Bích Huyết Tẩy Ngân Thương - Chương 20 - 21

Hồi 20. Không Đường Chọn Lựa

Mã Như Long bước ra ngoài cửa, chợt nghe phía
nhà đối diện đã có tiếng trẻ nít khóc, đi thêm vài bước thì thấy một cánh cửa
có dán hình Tài Thần mở ra. Thiếu phụ mang thai đang đứng ở ngưỡng cửa tiễn
chồng đi làm. Mã Như Long làm như không thấy gì. Người chồng cầm chiếc bọc nhỏ
đi ra, thiếu phụ dường như không để ý đến Mã Như Long, quay mình đóng cửa lại.

Mã Như Long lập tức thi triển khinh công,
phóng mình đi như tên bắn, vài ba cái nhún mình, y đã lọt vào hậu viên khu nhà
Đào Bảo Nghĩa. Trong bếp dường như đã có tiếng gạo nước khua, vợ Đào Bảo Nghĩa
là một người siêng năng, lúc này đã dậy làm cơm sáng cho chồng. Mã Như Long
không để tâm lắm. Đào Bảo Nghĩa đã từng luyện võ, nghĩ hẳn lúc trước cũng từng
là thuộc hạ của Thiết Chấn Thiên, Mã Như Long không cần nghi ngại cặp vợ chồng
này, y lại leo xuống cái giếng không có nước.

Rượu đã uống sạch, nhưng người mua muối vẫn
tỉnh táo, đang giúp bạn y thu dọn giường. Người ăn muối cũng không còn ngủ,
phân nửa bao muối lúc nãy giờ chỉ còn lại một nửa. Cả hai người nhìn thấy Mã
Như Long, song không tỏ ra ngạc nhiên, như thể đã đoán biết y sẽ quay lại.

Câu đầu tiên Mã Như Long hỏi là:

- Các hạ là Thiết Chấn Thiên?

Câu trả lời cũng rất rõ ràng:

- Chính là ta, ta là đại đạo Thiết Chấn Thiên
giết người không chớp mắt.

Mã Như Long nói:

- Các hạ có phải đã trúng Tam Dương Tuyệt Hộ
Thủ của Tuyệt Đại Sư?

- Phải.

Thiết Chấn Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không
hỏi vì sao Mã Như Long biết được điều này.

Mã Như Long lại hỏi:

- Thương thế của các hạ có cách gì cứu chữa
được chăng?

Lần này Thiết Chấn Thiên hỏi ngược lại:

- Tại sao ngươi muốn lo chuyện của ta?

Mã Như Long đáp:

- Bởi vì các hạ là bạn của ta!

- Ngươi đã biết ta là đại đạo Thiết Chấn
Thiên, mà vẫn muốn kết bạn với ta ư?

- Ta đã đồng ý kết mối giao tình này, thì bất
kể các hạ là ai, ta cũng không thay đổi ý kiến.

Thiết Chấn Thiên chăm chú nhìn Mã Như Long,
đột nhiên cả cười:

- Thiết Chấn Thiên ta cả đời đã làm lắm
chuyện sai, song chưa từng chơi lầm bạn.

Y quả thật đang cười, như thể chỉ cần kết
được một bằng hữu, thì dù y bị giết lầm, cũng chết không hối tiếc.

Người mua muối đột nhiên lên tiếng:

- Bình sinh đúng là y đã làm nhiều chuyện
sai, bởi y lúc nào cũng nóng tính, vì bạn chuyện gì y cũng dám làm. Nhưng lần
này y tuyệt đối không hề làm sai.

Lần này Thiết Chấn Thiên đã làm gì? Tại sao
bị Oan? Mã Như Long không hỏi rõ. Y tin tưởng hai người, y chỉ hỏi Thiết Chấn
Thiên:

- Thương thế của các hạ có cách gì cứu chữa
chăng?

Người
mua muối chen vào:

-
Chỉ có một thứ thuốc cứu chữa được.

-
Thuốc gì?

Người
mua muối lại buồn bả than dài:

-
Ta có nói ra cũng vô dụng, bởi vì chúng ta chắc chắn không thể nào có được thứ
thuốc này.

