Kiếm Hoa Yên Vũ Giang Nam - Chương 2 - Phần 2

Hắn đột nhiên kéo tay nàng, dùng hết sức kéo tay nàng. Nàng ngã người, ngã vào lòng hắn.

Hơi lạnh đầu xuân, gió đêm càng lạnh hơn. Thân thể nàng lại êm ái, mềm mại, ấm áp.

Ánh trăng tươi sáng dạo ngang cửa sổ, soi lên áo trắng ở góc giường, áo trắng như tuyết, xuân tuyết, xuân thiên mỹ lệ, có bao nhiêu người không thể say trong ánh trăng mỹ lệ đó? Có lẽ chỉ có một người.

Tiểu Lôi vùng đứng dậy, đứng ở đầu giường, nhìn lên khuôn mặt đằng sau tấm khăn voan.

Hắn hiện tại vốn không nên đứng lên, không nên đi. Nhưng hắn đột nhiên quay mình, bước đi.

Nàng kinh ngạc, ngẩn ngơ, không tin:

- Ngươi hiện tại bỏ đi?

- Đúng.

- Tại sao?

Tiểu Lôi không quay đầu, nói từng tiếng:

- Vì ta nhớ trên mặt ngươi có một vết thẹo xấu xa.

Thân thể ấm áp mềm mại của nàng đột nhiên cứng lạnh như băng. Hắn bước ra tới cổng, bước vào ánh trăng, vẫn còn nghe nàng mắng:

- Ngươi quả nhiên không phải là người, là súc vật.

Khóe miệng Tiểu Lôi nở một nụ cười tàn khốc, điềm đạm thốt:

- Ta vốn là súc vật.

Gió thổi lên vết thương trên ngực, không khác gì dao đâm. Nhưng Tiểu Lôi ưỡn ngực.

Hắn không ngờ cũng còn sống, không ngờ cũng có thể ưỡn ngực mà đi, quả thật là một kỳ tích. Sức mạnh nào đã tạo ra kỳ tích đó?

Áỉ Hận? Bi ai? Phẫn nộ? Những sức mạnh đó quả thật luôn luôn đủ sức tạo ra kỳ tích.

Quan Âm am vẫn còn thắp đèn, phật điện thông thường có một ngọn minh đăng thắp sáng suốt ngày đêm trước tượng phật.

Hắn đi ngang qua, đi ngang qua bụi trúc đằng trước Quan Âm am, hắn chưa bao giờ tin thần phật, cho đến hiện tại, chưa bao giờ tin trên trời dưới đất có thần thánh.

Nhưng hiện tại, hắn cần một lực lượng thần kỳ hỗ trợ, hắn đã gần quỵ ngã.

Con người khi cô độc không ai giúp đỡ, luôn luôn kiếm tìm một cái gì để ký thác, nếu không rất nhiều người phải quỵ ngã.

Trong vườn cũng có trồng trúc, ẩn ước trong phật điện phiêu diêu khói hương, hắn đi qua vườn, bước vào phật điện.

Tượng Quan m đại sĩ trang nghiêm, đích xác làm cho tâm hồn con người bình an tĩnh tại.

Hắn quỳ tại phật điện, bình sinh hắn chỉ quỳ trước cha mẹ, lần này, hắn quỳ tại phật điện.

Khi hắn quỳ xuống, nước mắt cũng trào dâng, bởi vì tới lúc đó hắn biết, những gì hắn cầu xin, vĩnh viễn cả cuộc đời này không thể có.

Hắn không phải cầu xin giàu sang, không phải cầu xin hạnh vận. Chỉ bất quá cầu xin nội tâm được thanh thản tĩnh tại.

Tuy đó là thứ duy nhất thần phật có thể ban tặng người đời, hắn lại vĩnh viễn không thể có được.

Quan Âm đại sĩ thùy mi liễm mục, chừng như nhìn hắn đăm đăm - trọn phật điện chỉ nhìn một mình hắn đăm đăm.

Sau lưng hắn đột nhiên có cảm giác rất lạnh lẽo kỳ quái, lần này không phải là lần đầu tiên hắn có cảm giác đó.

Lần đầu hắn có cảm giác đó là lúc hắn bảy tuổi.

Lần đó có một con rắn độc, chầm chậm bò trên thảm cỏ dày, chầm chậm trườn về phía hắn.

