Trầm Hương Uyển (Tập 2) - Chương 49 - 50

Chương 49

Ngày cô tốt nghiệp,
cũng là ngày cô được giải thoát.

Nếu như Phương Tồn
Chính có lòng hướng thiện, thời gian ba năm đủ để bước ra khỏi bùn lầy; nếu như
chỉ là anh ta nói lời ngon ngọt để lừa dối cô, vậy thì cô cũng chẳng cần phải
quan tâm điều gì nữa, cô đã cố gắng hết sức rồi.

Hi vọng người bên cạnh
cô thực hiện lời hứa, cô vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu. Giả dụ anh bội tín…

Trần Uyển liếc mắt,
Tần Hạo đang chăm chú nhìn ra con đường trong màn mưa phía trước, dáng vẻ lạnh
nhạt, thờ ơ. Cô không thể nhìn thấu con người này, anh từng cười với cô như đứa
trẻ, hiền lành và ngây thơ; anh từng chà đạp tất cả những gì thuộc về cô bằng
hết sức lực, man rợ và tàn ác. Đáng sợ nhất là lúc nãy, trong đôi mắt lạnh lùng
của anh lóe lên ánh sáng mông lung, điều lóe lên ấy rốt cuộc là gì? Anh mỉm
cười như thường lệ, nhưng nụ cười đó khiến cô sợ hãi, cảm thấy hình như anh
đang âm mưu điều gì đó.

Cảm nhận được ánh mắt
của cô, Tần Hạo quay đầu lại, “Lạnh à?”, anh nhìn thấy cô rùng mình.

“Bình thường”, Trần
Uyển lấp liếm.

Anh dang tay ra ôm
chặt cô, dường như biết trước sự chống cự của cô, nên anh ôm rất chặt. “Ngón
tay sao lạnh thế này? Hay là bị cảm rồi?”

Những ngón tay cô nằm
trong bàn tay nóng ấm của anh nhưng cô càng cảm thấy lạnh. Giả sử anh bội tín…
nếu thật sự phải đối mặt với một ngày không còn đường nào khác, cô có thể đi về
phương Nam. Khi đó Tiểu Vũ sắp tốt nghiệp, cậu mợ cũng đến lúc nhàn rỗi, không
cần quá lo lắng nữa. Cô có hai tay, một tấm bằng đại học, đủ để sống. Dù đã bị
giày xéo tan nát nhưng vẫn còn hơi thở, cô sẽ hàn gắn tất cả những mảnh vỡ để
trở về cô nguyên vẹn.

“Trong nhà có thuốc
không? Mùa hè bị cảm không phải ngày một ngày hai là có thể khỏi đâu.”

“Có.”

Tần Hạo đã quen với
cách nói chuyện người hỏi người trả lời thế này giữa hai người rồi, anh không
để tâm, hỏi tiếp: "Định ngày nào dọn nhà? Sau khi ký hợp đồng không phải
là có kỳ hạn một tháng sao? Dọn vội thế này làm gì?”.

“Cậu tôi đã lấy tiền,
mà cũng tìm được nhà rồi, không muốn làm khó người ta nữa”, Trần Uyển ngập
ngừng một lúc, nghiêng đầu nhìn anh vẻ tò mò, “Sao anh biết có một tháng chuẩn
bị?”.

Tần Hạo nhìn cô cười,
“Ở đâu mà chả một tháng”.

“Không hẳn thế, cái
nhà phía sau nhà tôi chỉ được cho một tuần để dọn đi. Có thể là người mua nhà
tốt bụng, cậu tiện miệng nói sau này không mở cửa tiệm nữa nên giờ phải đi tìm
việc, người đó liền nói quán ăn của người bà con đang thiếu đầu bếp, rồi cho số
điện thoại bảo cậu đi thử, cậu đến đó xem thì đúng là như vậy.”

Tần Hạo nhếch miệng,
“Người tốt bây giờ quả là rất ít”. Thấy cô gật đầu tán đồng, anh bỗng vui vui.
“Nhà em mà sửa chữa lại một chút thì rất tuyệt, bán đi hơi tiếc. Tính ra, bên
chịu thiệt vẫn là nhà em.”

