Ma Đao - Hồi 06 - Phần 1
Hồi 6: Người ngớ ngẩn
Người này tóc trắng áo trắng giày trắng, hai tay ôm một
thanh kiếm cán trắng trong một cái bao kiếm màu trắng, đứng ở đó giống như một
hồn ma.
Phương Trực kêu lên:
- Lãnh huyết Âu Dương phải không?
- Phải rồi. - Thẩm Thăng Y vừa cười vừa bước ra, tiến về
phía trước.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Âu Dương Lập, y đứng đó
như để chờ Thẩm Thăng Y, hai mắt toàn một màu trắng nhìn Thẩm Thăng Y cười
nhạt, phảng phất như tuyết trắng trên non cao, dưới ánh đèn trông càng lạnh
lẽo.
Phương Trực vội theo sát sau lưng Thẩm Thăng Y, lúc ấy chợt
nói:
- Y đúng là Âu Dương Lập?
- Âu Dương Ngọa đã chết rồi, người này dĩ nhiên phải là Âu
Dương Lập.
Giọng nói của Thẩm Thăng Y vẫn bình thản không có gì là cao
hơn. Nhưng chàng hoàn toàn tin rằng Âu Dương Lập có thể nghe rõ.
Âu Dương Lập lại không hề có phản ứng gì.
Thẩm Thăng Y quan sát y từ trên xuống dưới một lượt, chợt
bật ra một tiếng:
- Chào.
Đây rõ ràng là nói với Âu Dương Lập, nhưng y vẫn như không
nghe thấy gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Thăng Y.
- Chuyện trong viện Di Hồng là các ngươi làm phải không? Bây
giờ ngươi đứng đây là để giết luôn chúng ta chứ gì?
Thẩm Thăng Y hỏi tiếp:
- Người đi với ngươi tới đây là ai vậy?
Âu Dương Lập trước sau vẫn không hề quay lại nhìn xác Âu
Dương Ngọa trong con hẻm.
Trong con hẻm tối om, nhưng nơi mà Thẩm Thăng Y nhìn tới
được thì không thấy có người nào.
Phương Trực chen vào:
- Chẳng nhẽ người này điếc à?
Thẩm Thăng Y nói:
- Lần đầu ta gặp y thì không.
Phương Trực nói:
- Lúc ấy y nghe rõ ngươi nói phải không?
Thẩm Thăng Y gật đầu:
- Thì cũng như ta nghe rõ y nói vậy thôi.
Phương Trực nói:
- Vậy thì lại có chuyện lạ nữa rồi.
- Ừ!
Thẩm Thăng Y lại bước thêm một bước, chợt nói:
- Dường như đôi mắt kia là của người chết thì phải, thật khó
mà nhìn rõ.
Phương Trực hỏi:
- Ngươi nghĩ y là một người chết à?
- Hơi hơi.
Phương Trực ngẩng lên cúi xuống nhìn ngó Âu Dương Lập mấy
lượt:
- Nghe nói ai gặp người này lần đầu cũng hoảng sợ nhảy dựng
lên, cũng cho rằng đã nhìn thấy một cái xác sống lại.
- Ngươi có phải là ngoại lệ không?
Phương Trực lắc đầu:
- Y có vẻ không buồn liếc chúng ta lấy một cái, đây mới là
chuyện rầy rà.
- Cũng không rầy rà lắm đâu.
- Có cách nào bắt y nói chuyện không?
- Người chết thì căn bản không nói chuyện được nữa.
Phương Trực tán thành:
- Phải rồi. Nhưng ngươi cứ nhìn thật kĩ, xem y có phải là
một người chết không.
Thẩm Thăng Y cười cười, lướt mau về phía trước.
Âu Dương Lập nhìn thấy chàng lướt tới, vẫn không có phản ứng
gì, định lực của người này theo lời đồn đại quả rất không kém.
