Yêu tinh tình yêu - Chương 09

Chương 9:

Tứ Bình nói trong
buổi sinh hoạt nghiệp vụ buổi chiều có mời đến một chuyên gia phụ đạo cho mọi
người về khẩu ngữ trong phát thanh tin tức, dặn dò mọi người phải đến dự đúng
giờ, không cho phép nghỉ. Chị ta đặc biệt cầm tập tài liệu gõ cốc cốc vào tấm
vách ngăn trên bàn làm việc của Tuyên Nhụy: “Tuyên Nhụy, cô cũng vậy”.

Tuyên Nhụy không
thèm để ý “ừm” một tiếng, lục tung tư liệu, cặp giấy, tạp chí lên không biết
đang tìm thứ gì.

Khả Tuệ nhận được
điện thoại thông báo của Tiểu Xuân, cũng tất tả chạy về Đài, khuôn mặt xinh xắn
được trang điểm tinh tế, đặt xắc xuống và cởi giày cao gót, giọng ấm ức: “Sao
bây giờ chủ nhiệm lại quen họp vào ngày không họp thế? Không có chút quy luật nào,
hại em chạy tới chạy lui, mệt chết đi được”.

Tiểu Xuân nói: “Khả
Tuệ, gần đây hình như em càng ngày càng đẹp ấy”.

Bộ dạng Khả Tuệ
muốn cười lại thôi, lấy bông tẩy trang ra lau mặt. Tề Phi nói: “Khả Tuệ, đừng
tẩy trang mà, vẻ đẹp tươi thế này đâu chỉ cho người trên phố ngắm nhìn, mấy
phóng viên già đạo mạo đến họp chắc cũng phải lấy kính nhìn em”. Tay Khả Tuệ
không dừng lại, trên môi nở nụ cười.

Tôi cảm thấy từ khi
Tuyên Nhụy không tiếc công sức truyền thụ cho Khả Tuệ những điều tâm tắc của
mình đến nay, con yêu tinh nhỏ này ngày càng xinh đẹp đến mê mẩn lòng người
nhưng nói thật tôi luôn cảm thấy yêu khí mà nó không che giấu nổi, khi nhìn
thẳng tôi là bộc lộ ngay thân phận yêu tinh. Dù thế này không có gì không tốt –
vì Tuyên Nhụy cũng là loại người không cần nhìn thẳng cũng có thể bị người khác
phát hiện ra nội tâm đó. Đương nhiên, tôi cảm thấy đây là vì Tuyên Nhụy không
giỏi che giấu thứ gì. Còn Khả Tuệ, hơi rõ quá và cũng hơi rêu rao quá, dường
như nó đang bộc lộ một cách trần trụi ra dục vọng của mình: Tôi chính là yêu
tinh.

Tuyên Nhụy vẫn lơ
đãng, từ khi đoạt giải quay về, sự lơ đãng của cô ta luôn hiện lên trên mặt,
không kể cho chúng tôi nghe câu chuyện Thành Đô, cũng không nói những điều tâm
đắc của cô ta, luôn mang tâm sự gì nên lòng dạ để tận đâu đâu đó.

Chuyên gia đến từ
Thủy Thành quả rất xứng đáng với danh hiệu chuyên gia của ông ta, cúi đầu nhìn
sổ, ngẩng đầu nhìn chúng tôi, không biết trước mặt có bao nhiêu không khí mà
nói một hơi dài như vậy. Chưa đến một tiếng là chúng tôi đều bắt đầu đờ người,
ngẩn người, buồn ngủ.

Hy vọng chúng tôi
đều ký thác trên Tuyên Nhụy, trước đây nếu gặp phải tình huống thế này, đều là
Tuyên Nhụy cắt ngang lời hoặc thừa cơ phá rối, nếu không phải là làm cho cả hội
trường cười vỡ bụng thì là đề nghị giải tán sớm. Tôi quay đầu nhìn Tuyên Nhụy,
lại thấy cô ta ngồi trong một góc, trong tay cầm sổ phỏng vấn, ghi chép cặm
cụi, thỉnh thoảng ngửng đầu nhìn chuyên gia, mắt sáng long lanh, vẻ lơ đãng
trước khi dự họp đã không còn dấu vết.

Chịu đựng bốn tiếng
cho tới lúc ăn cơm tối, Tứ Bình chiếu theo lệ tổ chức ăn tại nhà bếp của Đài.

