18. Người ta hơn nhau ở sự sinh tồn - Thứ mẹ cần

Người ta hơn nhau ở sự sinh tồn

Tôi đã nghĩ như thế khi gặp một cậu bé mới chỉ vài tháng tuổi, cậu có một
khối u ở não bẩm sinh và các bác sĩ tại Việt Nam đều đã lắc đầu.

Bố mẹ cậu thì dường như vẫn chỉ có một niềm tin to lớn vào phép mầu nên đã
ôm con ra nước ngoài điều trị.

Tôi chẳng rõ phép mầu nó hình thù thế nào, màu sắc ra sao chỉ biết là dường
như nó có tồn tại với những người không từ bỏ.

Rồi cậu vẫn mở mắt rất to để nhìn bố mẹ và thế giới xung quanh.

Rồi cậu vẫn vẫy vẫy cái bàn tay bé xíu của mình một cách cứng cỏi.

Rồi cậu cười – nụ cười của sự đấu tranh để sinh tồn – nụ cười cám ơn bậc
sinh thành ra cậu, yêu thương cậu dù niềm hy vọng dành lấy sự sống là rất nhỏ
nhoi.

Tôi chợt thấy hổ thẹn vô cùng, khi đôi lần tôi đã muốn từ bỏ cuộc sống này
vì những vấp ngã trong cuộc sống, vì những nỗi đau tôi không thể gánh lấy.

Khi cái bàn tay nhỏ xíu kia nắm lấy ngón tay tôi thì tôi biết dù chúng ta là
ai đi nữa thì có chăng chúng ta chỉ hơn nhau về sự sinh tồn. Còn sống – là còn
tất cả.

Một bài học to lớn mà tôi lại học được từ một cậu bé còn chưa biết nói, cậu
cứ dũng cảm ở đó, đấu tranh vì sự sống của mình từng ngày từng ngày một.

Quả thật là hạnh phúc khi mỗi sáng thức dậy vẫn thấy mình vẫn còn có thêm
một ngày để sống.

Đúng rồi! Người ta hơn nhau ở sự sinh tồn thôi.

Thứ mẹ cần

Mẹ đặt một bức thư viết không – vội vào túi áo sơmi trắng của con trai vào
một sáng mùa thu đầy gió. Khi hơi thở sang mùa thôi thúc những yêu thương đặc
quánh lại.

“Gửi con trai,

Có lẽ mẹ đã viết những dòng này rất chậm rãi, rất điềm tĩnh và rất nhẹ
nhàng.

Vậy là con bên mẹ đã hai mươi ba năm trời có lẻ, nhìn con lớn lên từng ngày
là một điều kì diệu thượng đế đã ưu ái dành riêng cho mẹ.

Con đường con đi ngày càng dần xa mẹ hơn, con bước về nơi con muốn thuộc
về, con trở thành người con luôn mong ước, yêu một người con cho là hạnh phúc.

Mẹ sinh con ra, ôm con rất chặt nhưng sẽ chẳng mãi mãi vừa vặn. Đó là lúc
mẹ biết con cần thêm một vòng tay khác.

Mẹ sinh con ra, con tựa vai mẹ qua rất dài những tháng năm nhưng sẽ chẳng
mãi mãi vẹn tròn. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một bờ vai khác.

Mẹ sinh con ra, yêu thương con quá đỗi những bình yên nhưng sẽ chẳng mãi
mãi đong đầy. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một yêu thương khác.

Mẹ sinh con ra, đi với con quãng đường tuyệt vời nhất cuộc đời mẹ nhưng sẽ
chẳng mãi mãi về phía xa. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một con đường khác.

Lòng mẹ đã từng nhói đau khi người con yêu thương và dẫn về với mẹ… không
phải là một cô gái. Mẹ không sợ những lời bàn tán về mẹ, mẹ chỉ lo những thiệt
thòi về con.

Nhưng con ạ, con cần rất nhiều thứ để trở thành một chàng trai trọn vẹn.

Con cần rất nhiều thứ để vững chãi bước qua những đớn đau.

Con cần rất nhiều thứ để thực sự hiểu tận tường về yêu thương.

Còn mẹ…

Mẹ đã cho con cuộc đời này. Mẹ chỉ cần con hạnh phúc.

Mẹ luôn thương con.

Mẹ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3