Thẩm Thăng Y người tới chưởng tới, một chưởng vỗ nhanh ra,
lẽ ra chàng phải dùng kiếm nhưng lại không dùng.
Hay vì chàng đã nhận ra rằng Âu Dương Lập đã không phải là
một người sống nữa?
Phương Trực nhìn thấy, tim như thắt lại, Âu Dương Lập mà
không phải là một người chết, thì Thẩm Thăng Y vọt tới như thế quả là rất nguy
hiểm.
- Thẩm huynh cẩn thận!.
Phương Trực buột miệng kêu lên, vọt người theo, khinh công
của y không hơn Thẩm Thăng Y, khoảng cách lại xa, vừa vọt lên thì Thẩm Thăng Y
đã đứng trước mặt Âu Dương Lập, cách nhau ba thước.
Chưởng phong thổi tung bộ tóc trắng của Âu Dương Lập, Âu
Dương Lập bị trúng chưởng, “chát” một tiếng thân hình tung lại va vào bức tường
phía sau, ngã luôn xuống đất, tấm áo trắng cũng lập tức tan nát bay lả tả,
giống như một bầy bướm từ kén bay ra.
Thẩm Thăng Y thu chưởng lui mau lại ba thước, sắc mặt biến
đổi liên tiếp, đã không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Phương Trực dừng lại cạnh Thẩm Thăng Y, nhìn xuống đất thở
dài:
- Không ngờ chưởng lực của Thẩm huynh đã đạt tới mức ấy, có
điều ngay chiêu đầu mà ra tay quá nặng như vậy thì dường như không cần thiết.
Thẩm Thăng Y hững hờ nói:
- Ngươi muốn chửi ta là độc ác tàn nhẫn thì cứ chửi thẳng
cần gì phải nói cạnh nói khóe.
Phương Trực lại thở dài:
- Tiểu đệ chỉ biết đó hoàn toàn không phải tác phong hành
động của Thẩm huynh.
- Vị Thẩm huynh này của ngươi chưởng lực cũng chưa đạt tới
mức ấy.
Phương Trực sửng sốt.
Thẩm Thăng Y lập tức cúi xuống nhặt một mảnh vải áo lên bóp
một cái, mảnh vải lập tức nát ra như bột.
- Đây lại là chuyện gì nữa rồi?
- Nếu ta không lầm, đây chắc là tác dụng của một loại dược
vật gì đó.
Phương Trực ngẫm nghĩ:
- Dược vật à? Rất giống với một loại thuốc ta mới thấy đây.
Thẩm Thăng Y lắc lắc đầu:
- Ngay cả da thịt còn thay đổi thì quần áo như thế có gì là
lạ?
Một cơn gió thổi qua, manh áo trên bụng Âu Dương Lập lật
lên.
Dưới lớp áo, da thịt nhìn như cá ươn, trắng bệch như sắc mặt
Âu Dương Lập, lại mờ mờ bốc lên khói trắng.
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng nói:
- Ngay Âu Dương Lập cũng không thoát chết, Ngải Phi Vũ giết
người ở Nam Hồ cũng e rằng không giữ được tính mạng.
- Thế thì chúng ta không còn chút manh mối nào.
Thẩm Thăng Y lẩm bẩm:
- Phải rồi... Thanh đao kia quả rất lợi hại, kẻ tàn nhẫn độc
ác như vậy cũng ít có.
Phương Trực lạ lùng hỏi:
- Thanh đao kia à?
- Ma Đao!
Phương Trực “ủa” một tiếng, rồi hỏi lại:
- Ma Đao là một thanh đao ra sao?
- Nghe nói trên đao có lời nguyền của Thiên Ma, trong thiên
hạ tuyệt nhiên không có thanh thứ hai.
- Tiểu đệ chẳng hiểu gì cả.
Thẩm Thăng Y chép miệng:
- Ta cũng chỉ biết những người này đều phục tùng Ma Đao.
