Quyến Rũ Người Đẹp - Chương 01

Chương 1

Cambridge,
Massachusetts 1986

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]

Bộ xương thằn lằn
cá ở Bảo tàng Động vật học của trường đại học Harvard không hoàn chỉnh. Nhưng
con thằn lằn này là hóa thạch đầu tiên được tìm thấy trên đất Mỹ, bang Wyoming,
nên có thể hiểu được rằng trường đại học Mỹ này nóng vội đưa nó ra triển lãm.

Venetia Fitzhugh
Townsend Easterbrook bước lại gần hơn để nhìn kỹ những cái răng cưa cắt bánh
mỳ, cho thấy chế độ an của một sinh vật biển thân mềm ăn thực vật. Có lẽ là mực
ống, một loại sinh vật sinh sôi rất phong phú trong những vùng biển thời kỳ Tam
Điệp[1]. Cô săm soi những chiếc xương trên mái chèo, xếp sít vào
nhau như những hạt ngô trên bắp ngô. Cô đếm số xương sườn, dài và mỏng như răng
của một chiếc lược cong.

[1] Kỷ địa chất
cách đây 251-200 triệu năm.

Bây giờ, sau khi đã
làm ra đúng vẻ nghiên cứu khoa học, cô cho phép mình lùi lại và chiêm ngưỡng
chiều dài của sinh vật này, gần bốn mét tín từ đầu đến chân, ngay cả khi cái
đuôi đã bị mật đi một phần lớn. Cô sẽ không nói dối: Kích thước của những con
vật thời tiền sử này luôn là điểm thu hút cô nhất.

“Em đã nói với chị
là chị ấy ở đây mà,” giọng nói quen thuộc của em gái Venetia, Helena vang lên.

“Và em đã đúng,”
Millie, vợ em trai Fitz của cô nói.

Venetia quay lại.
Helena cao đến một mét tám ngay cả khi không tính giày. Dường như thế cũng chưa
thu hút đủ sự chú ý, em cô còn có mái tóc đỏ, mái tóc đẹp nhất kẻ từ thời nữ
hoàng Elizabert đệ nhất, và đôi mắt màu xanh lá cây của khoáng chất malachite.
Millie, cao một mét sáu, tóc và mắt màu nâu, có thể dễ dàng biến mất trong đám
đông – nhưng đó là một sai lầm của đám đông, vì Millie đẹp một cách tinh tế và
quyến rũ hơn nhiều so với những gì cô bộc lộ ra ngoài.

Venetia mỉm cười.
“Em thấy cuộc phỏng vấn với các phụ huynh có kết quả không, em yêu quý?”

“Cũng tạm được,”
Helena trả lời.

Khóa tốt nghiệp sắp
tới của trường Radcliffe – một trường đại học dành cho phụ nữ liên kết với đại
học Havard sẽ là khóa tốt nghiệp đầu tiên có chữ ký của hiệu trưởng Havard trên
bằng tốt nghiệp, một đặc quyền mà các quý cô người Anh học tại trường Lady
Margaret Hall and Girton
đang bị từ chối tuyệt đối. Helena chịu trách
nhiệm viết bài về những quý cô của khó học lịch sử này cho tạp chí Queen.
Venetia và Millie đã đi cùng với tư cách là người đi kèm.

*

* *

Xét về bề ngoài,
Helena dường như là một tác giả hoàn hảo cho một bài báo như thế này. Cô là một
phụ nữ trẻ thành đạt đã học ở trườngLady Margaret Hall và hiện nay
đang sở hữu một nhà xuất bản nhỏ nhưng làm ăn phát đạt. Trên thực tế, cô đã
phản đối dữ dội nhiệm vụ này.

Nhưng gia đình cô
có chứng cớ là Helena, một cô gái chưa kết hôn, đang theo đuổi một cuộc tình
vụng trộm có khả năng hủy hoại chính mình. Đây là một tình huống rất khó xử,
Helena không những đã đứng tuổi từ lâu, mà còn đã tiếp nhận tài sản thừa kế.
Nói cách khác, quá già và quá độc lập về mặt tài chính để phải chịu ép buộc vào
những hành vi đúng mực hơn.

