Khi Em Gọi Tên Anh - Chương 04 - Phần 1

Chương 4

“Đừng bật đèn.”

Ngón tay Wyatt dừng trên mép công tắc. Nỗi hoảng sợ trong giọng nói của
Glory quá thật nên không thể phớt lờ.

“Em nghiêm túc chứ?”

Glory gật đầu, rồi nhận ra trong bóng tối, Wyatt Hatfield không thể trông
thấy mặt mình.

“Đúng vậy. Tôi nghiêm túc. Hãy đợi ở đây. Tôi có một cây nến.”

Wyatt làm theo lời
dặn. Anh để túi đồ lề xuống, đóng cánh cửa phía sau lưng và ngẫm nghĩ về bóng
tối trong này dày đặc chẳng kém cánh rừng họ vừa đi qua. Lát sau, anh nghe thấy
tiếng quẹt diêm vào gỗ và tập trung nhìn ngọn lửa nhanh chóng bùng lên đầu que
diêm, một cái bấc bắt lửa cháy rừng rực. Một lần nữa. Wyatt bị ấn tượng bởi vẻ
đẹp mong manh của cô.

“Chó con ở bên ngoài
có ổn không?”

“Có,” Glory nói. “Theo
tôi.” Wyatt nhặt túi. “Đây là nơi anh sẽ ngủ,” cô nói và treo cây nến lên phía
trên đầu, giúp anh lờ mờ quan sát được căn phòng bé xíu và chiếc giường đơn.
“Tôi ở ngay bên kia phòng lớn trong giường bà.”

“Bà ư?”

“Mẹ của cha tôi. Đây là nhà gỗ
của bà. Bà là tất cả gia đình còn lại của tôi.” Và rồi khuôn mặt cô méo xệch
lại, những giọt lệ long lanh nơi khóe mắt. “Vấn đề duy nhất là bà đã chín mươi
mốt tuổi và đang ở viện dưỡng lão. Phân nửa thời gian bà không còn nhớ tên
mình, huống chi là tôi.”

Khi cô đi khỏi, Wyatt đặt chiếc túi trong buồng và theo cô qua phòng lớn
bên kia, quan sát cô để cây nến lên chiếc bàn đầu giường, tiếp đó chạy tới kiểm
tra tấm rèm cửa để chắc chắn không có ánh sáng lọt ra bên ngoài.

“Glory?”

Cô lặng đi, sau đó chầm chậm quay người lại. “Chuyện gì vậy?”

“Nói chuyện với tôi nhé.”

Cô biết nỗi bối rối của anh, nhưng không chắc mình có thể giúp anh hiểu.
Với một tiếng thở dài, cô ngồi phịch xuống góc giường, nhẹ nhàng rê các ngón
tay theo đường khâu trên tấm chăn tự làm, nhận thêm sức mạnh từ người phụ nữ đã
khâu nó, sau đó gập người để cởi đôi bốt. Glory kéo mạnh một lần, tiếp lần thứ
hai, và không hề báo trước, những giọt nước mắt bắt đầu lặng lẽ tuôn rơi từ
trái tim tan vỡ.

Wyatt chùn bước trước cảm giác đau đớn đã lấp đầy khoảng không nhỏ bé. Anh
quỳ xuống không suy nghĩ, ôm lấy chân cô và tháo một chiếc bốt rồi tiếp chiếc
còn lại, sau đó ngồi lên giường,

“Nằm xuống đi.”

Giọng nói dịu đàng của anh giải thoát cô. Glory cuộn mình lại như một quả
bóng và khi những tấm chăn trùm lên vai, cô bắt đầu nức nở.

“Anh ấy đang cười,” cô thì thầm,

Wyatt cau mày. “Ai đang cười cơ?”

“Anh trai tôi, J.C. Một phút trước, anh ấy đang bới túi đồ để tìm bánh
Twinkle và cười nhạo những gì con cún đang làm, thì mọi thứ nổ tung.” Cô thở
sâu, run rẩy, cố gắng nói trong tiếng nức nở, “Tôi nên ở đó cùng họ mới đúng.”

