Chuyện trại Fear - Chương 20 - 21 - 22 - 23 - 24 - 25 - 26 (Hết)

Chương 20

Tôi tuyệt vọng cào cấu
cuống họng mình.

- Khí. - tôi khò khè. -
Không khí!

- Ha, ha, ha, ha, ha!

Lũ quỉ cười ầm ĩ bên
tai tôi.

- Chúng mày không bao
giờ tháo được cái vòng ấy ra!

Amy chế giễu:

- Chúng mày là người
của bọn tao rồi!

Ánh sáng bùng lên, nhảy
nhót trước mắt. Tôi ngồi phịch lên chiếc bàn picnic. Đến rồi! Tôi nghĩ. Mình
đang chết dần.

Bỗng nhiên tôi thấy ai
đó chộp lấy cổ tôi và kéo rất mạnh.

Caroline!

Cô ấy lại kéo thật
mạnh. Mạnh hơn cả lần trước.

Roạc!

Chiếc vòng đứt đôi.

Một luồng khí lạnh tràn
ùa vào hai lá phổi đang bỏng rát.

Tôi ngã phịch xuống nền
đất cố hớp từng ngụm lớn không khí.

Tôi ngẩng đầu muốn cảm
ơn Caroline. Nhưng cô ấy cũng ngã xô vào bàn picnic.

Cả hai tay cô ấy đang
ôm lấy cổ.

Khuôn mặt cô ấy xanh
tái dần đi.

Cái vòng cổ của
Caroline! Cô ấy cũng đang bị thít cổ. Caroline ngáp ngáp khi cố hớp lấy vài
ngụm không khí.

Tôi lao về phía
Caroline. Tôi cố hết sức lông tay vào chiếc vòng cổ chết chóc. Tôi giật mạnh
hết sức.

Roạc.

Cái vòng vỡ đôi.

Cô ấy cúi gập về phía
trước hổn hển.

- Caroline, - tôi thì
thầm. - Cậu đã cứu tớ. Cậu cứu sống tớ.

Amy nhào tới giữa hai
đứa chúng tôi. Nó hầm hầm giận dữ. Hai con mắt gớm ghiếc của nó trừng trừng
nhìn lóe lên những vằn đỏ độc ác.

- Thôi đủ rồi! - Giọng
nó vang vọng cả khu rừng. - Đến kỳ thử thách cuối cùng rồi.

- Ôi, không! - Caroline
rền rĩ.

Amy chỉ tay vào lùm
cây. Một hồ nước rộng lớn đen ngòm mờ mờ ở đó.

- Để lấy được huy hiệu
bơi lội, - nó gầm gừ. - Chúng mày phải bơi vượt qua hồ Fear!

Chương 21

Hồ Fear đen hơn bất cứ
nước hồ nào tôi từng biết. Thậm chí dân cư ở Waynesbridge cũng biết là không ai
bơi ở hồ này. Nước hồ buốt giá. Nó không bao giờ ấm ngay cả giữa mùa hè.

Đó chưa phải là tất cả.
Người ta nói rằng giá lạnh chưa phải điều tồi tệ nhất ở hồ Fear mà tôi thì chưa
được biết điều tồi tệ nhất đó là cái gì.

Tôi rùng mình. Không
hiểu những gì hãi hùng đang chực sẵn trong làn nước lạnh giá.

Lũ thần trùng Trại Fear
dẫn chúng tôi đến bên bờ hồ. Caroline và tôi cởi giầy và thò mấy ngón chân
xuống hồ.

Tôi giật bắn mình lùi
lại. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

- Đá! - Tôi hổn hển. -
Nước đá!

- Lizzy! - Răng
Caroline va lập cập, chân tung tẩy cho ấm lên. - Cái hồ này lạnh quá. Chỉ năm
phút ngâm dưới đó, chúng mình hết sống rồi!

Tôi liếc qua vai nhìn
bọn thần trùng. Chúng đứng thành hàng lặng lẽ dòm chúng tôi.

- Tiến hành đi. - Amy
gầm gừ.

Lũ quỉ tiến tới phía
chúng tôi. Những cánh tay, quều quào lùa hai đứa bước xuống hồ.

Caroline và tôi bước
dần xuống, nước hồ ngập đến hông.

Tôi rên lên:

- Lạ... ạnh quá!

- Ôi! - Caroline gầm
gừ. - Thật khủng khiếp!

