Bất tử thần long - Hồi 22 phần 1

Hồi 22 - Chư Thần Đảo Nổi Dậy

Chư Thần đảo chủ chầm chậm mở mắt
ra, chỉ thấy những lão nhân vây quanh không hò hét cũng chẳng động thủ, song
đôi mắt thì đều lộ vẻ phẫn nộ, niềm căm hận đã chôn giấu trong lòng bao năm giờ
đều bộc lộ qua ánh mắt, thử nghĩ kinh khiếp biết dường nào.

Phong Mạn Thiên gằn giọng:

- Ngươi vốn đã tàn phế nửa người,
giờ lại thọ trọng thương, ngươi còn gì để nói nữa?

Chư Thần đảo chủ chậm rãi nói:

- Không sai, ta đã thọ trọng
thương, chẳng còn gì để nói nữa, chỉ có nhượng vị thôi.

Đoạn buông tiếng cười u ám, nói
tiếp:

- Ta chẳng những nhượng vị mà
nhượng luôn cả tính mạng, có điều các người phải để cho ta lo liệu hậu sự trước
đã.

Những lão nhân kia lặng thinh,
Phong Mạn Thiên vừa định lên tiếng, bỗng nghe Long Bố Thi rên rỉ nói:

- Để y đi đi!

Tất nhiên là Phong Mạn Thiên vâng
lời, Chư Thần đảo chủ quay sang nhìn năm lão nhân chấp sự nói:

- Các ngươi thì sao?

Năm lão nhân chấp sự đưa mắt nhìn
nhau, chẳng nói một lời quay người bỏ đi ra xa.

Chư Thần đảo chủ cười chua xót:

- Được lắm, cả các ngươi cũng bỏ
rơi tạ..

Thốt nhiên, năm người lông thú áo
vàng cùng hét vang và lao bổ vào những lão nhân kia, một lão nhân không kịp
phản ứng đã bị xé ra làm đôi, rú lên một tiếng thảm thiết, máu thịt văng tung
tóe.

Những lão nhân khác trong cơn kinh
hãi lẫn tức giận, lập tức triển động thân mình, những thấy mọi người cùng vung
tay lên, liền thấy một luồng chưởng phong như bài sơn đảo hải xô ra rồi thì lại
vang lên hai tiếng rú thảm thiết, hai người thú lông vàng bị hất tung lên không
cả trượng, rơi phịch xuống đất, nghoẹo đầu gãy xương.

Chư Thần đảo chủ quát lớn:

- Dừng tay lại!

Mãi đến lúc này mà tiếng quát của
lão vẫn còn có một sức mạnh khiếp người.

Mọi người thoáng tần ngần, quả
nhiên đều dừng tay lại.

Chư Thần đảo chủ khẽ ngoắc tay, ba
người thú còn lại liền quỳ xuống đất. Chư Thần đảo chủ nói:

- Các người đã liều mạng vì ta, có
bằng lòng đi theo ta chăng?

Ba người thú gật đầu đồng ý. Chư
Thần đảo chủ mỉm cười, buông tiếng thở dài nói:

- Thật không ngờ các người mặc dầu
chưa hoàn toàn trở thành hình người, song lại có một trái tim người, còn hiểu
hai tiếng trung nghĩa hơn là bọn họ.

Năm lão nhân chấp sự cùng cúi đầu
xuống, Chư Thần đảo chủ cao giọng:

- Được rồi, hãy khiêng ta về!

Ba người thú liền khiêng chiếc
giường đá lên, đi về phía hang núi. Chư Thần đảo chủ ngoảnh lại nói:

- Khi mặt trời lặn sẽ có hồi âm!

Phong Mạn Thiên gằn giọng:

- Sợ ngươi không có hồi âm!

Chư Thần đảo chủ buông tiếng cười
khảy, bỗng quay sang nhìn Nam Cung Bình, như muốn nói gì đó, nhưng sau cùng
chẳng nói một lời, đi xa dần.

Sắc mặt Long Bố Thi lúc này càng
thêm thảm hại, và ngay cả hơi thở cũng yếu dần.

Nam Cung Bình thấy thương thế sư
phụ trầm trọng như vậy, lòng vô vàn đau xót, bỗng đứng lên gằn giọng nói:

- Các vị khi xưa đều là anh hùng,
sao hôm nay lại hèn nhát như vậy, phải chi các vị chịu động thủ sớm hơn thì gia
sư đâu có đến nông nỗi này, lão nhân gia ấy vì muốn đả thương lão đảo chủ chẳng
quản hứng chịu một chưởng trước, các vị thấy vậy lòng cảm nghĩ ra sao?