Phương Trực hỏi qua chuyện khác:
- Nhờ ai mà ngươi biết được rằng trên đời có một thanh Ma
Đao?
- Âu Dương Ngọa.
- Chắc là anh em của Âu Dương Lập này.
Thẩm Thăng Y cười gượng:
- Có lẽ bọn họ căn bản chẳng có quan hệ ruột thịt gì với
nhau. Cũng như ngươi và Phương Trực giả chết trong viện Di Hồng vậy.
- Âu Dương Ngọa đâu?
- Bị ta giết rồi.
- Lẽ ra ngươi phải hỏi cho rõ rồi mới giết y.
Thẩm Thăng Y nhìn xuống:
- Y lại không chờ ta hỏi cho rõ đã chết rồi. Có lẽ sau khi
chết y sẽ đột nhiên thay đổi tính nết, nhưng tiếc là người chết lại không nói
chuyện được nữa.
- Đó thật là điều rất đáng tiếc, nếu không thì người chết
này có thể nói cho chúng ta rõ mọi chuyện.
Trong lúc họ trò chuyện da bụng Âu Dương Lập đã bắt đầu biến
dạng.
Phương Trực cau mày, tiếp theo lại lẩm bẩm:
- Chẳng biết cái xác này có nổ tung ra không?
Thẩm Thăng Y nói:
- Có thể có mà cũng có thể không, tốt nhất là chúng ta nên
tránh xa cho an toàn.
Nói dứt câu, chàng đã quay người cất bước.
Phương Trực hoảng sợ cũng lui lại, vừa đúng lúc ấy, từ con
hẻm tối om chợt vang ra một điệu nhạc kì quái.
Tiếng nhạc không to lắm, nhưng người ta nghe thấy thì có cảm
giác rất khó chịu.
- Tiếng gì vậy?
- Dường như là tiếng nhạc xua rắn.
Thẩm Thăng Y câu nói chưa dứt, tay phải đột nhiên đã đặt
trên cán kiếm.
- Rắn à?
Phương Trực chợt hốt hoảng quay đầu, vừa kịp nhìn thấy một
thanh kiếm như con độc xà phóng vào cổ họng Thẩm Thăng Y.
Thanh kiếm vốn trong vỏ, đó là thanh kiếm vẫn trên tay Âu
Dương Lập nãy giờ, mũi kiếm chớp sáng, kẻ mà họ cho rằng đã chết chợt sống lại,
chợt từ sau lưng đánh tới, quả là họ không ngờ.
Động tác của Thẩm Thăng Y không vì kinh ngạc mà chậm trễ,
thanh kiếm bên tay phải tuốt ra, “keng” một tiếng vang rền, thân hình cũng đồng
thời nghiêng về một bên.
Nhát kiếm này của Âu Dương Lập lực đạo rất mạnh, Thẩm Thăng
Y đã giao thủ với y rồi, biết tay kiếm của y có chừng mực, nên một kiếm này đón
đỡ cũng dùng lực tương đương, nào ngờ chỉ hất được thanh kiếm của Âu Dương Lập
ra có nửa tấc, may mà chàng giàu kinh nghiệm ứng phó với biến cố, phản ứng lại
nhạy bén, đã kịp thời nghiêng qua một bên, “soạt” một tiếng, mũi kiếm của Âu
Dương Lập đâm xuyên qua tay áo phải của chàng.
Một kiếm đâm trượt, Âu Dương Lập cả người lẫn kiếm lại xoay
nhanh, chân đạp theo Thất Tinh bộ pháp, đâm mười ba kiếm bên trái, bảy kiếm bên
phải.
Thẩm Thăng Y vội kêu lớn:
- Lui mau! - Thanh kiếm bên tay trái bay lượn biến ảo, liên
tiếp ngăn đỡ tám kiếm của Âu Dương Lập.
Còn năm kiếm kia chàng không đếm xỉa tới, vì thấy rõ không
đủ để uy hiếp chàng.
