Ma Đao - Hồi 10 - Phần 1

Hồi
10: Ma nữ

Lão nhân nhỏ bé tay roi không ngừng, vóc dáng của y, tuổi
tác của y mà cầm chiếc roi như thế đều làm cho người ta bất ngờ, huống chi còn
thêm cái dáng lùn tịt buồn cười?

Thiếu nữ dưới chiếc roi của y lăn lộn không ngớt, kêu gào
liên tiếp, vẻ khoái lạc càng gia tăng.

Lão nhân nhỏ bé nghiến răng nghiến lợi, càng đánh nhanh hơn.
Tấm sa mỏng rách toang dưới roi của lão nhân nhỏ bé, từng mảnh từng mảnh bay
bay, thân thể thiếu nữ dần lộ ra, dưới ánh sáng đỏ như máu vẫn mịn màng, khiến
người ta có cảm giác không yên, cảm thấy người run lên.

Từng giọt từng giọt mồ hôi ứa ra long lanh như pha lê trên
da, thiếu nữ đã lộ vẻ mệt mỏi, cử động chậm lại.

Chiếc roi của lão nhân nhỏ bé chợt cuốn tới, quấn chặt hai
cổ tay thiếu nữ, kéo một cái.

Thiếu nữ rên một tiếng, toàn thân bị kéo lên, chiếc roi hạ
xuống, vừa đúng mắc vào một chiếc móc sắt trên cột.

Kế đó, lão nhân nhỏ bé lấy đầu roi trong tay buộc vào cột,
thắt một cái nút.

Thiếu nữ bị buộc vào cột, chân vẫn đạp trên chiếc nệm, thút
thít kêu khóc, càng làm rạo rực lòng người.

Lão nhân nhỏ bé nằm soài trên nệm, thở dốc như sắp chết.

Kế đó y xoay người lại, dang tay chân ra, nằm ngửa trên nệm,
xem ra dường như y đã vô cùng mệt mỏi, toàn thân rã rời, lại dường như vô cùng
thỏa mãn.

Thẩm Thăng Y đến lúc ấy vẫn không lên tiếng, Trương Thiên Hộ
lại chợt hỏi:

- Thấy chưa?

Liễu Trường Phong nói ngay:

- Lão già nhỏ bé này xem ra không động đậy nổi nữa, chẳng lẽ
chúng ta lại cứ tiếp tục nhìn thế này à?

Sở Liệt cười ngất nói:

- Chúng ta đúng là một bọn già mất nết, cái trò này lẽ ra
phải để cho bọn trẻ xem mới phải.

Thẩm Thăng Y thản nhiên nói:

- Tốt lắm, ta cũng cần co dãn gân cốt một chút.

Nãy giờ họ đều không dám làm kinh động lão nhân nhỏ bé và
thiếu nữ, giọng nói rất thấp.

Vừa nói xong, Thẩm Thăng Y từ từ đứng thẳng dậy, bọn Trương
Thiên Hộ bốn người cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Năm người đều là loại cao thủ trong hạng cao thủ, nếu liên
thủ tấn công, trong thiên hạ chắc không có ai chống nổi, trong vòng vây của họ,
lão nhân nhỏ bé kia có thể nói là mọc cánh cũng khó bay thoát.

Nhưng đúng lúc ấy, tình thế lại có sự thay đổi.

Lão nhân nhỏ bé đã nhắm mắt, nhưng khi Thẩm Thăng Y vừa đứng
thẳng dậy, y lại mở mắt ra.

Xem ra dường như y đột nhiên gặp phải việc gì rất đáng sợ,
Thẩm Thăng Y nhìn thấy, bất giác rất lạ lùng.

Lão nhân nhỏ bé dựa vào đâu mà biết bọn họ sắp ra tay?

Ngay bọn Trương Thiên Hộ bốn người cũng cho rằng y chợt mở
mắt là vì vậy.

Nhưng họ lập tức biết là không phải thế.

Đúng lúc ấy, tấm rèm ngọc khua lanh canh, một người như con
cọp điên hùng hổ xông nhanh vào.

Một thanh niên áo tía.

Nhìn kĩ khuôn mặt của thanh niên áo tía, không riêng gì Thẩm
Thăng Y mà cả bốn người bọn Trương Thiên Hộ cũng đều kinh ngạc, bất giác đứng
phắt cả dậy.

Không phải ai khác, mà là Ngải Phi Vũ! Khoái kiếm Ngải Phi
Vũ, Ngải Phi Vũ giết người mau lẹ trên Nam Hồ.

