Nụ hôn của Casanova - Phần một - Chương 27 - 28 - 29 - 30
Chương 27
Buổi chiều hôm sau, tôi đến vườn Sarah
Duke, nơi Naomi đã bị bắt cóc sáu ngày trước. Tôi cần phải đến đó, đến thăm
hiện trường, để nghĩ về cháu gái tôi, để lặng lẽ khóc thương.
Bên cạnh trung tâm y tế Đại học Duke là khu
vườn rừng rộng khoảng hơn hai mươi hécta với phong cảnh tuyệt đẹp, những lối đi
với hàng cây dọc hai bên đường dài đúng hàng cây số. Còn vị trí nào thuận lợi
hơn để Casanova tiến hành vụ bắt cóc. Hắn đã tính toán kĩ càng. Quá hoàn hảo,
cho đến lúc này. Sao hắn có thể làm được điều đó?
Tôi đã nói chuyện với các giáo viên và một
số sinh viên có mặt ở khu vườn vào ngày Naomi mất tích. Những khu vườn xinh xắn
chính thức mở cửa từ sáng sớm cho đến chiều tối. Lần cuối cùng có người nhìn
thấy Naomi là khoảng bốn giờ. Casanova đã bắt cóc cô bé giữa ban ngày ban mặt.
Tôi không hiểu hắn làm thế nào. Vẫn chưa hiểu nổi. Cảnh sát Durham hay FBI cũng vậy.
Tôi đi quanh khu rừng và vườn trong gần hai
giờ. Tôi không thể gạt khỏi đầu suy nghĩ Scootchie bị đưa đi ngay tại
đây.
Một nơi được gọi là sân vườn mới tuyệt đẹp
làm sao. Khách tham quan bước vào sẽ đi qua một giàn dây đậu tía leo. Cầu thang
gỗ xinh xắn dẫn xuống một ao cá hình dạng kỳ lạ, ngay đằng sau là một khu vườn
đá. Nhìn bao quát, sân vườn là những dải đá xếp ngang, nổi bật với những sọc
màu đẹp nhất. Hoa tulip, đỗ quyên, hoa trà, diên vĩ, và mẫu đơn thi nhau khoe
sắc.
Trực giác mách tôi rằng Scootchie rất thích
chốn này.
Tôi quỳ xuống gần một khóm hoa tulip vàng
và đỏ tươi hết sức sặc sỡ. Tôi mặc bộ vest xám với áo sơ mi trắng hở cổ. Nền
đất mềm làm bẩn quần, nhưng tôi không quan tâm. Tôi cúi đầu xuống. Cuối cùng,
tôi khóc vì thương nhớ Scootchie.
Chương 28
Tích tắc. Tích tắc
Kate McTiernan nghĩ mình nghe thấy gì đó.
Cũng có thể là do cô tưởng tượng. Chắc chắn ở nơi này người ta chỉ muốn phát
điên.
Lại âm thanh đó. Sàn gỗ phát ra những âm
thanh kẽo kẹt nhỏ xíu. Cửa mở, hắn bước vào phòng mà không nói một lời.
Hắn kia rồi! Casanova. Hắn đã đeo một chiếc mặt nạ khác. Trông hắn giống như một
loại chúa tể hắc ám - xương xương, dẻo dai. Đây là hình ảnh tưởng tượng của hắn
về chính mình hay sao?
Về mặt hình thể, hắn có lẽ được coi là một
gã lực lưỡng tại trường đại học, hay thậm chí là một xác chết trong phòng khám
nghiệm tử thi, cách ví von thứ hai cô thấy đúng hơn.
Cô để ý tới quần áo của hắn: quần jean xanh
bó sát, bạc phếch, ủng cao bồi đen lấm lem đất, không mặc áo sơ mi. Hắn có cơ
thể cực kỳ săn chắc, ắt hẳn rất tự hào về bộ ngực cuồn cuộn của mình. Cô cố
gắng nhớ tất cả mọi thứ - để chờ đến giây phút chạy trốn.
“Tôi đã đọc tất cả các quy tắc,” Kate nói,
cố hết sức tỏ ra bình tĩnh dù người run lẩy bẩy. “Rất tỉ mỉ, rõ ràng.”
