Con Ma Trong Tấm Gương - Chương 01 - 02
Chương
1
TRỘM
- Chú Titus như
được lên thiên đàng. - Hannibal Jones mỉm cười tuyên bố với bạn. - Hôm nay, chú
ấy thu gom được một đống hàng cho kho đồ linh tinh.
Hannibal dùng tay
lau mồ hôi trán. Ngay sau bữa ăn trưa, Ba Thám Tử đã rời khỏi Rocky cùng chú
Titus. Một ngôi nhà cũ nằm trên đồi cao Hollywood sắp bị đập phá: Chú Titus
muốn thu gom những gì còn dùng được. Bây giờ, đã bốn giờ chiều, mặt trời tháng
tám chiếu mạnh. Phía dưới, thành phố lấp lánh dưới ánh nắng.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác
nhỏ cho người yêu sách.]
- Babal ơi. - Peter
đột ngột hỏi. - Chú Titus làm gì mà lâu vậy?
- Chắc chú đi một
vòng cuối cùng trong nhà để kiểm tra xem còn sót món nào không.
- Ừ, chắc là vậy.
Một lát sau, chú Titus
chui ra khỏi ngôi nhà kiểu cổ, nằm trên đỉnh Crestview Drive. Nhà buôn bán đồ
cổ đang đi cùng nhà thầu phụ trách đập phá ngôi nhà, để xây vào địa điểm này
một tòa nhà cao ốc. Hai người đàn ông đứng trên ngưỡng của nói chuyện một hồi,
rồi bắt tay nhau. Chú Titus bước đến xe tải nhẹ.
- Xong rồi! - Chú
thông báo. - Trong đó không còn vật gì có giá trị nữa. Cũng tiếc thật. Đập đi một
ngôi nhà như thế này! Thời nay không còn xây được nhà kiên cố như vậy. Chắc là
hồi xưa nhà này đẹp lắm! Nhưng thôi...
Chú thở dài, vuốt
bộ ria mép dày đen, rồi leo lên ngôi sau tay lái.
- Lên đường! - Chú
kêu.
Xe nổ máy, chạy về
hướng Hollywood. Hannibal chăm chú nhìn trái, nhìn phải. Xe đang chạy trên một
đại lộ có những ngôi nhà to lớn và cổ xưa... Một số trông giống như nhà đồng
quê Anh, một số khác giống như lâu đài kiểu Pháp, nhưng phần lớn xây theo kiểu
Tây Ban Nha, với tường trang trí chất giả đá hoa và mái nhà bằng ngói đỏ.
- Nhìn kìa! - Bob
đột ngột kêu và đập vai Hannibal.
Bob dùng tay chỉ một
ngôi nhà Tây Ban Nha, rộng lớn, phía trước có một chiếc xe màu đen đậu, khá nổi
bật. Thật vậy, đó là một chiếc xe Rolls Royce màu đen mạ vàng.
- Chiếc Rolls của
ta! - Hannibal thốt lên. Chắc chắn chú Warrington đâu đây thôi!
Đến ngang xe Rolls,
chú Titus chạy chậm lại. Đúng lúc đó, cửa ngôi nhà lớn đột ngột mở toang ra.
Một người đàn ông nhỏ gầy, mặc đồ màu tối, ào ra và bỏ chạy thật nhanh.
- Stop! Dừng lại!
Đồ cướp!
Chính Warrington
cũng ra khỏi xe, lao theo người đang bỏ trốn. Người này đang chạy về hướng xe
tải nhẹ.
Chú Titus thắng gắt
lại. Peter đã nhảy xuống đất và chạy ra, hi vọng cản đường người đàn ông nhỏ.
- Trộm! -
Warrington kêu.
Peter nhảy vào, cố
ôm bắt người đàn ông. Nhưng kẻ này khéo léo và bình tĩnh. Hắn ném nắm đấm thẳng
về phía trước. Peter cảm giác như con mắt phải mình đang nổ tung. Một nỗi đau
nhói làm tê liệt cậu. Rồi đôi chân mềm nhũn và Peter nằm dài xuống đất.
