Hậu tiên cô bảo kiếm - Hồi 41 phần 1

Hồi 41: Thất Bát Nhị
Công

Cãi nhau một hồi, Thất Công Hoàng Công Độ như không chịu
nói, thét lên:

- Lão phu từ Thiên Phong sơn đến đây, lộ trình xa hơn ngươi,
nhưng đến trước ngươi là sự thật trăm phần trăm!

Bát Công Trương Công Quyền ré giọng nói:

- Thôi đi, huynh đệ từ Cửu Tiên đường đến đây cũng chẳng gần
hơn ngươi nhé? Vả lại, ai biết được là sáng sớm hôm nay ngươi mới bắt đầu lên
đường?

Thất Công Hoàng Công Độ cười vang nói:

- A, đây mới gọi là không đánh tự khai, thì ra ngươi không
phải lên đường sáng nay!

Thì ra bọn họ từ hai nơi rất xa ước định bắt đầu sáng này
mới xuất phát chạy đến đây, như vậy là bọn họ thi thố cước trình, cho nên mới
tranh luận xem ai đến trước. Điều này cũng có nghĩa là tranh xem công lực ai
cao ai thấp.

Thân Phi Quỳnh trong lòng nghĩ:

- Quả là xưa nay tam đại chưa thấy ai là kẻ không hiếu danh,
cứ như bọn Thất Công, Bát Công thân phận cực cao, mà cũng chỉ vì chút danh phận
mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.

Chỉ nghe Bát Công Trương Công Quyền nói:

- Ai xuất phát trước?

Thất Công Hoàng Công Độ cười ha hả nói:

- Cứ cho là ngươi và ta không ai xuất phát trước, vậy chỉ
lấy đến đây trước làm chuẩn!

- Huynh đệ đến trước, Thất huynh không tin, huynh đệ có
người làm chứng đấy!

- Ngươi có người làm chứng ư? Ai?

Bát Công Trương Công Quyền chỉ tay ra phía trước nói:

- Nhìn kìa, chẳng phải một vị tiểu cô nương đó sao? Cô ta có
thể làm chứng cho huynh đệ.

Thất Công Hoàng Công Độ đưa mắt nhìn về phía Thân Phi Quỳnh
nhíu mày hỏi:

- Nữ oa đầu kia đến đây làm gì chứ?

- Hì hì... Đương nhiên là đến làm chứng cho huynh đệ!

- Nói huyễn! Ngươi không nhìn thấy trong tay cô ta còn có
thêm một người sao?

Bát Công Trương Công Quyền bấy giờ mới đưa mắt nhìn cẩn
thận, quả nhiên không sai, bất giác la lên:

- Í, cô ta hình như là đang khóc!

Thất Công Hoàng Công Độ lắc đầu nói:

- Không, cô ta đang rơi nước mắt!

- Ngươi... Ngươi đó, khóc và rơi nước mắt thì có khác gì
nhau?

- Hắc hắc! Khác nhau lắm chứ, khóc là có tiếng, rơi nước mắt
là không có tiếng!

- Hừ, không khóc thì làm sao ngươi rơi nước mắt?

- Có lúc người ta cũng rơi nước mắt chứ!

- Nói vậy ngươi cho rằng cô ta đang cười?

- Ồ, không, lão phu chỉ nói cô ta rơi nước mắt, không nói cô
ta đang cười.

Thân Phi Quỳnh trong lòng đang rầu rĩ, nhưng nghe hai lão
quái tranh cãi nhau đến đó cũng không nhịn được, suýt nữa thì bật ra tiếng
cười.

Hai lão quái chỉ vì chuyên khóc hay rơi nước mắt mà cũng
tranh cãi nhau suốt cả buổi vẫn chưa ngã ngũ.

Bát Công hậm hực:

- Thôi được, chúng ta đến hỏi xem vì sao cô ta khóc?

Thất Công bắt lại:

- Không, phải để lão phu hỏi trước, vì sao cô ta rơi nước
mắt?

Chỉ thấy tính tình cổ quái, ngoan cố của hai lão già này,
cũng biết chết đến bên, cầu cũng không xong, nhất định phải để bọn họ tự khai
khẩu trước!

Khi ấy nghe tiếng Bát Công Trương Công Quyền lên tiếng hỏi:

- Ê! Tiểu cô nương, làm gì mà quỳ ở đó khóc lóc thế này?