“Cảm ơn. Không ai thích quy tắc cả, tôi lại
càng không. Nhưng đôi khi lại cần thế.”
Chiếc mặt nạ che giấu khuôn mặt hắn và thu
hút sự chú ý của Kate. Cô không cách nào rời mắt khỏi nó. Nó gợi cho cô nhớ về
những chiếc mặt nạ trang trí tinh xảo ở Venice.
Một chiếc mặt nạ vẽ tay, đầy tính lễ nghi trong từng chi tiết nghệ thuật, và
đẹp kỳ lạ. Có phải hắn ta đang cố tỏ ra quyến rũ? Kate tự
hỏi. Thật sao?
“Tại sao anh lại đeo mặt nạ?” Cô hỏi, giữ giọng nói ra vẻ
khúm núm, tò mò, nhưng không vặn vẹo.
“Như tôi đã nói trong mảnh giấy đó, sẽ có
ngày em được tự do. Em sẽ được thả. Đó là tất cả những gì trong kế hoạch dành
cho em. Tôi thật không chịu nổi khi thấy em tổn thương.”
“Nếu tôi ngoan ngoãn. Nếu tôi tuân lệnh.”
“Ừ. Nếu em ngoan thì tôi cũng không khó
khăn lắm đâu Kate ạ. Tôi thích em vô cùng.”
Cô muốn tấn công hắn, muốn tóm hắn. Bây
giờ chưa phải lúc, cô cảnh cáo bản thân. Đợi đến khi mày chắc
chắn đã. Mày sẽ chỉ có một cơ hội đánh bại hắn thôi.
Hắn dường như đọc được ý nghĩ của cô. Hắn
rất nhanh trí, rất sáng suốt.
“Không karate,” hắn nói, và cô cảm thấy hắn
đang mỉm cười phía sau mặt nạ. “Hãy nhớ điều đó, Kate. Tôi đã chứng kiến bài
biểu diễn của em trên võ đường. Tôi đã dõi theo em. Em rất nhanh nhẹn, mạnh mẽ.
Tôi cũng vậy. Tôi chả lạ gì võ thuật đâu.”
“Tôi có nghĩ thế đâu.” Kate cau mày nhìn
lên trần nhà. Cô trợn ngược mắt. Cô nghĩ trong trường hợp đầy căng thẳng này
thì diễn như vậy là hợp lý. Emma Thompson hay Holly Hunter[1] không
bị đe dọa, nhưng phải tử tế.
[1] Emma Thompson (1959), diễn viên, nhà
biên kịch người Anh. Holly Hunter (1958), diễn viên Mỹ.
“Nếu vậy thì tôi xin lỗi. Tha lỗi cho tôi,”
hắn nói. “Tôi không nên suy bụng ta ra bụng người. Tôi sẽ không làm như vậy
nữa. Hứa đấy.”
Đôi lúc, hắn xem ra khá bình thường, nhưng
đó lại là điều khiến cô khiếp sợ hơn bất cứ thứ gì khác cho đến lúc này. Trông
họ cứ như đang trò chuyện thân tình trong một ngôi nhà xinh xắn bình thường,
chứ không phải ở ngôi nhà kinh dị của hắn.
Kate nhìn bàn tay hắn. Các ngón tay khá
dài, thậm chí có thể được coi là thanh lịch. Bàn tay của một kiến trúc sư? Của
bác sĩ? Hay của nghệ sĩ? Chắc chắn không phải bàn tay của người lao động chân
tay.
“Vậy anh muốn gì ở tôi?” Kate quyết định
hỏi trực tiếp hắn. “Tại sao tôi ở đây? Tại sao là căn phòng này, những bộ quần
áo này? Tất cả những gì về tôi?”
Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng, bình tĩnh. Đúng là
hắn đang cố gắng quyến rũ cô. “Ồ, tôi đoán tôi muốn yêu, và được đắm chìm trong
tình yêu một thời gian. Mỗi ngày, tôi muốn cảm nhận sự lãng mạn thực sự khi còn
có thể. Tôi muốn cảm thấy một cái gì đó thật đặc biệt trong cuộc sống. Tôi muốn
được gần gũi người khác. Tôi không khác người. Ngoại trừ việc tôi hành động
thay vì mơ mộng…”
“Anh không cảm thấy bất cứ điều gì
sao?” Cô hỏi, vờ
quan tâm đến hắn. Cô biết rằng những kẻ tâm thần xã hội thì không thể có cảm
xúc, ít nhất theo sự hiểu biết của cô.