Tuyên Nhụy ăn qua
loa một ít rồi đi, khi chúng tôi ra đến thang máy thì bị Tứ Bình gọi lại, nhìn
lướt chúng tôi một lượt rồi nói với Tuyên Nhụy: “Buổi tối cô ở lại Đài một
chút, giám đốc Lâm có chuyện muốn nói với cô”.

Tuyên Nhụy hỏi Tứ
Bình có chuyện gì, trên mặt Tứ Bình hiện ra nụ cười không rõ hàm ý gì, nhưng rõ
ràng đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, rất chân thành. Tôi đoán chừng là chuyện
tốt, tuy nhiên căn cứ vào cá tính của Tứ Bình, nếu là chuyện tốt thì phải trống
dong cờ mở mà nói ngay ra mới phải, chị ta giấu giếm thế này là có ý gì? Chắc
không phải là Thang Ninh nhờ cục trưởng Liêu dùng áp lực ép xuống giám đốc Lâm
chứ?

Tôi định đi trước,
Tuyên Nhụy không cho, nói tối nay muốn đi hát cùng tôi. Tôi bèn về phòng làm
việc đợi.

Tôi sắp xếp kế
hoạch ngày mai, vạch ra một bản thảo, khi đang nghĩ xem lúc nào có thể đến thẩm
mỹ viện dưỡng da mặt thì nhận được tin nhắn trong điện thoại. Tôi mở ra, là tin
nhắn của Lang Trung, một câu rất êm ái: “Dế con, nhớ tôi không?”

Có khả năng là vì ở
cùng một người thẳng thắn như Tuyên Nhụy đã lâu nên tôi rất ghét kiểu mập mờ
thế này, tôi dứt khoát gọi lại, nhưng bên đó chuông reo hồi lâu mà không có
người nghe máy. Tôi hơi sốt ruột, nếu bảo rằng đối với Thạch Duệ trước sau tôi
vẫn có tình cảm thương nhớ không quên, thậm chí là tình yêu, vậy thì với Lang
Trung, chẳng qua chỉ là một chút cảm giác rất nhẹ mà thôi, tôi không muốn một
người mà mình chỉ có một chút cảm giác rất nhẹ quấy rầy quá nhiều đến cuộc sống
của mình.

Về điểm này Tuyên
Nhụy nói rất thẳng thắn và rất đúng: Trong mỗi khoảng thời gian, ngoài nhân vật
nam chính ra, tốt nhất người con gái đừng để mình có quá nhiều khúc rẽ, hao
công tổn sức, không được kết quả tốt gì.

Khoảng 15 phút sau,
Lang Trung gọi đến, giọng cười cười: “Dế con, cậu gọi cho tôi à?”

Cơn giận bốc lên,
tôi phải khó khăn lắm mới kìm được: “Cậu đừng tùy tiện quấy rầy cuộc sống của
tôi, từ nay trở đi cũng đừng liên lạc với tôi, gửi tin, gọi điện, tất cả đều
không, tin nhắn vứt đi như vừa rồi đừng có mà gửi đến nữa”. Tắt máy xong, tôi
gác chân lên bàn, tim đập dồn, một sự hoảng loạn giải thoát.

Tuyên Nhụy nhẹ
nhàng lướt vào, đứng trước tôi, mặt không biểu cảm: “Đi hát thôi, đến quán “Tân
Thái Hồng” nhé”.

Cô ta lái chiếc xe
do Đài phân phối cho mình ra, ngày thường trừ lúc đi phỏng vấn, cô ta không hề
động đến các thiết bị và xe của Đài. Dễ dàng nhìn thấy tâm tình của cô ta đang
rất tốt.

Lúc chờ đèn đỏ ở
ngã tư phía trước quán “Tân Thái Hồng”, Tuyên Nhụy nói: “Quách Doanh, tuần sau
lão đây bắt đầu làm một chương trình rồi”.

Thực ra Tuyên Nhụy
không có giấy chứng nhận hành nghề chủ trì phát thanh, không có chứng chỉ trình
độ tiếng phổ thông. Đối với việc cô ta từ phóng viên đổi thành chủ trì, một
phóng viên lâu năm hơn cô ta nhiều có ý kiến, Tứ Bình nói: “Tuyên Nhụy được đề
bạt đặc cách”.