Trong tình trạng
nữa tỉnh, Peter nghe tiếng chạy, rồi tiếng cửa xe đóng sập lại. Ngay sau đó là
tiếng máy xe nổ.
- Trời ơi! -
Warrington kêu lên ngay. - Hắn đi mất!
Peter mở mắt ra,
lắc đầu để cố tỉnh lại và nhìn thấy Warrington đang cúi xuống nhìn mình.
- Cậu Peter ơi! -
Chú lo lắng hỏi. - Cậu Peter ơi! Cậu có bị thương không?
- Không sao... Cháu
cần chút thời gian để tỉnh lại thôi.
Hannibal và Bob
chạy đến.
- Hắn chuồn mất
rồi! - Bob thông báo - Hắn có xe đậu cuối đường.
Warrington đứng
dậy. Khuôn mặt dài của chú tài đang đỏ lên vì tức giận.
- Không hiểu tại
sao tôi không bắt được tên này! - Chú tài kêu - Mặc dù chân ngắn, hắn vẫn chạy
nhanh hơn tôi!
Một ý nghĩ như trấn
an chú tài và chú mỉm cười nhẹ:
- Dù sao, ta đã làm
hắn khiếp vía!
Chương
2
NHÀ
GƯƠNG
- Warrington! Hắn
thoát được à? Tôi vừa mới gọi cảnh sát.
Hannibal mở mắt
thật lớn. Peter xoa má, tự hỏi không hiểu mình có đang nằm mơ không. Còn Bob, thì
há miệng trố mắt nhìn người vừa mới bước ra khỏi nhà và đang đi nhanh đến. Đúng
là một cảnh tượng kì lạ.
- Rất tiếc, thưa
bà. - Warrington nói. - Tên khốn kiếp ấy đã trốn được.
Người mới đến dừng
lại. Hannibal chợt nhận ra miệng mình đang há, vội ngậm lại. Phải có gì đặc
biệt lắm mới làm thám tử trưởng ngạc nhiên. Nhưng bất cứ ai khác cũng sẽ ngạc
nhiên khi đối mặt với người đàn bà này. Bà mặt bộ váy lụa lộng lẫy có khung
phồng, mang giày sa-tanh, đội bộ tóc giả cao màu trắng. Y như nữ hầu tước ngày
xưa.
Warrington quay
sang bà:
- Thưa bà, -
Warrington nói. - Xin giới thiệu với bà đây là Ba Thám Tử Trẻ, bạn của tôi...
Bà đây - Warrington nói với bộ ba - là bà Darnley.
Bà Darnley nhìn ba
bạn, hơi ngạc nhiên:
- Ồ! - Bà kêu
khẽ... - Đúng rồi! Ba Thám Tử Trẻ! Warrington nói với tôi rất nhiều về các
cậu... Xem nào...
Bà nhìn thám tử
trưởng:
- Cậu là Hannibal
Jones, phải không?
- Dạ đúng, thưa bà.
Warrington giới
thiệu tên Bob và Peter:
- Cậu Peter đã cố
gắng chặn đường tên vô lại - Bác tài giải thích và chỉ cậu lực sĩ trẻ còn ngồi
dưới lề đường.
- Hi vọng hắn không
làm cậu bị thương chứ?
- Dạ không. Cháu
cảm thấy đỡ hơn rồi! - Peter tuyên bố và đứng dậy.
- Đội ơn chúa!
Những kẻ đột nhập vào nhà người khác rất nguy hiểm khi ta định bắt giữ chúng!
Chú Titus quyết định
đến với cả bọn.
- Thưa bà Darnley -
Hannibal nói - Cháu xin giới thiệu đây là ông Titus Jones, chú của cháu.
Người đàn bà kì lạ
thân thiện mỉm cười.