Mặt Trần Uyển buồn
buồn. Nếu chẳng phải là còn phần viện phí của cậu, nếu chẳng phải sắp đến thời
gian di dời, nếu chẳng phải là người mua ra giá cao…

Tần Hạo nhìn cô, nắm
chặt bàn tay cô, khẽ nói: “Đừng buồn. Hai năm tới đây phải sửa chữa lại hào,
con đường phía tây mọc lên nhà cửa, sống ở đó vừa ồn ào vừa bụi bặm. Sau này tu
sửa xong, kiếm tiền mua lại là được”.

Trần Uyển tiện miệng
đáp lời, biết rằng điều đó là không thể.

Ngồi trong xe chỉ mơ
hồ cảm nhận được tiếng mưa tạt vào cửa kính, Tần Hạo ngập ngừng hồi lâu mới
hỏi: “Em có muốn đi xem khu nhà của Diệp lão tứ không? Khoảng một tiếng, chúng
ta…”.

“Không cần”, lời từ
chối vang lên chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong xe. Trần Uyển nhìn những vệt
mưa trên cửa kính, lúc sau nói: “Tôi không phải là người biết thời thế, anh đã
nói thế mà. Sau này, tôi muốn rời bỏ một cách sạch sẽ”. Lòng biết mình đang tự
dối bản thân, cầm cái thẻ năm nghìn tệ của Diệp lão tứ, cô biết mình đã chẳng
còn sạch sẽ nữa.

Câu trả lời của cô
không ngoài dự đoán, vạch ra ranh giới hết sức rõ ràng. Tần Hạo cười không
thành tiếng, trước đây không hề biết tặng quà cho người khác cũng phải cần hai
từ “tư cách”, nhưng bây giờ… Tính cách cô vô cùng ương bướng, có lẽ chỉ như thế
mới có thể vượt qua những nỗi đau của cuộc sống, ở vào lúc tuyệt vọng lại càng
ngoan cố. Trần Hải Hành, anh gọi thầm tên của cha cô, cố gắng kìm mong muốn tìm
cho ra sự thật.

“Tôi nói rồi, không
cần đưa, một cái ô không che được hai người”, trong hẻm, cô đưa mắt liếc nhìn
anh một bên vai đã ướt, tỏ vẻ tức giận.

Ánh đèn đường mờ ảo,
trong ánh sáng nhập nhoạng, đôi mắt cô trong veo thuần khiết hơn màn mưa. Trong
lòng anh dấy lên một niềm vui, đơn giản chỉ vì sự hiện diện của cô. Nhưng ngoài
niềm vui còn có chút ưu buồn, cô gần ngay gang tấc đây nhưng trái tim cô lại ở
bến bờ nào xa lắm. Anh định nói hết những lời trong lòng nhưng không tài nào mở
miệng nổi.

“Mèo con…”

Cô quay sang nhìn anh.

Tần Hạo ho nhẹ một
tiếng, tay trái cầm cán ô, tay phải ôm cô vào lòng. Cảm thấy người cô cứng đờ,
tay anh liền siết chặt, “Đừng đẩy anh ra, anh chỉ ôm em một chút thôi”.

Cô giương mặt lên,
“Cửa nhà tôi”.

“Ôm một chút thôi”.
Trong hơi thở là mùi hương ngạt ngào của cô, nhịp tim anh dồn dập như những con
sóng trào táp vào bờ. Anh muốn hỏi cô có điều gì đặc biệt mà lúc nào cũng khiêu
khích trái tim anh, khiến anh không thể tập trung vào điều gì khác, khiến anh
luôn hành động như một kẻ ngốc. “Mèo con…”, anh chỉ có thể hết lần này đến lần
khác gọi cô như thế, tự lấy cái phần hung hăng bừa bãi của mình ra để đối đãi
với cô nhưng không biết làm như thế nào cho ổn.

Rất nhiều ngày sau,
Trần Uyển vẫn còn cảm giác về cái ôm hôm ấy.

“Chị?” Tiểu Vũ điều
chỉnh quạt lớn hơn một nấc. “Cứ trời nóng là lại lo mất điện, chị xem mặt chị
đỏ hết lên rồi kìa?”