Âu Dương Lập dường như là một cao thủ, tại sao lại đâm ra
năm kiếm như thế nhỉ?
Phương Trực theo tiếng kêu lui lại, khinh công của y tuy
không bằng Thẩm Thăng Y nhưng vẫn vừa kịp tránh qua bốn kiếm. Âu Dương Lập đâm
y bảy kiếm cũng chỉ có bốn kiếm phải tránh, còn ba kiếm kia ngay cả Phương Trực
cũng thấy rõ là chẳng đủ đáng sợ, cứ một cao thủ như Âu Dương Lập thật chẳng có
lí do gì mà không thấy rõ đó chỉ là hao hơi tốn sức, nhưng vẫn phóng kiếm đâm
ra.
Thẩm Thăng Y nhìn thấy, vẻ ngạc nhiên trong mắt càng tăng
thêm mấy phần, Âu Dương Lập thanh kiếm chợt chuyển qua đâm vào chàng.
Thế kiếm mau lẹ mà lợi hại, Thẩm Thăng Y lại ngăn đỡ mười
một chiêu, trong lòng có một cảm giác khó chịu, chàng đột nhiên phát giác ra Âu
Dương Lập như một người điên, chỉ công mà thủ cũng không ra sao, mười một kiếm
tuy mau lẹ lợi hại còn hơn cả lần giao thủ lần trước, nhưng vì quá mau lẹ lợi
hại nên xuất hiện rất nhiều chỗ sơ hở lẽ ra không nên có.
Tình hình này so với lúc Âu Dương Ngọa liều mạng không như
nhau, sở dĩ Âu Dương Ngọa để lộ chỗ sơ hở chỉ vì y cố tình muốn bị Thẩm Thăng Y
đâm một kiếm, hi vọng cùng lúc ấy sẽ đâm trúng Thẩm Thăng Y một kiếm.
Còn giờ đây những chỗ sơ hở của Âu Dương Lập tựa hồ có thể
hoàn toàn khẳng định là vì không cẩn thận.
Âu Dương Lập hoàn toàn không phải là một kẻ thô mãng, Thẩm
Thăng Y giao thủ với y một lần đã biết rất rõ.
Chẳng lẽ người trước mặt đây không phải là Âu Dương Lập, mà
là Lãnh huyết Âu Dương thứ ba sao?
Thẩm Thăng Y cho rằng rất có thể như thế, nên nhịn không
được lại quát lên:
- Ngươi là Âu Dương gì đấy?
Âu Dương Lập không lên tiếng, trong câu nói Thẩm Thăng Y lại
phóng kiếm đâm tới hơn mười nhát.
Nhát nào cũng để lộ chỗ sơ hở.
Thẩm Thăng Y cười nhạt:
- Đây không phải là đổi mạng, mà là muốn chết.
Dứt câu nói, chàng đã đón đỡ mười bảy kiếm của Âu Dương Lập.
Kiếm thứ mười tám của Âu Dương Lập lại phóng mau ra, nhằm
đâm vào bụng Thẩm Thăng Y, bụng y cũng để trống.
Thẩm Thăng Y trượt kiếm một cái, ngăn nhát kiếm đâm tới, ánh
mắt tự nhiên nhìn vào bụng Âu Dương Lập.
Da bụng Âu Dương Lập tiếp tục tan ra, đã lộ cả xương trắng,
một làn khói nhẹ vẫn tỏa ra không ngừng, dường như làn da đang tan thành khói
trắng.
Nhưng trên mặt y không hề có vẻ gì đau đớn, đôi tròng mắt
màu xám trắng vẫn có vẻ trống rỗng xa vắng.
Không có chút tình cảm gì, ngay cả vẻ muốn giết người cũng
không có, hai tròng mắt căn bản không phải là của người sống.
Cũng không giống mắt người điên.
Ánh mắt Thẩm Thăng Y chuyển từ bụng lên mặt Âu Dương Lập,
trong lòng chợt lạnh buốt.
