Diễm tình Tam Quốc - Chương 06

Chương 6

Làm sao có thể tạo thành một người ngây thơ cùng đáng yêu như thế?

Thì ra, Ngự Hoa cung đúng là có tâm pháp độc môn có thể duy trì nét thanh
xuân, mà nàng cũng đúng là hai mươi hai tuổi, tất cả đều là sự thật.

Mỗi ngày một chút.

Mỗi ngày phát hiện một chuyện, mỗi ngày hiểu nàng thêm một chút, sự say mê
của Quản Tam Quốc đối với nàng càng nhiều hơn, không thể kiềm chế được mà càng
ngày càng sâu đậm.

Cũng là bởi vì như vậy, hắn bắt đầu cảm thấy lo âu...

Nếu không có biện pháp giải quyết tốt, đợi khi nàng gặp Hoắc thúc thúc, cầm
lệnh bài tiêu sái rời đi thì hắn phải làm sao bây giờ?

Nhìn thấy ngôi chùa Hoắc thúc thúc tá túc ở ngay trước mắt, hắn làm sao có
thể không lo âu?

Diễm Quan Nhân đột nhiên dừng bước.

“A,” Quản Tam Quốc cũng dừng lại theo, không rõ lắm.

Diễm Quan Nhân nhìn hắn, khuôn mặt vẫn giấu sau đấu lạp(*), hỏi:
“Ngươi làm sao vậy?”

(*) Nón có khăn che phủ xuống tới cổ.

Đôi lông mi thật dài chớp chớp, rồi lại chớp chớp, cố giấu sự kinh ngạc,
sau đó mới trấn tĩnh hỏi lại: “Sao lại hỏi như vậy?”

Có lẽ nàng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, vì sao chuyện “dắt tay đề phòng trong
chợ đông người sẽ bị lạc”, mấy ngày nay lại biến thành hai người lúc nào cũng
nắm tay cùng đi, mà nàng vẫn chưa phát hiện sự kỳ lạ, tùy ý để loại sự tình này
phát sinh?

Sự chuyển biến vô thanh vô thức lại tự nhiên như vậy, tự nhiên đến mức nàng
còn không phát hiện ra điểm đáng ngờ, cho nên hiện tại lực chú ý đều tập trung
ở lòng bàn tay ẩm ướt và có chút lạnh của hắn...

“Ngươi thực khẩn trương?” Nàng hỏi, ngắn gọn lại thẳng thắn.

Bởi vì vấn đề này, Quản Tam Quốc nhìn tay hai người nắm lấy nhau, nghĩ mình
có chút thủ đoạn, khuôn mặt tuấn tú lại nhịn không được mà ửng hồng.

Cũng không phải có ý định khi dễ hay chiếm tiện nghi của nàng, mà dọc đường
đi, thấy nàng thường đưa tay lên vai, nơi tiểu tuyết cầu thường ngày vẫn bám
vào nhưng lần này vì đi xa nên hành trang đều rất hạn chế, tiểu tuyết cầu cũng
phải để lại ở Ngự Hoa cung... Tuy rằng nàng cố gắng che giấu, không thể hiện
cảm xúc đặc biệt gì nhưng mỗi khi nàng rảnh tay, lại nhớ tới tiểu tuyết cầu mà
vẻ mặt thất thần một lát.

Hắn không muốn nàng tiếp tục có tâm trạng như vậy, nên hắn thường lấy cớ
đưa nàng đi tìm hiểu cuộc sống dân gian, mà luôn dẫn nàng đến các thành trấn
náo nhiệt...

Tiếp theo lại lấy cớ không muốn hai người bị thất lạc nên lúc nào cũng nắm
tay nàng, không cho nàng có cơ hội suy nghĩ chuyện khác, như thế vừa tạo thành
thói quen mới cho nàng, vừa để nàng không vì nhớ tới tiểu tuyết cầu mà lộ ra bộ
dáng thất thần.

Quản Tam Quốc tự nhận xuất phát điểm là có ý tốt, tất cả đều là suy nghĩ
cho nàng nhưng không thể phủ nhận hắn cũng nhờ vậy mà đạt được ý đồ riêng... Hắn
rất thích cảm giác hai người nắm tay, cũng sóng vai đi bên nhau.

Nhưng nước có thể đẩy thuyền thì cũng có thể lật thuyền.

