Bất tử thần long - Hồi 19 phần 1

Hồi 19 - Tiếu Ngạo Sinh Tử

Đêm đến, Phong Mạn Thiên cho bày
một bàn ăn rất là thịnh soạn, vui vẻ ăn uống, cười nói huyên thuyên toàn những
chuyện trời trăng mây nước và những điều đắc ý trong đời, lời lẽ của lão rất
lôi cuốn, khiến người nghe quên cả mệt nhọc, quên cả hỏi bao giờ thì khởi hành
và đi đâu, chính lão cũng tuyệt đối không đề cập đến vấn đề chia tay.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, thấm
thoát canh khuya đã tàn. Phong Mạn Thiên bỗng cầm ấm rượu lên, rót cho mỗi
người một ly, đoạn nâng ly lên nói:

- Tiễn đưa muôn dặm rồi cuối cùng
cũng phải chia tay, Phong Mạn Thiên lần này trở lại Giang Nam còn gặp được các
vị bằng hữu hào sảng như vậy, thật hết sức vui mừng, chỉ tiếc là thời gian gần
gũi không nhiều, giờ chia tay đã đến, uống xong ly rượu tiễn biệt này, Phong mỗ
phải ra đi ngay.

Mọi người những tưởng hàng hóa chưa
lo liệu đầy đủ, còn ở lại đây thêm được vài ngày nữa, nghe Phong Mạn Thiên nói
vậy không khỏi sửng sốt.

Nam Cung phu nhân run giọng nói:

- Vội vã như vậy làm gì, nếu Phong
đại hiệp không chê, xin hãy ở lại vài hôm nữa, sẽ làm vài món ăn và rượu...

Lỗ Thiên Tiên cũng liền nói:

- Đúng rồi, đời người tan hợp bất
thường, lần chia biệt này biết đến bao giờ mới được gặp lại nhau, sao không ở
lại uống thêm vài ấm "Khổng tước khai bình" nữa?

Phong Mạn Thiên mỉm cười không đáp,
nâng ly nói:

- Xin mời! Xin mời!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngửa
cổ uống một hơi cạn sạch.

Nam Cung phu nhân đăm đăm nhìn Nam
Cung Bình nói:

- Dẫu sao thì Phong đại hiệp cũng
phải ở lại đến hết ngày hôm nay rồi hẳn lên đường, tối nay tôi sẽ làm vài món
ăn...

Nói đến đây bỗng cảm thấy đầu óc
choáng váng, không còn nói tiếp được nữa.

Trong thoáng chốc mọi người đều cảm
thấy đầu choáng mắt hoa, trời đất quay cuồng, Nam Cung phu nhân kinh hãi kêu
lên:

- Bình... nhi...

Gắng gượng đứng lên đi về phía Nam
Cung Bình.

Phong Mạn Thiên ngửa mặt cười dài:

- Đời người vốn như một giấc chiêm
bao, sinh tử hợp tan đều là chuyện thường tình, các vị đều là người sáng suốt
hiểu sự, sao lại cũng yếu mềm thế này?

Vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng ly rơi
loảng xoảng, mọi người đều ngã lăn ra đất.

Nam Cung Bình cảm thấy mắt trĩu
nặng, lòng chơi vơi, chỉ thấy lờ mờ trông thấy ánh mắt đau sầu của người mẹ
hiền... Rồi thì, hồn và thể xác chàng đều đắm chìm vào trong bóng tối mịt mùng
như đi vào cõi chết.

oOo

Nam Cung Bình mơ mơ màng màng lên
một hòn đảo, chỉ thấy khắp nơi đầy hoa đao cỏ quỳnh, kỳ trân dị quả, những châu
báu lấp lánh trải đầy trên mặt đất, chàng giẫm chân lên như đi trên đất cát,
cừu và mãnh hổ cùng nằm dưới gốc một cây ngô đồng, trên cành là đôi phụng hoàng
xinh đẹp, lá cây là những mảnh ngọc xanh biếc.

Phía xa là một tòa cung điện nguy
nga tráng lệ, bậc cấp bằng bạch ngọc, trụ cột bằng vàng, cao ngút tận mây xanh.
Người qua lại thảy đều là tiên phong đạo cốt, chàng ngây người đi tới, chợt
trông thấy song thân cũng có mặt trong đám đông, liền mừng rỡ chạy nhanh tới.
Nào ngờ chân chàng bỗng không thể cất lên được, như bị điểm huyệt, chàng cố sức
giẫy giụa. Bỗng dưng tất cả hoa quả châu báu đều biến thành rác rưởi hôi thối,
những người qua lại cũng trở thành độc xà mãnh thú. Mai Ngâm Tuyết, Diệp Mạn
Thanh, Vương Tố Tố, Long Phi và song thân chàng đều bị mấy mươi con độc xà quấn
chặt, và những đôi mắt của độc xà bỗng trở thành đôi mắt mỉm cười của Quách
Ngọc Hà...