Y
lại cười chua chát:

-
Chẳng những không có được, muốn trộm cũng không được, muốn cướp không xong, nếu
không thì ta đã lấy từ lâu rồi.


Như Long hỏi:

-
Loại thuốc hai vị nói, có phải do nhà họ Tạ luyện thành chăng?

Người
mua muối biến sắc mặt nói:

-
Làm sao ngươi biết người họ Tạ đó?

Sắc
mặt y biến quá mau, Mã Như Long cảm thấy kỳ lạ:

-
Tại sao ta không thể biết được?

Người
mua muối nói:

-
Bởi vì...

Y
nói lấp lửng, tựa như không muốn nói ra bí mật này, mà cũng không dám nói.

Thiết
Chấn Thiên bỗng nói lớn:

-
Bởi vì người đó không muốn kẻ khác biết bà họ Tạ, bởi ngày xưa bà đã từng có
chuyện đau buồn, cho nên bất kể ai nhắc đến đều bị bà giết chết.

-
Người này là ai?

-
Là Bích Ngọc Phu Nhân của Bích Ngọc Sơn Trang, thương thế của ta chỉ có Bích
Ngọc Châu của bà mới chữa được.

Mã Như Long chưng hửng. Bích Ngọc Phu Nhân họ
Tạ, vậy Tạ Ngọc Luân là gì của bà? Có liên hệ gì với Bích Ngọc Sơn Trang? Y
bỗng phát hiện chuyện này bên trong còn nhiều dấu hỏi mà lúc trước y chưa nghĩ
đến. Nhưng lúc này y không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Đột nhiên từ trên miệng giếng có tiếng cười
gằn:

- Thiết Chấn Thiên, ngươi không trốn được nữa
đâu, Thiết Toàn Nghĩa, ngươi cũng không thoát được đâu.

Kẻ đuổi bắt cuối cùng đã đến, người đào vong
đã ở dưới giếng, như cua trong rọ, như cá trong lưới. Bọn họ còn đường nào đi
nữa?

Mã Như Long than thầm, y đã nghe ra giọng nói
phía trên là của Bằng Siêu Phàm. Họ Bằng đã đến, Tuyệt Đại Sư hẳn cũng có mặt,
Thực Khổ Hòa Thượng và Ngọc Đạo Nhân rất có thể cũng đã đến. Cho dù họ không
phải tìm Mã Như Long, nhưng y cũng khó lòng trốn thoát.

Thiết Chấn Thiên dùng một tay bịt miệng Mã
Như Long, tay kia xúc lấy một vốc muối cho vào miệng, sao đó y lớn giọng nói:

- Phải đấy, ta đang ở dưới đây, huynh đệ của
ta cũng ở đây, chúng ta đang đợi các người đấy.

Bên trên không có tiếng trả lời. Hiển nhiên
người phía trên đang kinh ngạc vì sao Thiết Chấn Thiên có vẻ không bị thương,
giọng nói còn sung mãn như thế. Qua một lúc sau, mới nghe giọng nói lạnh lùng
của Tuyệt Đại Sư:

- Thiết Chấn Thiên, ngươi lên đây thì ta sẽ
tha mạng cho Thiết Toàn Nghĩa!

Thiết Toàn Nghĩa đương nhiên là người mua
muối:

- Hừ! Huynh đệ chúng ta đã quyết định, có
chết thì cùng chết.

Thiết Chấn Thiên cả cười:

- Tốt lắm, hảo huynh đệ! Các người muốn lấy
mạng huynh đệ chúng ta thì xuống đây!

Tuyệt Đại Sư không xuống giếng, chẳng có ai
xuống cả. Đáy giếng tuy là đường cùng, là tử địa, nhưng người nào xuống trước
nhất định sẽ mất mạng.

Thiết Chấn Thiên hạ nhỏ giọng cười nhạt:

- Bọn họ không xuống đâu, bọn họ đã là đại hiệp,
chẳng cần phải tỏ bản sắc anh hùng nữa.