Tuy rằng thích cảm giác nhiệt độ cơ thể hai người giao nhau, nhưng cũng vì
vậy mà sự lo âu của hắn đã không giấu được nàng.

“Cũng không phải vậy,” hắn trả lời.

Mỹ nhân vô động vô tĩnh.

Mặc dù cách cái khăn che mặt, Quản Tam Quốc cũng biết nàng đang chờ đáp án
của hắn, biểu tình vẫn lạnh lùng xa cách như trước nhưng thực ra chỉ là thói
quen còn chưa thay đổi được... Hắn vẫn có chút buồn bực, vẻ hồn nhiên, có chút
ngây ngô lại đáng yêu khiến người ta muốn ăn một ngụm như thế nào lại không có
người phát hiện?

“Cái kia... Ta chỉ là nghĩ...,” cho dù đã ngụy trang vẻ mặt vô tội, da mặt
lại dày nhưng Quản Tam Quốc vẫn cảm thấy khó nói.

Nhưng suy nghĩ lại, nếu chút nữa cũng phải đối mặt chi bằng bây giờ tham
khảo ý tứ một chút cũng tốt.

“Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Diễm cô nương sẽ nhanh chóng trở về phải
không?” Tai vách mạch rừng, Quản Tam Quốc cẩn thận không dùng đến ba từ Ngự Hoa
cung.

“Có việc?”

“Ta là muốn... Diễm cô nương quanh năm đều ở trên núi, có rất nhiều chuyện
chỉ dựa vào sách vở và truyền miệng mới biết thì cũng không phải là cách tốt,
khó có được lần này ra ngoài, có lẽ nên tận dụng thời gian thêm một chút...”

“Ân.”

“Ta có thể tận tình đóng vai trò chủ nhà... A,” đột nhiên dừng lại, Quản
Tam Quốc còn đang tìm cách thuyết phục thì phát hiện một tiếng ân vừa rồi của
nàng biểu đạt ý tứ...

“Làm phiền.” Diễm Quan Nhân lại nói.

Này, này, này... Đây là đáp ứng rồi?

Như vậy rõ ràng?

Quản Tam Quốc lộ ra biểu tình si ngốc, lúc này một trận gió núi vừa tới,
theo bóng cây chớp lên, trên chạc cây vang lên tiếng động nhỏ, Diễm Quan Nhân
vung tay áo bay lên, nhẹ nhàng phiêu dật giống như cả người hòa cùng thiên
nhiên làm một.

Âm thanh rất nhỏ dường như không tồn tại đáng tiếc lại không gạt được hai
người.

Có người.

Một, hai, ba, bốn, tổng cộng bốn người.

Ngưng thần, Diễm Quan Nhân chuẩn bị đại khai sát giới...

“Là người một nhà!”

Trước khi nàng động thủ, Quản Tam Quốc vội la lên, đồng thời hai tay cũng
vung lên, nắm lấy tay nàng, ngăn lại.

Bá, bá, bá mấy tiếng rất nhỏ vang lên, cơ hồ là xác nhận lời nói của Quản
Tam Quốc, bốn gã nam tử liền xuất hiện, đến bên cạnh hai người...

“Tam Quốc! Ngươi cuối cùng đã trở lại!” Hồn nhiên không biết chính mình vừa
thoát khỏi Quỷ Môn quan, người nọ còn ha ha cười.

“Xú tiểu tử, ngươi lần này rốt cuộc đi nơi nào? Đi cũng thật lâu làm cho
lão môn chủ lo lắng ngươi gặp chuyện không may đã tính triệu tập người để đi
tìm người, kết quả hỏi thế nào cũng không người nào biết ngươi đi chỗ nào,”
người bên cạnh cũng nói.

“Không có việc gì, trên đường có chút việc trì hoãn, vất vả mọi người.”
Quản Tam Quốc tươi cười đáp lại.

Bốn người vừa tới đều là tiêu sư trong Cảnh Quan tiêu cục, được Quản Tam
Quốc nhờ cậy trong thời gian hắn rời khỏi Đồng thành thì âm thầm canh giữ gần
chùa, đảm bảo cho cuộc sống của Hoắc thúc thúc không bị quấy rầy.

Không có người biết, vì sao đột nhiên muốn bảo vệ một lão nhân thanh tu nơi
cửa Phật?

Nhưng nếu Quản Tam Quốc đã mở miệng, bọn họ sẽ thực hiện, nhưng không ngờ
nhiệm vụ này lại kéo dài nhiều ngày như vậy, mà bọn họ đến nay vẫn không biết
rốt cuộc nguyên nhân là thế nào.