Mọi người đều thuỗn mặt ra, ánh mắt
lại trở nên u ám. Nam Cung Bình ngửa mặt đau xót gào lên:

- Sư phụ Ơi, lão nhân gia không
thắng nỗi thì thôi, tội gì phải dùng bản thân làm mồi...

Long Bố Thi chầm chậm mở mắt ra,
cười chua xót:

- Bình nhi hãy ngồi xuống đây nghe
su phụ kể một sự tích.

Nam Cung Bình ngớ người, chẳng hiểu
sao trong lúc này mà sư phụ lại còn có lòng dạ kể chuyện, song sau cùng cũng
buông tiếng thở dài, chầm chậm ngồi xuống.

Lúc này mọi người đều đã kinh khiếp
bởi nghĩa dũng của Bất Tử Thần Long, ai cũng lặng thinh ngưng thần lắng nghe,
bốn bề im phăng phắc.

Long Bố Thi chậm rãi nói:

- Thuở rất xưa, trong rừng sâu chưa
có bóng người, bách thú cùng sống hòa thuận với nhau, không có chiến tranh và
bạo ngược, cuộc sống hết sức bình yên an lạc...

Nói đến đây mặt ông cũng phảng phất
vẻ vui sướng, như trông mong những ngày tháng ấy quay trở lại. Sau đó, nụ cười
trên môi ông chợt lịm tắt, nói tiếp:

- Ngờ đâu cuộc sống êm đềm ấy không
được bao lâu, trong rừng bỗng xuất hiện một con ác thú, mỗi ngày đều phải ăn
một con dã thú, muôn thú linh loạn nhưng lại không dám chống cự, chỉ đành mặc
cho con ác thú đó tàn sát. Về sau, bách thú thật không thể nào chịu đựng được
nữa, bèn ngấm ngầm tập họp lại thảo luận. Song đàn thú ấy tìm hết cách cũng
không tìm ra được một diệu kế có thể đánh đổ được ác thú kia, chỉ có một con
thỏ, bảo nó có cách giết chết ác thú kia. Bách thú bán tín bán nghi, con thỏ nọ
cũng chẳng nói nhiều, trở về nhà dùng chất độc cực mạnh thoa hết khắp mình,
đoạn chạy đến chỗ ác thú kia tự động nạp mình. Ác thú ăn xong con thỏ, độc tính
lập tức phát tác, lăn lộn rồi chết mất. Khu rừng lại thái bình, song trong lòng
mọi thú đều thương xót cho con thỏ hiệp nghĩa kia, ngươi thấy sự hy sinh của
con thỏ kia có xứng đáng hay không?

Long Bố Thi kể xong mẫu chuyện ấy,
bốn bề càng thêm tĩnh lặng, Nam Cung Bình cúi đầu xuống, nước mắt lã chã rơi.

Long Bố Thi mỉm cười:

- Khi nãy ta xem xét quanh hòn đảo
này biết khó thể thoát khỏi, bèn quyết định bắt chước con thỏ kia, hy sinh bản
thân mình để đổi lấy hạnh phúc cho mọi người. Khi nãy chiêu "Xích thủ cầm
long" của lão đảo chủ vốn chỉ để dụ địch, biết chắc ta ắt tránh khỏi, nào
ngờ ta không tránh, mà lại thừa cơ chỉ trong khoảnh khắc một chiêu đả thương y.
Bình nhi, sư phụ tuy cũng bị trọng thương, nhưng ngươi thấy có xứng đáng hay
không?

Nam Cung Bình đưa tay lau nước mắt,
những thấy mọi người xung quanh thảy đều lộ vẻ kính phục, lòng cũng chẳng rõ
đau khổ hay là đắc ý.

Phong Mạn Thiên bỗng nói:

- Long đại hiệp, tại hạ... tại
hạ...

Ông nghẹn ngào không sao nói tiếp
được, ngồi xuống xem xét vết thương cho Long Bố Thi, lại có rất nhiều lão nhân
mang thuốc đến, Long Bố Thi tuy biết thương thế của mình khó lành, song vẫn mỉm
cười đón nhận.