Trần Uyển cuối đầu
giấu hai gò má ửng hồng, cô buộc chặt mớ sách trên tay. “Em bớt nói lời châm
chọc đi. Việc nhà ngổn ngang thế mà em còn đi đá bóng! Thấy áy náy không?”

“Đây chẳng phải là em
đang giúp sao?”, Tiểu Vũ xếp chồng mấy cuốn sách lên, “Mấy cuốn sách cũ này bán
đi là xong, để lại cho tốn diện tích”.

“Không được. Tất cả
đều là vật kỷ niệm, sau này già rồi lấy ra cho con cháu em xem em phá phách đến
chừng nào, nhìn này, trên sách còn vẽ rô-bốt chiến đấu nữa.”

Tiểu Vũ cười ha ha,
cẩn trọng nhìn cô dò xét rồi hỏi. “Chị, mấy ngày nay trông chị là lạ. Có phải
vì em đậu vào trường mà chị thích nên chị bực tức không?”.

“Ăn nói bậy bạ, chị có
gì lạ đâu?”

Ngày nhận được thông
báo nhập học, cậu nở nụ cười hiếm hoi, mợ vui đến phát khóc, cả nhà đều mừng,
tên nhóc này chỉ xoa xoa đầu rồi nói một câu: “Không đến mức ấy chứ?”.

Trần Uyển ngoài niềm
vui ra, còn có một chút nuối tiếc, ngôi trường đó… Nếu như năm ngoái tất cả mọi
chuyện đều không xảy ra, thì số mệnh của cô vẫn theo quỹ đạo trước đây. Cô vuốt
vuốt mái tóc, gạt bỏ những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, tiện tay vớ lấy quyển sách,
gõ vào trán Tiểu Vũ. “Tên nhóc, thi xong rồi tự hỏi bản thân đi, còn giả vờ như
không có gì. Tối nào cũng nghe thấy em không ngủ được trăn trở trên giường, còn
lừa ai chứ?”

Tiểu Vũ cười, “Đó
không phải em lo lắng vì sợ thi không tốt bằng chị mà là sợ chị sẽ ghen tức
sao?”.

“Chị ghen tức với em?”
Ánh mắt Trần Uyển quay lại trên tay, bất giác nở nụ cười. Quyển sách đánh lên
trán Tiểu Vũ là quyển nhật ký cũ, ngoài bìa giấy có ghi mấy chữ lớn quen thuộc.
Trái tim cô nhói lên, mắt cay sè, không nén được, nước mắt cứ thế rơi trên mặt
giấy, cô vội vàng lấy vạt áo lau đi.

“Chị”, Tiểu Vũ hốt
hoảng.

Trần Uyển đưa tay mu
bàn tay lên lau khóe mắt, quay sang cười với Tiểu Vũ vẻ run rẩy. “Là nhật ký
của mẹ chị. Lúc dọn nhà chị tưởng cậu nghĩ nó là đồ phế phẩm nên bán đi rồi.”
Có lẽ cậu kẹp nó vào đống sách cũ, tưởng mất rồi hôm nay lại thấy.

“Nhật ký của bác?”,
Tiểu Vũ thấy cô khóc sụt sùi, nhất thời tay chân lúng túng, cố tình chọc cho cô
cười: “Cho em xem nào. Xem bác gái với bác trai yêu nhau như thế nào”.

Trần Uyển ôm chặt
quyển nhật ký, trong lòng cũng hiểu được ý tốt của em, lau sạch nước mắt mới
cười nói: “Không cho, em gom hết sách rồi đóng lại đi. Bận bịu cả sáng, giờ chị
đi nghỉ chút đây”.

Ngồi lên giường, cô mở
trang đầu tiên ra, không kìm được nước mắt. Những dòng chữ viết bằng bút bi và
bút chì là ký ức về tuổi thanh xuân của mẹ cô, còn có những lời khích lệ của
cha cô, có cả chuyện vui về việc ăn trộm trứng gà của nhà ai đó. Lúc cô còn
nhỏ, cha cô xem cuốn nhật ký này như kho báu, còn cười đùa rằng khi nào cô mười
tám tuổi mới đưa tặng cô, hoặc giữ lại tặng cô làm của hồi môn. Cô lau lau
những giọt nước mắt trên mặt, cẩn thận vuốt thẳng lại mép sách, rồi đặt ngay
dưới gối.