Hắn tịnh không thấy con rắn đó, cũng không nghe tiếng gì, nhưng đột ngột phát sinh cảm giác sợ hãi, sợ gần như muốn khóc lớn.

Nhưng hắn miễn cưỡng nhẫn nại chịu đựng, dù hắn sợ hãi tới mức toàn thân lạnh như băng, vẫn nghiến răng chịu đựng, tới khi con rắn quấn chân hắn, hắn mới dùng hết sức lực, đập đầu nó.

Từ đó trở đi, hắn đã có kinh lịch qua nhiều biến cố như vậy, mỗi lần nguy hiểm tìm đến, hắn luôn có cảm giác như vậy.

Cho nên hắn cho tới nay vẫn còn sống.

Đến lần này không phải một con rắn, là ba người, bọn người áo xám còn độc hơn cả rắn.

Chức nghiệp của bọn chúng là đi sát nhân, giết người trong bóng tối, dùng mọi phương pháp để sát nhân.

Vô luận bọn chúng xuất hiện ở đâu, chỉ có một mục đích, hiện tại bọn chúng sao lại xuất hiện ở đây?

Ba đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, những ánh mắt mang ý tứ coi như hắn là người chết.

Tiểu Lôi thong thả tay chân, đột nhiên cười, nói:

- Ba người đến đây để giết ta?

Một người áo xám nhanh nhẹn đáp:

- Không nhất định.

Tiểu Lôi nhướng mày hỏi lại:

- Không nhất định?

Người áo xám thốt:

- Bọn ta chỉ muốn ngươi trở lại.

Tiểu Lôi hỏi:

- Trở lại? Trở lại đâu?

Người áo xám đáp:

- Trở lại chỗ người vừa đi ra hồi nãy.

Tiểu Lôi hỏi:

- Tại sao lại phải trở lại?

Người áo xám đáp:

- Có một người đang đợi.

Tiểu Lôi hỏi:

- Ai?

Người áo xám thốt:

- Người trả tiền.

Tiểu Lôi hỏi tiếp:

- Y trả tiền các ngươi?

Người áo xám đáp:

- Ừm.

Tiểu Lôi hỏi:

- Hắn đợi ta đến làm chi?

Người áo xám đáp:

- Để giết ngươị

Tiểu Lôi chớp mắt, hỏi nữa:

- Hắn muốn chính tay hắn giết ta?

Người áo xám đáp:

- Nếu không hiện tại ngươi đã là người chết.

Tiểu Lôi cười, thốt:

- Nhưng ta có muốn đợi kẻ khác giết ta không?

Người áo xám nói:

- Bởi vì chúng ta muốn ngươi đợi.

Tiểu Lôi cười, hỏi:

- Ngươi một mực quyết chí?

Người áo xám thốt:

- Luôn luôn, đặc biệt khi đối phó với loại người như ngươi.

Tiểu Lôi nói:

- Ngươi biết ta là loại người gì?

Người áo xám thốt:

- Loại người còn tồi tệ hơn ta.

Tiểu Lôi thốt:

- Ồ?

Mục quang của người áo xám lãnh khốc, gằn từng tiếng:

- Ta ít ra không bán đứng bằng hữu, ít ra không lấy tám chục vạn lượng bạc mà bằng hữu phó thác để đi trốn.

Tiểu Lôi đột nhiên cười to, chừng như chợt nghe chuyện đáng cười nhất trên đời, chuyện này quả thật đáng cười.

Hắn chịu oan uổng đã nhiều. Hắn chưa bao giờ chịu đứng trước mặt người ta giải thích chuyện này chuyện nọ.

Người áo xám nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói:

- Ngươi hiện tại nên biết ai đang kiếm ngươi.

Tiểu Lôi lắc đầu. Người áo xám hỏi:

- Ngươi có trở về không?

Tiểu Lôi lắc đầu. Người áo xám trầm giọng:

- Ngươi muốn bọn ta khiêng ngươi về?

Tiểu Lôi lại lắc đầu, nhưng lần này hắn lắc đầu, thân hình hắn đột nhiên vọt lên như một quả cầu, giống như một mũi tên vừa lìa dây cung, hướng về phía người áo xám phóng tới.