Những lão nhân tuy đã giành được
thắng lợi, song thắng lợi ấy đã giành được một cách đau xót, nên cõi lòng mọi
người đều vô cùng trĩu nặng, mặc dù xung quanh đầy thức ăn ngon, song không một
ai động chạm đến.

Mặt trời nghiêng sang hướng tay,
ráng chiều nhuộm đỏ góc trời, hoàng hôn đã đến.

Một người lông thú phóng bước đi
tới, trong tay cầm một phong thư. Phong Mạn Thiên đón lấy xem, thoáng chau mày
dõng dạc đọc: "Mỗ đã quyết tâm nhượng vị, người nào có ý muốn kế vị đảo
chủ hãy theo sứ giả đến gặp để cùng bàn luận bầu ra tân đảo chủ." Long Bố
Thi lúc này đã được khiêng lên một chiếc giường phủ đầy hoa tươi, Nam Cung Bình
lặng lẽ ngồi cạnh. Phong Mạn Thiên liền đi đến gần, lòng ông hiện hết sức đau
khổ, chỉ mong Long Bố Thi thương thế giảm lành mà thôi, không hề bận tâm đến ai
sẽ kế vị đảo chủ.

Người thú lông vàng chờ đợi hồi
lâu, trong đám đông mới bước ra vài người. Năm lão nhân chấp sự cùng đưa mắt
nhìn nhau, rồi cũng từ trong rừng đi ra.

Phong Mạn Thiên bỗng quát lớn:

- Bất luận ai làm đảo chủ cũng chớ
quên sự hy sinh của Long đại hiệp hôm nay, bằng không Phong Mạn Thiên này sẽ
liều mạng với y đấy.

Long Bố Thi chậm rãi nói:

- Lẽ ra Phong huynh phải đi...

Phong Mạn Thiên nghiêm giọng:

- Sau biến cố vừa qua, ngôi vị đảo
chủ chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi. Kể từ nay mọi sự đều phải do tập thể
quyết định thì mới không phụ lòng Long đại hiệp.

Long Bố Thi mỉm miệng cười, chỉ
thấy gã người thú sải bước bỏ đi, một nhóm người lặng lẽ theo sau, trong số đó
có kẻ muốn kế vị đảo chủ, có kẻ định theo xem, còn một số thần trí đã gần như
điên dại, vẫn không muốn quên công việc đang nghiên cứu trong hang núi, nên
cũng cất bước đi theo.

Trời tối dần, khắc sau bỗng nghe
những tiếng rầm rì từ phía hang núi vọng tới như sấm rền, thoáng chốc lại im
bặt.

Phong Mạn Thiên và những lão nhân
còn lại lập tức tái mặt, Phong Mạn Thiên kinh hãi kêu lên:

- Nguy rồi...

Đồng thời đã phi thân vọt đi, Nam
Cung Bình kinh ngạc:

- Gì vậy?

Song Phong Mạn Thiên và những lão
nhân kia đã phóng vút về phía phát ra tiếng nổ.

Long Bố Thi vội nói:

- Bình nhi, hãy đi xem sự cố gì đã
xảy ra!

Nam Cung Bình liền vâng lời phóng
vọt đi, thân pháp chàng giờ đã hơn xưa rất nhiều, thoáng chốc đã đến bên vách
núi hôm trước, chỉ thấy cánh cửa bí mật đóng chặt. Phong Mạn Thiên và những lão
nhân kia mặt đầy kinh hoàng, đứng đờ đẫn trước vách núi, cũng chẳng rõ đã xảy
ra việc kinh thiên động địa gì.

Nam Cung Bình ngạc nhiên hỏi:

- Việc gì vậy?

Phong Mạn Thiên hậm hực:

- Thật đáng chết, lão phu lại quên
mất điều này, thật không ngờ lòng dạ của y lại tàn độc đến vậy...

Nam Cung Bình thấy thái độ Ông thất
thường như vậy, lòng cũng không khỏi hoảng loạn, chàng lại gạn hỏi, Phong Mạn
Thiên buông tiếng thở dài nói:

- Hang núi này vốn là nơi tị nạn
trong thời loạn của người xưa, cửa ra vào cũng giống như một người chết vào
cuối đời nhà Tống, có một tảng đá chắn rất to, giờ lão đảo chủ đã thả tảng đá
xuống bít kín lối ra vào, những người bên trong chắc chắn bị chôn sống cả. Lão
phu vốn đã nhận thấy y bị mất ngôi vị đảo chủ, ắt sẽ tự tuyệt, trước khi chết
còn kéo theo nhiều người bồi táng thế này.