Lúc này việc Thang
Ninh theo đuổi Tuyên Nhụy đã trở thành việc mà ai ai cũng biết, rất nhiều người
bàn tán cho rằng nhất định việc Tuyên Nhụy được đề bạt chắc chắn có liên quan
đến ảnh hưởng ngầm của cục trưởng Liêu. Cái gọi là đặc cách đối với nhiều người
chả khác nhau là mấy so với việc từ không hợp lệ biến thành hợp lệ.

Tuyên Nhụy không
coi việc đó ra gì: “Lão đây dựa vào bản lĩnh, có thể chia những kẻ lắm mồm đó
thành hai loại, một loại có trình độ không cao bằng lão, loại kia trình độ thấp
hơn lão”.

Sự huênh hoang và
ngạo nghễ của Tuyên Nhụy luôn luôn bộc lộ một cách hoàn toàn tinh tế sâu sắc.

Từ góc độ người
biên tập, tôi cảm thấy đã mất đi một phóng viên ưu tú và có đầu óc như Tuyên
Nhụy, đối với Đài phát thanh Lục Thành mà nói thì là một tổn thất, nhưng từ góc
độ bạn bè, tôi rất mừng vì thấy Tuyên Nhụy có thời gian thuộc về bản thân mình
nhiều hơn.

Trong hội nghị
thường kỳ ngày hôm sau, giám đốc Lâm đến chủ trì, tuyên bố phân cho Tuyên Nhụy
chương trình nói chuyện lúc 10 giờ tối, tháng đầu tiên sẽ do Tề Phi làm cùng,
chương trình này được một công ty may mặc nổi tiếng toàn quốc ở Lục Thành tài
trợ chính, cho nên có một cái tên rất ý nghĩa, gọi là XXX tâm tình đêm nay.

Tuyên Nhụy hỉ mũi
giễu cợt cái tên này, nếu không phải vì ước mơ được ngồi trước micro mà nói
thỏa thuê, thì tôi đoán chừng nếu giám đốc Lâm có khai trừ thì cô ta cũng không
chịu làm.

Tề Phi bảo Tuyên
Nhụy bày tiệc bái thần, Tuyên Nhụy nói: “Lão đây đưa ra những quan điểm vô cùng
hay của mình cho “em bé” của ngươi nghe, không lấy tiền thù lao đã là giữ thể
diện rồi đấy”.

Chuyên đề đầu tiên
bọn họ chuẩn bị đích xác là một chuyên đề mà Tuyên Nhụy có thể tùy ý tung
hoành: Binh pháp tình yêu.

Tôi nói với Tuyên
Nhụy: “Đừng có mà nói khiếp quá khiến mọi người sợ hãi, phải chú ý đến sự tín
nhiệm của lãnh đạo đối với cậu”.

Tuyên Nhụy nói đã
khôi phục lại vẻ hoạt bát như lúc trước: “Quách Doanh, cô không làm yêu tinh,
muốn làm mẹ yêu tinh chắc?”

Mặt Khả Tuệ đầy vẻ
sùng bái: “Chị Tuyên Nhụy, lý thuyết yêu tinh của chị có thể phát huy rộng rãi
rồi, không biết sẽ có bao nhiêu chị em từ đây được thay da đổi thịt, trở thành
một con người mới nữa”.

Tề Phi cười hì hì:
“Nếu làm không ra gì lại khiến người ta đi nhầm đường khác đến nỗi không tự
biết mình nữa, từ đó thì...” Anh ta đổi sang giọng kịch, làm bộ dạng bi thương
lúc Lâm Đại Ngọc chôn hoa: “Hoa tàn người vắng ai mà biết ai”.

Tuyên Nhụy đá cho
anh ta một cái “Cút đi”.

Tiểu Xuân bêu xấu:
“Hì hì, hi hi, Tuyên Nhụy, nếu cô có thể nhanh chóng cho ra đời một loạt yêu
tinh tài giỏi, không biết sẽ có bao nhiêu người đàn ông phải quì xuống mà lạy
cô nữa.”

Tuyên Nhụy nâng cằm
anh ta lên, liếm môi mình, ghé sát mặt lại: “Cái gì mà tài giỏi?”

Một người da mặt
dày như Tiểu Xuân cũng phải lúng ba lúng búng, toát mồ hôi lạnh: “Dù thế nào
cũng không phải giống thế này, cô thì không gọi là tài giỏi, cô khiến người đàn
ông có cảm giác áp lực lớn quá, con gái mà bằng một phần năm của cô thì gọi là
tài giỏi”.

