Hậu tiên cô bảo kiếm - Hồi 48 phần 1

Hồi 48: Biến cố Tuyết
Sơn

Nhạc Tiểu Tuấn từ đầu đến giờ đứng im lặng bên cạnh nàng
theo dõi, chàng nhận ra thái độ Lê Tẩu có vẻ thành thật, nhưng trong đôi mắt bà
ta thỉnh thoảng cứ liếc láo liên, toát lên nét gian xảo giảo hoạt, nên lòng dạ
sinh nghi. Khi ấy thấy Thân Phi Quỳnh đã mềm lòng, thoáng chút lúng túng khó
xử, chàng liền dùng truyền âm nhập mật nói với Thân Phi Quỳnh:

- Quỳnh tỉ, mụ ta rất giảo hoạt ma mảnh, lời lẽ xảo biện,
chớ nên tin!

Thân Phi Quỳnh được chàng nhắc nhở thì lấy lại tự nhiên,
trầm giọng nói:

- Chuyện gia gia ta nhập định luyện công, ta vốn không hay
biết, mà Đại thư ta cũng chẳng hề nói gì, cho nên ta mới trở về xem thực hư thế
nào, đương nhiên ta làm chủ chuyện này, không cần ngươi quan tâm, còn không
nhanh tránh đường ra ư?

Lê Tẩu da mặt hơi biến, nhưng vẫn đứng cản trước bậc cấp cúi
đầu nói:

- Nhị tiểu thư vẫn cố chấp không nghe lời khuyên của tiện
thiếp, tiện thiếp thân nhận trọng trách, nếu tiểu thư nhất quyết đòi vào thì
trước hết hãy giết tiện thiếp!

Nói hết câu, quả nhiên bà ta quỳ thụp xuống phủ phục ngay
trước mặt Thân Phi Quỳnh.

Thân Phi Quỳnh thấy bà ta hành động như vậy thì nhất thời
ngớ người.

Nhạc Tiểu Tuấn lâu nay hành cước giang hồ bên cạnh Trúc Thu
Lan, chàng học được rất nhiều kinh nghiệm quý giá, thấy Lê Tẩu quỳ thụp xuống
thì lòng sinh nghi, vội la lên:

- Quỳnh tỉ tỉ, đề phòng bà ta giở trò...

Chàng nói chưa hết câu, đột nhiên thấy Lê Tẩu ngửng nhanh
đầu lên, khóe môi hiện nụ cười gian hiểm.

Đồng lúc, tay phải hai ngón búng nhẹ một cái, một làn phấn
trắng rất mịn, bằng mắt người thường không thể nào nhận thấy được.

Nhạc Tiểu Tuấn mắt chăm chú theo dõi bà ta, nên đã nhận ra
hành động nhỏ này, liền phất tay đẩy một chưởng tới. Chàng lúc này công lực cực
kì thâm hậu, tuy chỉ là một cái phất tay rất nhẹ, nhưng cũng đủ tạo thành một cỗ
kình lực đẩy vào khoảng cách giữa Thân Phi Quỳnh và Lê Tẩu.

Thân Phi Quỳnh căn bản không nhận ra hành động của Lê Tẩu,
mãi khi Nhạc Tiểu Tuấn phát động kình lực đẩy làn phấn mịn kia tản ra ngoài thì
mới giật thót người nhảy về sau một bước.

Lê Tẩu thấy ngón ám toán của mình bị thất bại, lại bị kình
lực của Nhạc Tiểu Tuấn làm chấn động, người vẫn quỳ, nhưng lại lướt nhanh về
phía sau nửa bước, rồi đứng phắt dậy cười khanh khách nói:

- Không ngờ một gã thanh niên trẻ như ngươi lại có công lực
thâm hậu đến thế!

Thân Phi Quỳnh mắt lạnh như băng sương, rút phắt thanh Hàn
Anh kiếm ra phẫn nộ thét lớn:

- Nữ tặc nhân, ngươi dám giở trò man trá? Xem ra Hỏa Linh
thánh mẫu phái ngươi đến đây là có âm mưu!

Lê Tẩu sắc mặt trấn tĩnh cười nói:

- Nhị tiểu thư nói vậy không đúng, tiện thiếp chỉ vì sợ Nhị
tiểu thư làm kinh động hại đến Lão Thần Tiên, cho nên mới đành giở hạ sách...

Thân Phi Quỳnh lạnh giọng cắt ngang:

- Ngươi chớ nên tiếp tục xảo ngôn lệnh sắc? Còn không chịu
thúc thủ chịu trói, định để bổn cô nương ra tay?

