Hẹn ước dưới vầng trăng - Chương 13 phần 1
Chương 13
Robert đang đợi ở ngưỡng cửa khi cô rời nhà đi làm vào sáng hôm sau.
Victoria không ngạc nhiên cho lắm vì không gì nổi bật ở anh bằng tính cứng đầu.
Anh chắc chắn đã lên kế hoạch cho sự trở lại của mình suốt đêm rồi.
Cô buông tiếng thở dài thượt. “Buổi sáng tốt lành, Robert.” Có vẻ thật trẻ
con nếu cố gắng lờ tịt anh đi.
“Anh đến để hộ tống em đến chỗ Madame Lambert”, anh nói.
“Anh thật tốt bụng quá, nhưng hoàn toàn không cần thiết.”
Anh bước thẳng ra trước mặt cô, ép cô phải nhìn lên anh. “Xin phép cho anh
có ý kiến khác. Để một người phụ nữ trẻ đi bộ ở Luân Đôn mà không có ai hộ tống
chưa bao giờ là an toàn cả, đã thế còn đặc biệt nguy hiểm trong khu vực này.”
“Tôi vẫn thu xếp ổn thỏa để đến hiệu may mỗi ngày suốt cả tháng qua”, cô
nói.
Miệng anh hằn lại thành một đường dữ tợn. “Anh đảm bảo với em, câu nói đó
không thể khiến tâm trí anh thả lỏng.”
“Khiến tâm trí anh thả lỏng chưa bao giờ nằm trong danh sách ưu tiên hàng
đầu của tôi.”
Anh cười khùng khục với cô. “Chà, chà, sáng nay lưỡi chúng ta đều bén nhỉ.”
Giọng điệu hạ cố của anh như nuốt chửng cô. “Đã bao giờ tôi nói với anh
rằng tôi căm ghét sử dụng cụm từ ‘chúng ta’ quyền quý ấy chưa? Nó nhắc tôi đến
tất cả những người chủ ghê tởm của tôi suốt từng ấy năm. Không có gì hay bằng
cụm ‘chúng ta’ để đặt cô nàng gia sư trở lại đúng vị trí của mình.”
“Victoria, không phải chúng ta đang thảo luận đến nghề gia sư, mà chúng ta
cũng không thảo luận về đại từ, số ít hay số nhiều.”
Cô cố gắng đi qua anh, nhưng anh cứ ngang ngạnh đứng đó chặn đường cô.
“Anh sẽ chỉ lặp lại thêm lần này nữa thôi”, anh nói. “Anh sẽ không cho phép
em lưu lại cái chỗ khốn kiếp này thêm một ngày nào nữa.”
Cô đếm đến ba trước khi cất tiếng. “Robert, anh không phải chịu trách nhiệm
về chất lượng cuộc sống của tôi”.
“Cũng phải có kẻ chết tiệt nào đó chịu trách nhiệm chứ. Em rõ ràng không
biết cách chăm sóc tử tế cho bản thân mình.”
Cô đếm đến năm trước khi cất tiếng. “Tôi sẽ lờ lời bình luận đó đi.”
“Anh không sao tin nổi em lại ở trọ ở đây. Cái chỗ này!” Anh lắc đầu một
cái ghê tởm.
Cô đếm đến mười trước khi nói: “Đây là tất cả khả năng của tôi, Robert, và
tôi hoàn toàn vui vẻ với nó”.
Anh cúi thấp một cách đầy hăm dọa. “Hừm, anh thì không đâu. Hãy để anh kể
em nghe anh đã trải qua đêm qua thế nào, Victoria.”
“Xin cứ tự nhiên”, cô làu bàu. “Cứ làm như tôi có thể ngăn được anh không
bằng.”
“Anh dùng cả đêm hôm qua tự hỏi không biết đã có bao nhiêu tên đàn ông cố
gắng tấn công em suốt tháng vừa rồi.”
“Không một ai ngoài Eversleigh.”