Kiếm của y vẫn còn trong vỏ, nhưng mắt lóe lửa giận đủ làm
người ta hoảng sợ.

Nếu nói lửa giận có thể đốt cháy được, lúc ấy lão nhân nhỏ
bé chắc phải biến thành tro.

Lão nhân nhỏ bé đã trỗi dậy, phóng lên co người núp sau một
chiếc cột.

Ngải Phi Vũ không đuổi, dừng lại cạnh thiếu nữ, trừng trừng
nhìn lão nhân nhỏ bé đầy vẻ tức giận, hai tay nắm chặt, dường như sẵn sàng tấn
công.

Thiếu nữ vốn muôn nét gợi tình, lúc bấy giờ đã bị một phen
hoảng sợ tan tác, nửa vành môi không những không phát ra được tiếng nào mà còn
không mấp máy đưược nữa.

Lão nhân nhỏ bé sau chiếc cột thò nửa đầu ra nhìn Ngải Phi
Vũ rồi thụt vào, dáng vẻ rất buồn cười.

Ngải Phi Vũ ngực nhô lên hạ xuống, chợt tức giận quát lớn:

- Bước ra đây!

Lão nhân nhỏ bé hai tay ôm ngực, giống như trái tim sợ quá
sắp vọt ra khỏi lồng ngực.

Rốt lại y cũng bước ra.

Ngải Phi Vũ chợt giơ tay chỉ một cái, chưa kịp mở miệng, lão
nhân nhỏ bé hai tay đã xua rối lên.

Dáng vẻ của y như rất sợ Ngải Phi Vũ.

... Ngải Phi Vũ với người này có quan hệ thế nào? Tại sao y
lại phẫn nộ xông vào như thế?

Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm, không lên tiếng kêu gọi gì, bốn
người bọn Trương Thiên Hộ cũng giữ im lặng, không ai động đậy.

Ngải Phi Vũ tay chỉ cũng giận quá phát run:

- Ngươi nói đi, ngươi làm như thế này là ý tứ gì? Nói!

Lão nhân nhỏ bé lại xua xua tay, hai tay chắp lên nhau, động
tác tuy nhiều, nhưng chẳng nói gì cả.

Ngải Phi Vũ lại quát lớn:

- Ngươi nói đi, nếu ngươi không giải thích được cho rõ ràng,
ta sẽ liều mạng với ngươi.

Lão nhân nhỏ bé hai tay lại xua rối lên:

- Đây không phải là chủ ý của ta.

Ngải Phi Vũ rít lên:

- Không phải ý của ngươi thì là ý ai?

Thẩm Thăng Y nghe tới đó vẫn không hiểu rõ, nhưng đã nghe
thấy một chuyện.

Ngải Phi Vũ này dung mạo rất giống Ngải Phi Vũ bạn thân của
chàng, nhưng giọng nói thì khác.

... Hay là Ngải Phi Vũ này đúng là giả mạo?

Ý nghĩ của chàng chưa dứt, lão nhân nhỏ bé đã nói:

- Ngươi nên biết rằng chuyện này chỉ có chủ nhân quyết định
được thôi.

Ngải Phi Vũ hét lên:

- Nói bậy! Chính miệng chủ nhân đã hứa đem Đại Đại cho ta,
chẳng lẽ lại nuốt lời?

Lão nhân nhỏ bé thở dài một tiếng. Ngải Phi Vũ quay sang
thiếu nữ:

- Đại Đại, sao cô lại theo y tới đây?

Thiếu nữ đôi môi run run, không nói ra lời.

Ngải Phi Vũ giẫm chân nhìn qua lão nhân nhỏ bé:

- Ngươi nói mau, là ai sai ngươi làm thế?

Lão nhân nhỏ bé nói:

- Ta chẳng nói rồi à?

- Không thể như vậy, chủ nhân đã hứa chuyện gì thì không bao
giờ thay đổi, nhất định ai đó cho ngươi tiền, muốn xem tay roi của ngươi, ngươi
tìm không được người nào khác bèn giả truyền mệnh lệnh lừa Đại Đại của ta tới
đây.

Lão nhân nhỏ bé chưa đáp. Ngải Phi Vũ đã nhìn qua lỗ tròn:

- Các ngươi nhìn đủ chưa, mau ra đây, nếu không thì ta móc
mắt các ngươi đấy.

Theo ánh mắt của y nhìn ra thì chỉ thấy dãy lỗ tròn tròn, dĩ
nhiên y không nhìn thấy phía sau dãy lỗ là những ai nên mới rít lên như thế.