Hắn nhún vai. Cô cảm thấy hắn đang mỉm cười
lần nữa, cười cô. “Đôi khi tôi có rất nhiều cảm xúc. Tôi nghĩ mình quá nhạy
cảm. Tôi có thể nói với em rằng em đẹp thế nào không?”
“Trong hoàn cảnh hiện tại thì tôi mong là
không.”
Hắn cười thoải mái và nhún vai lần nữa.
“Được rồi. Thỏa thuận vậy nhé? Ta không nói chuyện ngọt nhạt. Ít nhất không
phải bây giờ. Hãy nhớ rằng tôi có thể lãng mạn. Tôi thích thế lắm.”
Cô không kịp chuẩn bị cho hành động bất
ngờ, nhanh như sóc của hắn. Khẩu súng gây mê bỗng đâu thò ra bắn trúng cô, nòng
súng giật mạnh. Cô nhận ra tiếng súng lách cách, ngửi thấy mùi ozone. Kate ngã
dúi dụi vào tường phòng ngủ, cộc đầu vào tường. Cú va chạm khiến cả ngôi nhà
rung chuyển - dù cô đang bị giam giữ ở đâu chăng nữa.
“Ôi! Chúa, không,” Kate khẽ rên rỉ.
Hắn đang đè lên người cô. Tay chân vung
lên, tất cả trọng lượng của hắn đổ dồn xuống người cô. Hắn sẽ giết cô ngay bây
giờ. Ôi Chúa ơi, cô không muốn chết như thế này, kết thúc cuộc sống của mình
theo cách này. Thật là vô nghĩa, ngớ ngẩn, thê thảm.
Cơn thịnh nộ dữ dội bừng bừng trào lên
trong người cô. Với một nỗ lực tuyệt vọng, cô cố tung chân đá, nhưng không thể
cử động cánh tay. Ngực cô nóng ran. Cô cảm thấy hắn xé tung áo, rờ rẫm cơ thể
cô. Hắn đang lên cơn dục tính. Cô cảm thấy hắn đang cọ xát vào cô.
“Không, xin đừng,” cô rên rỉ. Giọng cô nghe
mơ hồ.
Hắn dùng cả hai tay bóp vú cô. Cô nếm thấy
vị máu, những giọt máu ấm nhỏ từ khóe môi. Cuối cùng Kate khóc. Cô uất nghẹn,
hầu như không thở được.
“Tôi chỉ cố gắng tỏ ra thân thiện thôi mà,”
hắn nói qua hàm răng nghiến chặt.
Hắn bất ngờ dừng lại. Hắn nhổm dậy và cởi
phắt chiếc quần jean xanh xuống mắt cá chân. Hắn không thèm cởi hẳn quần ra.
Kate nhìn chằm chằm lên hắn. Dương vật của
hắn rất lớn. Cương cứng hết cỡ, tươi sáng với máu rần rật và tĩnh mạch dày. Hắn
gieo mình xuống người cô và cọ xát vào cơ thể cô, dần dần từ vú, lên cổ, rồi
đến mắt môi.
Kate bắt đầu chìm vào trạng thái nửa tỉnh
nửa mê, giữa hư và thực. Cô cố gắng bám vào mỗi suy nghĩ chợt đến với mình. Cô
cần cảm thấy được kiểm soát, dù chỉ là kiểm soát suy nghĩ của chính mình.
“Mở mắt ra đi,” hắn cảnh báo cô với một
tiếng gầm sâu trong cổ họng. “Hãy nhìn tôi này, Kate. Đôi mắt của em đẹp lắm.
Em là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng biết. Em biết không? Em có biết em khêu
gợi thế nào không?”
Hắn đang đê mê. Kate dường như cũng tê dại.
Cơ thể mạnh mẽ của hắn uốn éo, trườn bò, quằn quại khi hắn ra vào cửa mình cô.