Người Tuyên Nhụy
cũng áp tới gần, hai tay đặt lên eo lưng Tiểu Xuân, tiếp tục phóng điện: “Thế à
Tiểu Xuân, ngươi đánh giá lão đây cao quá đấy”.

Tiểu Xuân kêu lên
thảm thiết: “Bà nội ơi, muốn làm con mất mặt trước mọi người hả?” Nói xong co
giò chạy, thoáng cái đã ra khỏi cửa.

Tôi chú ý thấy
trong mắt Khả Tuệ lóe lên một điều gì đó, nửa như đố kỵ nửa như dò xét, còn
mang cả một sự tưởng tượng về tương lai.

Mấy người chúng tôi
đi ra ngoài ăn cơm, vừa đến hành lang, Thang Ninh gọi điện đến chúc mừng Tuyên
Nhụy, vừa vặn Tuyên Nhụy đứng trước cửa phòng làm việc của người phóng viên đã
chất vấn về tư cách chủ trì chương trình của Tuyên Nhụy, cô ta nhìn vào đó nói
tướng lên: “Anh về nhà nói với bố, lão đây không muốn làm cho Đài phát thanh
nữa, ngày mai đến Cục phát thanh làm”.

Trông thấy Tôn Hạo
xuất hiện ở phòng làm việc của Tứ Bình, tôi rất ngạc nhiên, không kìm được phải
chào anh ta một tiếng”.

Tứ Bình rất hào
hứng, “Quách Doanh, cô quen phóng viên Tôn Hạo hả?” Tôi nói: “Anh ấy là chồng
chưa cưới một người bạn thân của em”.

Tôn Hạo cải chính
lại “là chồng”.

Tôi lại ngạc nhiên
lần nữa: “Hai người cưới rồi à? Sao từ trước đến giờ không thấy Nhiễm Định nói
với tôi?”

Tứ Bình càng hào
hứng hơn: “Nhiễm Định? Nhiễm Định ở kênh văn nghệ hả?” Chị ta nhìn Tôn Hạo từ
trên xuống dưới, nói một cách rất thật lòng: “Hai người đều rất có con mắt nhìn”.

Tôn Hạo đến Đài
phát thanh để thử nghiệm cuộc sống. Thời gian trước tập đoàn nghiệp báo và tập
đoàn phát thanh phối hợp làm một chương trình phóng viên đi cơ sở rất được
người dân thành phố hoan nghênh, sau khi chương trình kết thúc, báo Tin chiều nhân
cơ hội đưa ra một chương trình nối tiếp là phóng viên vào cơ quan. Chương trình
này chính là bóc dỡ tấm mạng che mặt thần bí của một vài cơ quan mà người dân
thành phố bình thường rất khó tiếp cận. Cơ quan truyền thông là điểm đến đầu
tiên.

Kỳ thực mà nói, mỗi
một ngành nghề đều có chỗ không để cho người khác biết và khiến người ta hiếu
kỳ. Lúc ăn trưa, Tuyên Nhụy kéo tôi ngồi vào bên cạnh Tôn Hạo, nói sự chú ý của
mọi người đối với các em tiếp viên cắt tóc gội đầu nói không chừng còn lớn hơn
nhiều sự chú ý và hiếu kỳ đối với những nghề nghiệp khác”.

Mặt Tôn Hạo không
biến động, đẩy câu hỏi trở lại: “Như thế coi là cơ sở hay cơ quan?”

Tuyên Nhụy cười ha
ha, quay người đến quầy lấy về bốn chai bia: “Lời nói thật thẳng thắn, lão đây
rất thích”.

Bọn họ mỗi người
uống cạn hai chai bia, tôi nhìn Tôn Hạo ngồi bên cạnh vẫn ít lời như vậy nhưng
lại uống từng ngụm bia không chút đùn đẩy, hơi cảm thấy thích thú. Quen nhìn
thấy những người miệng lưỡi dẻo quẹo và cảnh đưa đẩy chuốc rượu nhau, tôi rất
thích cách bọn họ uống vui vẻ với nhau không vì bất kỳ mục đích gì.

Buổi chiều khi tôi
đang biên tập một phần “Chuyện lạ đó đây” trong bản tin ngày hôm sau, Tôn Hạo
đứng sau lưng tôi nhìn một lúc, đột nhiên thở dài một tiếng rồi đi.

Qua buổi trưa vừa
rồi, tôi không còn ghét nói chuyện với anh ta nữa, đứng dậy bám vào tấm vách
ngăn gọi anh ta: “Tôn Hạo, anh thở dài gì? Có chỗ nào không đúng?”

