Búp bê Bắc Kinh - Chương 29 - 30 - 31 - 32

29. TẮM

Chúng
tôi lén vào trong phòng cậu. Tim tôi đập thình thịch. Thoạt tiên chúng tôi chúi
đầu vào máy tính rồi vào một phòng tán gẫu, nơi chúng tôi nói những thứ đại
loại như, “Làm thế nào mà mọi người ở đây lại khờ quá vậy?” Rồi G chơi guitar
một lúc, cho đến khi cậu nhìn khắp người tôi và nói, “Chúng mình đi tắm thôi.”

“Tắm…
cùng… với nhau?”

“Sao
lại không?” cCậu nói. Chúng tôi nhón chân đi vào trong nhà tắm. Đứng lưng sát
vào lưng, nhưng khi chúng tôi quay lại, chúng tôi không dám nhìn vào bất cứ gì
khác ngoài mặt nhau. Nước phun lúc mạnh lúc yếu. G nói với tôi rằng các khu nhà
một tầng lúc nào cũng vậy. Sau khi chúng tôi tắm rửa một lúc, cậu dịu dàng nói,
“tớ sẽ xoa dầu tắm lên cho cậu.” Run rẩy bởi một khích động tôi chưa từng cảm
thấy, tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào cơ thể gầy gò, trẻ con của cậu, và
chúng tôi quàng tay ôm cứng lấy nhau.

Khi
đã ở trên giường, chúng tôi vừa thì thầm vừa giở xem truyện tranh hài. Tôi bật
đĩa CD The Cure, một thứ rất hợp trong một đêm đầy những thứ tuyệt diệu, với
khung cảnh – nhạc ấm áp, khiến mọi thứ đều hoàn hảo.

Chúng
tôi lại nằm một cách nhẹ nhàng và cầm tay. Cậu hôn tôi nhẹ nhàng, lên mắt, lên
môi.

“Tớ
muốn… tớ muốn cậu…”

“Hừm?
Cậu nói gì?... Được thôi,” tôi nói một cách ngẫu nhiên.

“Tớ,
tớ muốn cậu, cậu là của tớ, của riêng tớ.” Cậu nói vẻ rất chắc chắn.

Của
riêng cậu? Tôi không bao giờ nghĩ mình “thuộc về” một ai đó, bất kỳ ai.

Vậy
nên tôi nói với cậu tôi cảm thấy tất cả chuyện đó như thế nào, cũng lắp ba lắp
bắp mãi tôi mới nói được. Cậu thở dài nhưng không nói gì. Cậu chỉ ôm tôi thật
chặt.

Đến
lúc đó đã gần hai giờ sáng. Chúng tôi để đồng hồ báo thức vào 4 giờ 30 để có
thể ra ngoài được trước khi gia đình G thức dậy.

Suốt
mấy giờ trước khi trời sáng, cậu im lặng vuốt ve thân thể trẻ trung của tôi:
lưng, cái mặt ngây thơ, mái tóc xanh, chân. Giả vờ vẫn còn đang ngủ, tôi nằm
yên không hề cử động. Hạnh phúc tuyệt đối. Khi chúng tôi chuồn ra, Bắc Kinh
buổi sớm, được phủ trong một lớp mù mỏng, vẫn còn đang ngủ.

30. TIỂU NHÂN TI TIỆN

I’m
practicing love

learning
to hold

but
too young to know

everything
goes

The
name of the game is annihilation

some
life end to begin

Love
always ages

forever
is just now.

-
Cavesluts -

Lần
thứ ba khi chúng tôi cùng nhau về chỗ cậu, bố mẹ cậu đã tóm được.

