Yêu tinh tình yêu - Chương 20
Chương 20:
Tuyên Nhụy rửa mặt
chải đầu xong, khi sắc tươi tỉnh hơn, đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn tôi rửa
mặt, cười hì hì nói: "Mắt cậu khóc còn sưng hơn cả mắt tớ".
Tôi hơi bối rối,
đang định trả đũa đôi câu thì nhìn thấy Hiểu Sa mặc chiếc váy dài màu trắng
giống như bóng ma đứng trước cửa căn phòng nơi góc hành lang nhìn chúng tôi.
Tôi đưa mắt ra hiệu cho Tuyên Nhụy.
Tuyên Nhụy quay đầu
nhìn Hiểu Sa, như không có chuyện gì xảy ra, giục tôi: "Cậu nhanh lên,
đang đợi cậu đấy".
Hiểu Sa lái xe rất
kỳ quặc, thờ ơ như đang lướt trên đường phố, khiến tôi đang ngồi thay chỗ của
Tuyên Nhụy ở ghế phụ lái được một phen phát khiếp, may mà là sáng thứ ba, đường
phố khá vắng.
Tuyên Nhụy huyên
thuyên không ngừng: "Quách Doanh, không biết đưa cậu đi đâu chơi thì được
đây, các cửa hàng chuyên bán đồ lại chẳng có đồ cao cấp, mà thị trường cũng
chẳng có hàng mới lạ, những nơi như đạo quán, từ đường cũng đã đi hết rồi, còn
chỗ để ăn uống rất nhiều, nhưng những nốt mụn đầy mặt cậu thế, lại ăn nữa thì
không coi được đâu".
Qua Quảng trường
Thiên Phủ cũ nát, Hiểu Sa bỗng dừng xe giữa đường, rồi nghiêm mặt nói với Tuyên
Nhụy: "Để tôi đưa các chị đi".
Tuyên Nhụy lấy tay
che miệng ngồi im, không nói năng gì.
Hiểu Sa nói dịu
dàng: "Chị Tuyên Nhụy, tôi còn chưa cám ơn chị".
Tuyên Nhụy nói:
"Cám ơn cái gì? Hận tôi còn không đủ sao?"
Hiểu Sa e thẹn cười
nói: "Phải cảm ơn chị chứ, nếu không có chị, làm sao tôi quen được một
người đàn ông như anh Mã Tắc? Chị một ngày anh ấy có thể yêu tôi mấy lần
không?"
Tôi thấy lưng Tuyên
Nhụy cứng lại, cả người run lên.
Hiểu Sa cũng không
nói nữa, chỉ cười rinh rích không thôi.
Cô ấy nào có đưa
chúng tôi đi dạo phố, những nơi cô ấy đưa chúng tôi đến đều là những nơi ngày
xưa Mã Tắc từng đưa hai người họ đến. Cô ấy cười nói: "Chỗ này... chị
Tuyên Nhụy, chị còn nhớ chỗ này không... sau này chúng tôi vẫn thường đến
đó".
Cứ như thế cả một
ngày trời, Tuyên Nhụy đã hoàn toàn mất sự kiên nhẫn vốn có, ngón tay lạnh giá
của cô ta bấu vào tay tôi, muốn khóc mà không khóc nổi.
Tôi không chịu nổi
nói: "Hiểu Sa, đủ rồi, về thôi chứ?"
Hiểu Sa mỉm cười
nói: "Thế này đã đủ rồi sao? Chưa đủ, Thành Đô rộng lớn thế, những nơi
đáng xem còn rất nhiều, chị Tuyên Nhụy bao nhiêu năm mới quay lại Thành Đô một
lần, không xem hết lượt thì còn ra gì".
Tuyên Nhụy nói:
"Hiểu Sa, chị biết em hận chị, hận chị thì cứ chửi đánh chị, đừng giày vò
chị như thế được không?"
Sở Hiểu Sa cười như
vô tội: "Chị Tuyên Nhụy, em làm sao có thể hận chị được, không hận
nổi". Rồi như đang nghĩ gì đó, cô ấy nói: "Ồ, chị xem em quên mất,
hôm nay em phải đi làm, sắp muộn giờ rồi, chị Tuyên Nhụy, mình cùng đi
nhé?"
Cô ấy cũng không
buồn để ý đến chúng tôi, liền phóng xe đến một nơi kỳ quặc nhất của Thành Đô.