- Bọn mình phải... phải
đi... i... i - Tôi sụt sịt qua hàm răng đang va vào nhau lập cập. - Phải bơi
sang b... bờ... ờ bên ki... a...

Đừng nghĩ tới cái lạnh
nữa, tôi tự ra lệnh cho chính mình. Bơi đi!

Tôi vung tay qua đầu
chuẩn bị cử động trườn sấp đầu tiên.

Cái gì thế?

Có con gì đó cọ vào
chân tôi.

Tôi quay một vòng, đập
loạn mặt nước.

- Lizzy? Cái gì thế? -
Caroline bật khóc.

- Có cái gì đó động vào
chân tớ. - Tôi hổn hển, cố gắng nhìn xem có con gì trong lòng hồ tối đen âm u
này không?

Đấy! Có con gì đó lại
vừa chạm vào chân tôi. Con gì cọ khá mạnh.

- Caroline! - Tôi hét
lên, quẫy mạnh chân hết sức mình. - Có gì ở trong hồ đấy!

Tôi quay phải. Rồi xoay
trái. Cố nhìn xuyên qua làn nước.

Có cái gì đó đang cuốn
quanh mắt cá chân tôi: Hút, kéo tôi cuống đáy hồ.

- Cứu với! - Tôi thét
to.

- Gì thế? - Caroline
rền rĩ.

- Không biết nữa! Tớ
không thấy gì cả.

Tôi liều mạng đạp một
cái thật mạnh và thoát khỏi thứ gì đó vừa quấn quanh chân tôi.

Ngay lập tức tôi sải
tay bơi sang bờ bên kia.

Caroline bơi ngay sau
tôi.

Tai tôi đập lùng bùng.
Tiếng động duy nhất mà tôi cảm nhận thấy là tiếng nước vỗ khi tay tôi khỏa vào
làn nước.

Chúng tôi bơi cật lực
và đột nhiên bờ đối diện hiện lờ mờ trong tầm mắt. Được rồi!

Chỉ một tí nữa thôi, Tôi thầm nhủ.
Tôi bơi còn nhanh hơn cả ban nãy.

Đột nhiên tai tôi nghe
thấy tiếng thét.

- Cứu tớ, Lizzy! -
Tiếng Caroline. - Nó bắt được tớ rồi!

Tôi quay phắt đầu lại.

Chỉ kịp nhìn thấy
Caroline chìm xuống dưới mặt nước hồ Fear.

Chương 22

- Caroline! - Tôi thét.

Mặt hồ phẳng như gương.
Chẳng thấy tăm hơi Caroline đâu cả.

Tôi hít một hơi thật
sâu đầy phổi và lặn sâu xuống hồ!

Tôi không thấy gì cả.
Tôi bơi tới một cách hú dọa, cố xem có chạm được Caroline hay không.

Không có cô ấy.

Tôi quay ngang và lặn
theo hướng khác, bổ nhào vào làn nước trước mặt. Nước lạnh buốt thấu da thịt
tôi.

Bạn ấy ở đâu nhỉ? Tôi
cố tìm một cách vô vọng. Tôi không thể lặn lâu hơn nữa. Người tôi sắp đóng
băng!

Tôi lại đổi hướng định
tìm hú dọa nhưng cơ thể tôi không thể chịu thêm một giây nào nữa. Phổi tôi như
bốc cháy vì thiếu dưỡng khí. Tôi phải ngoi lên để thở.

Đạp một phát, người tôi
vọt lên mặt nước.

Hít một hơi thật sâu,
tôi chuẩn bị lặn lần nữa thì có cái gì đó nổi lên làm nước bắn tung tóe chỉ
cách tôi vài mét.

Caroline!

- Lizzy! - Cô ấy lắp
bắp. - Nó... bắt... được tớ rồi!

- Con gì bắt cậu? - Tôi
hét.

- Đi tìm người cứu đi!
- Caroline la to.

Và cô ấy lại biến mất
trong làn nước giá lạnh.

Tôi bơi hết tốc lực vào
bờ.

Cầu cứu, tôi vừa bơi
vừa nghĩ. Phải gọi người cứu.

Toàn thân tôi lạnh tê
tái. Vì thế mà tôi không cảm thấy cái gì đó đang cuốn lấy mắt cá chân tôi.