Anh hoặc cố tình không nghe thấy cô, hoặc không muốn nghe. “Rồi anh tự hỏi
em thường phải băng qua đường thế nào để tránh đám bán hoa lượn lờ khắp các góc
phố.”
Cô cười tinh quái. “Hầu hết các cô gái bán hoa đều dễ thương vô cùng. Mới
hôm nọ thôi tôi còn dùng trà với một cô đấy.” Đương nhiên là nói dối thôi,
nhưng cô biết câu nói sẽ làm anh khó chịu.
Anh rùng mình. “Rồi anh tự hỏi em đã phải chia sẻ không gian với bao nhiêu
con chuột chết dẫm trong phòng em.”
Victoria cố ép bản thân đếm đến hai mươi trước khi đáp trả, nhưng cơn giận
của cô không cho phép. Cô có thể nhận những lời lăng mạ lẫn thái độ hống hách
của anh, nhưng một cú tấn công vào kỹ năng quán xuyến trong nhà của cô thế này
- hừm, thực sự quá thể lắm rồi. “Anh có thể gặm luôn sàn phòng tôi đấy”, cô rít
lên.
“Anh đảm bảo lũ chuột cũng làm thế”, anh nói với cú xoắn môi chua chát.
“Thật đấy, Victoria, em không thể ở trong khu vực đầy lũ sâu bọ thế này. Không
an toàn, hại sức khỏe.”
Cô đứng thẳng như nòng súng, siết hai bàn tay cứng nhắc bên sườn để giữ cho
mình khỏi tát anh. “Robert, anh có chú ý thấy tôi dần bắt đầu bực bội với anh
không?”
Anh lờ cô. “Anh đã cho em một đêm, Victoria. Thế là đủ rồi. Chiều nay em sẽ
về nhà với anh.”
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Thế thì chuyển đến ở với dì anh.”
“Tôi coi trọng tính độc lập hơn hết thảy”, cô nói.
“Anh thì coi trọng mạng sống và trinh tiết của em”, anh bùng nổ, “và em sẽ
đánh mất cả hai thứ đó nếu cứ khăng khăng đòi sống ở đây.”
“Robert, tôi tuyệt đối an
toàn. Tôi không làm gì để thu hút sự chú ý, và người ta cũng để tôi yên.”
“Victoria, em là một người
phụ nữ xinh đẹp và vô cùng đáng kính. Em không thể ngăn người ta chú ý mỗi lần
em bước ra khỏi cửa được.”
Cô khịt mũi. “Anh là ví dụ
điển hình đấy. Nhìn anh mà xem!”
Anh khoanh tay và chờ lời
giải thích.
“Tôi đã làm rất tốt công việc
giữ mình trước khi anh đến.” Cô phẩy tay về phía xe ngựa của anh. “Dân trong
khu vực chưa từng được nhìn thấy một cỗ xe ngựa đồ sộ thế này suốt bao nhiêu
năm trời. Và tôi đảm bảo có một tá người đang lên kế hoạch làm sao để móc ví
anh rồi đấy.”
“Vậy là em cũng thừa nhận đây
là khu vực bất hảo.”
“Đương nhiên rồi. Anh tưởng tôi
mù chắc? Nếu không có gì khác, thì đây càng chứng tỏ tôi không muốn quanh quẩn
gần anh.”
“Em đang muốn nói đến cái
chết tiệt gì vậy?”
“Vì Chúa, Robert, tôi thà ở
trong khu nhà ổ chuột này còn hơn ở bên anh. Đấy! Điều này hẳn cũng cho anh
hiểu gì đó rồi chứ.”
Anh ngập ngừng, và cô biết
mình đã làm anh tổn thương. Điều cô không trông mong là bản thân cô cũng đau
đớn nhiều biết chừng nào khi thấy nỗi đau đong đầy trong đôi mắt anh. Chống lại
phán quyết lương tâm, cô đặt bàn tay lên cánh tay anh. “Robert”, cô dịu giọng
nói, “Hãy để tôi giải thích điều này cho anh. Giờ tôi rất toại nguyện. Về mặt
vật chất có thể tôi không được đầy đủ cho lắm, nhưng lần đầu tiên trong những
năm qua tôi đã có được sự độc lập của mình. Và tôi cũng lấy lại được lòng kiêu
hãnh nữa”.