Nơi đó rõ ràng ở
giữa chốn ồn ào, nhưng lại có sự tĩnh lặng trong cái ồn ào đó. Không thể miêu
tả lại được, còn nếu phải tả thì chính là nói đến cái vị trí của nó, chính là
nói ra cái tên của nó.
Hiểu Sa mở cửa xe
ra ngoài, chẳng để ý đến xe hay đến chúng tôi, chạy lên thẳng cầu thang.
Người thanh niên ở
bãi đỗ xe có đôi mắt ấp áp, nói: "Cô Hiểu Sa trên tầng hai. Các chị cũng
lên đấy đi".
Bên trong tòa nhà
này sơn màu phấn hồng nhạt, khi tôi và Tuyên Nhụy lên cầu thang, gặp hai cô gái
đang đi xuống, mặc những bộ quần áo tinh tế, rất đẹp, mặt trang điểm nhạt, mỉm
cười gật đầu chào chúng tôi, dáng điệu cao quý thoát tục.
Lên tầng hai, tôi
và Tuyên Nhụy thấy Hiểu Sa mặt mày rạng rỡ đang nói chuyện với một cô gái khác,
cô gái đó còn cao hơn Tuyên Nhụy một chút, đeo đôi kính không gọng, và có đôi
lông mày rất đẹp.
Hiểu Sa thấy chúng
tôi lên, bèn kéo cô gái đó đến giới thiệu với chúng tôi, cô gái đó cười kín
đáo, bàn tay thon dài lần lượt bắt tay tôi và Tuyên Nhụy: "Chào các
chị".
Lời nói lịch sự
nhưng thái độ lại lạnh nhạt.
Nói vài câu, cô gái
đó nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói: "Tôi xuống đây". Nói xong
gật đầu với tôi và Tuyên Nhụy rồi đi xuống.
Hiểu Sa nói:
"Chúng ta cũng xuống thôi".
Hai bên tường của
phòng khách lớn đều bố trí những chỗ rộng rãi, thoải mái dễ chịu, với tường màu
cà phê, từng nhóm đôi ba người ngồi ở đó rì rầm trò chuyện, tôi thấy cô gái vừa
rồi đang đứng trước một cái bàn trống nói chuyện điện thoại.
Hiểu Sa đứng nhìn
một lúc rồi tiến đến ngồi đối diện một người đàn ông trung niên, mỉm cười dịu
dàng: "Anh đến rồi à?"
Người đàn ông này
khí chất nho nhã, thấy Hiểu Sa đến bèn đóng máy tính xách tay lại, mỉm cười
nói: "Lần trước cô Sa đã giảng cho tôi rất nhiều điển cố trong số những
bài từ thời Tống mà ít người biết đến, không hiểu lần này sẽ là gì đây?"
Hiểu Sa cũng mỉm
cười: "Tần tiên sinh là người thông hiểu từ phú, những điển cố này tôi nói
chắc chẳng phải không biết chứ? Thực tế là muốn giữ thể diện cho Hiểu Sa này
thôi".
Đầu tôi nghe như có
sấm nổ ầm ầm, tôi hoảng hồn nhìn bốn phía xung quanh: "Đều là những cô gái
hơn hai chục tuổi, khí chất xuất chúng, đều là những người đàn ông trung niên
mặc đồ Âu đi giầy da, nhưng ngồi một mình".
Tuyên Nhụy túm lấy
cái lưng ghế gần nhất, thần sắc hoảng hốt, nói với tôi: "Quách Doanh,
chúng ta làm thế nào, làm thế nào bây giờ?"
Hiểu Sa lại mỉm
cười kể về những chuyện lạ kỳ của Quan Hán Khanh, một tác giả nổi tiếng về
Nguyên khúc, ông Tần ngồi nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng gật gật đầu biểu
thị sự tán đồng.
Một bàn ở gần chỗ
chúng tôi ngồi có một cô gái đang dịu dàng nói: "Thực ra vợ anh còn rất
yêu anh, e là công việc của anh quá bận rộn, không chú ý đến tâm tư tình cảm
của chị ấy..."
"Đúng vậy,
đúng vậy".
Tuyên Nhụy lẩm bẩm:
"'Hồng nhan tri kỷ', chỉ có nơi này mới có thể gọi cái tên này, 'hồng nhan
tri kỷ'".
Hiểu Sa như nàng
tiên, vậy mà cũng ngồi ở chỗ này, làm hồng nhan tri kỷ của người ta.