Hắn ngồi dậy mân mê bộ ngực cô lần nữa. Hắn vuốt tóc rồi rờ khắp mặt cô. Những
va chạm dần trở nên nhẹ nhàng. Điều đó chỉ làm cô khổ sở hơn. Cô cảm thấy nhục
nhã và xấu hổ kinh khủng. Cô căm thù hắn.
“Tôi yêu em nhiều lắm, Kate ạ. Tôi yêu em
nhiều đến mức không diễn đạt nổi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy như thế này. Tôi
đảm bảo là chưa bao giờ. Chưa bao giờ giống như thế này.”
Kate nhận ra hắn không định giết cô. Hắn sẽ
để cô sống. Hắn sẽ trở lại nhiều lần nữa bất cứ khi nào hắn muốn cô. Cảm xúc sợ
hãi lấn chiếm khiến Kate cuối cùng cũng ngất đi. Cô để mặc mình chìm vào vô
thức.
Cô không hề hay biết lúc hắn đặt lên môi cô
nụ hôn tạm biệt nhẹ nhàng nhất. “Tôi yêu em, Kate yêu dấu. Và tôi thực sự xin
lỗi về điều này. Tôi có thể cảm thấy… tất cả.”
Chương 29
Tôi nhận được điện thoại khẩn từ một sinh
viên luật và cũng là bạn cùng lớp của Naomi. Cô gái tự xưng là Florence
Campbell và cần phải nói chuyện với tôi càng sớm càng tốt. Cô gái nói, “Cháu
cần nói chuyện với chú, tiến sĩ Cross. Việc cấp bách lắm ạ.”
Tôi gặp cô bé trong khuôn viên Duke, gần
trung tâm Đại học Bryan. Florence hóa ra là một cô gái da đen khoảng ngoài hai
mươi tuổi. Chúng tôi đi giữa những cây mộc lan và tòa nhà học đường vững chãi
mang phong cách Gothic. Cả hai chúng tôi đều trông lạc lõng với nơi này.
Florence là một cô gái cao ráo, rụt rè và
ban đầu có phần bí ẩn. Cô bé có mái tóc cứng cắt cao khiến tôi liên tưởng đến
nữ hoàng Ai Cập Nefertiti. Vẻ ngoài của cô rõ ràng là kỳ quặc, hoặc có thể nói
là quê mùa, làm tôi liên tưởng đến những người giống như vậy vẫn còn tồn tại ở
vùng nông thôn Mississippi hay Alabama. Florence đã tốt nghiệp đại học bang
Mississippi, cách rất xa đại học Duke.
“Cháu rất, rất xin lỗi, tiến sĩ Cross,” cô
bé nói sau khi chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế băng bằng đá và gỗ, tay vịn khắc
đầy những sự kiện đáng nhớ của sinh viên. “Cháu xin lỗi chú và gia đình chú.”
“Cháu xin lỗi về điều gì chứ, Florence?” Tôi hỏi cô bé. Tôi không
hiểu ý cô.
“Cháu đã không đến nói chuyện với chú khi
chú tới trường ngày hôm qua. Chẳng ai biết chắc Naomi có bị bắt cóc hay không.
Cảnh sát Durham chắc chắn
không biết. Họ chỉ suy nghĩ đơn giản mà thôi. Họ còn không cho rằng Naomi đang
gặp rắc rối thực sự nữa kìa.”
“Tại sao cháu nghĩ vậy?” Tôi hỏi Florence điều đang
khiến tôi băn khoăn.
Cô bé nhìn sâu vào mắt tôi. “Bởi vì Naomi
là một phụ nữ Mỹ gốc Phi. Cảnh sát Durham, FBI, họ không quan tâm tới chúng
cháu như phụ nữ da trắng.”
“Cháu tin là vậy à?” Tôi hỏi cô bé.
Florence Campbell trợn
tròn mắt. “Đó là sự thật, sao lại không tin chứ? Frantz Fanon cũng chỉ rõ rằng
nạn phân biệt chủng tộc vĩnh viễn tồn tại trong nền kinh tế, tâm lý, và văn hóa
của xã hội. Cháu cũng nghĩ như vậy.”
Florence là một phụ nữ
rất nghiêm túc. Cô bé kẹp cuốn The Omni-Americans của
Albert Murray dưới cánh tay. Tôi bắt đầu thích phong cách ấy. Đã đến lúc tìm
hiểu cô bé biết bí mật gì về Naomi.