Trưa
thứ Bảy, G bảo tôi đến nhà cậu để cùng tập đàn. Bố mẹ cậu đều có nhà. Mái tóc
xanh của tôi đã làm họ sốc, và họ hỏi tôi rằng bố mẹ tôi cảm thấy thế nào. Tôi
nói với họ tôi thích tóc tôi màu như thế. Dương hải Đào, bố G, nói ông ta cũng
là một fan mê âm nhạc, nhưng chỉ thích nhạc phổ thông. Từ Quyên, mẹ G, nói thích
nhạc cổ điển hơn. Điều đầu tiên bà làm mỗi buổi sáng là luyện giọng. Theo G,
chính sở thích cùng say mê âm nhạc đã khiến họ chung sống với nhau sau khi li
dị vợ, chồng cũ. Sau buổi luyện tập đó, chúng tôi cùng đi, và Từ Quyên đứng ở
cửa nhà nhìn chúng tôi đi. Cái nhìn của bà ta dán chặt vào mặt tôi như keo
dính, khiến tôi cảm thấy rờn rợn, u ám. Bà ta kết hợp được cả sự sắc sảo và hẹp
hòi của đại đa số những phụ nữ lớn lên từ những khu chung cư kiểu cũ. Ngay từ
cái nhìn đầu tiên tôi đã không thích bà ta.

Đã
từng có một thành ngữ rằng, Khi anh cảm thấy có gì không ổn, thì lúc đó đã quá
muộn. Đó là những gì tôi cảm thấy lúc ấy. Tôi dự cảm rằng sẽ đến một ngày tôi
và bà ta sẽ xung đột.

Vào
một buổi chiều, chúng tôi tìm cách lẻn ra ngoài. G đã kiểm tra rất nhiều lần,
nhưng đều quay lại nói với tôi rằng mẹ cậu vẫn ngồi ở cửa ra vào. Chúng tôi
không biết phải làm gì. Chúng tôi thậm chí đã nghĩ đến chuyện trèo qua cửa sổ
ra ngoài. Từng phút một trôi qua và chúng tôi bắt đầu lo lắng.

“G,
đi mua một tờ báo và một ít bánh bao cho mẹ,” mẹ cậu ta gọi to từ phòng khách.

Tôi
chộp lấy tay cậu lo ngại. “Nếu bà ấy vào đây khi cậu ra ngoài thì sao?”

“Nếu
bà ấy vào, cầm lấy guitar của tớ và đả luôn.” G cười để làm tôi bớt lo, nhưng
không ăn thua. Tôi vẫn sợ đến vãi linh hồn.

“Cậu
không nghĩ là bà ấy bảo cậu đi là có mục đích ư?” Tôi sợ rằng trong khi chúng
tôi đang cố gắng tìm cách thoát thân, bà ta đã biết tỏng mọi chuyện, và đã
quyết định sẽ làm thế nào, nhất quyết làm cho tôi nhục nhã mới thôi.

G
khép cửa lại khi cậu đi ra ngoài. Tôi ngồi trên mép giường đọc một quyển sách.
Vài phút sau, tôi nghe tiếng cánh cửa mở ra lần nữa.

Khi
bốn mắt chúng tôi chạm nhau, mặt cả hai đều tái nhợt hơn thường lệ. “Quả nhiên
là có người, tôi đã biết mà!” bà ta nhếch mép nói. “Làm sao cô vào được đây?”

Tôi
không nói một lời, tôi chỉ nhìn bà ta. Dương Hải Đào cũng theo bà ta vào, nhìn
tôi một cái, rồi lại về phòng của mình.

“Ra
ngoài đi, và sang phòng khác,” Từ Quyên nói.

Máu
như rút hết khỏi mặt tôi – tôi chắc chắn phải giống như một xác chết. Tôi cố
nhưng chẳng thể nói được một lời.

Vào
lúc đó, G chạy vào. “Báo của mẹ…” Bánh bao rơi khỏi tay cậu ta và lăn lông lốc
trên sàn nhà.

Cậu
đi vào phòng, đầu cúi xuống như một đứa trẻ. Dương Hải Đào bước tới và đóng
cánh cửa phía sau lại. “Nói. Hai đứa bay định làm gì?”

