Mệnh phượng hoàng (Tập 3) - Chương 47 - Phần 1

Chương 47

Nụ cười tủm tỉm đẹp đẽ của nam tử vẫn dịu dàng như lần đầu ta gặp huynh
ấy. Ta nắm lấy tay huynh ấy, vội hỏi: “Khanh Hằng, cái gì mà tất cả mọi chuyện?”
Ta luôn cảm thấy huynh ấy và Hạ Hầu Tử Khâm đang giấu ta chuyện gì đó.

Nhưng huynh ấy chỉ cười, nói: “Tam Nhi, muội tin ta không?”

Bao lâu rồi không được nghe huynh ấy gọi như vậy, ta nhất thời sững
người.

Huynh ấy lại nói: “Tam Nhi, muội phải tin tưởng ta, tin tưởng Hoàng
thượng.”

“Khanh Hằng...”

Song huynh ấy đã đứng lên, nói nhỏ: “Ta phải quay về, thấy muội sống
tốt, ta cũng yên tâm.”

“Khanh Hằng!” Ta nhảy xuống giường, kéo tay huynh ấy, nói: “Còn chuyện
của Thái Hằng? Có khó khăn không?”

Huynh ấy ngoảnh đầu nhìn ta, cười nói: “Giống như muội và Hoàng thượng
dự đoán, lòng trung thành của Thái Hằng không hề vững chắc.”

Nghe thấy vậy ta mới có chút yên tâm. Nhưng huynh ấy nói “đúng như ta
và Hoàng thượng dự đoán”, trước mặt huynh ấy, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn nhắc đến ta ư?

Ta đang nghĩ thì Khanh Hằng đã nhẹ nhàng rút tay khỏi tay ta, đi ra
phía cửa. “Muội nghỉ ngơi đi, mọi chuyện rồi sẽ qua!” Đến khi ta nhìn huynh ấy lần
nữa thì huynh ấy đã đi rất xa rồi.

Còn ta vẫn không xoay người, chỉ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Không còn nhìn thấy bóng dáng huynh ấy nhưng không biết vì sao ta không muốn xoay
người.

Huynh ấy nói đã lâu rồi không gặp ta, còn nói phải rất lâu nữa mới được
gặp... Ta chỉ muốn hỏi, rất lâu là bao lâu?

Ta không ngừng nghĩ đến những lời huynh ấy vừa nói, huynh ấy nói phải
tin tưởng huynh ấy, tin tưởng Hạ Hầu Tử Khâm...

Ta tin, đương nhiên ta tin. Ta chỉ thấy lo lắng.

“Nương nương?” Bên tai vang đến giọng nói của Triêu Thần, ta giật mình
nhìn sang nhuyễn tháp, thấy Triêu Thần đã dậy, vội vàng qua chỗ ta, hỏi: “Nương
nương sao vậy? Sao lại đứng ở đây?”

Ta vội lắc đầu. “Không có gì, ta chỉ khát nước nên muốn dậy uống nước
thôi!”

Nàng ta vội xoay người, vừa rót nước cho ta vừa nói: “Sao nô tỳ như
nghe thấy có người đến? Có phải... Hoàng thượng đã đến không ạ?” Lúc Triêu Thần
hỏi ta, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Ta nhận lấy cốc trà nàng ta đưa, nhấp một ngụm rồi cười, nói: “Hoàng
thượng lúc này sao có thể đến đây? Vừa nãy chỉ là gió thổi làm cửa sổ mở thôi!”

Triêu Thần nghi hoặc quay đầu nhìn, nhưng ta đã đặt cốc trà xuống, xoay
người, nói: “Ta đã đóng rồi. Triêu Thần, ngủ đi!” Ta vừa nói vừa đi thẳng đến giường.

Nghe ta nói vậy, Triêu Thần không nói gì thêm, lại nhìn cánh cửa sổ
một lần nữa, chắc chắn đã đóng chặt rồi mới xoay người nằm lên nhuyễn tháp.

Ta nghiêng người, mở mắt nhìn về phía cánh cửa, ngẩn ngơ đến thất thần.
Đột nhiên ta nhớ ra bây giờ mình đang ở lãnh cung, nếu thuốc nước của ta dùng hết
thì phải làm thế nào đây? Đúng rồi, ta còn chưa nói với Hạ Hầu Tử Khâm về việc thuốc
nước của ta là do Tô Mộ Hàn đưa.