- A,... Nhị tiểu thư như đã một mực muốn gặp Lão Thần Tiên,
vậy tiện thiếp xin dẫn đường!

Nói rồi, lần này quả nhiên bà ta quay người vọt vào trong,
chỉ nhìn thân pháp cực nhanh cũng biết không phải là tay vừa!

Thân Phi Quỳnh thấy bà ta trốn chạy, thét lớn:

- Dừng lại!

Vừa nói tung người chạy theo vào động phủ.

Nhạc Tiểu Tuấn sợ nàng xảy ra chuyện gì, liền lướt người bám
theo.

Chuyện xảy ra chỉ trong cái chớp mắt, lúc chàng phóng chân
vào sâu trong động, thì thấy Lê Tẩu đã rẽ ngoặt ở cuối đường.

Thân Phi Quỳnh chưa kịp đến đó, đột nhiên “vù, vù”, hai bóng
người vọt ra chặn đường.

Nàng dừng lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy hai người này thân vận
trường bào màu xám, mặt che kín một nửa chỉ để lộ đôi mắt hung hăng tà ác.

Thân Phi Quỳnh giật mình, không ngờ trong sâu Trường Xuân
động phủ này lại bị người ngoài thâm nhập nhiều như vậy, tức giận thét hỏi:

- Các ngươi là ai? Còn không mau tránh ra cho ta ư?

Dứt lời, nàng phóng tới một chưởng, trong lúc căm phẫn một
chưởng đánh ra cũng đủ vận đến tám thành công lực, vả lại nàng từng luyện qua
Kim Hình Chưởng nên một chưởng này không tầm thường tí nào.

Nhưng chỉ nghe “bình” một tiếng, cả người Thân Phi Quỳnh bị
dội lui mấy bước.

Lão nhân áo xám bên phải vừa tiếp một chưởng, thân hình y
nhiên bất động, mắt tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra.

Bấy giờ nghe giọng Lê Tẩu the thé từ sâu trong động nói vọng
ra:

- Nó chính là Nhị tiểu thư Thân Phi Quỳnh, Nhị lão không
được để nó thoát!

Thân Phi Quỳnh sau phút kinh ngạc, lúc này nghe nói thế mới
đưa mắt nhìn, thì ra hai người này là hai lão già, tuy đã che mặt nhưng từ ánh
mắt cho đến thân hình dáng dấp tương tự nhau, nhất thời chưa biết bọn họ lai
lịch thế nào, liền chĩa kiếm thét hỏi:

- Các ngươi là ai?

Lão bên phải trầm giọng nói:

- Hắc! Ngươi là tôn nữ của Lão Thần Tiên, vậy mà đến bọn lão
phu hai người, cũng không nhận ra được ư?

Thân Phi Quỳnh nhíu mày, chợt nhớ ra bèn hất hàm hỏi:

- Các ngươi phải chăng là Không Động Tứ Hạo?

- Hà hà..., ngươi biết rồi thì tốt!

Thì ra hai lão nhân này là nằm trong nhóm Không Động Tứ Hạo,
bọn họ vốn là sư thúc của Không Động Sơn Chủ Cơ Linh Vân, vai vế cực cao. Nghe
nói bọn người này là anh em sinh bốn, từ lúc sinh ra đầu tóc đã trắng như cước,
nên mới có danh Không Động Tứ Hạo.

Bấy giờ đã thấy hai lão già từ từ cởi bỏ tấm mạng che mặt để
lộ hai khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, thoạt trông tựa hồ như được đúc ra từ
một khuôn.

Thân Phi Quỳnh tức giận quát hỏi:

- Tuyết Sơn và Không Động xưa nay không thù không oán, các
ngươi sao lại xâm nhập vào động phủ của gia gia ta?

Lão già bên trái cười nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi biết gì hử?

- Huynh đệ lão phu hai người chính phụng mệnh Sơn Chủ đến
đây làm hộ pháp cho Huyền Linh Tẩu.

Huyền Linh Tẩu là hiệu xưng của Tuyết Sơn Lão Thần Tiên.

Thân Phi Quỳnh đanh giọng nói:

- Không cần, ta đã về đây có thể làm hộ pháp cho gia gia ta,
các ngươi nhanh đi đi!

Lê Tẩu lúc này đã thò đầu ra ở động đạo, ré giọng nói:

- Thân Phi Quỳnh, ngươi trong lòng ngầm có âm mưu, há ta
không biết sao?

Thân Phi Quỳnh càng tức giận nói lớn:

- Ngươi bảo ta có âm mưu gì kia chứ?