Tôn Hạo hỏi: “Quách
Doanh, cô biên tập chương trình tin tức này bao lâu?”

Tôi nói: “Một
tiếng, trừ quảng cáo, các đoạn mở đầu, kết thúc, đánh giá của phóng viên là 35
phút”.

Tôn Hạo nói: “Nguồn
gốc những bản thảo của cô là gì?”

Tôi nói: “Tin tức
trong ngoài nước trên mạng Tân Hoa sáng sớm mai, tin tức trong tỉnh do đài phát
thanh Thủy Thành fax đến sáng sớm mai, còn cả tin tức của những thành phố khác
trong tỉnh do Liên minh Đài phát thanh tôi cung cấp, còn tin tức của thành phố
này là do báo Tin chiều cho đến các bản thảo do phóng viên trực ban của Đài
chúng tôi tập hợp được nữa, thông thường trước 10 giờ đêm sẽ đến tay ban biên
tập. Riêng tiết mục “Chuyện lạ đó đây” trong 3 phút này cũng có rất nhiều nguồn...”

Tôn Hạo rất nhẫn
nại nghe tôi nói, để lại một câu rồi quay người đi: “Tất cả đều là những thứ vô
thưởng vô phạt, nhưng không thể không có phải không?”

Tôi sững người, cảm
thấy luận điệu của anh ta rất giống với lời than của Tuyên Nhụy đối với tin tức
lần ngồi quán cà phê đó.

Hồi tôi mới bắt đầu
làm tin tức cũng đã từng có cảm giác này, lúc ấy tôi không hiểu nổi, đưa mấy
cái tin nhà này có cây mai nở hoa vào tháng 6, nhà kia có con chó đẻ 10 con rốt
cuộc để làm gì. Tứ Bình đã từng giải thích: “Đây chính là công việc của cô”.

Câu nói của thầy
giáo hồi đại học lại hiện lên: “Chỉ cần biết làm thế nào, không cần biết vì
sao”.

Tôi ngồi xuống tự
an ủi mình: “Lấy tiền lương của người ta phải làm việc cho người ta, thế đấy”.

Tuyên Nhụy đang bò
toài ra bàn bên cạnh ngủ gật ngồi ngay ngắn dậy, nói: “Tay Tôn Hạo này được
đấy”.

Tôi bảo cô ta: “Tôn
Hạo và Nhiễm Địch đã chính thức bái đường thành thân, nhập động phòng rồi, đừng
có nói mãi được đấy nữa”.

Tuyên Nhụy nhắc lại
một lượt: “Anh ta và Nhiễm Địch đã chính thức bái đường thành thân, nhập động
phòng? Nhiễm Địch và anh ta? Cậu chắc không?”

Tôi nghĩ Tôn Hạo
không thể nói lung tung về việc này, nên khẳng định lại một cách trịnh trọng.

Tuyên Nhụy “ừm” một
tiếng rồi tiếp tục bò toài ra bàn, than thở một cách vô hại: “Một người đồng
thời hủy hoại hai người đàn ông tốt, Nhiễm Địch ơi, cô thật dã man”.

Tôi nghĩ: Còn gì
nữa. Nhiễm Địch, cậu làm gì cũng đừng quá ích kỷ, tốt hay không không biết,
nhưng chung quy lại đã hủy hoại hai người đàn ông.

Tuyên Nhụy nói với
vẻ lười nhác: “Không biết anh ta đi làm gì rồi, lão đây ohiw tò mò, đi theo xem
tý”.

Tôn Hạo ở lại Đài
phát thanh chưa đến bốn tiếng thì đã quay về, có thể nói, anh ta chén xong bữa
trưa là mất tăm mất tích. Tuyên Nhụy tìm anh ta khắp nơi mà không thấy, sau đó
gọi điện trực tiếp đến tòa soạn báo Tin chiều tìm Tôn Hạo mà vẫn không tìm
được.

Tuyên Nhụy hậm hực
nói với tôi: “Lão đoán chừng anh ta giáo huấn cô câu đó xong là biến ngay”.

Hôm sau tôi phá lệ
lần đầu tiên chủ động mua một tờ báo Tin chiều, xem xem Tôn Hạo chỉ ở đây có
một chút như vậy thì có thể viết được ra bài báo vô tích sự nào. Kết quả là giở
từ trang một đến trang cuối cũng chẳng có gì, tôi lại xem cả phần quảng cáo,
đương nhiên cũng không có manh mối gì.