Thiết Toàn Nghĩa cũng hạ giọng:

- Huống chi họ đã biết chúng ta không thoát
được, nhất định họ đang ở trên chờ đợi.

Thiết Chấn Thiên nói tiếp:

- Nhưng bọn họ cũng không muốn chờ lâu, nhất
định sẽ nghĩ đến việc dùng hỏa công, hoặc đổ ngập nước để tiêu diệt chúng ta.

Mã Như Long hỏi:

- Với thân phận của họ, cũng dùng những trò
đê tiện đó à?

Thiết Chấn Thiên cười nhạt, đầy vẻ mỉa mai và
phẫn hận:

- Bọn họ có lý dọ Đối với hạng người như bọn
ta, họ có dùng cách gì để đối phó cũng chẳng ai nói, nhưng nếu chúng ta dùng
những cách đó để đối phó ngược lại, thì tình huống khác hẳn.

Y bỗng siết tay Mã Như Long:

- Lão đệ có phải bằng hữu của ta chăng?

- Phải!

- Ta lớn tuổi hơn lão đệ, việc này lão đệ
phải nghe lời ta.

- Việc gì?

- Chờ bọn họ ra tay thì chúng ta cũng xông
lên.

Mã Như Long đáp không chút do dự:

- Được, kỳ thực bây giờ chúng ta xông lên
cũng được.

Thiết Chấn Thiên nghiêm giọng nói thật nhỏ:

- Chúng ta là ta và Thiết Toàn Nghĩa, không
phải lão đệ! Bọn họ biết ta và Thiết Toàn Nghĩa trốn dưới đây, nhưng chắc chắn
không nghĩ ra còn có người thứ bạ Họ muốn bắt hai chúng ta, xong việc chắc chắn
sẽ không lưu lại đây, chờ bọn họ đi xong, thì lão đệ có thể thoát thân được
rồi!

Thiết Chấn Thiên càng siết chặt tay Mã Như Long:

- Ta và lão đệ một từ tạ hôm nay, hẳn là vĩnh
biệt. Ta không muốn lão đệ vì ta báo thù, cũng không cần lão đệ giúp ta giải
oan, chỉ cần lão đệ có thể tiếp tục an toàn sống còn, thì ta đã mãn nguyện rồi.

Thiết Chấn Thiên kết bạn với Mã Như Long là
vì cái gì? Chẳng vì gì cả. Y chỉ muốn bạn mình sống còn, bởi vì y biết có những
lúc muốn tiếp tục sống cũng rất khó.

Mã Như Long im lặng lắng nghe, chẳng nói gì
cả. Y có nhiều điều muốn nói, nhưng không nói ra chữ nào, vì những lời đó không
cần nói ra, trong tâm y đã có chủ ý.

Thiết Chấn Thiên cũng không nói gì thêm, lại
bắt đầu ăn muối, từng vốc lớn cho vào miệng. Y còn chút sức lực thì phải liều
mạng một phen. Tính của y cũng giống như Mã Như Long.

Bên trên miệng giếng đã lâu không có động
tĩnh gì, bởi người dưới giếng đàng nào cũng không trốn được, nhóm Tuyệt Đại Sư
hẳn có thừa kiên nhẫn chờ đợi. Thiết Toàn Nghĩa rút bên hông ra một thanh đao,
sờ nhẹ vào lưỡi đao, đột nhiên căm hờn nói:

- Ta dù có bị đao chém ngàn mảnh cũng phải
giết hắn cho được!

Thiết Chấn Thiên hỏi:

- Ngươi muốn giết ai?

- Giết Đào Bảo Nghĩa.

- Ngươi không thể giết hắn được.

- Lần này nhất định là hắn bán rẻ chúng ta,
tại sao không lấy mạng hắn được?

Thiết Chấn Thiên đáp:

- Bởi vì hắn còn vợ đang mang thai, trong
giang hồ bán rẻ bè bạn không chỉ một mình hắn, anh em chúng ta cũng đã từng bị
người bán rẻ, tội gì ngươi phải lấy mạng hắn?

Y bỗng thở dài:

- Nếu ngươi muốn giết người, thì người nên
giết trước nhất là ta!

- Là huynh?