Venetia, Fitz và
Millie đã khổ sở để tìm cách bảo vệ người em gái yêu quý này. Cuối cùng, họ
quyết định tách Helena ra khỏi nguồn gốc của sự cám dỗ mà không đề cập đến lý
do, với hy vọng rằng cô sẽ hiểu ra khi có thời gian nhắc lại những lựa chọn của
mình.

Venetia gần như đã
mua chuộc chủ bút của tờ Queen để ông ta trao công việc ở Mỹ
này cho Helena, sau đó tiếp tục làm mòn nỗ lực phản đối rời khỏi nước Anh của
Helena. Họ đến bang Massachusetts vào đầu học kỳ mùa xuân. Kể từ đó, Venetia và
Millie đã giữ Helena bận rộn với hết vòng phỏng vấn này đến vòng phỏng vấn
khác, thăm quan các lớp học và nghiên cứu chương trình giảng dạy.

Nhưng họ không thể
giữ Helena ở bờ bên này của Đại Tây Dương lâu hơn nữa. Thay vì quên lãng, sự xa
cách chỉ làm trái tim Helena khao khát người cô đã bỏ lại sau lưng mãnh liệt
hơn.

Đúng như dự đoán,
Helena lại bắt đầu phản đối. “Millie nói với em rằng chị lại sắp xếp thêm những
cuộc phỏng vấn khác. Chắc chắn em đã thu thập quá đủ tư liệu cho một bài báo
rồi. Thêm nữa em sẽ viết được cả một cuốn sách về chủ đề này.”

Venetia và Millie
liếc nhìn nhau.

“Có đủ tư liệu cho
một cuốn sách chuyên khảo không phải là một ý tưởng tồi. Em có thể tự mình xuất
bản,” Millie nói theo cách nhẹ nhàng, nhã nhặn đặc trưng của cô.

“Đúng thế, nhưng
cho dù các quý cô trường Radcliffe giỏi giang đến đâu, em cũng không định dành
cho họ thêm thời gian nữa,” Helena trả lời bằng giọng gay gắt.

Hai mươi bảy là một
tuổi khó khăn đối với phụ nữ chưa kết hôn. Những lời cầu hôn trở lên thưa thớt,
mùa lễ hội ở Luân Đôn kém thú vị hơn cả một công việc nặng nhọc kéo dài. Bất
chấp nguy cơ ế ẩm đè xuống đầu, cô ta vẫn phải được một người hầu hay một người
tháp tùng đi kèm đến bất kỳ nơi nào.

Đó có phải lý do
khiến Helena, người mà Venetia luôn nghĩ là sáng suốt nhất trong tất cả bọn họ,
đã nổi loạn và quyết định mình không muốn cư xử đúng đắn nữa hay không? Venetia
vẫn chưa hỏi câu hỏi đó. Không ai trong bọn họ hỏi. Điều mà họ muốn làm là vờ
như hành động sai lầm này của Helena chưa bao giờ xảy ra. Thừa nhận nó có nghĩa
là thừa nhận rằng Helena đang tiến đến gần sự hủy hoại – không ai trong bọn họ
có thể hãm phanh cuộc tình như cỗ xe ngựa đang lồng lên của em gái mình.

Venetia khoác tay
Helena. Tốt hơn là giữ em cô ở xa nước Anh lâu hết mức có thể, nhưng họ phải
làm một cách khéo léo, chứ không phải ép buộc.

“Nếu em chắc rằng
mình đã có đủ tư liệu, chị sẽ viết thư cho những người mà chúng ta đã liên lạc
và nói rằng chúng ta không cần họ tham gia phỏng vấn nữa,” cô nói khi họ đẩy
cánh cửa bảo tàng mở.

Một làn gió lạnh
chào đón họ. Helena kéo áo khoác vào người chặt hơn, có vẻ vừa nhẹ nhõm vừa
nghi ngờ. “Em chắc chắn mình đã có đủ tư liệu rồi.”

“Thế thì chị sẽ
viết những lá thư đó ngay sau khi chúng ta uống trà xong. Nói thật với em, chị
cũng đang cảm thấy hơi bồn chồn. Bây giờ em đã hoàn thành công việc, chúng ta
có thể nhân cơ hội này đi ngắm cảnh.”

“Trong thời tiết
này?” Helena ngờ vực hỏi.