G
không trả lời. Cậu ta chỉ đứng đó.

Tôi liếc cậu ta, nhưng cậu ta vẫn nhìn xuống sàn, như là
muốn biến thành một bức tượng. Cậu ta không hề nhìn tôi.

“Làm thế nào cô vào được trong nhà tôi, Gia Phù? Lâm Gia
Phù, đó là tên cô, phải không?”

“Vâng.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Từ Quyên.

“Làm sao cô vào được đây? Tại sao tôi lại không thấy cô
đến nhà? Và tại sao cô không ra ngoài trong khi chúng tôi vừa mới ăn cơm? Nhà
này luôn chào đón các học sinh, bạn của G, vô số các cô gái cũng đến đây, và nếu
họ đến đúng bữa, họ cũng ăn cùng luôn. Nếu cô không có gì phải giấu, tại sao cô
không ra ngoài lúc chúng tôi ăn cơm và chào hỏi? Có phải cô qua đêm ở đây
không?”

“Cô có biết rằng bất cứ ai dưới mười tám tuổi nếu không
được cha mẹ cho phép thì không được ngủ lang bên ngoài hay không?”

Tôi biết đó là một quy định mới của chính quyền thành phố
Bắc Kinh. Quy định này vừa được đăng trên tờ Bắc Kinh Buổi chiều.

Bà ta bắt đầu lục tìm số báo đó, và thật chết tiệt nếu bà
ta không tìm ra. Và bà ta đã giơ nó ra trước mặt tôi. “Hãy xem cho kĩ đi, đăng
ngay ở đây này.”

“Quan hệ giữa hai đứa là thế nào?” Dương Hải Đào hỏi từ
ngoài cửa.

“Con yêu bạn ấy,” G nói.

“Đối với cả?” Dương Hải Đào lẫn Từ Quyên, từ “yêu” đó vô
nghĩa.

“G dạo này ngày nào cũng đi về muộn, và tôi biết điều đó
là tại nó luôn ở với cô. Nó thường về nhà ngay khi tan học, còn bây giờ thì nó
đi có Trời biết là chỗ nào và làm có Trời biết là cái gì. Được rồi, từ nay sẽ
chấm dứt. Hãy viết số điện thoại của bố mẹ cô, tôi muốn nói chuyện với họ.”

“Không!” Tôi nói, cảm thấy phẫn nộ.

“Tôi sẽ gọi cho cảnh sát và báo cô đã tự ý đột nhập vào
nhà. Bây giờ cô có viết số điện thoại ra không thì bảo.” Bà ta nhấc máy điện thoại.
Giây phút đó, tôi biết tôi căm ghét bà ta.

“Không, tôi không.”

“Được rồi, vậy thì hãy đưa thẻ học sinh ra đây.” Tôi vớ
lấy ba lô và đưa thẻ học sinh của tôi cho họ. Họ chăm chú nhìn kĩ rồi đưa trả
lại.

“G có đưa tôi ra ngoài một tí được không? Chúng tôi có
vài chuyện cần nói,” tôi xin họ.

“Được, nhưng không được lâu,” Dương Hải Đào nói.

“Đi với tôi đã,” Từ Quyên nói. “Tôi có vài điều muốn nói
với cô.”

Bà ta dẫn tôi vào trong bếp.

“Cô gái, tại sao cô lại ngốc đến thế? Làm thế nào một đứa
con trai như G lại chịu trách nhiệm được về mọi chuyện? Nó đã biết gì đâu? Nếu
có điều gì đó xảy ra, cô… nó có thể làm gì được nào? Bao giờ con trai cũng
chẳng bị thiệt thòi gì hết…” Bà ta nắm lấy vai tôi. “Cô sẽ làm gì nếu cô bị có
thai? Một cô gái ở tuổi cô không thể có con được. Có thể đối với cô cũng chẳng
có nghĩa gì, nhưng hãy thử nghĩ xem mẹ cô sẽ nói gì? Thử nghĩ xem.”