- Nếu chẳng phải vì ta thì ngươi cũng không
có bị như ngày nay!

Thiết Toàn Nghĩa nhìn Thiết Chấn Thiên, đột
nhiên cười lớn:

- Đúng, huynh nói đúng lắm, nếu chẳng có
huynh, đệ làm sao có ngày hôm nay, cha mẹ đệ bị thảm sát, vợ bị hãm hiếp, kẻ
khác cho rằng đó là báo ứng, nếu không có huynh, còn ai giúp đệ báo thù?

Nước mắt chảy dài trên gương mặt cười méo mó
của Thiết Toàn Nghĩa, y đột nhiên đứng phắt dậy, gầm lớn:

- Thiết Chấn Thiên ta tung hoành một đời,
giết người vô số, hôm nay chẳng sợ gì liều mạng với các ngươi, có giỏi thì ra
đây!

Dĩ nhiên y chẳng phải Thiết Chấn Thiên, y nói
vậy chẳng qua chỉ để tự mình xông lên trước, cho người phía trên tưởng y là
Thiết Chấn Thiên. Làm như thế thì bạn y mới có hy vọng nhân cơ hội thoát thân.
Y hoàn toàn không xem trọng sự sống chết của chính mình.

Mã Như Long hiểu ý Thiết Toàn Nghĩa, Thiết
Chấn Thiên cũng hiểu, y bất chợt cười vang:

- Ngươi dành không lại ta đâu, có chết cũng
để ta chết trước, ta còn chút khí lực nào thì đừng hòng ai đụng đến ngươi!

Giữa tràng cười lớn, thân hình ốm trơ xương
của Thiết Chấn Thiên bỗng phóng lên như mãnh hổ, chân y đạp lên vai Thiết Toàn
Nghĩa, lại nhún mình một cái đã nhảy ra khỏi giếng. Phía trên lập tức vang lên
tiếng kêu thét. Thiết Toàn Nghĩa cũng vọt lên, bất kể ai chết trước ai chết
sau, họ cũng muốn chết chung với nhau.

Nếu là cách đây một năm, Mã Như Long mà nhìn
thấy cảnh này, hẳn y đã bật khóc, nhưng bây giờ trong mắt y không còn lệ, chỉ
có bầu máu nóng trong lồng ngực. Một người đã quyết tâm chuẩn bị đổ máu, thông
thường không đổ lệ. Y biết Thiết Chấn Thiên nói đúng, nếu y ở yên dưới giếng,
chờ họ chết rồi, thì sẽ có cơ hội trốn ra đi trở về tiệm tạp hóa. Sau này chắc
chắn sẽ chẳng còn người đến mua muối nữa, bí mật của Mã Như Long sẽ không bị
bại lộ. Thậm chí y có thể quên luôn chuyện này, quên cả người mang tên Thiết
Chấn Thiên.

Nếu bây giờ Mã Như Long xông lên, cũng chỉ có
nước cùng chết với Thiết Chấn Thiên và Thiết Toàn Nghĩa. Bởi vì chỉ cần lộ
diện, thì sớm muộn gì nhóm Tuyệt Đại Sư cũng sẽ phát hiện ra y là ai. Một chủ
tiệm tạp hóa bình thường chắc chắn không cùng với anh em họ Thiết liều mạng làm
gì. Một kẻ lý trí, cũng không làm chuyện liều mạng ngu xuẩn như thế. Mã Như
Long không phải kẻ ngu xuẩn, y cũng biết làm thế nào mới bảo toàn tính mạng của
mình.

Mỗi một người chỉ có một mạng sống, Mã Như
Long cũng như mọi người khác, rất quý trọng mạng sống của mình. Nhưng y đã biết
được trên đời này còn có có những thứ đáng quý hơn cả sinh mạng.

Tuyệt Đại Sư vẫn đinh ninh dưới giếng chỉ có
hai người, nếu đột nhiên có một người thứ ba xông lên, bọn họ nhất định sẽ kinh
ngạc. Đó chính là cơ hội của Mã Như Long. Chỉ cần có chút cơ hội, thì y không
bỏ qua, mà cho dù không còn cơ hội, thì y cũng sẽ làm thế, cũng xông lên.