Mùa xuân trên Tân
Anh quốc đang xám xịt và khắc nghiệt. Những làn gió thổi như kim châm vào má
Venetia. Những ngôi nhà gạch đỏ xung quanh mang vẻ khắc khổ và nghiêm trang như
những nhà sáng lập Thanh giáo của trường đại học này. “Chắc chắn em sẽ không để
một chút lạnh lẽo này ngăn cản mình. Còn lâu nữa chúng ta mới quay lại Mỹ.
Chúng ta sẽ tham quan lục địa này nhiều nhất có thể trước khi ra về.”

“Nhưng nhà xuất bản
của em…Em không thể tiếp tục bỏ mặc nó.”

“Tất nhiên là
không, em vẫn nắm bắt đầy đủ tất cả sự thay đổi của nó đấy thôi.” Venetia đã
thấy số lượng thư Helena nhận được từ nhà xuất bản của mình. “Trong bất cứ hoàn
cảnh nào, bọn chị không giữ em ở đây lâu được. Em biết là chúng ta phải đưa em
trở về Luân Đôn vào mùa lễ hội.”

Một làn gió lạnh
mạnh suýt nữa cuốn phăng chiếc mũ của cô. Người đàn ông trên vỉa hè vất vả giữ
lại một chồng trang quảng cáo đang ôm trong tay. Một tờ thoát khỏi tay anh ta
và bay về phía Venetia. Cô vừa kịp bắt được trước khi nó đập vào mặt.

“Nhưng…”, Helena
lại bắt đầu.

“Thôi nào, Helena.”
Venetia cứng rắn nói. “Bọn chị có cần phải nghĩ rằng em không thích đi cùng bọn
chị không?”

Helena ngập ngừng.
Họ đã không nói thẳng ra điều gì và có lẽ sẽ không bao giờ nói thẳng ra, nhưng
cô phải nghi ngờ lý do họ đột ngột rời khỏi nước Anh. Và ít nhất cô phải cảm
thấy một chút tội lỗi vì đã hoàn toàn phản bội lòng tin mà gia đình đã dành cho
mình.

“Ôi, được rồi,” cô
làu bàu.

Đứng bên kia
Venetia, Millie máy miệng, Làm tốt lắm. “Còn tờ quảng cáo kia nói
gì thế?”

Venetia đã hoàn
toàn quên mất tờ giấy mình bắt được. Cô cố gắng giữ tờ giấy thẳng để đọc nhưng
gió cứ làm nó gập lên gập xuống – rồi giật nó từ trong tay cô, chỉ để lại một
góc nói rằng Hiệp hội các nhà tự nhiên Mỹ…

“Có phải giống tờ
kia không?” Millie chỉ vào một cột đèn họ vừa bước qua.

Tờ quảng cáo dán
vào cột đèn viết rằng:

Hiệp hội các nhà tự
nhiên Mỹ và Hiệp hội lịch sử tự nhiên Boston hợp tác giới thiệu:

Lamarck và
Darwin: Ai đúng?

Đức ngài công tước
của Lexington

Thứ Năm, 26 tháng
Ba, 3 giờ chiều

Nhà hát Sanders,
đại học Havard

Vào cửa tự do.

“Ôi, Chúa tôi, đó
là Lexington.” Venetia níu lấy cánh tay Millie. “Ngài ấy sẽ nói chuyện ở đây
vào thứ Năm tới.”

Sự thịnh vượng của
giới quý tộc Anh đang gánh chịu một cuộc suy thoái chung, do thu nhập từ nông
nghiệp sụt giảm. Ở mọi noi, mỗi khi quay đầu lại, người ta lại nhìn thấy một
nhà quý tộc buộc phải đầu hàng trước những mái nhà dột nát và những ống khói
tắc nghẽn. Fitz, em trai của Venetia là một ví dụ. Anh đã phải kết hôn vì tiền
ở tuổi mười chín khi bất ngờ thừa hưởng một lãnh địa bá tước đổ nát.

Tuy nhiên, công
tước Lexington không hề gặp phải những khó khăn như thế. Anh ta thu lợi lớn từ
việc sở hữu gần một nửa những vùng đất màu mỡ nhất Luân Đôn được hoàng gia ban
cho, trong khi rất nhiều đất đai khác chỉ còn là những đồng cỏ.