Đó hoàn toàn là đôi mắt của một người chết, mà còn như của
một người chết đã mấy ngày.
Thẩm Thăng Y biết tại sao mình có cảm giác ấy, vì đôi mắt
của Âu Dương Lập vốn như của một người chết.
Tiếng nhạc không dứt, kiếm thế của Âu Dương Lập cũng không
dứt, Thẩm Thăng Y vừa phân tâm, suýt nữa bị trúng một kiếm. Tuy chàng rất không
thích giao thủ với người khác, nhưng hiện không có cách lựa chọn nào khác.
Lại qua hai mươi ba chiêu nữa, Thẩm Thăng Y chợt phát hiện
ra Âu Dương Lập sử dụng lại một kiếm pháp khác.
Kiếm pháp này rất tàn độc, chỉ có bảy mươi hai chiêu, song
mỗi chiêu đều đâm ra từ những góc độ rất bất ngờ, chiêu sau nối ngay theo chiêu
trước, cứ sau tám chiêu lại có một chiêu hoàn toàn riêng rẽ, nhưng cũng rất
hiểm độc.
Không nghi ngờ gì nữa, đây toàn là những tinh hoa của kiếm
thuật, địch nhân bị tấn công hoàn toàn không ngờ được bị đâm thế nào và vào
đâu.
Nhưng đối với Thẩm Thăng Y hiện tại thì lại không có sức uy
hiếp lớn lắm, chỉ có một cách giải thích là do Âu Dương Lập đã hoàn toàn mất
hết năng lực phán đoán, không thể thi triển kiếm chiêu thật thích hợp.
Người chết mà không khác gì người sống này chẳng lẽ lại do
tiếng nhạc kia chi phối?
Thẩm Thăng Y chợt nảy ra một ý nghĩ, đề khí quát lớn một
tiếng như sấm nổ.
Một tiếng quát này tuy không ngắt được nhưng át đi tiếng
nhạc, Âu Dương Lập đồng thời như bị điện giật, toàn thân rung lên một cái, động
tác đều dừng cả lại.
Thẩm Thăng Y kiếm thế không dừng, mũi kiếm điểm luôn vào bảy
huyệt đạo trước ngực Âu Dương Lập.
Âu Dương Lập dường như hơi có phản ứng, nhưng lại cử động
trở lại, vung kiếm tấn công Thẩm Thăng Y.
Lần này động tác của y rất đặc biệt, bắp thịt toàn thân như
đã co rút, kiếm thế cũng trở thành run run giật giật, kì dị vô cùng.
Thẩm Thăng Y không rõ kiếm pháp này của Âu Dương Lập có chỗ
nào hay nhưng lập tức hiểu ngay.
Tiếng nhạc trong con hẻm nhỏ lúc ấy cũng đang giật giật lúc
đứt lúc nối.
Thẩm Thăng Y đã hoàn toàn tin chắc rằng quả thật Âu Dương
Lập là do tiếng nhạc kia chỉ huy.
Chàng lại đỡ mấy nhát kiếm rồi lựa chỗ sơ hở, phóng kiếm
lượn một vòng quanh cổ tay phải cầm kiếm của Âu Dương Lập.
Máu bắn tung tóe, cổ tay phải Âu Dương Lập đứt lìa, cùng với
thanh kiếm bay lên không.
“Soạt”, thanh kiếm cắm vào vách tường, bàn tay bị đứt vẫn
nắm chặt cán kiếm, theo thanh kiếm rung rung.
Âu Dương Lập không kêu lên tiếng nào, mặt cũng chẳng có phản
ứng gì, cánh tay cụt vẫn liên tục múa may theo kiếm thế, run run giật giật tiếp
tục tấn công Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y cảm giác khó chịu càng gia tăng, thân hình mau
lẹ di chuyển, nên không bị giọt máu nào bắn vào người.