Buổi tối, trong nhà
bày hai mươi mâm, đều là bà con láng giềng. Hơn nửa năm nay, liên tiếp có nhà
chuyển khỏi hẻm Chu Tước, những người đang ngồi chén chú chén bác đây trong
lòng vẫn có chút hoài niệm, buồn phiền.

Mợ ở cửa bếp nhắc là
Phương Tồn Chính vừa ghé qua, không uống ly rượu nào đã đi ngay. Trần Uyển lau
mồ hôi rịn trên trán, lưỡng lự vài giây, cầm lấy phong bao màu đỏ dày cộp trên
tay mợ, nói: “Mợ, con đi chút rồi về ngay”.

Đi đến đầu hẻm Chu
Tước mới thấy bóng Phương Tồn Chính và Lục Chỉ, cô vội đuổi theo. Lục Chỉ thấy
cô, quen miệng gọi chị dâu, lời vừa thốt ra liền ngượng ngùng nhận ngay cái
lườm của Phương Tồn Chính. “Anh Chính, hai người nói chuyện đi, em lên xe đợi.”

Mấy tháng không gặp,
cứ thấy như người xa lạ.

Trần Uyển thấy Phương
Tồn Chính không nói, bản thân cũng có chút lúng túng, nhìn gò má thấy anh ta
gầy đi nhiều, cô cúi đầu. Trong lòng là nỗi day dứt hay đau buồn? Chẳng thể
biết được. “Mợ em nói, quà mừng lớn quá.”

Anh ta nhìn lướt qua
phong bao mà cô đưa, rút bật lửa ra châm thuốc rồi mới nói: “Tiểu Vũ là đứa trẻ
tuổi, cũng là đứa có tiền đồ nhất trong con hẻm Chu Tước của chúng ta, cái đó
coi như một chút thành ý của anh. Em nhất định phải sòng phẳng với anh vậy sao?
Ngay cả cậu em cũng vậy, tiền viện phí anh không lấy nhưng chú ấy vẫn mang đến
đưa cho mẹ anh”.

Trần Uyển rụt tay lại,
im lặng hồi lâu, lúc chuẩn bị nói tạm biệt thì anh ta bất ngờ hỏi: “Em khỏe không?
Anh thấy em mấy lần, có mấy lần em ở trong xe của hắn…”. Trong đầu Phương Tồn
Chính hiện lên hình ảnh hai người họ thân thiết, lòng đau đớn vô cùng, giọng
nói tắc nghẹn: “Còn có một lần ở đường Trung Sơn, sao hắn để em làm việc ở
đó?”.

“Phát tờ rơi là việc
em muốn làm, chẳng liên quan gì đến anh ấy”, Trần Uyển nhẹ nhàng giải thích,
“Anh vẫn khỏe chứ?”.

Phương Tồn Chính gật
gật đầu. Thì ra là anh ta lo chuyện thiên hạ, cười tự giễu, nói: “Vẫn tốt, nên
như thế”. Anh ta rít một hơi thuốc, đốn lửa sáng lên giữa màn đêm, ánh sáng lóe
lên trong mắt anh ta rồi chợt tắt. “Ban đầu có hơi bực với bản thân, muốn hỏi
xem rốt cuộc là em có từng yêu anh không. Bây giờ nghĩ lại thấy trước kia thật
hoang đường, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Cô gái thuần khiết như em mà đi
với một kẻ du thủ du thực như anh liệu có tương lai không? Dù là ai thì cũng
không làm thế. Cho nên, anh cũng không oán giận nữa, mới bắt đầu đã lãnh phải
quân bài xấu thì làm sao mà chiến thắng được người ta? Hắn đối tốt với em là
được, em cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, sống vui vẻ với hắn, rồi
sẽ tự có cái nhìn chín chắn hơn”.