Tuyên Nhụy xin được
số di động của Tôn Hạo ở một người bạn làm bên báo Tin chiều, chẳng thèm kiếm
cớ gì mà hỏi thẳng luôn: “Tôi là Tuyên Nhụy, anh đã viết bài báo thâm nhập vào
cơ quan chưa?”

Tôn Hạo vẫn nói ít
nhưng sắc gọn: “Không đáng viết”.

Tuyên Nhụy hỏi:
“Vậy anh cảm thấy cái gì đáng viết?”

Tôn Hạo nói gì tôi
không biết, chỉ nghe thấy Tuyên Nhụy kêu một tiếng rồi gập máy lại, sau đó nằm
toài ra ghế salon trong phòng làm việc cười rũ rượi.

Tôi nói: “Tuyên
Nhụy, cậu lai nghe được chuyện gì đáng cười à?”

Tuyên Nhụy gác cằm
lên tay vịn salon, khuôn mặt cười như một đóa hoa: “hì hì, anh ta nói anh ta
đang trên đường đến phố Kinh Giá ở khu Tây Giang”.

Tiểu Xuân bị Tứ
Bình ép làm thêm ca, bỏ bài viết chúc mừng ngày tết thiếu nhi 1-6 sắp đến
xuống, ngạc nhiên: “Bây giờ mới sắp đến nửa đêm rồi, ai còn hẹn vào giờ này kia
chứ?”

Phố Kinh Giá là một
nơi rất thú vị và đặc thù ở Lục Thành, mấy cái tên cửa hàng kín kín hở hở và
công năng tác dụng che che đậy đậy, cảm thấy rất bình thường, ví dụ như “Tiệm
gội đầu Tương muội”, “Phong tình Quý Châu”,... nhiều cửa hàng đã trải qua nhiều
lần bị công kích mang tính hủy diệt nhưng vẫn có thể ngoan cường tiếp tục phát
triển lớn mạnh hơn.

Lần này Tôn Hạo nói
cho Tuyên Nhụy một cách quang minh chính đại rằng anh ta đang ở phố Kinh Giá,
tiến hành cái gọi là điều tra ngầm thẳng thắn và không giấu giếm.

Tuyên Nhụy nói:
“Không chừng lại thành mồi cho chó dữ, thiệt thân mà phải quay về. Dù Tôn Hạo
dung mạo bình thường, nhưng rõ ràng là một đại kỳ tài trong giới thông tấn ở
Lục Thành, hễ không cẩn thận thì sẽ mất đi tiết tháo trong sạch, lại còn khiến
Nhiễm Địch đại mỹ nhân bị cắm sừng, thật là khó liệu. Ai đưa lão đây đi thăm dò
một chặp?”

Tiểu Xuân tò mò:
“Tuyên Nhụy, anh ta có tiết tháo trong sạch hay không thì can gì đến cô?”

Tuyên Nhụy đáp lời:
“Lão đây thấy người này vừa mắt, đã coi anh ta là huynh đệ rồi”.

Chúng tôi cũng
không bận việc gì, ngoài Tiểu Xuân đang bị giữ ở cơ quan không được đi đâu,
Vương Lâm không có tính tò mò, Khả Tuệ thần thần bí bí không thấy bóng dáng đâu
ra thì tất cả đều phi đến con phố hơi có màu sắc truyền kỳ đó. Nói trắng ra chỉ
có ba người Tuyên Nhụy, tôi và Tề Phi.

Phố Kinh Giá quả
danh bất hư truyền. Vẫn chưa vào đêm mà đã rực rỡ sắc màu, ngựa xe tấp nập vào
ra.

Đó là một con phố
cụt. Càng đi vào trong càng nhiều sắc hương, càng vào trong càng thấy mùi danh
lợi. Nói ra phố, nhưng không hẹp hơn đường Trung Sơn rộng nhất của Lục Thành là
mấy, có truyền thuyết nói người đầu tiên đề xướng mở rộng con phố này là một má
mì thần thông quảng đại và lõi đời hồi thập niên 90 thế kỷ trước, bà ta kiếm
được một món lớn ở Chu Hải và quay về quê hương là Lục Thành phát triển nghề
nghiệp này, vừa có con mắt nhìn vừa có thủ đoạn, đút lót cho các ban ngành liên
quan, đổi lại được mặt bằng nơi đây, kiếm đủ tiền cho mình thì để lại phúc cho
người sau.