Vô luận là ai đang lúc nói chuyện, đa số tâm thần đều bị phân tán, trong mắt người khác đó cũng là một mục tiêu xạ tiễn tốt nhất, kiếm của người này lại ở trong tay.

Cũng không biết có phải vì hắn chỉ lo mài lưỡi, cho nên kiếm của hắn cùn, thân thể Tiểu Lôi vọt qua, kiếm của hắn lúc đó mới giơ lên, kiếm quang triển động, Tiểu Lôi xông thẳng vào kiếm quang.

Hắn tịnh không huy quyền, vết thương đao chém trên ngực làm cho hắn không còn đủ sức để huy quyền.

Nhưng thân thể hắn như một cây thiết chùy đánh thẳng vào ngực người đó, kiếm quang lóe một cái, trường kiếm đã bay ra khỏi tay.

Thân thể gã ta bay ngược về phía sau, người vừa chạm đất, máu sặc ra tung tóe như vòi nước từ miệng, đợi đến khi thân thể gã hoàn toàn ngã xuống sàn, vòi máu phún ra như mưa đẫm người gã, đẫm bộ ngực vỡ nát của gã.

Trên ngực Tiểu Lôi cũng dính đầy máu, vết thương của hắn vì bị động cho nên lại vỡ ra, nhưng hắn vẫn đứng thẳng.

Hai lưỡi kiếm ép trên cổ hắn, kiếm khí lạnh lẽo, đụng vào da thịt hắn tạo cảm giác rùng mình kinh sợ.

Khi hai người này xuất chiêu, hắn đã tính toán chiêu thức chống đỡ, nhưng vì nội lực của hắn bị tiêu tán khi máu tươi từ vết thương trào ra, cổ của hắn cũng rướm máu.

Hắn thậm chí có cái cảm giác lưỡi kiếm đã chém vào cổ hắn, da thịt đau đớn tê dại.

Nhưng hắn vẫn đứng rất thẳng - hắn thà chết chứ không quỳ gối.

Gã áo xám nằm trên vũng máu, đã tắt thở.

Người áo xám đứng đằng sau chợt nói, thanh âm lãnh khốc, chỉ nói hai chữ:

- Về không?

Tiểu Lôi vốn không nên lắc đầu, bởi vì hắn không thể lắc đầu, hắn một khi lắc đầu, hai lưỡi kiếm hai bên cổ có thể cắt vào máu thịt của hắn.

Người áo xám kia cười lạnh:

- Lần này để coi hắn lắc đầu hay gật đầu.

Tiểu Lôi đột nhiên cười. Hắn cười, vừa cười vừa lắc đầu, lắc đầu, máu theo kiếm chảy nhỏ giọt.

Hắn cười nói:

- Ta luôn luôn cao hứng muốn đi đâu, thì ta đi đó.

Người áo xám cười lạnh:

- Nhưng chân của ngươi sợ không điều khiển được.

Tiểu Lôi lập tức cảm thấy bắp chân đau nhói, toàn thân quỵ xuống.

Người áo xám kia đè lưỡi kiếm trên cổ hắn:

- Ngươi có về không?

Tiểu Lôi đáp gọn:

- Không về.

Người áo xám nghiến răng:

- Tên này không phải muốn chết sao?

- Chừng như chết trong tay chúng ta, luôn luôn tốt hơn là chết trong tay Long Tứ.

- Ta không để hắn chết dễ dàng như vậy, phải bắt hắn quay về.

Lưỡi kiếm chém thẳng vào lưng, toàn thân hắn bắt đầu co giật.

Đầu hắn bị ép xuống đất:

- Ngươi có về không?

Hắn đột nhiên mở miệng, liếm khóe miệng mằn mặn đầy cát bụi, ho vài tiếng, lại cố gắng trả lời:

- Ta không về.

Câu trả lời của hắn chỉ có ba tiếng. Không ai có thể thay đổi được.

Cho dù có cắt hắn ra thành từng miếng, một khi hắn còn mở miệng được, hắn chỉ trả lời có ba chữ đó.

Người áo xám nắm chặt cán kiếm trong tay, gân xanh lồi ra, gân xanh run run.

Mũi kiếm cũng run run.

Máu không ngừng chảy ra theo mũi kiếm, mũi kiếm vừa rung lên, kéo theo nỗi đau đớn tới tận xương tủy.