Chẳng ngờ, Thất Công Hoàng Công Độ tranh ngang hỏi ngay:

- Nữ oa đầu, ngươi nói xem, tại sao ngươi quỳ rơi nước mắt ở
đây?

Thân Phi Quỳnh đã tính trong đầu, nàng im lặng, đến đầu cũng
không ngẩng lên.

Bát Công nói:

- Chừng như cô ta không nghe thấy!

Thất Công nói:

- Không, cô ta dang rơi nước mắt, nên không muốn nói chuyện
với chúng ta.

Bát Công cãi lại:

- Gió mạnh quá, nên cô ta không nghe thấy đấy chứ!

- Úi da, cái giọng như thể xé trời xé đất của ngươi, gió nào
mà thổi tản đi nổi? Nhất định là cô ta không chịu nói chuyện.

Bát Công thân hình bỗng thoáng động nhẹ lướt tới bên người
Thân Phi Quỳnh gọi lớn:

- Ê, nữ oa đầu...

Thất Công cũng không chậm chân, người như thu diệp trong gió
thoảng rớt bên người nàng, tranh nói ngay:

- Tiểu cô nương tại sao lại quỳ ở đây?

Thân Phi Quỳnh thấy cả hai lão quái đều đã trúng kế, thầm
vui trong lòng nghĩ:

- Xem ra Tuấn đệ được cứu rồi!

Thế nhưng cả người nàng vẫn quỳ yên bất động, chỉ có đầu là
hơi lắc nhẹ.

Bát Công hỏi:

- Trong tay cô nương là người nào vậy?

Thất Công tranh vào nói:

- Còn phải hỏi, đương nhiên là người thân của cô ta.

Đến lúc này Thân Phi Quỳnh mới lên tiếng:

- Nó là đệ đệ của tôi!

Thất Công mừng ra mặt nói:

- Ta bảo là thân nhân của cô ta quyết không sai nhé!

- Í, nhưng lão phu cũng đâu có bảo là không phải thân nhân
cô ta?

Bát Công nói rồi quay đầu nhìn Thân Phi Quỳnh hỏi tiếp:

- Đệ đệ cô nương bị sao vậy?

Không đợi Thân Phi Quỳnh kịp đáp, Thất Công làm như hiểu
biết nói ngay:

- Xem ra hắn bệnh không nhẹ tí nào!

Thân Phi Quỳnh rơi nước mắt nói:

- Không phải bệnh!

Bát Công nghiêng tai nghe ngóng rồi nói:

- Hơi thở không phải khó khăn, mà là rất yếu nhược.

Đến lúc này Thân Phi Quỳnh mới ngước đầu lên vẻ không vui
nói:

- Các ngươi chớ có cãi vã về đệ đệ của ta có được không chứ?
Ái... hắn... xem ra không cứu nổi!

Thất Công nghe vậy thì hiếu kì hỏi ngay:

- Đệ đệ cô nương thật ra bị cái gì chứ?

Rõ ràng là quái, bảo họ đừng cãi thì họ càng tranh hơi cho
bằng được.

Thân Phi Quỳnh mừng khấp khởi trong lòng, nhưng vờ lớn tiếng
nói:

- Ta đã nói rồi, đệ đệ ta không phải sinh bệnh, đừng hỏi nữa
được không chứ?

Bát Công như lanh lợi hơn, thấp giọng hỏi khẽ:

- Này, cô nương, đệ đệ của cô sao bảo là không cứu nổi?

Thân Phi Quỳnh cười thầm nói:

- Đệ đệ ta thụ thương nội tạng, khiến khí huyết nghịch hành,
ta biết không ai có thể cứu nổi, nên ta đưa nó đến đây...

Nàng tuy chỉ có ý nói vậy, nhưng khi thốt lên mấy tiếng đưa
nó đến đây thì bất giác tình không ngăn nổi lòng lại tuôn nước mắt, thút thít
không nói tiếp hết câu được.

Thất Công Hoàng Công Độ nghe thì bất thần ngửa mặt cười vang
ha hả.

Bát Công Trương Công Quyền ré giọng nói:

- Thất huynh, ngươi thật không đúng, tiểu cô nương trong
lòng sầu bi thống thiết, ngươi lại cười gì chứ?

Thất Công ngưng bặt tiếng cười nói:

- Ngươi không nghe cô ta nói sao, đệ đệ của cô ta thụ nội
thương, khí huyết nghịch hành, không còn ai cứu nổi?