- Rất vui được biết
ông! - Bà nói - Tôi có nghe nói đến ông và đến cả đồ linh tinh nổi tiếng của
ông. Thậm chí tôi định đến thăm ông để xem chỗ ông có những tấm gương nào hay
không.
- Gương à? - Chú
Titus hỏi lại.
- Phải. Ông biết
không, tôi có thú sưu tầm gương. Đó là nỗi đam mê của tôi. Mời mọi người theo
tôi, để nhìn thấy tận mắt.
Bà quay lui, dẫn
mọi người đi theo và bước về ngôi nhà.
- Bà ấy luôn ăn mặc
như thế à? - Peter hỏi nhỏ chú Warrington.
- Bà ấy là một
người khác thường - Warrington giải thích mà không trả lời thẳng câu hỏi. Tôi
thường lái xe cho bà, vì bà không có xe riêng. Cậu phải chuẩn bị tinh thần thấy
một ngôi nhà thú vị và phi thường không kém gì chủ nhân.
Thật vậy, ngôi nhà
trông mê hồn. Theo Warrington, chú Titus và Ba Thám Tử Trẻ bước vào một tiền
sảnh rộng lớn, mát lạnh và chìm trong bóng tối. Phía bên trái, một cầu thang đồ
sộ dẫn lên lầu.
Bên phải, hai cửa
cánh mở vào một gian phòng tối thui. Khách được mời sang phòng bên cạnh, trông
giống như phòng khách đầy bóng hình di động. Tấm rèm dày ở cửa sổ chắn ánh nắng
mặt trời. Một lúc sau, ba cậu mới nhận ra những hình bóng di động chẳng qua là
hình ảnh chính mình phản chiếu trong hàng chục, thậm chí có khi là hàng trăm
cái gương. Trong phòng như có không phải 6 người mà 60 hay 600 người.
- Lạ quá phải
không?
Rồi hình ảnh bà
Darnley hiện lên bên trái Hannibal.
- Chóng mặt quá! -
Peter thú nhận.
Bà cười khẽ.
- Nếu vậy, thì ngồi
xuống đi! - Bà vừa mời vừa trèo lên một cái ghế gần lò sưởi để ngồi.
Khi mọi người đã
ngồi, bà nói tiếp:
- Hầu hết mấy tấm
gương của tôi đều rất cổ. Và tất cả, đều có lịch sử hết. Tôi đã sưu tập suốt cả
cuộc đời. Tôi bắt đầu lúc còn rất nhỏ. Mọi người còn nhớ chuyện Alice ở xứ thần
tiên không? Alice chui vào tấm gương và tìm thấy một thế giới lạ lùng. Lúc còn
bé, tôi cứ nghĩ mình sẽ làm giống Alice được... dĩ nhiên là với điều kiện tìm
ra đúng tấm gương thích hợp.
Đúng lúc đó, một
cậu bé bằng tuổi Peter, tóc hung và mặt đầy tàn nhang, bước vào phòng. Một cô
bé, tóc màu hung sậm hơn, cao gần bằng, bước vào theo. Cô bé mỉm cười với
Warrington đang đứng gần cửa sổ, rồi thấy chú Titus và Ba Thám Tử.
- Hai cháu ngoại
tôi đây! - Bà Darnley giới thiệu - May và Jeff Parkinson! Hai con à, đây là chú
Titus Jones, chủ cửa hàng Thiên Đường Đồ Cổ danh tiếng, Hannibal cháu chú
Titus, và hai bạn của Hannibal: Bob và Peter.
Mắt Jeff sáng lên.
- Ba Thám Tử Trẻ!
Jeff kêu.
- Đúng lúc quá! -
Cô em gái reo - Có thám tử đúng lúc có kẻ trộm lẻn vào nhà! Nhưng hắn lại không
lấy gì.
- Không mất gì á? -
Bà Darnley hỏi.
- Không. Tụi con
chưa phát hiện mất gì.
Tiếng còi hụ ngắt
lời May.