Anh ta hiếm khi
xuất hiện ở những nơi công cộng. Mọi người thường đùa rằng nếu một quý cô trẻ
muốn có cơ hội tán tỉnh vị công tước này, cô ta phải có một chiếc bản đồ trong
tay này và một chiếc xẻng ở tay kia. Anh ta có đủ khả năng để sống cuộc đời ẩn
dật: Anh ta không cần giành giật các nữ thừa kế nổi tiếng, với hy vọng tước
hiệu quý tộc sẽ câu cho mình một gia tài khổng lồ. Thay vào đó, anh ta đi đến
những vùng xa xôi, khai quật những địa điểm có hóa thạch và xuất bản những bài
báo trên các tạp chí khoa học.

Điều này thực quá
tệ. Thực ra, khi Venetia và Millie bày tỏ sự ái ngại với nhau vì Helena lại
thất bại ở một mùa lễ hội nữa, họ vẫn luôn kéo Lexington vào cuộc nói chuyện.

Cô nói: Belfort
không đủ nghiêm túc.

Em cá là Lexington
nghiêm túc và cao thượng hơn.

Cô nghĩ: Linwood
hay cười điệu quá nhiều.

Một bảng để cá rằng
Lexington chưa bao giờ trải qua một suy nghĩ dâm đãng trong đời mình.

Widmore quá vô tích
sự. Helena tin rằng anh ta sẽ phàn nàn về những nỗ lực công việc của nó.

Lexington hiện đại
và lập dị - một người đàn ông đào bới hóa thạch sẽ không phản đối một phụ nữ
xuất bản sách.

Họ không quá nghiêm
túc. Lexington trong thực tế có thể ngạo mạn và kỳ quái, giống như những người
lập dị ẩn dật thường thế. Nhưng miễn là anh ta vẫn chưa được giới thiệu, họ có
thể coi anh ta như là một tia sáng hy vọng mỏng manh trong nỗ lực ngày càng
khiến họ nản lòng.

Việc tìm chồng cho
Helena gặp nhiều khó khăn đến thế khiến mọi người đều ngạc nhiên. Helena là một
cô gái đáng yêu, thông minh và duyên dáng. Venetia chưa bao giờ có ấn tượng là
em cô không biết điều hay đặc biệt khó hài lòng. Vậy mà kể từ mùa lễ hội đầu
tiên, em cô đã gạt bỏ những quý ông danh giá, đáng mềm một cách hoàn hảo, như
thể họ là một nhóm phạm nhân giết người.

“Chị luôn muốn gặp
Lexington phải không, Venetia?” Millie hỏi.

Thật thú vị là
Millie, với bản tính điềm tĩnh và đáng tin lại là người nói dối thuyết phục
nhất trong bọn họ. Venetia bắt ngay lấy gợi ý của em dâu. “Anh ta thích hóa
thạch. Điều đó khá đủ để làm cho một người đàn trở nên đáng mến trong mắt chị.”

Họ đang đi dọc
những bãi cỏ của trường Luật. Những thân cây trơ trụi run rẩy trong gió. Những
bãi cỏ trở thành vô hình bên dưới tấm chăn tuyết của ngày hôm trước. Khu giảng
đường chính tròn trĩnh theo kiểu kiến trúc nghiêm trang vuông vắn đồng nhất còn
lại của trường đại học này.

Một nhóm sinh viên
đang đi về phía họ bỗng nhiên đi chậm dần rồi dừng khựng lại, há hốc miệng khi
nhìn thấy Venetia. Cô hờ hững gật đầu về phía họ.

“Vậy là chị định
tham dự bài diễn thuyết?” Helena hỏi trong lúc đọc lướt qua tờ bướm. “Còn hơn
một tuần nữa đấy.”

“Đúng thế, nhưng
chúng ta không thể gặp anh ta ở Anh. Em biết không, chị nghe nói là anh ta có
một bảo tàng lịch sử tự nhiên riêng ở dinh thự Algernon. Chị sẽ giống như một
con mèo ngập trong đống kem, nếu chị trở thành chủ nhân của dinh thự đó.”

Helena hơi cau mày.
“Em chưa bao giờ nghe chị nói rằng chị đặc biệt quan tâm đến anh ta.”