Tôi bắt đầu đặt chân
được xuống đáy thì bỗng nhiên bị cái gì đó giật mạnh chân.

Tôi nhìn xuống - và
thấy:

Một cái xúc tu mực
khổng lồ, cáu đen đang trườn quấn lên đùi tôi.

Kéo tôi trở lại xuống
nước

Chương 23

- Không! - Tôi hét.

Tôi lắc, đạp chân. Cái
xúc tu trơn tuột cuốn ngày càng chặt, kéo tôi xuống. Tôi cố trườn về phía bờ
hồ, chụp lấy bất cứ thứ gì có thể, que, rễ cây hay bất cứ thứ gì!

Vô vọng. Càng vật lộn,
con quái vật hồ Fear kéo tôi càng mạnh. Cái xúc tu cuốn lên cao hơn tới tận
hông của tôi.

Tôi nhìn con vật rõ
hơn. Loại mực khổng lồ gớm ghiếc. Những mạch máu đập phập phồng dưới lớp da
nhớt nhát của nó.

Tôi dùng nắm đấm thụi
vào con bạch tuộc, cố giải thoát mình.

Nó xiết chặt vòng cuốn.

Ba cái xúc tu nữa xé
nước hung hãn lao lên chộp lấy người tôi.

Pạch! Tay tôi trượt va
phải cái gì đó dưới đáy hồ gần bờ rất cứng.

Tôi chộp ngay, đó là
một hòn đá sắc cạnh.

Tôi nâng lên và đập
mạnh vào xúc tu con bạch tuộc. Đập như điên dại.

Một tiếng rú đau đớn
vang cả rừng Fear. Hồ Fear ầm ầm sủi bọt, nước bắn tung tóe.

Cái vòi quấn ở hông tôi
lỏng dần.

Và nó chìm vào trong
lòng hồ - cùng lúc thấy Caroline nổi lên!

Vừa ho vừa khạc, cô ấy
cố bơi vào bờ. Tôi vươn ra đón Caroline. Cả hai đứa nằm vật xuống bờ hồ đầy bìn
sình tanh nồng.

Tôi đã đạp, quẫy, vật
lộn khi con bạch tuộc cuốn lấy tôi. Giờ đây toàn thân tôi mỏi rã rời nhưng tôi
còn sống. Và chúng tôi đã vượt qua hồ!

Amy và mấy con quỉ Trại
Fear khác bước ra khỏi rừng, chúng xếp thành vòng tròn bán nguyệt bao quanh
chúng tôi. Tôi ngẩng đầu một cách nặng nhọc nhìn bọn nó.

- Bọn tao làm được rồi.
- Tôi thốt lên từng tiếng. - Bọn tao lấy được tất cả các huy hiệu rồi. Chúng
tao đi đây.

- Ồ! - Amy nói với
giọng cười xin lỗi. - Bọn ta có nói rằng nếu vượt qua mọi thử thách, chúng tao
sẽ thả mày đâu?

Tôi nghe như sét đánh
ngang tai. Tôi nhìn thẳng vào mắt Amy.

- Có! - Tôi hét lên. -
Chúng mày đã tuyên bố như vậy.

- Ồ, không... không. -
Amy gù gù. - Những gì chúng tao muốn nói là: Nếu bọn mày vượt qua các thử thách
của chúng tao, chúng tao sẽ không để mày đi!

Chương 24

-
Không! - Caroline run
rẩy. - Thả bọn tao ra. Đấy là giao kèo mà!

- Giao kèo? - Amy nhại
lại. - Thần trùng trại Fear chẳng giao kèo với ai bao giờ!

Priscilla đặt một tay
lên ngực nó:

- Bây giờ là lễ chúc
mừng vượt qua thử thách.

Trudy vươn bộ mặt thối
rữa của nó sát mặt tôi và thì thầm:

- Giờ đây mày sẽ trở
thành thần trùng Trại Fear mãi mãi!

Lũ thần trùng kinh tởm
dồn chúng tôi lại đống lửa trại. Chúng xô hai đứa tôi xuống đất. Sau đó kết
thành một vòng tròn từ từ xoay quanh chúng tôi - và bắt đầu hát.

Mười ba cô gái
cắm trại đêm,

Rừng thì tối,
dưới chân là bùn êm

Tim tôi đập thình thịch
trong lồng ngực. Mình phải làm ngay cái gì đó. Trước khi quá muộn.