- Cảnh sát tới! - Bà
Darnley nói - May, con mời cảnh sát vào đây. Còn anh, Warrington, anh bước lại
gần đây và chuẩn bị sẵn sàng kể lại cho cảnh sát nghe.
- Vâng, thưa bà.
May quay vào cùng
với cảnh sát. Một viên cảnh sát tròn mắt khi thấy bà Darnley mặc y phục thời
đại khác. Làm ngơ trước sự ngạc nhiên của ông, bà nhanh chóng tường thuật lại
chuyện xảy ra.
- Tôi đang ở trên
lầu, - bà giải thích, - ngồi uống trà. John Chan, là quản lí kiêm quản gia,
đang dọn trà cho tôi. Không ai trong chúng tôi nghe thấy tiếng động nhỏ nào, có
lẽ tên trộm tưởng nhà không có người. Nhưng xui cho hắn là Warrington và hai
cháu ngoại tôi đi chợ về bắt gặp hắn trong thư phòng. Theo chúng tôi biết, hắn
không lấy cắp gì. Tôi nghĩ hắn không kịp thời gian.
Rồi Warrington mình
đã rượt theo kẻ lạ, nhưng hắn đã thoát được. Đến lượt ba thám tử mô tả tên
trộm: một người đàn ông thấp nhỏ, mảnh khảnh, tóc đen, nhanh nhẹn, trung
niên... và khá khỏe mạnh. Hannibal nói thêm về chiếc xe của tên trộm.
- Loại xe như thế,
có mấy ngàn chiếc. - Một viên cảnh sát nhận xét. - Có ai ghi được bảng số xe
không?
- Rất tiếc, nhưng
bảng số phủ đầy bùn, không thể nào đọc được.
Viên cảnh sát viết
vài chữ vào sổ tay, rồi thở dài.
- Trong khi bác
Warrington đuổi theo tên trộm, - May Parkinson nói, - tụi cháu đã phát hiện ra
cách tên trộm lẻn vào nhà.
- Phải. - Jeff nói.
- Hắn bẻ khóa cửa sau nhà.
Viên cảnh sát lắc
đầu.
- Lúc nào cũng vậy,
cửa sau khóa không kĩ.
- Xin lỗi nhé! - Bà
Darnley phản đối. - Cửa nhà tôi có khóa rất tốt. Tôi rất kĩ về chuyện này. Anh
có thấy là trong nhà tôi cửa sổ nào cũng có song sắt chắn bảo vệ. Nhà chỉ có hai
cửa: cửa vào chính và cửa bếp ở phía sau. Hai cửa đều có hai khóa.
- Tên trộm dùng
thanh sắt bẻ cửa nhà bếp. - Jeff nói rõ.
- Các anh thấy
chưa! Jeff, con hãy đưa mấy chú xuống bếp xem tận mắt!
Hai viên cảnh sát
bước theo cậu bé Parkinson, và quay về nhanh chóng. Một viên cảnh sát cầm trong
tay thanh sắt mà tên trộm đã dùng để vào nhà.
- Hi vọng sẽ lấy
được dấu vân tay trên cán dụng cụ. - Viên cảnh sát nói.
- Tên trộm đeo găng
tay. - Peter nói.
- Cậu có chắc
không?
- Chắc, hắn đã đấm
vào mặt cháu.
Rồi cảnh sát ra về,
trước khi đi hứa là sẽ liên lạc với bà Darnley ngay khi biết được chi tiết gì
về tên trộm. Warrington cũng về, mang xe trở lại hãng thuê.
- Không hi vọng gì.
- Bà Darnley thở dài nói. Có lẽ rồi chuyện sẽ lắng xuống thôi. Thôi, cũng không
sao! Mọi người có muốn xem nhà không? Xưa kia nhà này của ảo thuật gia
Drakestar. Nhà do chính ông cho xây.
- Nhà của ảo thuật
gia Drakestar à? - Hannibal hỏi, vì cậu rất sành về giới kịch nghệ và biểu diễn.