“Tồn Chính, đừng có
làm mấy chuyện đó nữa. Vì mẹ anh cũng được vì anh cũng được, sớm thay đổi đi,
được không?”

Phương Tồn Chính tránh
xa ánh mắt bi ai của cô, ném đầu thuốc xuống dòng Thanh Thuỷ. “Đâu có dễ vậy?
Anh cũng như con sông này, sớm đã bị uế bẩn rồi.”

Chương 50

Trần Uyển lấy nửa tiền
tiết kiệm một năm nay đưa cho Tiểu Vũ, hai chị em ở trong phòng đưa đẩy mãi
Tiểu Vũ mới cầm. “Chị, em lên trường sẽ tìm việc làm thêm ngay. Giống chị vậy
đó.”

“Em tưởng dễ dàng như
vậy à? Đất lạ, người lạ. Số tiền này đi mua thẻ cơm, thấy cái điện thoại nào rẻ
thì mua một cái. Tiết kiệm tiền nhưng cũng đừng tiết kiệm cái ăn, gầy thế này
thì chẳng có đứa con gái nào dòm ngó đâu.” Thằng nhóc này mới đó mà đã cao hơn
cô một cái đầu rồi, cao gầy như cái sào ấy. “Tiền bán nhà để cậu mợ dưỡng già,
không được đụng vào. Lúc nào thiếu tiền thì tìm chị, chị sẽ cho em.”

Tiểu Vũ gật gật đầu,
do dự một lúc mới lắp bắp nói: “Anh Chính nói ngày mai không đến đưa em. Chị,
chị với anh Chính, thật sự là không còn gì nữa sao?”.

Trước mắt cô hiện lên
ngọn lửa khi Phương Tồn Chính châm thuốc, giống như sự rung động ban đầu của
cô, chớp mắt đã tiêu tan trong màn đêm tĩnh mịch.

Cô gật đầu, “Ngủ sớm
đi, ngày mai lên tàu hỏa”.

Trong thời gian nghỉ
hè, Trần Uyển cứ nơm nớp lo sợ, sợ rằng sau này nhập học lại sẽ có lời đồn đại
truyền đến, bao nhiêu kẻ túm tụm thì thầm sau lưng. May mà Hà Tâm Mi và Ninh
Tiểu Nhã đáng tin, nên những điều cô lo lắng đã không xảy ra. Chỉ là khi vào
văn phòng khoa nhìn thấy Tống Thư Ngu, trong ánh mắt anh chứa đựng điều gì đó
sâu xa khiến cô phát hoảng.

Cô chỉ trích Tần Hạo
bội tín, trước lúc trở về trường vì cô kiên quyết muốn tìm việc làm thêm mà anh
tỏ thái độ phản đối hết sức thô lỗ, trong lòng cô không vui, không nói tiếng
nào lập tức xuống xe, một mình quay về ký túc.

“Vâng, cậu còn sợ tin
đồn, tớ đã thay cậu trở thành nhân vật nữ chính trong vụ tai tiếng rồi. Mọi
người trong trường đều thấy có một con rùa chạy với tốc độ 10km/h trong khuôn
viên trường đuổi theo tớ”, Hà Tâm Mi quay sang Ninh Tiểu Nhã đang cười khúc
khích, “Đám nữ ở khu ký túc chắc là đều tức tối ghen tị đến mức giật tóc túm
đầu”.

Trần Uyển nhịn cười
cầm sách quay người vào trong.

“Này cậu đừng có giả
vờ, Trần Uyển, cậu không muốn biết anh ấy và tớ nói gì sao?”

“Còn có thể nói gì
nữa? Mấy ngày nay chẳng phải cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó sao?”

Hà Tâm Mi cắn quả táo
cái rộp, “Hỏi tớ là cậu có ăn cơm được không, có ốm không, tìm được việc chưa,
trước mặt chúng tớ, có quở trách gì anh ấy không, đồ anh ấy mang đến cậu có
đụng đến không. Trước đây tớ thấy anh ấy nói những lời thối tha, nhưng giờ đổi
lại, vừa thối tha vừa vặt vãnh tầm thường, cứ lảm nhà lảm nhảm. Đúng rồi, anh
ấy còn gọi tớ là ‘liên bang ngực to’, khốn kiếp, giúp anh ấy chuyển đồ như bắc
cầu Hỷ Thước mà không có được một điều gì tốt đẹp”.