Nhưng trong tiêu cục luôn có quy củ, nếu Quản Tam Quốc chưa nói ra, bọn họ
tự nhiên cũng không hỏi nhiều, thấy hắn bình an trở về, xác định nhiệm vụ bảo
vệ đã hoàn thành, sau khi hàn huyên vài câu lại hướng ánh mắt tò mò về phía nữ
tử mặc áo trắng bên cạnh hắn...

“Diễm cô nương là bằng hữu ta mới kết giao,” Quản Tam Quốc giới thiệu.

Bằng hữu?!

Chỉ như vậy?

Bốn tiêu sư nhìn hai người nắm tay nhau, người từng trải trên mặt không
giấu được vẻ ái muội còn đồng thanh “nga” một tiếng dài.

Quản Tam Quốc đỏ mặt, làm bộ không phát hiện bốn người kia có vẻ ái muội,
vẻ mặt như muốn nói đáng đánh đòn, quay sang giới thiệu với Diễm Quan Nhân: “Đây
là các vị đại ca trong tiêu cục ta nhờ đến đây bảo vệ.”

Rồi quay sang bốn người nói: “Người này không có việc gì, ta tiếp nhận đi.”

Bốn gã tiêu sư trải đời đi rồi nhưng trước khi đi còn nháy mắt đầy vẻ ái
muội với Quản Tam Quốc, làm cho hắn đỏ mặt thật lâu không thể mất đi, còn về
phía Diễm Quan Nhân...

“Bọn họ gọi tên của ngươi,” nàng đột nhiên lên tiếng.

“Đúng vật, đều đã quen biết lâu ngày, hơn nữa còn có hai người có thể nói
là nhìn ta lớn lên,” Quản Tam Quốc nắm tay nàng đi vào trong chùa.

Nhưng Diễm Quan Nhân nhớ tới mới vừa rồi hắn giới thiệu nàng với những
người khác.

Hắn nói nàng là bằng hữu của hắn...

“Về sau gọi tên của ta đi,” nàng nói.

Quản Tam Quốc dừng bước, khuôn mặt trẻ con trắng nõn có chút sửng sốt, ngây
ngốc.

“Có vấn đề sao?” Câu hỏi mang theo sự nguy hiểm, cho thấy Diễm Quan Nhân
không đồng ý đáp án phản đối.

Không có lý do gì mà mọi người quen biết hắn đều có thể gọi thẳng tên hắn,
mà nàng là bằng hữu của hắn lại chỉ có thể gọi nhau là Diễm cô nương, Quản
thiếu hiệp... Nói tới chuyện xưng hô thì cho tới bây giờ nàng vẫn là nói trống
không, cũng chưa từng gọi hắn một tiếng Quản thiếu hiệp.

Nhưng đối với Diễm Quan Nhân mà nói, không có cơ hội kêu là một chuyện,
nhưng thân là bằng hữu lại không bằng với những người quen biết kia lại là
chuyện khác.

Rốt cuộc là thua cái gì, kỳ thật nàng cũng không có khái niệm cụ thể, chỉ
đơn giản là cảm giác.

Giống như tiểu tuyết cầu do nàng một tay nuôi lớn, nếu ngày nào đó đột
nhiên vứt bỏ chủ nhân là nàng, bám lên đầu vai kẻ khác, nàng nhất định sẽ cảm
thấy rất khó chịu.

Cho hên hiện tại nàng cũng chính là khó chịu.

Mà Quản Tam Quốc không làm nàng thất vọng.

Chỉ thấy hắn sau một lát tim đập mạnh và loạn nhịp, liền dùng sức lắc đầu,
mãnh liệt biểu đạt rằng đối với hắn không thành vấn đề.

Sự nhiệt tình của hắn làm cho khó chịu của nàng giảm đi nhiều...

“Quan... Quan Nhân.” Da mặt trắng nõn lại ửng hồng, hắn gọi nàng.

Không có chuyện gì, nhưng Quản Tam Quốc luôn là người tích cực nên đương
nhiên gọi thử hai tiếng để nàng thích ứng với sự thay đổi này.

Nhìn hắn cầm lấy tay nàng, mặt ửng đỏ, bộ dáng có vẻ xấu hổ làm tâm tình
Diễm Quan Nhân lại tốt hơn một ít.