Wyatt thầm nguyền rủa. Nỗi đau của cô thật quá sức chịu đựng của anh. Anh
muốn ôm cô nhưng khoảng cách xa lạ trong mối liên hệ kỳ quặc đã ngăn anh lại.
Cô từ từ lật người, nhìn anh qua đôi mắt xanh bạc trong khi gáy sởn gai ốc.

“Hơn năm thế hệ qua, tôi là bé gái đầu tiên được sinh ra trong gia đình
Dixon. Mọi người kể rằng mắt tôi đã mở ngay khi vừa chào đời và lúc bà đặt tôi
lên bụng mẹ, tôi đã nghếch đầu lên nhìn khuôn mặt mẹ mình và mỉm cười. Một
tiếng sau, mẹ băng huyết rồi qua đời, mặc dù ở phòng khác nhưng bà kể rằng, vào
lúc mẹ trút hơi thở cuối cùng, tôi bắt đầu khóc. Bà gọi đó là ‘thấu thị’. Tôi
nghĩ nó giống một lời nguyền hơn.”

Wyatt gạt những lọn tóc rối che mắt cô, rồi vuốt từ đỉnh đầu xuống bờ vai.
“Điều đó đã cứu tôi,” anh nói nhỏ.

Cô nhắm mắt. Nước mắt trượt khỏi khóe mi và chảy xuống thái dương rồi lẫn
vào trong tóc.

“Tôi biết.” Miệng cô méo xệch đi khi gắng nói về nỗi đau. “Nhưng tại sao
tôi không thể cứu cha và J.C.? Tại sao, Wyatt Hatfield? Nói với tôi tại sao
đi?”

Không thể lờ đi nỗi buồn đó, Wyatt đưa tay xuống dưới đôi vai Glory, nhấc
cô khỏi tấm chăn, đặt vào lòng mình. Anh tựa cằm lên mái tóc mềm và để cô tựa
vào người mình.

“Tôi không biết cách trả lời những câu hỏi tại sao trên thế giới này, Glory
Dixon, tôi chỉ biết cách giải quyết chúng. Và tôi thề, tôi sẽ bảo vệ em an toàn
cho đến khi họ tìm ra người đàn ông phải chịu trách nhiệm.”

Anh đã hứa và sự chân thành của lời hứa đó cho cô hi vọng. Có lẽ họ sẽ cùng
nhau làm được việc này.

Tôi rất vui khi anh ở đây, Glory nghĩ.

“Tôi cũng mừng vì mình đã đến,” Wyatt thì thầm.

Glory lạnh người. Anh đã đọc suy nghĩ của cô và trả lời mà không nhận ra.
Khi để bản thân đón nhận sức mạnh từ anh, cô phải đối mặt với sự thật là mình
đã không chỉ cho anh một dòng máu. Chuyện đó nghe như không khả thi và không
nên xảy ra, nhưng đó là cách giải thích duy nhất có lý.

Một con chó chạy ngang qua trước mũi xe khi Wyatt rẽ ngoặt ở một góc đường
trong thị trấn Larners Mill, đích đến là đồn cảnh sát địa phương dưới phố. Anh
biết nó ở đâu. Anh đã ở đó ngày hôm qua để hỏi đường đến nhà Dixon. Mọi người
đều rất thân thiện nhưng Wyatt không chắc cảnh sát trưởng của một thị trấn nhỏ
bé và hai cộng sự bán thời gian sẽ đứng lên tìm kiếm kẻ giết người. Khi lái xe
khỏi sân sáng sớm nay, không ai buồn dừng họ lại và hỏi tại sao cả hai lại ở
gần hiện trường thế. Nhìn bề ngoài, có vẻ họ hướng đến những kẻ say rượu và vi
phạm giao thông nhiều hơn việc theo dõi tội phạm. Anh hi vọng mình đã nhầm. Khi
Wyatt dừng xe bên lề đường, Glory đã có vẻ hết sức căng thẳng.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” anh nói.