“Nói cho chú biết ở đây có chuyện gì đi,
Florence. Cháu không cần phải đắn đo suy nghĩ vì chú là chú của Naomi, hoặc bởi
chú là thám tử điều tra. Chú cần ai đó giúp mình thoát ra khỏi mớ bòng bong
này. Chú đang phải chống lại cả một hệ thống quan chức ở
Durham đấy.”
Florence mỉm cười, khẽ vuốt mớ tóc lòa xòa
trước mặt. Cô bé có nét giống triết gia Đức Immanuel Kant, lại có nét giống
nhân vật Prissy trong Cuốn theo chiều gió. “Cháu sẽ nói cho chú
những gì cháu biết cho đến nay, Tiến sĩ Cross. Đây là lý do tại sao mấy cô bạn
ở ký túc xá không hài lòng về Naomi.”
Cô hít một hơi thơm mùi mộc lan. “Mọi
chuyện bắt đầu với một người tên là Seth Samuel Taylor. Anh ấy là nhân viên xã
hội trong khu ổ chuột Durham. Cháu đã giới thiệu Naomi với Seth. Đó là anh họ
cháu.” Đang nói, Florence đột nhiên tỏ ra hơi ngập ngừng.
“Chú vẫn chưa thấy vấn đề nằm ở đâu,” tôi
nói với cô bé.
“Seth Samuel và Naomi yêu nhau từ khoảng
tháng Mười hai năm ngoái,” cô bé nói tiếp. “Naomi cứ mơ mộng vẩn vơ, chẳng
giống cô ấy chút nào, như chú biết đấy. Đầu tiên, Seth đến ký túc xá chơi nhưng
sau đó bạn ấy bắt đầu đến sống tại căn hộ của anh ấy ở Durham.”
Tôi hơi ngạc nhiên khi biết Naomi giấu kín
chuyện yêu đương với Cilla. Tại sao cô bé không nói với bất kỳ ai trong chúng
tôi? Nhưng tôi vẫn không hiểu điều ấy thì có liên quan gì đến các cô bạn khác ở
ký túc xá.
“Chú chắc rằng Naomi không phải nữ sinh đầu
tiên biết yêu tại Duke. Hoặc mời
đàn ông con trai đến nhà uống trà, ăn bánh hay bất kỳ việc gì,” tôi nói.
“Cô ấy không chỉ mời đàn ông con trai đến
nhà làm bất kỳ việc gì mà là mời một người đàn ông da đen đến làm bất
kỳ việc gì. Seth thường từ khu ổ chuột đến, vận nguyên bộ áo liền quần và
đôi ủng bụi bặm cùng áo khoác da lao động. Naomi bắt đầu đội mũ rơm tá điền đi
lại xung quanh khuôn viên. Đôi khi Seth đội một chiếc mũ bảo hiểm lao động với
dòng chữ “lao động nô lệ”. Anh ấy dám có những lời nhận xét
hơi mỉa mai châm biếm về hoạt động xã hội của các nữ sinh cũng như nhận thức xã
hội của họ, phỉ phui quá. Anh ấy mắng mỏ những người giúp việc da đen khi họ cố
gắng làm tốt công việc của mình.”
“Cháu nghĩ gì về Seth, anh họ cháu?” Tôi hỏi Florence.
“Seth rất dễ bị kích động. Anh ấy tức giận
về nạn phân biệt chủng tộc đến nỗi đôi khi nó lấn át lý trí của anh ấy. Ngoài
điều đó ra thì anh ấy thực sự tuyệt vời. Anh ấy là người sẵn sàng hành động,
không ngại khó ngại khổ. Nếu anh ấy không phải là anh họ xa của cháu thì…,”
Florence nháy mắt nói.
Tôi bật cười vì khiếu hài hước ngầm của
Florence. Cô là một cô gái nhỏ rụt rè vùng Mississippi nhưng lại rất thẳng
thắn. Tôi thậm chí bắt đầu thích kiểu tóc cắt cao của cô bé.
“Cháu và Naomi kết thân rất nhanh phải
không?” Tôi hỏi cô
bé.