Tay trái vươn lên, thực tự nhiên vỗ nhẹ lên đầu hắn hai cái.

“Đi thôi.” Nàng nói.

Nhiệm vụ chưa hoàn thành, tay trong tay, hai người cùng nhau giải quyết đi.

Hoắc Anh Kì, người làm cho Mỗ Mỗ luôn nhớ tới, còn dặn dò tìm hắn để xem
hắn hiện như thế nào. Diễm Quan Nhân luôn thắc mắc không biết hắn là người như
thế nào lại để lại ấn tượng sâu sắc với Mỗ Mỗ như thế, làm Mỗ Mỗ nhớ mãi không
quên như thế?

Mà nay, người nọ ngay tại trước mắt...

“Thúc, ta đã trở về.”

Nghe Quản Tam Quốc kêu to, người đang tưới nước ở vườn rau sau viện ngừng
lại, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra...

Người nọ, thân hình cao gầy, có vài phần cốt cách tiên phụ, bộ dáng thoạt
nhìn khoảng năm, sáu mươi tuổi, không khó tưởng tượng lúc trẻ cũng rất tuấn tú,
phong độ, là thanh niên tài tuấn hiếm có, nếu không biết trước sẽ không thể
nghĩ được người trước mặt đã gần tám mươi tuổi.

Ánh mắt lão nhân chỉ nhìn thoáng qua Quản Tam Quốc rồi chăm chú nhìn Diễm
Quan Nhân đến thất thần.

“Thanh Linh?”

Diễm Quan Nhân phát hiện lão nhân khẽ run khi kêu tên người này, thanh âm
không lớn nhưng nàng nghe rất rõ và cũng không có nghe lầm.

Đó là khuê danh của Mỗ Mỗ, sao người này lại biết?

“Thúc?” Quản Tam Quốc cũng phát hiện lão nhân kích động cùng thất thần.

Tuy rằng lão nhân đã ẩn cư nhiều năm trong chùa nhưng vì Hoắc Tây Du rất
thân thiết với vị trưởng bối này, chỉ cần khi hắn đi thăm thì nhóm Quản Tam
Quốc nếu nhàn rỗi không có việc gì làm thì cũng sẽ đi cùng, cho nên cũng không
xa lạ gì với Hoắc thúc thúc.

Cho tới nay ấn tượng đối với Hoắc thúc thúc chính là người không màng danh
lợi, chỉ thích cuộc sống bình thản, hơn nữa lại nhiều năm ẩn cư ở chùa nên có
cảm giác cũng là người tu đạo. Nếu lúc này không tận mắt nhìn thấy, thật không
thể nghĩ người thanh tâm quả dục, tưởng như sắp trở thành tiên, thành phật lại
xuất hiện cảm xúc như vậy.

Quản Tam Quốc mặc dù không rõ nhưng lại tò mò, nên thay mặt giới thiệu: “Vị
này là cung chủ đương nhiệm của Ngự Hoa cung, Diễm Quan Nhân. Quan Nhân đây là
Hoắc thúc thúc, người muốn trả lệnh bài về với chủ nhân.”

“Cung chủ đương nhiệm?” Hoắc Anh Kì nghe những lời này, hoài nghi nhìn thân
ảnh yểu điệu trước mắt rồi lại đắm chìn trong suy tư của mình, một hồi lâu cũng
không thấy hồi thần.

Diễm Quan Nhân cảm thấy khác thường, người trước mắt tuy nhìn nàng nhưng
cũng không phải là đang nhìn nàng, nàng lập tức tháo khăn che mặt ra.

Thất vọng tràn trề... không phải nàng. Mặc dù ăn mặc rất giống, mặc dù
phong thái cũng giống nhưng không phải là người trong trí nhớ của hắn... Người
nọ, bộ dáng thanh nhã, tuy có chút khí chất lạnh lùng, xa cách nhưng tuyệt diễm
tú lệ, cũng khiến người ta không muốn xa cách...

Hoắc Anh Kì giấu không được vẻ thất vọng, nhịn không được hỏi: “Thanh Linh
nàng đâu?”

“Mỗ Mỗ đã tạ thế,” Diễm Quan Nhân đáp.

Đã... đã chết sao?

“Thúc?” Quản Tam Quốc tiến lên đỡ lấy lão nhân đang lảo đảo sắp té.

“Không có việc gì.” Hoắc Anh Kì ổn định cước bộ, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh
nói: “Ta không việc gì.”