Đôi mắt cô mở to, ngấn nước, miệng cô mím chặt. Anh có thể thấy cô đang đi
đến tột cùng sợ hãi.

“Họ sẽ không tin tôi đâu,” Glory nói, nhưng khi Wyatt cầm lấy đôi tay cô,
nỗi hoảng sợ lùi xa dần.

“Họ có tin em hay không chẳng phải là vấn đề, nếu như họ bắt đầu điều tra.
Thêm nữa, đừng quên Lane đang đến.”

Glory gật đầu, nhớ lại cú điện thoại sáng sớm nay gọi cho anh rể Wyatt.

“Có một cảnh sát Liên bang bên cạnh không gây hại gì đâu,” Wyatt nói thêm
và liếc nhìn đồng hồ. “Thực ra, tôi đã nói dối là anh ấy sẽ ở đây trước khi
trời tối.”

Glory cắn môi trên và nhìn qua chỗ khác.

“Em phải tin tôi, cô gái.”

Cô quay đầu và Wyatt thấy mình đang nhìn sâu vào đôi mắt đó, chới với chống
chọi lại cảm giác rơi xuống sâu hơn nữa, tới một nơi không lối thoát. Sau đó,
cô chớp mắt và anh nhận ra mình vừa nín thở. Vừa thầm càu nhàu với bản thân,
Wyatt vừa giúp cô ra khỏi xe.

Khi họ đi qua cửa, Glory tin chắc anh luôn ở ngay sau cô.

“Ôi Chúa toàn năng!”

Anders Conway nhảy dựng lên và ngã nhào ra sau khi hai người bước vào. Ông
là cảnh sát trưởng ở Larner’s Mill đã hai mươi chín năm nhưng đây là lần đầu
trông thấy một hồn ma.

Wyatt cảm thấy Glory nao núng, theo bản năng, anh đặt một tay lên vai cô,
chỉ để nhắc cô nhớ rẳng mình đang ở đây.

“Cảnh sát trưởng Conway, tôi đến để báo về một vụ giết người,” Glory nói
nhẹ nhàng.

Vì quá sốc trước sự xuất hiện của cô nên lời thông báo đó trôi ngay khỏi
đầu ông. “Chúng tôi nghĩ cô đã chết,” ông nói. “Cô đã ở nơi quái quỷ nào vậy?”

“Lẩn trốn.”

“Vì cái gì chứ? Chẳng ai làm hại cô cả.”

Glory nhìn Wyatt để vững dạ. Tia sáng trong mắt anh đủ để giúp cô tiếp tục.

“Trận hỏa hoạn ở nhà tôi không phải một vụ tai nạn. Có ai đó đã tháo rời
dây ga. Tôi nhìn thấy chúng. Khi cha tôi và J.C. đi bộ đến cửa sau cùng túi đồ
thực phẩm thì đã gần chạng vạng tối và căn nhà chắc chắn đầy ắp khí ga. Wyatt
nói chắc chắn một trong hai người đã tạo tia lửa gây ra vụ nổ.”

Conway tư lự. Có vẻ điều này không có ý nghĩa gì lắm. “Nếu cô đã nhìn thấy
người vặn ga, tại sao không nói với gia đình? Tại sao cha cô biết vậy mà vẫn
vào nhà để châm ngòi vụ nổ?”

Đây là câu hỏi khó. Glory gắng hết sức, sẵn sàng cho lời chế nhạo chắc chắn
sẽ xuất hiện.

“Tôi không thực sự nhìn thấy việc đã xảy ra cho đến khi ngôi nhà bị thiêu
rụi hoàn toàn, tôi chỉ biết có điều gì đó không đúng. Tôi cố gắng cản họ không
vào trong. Tôi gọi to nhưng đã quá muộn. Họ đã ở đó rồi.”