- Hừ, sao lại không nghe!

- Đệ đệ của cô ta làm sao chết được chứ?

- Cô ta chỉ bảo là đệ đệ không cứu nổi, nói chết bao giờ?

Thất Công lại phá lên cười ha hả tiếp:

- Gặp phải tay bọn ta, há chết nổi sao?

Bát Công hỏi:

- Ý Thất Công là muốn chúng ta ra tay cứu trợ?

Thất Công gật đầu nói:

- Ngươi nói đúng, cứu một mạng người còn hơn xây cả bảy tòa
phủ đệ, nhớ lại năm xưa, chúng ta tám người ngay trên Bát Công sơn này kết
nghĩa. Nhưng nay chỉ còn thừa lại ba chúng ta, làm một việc thiện tích âm đức
cũng hay đấy chứ, biết đâu nhờ vậy sống thêm được vài ngày.

Bát Công cười hì hì gật đầu đáp:

- Thất huynh nói đúng lắm, chúng ta xưa nay chỉ biết có
mình, giờ gần xuống lỗ, làm chút việc thiện gọi là để tiếng thơm nghìn thu, hì
hì...

Thân Phi Quỳnh cứ nghe hai lão quái bông đùa là muốn bật
cười, nhưng cười không nổi.

Thất Công cúi người xuống nói:

- Nữ oa nhi, ngươi nhanh đứng lên, đệ đệ của ngươi sẽ được
cứu!

Bát Công cũng chen vào nói:

- Đúng, đệ đệ của ngươi gặp phải bọn ta, muốn chết e còn khó
hơn sống đấy!

Thân Phi Quỳnh vẫn còn lắc đầu đáp:

- Không, bao nhiêu thầy lang đều nói, không ai cứu nổi đệ đệ
ta.

Thất Công ré giọng lên:

- Lão phu nói cứu được là cứu được, tại sao ngươi không chịu
nghe lời bọn lão phu, lại đi nghe lời mấy tên lang băm bất tài kia chứ?

Thân Phi Quỳnh nói:

- Nhưng bọn họ đều là những thầy lang nổi tiếng!

Bát Công vỗ ngực nói:

- Huynh đệ chúng ta còn hơn cả Hoa Đà năm xưa, đừng nói là
thầy lang đời này!

Thân Phi Quỳnh tay ôm chặt Nhạc Tiểu Tuấn như sợ người ta
cướp mất, rồi nói:

- Các ngươi lừa ta, các ngươi, không phải là thầy lang, cứu
không nổi đệ đệ...

Thất Công la lên:

- Hừ, ai bảo là không phải chứ?

Bát Công cũng ré lên:

- Không phải cũng phải!

Nói rồi, bọn họ một người nắm đầu, một người nắm chân Nhạc
Tiểu Tuấn giằng mạnh ra khỏi tay Thân Phi Quỳnh.

Đương nhiên là Thân Phi Quỳnh có ý khích bọn họ, cho nên khi
Thất Công, Bát Công chộp chân chàng giằng lấy, nàng chỉ vờ lôi kéo lại, cuối
cùng cũng thả cho bọn họ cướp đi.

Thực tế mà nói, một khi hai lão quái này đã muốn đoạt Nhạc
Tiểu Tuấn trong tay nàng, thì cho dù nàng thí mạng với bọn họ cũng chỉ là vô
ích mà thôi, quyết không sao giữ nổi chàng trong tay.

Lúc này, hai lão quái chộp được người Nhạc Tiểu Tuấn tựa hồ
như bắt được vàng, mừng hí hửng, rồi “vèo” một cái, hai lão vác chàng lên vai
phóng trở lại gốc lão quế thụ, rồi đặt chàng nằm ngửa trên phiến đá, hai lão
đứng đối diện với nhau.

Thân Phi Quỳnh vờ vùng đứng lên la lớn:

- Thả đệ đệ ta ra, các ngươi không được hại nó...

Vừa gào nàng vừa chạy lên, Thất Công quay đầu cười nói:

- Nữ oa đầu, ngươi yên cho lão phu nhờ! Chớ lo lắng, bọn lão
phu nhất định cứu sống hắn, lẽ nào bọn lão phu lại hại hắn?

Tiếp theo lời nói, chỉ thấy lão vung tay cách không điểm một
cái vào người nàng đang đà chạy đến.