Tuy rằng khi quyết định trả lại Phồn Hoa lệnh cũng có nghĩ tới khả năng này
nhưng giờ phút này thật sự đối mặt, mới biết được chân tướng khác xa tưởng
tượng tới mức làm người ta đau lòng.

Hắn hi vọng người đến lấy lại lệnh bài có thể mang đến tin tức nàng vẫn
khỏe mạnh, như là: “Nàng đang trải qua cuộc sống thanh nhàn ở một nơi yên tĩnh...”
Dù sao hắn tuổi tác cũng đã cao, nếu không nghĩ cách thì cả đời này chỉ sợ
không còn cơ hội biết đến tin tức của nàng.

Lại không nghĩ rằng... Hắn còn chưa có chết, nàng đã đi trước một bước...

Năm mươi năm chờ đợi khổ sở, cuối cùng nhận được sự thật đau lòng, chua xót...

“Thúc?” Quản Tam Quốc mặt lộ vẻ lo lắng, lão nhân nhìn có vẻ rất tuyệt vọng.

Hoắc Anh Kì vỗ vỗ bàn tay của hắn, tỏ vẻ không thành vấn đề, tiện đà chấn
chỉnh lại tinh thần hướng Diễm Quan Nhân hỏi: “Nàng mấy năm qua... tốt không?”

Đôi mi thanh tú nhíu lại, Diễm Quan Nhân suy tư về cái gọi là “mấy năm
nay”, cùng “ tốt không?”

Trong trí nhớ, nàng chưa từng thấy Mỗ Mỗ rời khỏi Ngự Hoa cung, nàng không
xác định lão nhân này hỏi mấy năm nay là chỉ những năm gần đây hay tính từ khi
hai người xa cách?

Có trời mới biết lần cuối hai người gặp nhau là khi nào?

Rồi cuộc sống như thế nào thì được cho là tốt?

“Nàng không tốt sao?” Hoắc Anh Kì hiểu lầm sự trầm mặc kia.

“Tẩu hỏa nhập ma hai lần.”
Diễm Quan Nhân trả lời, nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung: “Hai lần đều làm cho
gân cốt của nàng bị co rút lại, khi phát bệnh toàn thân đau tới tận xương tủy,
chịu đựng đến hai ba năm mới dần dần thích ứng được, như vậy cũng không phải là
tốt gì.”

Giọng nói của nàng bình thản,
Hoắc Anh Kì nghe được đều rất kinh hãi.

Tẩu hỏa nhập ma, lại tới hai
lần, điều này sao có thể xảy ra?

“Như vậy thật sự không có việc
gì sao?” Ngay cả Quản Tam Quốc cũng nghe há hốc mồm.

Diễm Quan Nhân phiêu hắn liếc
mắt một cái. “Không có việc gì.”

Thấy hắn vẻ mặt hoài nghi,
nàng mới nói: “Cho dù là hai lần tẩu hỏa nhập ma cũng là chuyện cách đây mười
năm, tuy rằng vài năm sau thân hình Mỗ Mỗ giống như tiểu hài đồng mà mái tóc
thì lại bạc trắng, nhưng cái đau đến tận xương tủy thì cũng giảm đi nhiều.”

Chuyện mười năm trước?

“Vậy nàng mấy năm nay...?”
Hoắc Anh Kì do dự.

Hắn thực quan tâm, rất muốn
biết tất cả tin tức của người nọ, hi vọng nàng tốt nhưng lại sợ sự thật khác xa
so với tưởng tượng mà nếu thật sự không tốt, hắn cũng không có cơ hội bù đắp
hay chia sẻ.

Như vậy, hắn nên hỏi sao?

“Trước khi qua đời, Mỗ Mỗ đều
khỏe mạnh, còn nói nếu có cơ hội thu hồi lệnh bài thì muốn ta đặc biệt xem Hoắc
đại phu có tốt không?” Diễm Quan Nhân nói rõ.

Lão nhân gần tám mươi tuổi
nghe mấy câu này cảm xúc lại trào dâng, hốc mắt chợt đỏ.

Thì ra nàng vẫn còn nghĩ về
hắn... còn nghĩ về hắn...

Đủ, như vậy cũng như vậy đủ
rồi...

“Thúc?” Người ngu ngốc như
thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái, huống chi lại là Quản Tam Quốc nhạy bén,
thông minh...