Hồi 21. Quyết Không Hối Hận

Tại sao con người ham sống? Phải chăng vì họ
còn muốn làm một số việc mà họ nghĩ là đáng làm? Nếu một người biết có chuyện
rất đáng làm mà không làm được, thì sống có ý nghĩa gì nữa?

Phía trên miệng giếng là khoảng sân, bây giờ
mặt trời vừa lên. Ánh dương quang soi lấp lánh sắc máu. Máu của kẻ khác cũng
có, máu của Thiết Chấn Thiên và Thiết Toàn Nghĩa cũng có. Lúc Thiết Chấn Thiên
xông lên, có một thanh cương đao bổ đến, y một tay chộp lấy cổ tay kẻ cầm đao,
tay kia bấu vào vai của kẻ ấy, hét lớn một tiếng, thì cánh tay của kẻ kia đã bị
y bẻ gãy. Rất tiếc người ấy chẳng phải Tuyệt Đại Sư, cũng không phải Bằng Siêu
Phàm.

Bên ngoài căn bếp có để hai cái ghế, Tuyệt
Đại Sư và Bằng Siêu Phàm chễm chệ ngồi, lạnh lùng nhìn quang cảnh trước mặt. Họ
dẫn một số người đến đây, những kẻ này thay họ động thủ trước, vì với thân phận
của họ, tại sao phải đích thân xuất thủ đối phó với một kẻ đã thụ thương?

Chẳng ai ngờ dưới giếng còn một người thứ ba
xông lên, bất kỳ ai gặp chuyện bất ngờ cũng khó tránh sơ suất. Mã Như Long muốn
nhân cơ hội này phát chưởng trí mạng để hạ một trong hai người. Chỉ cần hạ được
một, thì y có hy vọng đấu với người kia. Đáng tiếc thay, lúc Mã Như Long xông
lên Tuyệt Đại Sư và Bằng Siêu Phàm đều ở cách xa mấy trượng. Y vẫn nhào đến
không do dự. Đã quyết định làm như thế, không quản thành bại, y cũng không hối
tiếc.

Mã Như Long mình mặc y phục bằng vải thô màu
đen, tấm khăn đen che mặt không biết từ lúc nào đã bị y kéo xuống, có thể là
lúc y xuống giếng. Từ trước đến nay y chưa bao giờ có cảm giác không dám nhìn
người bằng chân diện mục của mình, cũng không có thói quen che giấu.

Tuy nhiên gương mặt hiện tại của y không phải
gương mặt Tuyệt Đại Sư đã từng thấy qua.

Anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ cũng chưa
từng thấy qua diện mạo này. Kỳ thực Mã Như Long chưa phải thuộc hạng tuyệt đỉnh
cao thủ trong giang hồ, nhưng cũng từng luyện võ từ thuở nhỏ. Võ công của y có
thể không sánh bằng những môn phái có nguồn gốc sâu xa, lịch sử lâu đời như
Thiếu Lâm, Võ Đương, nhưng võ công của Thiên Mã Đường cũng có chỗ độc đáo.

Mỗi một người có thể thành công, thành danh
và tồn tại, chắc chắn phải có chỗ độc đáo, nhất là về khinh công. Khinh công
Thiên Mã Đường tung hoành xa rộng, như thiên mã hành không, từ trên không tung
chưởng xuống càng đáng sợ hơn.

Một kẻ mặc y phục vải thô, nhìn quê mùa chất
phác, một khuôn mặt lạ chưa ai gặp qua, đột nhiên xông lên từ lòng giếng mà ai
cũng tưởng chẳng còn người bên dưới, phóng đến trước mặt với thân pháp nhanh
không ngờ. Bất luận ai trong tình huống này đều khó tránh khỏi giựt mình, mà
lần này không chỉ một người lao đến.