Bởi vì cô không hề.
Nhưng cô sẽ trở thành người chị kiểu gì nếu không đưa được anh chàng độc thân
xứng đáng nhất, và có thể là phù hợp nhất nước Anh đến giới thiệu với Helena?
“À, anh ta là một triển vọng tốt. Thật tiếc nếu không gặp anh ta khi chị có
thể. Và trong khi chờ đợi, chúng ta có thể bắt đầu du ngoạn. Chị nghe nói rằng
có rất nhiều hòn đảo đáng yêu ngoài mũi Cod. Mọi người bảo là Connecticut rất
đẹp, và Montreal chỉ cách đây một chuyến tàu ngắn.”

“Thật tuyệt vời,”
Millie nối lời.

“Một sự nghỉ ngơi
và thư giãn thực sự trước khi mùa lễ hội bắt đầu,” Venetia nói.

Helena mím môi vào
nhau. “Tốt hơn là công tước phải xứng đáng với phiền phức đó.”

“Một người đàn ông
giàu có về cả đồng bảng và hóa thạch?” Venetia giả vờ quạt cho mình. “Anh ta sẽ
xứng đáng với mọi phiền phức. Rồi em xem.”

*

* *

“Em nhận được thư
của Fitz,” Millie nói.

Helena đang tắm,
Venetia và Millie đang ở riêng với nhau trong phòng khách của căn nhà họ đã
thuê trong thời gian ở trường Radcliffe.

Venetia đến gần
Millie hơn và hạ thấp giọng. “Cậu ấy nói gì?”

Vào tháng Giêng,
Helena đã đến Huntington, dinh thự đồng quê của ngài Wrenworth, với sự tháp
tùng của bạn mình, bà Denbigh. Tử tước Hastings, bạn thân nhất của Fitz cũng
tham dự. Hastings rời khỏi bữa tiệc sớm và đến gặp Fitz và Millie ở nhà của họ,
đúng lúc Venetia vô tình đến chơi. Anh nói với họ rằng trong thời gian ở
Huntington, trong ba đêm liên tiếp, anh đã nhìn thấy Helena đi về phòng lúc bốn
giờ sáng.

Venetia ngay tức
khắc lên đường đến Huntington, rạng rỡ xuất hiện với những lời xin lỗi hớn hở
vì đường đột có mặt do cô quá nhớ em gái. Huntington vẫn còn phòng, nhưng cô
khăng khăng muốn ở cùng phòng với Helena và chắc chắn không bao giờ để Helena ra
khỏi tầm mắt.

Sau đó họ lôi
Helena ra nước ngoài nhanh hết mức có thể và để Fitz ở lại xác định danh tính
người tình vụng trộm của Helena.

“Tính cả
Huntington, con bé đã tham gia bốn bữa tiệc tại nhà từ khi kết thúc mùa lễ hội,
nếu tính cả bữa tiệc ở dinh thự Henley mà Fitz và em tổ chức thì là năm.
Hastings có mặt trong bốn bữa tiệc đó, nhưng rõ ràng anh ấy không phải là đối
tượng tình nghi của chúng ta. Quý bà Avery và Somersby đều có mặt ở bốn bữa
tiệc đó, bao gồm cả bữa tiệc ở Huntington.”

Venetia lắc đầu.
“Chị không thể tin được con bé dám làm thế khi những kẻ buôn chuyện tầm phào đó
sống chung một mái nhà.”

Millie rà xuống
theo danh sách. “Nhà Rowley cũng có mặt ở ba bữa tiệc. Và nhà Jack Dormer cũng
thế.”

Nhưng ông Rowley đã
năm lăm tuổi. Và vợ chồng Jack Dormer là một cặp đôi mới cưới hết lòng với
nhau. Venetia hít một hơi thở sâu. “Thế còn nhà Andrew Martin?”

Vài năm trước,
Helena đã nảy sinh tình cảm với Andrew Martin. Tất cả chứng cứ đều cho thấy
tình cảm của cô được đáp lại nồng nhiệt. Nhưng đúng lúc đó, Martin lại cầu hơn
và cưới một quý cô trẻ đã được hứa hôn cho anh ta từ khi mới chào đời.

Millie vuốt thẳng
những nếp gấp của lá thư, mắt cô chứa đầy lo lắng. “Bây giờ khi nghĩ đến điều
này, em thấy vợ chồng Andrew Martin đã không đi cùng nhau trong một thời gian
rồi. Anh Martin đến ba bữa tiệc một mình. Và lần nào anh ta cũng yêu cầu một
căn phòng tách biệt, nói rằng anh ta cần sự yên bình và tĩnh lặng để làm việc
với cuốn sách kế tiếp.”