Chàng dùng hết sức lực hét vang,
tung người lên... mở bừng mắt, trước mặt chỉ có một ngọn đèn leo lắt, xung
quanh nước chảy róc rách, chàng đưa tay lên vuốt, mồ hôi đẫm trán và thấm ướt
cả áo, mới biết vừa qua chỉ là một cơn ác mộng.

Đảo mắt nhìn quanh, bốn vách im
lìm, chỉ có một giường, một bàn và hai ghế, trên cao có một khung cửa sổ nhỏ,
bên ngoài sao sáng lấp lánh, thì ra chàng đã ngủ suốt một ngày một đêm.

Chàng định thần đứng lên, cảm thấy
trời đất không ngừng chao đảo, lại nghe thấy tiếng nước chảy, mới chợt hiểu ra
mình đang lênh đênh trên biển cả.

Ngay khi đang ngủ mê, chàng đã rời
đất liền, rời xa những người thân quen, và mỗi lúc lại càng cách xa hơn.

Nghĩ đến đây, chàng cảm thấy cõi
lòng tan nát, lại ngồi trở xuống giường, nỗi xót xa đã đẩy nước mắt chàng tràn
khỏi bờ mi, chả lẽ cuộc đời chàng kể từ lúc này đã không còn thuộc về bản thân
mình nữa ư? Vậy có khác nào cuộc đời chàng đã kết thúc từ đây? Song ân nghĩa
của song thân và sư môn đều chưa báo đền, còn biết bao nhiêu việc chàng cần
phải làm trên cõi đời.

Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, chàng
bỗng đưa tay lau nước mắt, đứng phắt dậy lẩm bẩm:

- Ta phải trở về, ta phải trở về...

Bỗng nghe bên ngoài vang lên một tiếng cười giòn, Phong Mạn Thiên xô cửa
bước vào nói:

- Ngươi còn muốn quay trở về ư?

Nam Cung Bình ưỡn ngực quả quyết:

- Đúng vậy!

Phong Mạn Thiên thở dài:

- Khá lắm, ngươi có chí khí như vậy cũng tốt.

Tay lão cầm một chiếc ấm to, bước chân loạng choạng, mùi rượu nực nồng.

Nam Cung Bình tuy có rất nhiều điều muốn hỏi, song thấy Phong Mạn Thiên như
vậy chàng đành phải làm thinh. Lát sau, gió bỗng thổi mạnh, thuyền càng lướt
nhanh và lắc lư hơn.

Thế nhưng, Phong Mạn Thiên chỉ nhích chân mà vẫn đi đứng rất vững vàng, lão
mang đến rất nhiều rượu và thức ăn ngồi đối ẩm với Nam Cung Bình.

Chẳng bao lâu thì trời đã sáng tỏ, Nam Cung Bình bắt đầu nghe có tiếng bước
chân và tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng lại còn có tiếng sư hổ gầm thét.

Phong Mạn Thiên bỗng đứng lên nói:

- Đi theo ta!

Hai người cùng ra khỏi khoang thuyền, Nam Cung Bình chỉ thấy biển trời mênh
mang, ánh nắng lấp lánh soi trên mặt nước trông đẹp đẽ vô cùng. Song trên boong
thuyền thì lại hết sức bừa bộn, khắp nơi chất đầy rương lồng tạp vật, cạnh sau
cột buồm là một hàng lồng sắt, sói beo sư hổ trong lồng đã được thả ra khỏi
rương, vừa thấy người là nhe nanh múa vuốt không ngớt gầm gừ.

Một hán tử gầy gò mở phanh ngực áo, lẳng lặng đứng cầm lái sau đuôi thuyền,
một hán tử mập lùn khác áo quần dầu mỡ lem luốc, đầu đầy ung nhọt đứng cạnh y
cười hỉ hả.

Nam Cung Bình vừa trông thấy người đó đã cảm thấy gớm ghiếc ngay, dân
thuyền chài tuy nghèo khó, song đại đa số đều hào phóng và sạch sẽ, người này
đã xấu xí lại dơ bẩn, tiếng cười lại càng chói tai khó nghe, chàng không nén
được hỏi:

- Người đó là ai vậy?

Phong Mạn Thiên thản nhiên đáp:

- Đầu bếp!

Nam Cung Bình ngẩn người, nghĩ đến bữa ăn kể từ nay là do một gã xấu xí dơ
bẩn như vậy nấu nướng, bất giác cảm thấy tởm lợm, chau mày nói:

- Sao lại chọn một người như thế này?

Phong Mạn Thiên bật cười:

- Tìm được những thuyền phu này đâu
phải dễ, dù là người sinh sống trên mặt biển cũng đâu ai chịu đi theo một chiếc
thuyền phiêu bạt trên biển cả.