Người áo xám nhìn máu trên lưng hắn, mục quang lãnh khốc bỗng nóng bừng.

Tên kia đột nhiên nói:

- Nới tay một chút, đừng quên người ta muốn hắn sống.

Người áo xám cười lạnh:

- Ngươi đừng lo, chỉ chút nữa, hắn không còn ương bướng vậy đâ.

Tên kia thốt:

- Ngươi đâm lần nữa, muốn sống cũng sợ khó sống được.

Người áo xám cười nói:

- Ta muốn hắn...

Câu nói đột nhiên ngừng giữa chừng.

Tiếng vó ngựa rất gần, một con đến ngoài tường, từ từ dừng lại.

Một con khác lại phóng gấp hơn, đến ngoài tường, không ngừng hẳn.

Đột nhiên nghe một tiếng ngựa hí vang, một con kiện mã đen bóng, như thiên mã hành không, phóng thẳng qua bức tường cao tám thước tiến vào.

Kim quang trên lưng ngựa lóe ngời.

Kiện mã hí thêm một tiếng, đi tới ba bước, đứng yên trên đất.

Trên lưng ngựa là một lão già đầu bạc, ngồi yên bất động trên yên, lưng thẳng đứng, kim quang lóe chớp hồi nãy đã tiêu tán, thấy rõ trên tay lão một cây trường thương dài một trượng tư.

Trường thương “đinh” một tiếng, cắm trên đất, cắm sâu bốn thước.

Kiện mã tới lui lộp cộp, chừng như cũng dán bốn chân trên đất.

Đầu thương gắn tua hồng anh, phất phơ trong gió, chòm râu của lão nhân dài mượt bạc trắng, chẳng khác nào thiên tướng thần thoại, vân phi giáng phàm.

Người áo xám thở dài một tiếng, thốt:

- Chung quy cũng đã đến rồi.

“Đến rồi” hai chữ vừa ra khỏi miệng, bên ngoài tường có một bóng người phi thân vào, người còn ở trên không trung đã quát hỏi:

- Người ở đâu?

Người áo xám hươi kiếm quang chỉ:

- Tại đây.

Lão già đầu bạc nhìn thân thể Tiểu Lôi đẫm máu, trầm giọng hỏi:

- Còn sống hay chết?

Người áo xám đáp:

- Ông muốn còn sống, bọn ta giao hắn còn sống.

Trường kiếm của hắn vừa nâng lên, đá một cái, toàn thân Tiểu Lôi bị đá bay qua.

Người từ ngoài tường phi thân vào, không những nói nhanh, mà xuất thủ cũng nhanh, y nổi tiếng trên giang hồ nhờ vào động tác thần tốc, hành sự kích liệt, xứng với cái tên Âu Dương Cấp.

Hiện hắn không đợi thân thể Tiểu Lôi rớt xuống, phi thân chộp lấy thân người hắn, vừa nhìn một cái đã biến sắc, la thất thanh:

- Lầm to rồi.

Lão già đầu bạc động dung:

- Lầm chuyện gì?

Âu Dương Cấp giậm chân:

- Lầm người.

Người áo xám ngạc nhiên:

- Làm sao lầm được, người này từ trong chỗ đó bước ra, bộ còn người khác sao?

Âu Dương Cấp dựng người Tiểu Lôi dậy, hét lớn:

- Ngươi là ai? Làm sao lại từ chỗ đó ra? Hắn ở đâu?

Tiểu Lôi lạnh lùng nhìn y, máu dính đầy mặt, không lộ một biểu tình gì.

Âu Dương Cấp lại càng hỏi gấp:

- Ngươi không trả lời à?

Tiểu Lôi nhìn y, đột nhiên mỉm cười:

- Các ngươi nhận lầm người? Còn hỏi ta?

Âu Dương Cấp ngậm câm, y tuy đã giận dữ, nhưng câu hỏi này không thể trả lời.

Khóe miệng Tiểu Lôi nhăn nhúm vì quá đau đớn, máu không ngừng trào ra, nhưng vẫn cười:

- Nếu ngươi đã biết mình lầm, tại sao không khách khí mà còn vô lễ với ta?