Ninh Tiểu Nhã bật cười
thành tiếng, Trần Uyển cũng cười rung vai. Cô đọc sách không vào, quay người
lại đối diện với Hà Tâm Mi, nói: “Không cần quan tâm đến anh ta là được rồi,
loại người đó nếu mình càng phản ứng lại thì anh ta càng thích chí”.

Hà Tâm Mi nói: “Chẳng
phải tớ vì tốt cho hai người sao? Nhìn dáng vẻ của anh ấy, tớ thấy thương cảm,
không đành lòng”.

“Trần Uyển, cậu cho
anh ấy một cơ hội đi”, Ninh Tiểu Nhã cũng đồng tình nói.

“Một người không biết
tôn trọng người khác thì không cần thiết phải tôn trọng anh ta”, Trần Uyển quay
người vào trong tường, không thèm phản ứng trước nỗ lực của hai bạn.

Trong mắt người khác,
cô có thể là một bạn gái ngang bướng, được yêu chiều mà trở nên kiêu căng,
nhưng có ai biết những hoang mang, lo sợ trong lòng cô chứ? Những người xung
quanh chỉ thấy sự khéo léo và phóng khoáng của anh, chỉ riêng cô mới tận mắt
nhìn thấy sự hung hăng dữ tợn của anh. Anh bóp chặt cằm cô, giọng nói nhẹ như
tênh nhưng đầy uy hiếp như dùi khoan vào tận xương tuỷ; cái ôm ấm áp của anh
mang theo nhiều điều khó hiểu; những lời anh thốt ra cùng ánh mắt khẩn thiết…
Rất nhiều ký ức vụn vỡ hiện về trong đầu cô, chồng chéo, lặp lại, phóng to,
luân chuyển, lần lượt tái hiện. Một người làm sao có thể biến hóa nhiều đến
thế? Làm sao có thể rõ ràng như thế? Khiến cô không biết làm sao, khiến cô hoài
nghi những niềm vui trước mắt chỉ là hư không.

Lúc gặp lại, sự giận
dữ và oán hận vẫn còn, từ đáy lòng dần tràn đến ánh mắt. Ngồi trong quán ăn Tây
của Gia Thành, cô cắt miếng bít tết trước mặt phát ra âm thanh rào rạo.

Trong ánh nến, Tần Hạo
ngước mắt cười, “Chẳng phải em tuổi Sửu sao? Sao lại hận bò đến thế?”.

“Anh mới là tuổi Sửu
ấy!”, Trần Uyển khó chịu.

“Biết tại sao anh dẫn
em đến đây ăn không?” Tần Hạo đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, lúc quay lại,
trong mắt đầy vẻ đắc ý. “Biết em tìm cớ gây gổ với anh, chỗ này nhiều người dòm
ngó, em có bực mình cũng nên kiềm chế một chút.”

Trần Uyển hừ lạnh một
tiếng.

“Vẫn còn giận à? Thế
này bao nhiêu ngày rồi? Thấy anh gần như ngày nào cũng đứng dưới phòng em, em
cũng phải cho anh chút sĩ diện chứ? Có chuyện gì to tát đâu? Tống Thư Ngu tìm
đến tận nơi hỏi anh, anh em mười mấy năm, anh có thể không nói được sao? Cậu ta
cũng giúp em trút giận rồi, suýt nữa thì đập chai rượu vào trán anh đấy.” Thấy
cô vẫn không nguôi ngoai, thậm chí không thèm ngước mắt lên, bất giác Tần Hạo
cũng có chút bực bội: “Em nghĩ chuyện của tụi mình có thể giấu được bao lâu?
Những người đến đây ăn không chừng còn có giáo viên của em, em nghĩ trốn tránh
cả đời được sao?”.

“Ý của anh là chi bằng
nói cho tất cả mọi người cùng nghe phải không? Có nhiều người đang đứng cười
nhạo đằng sau tôi thì anh thấy rất vui phải không?”