Từ đầu phố đến cuối
phố, mặt cửa hàng càng đẹp thì xe đậu trước mặt cũng dần dần thành một triển
lãm xe hơi nho nhỏ. Đương nhiên, thỉnh thoảng có vài em đứng trước cửa, từ
trang điểm đậm đến bôi trát qua loa, từ suồng sã đến gượng gạo, từ vồ vập tạp
chủng đến cao ngạo kiêu căng. Loại xe trên ba trăm ngàn tệ thông thường chỉ đỗ
ở vị trí 200 mét cuối cùng của Huyên Lan Thủy Thành.

Chúng tôi đứng ở
đầu phố nộp tiền vào cửa, đoán xem Tôn Hạo sẽ ở đoạn nào trong cái phố này.

Tề Phi và tôi đều
cho rằng ở đoạn từ đầu phố đến vị trí đỗ hạng xe 150 ngàn tệ. Tuyên Nhụy nói ở
đoạn 200 mét cuối cùng. Gọi điện, quả nhiên Tuyên Nhụy đoán đúng. Chỉ có điều,
Tôn Hạo đi lần này bất lợi, gặp một tốp người ở trước cửa Huyên Lan Thủy Thành,
trong đó có một tên lâu la lần trước đã bị bên bảo vệ trị an giữ lại vì đánh
anh ta trong vụ điều tra hàng buôn lậu ở Cổ Lâu lần trước.

Lần này đám người
đó không động thủ, nhưng thân phận Tôn Hạo đã bị bại lộ, bọn bảo vệ ở trước cửa
Huyên Lan Thủy Thành tự nhiên biết anh ta không có thiện chí, thế là tùy cơ ứng
biến, yêu cầu anh ta trình thẻ khách hàng một cách lịch sự, nói hôm nay chỉ
dành cho thành viên câu lạc bộ.

Chúng tôi và Tôn
Hạo cùng đến Á Khẩu ăn đêm, trên mặt Tôn Hạo không hề thấy vẻ ủ rũ gì, vẫn
không biến đổi, cúi đầu ăn, không nhiều lời.

Tề Phi không quen
Tôn Hạo, nhưng hai bên cũng đã nghe tiếng nhau, nên không coi là người ngoài,
cạn với Tôn Hạo mấy ly. Rượu vào đến bụng, Tề Phi bắt đầu công bố chương trình
thời thượng của tháng này và xu thế lưu hành của tháng tới bằng chất giọng vô
cùng hấp dẫn của mình.

Ở Tuyên Nhụy là sự
kiệm lời hiếm thấy, thỉnh thoảng nâng cốc cạch với Tôn Hạo, sau đó tự uống một
mình, tôi và Tôn Hạo như hai kẻ câm, Tề Phi nói một lúc thì thấy chả thú vị gì,
vừa hay một người bạn của anh ta dụ dỗ đi hát, nên đi trước.

Anh ta vừa đi chúng
tôi đã giải tán ngay, Tuyên Nhụy đứng trước cửa oang oang chào tạm biệt Tôn
Hạo, giống như bọn họ quen nhau đã nhiều năm vậy.

Tuyên Nhụy hỏi tôi
có biết vì sao cô ta lại khẳng định Tôn Hạo đến Huyên Lan Thủy Thành không, tôi
thành thật bảo tôi không biết, câu trả lời của Tuyên Nhụy đầy ý vị sâu xa:
“Người ở đầu phố, đi hay ở đều không dễ dàng”.

Cuộc điều tra ngầm
Huyên Lan Thủy Thành cuối cùng không thực hiện được, Tôn Hạo bị cơ quan điều đi
tham gia một lớp học ở Thủy Thành, đến nửa tháng sau anh ta quay về thì phố
Kinh Giá đã quét sạch tất cả những dấu hiệu bất lương, một số cửa hàng, cái cần
đóng cửa thì đóng cửa, cái cần điều tra, nhưng không phải là do một phóng viên
nhỏ có sức mạnh kinh khủng như vậy mà là do bí thư thành ủy mới đến dẹp sạch.

Tuyên Nhụy nói:
“Đóng cửa cũng tốt, không anh ta lại nếm thêm một trận đòn”.