Thân Phi Quỳnh ngược lại không dám chạy quá nhanh sợ lộ chân
tướng, khi chỉ còn cách phiến đá chừng ba trượng thì cả người bỗng khựng lại
bất động.

Nàng tuy bị phong bế huyệt đạo đứng yên tại chỗ, thế nhưng
trong lòng bấy giờ mới thấy nhẹ nhõm.

Nàng biết lão ta làm vậy chỉ là tránh nàng làm náo động mà
thôi, để bọn họ dễ ra tay cứu chữa cho Nhạc Tiểu Tuấn, xem ra nàng bôn ba một
chuyện này cũng không uổng phí.

Nhạc Tiểu Tuấn bấy giờ mà được hai nhân vật võ công cái thế,
quy ẩn giang hồ mấy chục năm nay ra tay liên thủ đả thông kinh mạch, nhất định
hiện tượng khí huyết nghịch hành sẽ trở lại ổn định.

Bấy giờ, Thất Công đứng trên đỉnh đầu chàng, đối diện cách
Bát Công cái bàn đá, nói:

- Lão Bát, thằng nhóc này xem ra thương thế chẳng nhẹ chút
nào, ngũ tạng lục phủ bị chấn động mạnh đảo loạn vị trí, mới khiến khí huyết
nghịch hành.

Bát Công nói:

- Vậy thì trước hết chúng ta dùng án ma thủ pháp, thôi cung
quá huyệt, hồi phục lại nguyên vị của từng tạng phủ.

Thất Công cãi lại:

- Không, hắn bị khí huyết nghịch chuyên, chỉ cần dùng khí
công đả thông kinh lạc toàn thân, khiến cho khí huyết vận chuyển trở lại bình
thường, thì khí tạng tự nhiên cũng sẽ hồi nguyên cố vị. Đó mới đúng là y đạo Xả
Mạt Thủ Bốn lấy gốc làm chính!

Bát Công lắc đầu chắt lưỡi nói:

- Ý này huynh đệ không thể đồng tình, tạng phủ thoát vị, nếu
không đưa nó trở về đúng nguyên vị, thì dù có đả thông kinh mạch, há có thể
khiến khí huyết quy nguyên được sao? Đó mới chính là Vương đạo, sao lại bảo là
Xả bổn tầm mạt được chứ?

- Ái da, cái gì là gốc, cái gì là ngọn, ta hỏi ngươi: Tạng
phủ có trước hay khí huyết có trước? Chẳng phải can sinh huyết, thận sinh tinh,
tinh hóa khí, không phải chính tạng phủ sinh khí huyết là gì?

Thất Công không chịu thua hỏi vặn lại:

- Tạng phủ hình thành dần trong bào thai, bào thai nếu không
bẩm thụ từ khí huyết của cha mẹ thì làm sao có được? Thử hỏi khí huyết có trước
hay tạng phủ có trước? Khí huyết kinh lạc đả thông, thì tạng phủ tự điều, đó
mới là vương đạo!

Thân Phi Quỳnh bị điểm huyệt cả buổi, mà chỉ nghe bọn họ đem
kiếm giải y thuật ra tranh luận, chứ chưa thấy ai chịu ra tay, có lẽ chờ đến
khi bọn họ tranh cãi xong, thì Tuấn đệ có lẽ tiêu mất?

Chi nghĩ vậy nàng đã hoảng trong lòng, bất giác buột miệng
la lên:

- Đệ đệ của ta đã phục Tuyết Sâm Hoàn của Tuyết Sơn Lão Thần
Tiên, chỉ vì khí huyết nghịch chuyên, cho nên dược lực không phát công hiệu
thông đạt chân nguyên. Các ngươi muốn cứu đệ đệ ta, chỉ cần đả thông kinh huyệt
cho nó, khiến khí huyết nghịch hành trở lại lưu chuyên chính thương, thương thế
tự nhiên lành khỏi.

Thất Công nghe thế thì vui ra mặt cười nói:

- Thì ra đệ đệ ngươi đã phục qua Tuyết Sâm Hoàn của ân công,
cũng lạ, Tuyết Sâm Hoàn còn hơn tạo hóa thiên địa, một chút thương tích này ắt
phải khỏi từ lâu, sao còn hiện tượng khí huyết nghịch hành chứ?