Khi chúng tôi trở lại, dường như Dương Hải Đào cũng vừa
nói chuyện xong với G.

“Tôi đã đi được chưa?” Tôi hỏi họ.

“Được, cứ đi đi.”

G và tôi cùng đi ra khỏi khu nhà đó. Một lúc lâu tôi
không nói gì cả. Tôi không hiểu tại sao cậu ta không làm bất cứ điều gì để bảo
vệ tôi, tại sao chúng tôi lại không đồng lòng để chống lại bên địch.

Chúng tôi đến một cái ghế dài ven đường và ngồi xuống.

“Thôi không sao,” tôi cố an ủi G, “không sao đâu.” Cậu ta bắt đầu khóc.

“Sao vậy?” tôi hỏi.

“Không sao.”

Cả hai chúng tôi đều cảm thấy lạnh và buồn, cứ như là nếu
tôi chia tay cậu ta hôm nay, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Tôi hỏi
cậu ta xem Dương Hải Đào đã nói gì khi bà mẹ lôi tôi vào nhà bếp.

“Ông ấy bảo tớ cẩn thận kẻo sẽ bị lây bệnh.”

Ông ta đã lừa được tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ ông ta lại
có thể tàn nhẫn đến thế.

31. TÔI CĂM GHÉT CÁC NGƯỜI

Chuyện xảy ra ở nhà G cứ cộm lên trong lòng chúng tôi, và
cứ ám ảnh mãi, chẳng chịu đi. Và càng nghĩ tới nó, tôi càng lúng túng. G đã
hành động như một thằng hèn, chắc chắn là không hề giống như một chàng trai trẻ
can đảm, mạnh mẽ, một kẻ hâm mộ nhạc rock đã từng khuếch khoác mình có tinh
thần punk đến chừng nào. Làm sao cậu ta lại hành động đối lập với những gì cậu
ta từng tuyên bố?

Tôi lại đi nhuộm tóc – lần này thì đỏ. G đi cùng tôi đến
Ngã Năm để nhuộm. Thoạt đầu tôi đã định nhuộm thành màu hồng, nhưng anh thợ làm
đầu lại gợi ý màu đỏ. Anh nói anh đã nhuộm tóc đỏ cho một cậu mấy hôm trước, và
kết quả là tuyệt diệu. Tôi nói tôi sẽ thử xem sao và rút cục là rất thích kiểu
tóc mới.

***

Tôi lại phải ngủ đêm ở chỗ G lần nữa. Tôi buộc phải như
vậy. Mỗi khi chúng tôi đến một buổi trình diễn rock, khi kết thúc đều muộn đến
nỗi chúng tôi chẳng về đâu được. Một sáng vào lúc bốn giờ, chúng tôi mặc quần
áo và sẵn sàng chuồn. Không có động tĩnh gì bên phòng của Dương Hải Đào và Từ
Quyên. Thế rồi:

“G, vào đây.”

Chúng tôi nghe thấy một giọng kéo dài khủng khiếp của đàn
bà. Đầu G chùng xuống, chúng tôi nhìn nhau. Không nói một lời, cậu ta đi ra
khỏi phòng. Rồi im lặng, cậu ta đi vào, lần này cùng với bà mẹ. Tôi chỉ biết
nhìn hai người bọn họ.

Mái tóc đỏ của tôi làm bà ta sựng lại.

“Chuyện gì thế này, G?” bà ta hỏi, không nhìn vào tôi.
Cậu ta cúi đầu xuống, như là cậu ta đang bị nhưngợ tiền, và giữ nguyên lưỡi
trong miệng. Chỉ nhìn cậu ta thôi tôi đã điên đến nỗi không thở được.

“Bọn… bọn con luyện tập thử một chút,” G lúng búng.