Nhưng bài hát. Nó nghe
có vẻ quá dịu dàng...

Tôi cảm thấy thân tôi
bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu bài hát.

Không được, tôi nghĩ.
Tôi phải đưa cả hai đứa bọn tôi ra khỏi đây!

Tôi cố đứng yên. Nhưng
tôi không thể! Tôi không thể làm gì ngoại trừ việc nghe chúng hát.

Lũ quỉ vẫn tiếp tục
hát:

Mười ba gia
đình mặc áo tang

Mười ba cô gái
lang thang không về.

Chúng đang làm tâm hồn
chúng tôi mê mẩn. Tôi bỗng nhận ra và cố không rơi vào trạng thái đấy.

Tôi bịt tai và hét:

- Đừng nghe, Caroline,
đừng nghe!

Tôi nhắm nghiền mắt khi
lũ quỉ hát về những con mắt thôi rữa.

Tôi cố nghĩ về trường
học. Gia đình tôi. Về căn phòng ngủ của tôi. Nhưng dù cố thế nào, đầu tôi vẫn
vang lên tiếng hát của bọn quỉ.

Một cảm giác đen tối,
tội lỗi tràn ngập con người tôi. Cảm giác y hệt khi tôi nấp trong Đêm Chơi
Khăm. Nó tràn ngập suy nghĩ của tôi.

Bên cạnh, Caroline rên
rỉ.

Tôi quay sang bạn ấy -
và trong ánh lửa bập bùng mặt cô ấy đang thay đổi.

Hai con mắt Caroline
lồi ra và chuyển dần sang màu vàng. Tròng mắt trợn ngược.

Hai khóe môi nhếch ra
một nụ cười khó coi.

Vết thương trên trán
Caroline nứt toác. Da cô ấy bắt đầu nhăn nheo và tróc ra từng mảng.

- Không! - tôi thét lên
với lũ thần trùng Trại Fear. - Tao không cho phép chúng mày làm thế.

Tôi lao tới Caroline.
Chộp lấy vai cô ấy và lắc thật mạnh.

- Đừng nghe nữa! - Tôi
quát lên. - Nghĩ cái gì khác đi. Hát bài khác!

Bài hát của lũ thần
trùng lại nghe to, nhanh hơn:

Mười ba cô gái muốn trả
thù.

Không chủ ý, tôi hát
luôn bất cứ từ nào xuất hiện trong đầu.

- Chúng ta là bạn thân
nhất của nhau! - Tôi hát át cả tiếng hát của lũ thần trùng.

Bạn của nhau mãi mãi.

Caroline nhìn tôi hấp háy.

- Hát đi Caroline! Hát
nào! TỐT NHẤT, bạn thân nhất! - Tôi hét lên. Và tôi bắt nhịp lại cả bài. -
Chúng ta là bạn thân, bạn của nhau mãi mãi...

- THÂN NHẤT. - Caroline
lẩm bẩm qua cặp môi sưng phồng - Bạn thân.

- Được lắm! - Tôi hét
lên sung sướng. - Nữa đi, Caroline, hát nữa đi!

Caroline đồng thanh hát
lại bài hát với tôi.

Có tác dụng không nhỉ?

Tôi nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt gớm ghiếc của Caroline.

Cái lỗ trên trán cô ấy
dần bé lại.

Và biến mất.

Phát huy rồi. Bài hát
của bọn tôi có tác dụng rồi!

Lũ thần trùng ngừng
hát.

- Không! - Amy rít lên.
- Khô... ông!

Caroline và tôi lại hát
bài hát của hai đứa - lần này hát to hết cỡ:

CHÚNG TA LÀ BẠN THÂN

- Câm ngay! - Bọn quỉ
rền rĩ.

Mặt Caroline đã trở lại
bình thường.

BẠN CỦA NHAU MÃI MÃI!

Cô ấy cười với tôi và
hét tướng lên:

- RẤT THÂN!

Giọng Caroline như dài
ra. Nụ cười trên môi vụt tắt. Cô ấy nhìn qua vai tôi với vẻ mặt hoảng sợ.

Tôi ngoái lại ngọn lửa
trại đằng sau.

Tôi buột miệng khô
khốc:

- Ối chà!

Phía trên ngọn lửa có
một người, là Pearl!