Lê Tẩu cười lớn nói:

- Nói ngươi biết, ta đã sớm nhận được thư của Thánh mẫu chuyển
đến, bảo rằng ngươi muốn tạo phản, chạy theo một tên mặt trắng họ Nhạc, định
trở về núi ăn trộm Thiên Niên Ngạc Bảo của Lão Thần Tiên...

Thân Phi Quỳnh nghe thì giận tím gan, chĩa kiếm thét lên:

- Tiện nhân, ngươi dám nói bậy!

Nàng định bổ nhào người nhảy tới tấn công, nhưng lão già bên
trái đã chặn đường nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi nên ngoan ngoãn dừng lại cho lão phu!

Lê Tẩu được nước càng cười vang khanh khách nói:

- Nhị tiểu thư à, chẳng lẽ ta nói không đúng sao mà hững
hững hờ hờ vậy chứ?

Thân Phi Quỳnh mặt xanh như thiếc, nhưng bị hai lão già chặn
đường đành dừng lại, hầm hầm tức giận nói:

- Nhị vị nếu còn không chịu tránh đường, chớ trách tôi vô
lễ!

Lê Tẩu cười nói tiếp:

- Nhị tiểu thư, nhị vị lão nhân đây đến làm hộ pháp cho Lão
Thần Tiên, ngươi bội phản Lão Thần Tiên lại còn lớn mồm, Nhị lão giờ sẽ bắt
ngươi đem đến trước mặt Lão Thần Tiên xử trí, để xem loại mặt dày chạy theo
trai, xem ngươi còn dám lu loa nữa không?

- Hừ, con tiện nhân, ngươi dám sỉ nhục bổn cô nương!

Nói rồi nhảy tới, nhưng liền bị lão già bên trái phất tay
đẩy ngược trở lại, nàng điên tiết thét lớn:

- Lão tặc, rõ ràng các ngươi mưu đồ hãm hại gia gia ta, ta
nhất định thí mệnh với lũ các ngươi...

Lão già bên trái mắt lộ hung quang giọng ầm ầm như chuông vỡ
rít lên:

- Con nha đầu, ngươi dám vô lễ với lão phu!

Nhạc Tiểu Tuấn không biết lai lịch của Không Động Tứ Hạo,
nhưng thấy Thân Phi Quỳnh hai lần bị đẩy lui, đủ hiểu bọn họ rất lợi hại, khi
ấy liền sấn tới gần Thân Phi Quỳnh nói:

- Quỳnh tỉ tỉ, để tiểu đệ tiếp bọn họ!

Lê Tẩu càng cười tợn chỉ tay nói:

- Tên mặt trắng, ngươi rõ ràng lấy trứng chọi đá, thật không
biết tự lượng sức hươu non!

Nhạc Tiểu Tuấn ưỡn ngực dõng dạc nói:

- Chưa hẳn đã thế!

Lão già bên phải nheo mắt nhìn chàng một cái trầm giọng
quát:

- Thằng nhãi, lão phu chỉ bằng một ngón tay đủ đánh văng
ngươi!

- Hà hà... Vậy thì thử xem!

Thân Phi Quỳnh nhắc chàng:

- Tuấn đệ, Không Động Tứ Hạo là sư thúc của Cơ Sơn chủ, võ
công cực cao, ngươi phải cẩn thận mới được.

Nhạc Tiểu Tuấn cười vang nói:

- Người có võ công cao cường cần phải có thêm nghĩa khí
chính trực mới đáng gọi là đại trượng phu, như hạng người tâm địa sài lang,
chuyên làm chuyện ác, võ công có cao đến đâu há đáng để người kính sợ?

Lão già bên phải nghe thì phát nộ, cười gằn mấy tiếng nói:

- Thằng nhãi, khẩu khí ngươi chẳng nhỏ tí nào!

Nói rồi, quả nhiên thấy tay phải chỉ dùng một ngón trỏ chĩa
ra, nhằm ngực chàng điểm tới.

Đối phương đã nói chỉ dùng một ngón tay đánh văng chàng,
chàng vốn đã luyện thành Nghịch mạch Thần công nào sợ thủ pháp cách không điểm
huyệt? Nên làm ra vẻ ung dung cười nói:

- Lão trượng niên kĩ không nhỏ, hẳn hỏa hầu cũng rất lớn!

Cười nói mà người không hề có chút gì né tránh.

Khoảng cách hai người chỉ tầm một trượng, với người có công
lực tinh thâm như Không Động Tứ Hạo, căn bản xuất thủ là đến nơi, đối phương
muốn né tránh cũng không kịp.