“Em kích động thế này
làm gì? Tống Thư Ngu cũng chẳng liên quan gì đến em, cậu ta biết cũng có sao
đâu?” Tần Hạo liếc nhìn ánh mắt tò mò của người ngồi bên cạnh, nghiêm mặt hỏi:
“Em đừng nói với anh là em đang yêu thầm cậu ta nhé?”.

“Anh đang lải nhải vớ
vẩn gì thế? Đồ thần kinh! Là do anh không giữ lời hứa trước, anh hứa với tôi là
không nói cho bất cứ người nào cả! Bây giờ thì bao nhiêu người biết rồi? Có
phải ngày mai còn định nói cho cậu tôi, nói cho cả trường tôi biết để sau này
tôi chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai không?”

“Anh thật sự hi vọng
toàn thế giới đều biết, anh hận là giờ không thể đứng ở ngoài đường mà hét lên
rằng: ‘Trần Uyển là của tôi’. Anh có thể không?” Anh hít một hơi thật sâu, rõ
ràng là đang kiềm chế. Sau đó nói tiếp: “Ngày nào cũng lén lén lút lút như kẻ
trộm, xe phải đậu ngoài đường, điện thoại cũng phải đợi, trong mắt em, những
việc anh làm có việc nào tốt đẹp đâu? Có lần nào anh không chiều theo tính cách
của em chứ?”, giọng nói anh chậm rãi, càng nói như càng tỏ ra uất ức: “Anh có
khác gì là loại em gọi thì đến em đẩy thì đi. Thà làm con vịt còn hạnh phúc hơn
anh”.

Trần Uyển thấy anh lớn
rồi còn làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, bất giác cười phì một tiếng, cười xong lại
hối hận.

Ánh nến khẽ lay động,
lúc cô cười trông thật duyên dáng khiến Tần Hạo ngẩn ngơ quên luôn điều định
nói. Trước cái nhìn chằm chặp của anh, Trần Uyển khó chịu rủa nhỏ: “Con mắt lấm
la lấm lét thật đáng ghét!”.

Anh hơi lặng người,
sau đó khẽ cười, nụ cười buồn bã. “Mèo con, chúng mình mấy ngày mới gặp một
lần, đừng cãi nhau nữa được không? Anh hiểu nỗi ấm ức của em, nên em nói tìm
việc làm thêm giờ anh cũng không cản em nữa, phải không? Trong lòng anh có biết
bao nhiêu điều không vui? Tại sao? Là vì không muốn cãi nhau với em.”

Thà làm ngọc vỡ còn
hơn ngói lành. Cô không thể làm ngọc vỡ, nhưng ngói lành thì bản thân cô cũng
có sự đấu tranh, cô không can tâm để anh tùy ý đọa đày.

Buổi tối, trước lúc
ngủ, cô mở cuốn sách mang theo ra, “Anh ngủ trước đi, tôi đọc sách chút”, nói
rồi dịch người ra mép giường, nơi có ánh đèn, tiếp tục đọc.

“Đừng đọc nữa, ngủ sớm
đi, em đồng ý mai chạy bộ cùng anh rồi mà.” Anh đưa một tay ra với lấy quyển
sách của cô, tay còn lại vòng ôm eo cô.

Trần Uyển trừng mắt
nhìn, không can tâm giật lại sách nhưng anh lập tức ngồi thẳng dậy, giơ lên
cao. Sau mấy lần giành lại không được, cô phát cáu: “Anh tránh ra, hôm nay tôi
không phải là con vịt”.

Tần Hạo vẻ mặt hoài
nghi nhìn cô chằm chằm.

Trần Uyển trong lúc
tức giận đã nói sai, mặt đỏ tía tai, vô cùng thất vọng. Nghe tiếng anh cười
gằn, sau tiếng cười là quyển sách bị ném vào góc tường, anh cởi áo ra, nhếch
miệng nói: “Thù lao đã trả rồi, chúng ta cần có đạo đức nghề nghiệp. Em có đồng
ý hay không cũng phải làm”.