Mũi kiếm điểm và huyệt đạo chẳng có tác dụng gì với Âu Dương
Lập, chặt đứt một tay như thế mà vẫn không làm y chịu ngừng tấn công, thế này
thì biết đâu chặt cả đầu và tứ chi rồi, y cũng vẫn còn động đậy.
Thẩm Thăng Y không biết, nhưng đã rõ phải làm sao.
Chàng biết không có cách nào khác là phải cắt đứt tiếng nhạc
trước.
Lúc ấy chàng quát lớn một tiếng.
Tiếng quát này như xé toạc không gian, vang rền như sấm sét,
ngay cả vách tường cũng phảng phất như bị âm thanh làm rung lên.
Tiếng nhạc rốt lại đã tắt hẳn.
Dường như cùng một lúc, cử động của Âu Dương Lập cũng dừng
ngay lại, như có một cái đinh đài xuyên từ đỉnh đầu xuống chân, găm cứng y trên
mặt đất.
Ngay cả gió dường như cũng ngừng thổi, không gian đang vô
cùng yên tĩnh, chợt có một tràng tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân này từ trong con hẻm vang ra, một loại tiếng
chân vô cùng kì dị, giống như trẻ con nghịch bậy bị người lớn phát hiện, hoảng
sợ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Chỉ nghe tiếng chân thôi thì người này rõ ràng mang một thân
võ công, riêng về kình lực cũng chẳng phải kém.
Kì quái nhất là tiếng bước chân lại chạy về phía Thẩm Thăng
Y.
Thẩm Thăng Y chưa kịp nghĩ gì thì người ấy đã từ trong con
hẻm lao ra.
Nhìn thấy bộ dạng người ấy rồi, cả Thẩm Thăng Y lẫn Phương
Trực đều cùng sửng sốt.
Họ không biết y là ai, cũng chưa từng thấy ai có dáng vẻ như
vậy.
Thẩm Thăng Y cũng không cao lắm, nhưng so với người ấy lại
như vô cùng to lớn.
Người ấy chỉ cao tới hông Thẩm Thăng Y, nhưng hoàn toàn
không phải là một đứa trẻ con.
Nếu nhìn từ phía sau thì y không khác gì một đứa trẻ con,
nhưng Thẩm Thăng Y và Phương Trực thì lại đang đối diện với y.
Nếu không phải là đối diện chưa chắc Thẩm Thăng Y đã tin
rằng y là một lão già.
Y xem ra đã hơn sáu mươi tuổi, râu tóc đều bạc trắng, không
cài trâm, khuôn mặt gầy ốm so với râu tóc rối bời trông rất ngứa mắt.
Nhưng trên khuôn mặt của y rõ ràng đầy những vết nhăn nheo.
Với vóc dáng như thế, mặc một bộ quần áo trẻ con cũng đủ,
nhưng y lại mặc một bộ quần áo người lớn.
Bộ quần áo này quét lê dưới đất, hai tay áo nặng nề nên
vướng víu.
Y đi chân không, tiếng bước chân kì quái vang lên lúc nãy
chính là vì y đi chân không.
Thẩm Thăng Y quan sát người ấy một lượt từ trên xuống, chợt
có cảm giác buồn cười.
Người này bề ngoài quả có vẻ rất buồn cười, dáng vẻ cũng
thế, dáng vẻ này lẽ ra chỉ có trên khuôn mặt trẻ con, giờ lại xuất hiện trên
một khuôn mặt già nua, thật khó làm người ta nhịn cười.
Dường như y không để ý tới Thẩm Thăng Y và Phương Trực, “bạch
bạch bạch” một hơi từ trong hẻm chạy ra, vấp ngã hai cái, chợt vỗ vào bụng lắp
bắp nói:
- Sợ... sợ chết đi thôi.
Thẩm Thăng Y lúc ấy mới để ý rằng y cầm trong tay một ống
sáo trúc dài khoảng bảy tấc.