Tôi và Tuyên Nhụy
nhìn khắp căn phòng được chiếu sáng bằng ánh đèn mờ mờ ảo ảo, những cặp trai
tài gái sắc ngồi bên nhau tâm sự, chẳng có lý do gì cho sự độc ác hay sự đè nén
ngự trị nơi đây.
Tuyên Nhụy lầm lũi
đến sau Sở Hiểu Sa: "Mã Tắc có biết không?"
Hiểu Sa mỉm cười
nói: "Anh ta là gì của tôi? Biết hay không biết thì sẽ thế nào? Còn chị sẽ
là gì của tôi? Anh ta biết hay không biết thì liên quan gì đến chị?"
Người đàn ông họ
Tần đó lại rất vui mừng hỏi Tuyên Nhụy: "Cô biết Mã Tắc à?"
Tuyên Nhụy nói:
"Anh cũng biết à?"
Ông Tần nói:
"Là bạn làm ăn, hợp tính hợp nết, nên coi như là bạn".
Tuyên Nhụy chụp lấy
tách cà phê hất vào mặt anh ta, mắng: "Thế anh không biết cái gì gọi là vợ
bạn à, không thể lừa dối được".
Hiểu Sa cũng chụp
lấy tách cà phê, hất cả lên người Tuyên Nhụy: "Tôi không phải là vợ của ai
cả, vui vẻ thì để cho ai lừa dối thì lừa dối".
Tuyên Nhụy tay chân
giá lạnh, nhìn Hiểu Sa với vẻ hoảng hốt, nén nhịn một lúc rồi òa lên khóc.
Vào cái ngày hè mà
Tuyên Nhụy vội vàng hốt hoảng rời khỏi Thành Đô đó, Hiểu Sa đến ở trong một căn
hộ chung cư mà Mã Tắc thuê, sau đó chuyển đến ngôi nhà cũ đã bỏ không của Mã
Tắc, khi đó đang năm thứ hai, nhưng cô đã làm thủ tục thôi học.
Không lâu sau, Mã
Tắc nói với Mao Tú Châu về Sở Hiểu Sa, họ đã cãi nhau một trận nhưng không nhắc
đến chuyện ly hôn, chỉ ngầm thừa nhận sự tồn tại của Hiểu Sa, mỗi tuần Mã Tắc
đến thăm Hiểu Sa một lần.
Hiểu Sa hàng ngày
cứ thế ở trong nhà đọc sách viết lách, đi qua đi lại.
Cho đến khi cô có
thai.
Mao Tú Châu cũng có
chìa khóa nhà cũ, cô ta mở cửa vào, vẻ mặt âm u nhìn Hiểu Sa, không nói những
từ ngữ thô tục như lúc bình thường. Cô ta chỉ nhìn chằm chằm khiến Hiểu Sa phát
sợ, mặt mũi tái nhợt, cuối cùng cô ta cười một cái giễu cợt rồi đóng sầm cửa
lại nghênh ngang bỏ đi.
Tối đó, Hiểu Sa
nghe điện thoại của Tú Châu, tiếng Tú Châu rõ ràng và đầy khinh miệt:
"Người đàn bà không có thể diện như cô, sinh con ra chỉ là con riêng của
cô mà thôi".
Chỉ một câu nói
này, với Sở Hiểu Sa tính nết vốn kiêu hãnh cảm thấy rất mất mặt và tổn thương
sâu sắc.
Cô đã mất đứa con
của mình.
Sau khi sảy thai,
Hiểu Sa thử đi tìm việc, bắt đầu đi làm ở một công ty nhỏ. Chưa được nửa tháng,
Tú Châu tìm gặp giám đốc công ty này, sau cuộc chuyện trò vui vẻ của họ, Hiểu
Sa bị thôi việc. Cô không quen tranh cãi ầm ĩ, cũng không muốn nói với Mã Tắc,
tiếp tục tìm công việc khác. Nhưng mỗi lần như vậy, Tú Châu đều có tài tìm ra
cô, khiến cô không còn mặt mũi nào ở lại mà phải chuyển sang chỗ khác.
Tú Châu nói:
"Hạng đàn bà rẻ tiền như cô là thứ đồ để người khác bao nuôi, lại còn muốn
thành đạt trong sự nghiệp nữa à? Có nằm mơ! Cô trốn vào chỗ nào cho tôi nhờ,
nếu không tôi sẽ khiến cho cô phải cuốn xéo khỏi Thành Đô này đấy".