Lúc ấy Thiết Chấn Thiên vội lao theo Mã Như
Long, giơ đôi thiết thủ ra. Mục tiêu của y không phải Tuyệt Đại Sư, cũng chẳng
phải Bằng Siêu Phàm. Y đột nhiên ôm ngang hông Mã Như Long, ngón trỏ và ngón
giữa bấm vào huyệt bên hông, gầm lên một tiếng, y nhấc bổng Mã Như Long ném qua
đầu ngược ra phía sau lưng y.

Thiết Chấn Thiên nhất quyết phải ngăn chận Mã
Như Long, bởi y nhìn thấy đôi tay như móng vuốt chim ưng của Tuyệt Đại Sư đã
biến từ màu tái xanh sang đỏ sậm. Cả những đường gân trên tay cũng đổi sang sắc
đỏ, như màu đỏ ảm đạm của mặt trời lặn lúc hoàng hôn. Chẳng ai biết rõ mức đáng
sợ của Tam Dương Tuyệt Hộ Thủ hơn Thiết Chấn Thiên, bản thân y cũng đã có kinh
nghiệm đau đớn ấy. Y không thể để Mã Như Long mạo hiểm!

Tuyệt Đại Sư vốn đã dợm đứng lên, lại từ từ
ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Thiết Chấn Thiên và Mã Như Long:

-
Người này là ai?

-
Là một bằng hữu.

-
Chẳng ngờ ngươi cũng còn có bằng hữu.

Thiết
Chấn Thiên cất tiếng cười cuồng dại:

-
Thiết mỗ tuy giết người không đếm xuể, kết thù vô số, nhưng bè bạn không ít hơn
lão trọc ngươi đâu, loại bằng hữu như thế, lão chẳng có được lấy một người!

Tuyệt
Đại Sư lạnh lùng trừng trừng nhìn y khá lâu, mới quay sang Mã Như Long, lúc này
vừa đứng dậy:

-
Thí chủ quả thật là bạn của hắn ư?

-
Phải!

-
Thí chủ liều mạng vì hắn?


Như Long nói:

-
Ta liều mạng của ta, ta còn một mạng có thể liều được.

Y
không cố ý thay đổi giọng nói, nhưng thanh âm của y đã biến đổi.

Tuyệt
Đại Sư không nhận ra giọng của Mã Như Long, thế nên lại hỏi:

-
Thí chủ có biết vì sao bần tăng nhất định truy sát hắn chăng?

Mã Như Long không biết.

Tuyệt Đại Sư lại hỏi:

- Thí chủ có biết Dương gia Tam Huynh Đệ có
tiếng "huynh hữu đệ cung, hiếu nghĩa vô song" chăng?

Mã Như Long chắc chắn biết. Ba anh em Dương
gia thuộc võ lâm đại hào kiệt vùng Hà Đông, cả ba đều giống nhau, giàu có, nổi
danh, tính tình hào sảng, nghĩa khí, hiếu thuận. Họ cùng ngụ tại một trang
viện, luân lưu phụng dưỡng song thân.

Tuyệt Đại Sư thần sắc trầm trọng, lại nói:

- Thí chủ có biết là cả nhà Dương gia lớn nhỏ
hai mươi chín nam nhân đều chết dưới đao của Thiết Chấn Thiên chăng? Mười bảy nữ
nhân đều bị hắn bán ra biên cương làm nô tỳ trong trại lính.

Thiết Toàn Nghĩa vụt kêu lớn:

- Lão có biết tại sao đại ca ta phải làm như
vậy chăng?

Giọng của y trở nên thê lương:

- Lão có biết ba anh em họ Dương đã dùng cách
gì đối phó với cha mẹ vợ con của ta chăng?

Tuyệt Đại Sư cười nhạt:

- Đó là báo ứng của ngươi!

Thiết Chấn Thiên chen vào:

- Đó cũng là báo ứng cho nhà họ Dương. Nam
nhân nhà họ Dương do Thiết mỗ giết, nữ nhân do mỗ bán, không can dự đến người
khác.

Y đưa tay chỉ những người theo Tuyệt Đại Sư
đến đây, những người đang trợn mắt chờ đoạt mạng y:

- Đám người này đương nhiên là thân thích
bằng hữu của Dương gia, đều biết ta đã bị trúng chưởng của lão, họ càng biết rõ
là nếu giết được ta thì coi như họ đã làm được một việc nghĩa đáng hãnh diện.
Còn lão không tranh với họ chỉ vì đã nổi danh đại hiệp, nên ra vẻ rộng rãi.