Gương mặt Conway đang thay đổi từ sốc đến rối loạn. Cô sợ rằng ông ta sẽ
đuổi mình ra trước khi mình có cơ hội giải thích nên bắt đầu nói nhanh hơn, nôn
nóng kể ra tất cả.

“Tôi biết có một người đàn ông làm việc đó. Tôi có thế thấy hắn trong đầu.
Tôi đã nhìn thấy mu bàn tay của hắn khi vặn những cái van trên bếp. Hắn bẻ gãy
một cái trong số đó để không thể ngắt ga được. Tôi trông thấy phía sau chân hắn
khi hắn chạy sang các phòng khác, làm điều tương tự với các lò sưởi. Một cái
trong phòng khách... và một trong phòng tắm.”

“Trong đầu cô. Cô nhìn thấy hắn trong đầu mình.”

Cô gật đầu.

Conway không hề che giấu vẻ hoài nghi. “Chính xác cô đã nhìn thấy ai? Trong
đầu cô, tất nhiên rồi.”

Glory chỉ muốn trốn đi. Sự hiện diện đơn giản của cha trong cuộc đời cô đã
ngăn chặn mọi người thể hiện hết vẻ chế nhạo của họ. Đây là lần đầu tiên cô
trải qua nó một mình. Bỗng nhiên, bàn tay Wyatt trượt xuống dưới mái tóc và ôm
lấy gáy cô. Glory thả lỏng người. Mình quên mất. Mình không đơn độc.

“Không, cô bé, em không đơn độc,” Wyatt nói, chưa nhận ra rằng mình đang
đọc suy nghĩ của Glory và trả lời chúng bằng lời.

Glory giật mình, nhưng không ngạc nhiên bằng Anders Conway, ông tập trung
sang người đàn ông bên cạnh.

“Cậu là anh chàng đã hỏi đường đến chỗ Dixon hôm qua phải không?”

Wyatt gật đầu.

“Cậu là họ hàng sao?”

Wyatt liếc xuống Glory và nháy mắt, sau đó nhìn viên cảnh sát bằng ánh mắt
nghiêm trang.

“Tôi là một người bạn. Cô Dixon đã cứu sống tôi năm ngoái. Tôi chỉ đơn giản
là đáp lại lòng tốt đó.”

“Làm thế nào...?”

“Không quan trọng,” Wyatt nói. “Quan trọng là, Glory Dixon biết có ai đó cố
giết mình. Và, hiển nhiên, họ không thành công. Vấn đề còn lại là nếu việc cô
ấy còn sống được nhiều người biết đến thì chắc chắn kẻ đó sẽ làm thế một lần
nữa,” Sau đó Wyatt nói thêm, làm như vừa nghĩ ra, mặc dù anh biết lời thông báo
của mình sẽ có tác động lên cảnh sát trưởng, “Ông cũng nên biết thêm rằng một
cảnh sát Liên bang đang đến để giúp điều tra. Đó là anh rể tôi. Tôi đã gọi sáng
nay.”

Quai hàm Conway như sắp rụng, Wyatt tiếp lời, “Và tôi tin rằng ông đã sẵn
sàng gọi đội trưởng đội cứu hỏa về việc này. Khi nào ông ta đến?”

Conway bồn chồn. “Được thôi, tôi... ừm, ý tôi là...”
Sau đó, ông ta đập tay xuống bàn, cố gắng lấy lại quyền điều khiển tình huống.
“Coi này! Mọi người đều biết trận hỏa hoạn là một tai nạn. Một tai nạn tồi tệ.
Nhân viên điều tra đang ở ngoài đó tìm kiếm các thi thể. Họ đã thử một lần ngày
hôm qua và đống đổ nát vẫn còn quá nóng.”

Một tay ông vuốt mái tóc lưa thưa và gắng chỉ cho họ điểm mấu chốt.