Bát Công nói:

- Thất huynh không biết, đệ đệ của cô ta nguyên vì khí huyết
nghịch hành, cho nên Tuyết Sâm Hoàn của ân công chưa phát được công hiệu, chỉ
cần giúp hắn điều lí khí huyết thuận hành, thì dược lực mới phát huy công hiệu.

Thất Công cười nói:

- Cho nên mới lấy việc liệu thương chân khí làm chủ, lão
Bát, ngươi thấy lão phu nói không sai chứ? Nào, chúng ta cùng động thủ, lão phu
từ Bách Hội, đẩy khí xuống Đan Điền, ngươi từ huyệt Dũng Tuyền đẩy khí đi lên.
Hai chúng ta hợp lực đẩy khí thuận theo hai mạch Nhâm, Đốc nhất định phải đả thông
kinh lạc cho hắn mới được!

Bát Công lúc ấy mới gật đầu đồng ý:

- Hảo, chúng ta làm thế!

Thất Công không nói gì thêm lập tức đưa tay phải ra ấn ngay
huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu chàng, một cỗ kình lực như hồng lưu từ tay lão
tràn vào huyệt Bách Hội đi xuống Đan Điền, Bát Công cũng lập tức song chưởng
đưa ra áp ngay huyệt Dũng Tuyền dưới lòng hai bàn chân Nhạc Tiểu Tuấn, đẩy chân
khí từ từ đi lên.

Bọn họ đều là cao nhân có mấy mươi năm tu luyện chân lực,
giờ đây cả hai người đồng thời vận chân khí đẩy vào người chàng theo hai mạch
Nhâm Đốc, thì phải biết lực đạo không phải nhỏ.

Nhạc Tiểu Tuấn đang hôn mê bất tỉnh, bỗng nhiên cảm thấy rung
nhẹ một lúc.

Bát Công đẩy chân khí từ Bách Hội xuống Đan Điền, một lúc
nói:

- Chúng ta cần phải đả thông cho hắn nhiều lần mới được, lão
Bát, hiện tại lão phu sẽ tuần Đốc mạch đưa thì thủng thẳng, ngươi đưa khí theo
Nhâm Mạch đi xuống.

Bát Công Trương Công Quyền ngày thường thì chẳng khi nào
chịu nhường lão Thất một lời, thế nhưng hôm nay vì để cứu người tích âm đức,
cho nên gật đầu nói:

- Hảo!

Bấy giờ Thất Công thôi động chân khí từ Nhâm mạch chuyển
nhập Đốc mạch thuận kinh đi lên.

Bát Công cũng thôi động chân khí từ Bách Hội huyết thuận
Nhâm mạch đi xuống thẳng Đan Điền.

Hai cỗ chân khí cực mạnh cứ vậy một trước một sau, một thăng
một giáng mà vận hành, Nhạc Tiểu Tuấn ban đầu người rung nhè nhẹ, nhưng càng
lúc thì rung giật càng mạnh hơn.

Thân Phi Quỳnh cả người bất động, nhưng mọi tri giác đều
bình thường.

Lúc này nhìn thấy Thất Công và Bát Công sau một hồi dùng
chân khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Theo lí, kinh mạch được đả thông, khí
huyết nghịch hành dần dần được bình hoàn thuận chuyên trở lại, thì bệnh nhân
phải tỉnh mới đúng.

Vậy mà, càng lúc Nhạc Tiểu Tuấn thân hình rung giật càng
nhanh, tựa hồ như có điều gì không ổn?

Chính đang suy nghĩ mông lung, bỗng hộc một tiếng, chỉ thấy
từ miệng Nhạc Tiểu Tuấn một vòi máu đen phun bắn ra ngoài.

Thân Phi Quỳnh á lên một tiếng thất thanh, vừa kinh vừa sợ
suýt nữa thì khuỵu người bất tỉnh.

Cứ nhìn tình hình này, thì chừng như Thất Công, Bát Công đẩy
chân khí vào người chàng, khiến cho thương thế càng nặng hơn thì phải.

Theo lẽ, chàng đã phục Tuyết Sâm Hoàn giờ được hai vị cao
thủ này truyền chân lực đả thông kinh lạc, phát huy công hiệu của linh dược,
thì thương thế phải thuyên giảm càng nhanh mới đúng. Nhưng rõ ràng hiện tượng này
là có sự phản ứng rất mạnh bên trong cơ thể của chàng, liệu chuyện gì sẽ xảy
ra?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3