Tuyệt Đại Sư không phủ nhận.

Thiết Chấn Thiên gằn giọng nói tiếp:

- Nhưng Thiết mỗ chưa chết, bọn chúng muốn
lấy mạng Thiết mỗ chẳng phải dễ, chí ít mỗ cũng lấy được thủ cấp của dăm ba
mạng!

Tuyệt Đại Sư đáp:

- Họ chỉ muốn đòi lại công đạo, nếu vì bạn
báo thù mà chết cũng không oán than, ta chẳng thể ngăn cản họ, cũng bất tất
phải làm thế.

Thiết Chấn Thiên hỏi:

- Hòa thượng có muốn ta giúp bọn chúng toại
nguyện chăng?

Y đưa tay chỉ vào Mã Như Long:

- Việc ta làm không liên hệ đến người này,
chỉ cần lão để cho y đi, thì tùy ý lão kêu ai đến lấy đầu ta, ta cũng không
đánh trả.

Tuyệt Đại Sư lạnh lùng nhìn Thiết Chấn Thiên
rất lâu, mới chuyển sang Mã Như Long:

- Trước ngày hôm nay, dường như bần tăng chưa
từng gặp thí chủ, xem ra thí chủ không giống kẻ ác.

Mã Như Long chỉ nghe mà không nói gì, không
hỏi cũng không phủ nhận.

- Thí chủ quen Thiết Chấn Thiên từ lúc nào?

Mã Như Long đáp:

- Không lâu lắm.

-
Không lâu là bao lâu?

Thiết
Chấn Thiên lại chen vào:

-
Y quen Thiết mỗ chưa đến một ngày.

Tuyệt
Đại Sư thở dài:

-
Mới quen được chưa đầy một ngày mà dám liều mạng vì bạn, hạng người này thật
không có nhiều.

Ông
bỗng nhiên phất tay bảo Mã Như Long:

-
Thí chủ đi đi.


Như Long đứng đấy, không cử động. Tuyệt Đại Sư cũng chăm chú nhìn y một buổi,
bèn hỏi:

-
Thí chủ không đi?


Như Long nói chắc như đinh đóng cột:

-
Ta không đi, nhất quyết không đi!

Thiết
Chấn Thiên lại la lớn:

-
Y đi mà, y sẽ đi liền.

Giọng
nói Mã Như Long trở nên rất bình tĩnh, kiên quyết:

-
Muốn ta đi chỉ có một cách, giết ta rồi khiên đi!

Tuyệt
Đại Sư lạnh nhạt nói:

-
Muốn giết thí chủ không khó, lúc nãy nếu không có người kéo thí chủ lại, thì
bây giờ hẳn đã được khiên đi!

-
Ta biết.

-
Thí chủ nhất định muốn người khiên đi à?

-
Nhất định!

-
Tại sao?

-
Chẳng vì sao cả!

Câu
trả lời này không đúng lắm. Một người có thể muốn kết bạn "chẳng vì sao
cả", chẳng tính toán lợi hại, không hỏi hậu quả, cũng không có mục đích.
Tuy nhiên khi đã quen rồi, thì những gì mình làm cho bạn đã không còn là
"chẳng vì sao cả", mà vì một tình cảm khó diễn tả được. Vì lòng can
đảm và nghĩa khí, biết chuyện phải làm mà quyết không hối hận; vì lương tri của
chính mình, để nửa đêm thức giấc không bị mất ngủ. Vì muốn sống sao cho tự vấn
lương tâm không hổ thẹn, muốn chết cũng chết sao cho lòng không hối tiếc.

Chẳng
vì sao à? Vì cái gì? Thành thì sao? Bại thì sao? Sống ra sao? Chết thế
nào? Dù thành hoặc bại cũng không hối tiếc!

Sinh dã bất hồi đầu, tử dã bất hồi đầu!

Bất hồi đầu, cũng không cúi đầu!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3