“Tôi lấy làm tiếc vì cô Dixon đã mất gia đình. Đó là một cú sốc và chắc
chắn nó khiến cô tưởng tượng ra tất cả. Điều anh cần làm là kiếm một bác sĩ cho
cô ấy và...”

“Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi,” Wyatt nói. “Khi nào đội trưởng cứu hỏa
tới?”

“Tôi không gọi ông ấy... cho đến bây giờ,” Conway thêm vào.

Wyatt ra hiệu bằng ánh mắt đến chiếc điện thoại và lại nhìn vào gương mặt
người thi hành luật pháp. “Chúng tôi sẽ đợi,” anh nói mềm mỏng.

Trước khi hai người ngồi xuống, một liên lạc viên đi ra từ phía sau khu văn
phòng với mẩu tin nhắn trên tay.

“Sếp, ông không tin được đâu. Họ mới gửi tin radio từ hiện trường vụ hỏa
hoạn nhà Dixon và nói họ chỉ tìm được hai thi thể trong...” Đến đây, anh ta chú
ý tới hai người ngồi bên kia căn phòng và đông cứng người. Mảnh giấy bay khỏi
tay, rơi xuống sàn. “Ôi! Chúa ơi! Hèn nào họ không tìm thấy thi thể thứ ba. Cô
đây rồi!”

Glory cảm thấy mình như một con bọ bị ghim lại, bày ra để mọi người ngắm
nghía. Phải nghe họ nói về cha và anh như thể chỉ là “những cái xác” thật quá
sức chịu đựng của cô. Glory cắn môi và nhìn qua chỗ khác, cố chống lại ham muốn
hét to lên. Bất ngờ Wyatt siết chặt tay cô và cứ giữ mãi như thế. Cô tập trung
vào hơi ấm tỏa ra từ anh và trạng thái kích động dần ổn định lại.

“Bảo họ quay lại đây với những gì tìm được,” Conway càu nhàu. “Tôi đang
giải quyết phần còn lại. Và bảo họ đừng làm gì khác ngoài dọn dẹp thi hài. Đội
trưởng cứu hỏa đang ra đó để điều tra hiện trường.”

“Vâng, sếp!” Liên lạc viên đáp, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Wyatt đứng dậy. “Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi bây giờ,” anh nói.

“Tôi có thể liên lạc bằng cách nào?” Conway nói.

Wyatt nghe thấy Glory hít vào thật nhanh và anh hiểu rằng cô chưa sẵn sàng
tiết lộ nơi ở của mình lúc này.

“Chúng tôi sẽ giữ liên lạc,” Wyatt nói. “Bây giờ, tôi nghĩ càng ít người
biết cô ấy ở đâu càng tốt. Ông không đồng ý sao?”

Mặt Conway đỏ bừng. Anh ta đã có tất cả như mong muốn nhưng lại cáo buộc
ông không thể duy trì sự cẩn mật trong nghiệp vụ của mình. Nhưng rồi ông nguôi
dần. Nếu họ muốn coi việc này thực sự nghiêm trọng, ông sẽ không cản trở. Người
tự cho là bạn của gia đình này sẽ sớm biết được sự thật hoặc có kết cục giống
họ. Dù thế nào đi nữa, đó cũng không phải vấn đề của ông.

“Được. Tốt thôi,” Conway nói. “Hãy giữ liên lạc.”

Cả hai không thể không nhận ra điệu cười tự mãn của ông ta. Khi họ ra
ngoài, Glory ủ rũ. “Ông ta không tin tôi, anh biết mà,” cô thì thầm

“Tôi biết,” Wyatt nói. “Nhưng tôi tin.”

Lời anh nói là chiếc neo giữ lại thế giới vô định của Glory và cú chạm nhẹ
từ bàn tay anh là liều thuốc xoa dịu trái tim tan vỡ trong cô,

“Em có đủ sức đi mua đồ không?” Wyatt hỏi. “Tôi nghĩ là em sẽ muốn có vài
bộ quần áo thay đổi và chúng ta dứt khoát phải mua đồ ăn. Em có nghĩ ra cái gì
nữa không?”