Âu Dương Cấp nhìn hắn, song quyền từ từ nới lỏng, đột nhiên nói lớn:

- Vô luận là gì, ngươi cũng là bằng hữu của hắn.

Tiểu Lôi thở dài:

- Ta vậy, còn ngươi?

Âu Dương Cấp do dự, cánh tay buông thõng, thối lui hai bước.

Người áo xám khoa chân đi đến trước mặt y, lạnh lùng nói:

- Đưa đây.

- Đưa cái gì?

- Một vạn lượng.

- Một vạn lượng? Bắt lộn người cũng muốn một vạn lượng?

Người áo xám cười lạnh, nói:

- Ngươi lầm, không phải bọn ta, ngươi chỉ muốn người trong nhà, muốn bắt sống, ta đã giao hắn chưa chết, cũng không có lầm lẫn gì.

Âu Dương Cấp thốt:

- Nhưng...

Lão già đầu bạc đột nhiên ngắt lời y, trầm giọng:

- Đưa cho hắn.

Âu Dương Cấp mặt đỏ bừng, thốt:

- Ít không nói gì, một vạn lượng...

Lão nhân đầu bạc trầm giọng:

- Đưa cho hắn.

Âu Dương Cấp giậm chân tháo cái túi trên hông, chừng như một cái túi da rất nặng.

Người áo xám giơ tay tiếp nhận, khóe mắt lướt qua Tiểu Lôi:

- Các ngươi tìm người này?

- Không.

Người áo xám gật đầu, thốt:

- Nếu không phải, người này chúng ta sẽ dẫn đi.

- Tại sao?

Khóe miệng người áo xám nở một nụ cười tàn độc:

- Hắn giết người của bọn ta, phải chết dưới kiếm của bọn ta.

Lão già đầu bạc đột nhiên nói:

- Hắn nhất định phải sống.

Người áo xám đột nhiên ngẩng đầu, hỏi:

- Ai nói?

Lão già đầu bạc đáp:

- Ta nói.

Người áo xám biết lời nói của Long Tứ gia, đích xác là nhất ngôn cửu đỉnh tại giang hồ.

Người áo xám điềm đạm nói:

- Nhưng hắn đã giết người của bọn ta, không thể không chết.

Long Tứ gia trầm giọng, thốt:

- Câu nói đó là ai nói?

Người áo xám đáp:

- Lão gia tử nói, các hạ nếu không để bọn ta đem hắn về, trước mặt lão gia tử làm sao bọn ta giải thích.

Long Tứ gia thốt:

- Vậy có thể dùng gì để giải thích?

Người áo xám trầm ngâm, thốt:

- Chỉ sợ là...

Thanh trường kiếm của hắn vừa rút ra, toàn thân đột ngột bay bổng lên không:

- Cần cái mạng ngươi.

Long Tứ gia thấy kiếm quang như cầu vồng đột nhiên bay tới, vẫn ngồi bất động trên yên ngựa, trấn định ổn tọa.

Hữu thủ của lão đột nhiên với về đằng sau, nhanh nhẹn rút trường thương, mũi trường thương như con rắn trên cây bắn về phía trước.

Mũi thương sáng nhoáng như tuyết viền tua hồng anh, lướt gió trên không đâm về phía người áo xám.

Người áo xám gồng mình huy kiếm, chỉ nghe một tiếng “bốc”, hỏa tinh bắn tứ phíạ

Thanh kiếm đã bay khỏi tay gã, hổ khẩu băng liệt, nửa người chấn động tê dại, ngã ụp mặt xuống đất, muốn bò dậy cũng không nổi.

Cây trường thương uốn lượn như con rắn, từ mũi cho tới cán, lại quay đầu trở về chỗ cũ.

Mũi thương vẫn rung rung chưa dứt, tạo thành âm thanh vi vu trong gió, tua hồng anh phất phơ như những tia máu.

Long Tứ gia trầm giọng:

- Tình trạng của ngươi có thể đem về hồi báo được chưa?

Người áo xám nghiến răng, nhìn hổ khẩu tét phún máu, không nói nên lời.

Trường kiếm rơi xuống đất, kiếm quang lóe sáng, rọi khuôn mặt xanh dờn của hắn.