Lấy lọ thuốc ra, lắc lắc thấy vẫn còn hơn nửa bình,
còn có thể chống đỡ khoảng một tháng. Đột nhiên ta cảm thấy đây có thể là lọ thuốc
nước cuối cùng ta phải dùng, còn hiện tại, ta quả thật không thể không có nó. Hạ
Hầu Tử Khâm từng nói hắn cũng không bảo vệ được ta nếu mắc tội khi quân phạm thượng.
Khẽ thở dài, ta chỉ hy vọng khoảng thời gian này, lãnh cung đừng có thêm người tới.

Triêu Thần vẫn như hôm qua, khi trời chưa sáng đã rời đi.

Ban ngày, khi đưa cơm đến, nàng ta kinh ngạc kêu lên: “Nương nương,
sao người lại không bôi thuốc nước?”

Ta cười, nói: “Không sao, ở đây không có ai đến.”

Ta nghĩ ta nên tiết kiệm một chút, tránh tới lúc không có cái để dùng.
Triêu Thần nghĩ một lát rồi không nói gì thêm.

Những ngày ở lãnh cung trôi qua rất nhanh. Ta nghe nói chuyện thích
khách ở Nam Sơn cuối cùng cũng được giải quyết. Nghe đâu kẻ chủ mưu chính là binh
bộ tả thị lang, năm Nguyên Quang thứ hai, cha hắn đánh chết một dân thường ở trên
đường, chuyện này vốn được người ta giấu nhẹm nhưng Hạ Hầu Tử Khâm lại điều tra
đến cùng, hạ lệnh chém đầu, cho nên hắn ôm hận trong lòng, muốn ám sát Hoàng thượng
giữa đám đông.

Đương nhiên ta biết chuyện này không phải như vậy, nhưng vu oan cho
người của binh bộ tả thị lang rốt cuộc là Diêu Hành Niên hay Hạ Hầu Tử Khâm thì
ta không biết. Sau đó Diêu Hành Niên rời khỏi hoàng đô, trở về Thương Châu.

Các phi tần trong hậu cung ngoài việc thi thoảng gây ra một số chuyện
nhỏ nhặt thì cũng không có chuyện gì lớn. Có vẻ Diêu Thục phi không điều tra ra
được manh mối về long thai trong bụng Thiên Phi, bằng không nàng ta tuyệt đối không
kiềm chế được. Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, khi đó ta đã điều tra chuyện này không phải
một, hai lần nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra manh mối.

Sự thật chúng ta điều tra được quả thực khác xa so với những lời Thư
Quý tần nói. Về chuyện này, ta thật sự lo lắng, chẳng lẽ Thư Quý tần đã nhầm?

Ha, có lẽ bây giờ Diêu Thục phi vẫn đang suy nghĩ, có phải hôm đấy ta
cố ý nói mấy lời đó cho cung tỳ của nàng ta nghe, còn sự thật hoàn toàn không phải
thế, ta chẳng qua chỉ muốn nàng ta ra tay làm hại Thiên Phi?

Ta lắc lắc đầu, chuyện này đừng nói nàng ta đang nghi ngờ, đến ta cũng
không nghĩ ra.

Chớp mắt đã đầu tháng Sáu.

Hai tháng ở trong lãnh cung, Hạ Hầu Tử Khâm chỉ tới bốn lần. Mỗi lần
hắn đến, Triêu Thần đều nói trước với ta, ta sẽ bôi thuốc nước, còn nếu hắn không
tới, ta sẽ không bôi, cho nên chuyện này hắn sẽ không biết, tự khắc sẽ không hỏi.

Ta chỉ không muốn để hắn biết ta định rời khỏi lãnh cung.

Mỗi lần hắn vội vàng tới đều vào lúc đêm khuya, rồi lại vội vàng trở
về, chưa từng ở lại qua đêm. Ta cũng cảm nhận được dường như hắn đang cố gắng tránh
ngủ chung giường với ta. Nhớ tới tối hôm đó, hắn nói hắn đang làm một việc không
lý trí...

Ta không nghĩ ra rốt cuộc hắn muốn ám chỉ điều gì?

Đã vào hạ rồi, mưa dông càng lúc càng nhiều. Song cũng may có Triêu
Thần ở bên cạnh, ta không phải một mình chịu đựng nỗi sợ sấm sét. Ta vui mừng biết
bao vì Hạ Hầu Tử Khâm để lại Triêu Thần cho ta, cũng cảm kích Thái hậu hôm đó đã
tin tưởng ta, không đánh chết Triêu Thần.