Lúc ấy Mã Tắc cũng
đã biết toàn bộ hành vi của Tú Châu, nhưng đuối lý, ngay cả muốn nói hộ Hiểu Sa
cũng không có lý do nào.
Hiểu Sa lòng như đã
chết, oán hận nói: "Được, các người đã như thế, tôi cũng sẽ như thế".
Cô ấy đã vì thế mà
trở thành một thành viên của "Hồng nhan tri kỷ".
Tú Châu cười nhạt,
thấy việc này không đáng lưu tâm đến, từ đó không để ý đến cô nữa.
Cứ hai ngày một
tuần Hiểu Sa đến ngồi ở ngôi nhà màu phấn hồng ấy, lòng cô trở nên hiền hòa
hơn, nói chuyện làm thơ, thể xác thanh bạch, bán rẻ tinh thần và tâm hồn mình.
Tuyên Nhụy nước mắt
đầm đìa nhìn Hiểu Sa, giọng khẩn cầu: "Hiểu Sa, em đừng như vậy nữa, được
không? Làm sao lại phải tự chà đạp mình như thế? Em không đau lòng nhưng chị
thì đau lòng lắm".
Hiểu Sa nhìn cô ta,
cười nói: "Đau lòng ư? Ai sẽ đau lòng cho tôi đây? Tuyên Nhụy à, chị đừng
đóng kịch nữa, tôi không thích xem kịch đâu".
Mã Tắc ngồi trên
ghế sôpha, cúi đầu hút thuốc.
Tuyên Nhụy khóc
hỏi: "Mã Tắc, vì sao anh lại để Hiểu Sa đến chỗ đó? Anh còn có lương tâm
không?"
Mã Tắc cười đau
khổ: "Cô ấy muốn đến, tôi làm gì được?"
Tôi ôm Tuyên Nhụy
lúc này khóc đến mức gần như không thở được, nói: "Anh không thể quan tâm
đến Hiểu Sa hơn được hay sao?"
Mã Tắc lạnh nhạt
nói: "Quan tâm thế nào?"
Tuyên Nhụy nói:
"Ly hôn, rời xa người đàn bà độc ác kia, cưới cô ấy, cưới Hiểu Sa".
Mã Tắc ngẩng đầu
nhìn cô ta, cười: "Như thế là đủ à? Nếu như thế là đủ thì tôi đã làm từ
lâu rồi".
Hiểu Sa mỉm cười:
"Đúng vậy, nếu cưới tôi mà tất cả đều thuận lợi, thì anh ấy đã sớm cưới
tôi rồi".
Hiểu Sa nói:
"Quách Doanh, tôi nói cho chị biết, Thành Đô là thành phố của tình yêu,
chỉ có điều, tình yêu đó chỉ tồn tại giữa vợ và chồng, sâu rễ bền gốc, lâu năm
thì thành bóng râm".
Tôi nói: "Tình
cảm giữa Mã Tắc và vợ anh ấy không tốt, không phải chính anh ấy cũng đã thừa
nhận là không có tình yêu hay sao?"
Hiểu Sa nói:
"Đấy là hai chuyện khác nhau, một ngày làm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa,
tình cảm bên ngoài dù mặn nồng, dù quấn quýt nhưng cũng không bằng tình cảm vợ
chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa thuận".
Cô ấy nhấp một ngụm
nước, nói tiếp: "Tuổi trẻ làm vợ chồng, tuổi già làm bầu bạn, chỉ đợi khi
một người già đi, quay đầu lại mà suy nghĩ, thì thấy rằng, cãi nhau cũng được,
ầm ĩ cũng được, chỉ cần người đó bên bạn từ đầu đến cuối. Hoàn cảnh có thay
đổi, bạn bè có thay đổi, chỉ có người đó một lòng một dạ, giống như sống trong
cuộc đời của anh mà không thể tách rời, ghét bỏ cô ấy là ghét bỏ chính bản thân
mình, phủ nhận cô ấy là phủ nhận bản thân mình, như máu và thịt liền nhau,
không thể chia lìa".
Hiểu Sa uống một
ngụm nước, tiếp tục nói: "Vợ chồng đứt gánh giữa đường, thì những lãng mạn
thuở ban đầu sao có thể kéo dài mãi được, cũng không thể chống lại thời gian,
chống lại tuổi tác, giống như là anh ấy với tôi, nếu thực sự ở bên nhau, thì
chẳng phải những khổ đau hay mật ngọt của cuộc sống trước kia của anh ấy tôi sẽ
là người phải chịu đựng hết, khổ đau cũng khiến tôi chịu khổ đau, mật ngọt cũng
khiến tôi khổ đau, thế thì từng chút từng chút một mà không thể gạt bỏ hay rửa
sạch được đó đều chẳng liên quan gì đến tôi mà lại muốn tôi phải cất giữ, phải
tiếp nhận, việc này đâu có dễ dàng gì?"