“Im đi!” Tôi gào lên với cậu ta. “Tôi sẽ giết chết các
người. Tôi căm thù các người!” Tôi nguyền rủa qua hàm răng nghiến chặt và nhìn
chằm chằm vào người đàn bà. Bà ta sững sờ, kiểu như bị điện giật.

“Cô căm thù chúng tôi vì cái gì?”

“Bà biết rõ lắm!” tôi gào lên. Vượt qua người bà ta, tôi
chạy vụt ra khỏi phòng.

Những cơn gió buổi sáng sớm làm tôi ớn lạnh. “Chó chết!”
tôi vừa đi trên phố vừa chửi rủa. “Đồ chó chết!” G đuổi kịp tôi và bước đi bên
cạnh tôi không nói một lời. Ánh nắng ban mai rọi xuống mái đầu đỏ của tôi, vừa
như tiếp sức, vừa như an ủi.

Khi chúng tôi đến trạm xe buýt, cậu ta nói cậu ta sẽ đợi
cho đến khi xe tới. Tôi không muốn đi xe buýt, vì tôi đang điên quá. Cái cách G
tránh không dám đương đầu với bà mẹ và không bao giờ dám chất vấn thái độ của
bà ta đã làm tôi thất vọng.

G nói cậu ta chưa bao giờ tưởng tượng chúng tôi lại xung
đột như vậy.

“Có vô số điều cậu chưa bao giờ tưởng tượng thấy,” tôi
trả lời.

32. CÂU LẠC BỘ SA THẠCH

Một hôm bạn tôi La Hy gọi điện thoại làm tôi ngạc nhiên.
Tôi nhớ rằng cậu ta mệnh cung Thiên Bình. Cậu ta tóc hồng và có một kiểu nói
chuyện kỳ lạ. Luôn luôn mỉm cười. Tuyệt gầy.

Khi tôi nghe máy, tôi nhận ra giọng cậu ta ngay lập tức.

“Tôi biết ai rồi!”

“Ai?” tôi có thể nghe thấy cậu ta đang khoái chí.

“La Hy!”

“Thôi được, là tôi đây.” Cậu ta cười. Không phải là cái
cười thoải mái, mà là cái cười trẻ con, lạ lẫm. Như bi lây. Tôi cũng cười.

Chuyện dây cà ra dây muống, chẳng mấy chốc chúng tôi đã
nói chuyện những bạn gái của cậu ta. “Bây giờ thì cậu có cô nào không?” tôi
hỏi.

“Giờ
thì không.”

“Tại
sao? Cậu chia tay rồi à?”

“Cô
ta đi, không thích tôi nữa, lại trở về nước.”

“Người
nước ngoài à?”

“Trung
Quốc. Di cư sang Australia.”

“Ôi, chán nhỉ,” tôi an ủi cậu ta. “Cậu sẽ tìm một người
khác.”

“Tôi
đang truy tìm một cô có tóc đỏ đây.” Cậu ta cười khúc khích.

Chúng
tôi nói chuyện một lúc lâu, một vài lần còn nói cả về tình dục. Tôi hỏi những
thắc mắc, cậu ta trả lời tất tật.

“Bất
cứ cô nào gọi cho tôi và hỏi những câu hỏi như thế rút cục đều sẽ lên giường
với tôi.”

“Thật
thế ư?”

“Các
cô luôn gọi cho tôi và hỏi các câu hỏi như thế… và cuối cùng thì… tôi cho họ
đáp án mà họ tìm kiếm.”

“Có
thể tôi là ngoại lệ.”

Cậu
ta bóng gió đưa đẩy trên điện thoại rằng chúng tôi hợp nhau tuyệt vời. Cuối
cùng tôi nhượng bộ và đồng ý gặp cậu ta, chỉ để nói chuyện, ở bên ngoài Trung
tâm Thương mại Thành Hương. Hôm đó trời nóng và oi bức; cậu ta đã ở đó khi tôi
tới, mái tóc ửng hồng của cậu ta giờ có màu vàng rất nhạt.