“Ban đầu thì không ạ. Cháu nghĩ chúng cháu
đều cảm thấy phải cạnh tranh nhau trong môn Rà soát luật. Có lẽ chỉ duy nhất
một phụ nữ da đen làm được điều đó, chú biết đấy. Nhưng năm đầu tiên qua đi,
chúng cháu trở nên gần gũi dần. Cháu yêu quý Naomi. Bạn ấy là
người tuyệt vời nhất.”
Đột nhiên tôi băn khoăn lẽ nào sự biến mất
của Naomi có liên quan tới bạn trai của cô bé, mà không liên quan gì tới kẻ
giết người nhởn nhơ ở Bắc Carolina.
“Anh ấy là người rất tốt. Chú đừng làm anh
ấy tổn thương nhé,” Florence cảnh cáo tôi. “Thậm chí chú cũng đừng nghĩ đến
chuyện đó.”
Tôi gật đầu. “Chú sẽ chỉ bẻ gãy một chân
của anh ta thôi.”
“Anh ấy khỏe như trâu,” cô bé đáp lại tôi.
“Còn chú là trâu đấy,” tôi
nói với Florence Campbell, chia sẻ với cô bé bí mật nhỏ của riêng tôi.
Chương 30
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Seth
Samuel Taylor. Anh ta nhìn lại tôi. Tôi vẫn không rời mắt. Đôi mắt anh như hai hạt hạnh
nhân bằng đá cẩm thạch màu đen huyền.
Bạn trai Naomi cao to,
cơ bắp cuồn cuộn, và là tuýp
người lao động chăm chỉ. Tôi thấy anh ta giống sư tử non hơn là trâu bò. Trông
anh ta thật phiền muộn, hỏi cung chắc là khó đây. Tôi có linh cảm rằng Naomi sẽ
biến mất mãi mãi.
Seth Taylor không cạo
râu, nhìn là thấy ngay nhiều ngày qua anh ta không ngủ. Chắc anh ta cũng chẳng
buồn thay quần áo. Anh ta mặc sơ mi ca rô nhăn nheo màu xanh dương bên ngoài áo
phông, và quần jean Levi’s dòng 501 thủng lỗ chỗ. Anh ta vẫn đi đôi bốt lao
động bụi bặm. Trông Seth Taylor có vẻ đau buồn cùng cực, trừ phi anh ta là một
diễn viên xuất sắc.
Tôi đưa tay ra, anh ta
liền bắt chặt tay tôi. Tôi cảm thấy như thể bị kẹp tay vào ê tô của thợ mộc.
“Trông chú khiếp quá”
là những từ đầu tiên Seth Taylor nói với tôi. Bài hát “Humpty Dance” của nhóm
nhạc Digital Underground oang oang đâu đó quanh khu phố. Như ở D.C. vậy, chỉ có
điều hơi quê mùa.
“Cậu cũng thế.”
“Vâng, mẹ kiếp,” anh
ta nói. Đó là lời chào quen thuộc trên đường phố, cả hai chúng tôi đều biết nên
cùng cười.
Nụ cười của Seth ấm
áp, và có đôi chút lan tỏa. Anh ta có vẻ quá tự tin về bản thân, nhưng tính ấy
cũng không khó chịu lắm. Vẫn là hình ảnh quen thuộc tôi từng thấy trước đây.
Tôi đoán chiếc mũi to
của anh ta đã bị gãy vài lần, nhưng trông vẫn đẹp trai theo phong cách bụi bặm.
Sự hiện diện của anh ta bao trùm lên căn phòng giống như Naomi vậy. Bản năng
thám tử trong tôi tò mò về Seth Taylor.
Seth sống trong vùng
dành cho dân lao động ở phía Bắc trung tâm Durham. Trước đây, vùng này toàn
công nhân nhà máy thuốc lá. Căn hộ của anh ta nằm trong ngôi nhà ván ốp cũ được
tách thành hai. Áp phích phim Arrested Development và nhạc sĩ
kiêm diễn viên Ice-T treo khắp tường hành lang. Một áp phích có đề:Từ thời
kỳ nô lệ đến giờ, người da màu chưa từng phải gánh chịu tai ương nào lớn đến
thế.