Hắn thở dài, đột nhiên đứng dậy, giơ tay ra lượm thanh kiếm. Lần này hắn không còn xuất thủ tấn công Long Tứ gia, kiếm quang vừa lóe lên, đâm thẳng tới Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi yếu ớt gần như muốn ngã quỵ, làm sao có thể chống đỡ.

Ngay lúc đó, chỉ nghe một tiếng nổ như sấm, trường thương của Long Tứ gia lại bay ra như chớp.

Phích lịch nhất hưởng, thiểm điện phi kích.

Mũi thương sáng nhoáng, xuyên qua xương bả vai phải của người áo xám, cả người hắn bị nhấc bổng.

Đầu thương đeo tua hồng anh vừa lắc một cái, toàn thân hắn bay ngược lại, văng ào ra ngoài trúng vào bụi trúc, “đinh” một tiếng, trường thương ghim chặt xuống đất, ghim cả người hắn.

Long Tứ gia một tay nắm trường thương, ngồi yên trên lưng ngựa, nhìn về phía gã áo xám còn lại, nói:

- Ngươi đem chuyện này về hồi báo.

Người này mặt mày trắng nhợt như gần chết, không nói tiếng nào, quay đầu đi thẳng.

Âu Dương Cấp quay lại, chừng như muốn đuổi theo.

Long Tứ gia khoát tay:

- Để hắn đi.

Âu Dương Cấp hỏi:

- Tại sao lại thả hắn đi?

Long Tứ gia vuốt râu, chầm chậm nói:

- Ai nên giết đã giết, không nên giết thì không được giết, sống chết là một chuyện quan trọng, ở đây đã có một lỗi lầm rồi.

Âu Dương Cấp giậm chân thở dài:

- Để cho hắn đi, thế nào cũng có phiền hà.

Long Tứ gia đột nhiên ngẩng mặt cười, thốt:

- Huynh đệ chúng ta, lúc nào mà không gặp phiền hà?

Tiếng cười như chuông lọt vào tai Tiểu Lôi, lại chừng như vọng từ xa xa, rất mơ hồ.

Hắn chừng như nghe Long Tứ gia nói với Âu Dương Cấp:

- Mang bằng hữu này về, hắn không làm điều gì sai, ngàn vạn lần không thể chết được.

Rồi hắn cảm thấy ai đó đang khiêng hắn.

Hắn muốn xô người này ra, muốn đứng lên.

-- Muốn đứng, tự mình đứng, nếu không thì thà nằm tại đây.

Hắn nhớ cả đời hắn, chưa bao giờ để ai đỡ hắn.

Chỉ đáng tiếc hiện tại tay chân lẫn lưỡi hắn, hắn không còn có thể điều khiển.

Thậm chí mở mắt cũng vậy.

Hắn muốn mở mắt, nhưng bóng đêm đã bao trùm hắn.

Trong bóng đêm hắc ám vô biên, phảng phất chỉ có một điểm sáng, giữa điểm sáng chừng như có bóng dáng một người.

“Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm...”.

Hắn muốn nhào tới, nhưng điểm sáng duy nhất đó đã tiêu thất.

Hắn vùng vẫy gọi, nhưng điểm sáng duy nhất đó đã tan biến không còn thấy nữạ

Chỉ còn lại bóng tối vô biên.

Không ai biết đợi tới chừng nào điểm sáng mới quay trở lại.

- Người này là một người rất bất khuất.

- Nhưng trong tâm tư hắn chừng như có nỗi bi thống sâu đậm.

- Nỗi thống khổ của người bất khuất vốn cũng giống như của người thường, chỉ bất quá bình thời hắn nhất định giấu rất kĩ, rất sâu, cho nên người khác khó biết được.

Câu đó là câu cuối cùng hắn nghe được.

Câu cuối cùng Long Tứ gia nói, nghe như vang vọng từ cõi xa xăm, nhưng trong tim hắn đột nhiên rỉ ứa sự ấm áp, sự cảm kích.

Hắn biết hắn không bị bỏ rơi hoàn toàn, thế giới còn có người hiểu thấu hắn. Cho nên hắn tin tưởng vô luận bóng tối hắc ám có thâm sâu tới đâu, có lâu dài tới đâu, quang minh sớm muộn gì cũng sẽ đến. Chỉ cần nhân tâm còn ấm áp, cảm kích còn tồn tại, quang minh nhất định sẽ đến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3