Một chỉ điểm tới quả nhiên trúng đích, vào huyệt Cửu Vỹ của
chàng, nhưng chẳng những chàng không bị hất văng mà còn đứng yên bất động, thần
thái y nhiên tươi cười như không.

Cả hai lão nhân thật không thể tin nổi vào mắt mình, bằng
một chỉ lực của bọn họ, thì đến những cao thủ trên giang hồ còn ít người tiếp nổi,
vậy mà một thiếu niên tuổi chừng hai mươi, lại không chút động thanh sắc đón
nhận một chỉ lực của lão ta?

Lão nhân bên phải kinh ngạc đến mắt long lên, bất giác cất
tràng cười dài quái dị nói:

- Tiểu tử ngươi khá thật, hãy tiếp thêm lão phu một chưởng
này!

Nhạc Tiểu Tuấn biết chuyện hôm nay đối phương không bao giờ
nhượng sức, phải thi thố hết bản lĩnh của mình mới được, bèn chẳng chút khách
khí cười sang sảng nói:

- Lão trượng như có ý chỉ giáo, đừng nói một chưởng, đến ba
chưởng tại hạ cũng xin hầu tiếp!

Hai lão già bất giác đưa mắt nhìn nhau, lão bên trái thấp
giọng nói:

- Tiểu tử này xem ra lai lịch chẳng nhỏ!

Lão bên phải lại cất tiếng cười như sấm, rung động cả thạch
động, nói:

- Cứ cho là có lai lịch, nhưng lão phu nhất định bửa hắn ra!

Nói rồi ánh mắt lão như hai đóa hỏa tinh nhìn chầm vào mắt
Nhạc Tiểu Tuấn gằn giọng:

- Tiểu tử, ngươi cẩn thận!

Nói rồi, tay phải giơ lên từ từ phát ra một chưởng cực mạnh.

Lão già này vốn gầy ốm như que củi, lúc này xòe tay tung ra
một chưởng mới nhận rõ năm ngón tay xòe rộng hơn người bình thường, chẳng khác
gì bàn tay quỷ.

Nhạc Tiểu Tuấn đứng yên bất động, ngầm vận tụ chân lực, chờ
đến khi chưởng lực đến gần trước người mới vung tay lên nghênh tiếp.

Chỉ nghe “bình” một tiếng, hai chưởng chạm nhau phát ra
tiếng nổ lớn, kình phong như lôi động, hai người đều thoái lui một bước.

Đến lần này thì mặt lão già bên phải biến sắc, lão một
chưởng đánh ra đã vận đến tám thành công lực, vậy mà cả hai đều thoái lui một
bước, căn bản lão không chiếm một chút ưu thế nào.

Nhưng Không Động Tứ Hạo thân phận đã cao, công lực tinh
thâm, lẽ nào chịu bẽ mặt trước một thiếu niên thuộc hàng cháu chắt, lão đanh
giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi dám tiếp thêm lão phu một chưởng nữa!

Nhạc Tiểu Tuấn vừa rồi tiếp một chưởng cũng không khỏi thầm
kính phục công lực thâm hậu của đối phương, nhún vai cười nói:

- Vừa rồi tại hạ đã nói, lão trượng đánh ba chưởng tại hạ
cũng tiếp, xin cứ tự nhiên xuất thủ!

- Hảo, ngươi xem đây!

Rồi chẳng chút khách khí giữ thể diện, lão sấn tới vung song
chưởng phát ra thế như bài sơn đảo hải dũng mãnh vô cùng.

Lần này song chưởng của lão đánh ra không nghe tiếng kình
phong rít mạnh, nhưng phải biết rằng toàn bộ kình lực ẩn tàng bên trong, khi
chưởng đối phương tiếp xúc thì mới phát huy thâm nhập nội phủ đả thương toàn bộ
tâm mạch. Đây chính là Hàm Long chưởng thành danh mấy mươi năm trước của huynh
đệ Không Động Tứ Hạo mà người trên giang hồ nghe phải khiếp đảm!

Nhạc Tiểu Tuấn tuy không hề nghe đến Không Động Tứ Hạo,
đương nhiên cũng chẳng hề biết đến Hàm Long chưởng, nhưng nhìn thấy đối phương lần
này ra chưởng thế rất mạnh mà lại vô thanh vô tức, biết bên trong tất hàm ẩn
biến hóa. Chàng tụ đủ chân khí, ý dẫn mạch chuyển nghịch lưu rồi phát ra ở song
chưởng, giơ lên trực tiếp nghênh đón.

Lần này bốn chưởng tiếp nhau không nghe tiếng nổ dữ dội, mà
chỉ phát ra những tiếng âm trầm dội vào vách núi kéo dài bất tuyệt, vách núi bị
kình lực chấn động mạnh đất đá rơi xuống như mưa.