Trương Thiên Hộ cười cười:

- Chúng ta ra thôi chứ?

Thẩm Thăng Y xua tay:

- Nhìn một lúc nữa đã.

- Được! - Trương Thiên Hộ không phản đối.

Đến lúc ấy, họ đã biết đây là chuyện gì rồi.

Thiếu nữ kia tên Đại Đại, đã được hứa gả cho Ngải Phi Vũ,
lão nhân nhỏ bé lại chọn cô ta để múa roi, chẳng lạ gì Ngải Phi Vũ bừng bừng
giận dữ, lập tức tìm tới hỏi tội.

Lão nhân nhỏ bé lập tức đằng hắng:

- Tại sao ngươi đối xử với khách như vậy?

Ngải Phi Vũ lại chỉ chỉ vào mặt lão nhân nhỏ bé:

- Tại sao không được như vậy? Đại Đại là của ta, không một
ai được động tới.

Lão nhân nhỏ bé lại thở dài:

- Đúng thế, Đại Đại vốn là của ngươi...

Ngải Phi Vũ dằn từng tiếng:

- Tại sao vốn là, chẳng lẽ hiện tại không phải à? Ngươi ăn
nói cho cẩn thận, nếu chọc giận ta, thì đừng lạ là ta không lịch sự với ngươi.

Lão nhân nhỏ bé dang tay ra:

- Ta nói thật, Đại Đại vốn là của ngươi, nhưng hiện tại thì
không phải.

Ngải Phi Vũ trầm giọng nói:

- Chỉ có một người có quyền nói câu ấy, là chủ nhân! - Tuy y
không nói ra, nhưng theo câu nói vừa rồi có thể thấy, y rất sợ sệt vị chủ nhân
kia.

Lão nhân nhỏ bé nhún vai:

- Đúng thế! Nếu không phải là do chủ nhân sai bảo, thì hạng
đầy tớ như ta làm sao được nói câu ấy?

Rốt lại Ngải Phi Vũ đã biến sắc.

Trương Thiên Hộ nhìn Thẩm Thăng Y:

- Y chỉ là một tên đầy tớ.

Thẩm Thăng Y trầm ngâm đáp:

- Theo lẽ thường mà suy đoán, thì chắc là thế. Nếu không
phải là đầy tớ thì đâu lí nào lại một mình vào nơi nguy hiểm?

Trương Thiên Hộ nói ngay:

- Chuyện này xem ra có vẻ kì quái?

Thẩm Thăng Y gật đầu, Trương Thiên Hộ nói:

- Thật ra còn nghi ngờ gì nữa, là cho tới hiện giờ, tất cả
hành động của chúng ta cũng đều nằm trong sự tính toán của tên chủ nhân.

Tần Độc Hạc lạnh lùng nói ngay:

- Bây giờ ngươi mới nghi ngờ à?

Liễu Trường Phong cười cười chen vào:

- Có ai nhận ra chủ ý của vị chủ nhân kia là gì không?

Trương Thiên Hộ nói:

- Bây giờ đã thấy qua chút ít rồi.

Thẩm Thăng Y cười một tiếng nói:

- Vị chủ nhân kia hi vọng chúng ta nhìn tiếp, tại sao chúng
ta không nhìn tiếp?

Sở Liệt ngờ vực nhìn họ, dường như chưa hiểu rõ lắm, nhưng
ông ta không hỏi, mười nàng Tư Mã Tiên Tiên bên cạnh dĩ nhiên cũng nghe rõ,
nghe tới đó cho dù không biết gì xảy ra trước lẽ ra cũng phải biết năm vị khách
này có mục đích khác.

Nhưng họ không có phản ứng gì khác, chỉ cùng năm vị khách
tiếp tục nhìn xem.

Sắc mặt Ngải Phi Vũ càng lúc càng khó coi, lão nhân nhỏ bé
nói một câu như thế khiến y trầm mặc một hồi, một lúc lâu mới nói:

- Không đúng.

Lão nhân nhỏ bé thở dài một tiếng:

- Rất nhiều người có cái tật xấu như ngươi, là quá tin vào
khả năng của mình, cho rằng mình rất quan trọng.

Ngải Phi Vũ cười nhạt:

- Ngươi nói rõ hơn một chút xem.

Lão nhân nhỏ bé nói:

- Ta theo chủ nhân đã lâu năm, đến giờ đây vẫn chưa nhìn
suốt được tâm ý của ông ta, nhưng cũng biết rõ một điều.

