vốn muốn đánh ngươi, nhưng sau
đó lại trở thành mình bị đánh, chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút là
có thể hiểu được ngay. Tứ muội muội, Tam tỷ nói đúng không?"

Hai người vừa
đi vừa nói giỡn vài câu. Khi đến cổng phụ, cả hai đều cảm thấy luyến
tiếc lẫn nhau, Trinh Nương nói với Cẩm Nương: "Tam muội muội, tháng
sau ngươi phải xuất giá rồi, không nghĩ tới ta làm tỷ tỷ mà lại xuất
giá sau ngươi." Giọng nói có chút chế nhạo, nhưng lại không có một
chút ý tứ ghen tỵ hay bất mãn.

"Đúng vậy,
tháng sau ta phải rời khỏi nơi này. Tam tỷ, sau này chúng ta có thể qua
lại nhiều một chút, đừng khiến bản thân chết buồn ở trong viện. Sau
này xuất giá rồi, chúng ta cũng phải qua lại thường xuyên. Trong cái
phủ này, trừ nương của chúng ta ra thì làm gì có người nào thèm để
ý đến chúng ta?" Cẩm Nương lôi tay Trinh Nương, chân thành nói.

"Cũng
đúng, vậy thì quyết định thế đi, bất quá, ta không gả được vào nơi tốt như
tam muội muội. Đến lúc đó, ta phải nhờ phúc của muội rồi." Trinh Nương
vỗ tay Cẩm Nương, mỉm cười nói.

"Tỷ tỷ nói
gì vậy, nơi tỷ tỷ gả cũng không kém đâu. Tỷ tỷ chẳng qua chưa từng
gặp tỷ phu nên mới như vậy, Hầu phủ công tử nhất định cũng là người
tốt." Cẩm Nương vội vàng an ủi. Trong mắt trong đầu lại hiện lên một
người có nửa khuông mặt nghiêng nước nghiêng thành. Thật đáng tiếc ngày
đó không có nhìn rõ khuông mặt của người đó. Không biết có thể đẹp
đến nỗi bị người người oán trách không?

Trinh Nương chỉ
cười chứ không nói. Cẩm Nương biết nàng không muốn nói đến vị hôn phu
kia, liền để chuyện này qua một bên. Hai người cáo từ rồi trở về
viện của chính mình.

Khi trở về
phòng, Tứ Nhi liền kinh ngạc chạy đến: "Không phải cô nương mới sai
người đến nói, ở lại phòng của Tam cô nương ư? Sao mới một lúc mà
đã trở về rồi?”

Cẩm Nương nghe
xong liền nhíu mày, nhỏ giọng mắng: "Tôn Vân Nương chết tiệt, mưu
kế thật quá man rợ kín đáo rồi, lại còn muồn đổ tội cho Trinh
Nương, quá ác độc."

Tứ Nhi không
nghẽ rõ nàng nói gì, chỉ cảm thấy sắc mặt của cô nương không tốt,
cả thân mình thì lạnh lẽo. Xiêm y bị rối và nhăn nheo, ở trên còn
dính bùn cùng cây cỏ, nên liền kéo nàng vào nhà, hầu hạ nàng tắm
rửa.

"Đã xảy
ra chuyện gì? Tại sao Tú cô lại say đến nỗi phải để người ta đưa về,
tại sao bộ dáng của cô nương lại như vậy?"

Cẩm Nương không
muốn nhiều lời, nghe thấy Tú cô chẳng qua là vì quá chén nên đã trở
về, trong lòng liền buông lỏng, xúc miệng xong thì đi ngủ.

Ngày thứ hai,
sau khi nàng tỉnh dậy, Tú cô còn say không có tỉnh. Tứ Nhi Bình Nhi hai
người bốn mắt đầy oán hận: nào có ai lại bỏ chủ tử của mình đi
uống rượu say đến nỗi phải để người khác mang về?

Cẩm Nương còn
đang tức giận chuyện của ngày hôm qua, nên không có để ý các nàng.
Một hồi ở phía ngoài truyền đến tiếng trống nhạc ồn ào, phi thường
náo nhiệt, những bà bà tốt nhất được mời đến trong phủ, chuẩn bị
trang điểm cho Vân Nương. Tứ Nhi cùng Bình Nhi hai mắt phát sáng nhìn
cảnh tượng phía trước.

Cẩm Nương biết
hai nàng muốn đi xem nào, lại muốn được nhận tiền mừng đây mà. Chính nàng
cũng muốn đi xem thử, một Cẩm Nương còn nguyên vẹn hoàn hảo đứng trước mặt
Tôn Vân Nương, sẽ làm cho nàng ấy tức giận đến thế nào, thứ hai là cũng
muốn xem một chút để học hỏi các lễ nghi của cô nương khi xuất giá,
tham quan nghiên cứu học tập cũng rất tốt. Để tháng sau đến phiên
mình cũng không bị mất mặt vì cái gì cũng không biết.

Nàng phái một
tiểu nha đầu đến hầu hạ Tú cô, còn mình thì đem theo hai người Tú Nhi
cùng Bình Nhi đi đến sân của Vân Nương, đi nửa đường thì gặp phải Trinh
Nương. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đều hiểu tâm tư của
đối phương, vui vẻ nắm tay cùng nhau đi tới.

Ai ngờ vừa đến
sân của Vân Nương, bên trong liền truyền ra tiếng khóc cùng thanh âm vỡ
vụn: "Không! Ta không lấy chồng, ta không lấy chồng, ngày khác gả, mau
mau báo cho Trữ Vương phủ ngày khác gả."

Âm thanh điền
cuồng này hẳn là của Vân Nương, Cẩm Nương cùng Trinh Nương hai mặt nhìn
nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền chen chúc vào đám người để
xem náo nhiệt.

"Rầm rầm…
loảng xoảng…!" Một tiếng giòn giã vang lên, sợ là người nào đó
đã đập bể các loại đồ sứ ở trong.

"Vân Nương!
Con của ta, ngươi làm cái gì vậy?" Tiếng Đại Phu Nhân vừa khóc vừa
thét vang lên

Cẩm Nương cùng
Trinh Nương cảm thấy rất tò mò, nên cước bộ nhanh hơn, lúc này chỉ
thấy có nhiều người đi ra vào phòng của Vân Nương. Các nàng tiến vào
phía trong, liền thấy hai bà bà toàn năng không có vào phòng mà lại
ngồi ở ngoài nhàn nhã uống trà.

Cẩm Nương vén
rèm lên muốn đi vào, liền thấy Ngọc Nương từ bên trong vọt ra, vẻ mặt tái
nhợt, thấy Cẩm Nương và Trinh Nương, nhất thời chấn động giống như thấy
quỷ, liền quay đầu bỏ chạy.

Cẩm Nương vội
kêu lên: "Nhị tỷ tỷ? Đã xảy ra chuyện gì."

Ngọc Nương bị
nàng gọi lại, thân thể cứng đờ, từ từ quay đầu lại, bất thình lình quay
đầu lại quỳ xuống "Tứ muội muội, Tứ muội muội, ta... ta không có làm
chuyện kia, ta không có làm, không có liên quan đến ta."

Cẩm Nương liếc
nhìn Trinh Nương một cái, cảm thấy rất kinh ngạc. Tối hôm qua không
phải Tôn Vân Nương muốn ra tay hại chết hai người các nàng sao. Tại sao
Ngọc Nương thấy các nàng giống như thấy quỷ đòi nợ vậy.

Báo cáo nội dung xấu