“Em đang nói gì vậy?”
“Anh biết tôi chưa bao giờ
thích làm gia sư. Tôi luôn luôn bị những người chủ của mình sỉ nhục, cả nam lẫn
nữ.”
Miệng Robert mím chặt.
“Các khách hàng ở hiệu may
không phải lúc nào cũng lịch sự, nhưng Madame Lambert rất tôn trọng tôi. Và khi
tôi hoàn thành tốt công việc, bà rất thật lòng động viên tôi. Anh có biết đã
bao lâu rồi kể từ lúc ai đó cho tôi một lời khen ngợi không?”
“Ôi, Victoria.” Có cả một thế
giới nhuốm đầy khổ sở trong hai từ đó.
“Tôi cũng kết bạn được với
những người rất đáng yêu. Tôi thực sự thích thú quãng thời gian làm việc ở cửa
hiệu. Và không một ai quyết định gì thay cho tôi hết.” Cô bất lực nhún vai.
“Chúng là những niềm phấn khởi giản đơn, nhưng quá đỗi đáng quý với tôi, và tôi
không muốn đánh nghiêng trạng thái cân bằng ấy.”
“Anh không biết”, anh thì
thào. “Không hề biết”.
“Làm sao anh biết được?”
Những lời của cô không phải một sự đáp trả, mà chỉ là một câu hỏi chân thật và
thực tế mà thôi. “Anh luôn có toàn bộ quyền kiểm soát cuộc đời anh. Anh lúc nào
cũng có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.” Môi cô cong lên thành một nụ cười
khao khát. “Anh và các kế hoạch của anh. Tôi luôn yêu điều đó ở anh.”
Đôi mắt anh rơi xuống gương
mặt cô. Anh nghi ngờ cô thậm chí còn chẳng nhận ra mình vừa dùng từ “yêu”.
“Cái cách anh giải quyết các
rắc rối”, cô tiếp tục, đôi mắt trở nên lưu luyến. “Luôn luôn có quá nhiều hứng
khởi để dõi theo. Anh nghiên cứu tình thế từ cả bốn phía, từ thấp đến cao, từ
trên xuống dưới và từ trong ra ngoài. Anh sẽ tìm ra tuyến đường ngắn nhất để
đến được giải pháp, và rồi cứ theo đó để hoàn thành. Anh luôn hình dung ra cách
để thu được những gì mình muốn.”
“Ngoại trừ em.”
Lời của anh lơ lửng trong
không trung cả phút dài. Victoria ngoảnh đi, rồi cuối cùng cô nói: “Tôi phải
đến chỗ làm đây”.
“Hãy để anh đưa em.”
“Không.” Giọng cô nghe thật
lạ lẫm, như thể cô chực khóc. “Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu.”
“Victoria, làm ơn đừng khiến
anh lo lắng cho em. Cả đời anh chưa bao giờ cảm thấy quá bất lực như lúc này.”
Cô hướng đôi mắt sáng suốt về
phía anh. “Tôi đã mang cảm giác bất lực bảy năm rồi. Giờ tôi sẽ lấy lại kiểm
soát. Làm ơn đừng mang nó đi khỏi tôi.” Vươn thẳng đôi vai, cô bắt đầu đi về
phía hiệu may.
Robert đợi cho đến khi cô đi
cách khoảng ba mét rồi bắt đầu theo sau cô. MacDougal đợi cho đến khi Robert đi
cách khoảng sáu mét thì bắt đầu đánh xe theo sau anh.
Nhìn chung, hành trình đến
cửa hiệu của Madame Lambert đó thật lạ lùng và trọng thể.