Phương Trực cũng lạ lùng nhìn y một lượt, đưa mắt nhìn qua
Thẩm Thăng Y:
- Thẩm huynh...
Y chưa kịp nói tiếp, lão nhân nhỏ bé đã kêu lên:
- Thúc thúc! Thúc thúc! - Thanh âm cực kì già nua, cũng cực
kì quái dị, phần quái dị thì như vì cố ý mà ra, giống hệt một đứa trẻ con đang
bi bô học nói, vừa học được hai chữ “thúc thúc”.
Vị thúc thúc y kêu chính là Âu Dương Lập.
Âu Dương Lập mái tóc trắng như tuyết, nếu chỉ nhìn vào mái
tóc, rất dễ cho là một lão nhân.
Nhưng y làm người ta có cảm giác lão nhân thì cũng chỉ là
nhờ mái tóc trắng, còn ngoài ra thì mặt mũi râu ria và những vết nhăn trên mặt
vẫn hoàn toàn không phải.
Thật ra y cũng không lớn tuổi lắm, nên hiện tại lão nhân nhỏ
bé gọi y là thúc thúc, không khỏi tạo ra cho người ta cảm giác buồn cười.
Thẩm Thăng Y và Phương Trực hiện đều có cảm giác như vậy.
Lão nhân nhỏ bé không để ý gì đến họ, chạy hai vòng chung
quanh người Âu Dương Lập, lại kêu lên mấy tiếng “thúc thúc”.
Âu Dương Lập không hề phản ứng.
Lão nhân nhỏ bé đưa tay sờ vào tay Âu Dương Lập.
Vừa sờ xong thì y mới phát giác ra bàn tay phải của Âu Dương
Lập đã không còn, trong chớp mắt ấy, trên mặt y hiện rõ một vẻ quái dị phi
thường, đi lòng vòng nhìn trước nhìn sau Âu Dương Lập:
- Thúc thúc, ngươi giấu tay đâu rồi?
Thẩm Thăng Y và Phương Trực nhìn nhau một cái, Phương Trực
hít một hơi:
- Thẩm huynh, đây là một người ngớ ngẩn.
Thẩm Thăng Y cười gượng một lúc.
Lão nhân nhỏ bé lập tức nói:
- Thúc thúc đưa tay đây, không thì làm sao ta dắt thúc thúc
đi được?
Thẩm Thăng Y nghe câu ấy, trong lòng rúng động.
Phương Trực buột miệng nói:
- Té ra Âu Dương Lập là do người này dắt tới...
Thẩm Thăng Y giơ tay ra hiệu cho Phương Trực đừng nói nữa,
để xem y làm gì.
Phương Trực gật đầu, liếc liếc lão nhân nhỏ bé.
Lão nhân nhỏ bé lại chạy quanh Âu Dương Lập hai vòng, đột
nhiên mừng rỡ như nhặt được vàng, cất tiếng kêu to:
- Té ra là ở đây.
Câu nói vừa dứt, y lập tức đưa tay kéo tay trái Âu Dương
Lập.
Vốn là y kéo tay phải, bây giờ thì rõ ràng không còn nghi
ngờ gì nữa, lại cho rằng tay trái của Âu Dương Lập là tay phải.
Lão nhân nhỏ bé nói giọng không ra khóc không ra cười:
- Thúc thúc, mau lên, chúng ta đi thôi.
Âu Dương Lập vẫn không động đậy như cũ, lão nhân nhỏ bé lại
kêu:
- Thúc thúc, đi mau lên.
Lần này y kêu rất to, giọng nói lại càng quái dị, khiến
người ta càng thấy buồn cười.
Âu Dương Lập vẫn đứng yên không động đậy.
Lão nhân nhỏ bé nóng ruột, kéo Âu Dương Lập bước đi, lúc này
Âu Dương Lập mới nhúc nhích, nhưng bị kéo một cái ngã luôn xuống mặt đường lát
đá xanh.