- Vậu là ông từng sống ở ngôi nhà này? Hay quá! Cháu đọc rất nhiều bài báo viết
về ngôi nhà này.
Bà Darnley gật đầu.
- Phải, báo chí đã
viết nhiều về nhà này. Drakestar chết ở đây và người ta đồn nhà có ma. Nhưng
chính tôi chưa bao giờ thấy có gì bất thường. Thôi nói chuyện đó đủ rồi! Mời
mọi người đi xem nhà!
Bà băng qua phòng
khách, mở cánh cửa tuốt phía dưới. Chú Titus, Ba Thám Tử Trẻ, cũng như Jeff và
May Parkinson bước theo bà vào một phòng ăn rộng mênh mông. Ở đó, màn cửa sổ
được vén lên và ánh nắng tràn đầy gian phòng có tường trải thảm đỏ. Phía trên một
cái tủ buffet dài và thấp, có treo tấm gương trong khung mạ vàng hình cuộn.
Trông rất cổ. Men tráng gương bị mất ở vài điểm.
- Đây là một trong
những vật quý nhất của tôi. - Bà Darnley nói. - Gương này xuất xứ từ cung điện
sa hoàng, ở San Petersbourg, hay đúng hơn là Leningrad, bởi vì bây giờ tên
thành phố là vậy. Có thể là chính nữ hoàng Ekaterina nước Nga đã từng soi vào
tấm gương này. Vì vậy mà tôi rất thích nó.
Sau phòng ăn, lần
lượt là gian dọn ăn, rồi đến nhà bếp. Tại đó, khách được giới thiệu với John
Chan, người giúp việc của bà Darnley. Anh là một chàng trai khoảng hai mươi lăm
tuổi, mảnh khảnh, tóc nâu. Rõ ràng tổ tiên anh ta là người Á Châu. Nhưng anh
nói tiếng Anh với giọng Boston. Anh báo cho bà chủ rằng anh đã cho gọi thợ mộc
và thợ làm chìa khóa: cửa nhà bếp sẽ được sửa xong trước tối.
- Tốt lắm! - Bà
Darnley hài lòng tán thành.
Rồi bà quay sang một
cánh cửa khác nói:
- Đây là phòng của
John. Anh ấy không chịu cho treo tấm gương nào!
Anh quản gia mỉm
cười:
- Trong những gian
phòng khác, tôi tự thấy mình đi đi lại lại - Anh tuyên bố. - Như thế là đủ lắm
rồi.
- Bây giờ tôi sẽ
cho mọi người xem những kho báu khác của tôi. - Bà chủ nhà nói.
Khách theo gót bà
bước qua tiền sảnh.
- Thời Drakestar,
tiền sảnh này dùng làm phòng dạ hội. - Bà giải thích. - Khi đó, nó rộng lớn hơn
nhiều. Tôi đã cho bố trí lại... thành... nói như thế nào đây... cứ cho là thành
những phòng bảo tàng tái tạo lại không khí lịch sử. Cứ xem, rồi sẽ hiểu!
Bà mời khách vào một
phòng nhỏ trong góc, có tường sơn màu đất son sáng. Ở đó, chỉ có một chiếc giường
nhỏ hẹp, một rương da, một chiếc ghế và bàn bằng ván gỗ ráp thủ công. Phía trên
bàn, có một tấm gương giản dị trong khung gỗ thích.
- Gương này được
mang đến California vào thời đổ xô đi tìm vàng. - Bà Darnley nói. - Gương được
đặt làm ở Nouvelle Angleterre, bởi một người Mỹ muốn cưới ái nữ của một nhà quý
tộc Tây Ban Nha. Gương này là một quà tặng của anh ấy cho vị hôn thê.
- Hai người có lấy
được nhau không? - Bob đánh hơi thấy có bi kịch hỏi.