Hiểu Sa lại nói:
"Biết bao nhiêu quá khứ, từ khi anh Mã Tắc bắt đầu yêu, rồi kết hôn, tôi
là đứa trẻ chẳng biết một cái gì, bỗng nhiên, bao nhiêu chuyện như vậy lại trở
thành những việc bắt tôi phải đối mặt, tôi làm sao phải đối mặt với những
chuyện tôi không nên đối mặt kia chứ?"
Tôi thở dài:
"Nhưng em yêu anh ấy, không phải ư?"
Hiểu Sa nói:
"Yêu thì sao nào? Yêu anh ấy là phải chịu đựng hết những chuyện này à?
Chịu đựng những tàn tích do những mảnh vỡ trong cuộc sống của anh ấy gây ra hay
sao?"
Tôi nói:
"Chẳng phải Mã Tắc đã nói có thể ly hôn để cưới em sao?"
Hiểu Sa cười nhạt,
lãnh đạm nói: "Cưới ư? Cưới tôi tức là đã coi trọng tôi, được anh ấy cưới
chính là phúc phận của tôi à? Việc người khác đã làm với anh ấy rồi, tôi không
ham".
Tôi im lặng không
nói, quay người đẩy cửa ban công, vào phòng khách.
Tuyên Nhụy và Mã
Tắc vẫn ngồi chỗ cũ không động đậy gì, cả hai người đều đang đốt thuốc.
Hiểu Sa cũng bước
vào, lạnh lùng nhìn Mã Tắc và Tuyên Nhụy.
Nước mắt Tuyên Nhụy
đã khô, cô ta trầm ngâm ngồi phả khói thuốc.
Mã Tắc nói:
"Không thể thay đổi quá khứ, trước khi biết bọn em, sau khi biết bọn em,
đều không có cách gì thay đổi được".
Tuyên Nhụy bỗng
cười nói: "Nếu ngay từ đầu em không ngang tàng như thế mà là một người con
gái hiền lành một chút, thì bây giờ sẽ thế nào?”
Mã Tắc nói:
"Chúng ta sẽ vẫn là bạn vong niên, anh vẫn sẽ đưa em đi chơi khắp
nơi".
Tuyên Nhụy nói:
"Nếu lần đó, người anh chọn là em?"
Mã Tắc hờ hững
cười: "Anh sẽ không chọn em".
Tuyên Nhụy nói:
"Vì sao?"
Mã Tắc nói:
"Cho dù nghĩ như thế nào, tình hình có thế nào cũng không thể chọn em
được".
Hiểu Sa mỉm cười:
"Quách Doanh, bây giờ thì chị biết cảm nhận của tôi thế nào rồi chứ? Ngay
từ đầu anh ấy đã không chọn Tuyên Nhụy, việc này đối với tôi cũng giống như anh
ấy đã cưới Mao Tú Châu rồi thì không thể cưới tôi được".
Tôi nói: "Sao
em phải tự dày vò mình thế? Đã yêu rồi thì nên bắt đầu lại từ đầu, đừng vì quá
khứ mà kéo dài thêm những đau khổ".
Hiểu Sa mỉm cười có
vẻ hơi kỳ quái, nói: "Quách Doanh, chị chỉ nói đúng một nửa, tôi yêu anh
ấy, nhưng người anh ấy yêu lại không phải là tôi".
Mã Tắc nói khẽ
khàng: "Em đừng nói tiếp nữa".
Lời lẽ của Hiểu Sa
sắc sảo: "Có gì mà không thể nói chứ? Người anh yêu chính là Tuyên Nhụy,
nhưng chỉ sau khi anh quá thất vọng về chị ấy anh mới lấy tôi ra để trút bực,
nhưng không ngờ rằng tôi là gái trinh nên anh không bỏ mặc được mà thôi".
Nghe thấy những lời
này, Tuyên Nhụy há hốc mồm, tôi cũng sững sờ trố mắt ra.
Mã Tắc cúi đầu thở
dài: "Chuyện đã qua nhắc lại làm gì nữa?"