Nam Cung Bình nghĩ đến bao nhiêu
người đang tuyệt vọng chờ chết trong hang núi, không khỏi chạnh lòng xót xa,
cúi đầu nói:

- Chẳng hay còn cách nào để giải cứu
họ hay sao?

Phong Mạn Thiên lắc đầu:

- Khi tảng đá chắn đã thả xuống dù
là thần tiên cũng khó thể ra vào, chẳng những vô phương giải cứu họ mà ngay cả
chúng ta... Ôi cũng rất là bi đát.

Nam Cung Bình kinh hãi:

- Sao vậy?

Phong Mạn Thiên cười đau khổ:

- Tất cả gạo muối và vật dụng hằng
ngày trên đảo thảy đều ở trong hang núi, tuy trên đảo có cầm thú song rất ít,
không thì lão phu đâu phải về Trung Nguyên mang thú vật về đây... e rằng chúng
ta chỉ đành ăn vỏ cây rễ cỏ thôi.

Cõi lòng mọi người trĩu nặng, thất
thiểu quay trở về. Nam Cung Bình chợt động tâm nói:

- Chúng ta không còn ở lại trên đảo
được, chi bằng cùng tìm cách trở về Trung Nguyên.

Phong Mạn Thiên chán chường:

- Biển cả muôn trùng, đừng nói
không thể chấp cánh vượt qua, dù có cố gắng đóng được thuyền bè, nhưng làm sao
chịu được sóng to gió cả?

- Tiền bối lần trước chẳng phải
cũng là từ đảo này đến Trung Nguyên, chả lẽ phen này...

Phong Mạn Thiên thở dài:

- Trên đảo vốn lẽ có mười chiếc
Tiếp Dẫn Châu được đóng bởi gỗ sắt vạn năm, sóng to không phá vỡ được, với công
lực của chúng ta vốn có thể dùng để vượt trùng dương, nhưng những chiếc Tiếp
Dẫn Châu ấy chỉ còn lại ba chiếc và cũng đều ở trong hang núi cả.

Trái thắng lợi chưa được thưởng
thức, trên đảo lại đã giăng ngập mây sầu. Năm ngày trôi qua trong lo âu, thương
thế của Long Bố Thi tuy có phần thuyên giảm, song vẫn còn rất trầm trọng, mọi
người đã nghĩ hết cách, thậm chí không quả tiêu hao chân khí để chữa trị cho
ông, song chưởng lực của Chư Thần đảo chủ quả là khủng khiếp, nếu Long Bố Thi
không nhờ ý chí kiên cường và gân đồng xương sắt đã rèn luyện được qua bao phen
vào sinh ra tử, chỉ e đã táng mạng từ lâu rồi.

May nhờ trên đảo còn có một dòng
suối chảy đủ cung cấp cho mọi người uống dùng, song tâm trạng mọi người đều đã
khô cằn như trên sa mạc. Khi nào Long Bố Thi ngủ đi, Nam Cung Bình bèn cùng
những lão nhân kia bàn luận võ công, lòng chàng vốn đã chất chứa mấy mươi môn
tuyệt kỹ, lại được sự chỉ điểm của những cao thủ võ lâm từng trải bách chiến
lại càng tiến bộ kinh người.

Tuy nhiên, đôi khi chàng chợt nghĩ
đến rất có thể suốt cuộc đời chàng sẽ bị chôn vùi tại đây, dầu học thành võ
công tái thế thì có ích lợi gì? Nghĩ vậy, bất giác lại nghe lòng vô vàn đau
xót.

Mấy ngày sau, khí hậu càng thêm
nóng bức, Nam Cung Bình cầm quạt giấy đang xua đuổi ruồi muỗi cho Long Bố Thi.
Long Bố Thi thở dài nói:

- Bình nhi, cực khổ cho ngươi quá!

Nam Cung Bình cười ảo não:

- Chính lão nhân gia mới là cực
khổ. Sư phụ, đồ nhi không thể nào ngờ được lão nhân gia sao lại từ trên đỉnh
Hoa Sơn đến đây?