Bạn bè và hàng xóm
ngồi đầy trong phòng khách. Loa đang phát những bài ca buồn của Smokey
Robinson. Bạn bè đến để giúp tìm kiếm Naomi. Cuối cùng, có lẽ tôi đã có một số
đồng minh ở phía Nam này.
Tất cả mọi người trong
căn hộ đều muốn tâm sự với tôi về Naomi. Không ai trong số họ tỏ ý nghi ngờ
Seth Samuel.
Tôi đặc biệt ấn tượng
với một người phụ nữ có đôi mắt lanh lợi, nhạy cảm, và làn da màu cà phê kem.
Keesha Bowie ngoài ba mươi tuổi, là nhân viên bưu điện tại Durham. Naomi và
Seth đã thuyết phục cô trở lại trường học để lấy tấm bằng tốt nghiệp ngành tâm
lý học. Cô và tôi nhanh chóng làm thân.
“Naomi là người có học
thức, ăn nói rất lưu loát, nhưng anh biết rồi còn gì.” Keesha kéo tôi ra một
góc mà nghiêm túc nói. “Nhưng Naomi không bao giờ lấy khả năng và học thức của
mình ra để hạ thấp người khác, hoặc tỏ vẻ kênh kiệu. Khi gặp cô ấy, chúng tôi
ai ai cũng ấn tượng. Cô ấy sống thật lắm, Alex ạ. Lòng dạ cô ấy không có tí giả
tạo nào. Chuyện xảy ra với cô ấy quả là đáng tiếc.”
Tôi nói chuyện với
Keesha thêm một lát và thấy rất mến cô. Cô thật thông minh, xinh đẹp, nhưng giờ
không phải lúc cho chuyện đó. Tôi tìm Seth thì thấy anh ta lên tầng hai một
mình. Cửa sổ phòng ngủ mở, anh ta ngồi trên mái nhà hơi dốc. Robert Johnson
đang hát giai điệu blues ám ảnh của mình đâu đó trong màn đêm.
“Tôi ra ngoài ngồi
cùng cậu thì có phiền không? Cái mái nhà cũ này đủ cho cả hai chúng ta chứ?” Tôi nói vọng ra từ cửa sổ.
Seth mỉm cười. “Cùng
lắm thì chúng ta trượt xuống hiên trước, rồi mọi người sẽ có trò vui mà xem
đây. Có ngã gãy cổ cũng đáng. Nếu chú muốn thì ra đây với cháu.” Giọng anh ta
cất lên ngọt ngào, du dương, hơi ê a. Tôi có thể hiểu tại sao Naomi thích anh chàng
này.
Tôi leo ra ngoài ngồi
với Seth Samuel trong bóng tối bao trùm lên Durham. Chúng tôi nghe thấy còi xe
cảnh sát phiên bản tỉnh lẻ và tiếng hò hét phấn khích trong vùng nội đô.
“Chúng cháu từng ngồi
ở đây,” Seth thì thà thì thầm. “Naomi và cháu.”
“Cậu không sao chứ?”
tôi hỏi anh ta.
“Có sao đấy. Đời cháu
chưa gặp chuyện gì tồi tệ đến thế. Còn chú?”
“Chưa bao giờ tồi tệ
hơn.”
“Sau khi chú gọi,”
Seth nói, “cháu đã suy nghĩ về chuyến thăm này, về cuộc nói chuyện mà chúng ta
cuối cùng phải có. Cháu đã cố gắng suy nghĩ theo cách của chú. Chú biết đấy,
giống như thám tử cảnh sát. Nhưng xin chú đừng nghĩ rằng cháu
có liên quan gì đến việc Naomi mất tích. Đừng phí thời gian vào việc đó.”
Tôi nhìn sang Seth
Samuel. Anh ta khom người, cúi đầu gần sát vào ngực. Ngay cả trong bóng tối,
tôi cũng thấy đôi mắt đó đang đẫm lệ. Trông anh ta đau buồn cùng cực. Tôi muốn
nói với anh ta rằng chúng tôi sẽ tìm ra cô bé và rằng mọi việc sẽ được giải
quyết, nhưng bản thân tôi còn không biết chắc.
Cuối cùng, chúng tôi
ôm lấy nhau. Chúng tôi đều nhớ Naomi theo cách riêng của mình, cùng nhau thương
nhớ, trên mái nhà tối.