Đêm nay, ta và Triêu Thần vừa ngủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm”
lớn trên bầu trời, ta sợ tới mức không kìm được hét lớn. Triêu Thần vội chạy qua
ôm lấy ta, vỗ về: “Nương nương đừng sợ, có nô tỳ ở đây, có nô tỳ ở đây!”

Bao nhiêu năm rồi, ta vẫn không thể thay đổi được nhỉ!

Ta nhoài người vào lòng Triêu Thần, run rẩy mãi không thôi. Chỉ một
lát sau lại nghe thấy một tiếng sấm lớn bổ xuống, ngoài âm thanh vang trên bầu trời,
dường như bên ngoài còn truyền đến một tiếng “ầm”. Tiếng sấm sét này rõ ràng to
hơn lần trước rất nhiều.

Ta chỉ cảm thấy tim đập loạn, cảm giác cánh tay Triêu Thần càng lúc
càng siết chặt. Nàng ta khẽ nói: “Nương nương, không sao, sẽ qua rất nhanh thôi!”

Ta túm chặt cánh tay Triêu Thần nhưng không thể nhắm mắt, chỉ nhìn chằm
chằm ra bên ngoài.

Sấm sét đan xen, bầu trời tối đen như mực, chỉ từng đợt lóe lên những
tia sáng trắng. Ngay sau đó, cơn mưa rào trút xuống ào ào.

Đêm mưa dông và sấm sét luôn khiến ta cảm thấy hoảng sợ. Triêu Thần
vẫn ôm lấy ta. Trận mưa dông này không biết bao lâu sau mới nhỏ dần. Đến khi trời
sáng, ta tỉnh dậy thì phát hiện mình đã nằm yên trên giường, trên người đang đắp
chiếc chăn mỏng, còn Triêu Thần đã ra ngoài từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại
mình ta.

Ta nghĩ một lát rồi đứng lên.

Lúc đẩy cửa ra ngoài rửa mặt, bỗng nhìn thấy một thái giám đang bước
tới, ta sợ hãi, vội vàng đóng cửa phòng. Hôm nay là ngày gì nhỉ? Nghĩ kĩ, là mùng
Năm tháng Sáu, không phải cuối tháng, đám cung nhân không cần vào dọn dẹp như thường
lệ, vậy thì thái giám kia sao lại xuất hiện ở nơi này?

Ta sững người hồi lâu rồi mới quay người, trước
tiên mặc kệ thế nào, bôi thuốc nước rồi đi ra thăm dò xem sao. Bưng chậu nước, nhân
tiện ra ngoài lấy nước rửa mặt, chải đầu, nhưng nghe thấy thiên điện bên cạnh vọng
ra tiếng nói, nghe ra thì không chỉ có một người.

Ta tò mò đi theo tiếng nói, nhìn thấy rất nhiều cung nhân. Tiến lên
nữa, thấy phía trên thiên điện thiếu mất gần một nửa bức tường. Những cung nhân
đó đang cẩn thận xử lý gạch ngói vụn và đồ vật rơi xuống, trên nền nhà rất bừa bộn.
Ta bỗng nhớ ra tiếng sấm rất lớn tối qua.

Hóa ra sấm sét đã làm đổ gần nửa bức tường của thiên điện. Ta đứng nhìn
từ xa, có thể thấy bên trong đã ướt sũng bởi cơn mưa lớn tối qua. Nhìn cảnh này,
ta nghĩ lại mà cảm thấy sợ.

Nghe thái giám giám sát đó cất giọng the thé: “Ai nấy phải nhanh lên!
Hôm nay, trước khi trời tối nhất định phải xử lý sạch sẽ đống ngổn ngang dưới đất!
Còn tất cả đồ đạc trong điện đều chuyển ra ngoài. Những thứ bị ướt hay chưa ướt
đều chuyển ra hết. Thái hậu nói rồi, nhân lúc còn sớm, vứt hết những đồ dẫn sét
đi!”

Một thái giám khác bước lên, nói: “Bao nhiêu đồ thế này, hôm nay, trước
khi trời tối sao xử lý xong được chứ! Công công, ngài nói xem, sét này cũng thật
là... đang yên đang lành sao có thể phá nát bên này!”