Chương 25

Pearl lượn trên đầu
chúng tôi. Cô ấy mặc đồng phục của nhóm và một cái băng vải tím quàng chéo qua.

Nhưng tôi lại có thể
nhìn xuyên qua cô ấy, rõ cả mấy cái cây xung quanh khu đất trống.

Pearl không còn là con
thần trùng nữa. Cô ấy đã là một con ma.

- Tụi mày thua rồi! -
Cô ấy rống lên.

- Không! - Tôi hét lên.
- Chúng tao thắng rồi.

- Không phải các cậu. -
Pearl từ từ quay đầu nhìn vào nhóm cũ của cô ấy. - Tụi mày! - Cô ấy đưa ngón
tay sương khói, ảo ảnh của mình chỉ vào Amy và toàn bộ nhóm thần trùng Trại Fear.
- Tất cả chúng mày thua rồi!

Amy khựng lại sợ hãi:

- Ngươi làm gì ở đây? -
Nó lắp bắp. - Bọn ta
đã hủy diệt ngươi như đã hủy diệt Rose rồi cơ mà!

Giọng Pearl buột ra
vang vọng rừng cây:

- Đồ ngu! Bọn mày hủy
được thể xác ta nhưng không hủy được ta! Ta là thủ lĩnh của nhóm. Ta luôn luôn
là thành viên của nhóm mười ba!

- Tao đã bảo là không
thoát được nó đâu mà! - Trudy rít lên với Amy. - Nhưng mày không nghe.

- Câm mồm! - Amy gầm
lên.

Pearl bồng bềnh trôi
đến gần Amy.

- Kẻ đáng trách là Amy.
Vì nó, bọn ta đã không có con số thành viên phù hợp. Nhưng tất cả chúng mày đã
làm theo lời Amy. Tất cả bọn mày đã phá luật chơi - Pearl bỗng rống lên.

- Giờ tất cả bọn mày
phải trả giá!

Amy quỳ sụp xuống.

- Không!

- Đúng thế! - Pearl giơ
cánh tay chỉ còn xương về phía Amy ra lệnh. - Thần trùng Trại Fear, ĐIỂM SỐ!

Amy chắp hai tay lại
với nhau:

- Xin đừng ép tôi!

Pearl ưỡn người hít một
hơi thật sâu, gầm lên:

- MỘT!

Cả lũ thần trùng Trại
Fear nhìn Pearl chằm chằm. Trên những khuôn mặt ghê tởm của chúng lộ ra nỗi sợ
hãi thực sự.

Chúng sợ cái gì? Điều
gì sẽ xảy ra nếu chúng điểm danh?

Pearl trôi sát Amy:

- Ta đếm - MỘT!

Amy ôm đầu rền rĩ:

- HAI!

- BA! - Priscilla thút
thít.

- BỐN! - Trudy bật
khóc.

Sấm rền rĩ trên không.
Bọn thần trùng vẫn đếm tiếp:

- NĂM!

- SÁU!

Tôi quan sát chúng cố
khớp tên từng đứa với mặt.

Nhóm lẽ ra phải là chỉ
có mười ba thành viên. Đó là chìa khóa của vấn đề, tôi biết vậy. Nhưng vấn đề
gì?

Sấm lại nổi lên, gần
trại hơn.

Violet là thần trùng
cuối cùng lên tiếng:

- MƯỜI HAI!

Cả lũ quỉ quay lại nhìn
Caroline và tôi.

Pearl bay đến chỗ tôi:

- Đếm đi! - Cô ấy đề
nghị.

- MƯỜI BA! - Tôi hét.

Sét đánh đổ ầm một cây
to cách đó vài mét. Bầu trời ngang dọc toàn tia chớp.

- Đến cậu! - Pearl chỉ
vào Caroline.

Caroline giương mắt
nhìn trống rỗng rùng mình.

Tôi chộp lấy vai cô ấy,
lắc mạnh:

- Nói đi, Caroline! -
Tôi ra lệnh. - Nói - Mười bốn!

Nhưng Caroline không
thốt ra được một lời.

Chương 26

- Nói đi! - Tôi thét
lên. - Nói đi!

Cả thân hình Caroline
run lập cập, mắt dán vào Pearl.

Tôi lắc mạnh cô ấy:

- Caroline! Cậu phải
nói! Tớ xin cậu! Cậu phải hét lên.