Thoáng cái Tề Phi
đã dẫn dắt Tuyên Nhụy làm được gần một tháng, đến gần cuối cùng anh ta không
còn kiên nhẫn nữa, trong một buổi họp định kỳ, anh ta bảo Tứ Bình: “Chủ nhiệm,
tạm được rồi còn gì? Nếu tiếp tục dẫn dắt, thì không phải Tuyên Nhụy bị dẫn dắt
theo phong cách của tôi mà là tôi bị dẫn dắt theo phong cách của Tuyên Nhụy,
người đi trước lại biến thành người đi sau, há chẳng phải là hủy hoại danh
tiếng cả đời tôi sao?”

Câu này Tề Phi nói
không hề phóng đại tẹo nào, tôi nghe cách quãng mấy chương trình, nhận thấy
Tuyên Nhụy phát huy khả năng rất tốt trong lĩnh vực làm người chủ trì mà đối
với cô ta còn tương đối lạ lẫm này, tư duy của Tuyên Nhụy vượt xa Tề Phi,
thường là cô ta tung ra một vấn đề, Tề Phi còn chưa kịp tiếp nhận thì cô ta đã
nói đến mặt sau rồi.

Chương trình phải
hợp sức loại này rất cần có sự phối hợp nhuần nhuyễn, kỵ nhất là một người
quăng vấn đề ra rồi đi trước hoặc một người tung vấn đề còn người kia cố ý
không tiếp nhận, tai của thính giả rất thính, chỉ cần nghe một hai lần là thấy
rõ trong chương trình này Tuyên Nhụy giữ vị trí chủ đạo, còn Tề Phi chỉ chạy
theo sau.

Cho nên đối với một
người chủ trì cũ như Tề Phi mà nói đây là một chuyện rất khó chấp nhận, nên
việc anh ta không đồng ý tiếp tục làm cùng Tuyên Nhụy nữa cũng có lý do của nó.

Tục ngữ có câu
“Súng bắn con chim bay đầu đàn”, phong cách chủ trì của Tuyên Nhụy không khác
mấy so với phong cách của những người chủ trì khác trong đài, một vài thính giả
không bằng lòng mấy, có lần tôi đi xe buýt về nhà, vừa vặn chương trình của
Tuyên Nhụy, tài xế lầu bầu “con điên này”, vừa chuyển kênh khác.

Tuy vậy còn có một
bộ phận thính giả thích thú, vì những lời nói thừa của Tuyên Nhụy cực kỳ ít,
luôn đi thẳng vào vấn đề chứ không chần chừ, hơn nữa quan điểm của cô ta luôn
sâu sắc, không thuyết giáo hay nghiêm trang đạo mạo, mình nghĩ gì thì nói nấy,
nhanh chóng và lưu loát, giống như cho ớt vào món ăn khiến bạn toát mồ hôi nóng
nhưng cứ xì xụp cho đã cơn nghiền.

Trong buổi họp
nghiệp vụ, Tứ Bình đọc lên mấy bức thư phê bình liên quan đến Tuyên Nhụy, Tuyên
Nhụy dựa vào góc tường nói: “Nếu ý kiến nào tôi cũng nghe thì tôi không còn là
tôi nữa”.

Tứ Bình nói: “Vậy
thì cô cũng không thể không nghe bất cứ ý kiến nào phải không? Phê bình nhiều
thế này”.

Tuyên Nhụy cười hì
hì: “Chủ nhiệm, chị phải lạc quan một chút, chị nghĩ như vậy, người không thích
chị sẽ nói với chị, người thích chị chưa chắc đã nói với chị, đúng không? Bất
kể là tốt hay xấu, khi một thứ mới được đưa ra vì không giống với cái trước nên
dù là ai cũng sẽ cảm thấy hơi ngắc ngứ, khi nào quen rồi sẽ ổn ngay”.

Sau buổi họp, Tứ
Bình đưa Tuyên Nhụy đến chỗ giám đốc Lâm ngồi lại rất lâu, vì tôi có bản thảo
phải bàn với Nhất Phong bên báo Tin chiều nên không đợi cô ta, không biết cô ta
thuyết phục giám đốc Lâm thế nào mà sau lần đó không có ai bình luận về phong
cách chủ trì của cô ta nữa, Tề Phi cũng rút ra, để Tuyên Nhụy làm một mình.

Tuyên ngôn của
Tuyên Nhụy trong chương trình cũng rất gần với cách đối xử nhân thế nhất quán
của cô ta: “Bạn có thể thích tôi, có thể ghét tôi, nhưng chỉ cần nghe chương
trình của tôi, bạn sẽ không thể bỏ qua tôi, bạn sẽ nhớ đến tôi”.

Sự thực cũng chính
là như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3