Long Bố Thi thở dài:

- Việc này kể ra thật dông dài, hôm
ấy sư phụ đi lên trên đỉnh Hoa Sơn thấy Diệp Thu Bạch hãy chưa chết, lòng chẳng
rõ kinh hãi hay vui mừng, suốt dọc đường bà ta đã bày ra những trò quái quỷ kia
để bỡn cợt sư phụ, sư phụ vốn rất tức giận, song khi gặp mặt bà ta, thấy bà ta
tiều tụy thế kia, nỗi tức giận tức khắc tan biến ngay.

Nam Cung Bình bùi ngùi thầm nhủ:

- "Sư phụ tuy một đời anh
hùng, song cũng chẳng khỏi đa tình, còn mình với Mai Ngâm Tuyết... Ôi!"
Long Bố Thi nói tiếp:

- Khi ấy, sư phụ đã đứng thừ ra,
chẳng biết nên nói những gì, nào ngờ...

Ngay khi ấy bỗng bên ngoài xa có
tiếng nhốn nháo kinh hoàng vang lên từng hồi.

Long Bố Thi biến sắc:

- Gì vậy?

- Đồ nhi đi xem thử!

Nam Cung Bình nói xong lập tức phi
thân ra khỏi ngôi nhà nhỏ ấy, chỉ thấy trong rừng bóng người thấp thoáng, ra
chiều hết sức hối hả.

Lại nghe Phong Mạn Thiên gằn giọng
nói:

- Hãy xem xét khắp xung quanh, lão
phu canh giữ ở đây!

Nam Cung Bình lần theo tiếng phóng
tới, đến bên bờ suối, chỉ thấy bốn tử thi nằm sõng soài bên ven đường. Phong
Mạn Thiên tay chống gậy cây, mặt tái xanh đứng cạnh những tử thi kia.

Nam Cung Bình kinh hãi hỏi:

- Sao họ lại chết, chả lẽ...

Phong Mạn Thiên trầm giọng:

- Ngươi hãy xem thử!

Nam Cung Bình cúi xuống nhìn, bốn
tử thi thảy đều tím đen và cực kỳ hôi thối, toàn thân không hề có vết thương,
song tay chân có rúm, mặt mày méo xệch, dường như bị trúng phải kịch độc.

Nam Cung Bình kinh ngạc:

- Trong nước có độc hay sao?

Phong Mạn Thiên vừa định đáp lời
thì có một lão nhân lao nhanh tới, tay cầm một cái chén bạc, múc lấy nửa chén
nước suối, chén bạc lập tức trở thành màu đen.

Nam Cung Bình kinh hãi:

- Trong nước quả có độc thật!

Phong Mạn Thiên đứng thừ ra như
phỗng đá, nếu nguồn nước trên đảo có độc, vậy thì mọi người quả hết sức bi
thảm.

Ba người cùng thừ ra, chỉ nghe
tiếng nước chảy róc rách không ngừng.

Nam Cung Bình bỗng quát lớn:

- Không hề gì, đây là dòng suối
chảy, dẫu y bỏ chất độc trên đầu nguồn thì nước độc rồi cũng sẽ chảy hết, chỉ
cần thay phiên nhau canh giữ ở đầu suối, chúng ta sẽ không đến đỗi chết khát
đâu.

Phong Mạn Thiên lập tức phấn chấn
tinh thần:

- Đi ngay lập tức!

Lúc này có rất nhiều đạo nhân đã đi
tìm quanh, song đều tay không trở về, thế là liền có hai người cấp tốc đến canh
giữ ở đầu nguồn.

Phong Mạn Thiên thở dài:

- Cũng may đây là dòng suối chảy,
nhưng việc này chưa kết thúc đâu, nếu chúng ta chưa tìm được kẻ hạ độc thì sẽ
không bao giờ có ngay bình yên.

Mọi người cùng nhìn nhau, không một
ai nhận ra kẻ hạ độc là ai.

Nam Cung Bình đảo mắt nhìn, bỗng
mặt lại thất sắc, kinh hãi kêu lên:

- Xem kìa!

Mọi người liền nhìn theo hướng chỉ
của chàng, chỉ thấy trong khu rừng bên kia có một luồng khói bốc lên, trong
khói xen lẫn tia lửa, một cơn gió thổi qua, ngọn lửa lập tức rực cháy.

Phong Mạn Thiên kinh hoàng thất
sắc, hét lớn:

- Rừng trái cây đã cháy rồi!