Caroline chớp mắt:

- MƯỜI BỐN! - Cô ấy hét
to.

Crrắc! Tia chớp đánh
thẳng xuống trại. Rầm.

Sấm chớp nổi lên nhớp
nhoáng dày đặc khoảng trống. Mặt đất dưới chân tôi nâng lên. Caroline và tôi bị
hất tung lên trời. Ầm! Chúng tôi rơi xuống mặt đấy, xương ê ẩm.

Amy và lũ thần trùng
Trại Fear kêu thét đau đớn. Tôi lộn lại và nhìn về phía chúng.

Nhưng không còn ai ở
đó.

Lũ thần trùng Trại Fear
đã biến mất.

- Chúng đi rồi. - Tôi
hổn hển. - Bọn thần trùng đi rồi!

- Không phải tất cả bọn
chúng. - Caroline sửa lại. Cô ấy giật tay tôi và chỉ cho tôi xem.

Pearl vẫn còn đó, bập
bùng trên ngọn lửa trại.

Cô ấy cười một nụ cười
ma quái với chúng tôi:

- Mười bốn! - Cô ấy rú
lên. - Bọn ta không thể có mười bốn cô gái. Điều này phạm luật!

Sau đó Pearl vọt lên
trời, mất dạng trong đêm tối.

Lửa trại cũng phụt tắt.

Chúng tôi đứng chìm
trong đêm tối mênh mông.

Bỗng có vệt sáng vàng
chiếu vào mắt tôi.

- Ôi, không! - Tôi rên
rỉ. Caroline và tôi ôm chặt lấy nhau. Cái gì nữa đây.

- Lizzy? - Một giọng
quen thuộc cất lên.

- Lizzy, con ở đâu? -
Lại một giọng nữa.

Tôi buông Caroline ra:

- Mẹ? Bố?

Tôi chạy ào đến chỗ bố
mẹ tôi.

- Mẹ? Bố? - Tôi hét
lên. - Bố mẹ làm gì ở đây?

- Trung tâm khí tượng
thủy văn dự báo sẽ có giông bão ở vùng này. - Mẹ giải thích. - Bố mẹ nghĩ rằng
con cắm trại đêm trong rừng không an toàn. Bố mẹ đến đón con về.

- Con sẽ không bao giờ
cắm trại trong khu rừng này nữa! - Tôi nói xong, nhảy lên quàng tay vào cổ mẹ.

- Lizzy, các bạn khác
trong nhóm Hướng đạo sinh đâu? - Bố tôi cau mày hỏi.

- Họ... họ... họ vừa đi
xong. - Tôi đáp.

Chậc, thực ra thì lũ
kia cũng vừa đi thật. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach. Com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]

- Thế nên bọn cháu rất
mừng khi thấy hai bác. - Caroline bổ sung.

Chúng tôi theo bố mẹ ra
khỏi rừng, lên xe ô tô nhà tôi. Khi xe đang chạy tới cầu Mill, mẹ tôi bỗng quay
lại:

- Này Lizzy, mẹ suýt
quên. Có ai gửi thư cho con này.

Mẹ đưa phong bì vòng
qua ghế sau. Tôi mở phong bì và đọc rõ to:

- Mời tham gia Câu lạc
bộ Hài kịch Shadyside.

Hừm, tôi thầm nghĩ. Câu
lạc bộ hài kịch - nghe có vẻ vui đấy. Hay là...

- Đừng có tơ tưởng gì
hết. - Caroline giằng lá thư trong tay tôi. Cô ấy xé tan lá thư thành mảnh vụn
và vứt ra ngoài cửa sổ. - Chúng mình đã hiểu loại câu lạc bộ này rồi.

- Và phố Fear nữa chứ.
- Tôi bổ sung, ngoái lại nhìn đống giấy vụn bay tung tóe sau xe.

- Đúng thế, - Caroline
quàng tay qua cổ tôi. - Không có phố Fear, không có câu lạc bộ. Từ giờ trở đi,
chỉ có cậu và tớ.

- Các con nhìn kìa. -
Mẹ gọi to và chỉ ra cửa sổ.

Tôi liếc ra và giật
thót người.

- Chào các cô gái! -
Người lái xe cho lũ thần trùng Trại Fear đang đứng trên cầu Mill vẫy tay. - Hẹn
gặp tối mai nhé.

Hết

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

sienna – Du CaMint

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3