- Điều gì?

- Đối với ông ta, không có ai là thực sự quan trọng, trở về
sau thì ta không biết, nhưng đến hiện tại mà nói, chắc chắn là không có.

Ngải Phi Vũ chợt hỏi:

- Rốt lại là sao? Tại sao lại thế?

Lão nhân nhỏ bé nói:

- Rốt lại ngươi là người thông minh đấy.

Ngải Phi Vũ nói:

- Chuyện này ta từng hỏi qua ông ta, ông ta cũng không tỏ ý
phản đối.

- Nhưng đó cũng không chắc là tỏ ý tán thành.

- Ông ta nói là để ông ta suy nghĩ, theo kinh nghiệm của ta,
cái gọi là suy nghĩ ấy cũng là một sự tán thành.

Lão nhân nhỏ bé kiên quyết lắc đầu:

- Sai rồi! Suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, làm sao lại coi như nói
ra được chứ.

- Đã có tiền lệ rồi.

Lão nhân nhỏ bé cười cười:

- Ta biết ngươi nói đúng về chuyện ấy, nhưng có thể ngươi
không biết, là sau khi suy nghĩ, chủ nhân vẫn không đồng ý.

Ngải Phi Vũ sửng sốt.

Lão nhân nhỏ bé hỏi ngay:

- Trí nhớ của ngươi xưa nay không kém, dĩ nhiên không thể
không nhớ, cho đến hiện giờ chủ nhân vẫn chưa đồng ý, chỉ là còn suy nghĩ.

Ngải Phi Vũ trầm giọng nói:

- Nếu là không đồng ý, tại sao trước khi ta ra tay lần đầu,
lại không chịu ngăn cản?

Lão nhân nhỏ bé cười nói:

- Vì chuyện ngươi nói với chủ nhân thực ra không quan trọng.

Ngải Phi Vũ tức giận nói:

- Ngươi nói gì thì nói cho rõ xem nào.

Lão nhân nhỏ bé nói ngay:

- Vì là không quan trọng, nên chuyện của ngươi chủ nhân
chẳng suy nghĩ gì cả.

Ngải Phi Vũ lại sửng sốt.

Lão nhân nhỏ bé vẫn có dáng vẻ rụt rè, nhưng giọng nói cứ
cao dần lên:

- Không ngờ ngươi chưa được ông ta trả lời, mà cứ tự tiện ra
tay hành động.

- Thế tại sao ông ta không ngăn cản?

- Đó chỉ quái lạ ở chỗ người mà ông ta quan tâm, việc mà ông
ta giải quyết quá nhiều, vả lại ngươi hành động quả là có phần mau lẹ, nên lúc
ông ta muốn ngăn cấm thì chuyện đã xảy ra rồi.

Ngải Phi Vũ hai tay nắm chặt, không nói tiếng nào, lão nhân
nhỏ bé nói tiếp:

- Chỉ có một điều chủ nhân vừa ý, đó là võ công của ngươi
tăng tiến không ít.

Ngải Phi Vũ nói:

- Ta ngày ngày khổ luyện, cũng không làm trái ý chủ nhân,
nên mới có được kết quả như vậy.

Lão nhân nhỏ bé lắc lắc đầu:

- Ngay cả chủ nhân cũng vừa ý, thì dĩ nhiên ngươi cũng đắc
ý. Nếu không như thế, ngươi không thể thoát khỏi một trường tai họa.

Ngải Phi Vũ lẩm bẩm:

- Ông ta không đồng ý, thì nhất định cũng để ta được tròn
tâm nguyện.

- Chủ nhân có vẻ đồng ý như vậy, là vì lúc bấy giờ bất kể là
ngươi làm gì cũng chỉ là chuyện của riêng ngươi.

- Trước đó ta chưa từng thấy ông ta suy nghĩ chuyện gì lâu
đến thế.

- Nghe nói chỉ có ba ngày.

- Ba ngày không phải là một thời gian ngắn, trong ba ngày ta
đã ba lần tỏ ý muốn gặp ông ta để biết kết quả.

- Tiếc là trong ba ngày ấy ông ta lại phải gặp rất nhiều
người, cho nên về chuyện ấy, nói thẳng ra thì...

Lão nhân nhỏ bé chợt im bặt.

- Ngươi không dám nói điều không phải của chủ nhân à?

Lão nhân nhỏ bé cười cười:

- Không dám.

Ngải Phi Vũ trầm giọng:

- Thì ta nói... Nói thẳng ra, thì lẽ ra ông ấy phải đích
thân ra tay.