Victoria đang quỳ gối trước
một hình nộm với ba chiếc kẹp ghim cắn giữa hai hàm răng khi chiếc chuông trên
cửa reo lên lúc giữa ngày. Cô ngước lên nhìn.
Robert. Cô tự hỏi sao mình
lại ngạc nhiên đến thế. Anh đang ôm một cái hộp và biểu cảm thân thuộc đó lại
hiển hiện trên gương mặt anh. Victoria biết biểu cảm đó. Anh đang âm mưu. Chắc
chắn anh đã dành toàn bộ buổi sáng để lên kế hoạch.
Anh băng qua căn phòng đến
đứng cạnh cô. “Ngày tốt lành, Victoria”, anh nói với nụ cười ôn hòa. “Anh phải
nói trông em khá đáng sợ với đống ghim ngậm trong miệng như mấy cái răng nanh
đấy.”
Victoria cảm giác bản thân
muốn rút một trong đám “răng nanh” ra và chọc vào người anh. “Chưa đủ sợ đâu”,
cô lẩm bẩm.
“Sao cơ?”
“Robert, sao anh lại ở đây?
Tôi tưởng chúng ta thỏa thuận xong sáng nay rồi còn gì.”
“Đúng vậy.”
“Thế tại sao anh lại ở đây?”
Cô nghiến răng.
Anh cúi người xuống bên cạnh
cô. “Anh nghĩ chúng ta đã đi đến những thỏa thuận khác nhau.”
Anh đang nói cái trời ơi đất
hỡi gì thế này? “Robert, tôi bận lắm”, cô nói.
“Anh mang cho em một món
quà”, anh vừa nói vừa chìa chiếc hộp ra.
“Tôi không thể nhận quà của
anh.”
Anh nhe răng cười. “Ăn được
đó.”
Cái bụng phản trắc của
Victoria bắt đầu sôi lên ùng ục. Với tiếng làu bàu tức tối, cô quay lưng lại
với anh và bắt đầu xử lý phần gấu váy mà cô đang sửa.
“Hừm”, Robert lên tiếng trêu
ngươi. Anh mở chiếc hộp và vẫy cái đám bên trong trước mặt cô. “Bánh ngọt nhé.”
Miệng Victoria túa nước. Bánh
ngọt. Điểm yếu nhất của cô. Cô nghĩ hẳn là mình đã hy vọng quá nhiều rằng anh
sẽ quên.
“Anh đảm bảo đã lấy loại
không có hạnh nhân”, anh nói.
Không hạnh nhân ư? Người đàn
ông này chưa bao giờ quên một chi tiết nhỏ, quỷ tha ma bắt anh đi. Victoria
ngước lên rồi thấy Katie đang nghển cổ, quan sát đám bánh ngọt qua vai Robert.
Katie nhìn những chiếc bánh ấy với biểu cảm chỉ có thể gọi là niềm khao khát vô
bờ. Victoria không nghĩ Katie thường có dịp được thưởng thức các món mĩ vị từ
một hiệu làm bánh đắt đỏ nhất Luân Đôn thế này.
Victoria mỉm cười với Robert
và đón chiếc hộp. “Cảm ơn anh”, cô lịch sự nói. “Katie ơi? Cô có muốn ăn một
chiếc không?”
Không đầy hai giây Katie đã
xuất hiện ngay bên cạnh cô. Victoria đưa cho cô cả hộp và quay lại với vạt váy,
cố gắng lờ đi mùi sô cô la giờ đang tỏa khắp căn phòng.
Robert kéo ghế ngồi cạnh cô.
“Chiếc váy này hẳn sẽ trông rất đáng yêu trên người em”, anh nói.
“Than ôi”, Victoria đáp, rồi
hằn học thọc một chiếc ghim lên làn vải, “nhưng nó được đặt cho một Nữ bá tước
rồi.”
“Anh hẳn sẽ nói anh sẽ mua
cho em một bộ thế này, nhưng anh không nghĩ điều đó sẽ mang thêm cho anh chút
quý mến nào cả.”