Thuận tiện hơn để
tiến hành một cuộc tình lén lút. “Fitz có nghi ngờ ai khác không?” Venetia hỏi
nhưng không mấy hy vọng.

“Không có ai ở
Huntington.”

Nếu người tình của
Helena thực sự là Martin, chuyện này sẽ không thể kết thúc tốt đẹp. Nếu họ bị
phát hiện, gia đình Fitzhugh thập chí còn không thể buộc anh ta làm điều đúng
đắn với Helena, vì Martin vẫn còn kết hôn và vợ anh ta vẫn còn khỏe mạnh như
rượu vang.

Venetia day day
thái dương. “Fitz nghĩ chúng ta nên làm gì?”

“Fitz sẽ hành động
một cách kín kẽ trong lúc này. Anh ấy lo rằng việc đối mặt với anh Martin có thể
gây hại cho Helena nhiều hơn. Nếu anh Martin không phải người đó thì sao? Sau
đó tin tức có thể rò rỉ ra ngoài rằng Helena này nọ trong khi có thể không phải
thế.”

Danh tiếng của một
phụ nữ mong manh như cánh của một con chuồn chuồn. “Tạ ơn Chúa vì Fitz là người
có đầu óc suy xét.”

“Vâng, anh ấy xử lý
những khó khăn rất giỏi,” Millie nói, bỏ lá thư vào trong túi. “Chị nghĩ giới
thiệu công tước với Helena có tác dụng gì không?”

“Không, nhưng chúng
ta vẫn phải cố gắng thôi.”

“Hãy hy vọng rằng
công tước không ngã lòng với người chị em khác,” Millie nói với một nụ cười
mỉm.

“Chà!” Venetia nói.
“Chị đã gần đến tuổi trung niên rồi và gần như chắc chắn là già hơn anh ta.”

“Em đảm bảo là đức
ngài sẵn lòng bỏ qua sự khác biệt tuổi tác rất nhỏ đó.”

“Chị đã có nhiều
chồng hơn mức cần thiết rồi và có dự định sống vui vẻ mà không kết hôn nữa
trong phần còn lại của…”

Tiếng bước chân của
Helena.

“Tất nhiên chị sẽ
không đồng ý một cách dễ dãi,” Venetia cao giọng nói. “Nhưng nếu công tước tán
tỉnh chị bằng hóa thạch của một con thú khổng lồ, ai biết chị sẽ đền đáp anh ta
thế nào.”

*

* *

Helena cẩn thận
lắng nghe. Venetia đang tắm. Millie đã đi thay bộ váy dành để đi bộ. Cô đang
rất an toàn.

Cô kéo rèm sang một
bên và mở cửa sổ phòng khách. Cậu bé cô thuê để mang lá thư gửi cho Andrew đến
thẳng bưu điện đang đứng đợi ở đó. Cậu bé đưa tay ra. Cô để lá thư và hai đồng
xu màu đồng lấp lánh vào lòng bàn tay cậu bé và nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Bây giờ quay lại
với những lá thư đã gửi đến cho cô vào buổi chiều. Cô xem xét những lá thư nằm
trong phong bì riêng của Fitzhugh & Co. Trước khi rời khỏi Anh, cô đã đưa
cho Andrew những phong bì đó và hướng dẫn anh ghi địa chỉ ở Mỹ của cô lên mặt
trước phong bì khi nhận được chúng. Sau đó anh sẽ vẽ hình ngôi sao nhỏ dưới
tem, để cô biết lá thư là của anh chứ không phải của cô thư ký.

Ngoại trừ trên lá
thư này, anh không vẽ một ngôi sao, mà là một trái tim nhỏ xíu bên dưới bức ảnh
của nữ hoàng. Cô trìu mến lắc lắc đầu. Ôi, Andrew ngọt ngào của cô.

Em yêu quý,

Thật là vui làm
sao! Thật hạnh phúc làm sao! Khi sáng nay anh đến văn phòng phát bưu kiện ở
St.Martin’s le Grand, có không phải một, không phải hai, mà là ba lá thư của
em. Niềm vui sướng của anh càng lớn hơn bởi sự thất vọng trong hai ngày qua,
khi chuyến đi đến bưu điện ở Luân Đôn chẳng có kết quả gì.