Lão nhân nhỏ bé cười cười:

- Nói đi thì phải nói lại, ngươi cũng phải nghĩ xem chính
mình cũng không quan trọng đến thế! Ngải Phi Vũ trầm mặc một lúc, lão nhân nhỏ
bé kín đáo thở dài nói:

- Trước đó, nhất định ông ta chưa hề nghĩ tới chuyện kia.

Ngải Phi Vũ không hề phủ nhận. Lão nhân nhỏ bé nói tiếp:

- Như thế đương nhiên là chủ nhân mới có thể cho ngươi có
được cảm giác là mình rất quan trọng.

- Không có ta thì công việc đã không thành công, đối với ông
ta thì ta còn quan trọng hơn cả con ruột của ông ta nữa kia.

Lão nhân nhỏ bé kêu lên một tiếng kì quái, co người lùi ra
phía sau một tấm bình phong, mới rồi trông y giống như mệt gần chết, hiện tại
khí lực toàn thân dường như đã hoàn toàn phục hồi, lùi nhanh như chớp, chẳng
kém gì một mũi tên rời khỏi dây cung.

Ngải Phi Vũ kiếm cũng đồng thời tuốt khỏi vỏ, ánh sáng lạnh
chớp lên, đâm vào cổ họng Đại Đại.

Đại Đại rõ ràng không ngờ Ngải Phi Vũ lại đột nhiên đâm nàng
một kiếm, nên trong chớp mắt lâm tử, ánh mắt của nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Ngải Phi Vũ từ từ rút kiếm ra, từ từ nói:

- Ngươi và ta từng là vợ chồng, theo lẽ cũng phải cùng ta
nắm tay nhau xuống suốt vàng chứ?

Dĩ nhiên Đại Đại không trả lời được nữa.

Ngải Phi Vũ cũng lập tức từ từ quay người, Trương Thiên Hộ,
Liễu Trường Phong, Tần Độc Hạc, Sở Liệt đã bao vây bốn phía.

Thẩm Thăng Y thì nhảy xổ vào lão nhân nhỏ bé, hai cánh tay
áo giang như cánh hạc bay, lăng không vọt về phía bức bình phong.

Trong chớp mắt ấy, lão nhân nhỏ bé đã không còn sau tấm bình
phong nữa.

Thẩm Thăng Y thân hình lập tức vọt tới, song chưởng cùng
đánh lên mặt tường cách tấm bình phong không xa.

Trên đó lại là một bức phù điêu khắc cảnh trai gái giao
hoan, không có dấu vết gì khác, nhưng Thẩm Thăng Y lại nhìn thấy rất rõ, trên
tấm phù điêu trong chớp mắt xuất hiện cửa thoát bí mật, lão nhân nhỏ bé lao một
cái vào ngay bên trong.

Song chưởng của chàng đập trúng vào chỗ cửa thoát bí mật,
nhưng xô đi xô lại, cánh cửa vẫn không động.

Sở Liệt bên cạnh vừa nhìn thấy, lập tức kêu:

- Thẩm lão đệ, để đó cho ta!

Câu nói vừa dứt, người đã tới nơi, song chưởng của ông ta có
thể đánh tan bia nát đá, muốn đánh vỡ bức tường không chút khó khăn, không ngờ
song chưởng ông ta chưa vỗ ra, bộ mặt nam nhân trên phù điêu bỗng biến mất,
thay vào đó là bộ mặt của lão nhân nhỏ bé đứng sau cánh cửa:

Lão nhân nhỏ bé kêu lên một tiếng quái dị:

- Lão râu xồm chờ một lát nào!

Sở Liệt ha hả cười lớn, vẫy tay gọi:

- Vậy thì ngươi mau mau ngoan ngoãn ra đây cho ta.

Lão nhân nhỏ bé lại cười khằng khặc nói:

- Bức tường này là sắt đúc, ta chỉ là nhắc ngươi cẩn thận
kẻo đau tay, cũng đừng làm hư hại đến bức phù điêu.

Sở Liệt lắc đầu nói:

- Ta rất ngờ lời ngươi nói.

Lão nhân nhỏ bé thở dài:

- Thật là khó làm người tốt. Ngải Phi Vũ đã giao cho các
ngươi, một tiếng cảm ơn cũng không nhận được, lại còn muốn phá nhà à?

Sở Liệt cười nhạt nói:

- Lão lùn ngươi nhìn qua đã thấy ngay không phải là người
tốt, không tha cho ngươi được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3