- Vậy sao tiền bối lại tìm được?

Phong Mạn Thiên bỗng ngoắc tay, con
sáo nhỏ lập tức từ xa bay đến, Phong Mạn Thiên nói:

- Gọi Thất Ca đến đây ngay!

Con sáo nhỏ liền chí chóe kêu lên:

- Thất Ca, Thất Ca...

Nó thâm thấp liệng quanh một vòng,
một mảnh ván trên boong thuyền bỗng bật mở, một hán tử đen đúa từ dưới nhảy
phóc lên.

Nam Cung Bình đưa mắt nhìn, bất
giác lại giật mình, thì ra dáng vẻ người này lại càng kỳ dị hơn, người thấp lùn
nhưng to bề ngang, lưng còng và đầu lún vào vai, song hành động lại hết sức
nhanh nhẹn, thoắt cái đã đến trước mặt Phong Mạn Thiên, mặt mày y xấu xí đến
kinh khủng, miệng rộng răng nhe, cằm dưới nhô ra hệt như con thú dữ, cúi đầu
nói:

- Chủ nhân có... điều chi dạy bảo?

Tiếng nói ồ ề, chậm chạp rất khó
nghe rõ.

Phong Mạn Thiên cười ha hả:

- Ta với y hai người cùng đi trên
một chiếc thuyền con vượt qua đại dương đến Giang Nam, phen này trở về ai mà
muốn cực khổ như vậy nữa, huống hồ lại có thêm nhiều hàng hóa thế này, tất nhiên
phải đổi một chiếc thuyền to nhất, vậy tất nhiên phải cần đến rất nhiều thuyền
phu.

- Bao nhiêu thuyền phu vậy?

- Chừng mười một, mười hai người,
ngươi có cần gặp họ không?

Nam Cung Bình lắc đầu:

- Không cần!

Chàng trông thấy gã Thất Ca với gã
đầu nhọt là đã cảm thấy tởm lợm, đâu còn muốn gặp những kẻ khác nữa, bèn ngoảnh
đi nhìn về phía những mãnh thu" trong lồng, thấy chúng tuy hung dữ, song
cũng còn dễ nhìn hơn hai người này nhiều.

Chiếc thuyền này quả hết sức to lớn
và kiên cố, chỉ có một cột buồm, lúc này những cánh buồm đã được dương hết lên,
gió thổi căng phồng, trời xanh biêng biếc, suốt tầm nhìn không một gợn mây, Nam
Cung Bình lần đầu tiên sống trên biển khơi, hai ba hôm sau đã vơi dần nỗi buồn
bực trong lòng, trái lại còn ngập đầy cảm giác mới lạ, mong sớm đến nơi hoàn
thành trách nhiệm, lúc này hẵng tìm cách trở lại Giang Nam.

Những thuyền phu hầu hết đều hình
dáng cổ quái, mặt mày âm trầm, người nào cũng với ánh mắt lạ lùng theo dõi Nam
Cung Bình hệt như thú dữ rình mồi, hoàn toàn không giống như những thuyền phu
thường gặp, Nam Cung Bình bèn thầm cảnh giác, song Phong Mạn Thiên thì lại thản
nhiên như không.

Mỗi buổi sáng khi mặt trời mới lên,
Phong Mạn Thiên đứng trước mũi thuyền, lão cất tiếng hú dài một hồi, chấn động
đến mặt biển nổi sóng cuồn cuộn, ngoài ra thì suốt ngày cứ ngồi lì trong khoang
uống rượu và mỗi hôm càng thêm ít nói, có hôm thậm chí suốt ngày chẳng nói lấy
nửa lời.

Lão chẳng những uống rượu một mình
mà mỗi bữa ăn đều nài ép Nam Cung Bình uống vài ly rượu mạnh trong chiếc hồ lô
của lão. Nam Cung Bình cứ mỗi lần trông thấy gã đầu nhọt bưng thức ăn đến là
lòng cảm thấy hết sức khó chịu, nếu không uống vài ly rượu mạnh thật cũng khó
thể nuốt trôi.

Gã đầu bếp ghẻ quả là dơ bẩn đến
cực độ, ngay cả mặt cũng không bao giờ rửa, may là nước ở trên thuyền rất quý,
gã lại nấu thức ăn rất ngon, mặc dù ai nấy đều ghê tởm gã, song cũng còn có thể
chấp nhận được, suốt ngày gã chỉ ngây dại cười ngớ ngẩn, dường như không hề bận
tâm đến bất kỳ điều gì khác. Khi gặp Nam Cung Bình, gã đều toét miệng cười,
khiến chàng phải vội vã quay đi nơi khác.

Thuyền đi được vài hôm, bốn bề trời
biển mênh mang, không hề trông thấy khoảng đất liền nào cả.