Nên biết, Nhạc Tiểu Tuấn đã luyện Nghịch Mạch Huyền Công đến
trình độ thuận nghịch do tâm, lại thêm mấy mươi năm công lực của Thất Công, Bát
Công truyền vào khiến công lực chàng tăng tiến gấp mười lần, đã thế ba thành
công lực Tiếp Dẫn thần công của Đại Giác đại sư lưu lại trong nội thể của
chàng, tạo thành một sức mạnh ghê gớm. Lúc này song chưởng của lão già đánh
tới, chàng tiếp nhận một cách nhẹ nhàng.

Lão già bên trái dã nhận ra thần lực của thiếu niên, vội la
lên:

- Lão Tứ, nhanh tránh ra, lão phu tiếp hắn một chưởng!

Lão già bên phải được gọi là lão Tứ cả người bị bắn lùi sau
mấy bước trán đổ mồ hôi, rõ ràng lão vừa rồi bị chấn động rất mạnh, xem lại
Nhạc Tiểu Tuấn cũng bị thoái lui, nhưng vẻ mặt không chút đổi sắc.

Bấy giờ thấy lão già bên trái nói vậy, liền rút từ thắt lưng
ra một cây tẩu bằng trúc có nhiều đốt ngắn, chậm rãi nói tiếp:

- Tiểu tử, binh khí ngươi đâu? Lão phu muốn thử ngươi vài
chiêu binh khí.

Nhạc Tiểu Tuấn cười đáp:

- Rất tốt, lão trượng đã có ý chỉ giáo, tại hạ xin hầu tiếp.
Có điều tại hạ nghĩ rằng nhị vị đã xuất hiện ở đây tất chẳng khi nào chịu
nhượng đường cho Quỳnh tỉ tỉ, hay là nhị vị cùng vào một lần thì đỡ tốn thời
gian!

Lão gia mặt tím tai cười gằn nói:

- Tiểu tử, ngươi thật là cuồng vọng!

Nhạc Tiểu Tuấn nhún vai cười nói:

- Nhị vị lão trượng có lẽ không nguyện liên thủ chỉ giáo?
Nhưng tại hạ chẳng khách khí mà nói thật, trừ phi nhị vị lão trượng nhanh chóng
rời khỏi Trường Xuân cốc, bằng không chớ nghĩ đến chuyện cùng tại hạ động thủ!

Chàng biết đối phương nhất định không khi nào chịu thôi, cho
nên mới buông lời cuồng ngạo khích bác cho bọn họ nổi giận.

Lão già bên phải quả nhiên giận cực thành tiếu, ngửa cổ cười
khan một tràng chỉ tay nói:

- Cuồng tử, không ngờ ngươi dám buông lời như vậy trước mặt
bọn lão phu!

Lão già bên trái có chút trầm tĩnh hơn, xoay xoay chiếc cán tẩu
trong tay nhướng mày nói:

- Tiểu tử, lão phu mỗi khi xuất thủ thì ngươi chỉ có vài
phần hi vọng sống sót, thế nhưng giờ huynh đệ lão phu liên thủ tấn công, thì
ngươi đến một phần vạn hi vọng sống thoát cũng không còn. Lão phu nhận thấy
ngươi còn trẻ tuổi mà đã tu tập đến trình độ ấy, cho nên tiếc mà để cho người
một con đường sống, tốt nhất chớ nên buông lời kích nộ lão phu mới hay!

Nhạc Tiểu Tuấn ôm quyền xá xá mấy cái nói ngay:

- Đa tạ hảo ý của lão trượng, tại hạ cũng có lời khuyên, tại
hạ trong võ lâm tuy chỉ là kẻ tiểu bối hậu học, tuy không biết lai lịch của
Không Động Tứ Hạo. Nhưng vừa rồi cứ như Quỳnh tỉ tỉ nói, nhị vị thân phận là sư
thúc của Cơ Sơn chủ, đủ thấy thân phận rất cao, mà võ công cũng cực kì thâm
hậu, tứ vị thành danh được như thế quả không dễ tí nào. Lại nói Tuyết Sơn và
Không Động vừa có quan hệ thông gia, lại vừa liên thủ với nhau hành động, đủ thấy
hai nhà thân thiết với nhau thế nào rồi? Hiện tại nhị vị thâm nhập vào tận
Trường Xuân cốc, há không thấy hành động này làm tổn thương hòa khí hai nhà?
Tại hạ chỉ có một lời khuyên, nhị vị nhanh rời khỏi động phủ này thì tốt nhất!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3