“Chào.”
Tôi vẫy.

“Cậu
đấy à.”

“Ờ.”

“Cậu
muốn đi đâu?”

“Cứ
đi thôi,” tôi nói.

Chúng
tôi thu hút rất nhiều sự chú ý, mà không chỉ bởi tóc chúng tôi một đỏ một vàng.
Tôi đâm sầm vào một người quen và bà ấy kêu tên tôi lên. “Gia Phù!” Nhưng bà ấy
không thể tin nổi vào mắt mình khi nhận ra mái tóc đỏ của tôi. “Gia Phù, bây
giờ cháu lại như thế này đây!”

Tôi
có thể hiểu sự ngạc nhiên của bà ấy. Đó là một người phụ nữ hàng xóm có con
trai trạc tuổi tôi. Chúng tôi học tiểu học và phổ thông cơ sở cùng nhau, và bà
ấy luôn luôn bảo con trai phải noi gương tôi, bởi bà nghĩ tôi là một cô gái
chăm học và ngoan ngoãn. Bà ấy không thể tưởng tượng nổi rằng tôi đã thành ra
một kẻ “phản loạn,” a ha, rằng thần tượng của bà đã bị sụp đổ.

La
Hy và tôi lúc nói lúc im trong khi bước đi. Chúng tôi phải trèo qua một hàng
rào sắt để vào trong công viên Ngọc Uyên Đàm. Rồi chúng tôi đi qua bãi cỏ đến
hồ Bát Nhất và ngồi trên nền xi măng xung quanh.

“Tôi
gầy, phải không?” Cậu ta hỏi. “Tôi không thích thịt, nếu tôi thích thì da tôi
đã chẳng tuyệt thế này.” Cậu ta cười rúc rích khi chăm chú nhìn cánh tay gầy gò
của mình, rồi lại rúc rích thêm chút nữa khi quay sang nhìn tôi. Tôi nhìn xuống
cánh tay rất sạm nắng của mình và bật cười lúng túng.

“Cậu
gầy thật. Cậu ăn gì?”

“Chưa
đến chiều thì tôi còn chưa ra khỏi giường. Khi đã dậy thì tôi mua một chai Băng
Hồng trà và bốn cái bánh kem nhỏ. Tôi cũng có thể ăn chút gì đó vào buổi tối.
Tôi chẳng ăn nhiều.”

“Tôi
thật sự thích tay đó, tay đó,” tôi nói vậy để chuyển chủ đề.

“Ồ,
hắn chơi thuốc vào năm chín lăm hay chín sáu gì đó, và hắb điên điên chập chập
từ đó. Trước thì hắn thuộc đội béo, bây giờ thì thành đội gầy. Và hắn rất tồi.
Mỗi lần về nhà hắn lại mang theo một cô nàng khác hẳn.”

“Vậy
ư? Hắn chỉ tự vui vẻ mà,” tôi nói.

La
Hy liếc nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.

Gió
trên mặt hồ mạnh mạnh dần, lạnh dần nên chúng tôi rời công viên. Tôi cầm tay
cậu ta khi chúng tôi trèo qua hàng rào. “Cậu chẳng cần làm vậy,” cậu ta nói.

Từ
đó chúng tôi đi đến Trung tâm Thương mại và chỉ loanh quanh ở một khu. Ở đó ấm,
và có rất ít người, thành ra một chỗ lý tưởng để ngồi và nói chuyện.

Cậu
ta bắt đầu bằng cách nghịch cuốn sổ địa chỉ của tôi. Cậu ta viết:

Lagwago

NOFX

punX

SkaCore

Hardcore

Ska
sucks

Maybe
I hate you… like you, Sex

“Tôi
muốn quan hệ với cậu,” cậu ta nói.

Tôi
không ngờ cậu ta lại có thể thô đến vậy.