- Họ đã lấy nhau,
rất tiếc cho cô gái. Bởi vì đó là tấn thảm kịch. Anh chàng người Mỹ đó là một
tay đánh bạc và anh thua bạc hết gia tài mình. Đây là bản sao phòng riêng của
vợ anh. Đến cuối đời, bà ta không còn gì hết... hoàn toàn không còn gì.
Rồi bà Darnley cho
khách tham quan cái mà bà gọi là "phòng Victoria".
- Đây là bắt chước
chính xác phòng khách nhỏ, nơi nữ hoàng Victoria thường hay ngồi với mẹ khi còn
là thiếu nữ, trước khi lên ngôi. Đồ gỗ là bản sao trung thành của những gì bà
có, nhưng tấm gương là thật. Tôi thích tưởng tượng nàng công chúa tôn nghiêm
đang soi mình trong gương. Có lẽ lúc đó, nàng chưa ngờ nỗi những năm dài đầy
vinh quang mà nàng sẽ được sống qua. Đôi khi tôi mặc y phục thời đó, vào đây
ngồi. Tôi không nghĩ mình là nữ hoàng Victoria. Tôi quá lớn tuổi rồi. Nhưng tôi
thích tưởng tượng mình là mẹ của nàng.
Rồi mọi người bước
sang phòng bên cạnh, dành cho Lincoln. Phòng tối tăm, đóng kín cửa, hôi mùi hấp
hơi.
- Đây là phòng tái
tạo lại đúng y gian phòng mà bà Mary Tod Lincoln thích vào nghỉ khi mệt, vào lúc
cuối cuộc đời, khi tổng thống đã qua đời. Gương này từng là của bà.
Chú Titus, đứng
cạnh Hannibal, cảm thấy hơi căng thẳng.
- Tôi không thích
căn phòng này. - Chú nói khẽ. Trông thê lương quá.
- Phải, rất buồn
tẻ. - Bà Darnley đồng tình.
Sau khi khép cánh
cửa lại, bà nói tiếp với niềm sốt sắng đột ngột:
- Ta hãy lên lầu một.
Tôi muốn cho mọi người xem phòng Marie-Antonette của tôi. Trên đó, tôi có ít đồ
trang sức và chiếc gương cầm tay từng thuộc bà hoàng hậu bất hạnh ấy. Bộ váy
tôi đang mặc là bắt chước một bộ trang phục có trên một bức chân dung của hoàng
hậu.
- Cháu hiểu. -
Hannibal nói khẽ. - Có phải là một gian phòng buồn, giống như phòng vừa rồi
không ạ?
- Hiểu theo một
cách, thì đúng là như vậy. Nhưng phòng rất đẹp. Tôi thích vào đó mơ mộng. Khi
đó, tôi cố gắng không nghĩ đến cái chết bi thảm của bà Marie-Antonette đáng
thương. Phòng này là bản sao của phòng trong lâu đài Versailles! Nhưng trước
khi lên, tôi muốn cho mọi người xem tấm gương cuối cùng mà tôi có được.
- Một vật xấu xí! -
May khẳng định.
- Mọi người sẽ thấy
nó ghê gớm lắm!- Jeff nói thêm.
- Gương xấu thật -
Bà Darnley thừa nhận - Nhưng tôi rất hãnh diện về nó.
Trong tiếng lụa sột
soạt, bà lại bước sang tiền sảnh, đi vào căn phòng tối tăm mà chú Titus và ba
thám tử đã để ý khi mới vào nhà. Mọi người bước theo bà. Bà bước thẳng đến cửa
sổ, kéo màn cửa sổ. Ánh sáng ban ngày tràn vào một gian phòng có tường phủ đầy
kệ sách. Đó là thư phòng. Chỉ có bức tường thứ tư là khác. Tường được lát gỗ
sồi và có hai cửa sổ dài nhìn ra ngoài đường. Giữa hai cửa sổ có gắn tấm gương
dài gần như từ sàn nhà lên đến trần.
- Ôi! - Peter thốt
lên.