Vừa dứt tiếng ông đã phóng vọt đi
hơn ba trượng, Nam Cung Bình theo sát sau lưng Phong Mạn Thiên, rồi thì hai
người cùng sóng vai nhau. Nam Cung Bình lòng đầy kinh hoàng, chưa phát giác
khinh công của mình sao đã tương đương với Phong Mạn Thiên, thoáng chốc đã đến
bên cánh rừng đang phát hỏa.

Lửa cháy ngùn ngụt, thoáng chốc khu
rừng dài hơn một dặm đã biến thành biển lửa, hiện nay khu rừng cây ăn trái này
chính là nguồn sống của mọi người trên đảo, song giờ đây trở thành đống tro
tàn.

Phong Mạn Thiên thừ ra hồi lâu,
bỗng ngửa mặt gào lên thống thiết:

- Trời hỡi trời...

Hai lão nhân râu dài đờ đẫn đứng
cạnh bỗng ngửa mặt cười vang:

- Vui quá... cháy vui quá...

Rồi thì vừa cười vừa điên cuồng nhảy múa, thì ra hai người này đã lâu sống
trong sự bình lặng, giờ gặp đột biến khủng khiếp nên đã nổi điên.

Phong Mạn Thiên cắn răng, lẹ làng vung tay điểm vào huyệt đạo hai người ấy,
nào ngờ tiếng cười vừa dứt, trong rừng lửa lại vang lên hai tiếng rú thảm thiết
rồi im bặt ngay.

Tiếp theo hai bóng người từ trong lửa đỏ phóng vút ra, đó là hai lão nhân
khi nãy đã lao thoát chưa về, khắp người đều bị bén lửa, râu tóc đã bị cháy
rụi.

Lão nhân đầu tiên tức tốc nhào xuống đất, lăn lộn mấy vòng, Nam Cung Bình
lướt tới, người này đã lăn qua cạnh chàng, lăn ra xa hơn một trượng mới dập tắt
hết lửa quanh người, đoạn đứng bật dậy đưa tay trỏ vào rừng nói:

- Y… Y..

Đột nhiên lại ngã xuống đất, Nam Cung Bình vội hỏi:

- Ai vậy?

Phóng tới nhìn, chỉ thấy lão nhân này toàn thân đã bị cháy nám, tuy nhờ vào
nội công thâm hậu, chịu đựng đến lúc này, song giờ đã tắt thở chết mất rồi.

Nam Cung Bình vội quay người, chỉ thấy lão nhân kia đang nằm ngửa trên mặt
đất, trên người lửa vẫn còn bốc cháy, cũng đã chết tự bao giờ.

Phong Mạn Thiên mặt đầy lo lắng, giậm chân nói:

- Ai? Là ai?

Bỗng quay phắt lại, nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Bình, nhấn mạnh từng tiếng:

- Có thể là nàng ta chăng?

Nam Cung Bình ngơ ngác:

- Ai vậy?

- Mai Ngâm Tuyết! Nàng ta chẳng những vô cùng căm thù mọi người trên đảo,
ngay cả ngươi nàng ta cũng rất là oán hận, người cao ngạo, quật cường như nàng
ta, lại đặt tình cảm sâu đậm với ngươi thế kia, cộng thêm trí khôn và võ công,
không chừng nàng tạ..

Bỗng im bặt, không ngớt ho khan, nói tiếp:

- Mong là lão phu đã đoán sai!

Nam Cung Bình lặng người đứng thừ ra như phỗng đá, mặc dù Phong Mạn Thiên
sợ chàng đau khổ nên không thể nói tiếp, song chàng cũng nhận thấy thủ phạm rất
có thể là Mai Ngâm Tuyết...

Phong Mạn Thiên thở dài mấy tiếng, bỗng lại biến sắc nói:

- Quay về mau, đừng để kẻ địch tiếp tục phá hoại nhà cửa bên đó.

Vừa dứt tiếng, mọi người tức tốc phóng như bay quay về lối cũ, dọc đường
Nam Cung Bình nghe lòng đập rộ như linh cảm có điều chẳng lành, chàng cảm thấy
nóng ruột hơn.

Dãy nhà kia đã hiện ra trong tầm mắt, vẫn bình an vô sự, Nam Cung Bình liền
nghe lòng nhẹ nhõm, lớn tiếng gọi:

- Sư phụ... sư phụ...

Đồng thời lao như bay đến trước cửa ngôi nhà Long Bố Thi đang dưỡng thương,
thò đầu nhìn vào, lập tức tái mặt lảo đảo, ngồi bệt xuống đất gào lên:

- Sư phụ... sư phụ...