“Mình
hãy bắt xe buýt về chỗ tôi. Cậu có thể qua đêm ở đó.”

“Mẹ
cậu không để tâm à?”

“Khung.
Tôi mang gái về nhà suốt.”

“Nghe
hay đấy. Nhưng… tôi không thể.” Tôi nhận thấy tim tôi đập thình thịch, nhưng
tất cả những gì tôi nói là, “tôi không thể.”

Tôi
quàng tay quanh vai cậu ta. “Chớ để tâm điều đó,” tôi nói để an ủi cậu ta. “Có
thể là hôm khác.”

“Tại
sao lại không phải là đêm nay?” cậu ta cúi đầu xuống vẻ giận dỗi.

“Tôi
không thể,” tôi nhắc lại, và nuốt nước bọt.

“Tại
sao?”

“Bởi
vì, bởi vì… tôi yêu G. Tôi không muốn cùng với một ai khác.” Cũng phải cố mới
nói được như vậy. “Cậu và tôi có thể chẳng hợp nhau đâu.”

“Tôi
sẽ chứng minh cho cậu thấy tôi hay hơn cậu ta nhiều.”

Tôi
thật sự mặc xác chuyện thế này hơn hay là thế khác, trừ một điều là khi tôi
nghĩ rằng việc này sẽ tác động thế nào đến G thì tôi chẳng còn gì để phải nói
nữa. tôi đột ngột nhận ra rằng tôi không thể nhớ lại được tôi đã từng yêu những
ai, khuôn mặt họ chỉ là một sự nhạt nhòa.

“Thật
sự, tôi nghĩ rằng mối quan hệ tình dục lý tưởng sẽ phải giống như một vài câu
lạc bộ ở Mỹ, như Câu lạc bộ Sa Thạch vậy, ở đó, mọi người ai cũng đều có một
tinh thần giống như những người khác, tất cả mọi người đều tự do, và bọn họ tất
thảy đều thành thực ở mức độ cơ bản, bao gồm thoải mái trần truồng và quan hệ
cởi mở, miễn là anh đừng có công kích và áp đặt ý muốn của mình lên người khác.
Không phải kiềm chế, không phải che đậy.” Tôi nói một cách dễ dàng và tự tin,
như một cô gái đã từng ở đó vậy. Sự thật thì, tôi chẳng hề tự tin vào những gì
mình nói.

“Tôi
phải nói rằng chẳng có nhiều cô gái như cậu. Ở Trung Quốc lại càng ít.”

Cậu
ta nói cái gì vậy? Tôi thực sự không nghe, tôi đang tự hỏi bản thân tại sao tôi
lại không thể làm vậy? Tôi thích cậu ta, và cậu ta thích tôi, vậy tại sao chúng
tôi lại không thể? Tất cả điều đó thật mâu thuẫn. Một đằng, tôi là một người
chủ trương giải phóng tình dục và đối lập với những kẻ cố gắng duy trì độc
quyền tình dục, nhưng đằng khác, tôi lại đạo đức giả trong mối quan hệ với G và
La Hy. Cứ theo lô gích của tôi, tôi đã phải đi cùng La Hy, nhảy lên giường, và
cùng nhau lăn lộn đã đời – đó mới là cách đúng nhất, cái cách chính xác để
hưởng thụ cuộc sống, bởi lẽ tôi chẳng hề cảm thấy tình dục lang chạ có thể ảnh
hưởng đến cảm xúc của tôi.

“Ai
nói chúng ta không có cảm tình với nhau? Một cô gái thích tôi, ôm tôi, an ủi
tôi…” Cậu ta quàng tay ôm lấy vai tôi nhưng cả hai chúng tôi đều ngoan cố ở yên
trong tư thế đó.


diện là điều rất quan trọng với cậu ta, và tôi có thể thấy rằng việc tôi cự
tuyệt đã làm tổn thương lòng tự kiêu của cậu ta.

Báo cáo nội dung xấu