Thái giám giám sát “hừ” một tiếng. “Đây là sét trời đánh, ngươi quản
được không? Còn trách cái gì, lãnh cung bao năm chưa tu sửa, không đánh sụp toàn
bộ là ngươi nên thắp hương lễ Phật rồi! Tới lúc đó bảo các ngươi sửa chữa lại từ
đầu thì các ngươi chỉ kêu bận thôi! Đừng có phí lời nữa, còn không mau làm việc
đi!”

Thái giám kia thất vọng thở dài, cuối cùng đi vào
trong thiên điện.

Thái giám giám sát đó lại kêu: “Tất cả nhanh nhẹn
lên một chút! Thái hậu nói trong năm ngày nhất định phải sửa chữa xong nơi này.
Lãnh cung này bây giờ không phải để không, còn có người đang ở đấy!”

Lời của hắn khiến ta hơi giật mình, hắn đương nhiên đang nói đến ta.
Có lẽ Thái hậu cũng không muốn có quá nhiều người ra vào lãnh cung?

Ta nhìn lại một lần nữa, bên đó lộn xộn chẳng ra hình thù gì, đổ nát
đến mức này, đến cả nóc nhà cũng phải sửa, còn cả một bức tường nữa... Thái hậu
hạ lệnh phải sửa xong trong vòng năm ngày, nói thật cũng hơi khó.

Lắc lắc đầu, mấy chuyện này không phải việc ta nên quan tâm. Ta quay
người đổ nước đi rồi trở lại phòng để rửa mặt, chải đầu, sau đó không ra ngoài nữa.
Hôm nay ta phải ngoan ngoãn bôi thuốc nước, có thể nói những ngày này ta đều phải
bôi thuốc nước, tránh để người ta nhìn thấy dung mạo thật của mình.

Vì đông người nên khi Triêu Thần mang cơm cho ta không dám nán lại lâu.
Ta chỉ trao đổi bằng ánh mắt với nàng ta rồi hai người nhìn nhau cười.

Lãnh cung mấy ngày nay không lạnh lẽo chút nào,
bên ngoài đầy tiếng bước chân người qua lại. Cho tới tối mới bắt đầu yên tĩnh.

Ngồi trong phòng một lát, ta thổi tắt đèn, lúc bước tới đầu giường liền
nghe thấy có người đẩy cửa phòng. Ta tưởng là Triêu Thần nhưng khi ngoái đầu, đột
nhiên nhìn thấy một bóng dáng đang tiến lại gần.

Còn chưa phản ứng kịp, cơ thể ta đã bị người ấy ôm chặt. Nghe hắn nói
nhỏ: “May mà nàng không sao, trẫm rất lo!”

Ta sững người, chắc hắn cũng nghe nói tối qua thiên điện của lãnh cung
bị sét đánh. Đưa tay đẩy hắn ra, ta nói: “Thiếp không ở thiên điện, có thể xảy ra
chuyện gì chứ? Hoàng thượng...”

Hắn từ từ buông lơi vòng tay, hôm nay không có ánh trăng, ta không nhìn
rõ gương mặt hắn, thế nhưng lại không thể thắp đèn.

Bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt ta, hắn than thở: “Trẫm tưởng lãnh
cung là nơi an toàn nhất trong hậu cung, nhưng nào biết...”

Vươn tay nắm lấy tay hắn, ta cười, nói: “Nơi này đương nhiên là nơi
an toàn nhất, chỉ là một lần bất trắc thôi, Hoàng thượng đừng bận lòng!” Chưa nói
xong, không biết vì sao ta đột nhiên sững sờ.

Một lần bất trắc... Trong đầu nghĩ tới một số chuyện, ta bỗng cảm thấy
một tia sáng lóe lên.

Căn phòng tối om, hắn không nhìn rõ nét mặt ta, chỉ kéo ta tới bên giường,
cùng ngồi xuống. Hắn nói: “Triêu Thần nói nàng sợ sấm sét. Mỗi lần sấm sét, trẫm
đều ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng trẫm lại không thể đến. Hôm qua, lúc nguy
hiểm đến vậy, trẫm không thể ở đây. Hôm nay đến lại không có sấm sét.”

Nghe ra ý tự trách móc trong lời nói của hắn, ta có chút xót xa trong
lòng.

Nắm lấy tay hắn, ta nói: “Hoàng thượng không cần
bận tâm đến thiếp, nếu ngày nào chàng cũng nhớ đến thiếp mới khiến thiếp ăn không
ngon, ngủ không yên.” Cúi người ôm lấy hắn, ta nói tiếp: “Chuyện của tiền triều
còn rất nhiều, chàng phải chuyên tâm một chút.”