Thì ra Bất Tử Thần Long đã biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Phong Mạn Thiên và mọi người cũng đều tái mặt, giậm chân kêu lên hoảng hốt,
mùi khét lẹt theo gió bay đến, văng vẳng tiếng lửa cháy nổ lách tách.

Phong Mạn Thiên trầm giọng nói:

- Long đại hiệp thất tung, mọi
người đều có trách nhiệm tìm kiếm, một nửa ở lại đây canh giữ, một nửa theo lão
phụ..

Bỗng có tiếng lạnh lùng ngắt lời:

- Ngươi là cái thá gì?

Năm lão nhân râu dài tóc rối bời
sóng bước tới, một hàng ngang đi đến trước mặt Phong Mạn Thiên, trong số một
người cất tiếng:

- Trên đảo này vốn rất bình yên, ai
nấy đều sống êm đềm trong tuổi già. Kể từ khi ngươi trở về, đã làm cho rối loạn
cả lên, lẽ ra ngươi nên tự sát để tạ tội với mọi người, chứ còn tư cách gì mà
ban phát mệnh lệnh nữa?

Phong Mạn Thiên biến sắc:

- Chả lẽ các ngươi can tâm để cho
tên ma vương điên cuồng kia khống chế như là xác không hồn hay sao?

Lão nhân nọ lạnh lùng:

- Vậy cũng còn hơn là hiện giờ sắp
chết vì đói khát.

Vừa nói vừa chậm bước tiến tới gần
Phong Mạn Thiên.

Phong Mạn Thiên gằn giọng:

- Các hạ muốn gì?

- Giết ngươi!

Vung tay nhẹ nhàng phóng ra một
chưởng đánh vào trước ngực Phong Mạn Thiên.

- Không biết phải trái, tự cam tâm
làm nô lệ, sớm biết cách người như vậy thì hà tất lão phu phải đa sự.

Trong khi nói chưởng gậy đã cùng
lượt tung ra liên tiếp bảy chiêu, chân vẫn không hề động đậy. Chiêu thức của
lão nhân nọ tuy kỳ ảo, song nội lực không được thâm hậu, chỉ trong bảy chiêu đã
bị đẩy lùi.

Thì ra lão nhân này vốn ở trong
hang núi khổ luyện tiên đơn, ngờ đâu khi luyện thành uống vào chẳng những không
thành tiên mà trái lại còn bị tiêu hủy nội lực.

Bốn lão nhân còn lại liền vung
chưởng tấn công, bao vây Phong Mạn Thiên vào giữa, mười chưởng cùng tung ra
cuồn cuộn như sóng vỗ.

Phong Mạn Thiên tuy võ công cao
cường song cũng chống đỡ không nổi, thoáng chốc đã trở nên vô cùng khốn đốn.

Trong đám đông bỗng vang lên một
tiếng quát khẽ, một lão nhân thoáng vọt ra, vung chưởng tới tấp, đồng thời lớn
tiếng nói:

- Thà chết tự do còn hơn sống nô
lệ, Phong huynh, tiểu đệ giúp một tay đây!

Một số người vốn đã nhấp nhứ chợt
xuất thủ, nghe vậy liền lao bổ vào ngay.

Một lão nhân khác lạnh lùng nói:

- Lão phu chưa muốn chết sớm đâu!

Thế là lại có rất nhiều người lao
vào, cuộc hỗn chiến lập tức diễn ra, những thấy bóng chưởng chập chùng, chưởng
phong cuồn cuộn và xen lẫn tiếng rì rầm như sấm rền.

Bỗng nghe một tiếng quát lớn:

- Dừng tay ngay!

Liền thì ba lão nhân tóc bạc tay
bồng ngang ba tử thi từ ngoài phóng bước vào.

Người đi đầu lớn tiếng nói:

- Vừa rồi lại có ba người bị ám
toán chết trong bụi cỏ, toàn thân đều tím phồng.

Hiện nay trên đảo đang lâm nguy,
mọi người đồng tâm hiệp lực còn chưa vượt qua được, nếu tiếp tục tàn sát lẫn
nhau thế này, chắc chắn không còn hy vọng sống còn nữa.

Mọi người cùng dừng tay, đưa mắt
nhìn nhau, tuy vẫn còn có vẻ phẫn hận, song không một ai khiêu chiến nữa.