Đôi môi Glory run run khi cô lấy thêm can đảm để nói thành lời.

“Việc chuẩn bị đám tang. Em cần thấy…” Giọng cô nghẹn lại và Glory biết lần
này mình không thể kìm được nước mắt.

Wyatt kéo cô vào vòng tay mình, ôm lấy đầu cô để Glory úp mặt vào chiếc áo
sơ mi của anh.

“Tôi rất tiếc, Glory. Tôi rất tiếc vì em phải chịu đựng việc này nhưng em
cần nhớ vài điều. Đó là chúng ta, em yêu quý, không. Đừng quên, em không còn cô
đơn nữa. Chúng ta sẽ làm mọi việc em muốn. Em đang phải quyết định mọi thứ.”

Anh đặt Glory vào trong xe rồi ngồi vào sau tay lái, đợi cô ổn định.

Ôi, Chúa ơi, con không muốn chịu đựng nữa. Con chỉ muốn việc này trôi qua,
Glory nghĩ.

Wyatt nhìn khắp gương mặt nhợt nhạt của cô bằng ánh mắt buồn rầu và ưu tư.
“Nó sẽ như vậy, sớm hơn em nghĩ đấy. Bây giờ thì không biết em thế nào nhưng
tôi đói kinh khủng. Chỗ nào ở đây ăn uống tốt nhất?”

“Anh làm thế nào vậy?” Glory hỏi.

Wyatt cười và bắt đầu lái xe khỏi bãi đậu. “Làm gì?”

“Anh đang đọc suy nghĩ của tôi và sau đó trả lời các câu hỏi thậm chí tôi
không nói ra lời.”

Nụ cười trên gương mặt anh vẫn còn nguyên. “Không, tôi không làm thế.”

Có, anh có làm.

Wyatt thắng phanh giữa đường. May
thay, không có ai phía sau họ. Anh trở nên tái nhợt như chiếc áo sơ mi đang mặc
khi nhìn vào khuôn mặt Glory.

“Em đã nói gì?”

Tôi nói... anh đang
đọc suy nghĩ của tôi.

“Ôi, Chúa ơi.” Dạ dày
Wyatt quặn thắt và anh có thể cảm thấy các cơ mặt siết cứng lại. Anh nắm chặt
vô lăng cho đến khi các khớp tay chuyển sang trắng bệch và cố gắng cử động
nhưng không được.

“Anh không biết việc
đã xảy ra phải không?” Glory hỏi.

Anh lắc đầu. “Nó dường
như quá…”

“Tự nhiên?”

Anh liền thở dài. Cuối
cùng anh gật đầu. “Đúng, tự nhiên. Chính xác là nó giống thế.”

Glory gật đầu. “Tôi
biết.” Bỗng nhiên, cô mỉm cười. “Anh là người đầu tiên hiểu được khả năng của
tôi.”

Không nhiều, nhưng đây
là lần đầu tiên anh nhìn thấy một dấu hiệu thích thú trên gương mặt cô. Trong
khoảnh khắc đó, trước khi Glory tiếp tục hướng dẫn anh đến tiệm ăn dưới phố,
Wyatt sợ rằng mình đang rơi vào lưới tình. Tình cảm này không được lên kế
hoạch, không hề có trong đầu anh khi bắt đầu chuyến đi.

Ngay khi phát hiện ra,
Wyatt loại bỏ suy nghĩ đó khỏi tâm trí và lo lắng Glory có thể nhìn thấu những
điều trong đầu mình. Anh tự nhắc nhở bản thân rằng còn quá sớm để mối quan hệ
của họ trở thành bất cứ điều gì tương tự. Mặt khác, anh đang cần tập trung giữ
gìn cuộc sống của cô, chứ không phải tìm cách đánh cắp, rồi làm tan vỡ trái tim
cô.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3