“Ngài mới sắc sảo làm sao,
thưa ngài.”
“Em đang khó chịu với anh”,
anh tuyên bố.
Đầu Victoria chầm chậm quay
lại cho đến khi cô đối mặt với anh. “Anh phát hiện ra rồi đấy.”
“Là bởi em cứ tưởng mình đã
thoát được anh sáng nay phải không?”
“Đó là một niềm hy vọng.”
“Em rất háo hức được đưa cuộc
sống trở lại quỹ đạo bình thường.”
Victoria buột ra âm thanh vui
vẻ nho nhỏ có một phần là tiếng cười, một phần là thở dài, và một phần là khịt
mũi. “Anh có vẻ thành thạo với việc vạch rõ sự thật đấy.”
“Hừm”, Robert cào tóc, trông
giống như một người đàn ông trầm tư suy nghĩ vô cùng. “Suy luận của em không
thuyết phục.”
Victoria không buồn đáp lại.
“Em thấy đấy, em nghĩ đây là
bình thường.”
Victoria đâm thêm vài chiếc
ghim khác vào vạt váy, nhưng khi nhận ra cơn cáu tức của mình đang khiến cô bất
cẩn, cô lại phải kéo đám ghim ra và chỉnh lại vị trí cho chúng.
“Nhưng đây không phải là một
cuộc sống bình thường. Làm sao có thể đây? Em chỉ mới sống thế này được một
tháng.”
“Tôi còn chỉ bị anh theo đuổi
có hai tháng kìa”, cô buộc phải chỉ ra.
“Phải, nhưng em đã dành bảy
năm tiếp theo để nghĩ về anh.”
Victoria không biết lấy gì để
phản biện, nhưng cô nói, “Anh không để tai nghe tôi nói gì sáng nay sao?”
Anh nhoài người về trước, đôi
mắt xanh dương nhàn nhạt của anh dữ dội đến ngạc nhiên. “Anh lắng nghe mọi điều
em nói. Và rồi anh dành cả sáng nay để suy ngẫm về chúng. Anh tin mình hiểu
được cảm xúc của em.”
“Thế vì sao anh lại ở đây?”,
cô rít lên.
“Bởi vì anh nghĩ em đã sai
lầm rồi.”
Đám kẹp ghim trong tay cô rơi
xuống đất.
“Cuộc sống không phải chỉ
quanh quẩn quanh một tảng đá và nhìn cả thế giới chuyển động rồi hy vọng đến
liều lĩnh rằng thế giới sẽ không đụng chạm đến ta.” Anh quỳ xuống và bắt đầu
giúp cô thu gom đám ghim. “Cuộc sống là đón lấy cơ hội, là vươn tới vầng
trăng.”
“Tôi đã đón lấy cơ hội”, cô
nói thẳng. “Và tôi đã ngã.”
“Em sẽ để điều đó kiểm soát
cuộc đời mình mãi mãi sao? Victoria, em mới chỉ hai mươi tư tuổi. Em có biết
bao năm trời phía trước. Em đang nói mình sẽ chọn con đường an toàn cho cả
quãng đời còn lại của mình sao?”
“Không liên quan đến anh,
phải.”
Anh đứng dậy. “Anh thấy mình
sẽ phải cho em chút thời gian để suy ngẫm.”
Cô trừng mắt với anh, hy vọng
anh không để ý đôi tay cô đang run rẩy cỡ nào.
“Anh sẽ quay lại lúc cuối
ngày để hộ tống em về nhà”, anh nói, còn cô tự hỏi ý anh là về nhà cô hay về
nhà anh.
“Tôi sẽ không ở đây”, cô nói.
Anh chỉ nhún vai. “Anh sẽ tìm
em. Anh luôn luôn tìm kiếm em.”
Victoria được cứu khỏi phải
lo lắng vì lời tuyên bố đáng lo ngại này bằng tiếng chuông reo trên khung cửa.
“Tôi phải làm việc đây”, cô lẩm bẩm.