Lão nhân nhỏ bé đứng trước mặt Âu Dương Lập, lập tức cũng bị
y xô phải ngã luôn, bị Âu Dương Lập đè lên, kêu choe chóe.
Thẩm Thăng Y và Phương Trực nhìn thấy rất rõ, cứ theo thân
thủ của họ, vốn có thể kịp thời tới đỡ hai người dậy, nhưng trong chớp mắt ấy
cả hai đều không ai có ý nghĩ ấy.
Lão nhân nhỏ bé nhanh nhẹn bò ra từ dưới người Âu Dương Lập,
thở hổn hển:
- Thúc thúc, ngươi làm sao thế?
Y đưa cánh tay nhỏ bé ra, đẩy Âu Dương Lập mấy cái, Âu Dương
Lập theo tay y lật ngửa người ra.
- Thúc thúc, thúc thúc! - Lão nhân nhỏ bé vừa kêu vừa bò dậy,
bộ dạng giống hệt một con kiến càng, cứ xoay vòng vòng.
Sau đó dường như y vụt nghĩ ra chuyện gì, ánh mắt chợt sáng
rực, nâng ống sáo trúc trong tay lên miệng hết sức thổi một hơi.
Tiếng sáo trúc vừa vang lên, Âu Dương Lập như một cái thây
ma sống dậy, chợt giật nảy lên một cái, lão nhân nhỏ bé vừa nhìn thấy, mặt mày
hớn hở, lại thổi thêm mấy tiếng.
Âu Dương Lập cùng theo tiếng sáo trúc nhảy dựng lên, cánh
tay cụt giơ ra, lại nhảy xổ vào tấn công Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y vội xoay người, thanh kiếm lướt ra mau lẹ chuẩn
xác chém vào ống sáo trúc của lão nhân nhỏ bé, thân hình đồng thời tránh qua
thế công của Âu Dương Lập.
Nhát kiếm này không những đã mau lẹ chính xác, mà còn ẩn
giấu bảy chỗ biến hóa để ứng phó nếu đối phương bất ngờ đánh trả.
Thẩm Thăng Y thật ra không biết rõ lão nhân nhỏ bé có tuyệt kĩ
gì, thậm chí cũng không biết rõ y có đúng là một người ngớ ngẩn hay không.
Người ngớ ngẩn với người thường vốn rất khó phân biệt, trong
hoàn cảnh bình thường thì họ không khác gì người thường, có lúc một người
thường cũng có cử chỉ giống hệt người ngớ ngẩn.
Cho nên muốn giả làm người ngớ ngẩn, thật ra cũng không phải
là chuyện khó, huống gì lão nhân này nhỏ bé lùn tịt đã tạo cho người ta cảm
giác đây là một người không bình thường.
Thẩm Thăng Y xưa nay vốn không dám coi thường những người
thân thể khiếm khuyết, kinh nghiệm cho chàng biết, những người ấy nếu không
luyện võ công thì thôi, chứ không thì đều luyện thành những tuyệt kĩ mà người
bình thường luyện không được, mà lại là những tuyệt kĩ lạ lùng đáng sợ.
Lão nhân nhỏ bé lẽ ra phải nhìn thấy nhát kiếm của Thẩm
Thăng Y phóng tới, nhưng y không hề có phản ứng gì, cho tới khi ống sáo trúc bị
hất văng đi, y mới giơ hai bàn tay vừa cầm ống sáo trúc ra nhìn nhìn, rồi mới
đưa mắt ra chung quanh.
Ánh mắt của y di động, nhìn thật kĩ vào hai bàn tay bé tí,
trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc phi thường, dường như đến lúc ấy mới phát hiện
ra là ống sáo trúc đã mất.
Chỉ có kẻ ngớ ngẩn thì mới không có phản ứng nhanh nhạy.
Âu Dương Lập vào lúc tiếng sáo ngưng lại cũng thôi không cử
động, đứng đờ người ra.
- Kì quái, đâu rồi?