Tuyên Nhụy chầm
chậm nói: "Anh yêu em ư?"
Mã Tắc khổ sở cười:
"Đúng vậy, yêu em".
Tuyên Nhụy chậm rãi
nói: "Yêu kiểu gì?"
Mã Tắc nói:
"Cho đến bây giờ là một lần duy nhất, yêu đến đau đớn con tim".
Tuyên Nhụy nói:
"Tình yêu sâu sắc?"
Mã Tắc nói: "Tình
yêu khiến anh phải hối hận vì đã kết hôn".
Hiểu Sa cười lạnh
lẽo: "TÌnh yêu của một kẻ nhu nhược, yêu mà không dám thừa nhận, yêu mà
không dám bộc lộ, yêu mà không dám níu giữ, người đàn ông như thế lại định cưới
tôi, tôi làm sao có thể lấy anh ta được? Huống hồ người anh ta yêu không phải
là tôi".
Bốn người không nói
một lời nào.
Trong đầu tôi bỗng
nổi lên điều nghi vấn mà tôi vẫn giữ trong lòng vào cái đêm Tuyên Nhụy kể lại
quá khứ của cô ta, chợt hỏi: "Tuyên Nhụy, Thường Khoan ngay từ đầu đã yêu
cậu, cũng đã bộc bạch rồi, sau này đã ly hôn, sao cậu không ở bên anh ấy?"
Tuyên Nhụy như trút
được gánh nặng, cô thở ra và nói: "Vì người mình vẫn yêu là Mã Tắc".
Lúc này, mới thực
sự rõ ràng chân tướng mọi việc.
Chân tướng sự việc
phơi bày thật tàn khốc.
Hai người yêu nhau,
họ nghi kỵ, oán hận, đau khổ, lỗi lầm.
Hiểu Sa nhắm mắt
lại, mỉm cười nói: "Tuyên Nhụy, đúng vậy, chỉ có như thế này, chỉ có
nguyên nhân này, tôi mới có thể tha thứ cho việc chị từ đầu đã mặc kệ
tôi".
Tuyên Nhụy nói:
"Đúng vậy, tôi đố kị, tôi hận, tôi tuyệt vọng, tôi giận dỗi, đến nỗi đã
hại em".
Hiểu Sa nói:
"Giấc mộng, ba năm, một giấc mộng mệt mỏi, tôi phải đi ngủ đây, ngày mai,
tôi sẽ phải đến bác sĩ tâm lý". Nói xong, cô ấy chầm chậm rời khỏi phòng
khách, đi lên lầu.
Mã Tắc và Tuyên Nhụy
đứng lên, mặt đối mặt, họ nhìn chăm chăm vào mắt nhau, lâu sau, Mã Tắc giơ tay
ra vuốt tóc cô: "Bao giờ bắt đầu để tóc dài".
Tuyên Nhụy mỉm cười
nói: "Khi biết mình yêu sẽ bắt đầu".
Mã Tắc nói:
"Bao giờ trở lại Thành Đô?"
Tuyên Nhụy lắc lắc
đầu, mỉm cười nói: "Chưa biết, em còn có một việc, không biết lúc nào mới
có thể quay lại được".
Mã Tắc nhạt nhẽo
nói: "Thế bao giờ rời Thành Đô?"
Tuyên Nhụy cười
xinh đẹp mà ấm áp như gió mùa xuân: "Ngày mai".
Mã Tắc nói:
"Nếu Hiểu Sa còn muốn ở bên anh, thì anh sẽ nhanh chóng cưới cô ấy".
Tuyên Nhụy mỉm cười
nói: "Tốt lắm, anh hãy chăm sóc cô ấy".
Mã Tắc ôm lấy hai
vai Tuyên Nhụy: "Bảo trọng".
Tuyên Nhụy mỉm cười
nói: "Bảo trọng".
Mã Tắc gật đầu, hai
người nhìn nhau rất lâu, rồi anh quay người đi lên lần.
Tuyên Nhụy xỏ giầy,
mỉm cười nói với tôi: "Đi thôi, Quách Doanh".
Chúng tôi đi uyên
qua màn đêm mờ mịt hương vị ớt cay.
Tuyên Nhụy hít một
hơi thở sâu: "Mình thích Thành Đô, nó là một thành phố mà khi cậu rời khỏi
sẽ luôn nhớ đến".
Tôi nói: "Mai
về Lục Thành chứ?”
Tuyên Nhụy mỉm cười
nói: "Ừ".