Và để trả lời câu
hỏi của em, tác phẩm ba tập
Lịch sử miền
Đông nước Anh đang tiến triển chậm chạp. Vua Ethelberht sắp bị giết và
Offa của Mercia sắp chiếm đoạt vương quốc. Vì vài lý do anh khá run sợ với giai
đoạn này của lịch sử, nhưng anh tin rằng tiến độ sẽ lại tăng tốc khi đến giai
đoạn nổi loạn ba mươi năm sau đó để khôi phục lại nền độc lập cho Vương quốc
miền Đông nước Anh.

Anh muốn viết thêm
nữa, nhưng anh phải lên đường về nhà – anh phải ghé thăm mẹ ở Lawton Priory và
em biết bà ấy hay phàn nàn về việc không đúng giờ như thế nào, đặc biệt là đối
với anh.

Vì thế anh sẽ kết
thúc ở đây với một mong ước nồng nhiệt là em sớm quay về.

Đầy tớ của em.

Helena lắc đầu. Cô
đã hướng dẫn Andrew đừng bao giờ ký tên vào thu. Sự phòng ngừa đó trở nên vô
ích khi anh nhắc đến tên cuốn sách và ngôi nhà của mẹ anh. Nhưng đây không phải
là lỗi của anh. Nếu anh có khả năng dối trá như thế, anh sẽ không phải là người
cô yêu.

Cô đang nhét lá thư
vào túi áo khoác thì Venetia quay lại phòng, mỉm cười. “Em thấy sao nếu chúng
ta làm một chuyến đến Boston vào ngày mai, em yêu, và xem những người làm mũ có
gì? Những chiếc mũ em đã mua hoàn toàn phù hợp với những cuộc nói chuyện với
các giáo sư và nữ sinh. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị tốt hơn cho việc gặp công
tước.”

“Anh ta sẽ chỉ để
mắt tới chị thôi.”

“Vớ vẩn,” Venetia
nói cứng. “Em là cô gái đáng yêu nhất mà chị biết. Bên cạnh đó, nếu anh ta có
tí khả năng phán đoán nào, anh ta sẽ biết rằng cách tốt nhất để đánh giá một
phụ nữ là quan sát cô ta đối xử với những phụ nữ khác như thế nào. Và khi anh
ta nhìn thấy em với chiếc mũ đơn giản từ hai mùa lễ hội trước, ngay lập tức anh
ta sẽ kết luận rằng chị là một con bò ích kỳ, người đã trang hoàng cho mình như
một cây thông Giáng Sinh và để em ăn mặc rách rưới.”

Nếu Venetia muốn
Helena tin rằng cô quan tâm đến vị công tước này, thì cô không nên dành bốn năm
kể từ khi trở thành góa phụ lần thứ hai chân thành từ chối mọi lời cầu hôn bay
đến với mình. Thực ra, Helena đã tin rằng Venetia sẽ bơi vượt biển Măng sơ trước
khi lấy một người chồng khác.

Nhưng Helena sẽ hùa
theo, như cô đã hùa theo kể từ khi Venetia bất ngờ xuất hiện ở Huntington.
“Được rồi, nhưng chỉ là vì chị thôi, và chỉ vì chị đang ngày càng già đi và
chẳng mấy chốc chỉ có các quý ông ghé chơi vì họ nhầm cửa nhà chị với nhà bà
họ.”

Venetia cười phá
lên, xinh đẹp rạng rỡ. “Nhảm nhí. Hai chín tuổi chưa già đến thế. Nhưng đúng là
chị sẽ không có cơ hội khác để trở thành một nữ công tước nếu cơ hội này trôi
đi. Vì thế tốt hơn là em nên có một cái mũ phù hợp.”

“Em sẽ cho phép chị
chọn cho em một chiếc mũ giống như dùng trong lễ hội.”

Venetia vòng tay ôm
Helena. “Nếu em gặp một người đàn ông hoàn hảo vào mùa lễ hội này và chấp nhận
lời cầu hôn của anh ta thì có phải là tuyệt vời không? Thế là chúng ta có thể
có một đám cưới đôi.”

Em đã gặp một người
đàn ông hoàn hảo. Em sẽ không kết hôn với người khác.

Helena mỉm cười.
“Vâng, sao lại không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3