“Không có việc gì, đã không
có việc gì...” Hoắc Anh Kì cố gắng phục hồi tinh thần, lau nước mắt, sau đó
hướng hai người nói: “Đi thôi, việc này cũng nên chấm dứt, để cho lệnh bài trở
về nơi vốn thuộc về nó đi.”

Nghe vậy, Diễm Quan Nhân
không lập tức đuổi theo lão nhân mà đứng tại chỗ, vươn tay ra...

Cũng không có làm cho nàng
chờ đợi lâu lắm, trên thực tế, cơ hồ không phải chờ đợi.

Bởi vì nháy mắt tiếp theo,
Quản Tam Quốc đã bước đến bên cạnh nàng, chẳng những một tay nắm tay nàng mà
tay còn lại còn cầm lấy mũ sa cho nàng, rồi hai người cùng sóng bước đi theo
lão nhân.

Động tác liền lạc lưu loát,
không có cố ý mà hai người cũng không cần lên tiếng lại ăn ý với nhau vô cùng.

Hoắc Anh Kì đem hết thảy lưu
lại trong mắt, trong lòng cảm thấy hơi đau.

Trước kia, hắn cũng từng như
vậy, dùng hết tâm cơ chỉ mong có thể nắm tay người nọ.

Hai người từng đi dạo chơi,
ngắm hoa hoặc là bước chậm trong mưa hoặc là cùng ngắm trăng...

Từng, hắn đã từng nghĩ đến
hết thảy nước chảy thành sống, nhưng cuối cùng...

Ánh mắt nhìn từ tay hai người
nắm chặt nhau lại di chuyển đến gương mặt có nét trẻ con của đại nam hài, bị
lão nhân nhìn chăm chú, Quản Tam Quốc có chút xấu hổ, biết rằng ý tứ của mình
bị xem thấu.

Dùng hết tâm cơ, dùng hết
phương thức như là mạng nhện muốn chặt chẽ vây khốn nàng, ý đồ rõ ràng như vậy,
người bình thường đều thấy được, chỉ có nhân vật chính nhìn có vẻ lạnh lùng
nhưng kỳ thực lại là đứa nhỏ hồn nhiên, ngây thơ kia là không hề biết.

“Đứa nhỏ, ngươi có biết ngươi
đang làm cái gì sao?” Hoắc Anh Kì lên tiếng, vẻ mặt ưu sắc.

Quản Tam Quốc gật gật đầu, vẻ
mặt ngượng ngùng.

“Ta biết ngươi cùng Tây Du
đều là nhân trung long phượng, muốn cái gì liền có được cái đó, nhưng chuyện
này...,” Hoắc Anh Kì dừng một chút, cuối cùng lại thở dài: “Ta khuyên ngươi nên
dừng lại đi.”

“Thúc?” Quản Tam Quốc kinh
ngạc, không hiểu vì sao nói ra như vậy.

Diễm Quan Nhân không rõ cho
nên nghiêm mặt xem hai người đối đáp.

Hoắc Anh Kì chỉ cảm thấy tâm
phiền ý loạn.

Trong khoảng thời gian ngắn
đột nhiên biết được nhiều tin tức, cố nhân đã chết, trong lòng rất thống khổ
lại thấy hai người trẻ tuổi trước mắt sắp đi vào vết xe đổ của hắn, nên trong
lòng càng ưu tư, hỗn loạn...

“Ta đi lấy lệnh bài,” quay
đầu, hắn đi vào nội thất.

Quản Tam Quốc nắm tay Diễm
Quan Nhân đuổi theo, nhìn lão nhân đi như trốn vào nội thất liền đoán rằng đã
có chuyện gì đó xảy ra.

Một lát đi sau...

“Tam... Tam Quốc!” Đột nhiên,
nội thất truyền đến tràn đầy kinh hoảng kêu to.

Đã xảy ra chuyện?

Quản Tam Quốc không kịp nghĩ
lại, cùng Diễm Quan Nhân vội đi vào nội thất, chỉ thấy Hoắc thúc thúc trong tay
cầm một hộp gỗ lớn màu đen, vẻ mặt kinh ngạc, hoảng hốt...

Đối mặt Quản Tam Quốc nghi
vấn, Hoắc Anh Kì vẻ mặt xám trắng, đưa cái hộp trống rỗng trong tay về phía
hắn, khó khăn nói: “Phồn Hoa lệnh không thấy!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3