Hắn sững người, cuối cùng bật cười. “Sao nàng biết trẫm không chuyên
tâm?”

Ta cười. “Thiếp đoán.”

Hắn trầm giọng, nói: “Nàng yên tâm, chuyện nào lớn chuyện nào nhỏ, trong
lòng trẫm biết rõ. Sau khi Diêu Hành Niên trở về Thương Châu chưa hề có động tĩnh,
người của trẫm phái đi cũng chưa từng nói ông ta và Bắc Tề có liên hệ.”

Ta im lặng lắng nghe, nếu thật sự không có động tĩnh thì tốt, chỉ e
rằng có động tĩnh mà thiên triều không biết.

Nghĩ như vậy, trong lòng ta khó tránh khỏi sợ hãi, nhưng ngay sau đó
lại mỉm cười, người Hạ Hầu Tử Khâm phái đi, ta nên tin tưởng bọn họ.

Hắn lại nói: “Có điều... Nam Chiếu lại âm thầm hành động.”

Ta giật mình kinh hãi, vội nói: “Với Bắc Tề ư?”

Nhưng hắn lắc đầu. “Không. Nhưng Hoàng đế Nam Chiếu đã tập hợp quân
đội ở phía đông bắc.”

Ta im lặng, phía đông bắc của Nam Chiếu tiếp giáp với thiên triều, phía
bắc là Bắc Tề, Hoàng đế Nam Chiếu đột nhiên làm như vậy, đương nhiên muốn thu hút
sự chú ý của Hạ Hầu Tử Khâm. Lần trước ta cho rằng Nam Chiếu, Đại Tuyên và Bắc Tề
có liên hệ với nhau, song Hạ Hầu Tử Khâm nói, Đại Tuyên và Nam Chiếu không thể sát
cánh bên nhau, có lẽ là bởi Đại Tuyên và thiên triều không giáp nhau. Vậy thì, Nam
Chiếu và Bắc Tề vẫn có khả năng, đúng không?

Thế nhưng nếu bọn họ liên thủ xuất binh, vậy lý do là gì? Không có lý
do thì không thể khai chiến.

Ta đưa tay lên vuốt ve má hắn, cảm thấy ấn đường của hắn chau lại. Ta
nhẹ nhàng xoa dịu cho hắn, khẽ lên tiếng: “Hoàng thượng nhất định để thiếp ở lãnh
cung à?”

Hắn dường như ngạc nhiên, ta lại nói: “Hôm đó, lý do Thái hậu biếm thiếp
vào lãnh cung chỉ là mạo phạm bà mà thôi, nói ra cũng không phải chuyện gì to tát.
Tuy Dao Phi cho rằng vì chàng hiểu lầm chuyện của thiếp và Hàn Vương nên mới muốn
như vậy, nhưng đó không phải lý do của Thái hậu. Chỉ cần Thái hậu nghĩ cách là có
thể thả thiếp ra, chẳng phải sao?”

“A Tử...”

Hắn vừa định lên tiếng liền bị ta ngắt lời: “Thiếp
biết, hôm đó chàng không thể không làm như vậy, vẫn bởi lo lắng có phải Dao Phi
liên thủ với Diêu Hành Niên hay không, hay là Bắc Tề liên thủ với Diêu Hành Niên.
Nhưng bây giờ Diêu Hành Niên đã về Thương Châu, chàng chỉ cần để Thái hậu thả thiếp
ra, hơn nữa không cần khôi phục tước vị cho thiếp. Dẫu hôm nào đó Diêu Hành Niên
biết thì cũng không thể nói gì. Suy cho cùng, chuyện này đã qua lâu rồi.”

Hắn từ chối: “Chuyện này tuyệt đối không được!”

Hôm đó hắn nói, phong ta làm phi là muốn ta có thể sống sót chốn hậu
cung, biếm ta vào lãnh cung cũng là vì vậy. Bây giờ ta nói thế, chắc chắn hắn sợ
nếu không khôi phục tước vị cho ta, ta ra ngoài, sẽ giống như con giun con dế, ai
cũng có thể giẫm chết ta.