“Anh nói vớ vẩn gì
thế?” Trần Uyển bực bội đứng dậy, nhưng bị cánh tay anh kéo giật lại ngã nhào
vào người anh. “Thần kinh, lại bắt đầu phát bệnh”, vừa nói vừa đẩy mạnh.

Anh cười ha hả, hai
chân quắp lại giữ chặt cô, cơ thể cũng dần áp sát. “Nhanh lên, anh còn một hiệp
nữa, bà Lương ở phòng 1802 đối diện còn đang đợi anh.”

Trần Uyển tránh bờ môi
đang sát lại của anh, vừa giận vừa buồn cười, “Thần kinh, anh bình thường lại
được không?”.

Bốn mắt nhìn nhau, anh
bỗng ngưng cười, ánh mắt bỡn cợt được thay thế bằng sự nghiêm túc. “Anh rất
bình thường, muốn hôn em một cách rất bình thường”, môi anh áp vào môi cô, “Mèo
con”, anh ngừng lại, “Cùng em rất vui, vui đến mức không nói được thành lời”.

Trái tim cô run rẩy,
ngay lúc đôi môi anh ghé lại, hai tay cô ngập ngừng vài giây rồi cuối cùng cũng
nhẹ nhàng ghì lấy vai anh.

Thời gian cứ thế trôi
đi, họ có lúc cãi cọ, có lúc xung đột, nhưng vẫn đi theo quỹ đạo bình thường.

Trần Uyển cảm thấy
mình đã thành người lớn, cảm thấy bình yên, cô như trở thành một con người
khác. Nhưng dường như trong miền sâu thẳm nhất của tâm hồn mới mẻ này vẫn đang
ẩn chứa một Trần Uyển ban đầu.

Năm thứ hai, môn
chuyên ngành nhiều hơn, cô vẫn kiêm nhiệm hai việc, lúc đến nhà anh đa phần cô
đọc sách. Lúc ngẩng đầu dụi dụi đôi mắt lại bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh,
anh sẽ cười với cô rồi quay đầu tiếp tục xem phim. Còn cô, cô cũng nhìn chằm
chằm vào lưng anh và ngẫm nghĩ hồi lâu.

Cô vẫn thường vô thức
trượt đầu ra khỏi gối lúc nửa đêm, nhưng lúc nào anh cũng kéo cô ngay ngắn lại,
rồi ôm chặt. Có mấy lần cô mơ gặp cha mẹ, hoặc mơ cãi nhau với anh, anh lại nửa
tỉnh nửa mơ vuốt ve lưng cô và dỗ dành.

Anh quen ngủ muộn
nhưng luôn cố gắng bắt nhịp với cô, sáng dậy hai mắt nhíu lại nhưng vẫn thức
dậy đưa cô tới trường. Không biết anh làm cách nào mà có thể biết được số điện
thoại tất cả các bạn trong phòng ký túc xá của cô, biết mọi hành tung của cô
trong trường, thậm chí còn biết cả lúc cô ở thư viện nhận được lá thư tỏ tình
kẹp giữa trang sách.

Anh thường bận bịu đi
đây đó, cô trước giờ chưa từng hỏi anh đang bận chuyện gì, nhưng mỗi lần xuống
máy bay nhất định anh sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho cô, lần nào cũng thế.

Họ cũng có cãi nhau,
vì cô không đồng ý dùng tiền của anh; vì cô không mặc quần áo anh tặng; vì cô
không đi gặp bạn anh; anh nói anh cũng có niềm kiêu hãnh nhưng sẽ dùng ánh mắt
yêu thương để chăm lo cho cô, chủ động làm lành.

Tâm hồn như bị chia
cắt, một nửa sẽ cảnh tỉnh cô lúc cô ở một mình: Đừng có bị sự dịu dàng giả tạo
đó làm mòn đi lòng tự tôn của mình, Trần Uyển, phải nhớ tới vết thương mà mày
đã nhận! Một nửa khác lại dỗ dành chính mình khi đối diện với ánh mắt cười mê
đắm của anh: Chỉ cần một chút thôi, chỉ cần trong đầu lưu giữ một chút mảnh vỡ
ký ức và sự dịu dàng ảo ảnh là tốt rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3