Bỗng nghe Nam Cung Bình cao giọng
nói:

- Trời cao không bao giờ tuyệt
đường sống mọi người, nơi đây trên có trời xanh, dưới có đất màu mỡ, với khả
năng của chúng ta chẳng lẽ lại chết đói được sao?

Phong Mạn Thiên gật đầu:

- Đúng vậy, chỉ cần tìm được hung
thủ hạ độc phóng hỏa, sau đó nếu mọi người đồng tâm hiệp lực cùng xây dựng cuộc
sống, biến nơi đây thành vùng đất an lạc đâu có gì là khó?

Mọi người đều nhận thấy hữu lý,
không một ai phản bác nữa, bèn theo ý kiến của Phong Mạn Thiên, một nửa ở lại
canh giữ, nửa kia phân tán ra bốn phía, vừa lục soát địch vừa tìm kiếm Long Bố
Thi.

Nam Cung Bình lòng đầy xót xa lẫn
lo lắng, mặc dù rất lo cho sự an nguy của sư phụ, song lại càng sợ hơn kẻ địch
trong bóng tối chính là Mai Ngâm Tuyết. Nếu quả đúng là do Mai Ngâm Tuyết đã
gây ra những tai họa kia, chàng phải xử lý như thế nào?

Mặc dù Mai Ngâm Tuyết đối với chàng
cả ân lẫn tình đều nặng, song trong hoàn cảnh này chàng vẫn không thể tha thứ
được cho Mai Ngâm Tuyết.

Sóng vỗ rì rầm, gió biển lồng lộng,
Nam Cung Bình phóng mắt nhìn ra biển, không có bóng dáng một con thuyền, vậy
thì Mai Ngâm Tuyết đến đây bằng cách nào?

Hay không phải là Mai Ngâm Tuyết,
nếu vậy kẻ địch trong bóng tối là ai?

Chàng không có hướng tìm, thơ thẩn
nhìn quanh, đột nhiên chàng thoáng thấy một chiếc giầy cỏ trong đống đá bừa
bộn, mũi giầy hướng về phía đông, gót giầy hướng nam, trên mũi giầy có một giọt
máu khô, Nam Cung Bình chợt động tâm nghĩ:

- Chả lẽ của sư phụ lão nhân gia đã
để lại!

Bèn lập tức phi thân về phía hướng chỉ
của mũi giầy, được chừng bảy tám trượng quả nhiên thấy có một chiếc giầy cỏ
khác nữa, mũi giầy hướng chếch về phía tây.

Nam Cung Bình liền rẽ sang hướng
ấy, chỉ thấy một dãy núi màu đen trải dài theo bờ biển, vách núi trơn nhẵn,
chàng ước chừng đây chính là hang núi đã bị bít kín, bèn tỉ mỉ xem xét xung
quanh, quả nhiên không hề có lối ra vào.

Mặt trời lặn về tây, ráng chiều
nhuộm đỏ mặt biển, chàng chán nản ngồi xuống một tảng đá, bỗng nghe có tiếng
người loáng thoáng từ dưới chân núi vang lên, phảng phất như là giọng Chư Thần
đảo chủ nói:

- Long Bố Thi vốn có mang giầy cỏ,
giờ thì lại chân trần, hẳn là có quỷ kế gì đây.

Nam Cung Bình tức tốc nấp vào sau
một tảng đá, tiếng nói vừa dứt, quả nhiên Chư Thần đảo chủ đã xuất hiện cạnh
vách núi.

Nam Cung Bình liền nín thở tịnh
khí, chỉ thấy Chư Thần đảo chủ mọp trên lung một người thú lông vàng, từ dưới
chân núi phóng vọt lên như bay, loáng cái đã mất dạng.

Nam Cung Bình chẳng chút chần chừ,
lập tức phóng đến chỗ biến mất của họ, chú mắt tìm kiếm chỉ thấy một bụi dây
leo treo lơ lửng trên vách núi, chàng liền vận tụ chân lực vén dây leo ra, quả
nhiên lộ ra một cái khe.

Nam Cung Bình phóng vào, con đường
hầm rất hẹp, chỉ đủ cho một người luồn lách mà đi.

Nam Cung Bình sử dụng cả tay lẫn
chân đi tới mười mấy trượng, địa thế bỗng rộng ra, phía trước là một hang động
không người, trong hang đầy thạch nhũ sặc sỡ, dường như đã đến nơi tận cùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3