Thế nhưng cho ta ra ngoài, lại phải khôi phục tước vị cho ta, điều đó
hoàn toàn không thể. Bởi trong mắt Dao Phi, hắn đối với ta, trái tim đã chết, chẳng
phải ư? Song ta muốn ra ngoài, ta nhất định phải làm rõ chuyện của Tô Mộ Hàn, mà
chuyện này ta không thể thẳng thắn giãi bày với Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta vừa định lên tiếng, hắn lại nói: “Trẫm đã đồng ý với Cố Khanh Hằng,
thời gian này, nhất định phải để nàng ở đây, cho tới khi hắn trở về.”

Ta giật mình sửng sốt, buột miệng hỏi: “Khanh Hằng không ở hoàng đô
ư?”

Bỗng nhớ ra lời huynh ấy nói, phải rất lâu nữa mới có thể gặp ta. Ban
đầu ta chỉ tưởng huynh ấy rất lâu nữa cũng không thể đến lãnh cung thăm ta, hóa
ra không phải sao?

Rõ ràng cảm nhận được hắn hơi giật mình, tựa như hắn vừa lỡ lời, một
lúc sau mới thấy hắn đáp: “Ừ, trẫm sai hắn ra ngoài làm chút chuyện.”

Hắn nói “làm chút chuyện”, Cố Khanh Hằng lại nói “tất cả mọi chuyện”.
Ta không biết hai người bọn họ rốt cuộc đã giấu ta điều gì, không kìm được, thử
thăm dò hắn: “Hoàng thượng sai huynh ấy đi làm chuyện gì?”

Nhưng hắn nói một cách rất thản nhiên: “Trẫm sai hắn theo dõi Diêu Hành
Niên.”

Theo dõi Diêu Hành Niên?

Ta biết hắn đang lừa ta, bởi vì lúc đầu, khi nhắc đến việc sai người
đi theo dõi Diêu Hành Niên, hắn không nói tên Cố Khanh Hằng, bây giờ lại nói với
ta là sai Cố Khanh Hằng đi Thương Châu, ta đương nhiên không tin. Có điều hắn đã
nói vậy, dù ta hỏi nữa cũng chẳng ích gì. Rõ ràng hắn và Cố Khanh Hằng đều muốn
giấu chuyện này.

Không biết vì sao, lúc này ta càng cảm thấy chuyện hắn và Cố Khanh Hằng
đang giấu ta có liên quan tới mấy lời hắn nói hôm đầu tiên hắn đến lãnh cung thăm
ta, nhưng rốt cuộc là vì sao, đương nhiên ta không nghĩ ra, chỉ bởi hai người họ
đều quá cẩn thận, không để lại cho ta bất cứ manh mối nào.

Ta im lặng, đột nhiên hắn cúi người ôm lấy ta, than thở: “Đợi một ngày
nào đó, nàng lau thuốc nước trên mặt đi, e rằng chẳng ai nhận ra nàng nhỉ? Ha, đúng
thế, ai có thể ngờ nữ tử xinh đẹp này lại có thể là nàng!”

Hắn khẽ cười vui vẻ, còn ta lại sững sờ, lời của hắn rốt cuộc là có
ý gì? Đợi ta lau thuốc nước đi, chẳng ai nhận ra ta... Vì sao câu nói này của hắn
khiến ta cảm thấy hoảng sợ?

Hít sâu một hơi, túm chặt vạt áo hắn, ta hỏi: “Hoàng
thượng muốn để thiếp xuất cung ư?” Bằng không ta không thể nghĩ ra, đang yên đang
lành, sao hắn lại nói những lời như vậy. Lẽ nào lúc hắn bước vào, nói lãnh cung
cũng không an toàn chính là ý này?

Nhưng hắn trả lời không do dự: “Không muốn.”

Ta im lặng, e rằng trong lòng hắn không muốn nhưng lại không thể không
làm như vậy. Giật mình sửng sốt, vì sao ta có suy nghĩ lạ lùng như thế?

Ngước lên nhìn hắn chăm chú. Trong phòng tối đen, ta hoàn toàn không
nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ. Hắn đột nhiên khom người, đôi môi
mỏng in lên môi ta, khẽ nói: “Trẫm muốn giữ nàng ở bên mình, mãi mãi.”

Ta cười. “Vậy thì Hoàng thượng hãy để thiếp lau thuốc nước đi, dùng
thân phận hoàn toàn mới để ở bên chàng.”

Nhưng hắn lắc đầu. “Không, nàng chính là Tang Tử,
chỉ là Tang Tử. Trẫm không muốn nàng che giấu thân phận của mình để ở bên trẫm.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3