Đúng là đáng kinh
ngạc. Chính tấm gương thì không có gì đặc sắc. Nó phản chiếu chú Titus và ba
thám tử một cách bình thường, hình ảnh không bị méo mó gì. Nhưng khung gương
thật kinh dị, làm bằng kim loại tầm thường, khắc những hình thù vừa lạ lùng vừa
xấu xí. Giống như rễ cuốn quấn vào thân cây, đây đó có những khuôn mặt của sinh
thể không hẳn là người. Một số có sừng trên trán. Một số khác có hai khe thật
mỏng thay cho mắt. Một số thì như đang phá lên cười quỷ quái. Ngay phía trên
đỉnh khung, một hình khắc trung tâm, có hai cái tai nhọn hoắt, đang cầm trong
tay một con rắn.
- Mấy hình này là
gì vậy? - Bob hơi sửng sốt hỏi.
- Chữ tiếng Tây Ban
Nha là trasgos. - Bà Darnley trả lời. - Cứ dịch là "yêu tinh ác độc".
Tấm gương này từng thuộc một pháp sư tên là Chiavo, sống ở Madrid cách đây
khoảng hai thế kỉ. Ông khẳng định rằng khi nhìn vào tấm gương này, ông thấy
được thần linh của trái đất, và thần linh cho ông biết tương lai. Thần linh
sống trong hang động, dưới cây, hay trong những ngôi nhà ẩm ướt và kì lạ như
nhà này.
- Bọn chúng sống
hòa thuận với rắn, trùng và những con vật hay bò khác. - Jeff nói thêm.
- Gớm! - May kêu.
- Tôi hết sức vui
mừng vì có được tấm gương này. - Bà Darnley thú nhận - Tất cả mấy tấm gương mà
tôi có đều có lịch sử riêng. Phần lớn đã phản chiếu sắc đẹp và những tấm thảm
kịch lớn, nhưng nghe nói gương Chiavo là gương thần thật sự... ít nhất đối với
những người tin chuyện này.
Hannibal thầm nghĩ
dường như chính bà cũng muốn tin rằng tấm gương này có phép thần.
Đột nhiên tiếng
chuông cửa vang lên.
- Rồi! - May nói
khẽ. Chắc là ông Santora.
May mỉm cười rồi
quay sang giải thích cho ba Thám Tử Trẻ.
- Ông Santora từ
Tây Ban Nha đến. Cũng như bà ngoại, ông là nhà sưu tầm đồ cổ và say mê gương, y
như bà. Ông nhất định đòi mua tấm gương xấu xí này, với mấy thằng yêu tinh. Ông
đến mỗi ngày, đúng giờ này.
Chuông lại vang lên
nữa.
Ánh mắt bà Darnley
đi từ gương sang tiền sảnh, rồi nhìn gương trở lại.
- Phải. - Bà
Darnley thở dài. - Cứ mỗi ngày, ông đến đúng giờ này, suốt cả tuần lễ rồi. Còn
hôm nay...
Bà ngưng nói, để
lửng câu.
- Còn hôm nay. -
Hannibal nói thản nhiên. - Một tên trộm bị phát hiện trong gian phòng này!
- Nhưng không ai
lấy cắp được tấm gương này! - Jeff phản đối ngay. - Khung làm bằng thép. Nặng một
tấn. - Chỉ để dựng nó vào tường thôi, cũng cần đến ba người!
Bà Darnley hất cằm
lên, như để thách thức. Nét mặt bà dữ dằn lên.
- Ông Jones à. - Bà
nói với chú Titus. - Tôi sẽ rất vui nếu ông và ba thám tử đồng ý ở lại gặp ông
Santora. Anh Warrington đánh giá ba thám tử trẻ rất cao. Tôi muốn nghe ý kiến
của ba cậu về người ngoại quốc này.
Tiếng chuông vang
lên lần thứ ba.
Bà Darnley không để
cho chú Titus kịp trả lời.
- Con mời ông
Santora vào đi! - Bà nói với May.