Nam Cung Bình không nén được hỏi:

- Đã gần đến chưa vậy?

Phong Mạn Thiên chỉ lạnh lùng đáp:

- Khi nào đến thì ngươi sẽ rõ!

Thuyền đi càng lâu, vẻ mặt Phong
Mạn Thiên càng thêm âm trầm và càng uống rượu nhiều hơn, đó cũng là chuyện
thường tình, bởi bất kỳ ai càng về đến gần nhà thì lòng càng thêm vui mừng.

Hôm ấy sóng gió rất to, Nam Cung
Bình đã uống nhiều hơn vài ly rượu, nghĩ đến người thân chợt nghe lòng buồn se
sắt, âm thầm bỏ ra ngoài đi lên mũi thuyền, chỉ thấy những vì sao lấp lánh phản
ánh trên mặt biển, trời biển nối liền bao la, cơ hồ không phân biệt được đâu là
trời và đâu là biển.

Chàng vừa nghe lòng thanh thản,
bỗng nghe dưới boong thuyền vang lên một tiếng cười ngớ ngẩn, rồi thì ván
thuyền vang lên những tiếng động khẽ.

Nam Cung Bình không muốn gặp người
này, bèn chau mày nhẹ nhàng lách người ẩn vào trong bóng tối cạnh khoang
thuyền, chỉ thấy hai thuyền phu cắp lấy gã đầu bếp đầu ghẻ nhọt nhảy phóc lên
sàn thuyền.

Nam Cung Bình vốn định lẩn vào
trong khoang, song thấy mấy người này điệu bộ có vẻ thậm thụt, bèn thay đổi ý
định, bám lấy mái hiên ẩn vào bên dưới.

Chỉ thấy hai gã thuyền phu, một
người thân hình gầy guộc tên là Kim Tùng, còn người kia là tay chèo có vẻ mặt
âm trầm tên là Triệu Chấn Đông. Hai gã thuyền phu này dường như rất có uy quyền
trên thuyền, nên Nam Cung Bình biết chúng.

Kim Tùng vừa lên đến mặt boong liền
đảo mắt nhìn quanh, đoạn khẽ nói:

- Không có ai cả!

Triệu Chấn Đông lạnh lùng:

- Hãy đi quanh thăm dò nữa xem, tên
lái thuyền không phải là cánh mình đâu.

Nam Cung Bình nghe nói hết sức nghi
hoặc. Kim Tùng quả nhiên lập tức phi thân đảo quanh một vòng, thân pháp hết sức
nhanh nhẹn, khinh công như rất có căn cơ, phóng vút qua mình Nam Cung Bình, lắc
đầu nói:

- Không có động tĩnh gì, chỉ tên
lái thuyền là ở bên kia và nằm mọp trên tay lái, có lẽ đã ngủ say rồi.

Triệu Chấn Đông khẽ gật đầu, kéo gã
đầu ghẻ đến dưới một đống hàng hoá. Gã đầu ghẻ chệnh choạng bước đi, Triệu Chấn
Đông chợt sầm mặt, thoắt từ trong ống giầy rút ra một lưỡi dao nhọn, quơ trước
mặt gã đầu ghẻ, cười sắc lạnh nói:

- Ngươi muốn sống hay muốn chết?

Gã đầu ghẻ khiếp sợ đến co rúm
người, lắp bắp:

- Dĩ... dĩ nhiên... muốn sống...

Triệu Chấn Đông gằn giọng:

- Muốn sống thì phải nghe lời lão
tử, thành thật cho ngươi biết, chúng lão tử đều là hạng giết người không chớp
mắt, nếu ngươi từng lăn lộn trên mặt biển, có lẽ đã được nghe danh của chúng
lão tử, lão tử chính là "Hải Báo" Triệu lão đại trong Châu Sơn Hải
Báo Bang.

Gã đầu ghẻ ngớ người, mặt mếu máo
nói:

- Đại... đại vương có... điều chi
dạy bảo... tiểu nhân đều vâng theo hết.

Trong cơn khiếp hãi, tiếng nói của
gã lại càng khó nghe hơn. Triệu Chấn Đông cười khảy:

- Liệu ngươi cũng chả dám không
vâng theo.

Đoạn từ trong lòng lấy ra một gói
giấy nói tiếp:

- Ngày mai hãy nấu lấy một nồi súp
gà rong biển cho thật ngon, đổ nửa gói này vào, còn lại nửa gói trộn vào trong
cơm.

Gã đầu ghẻ run giọng:

- Súp gà đâu có cần bỏ muối tiêu
vào!

Triệu Chấn Đông cười mắng:

- Đồ ngốc, đây đâu phải là tiêu!
Cho ngươi hay, đây chính là thuốc độc giết người, bất kỳ ai chỉ cần nuốt vào
chút ít là thất khiếu lưu huyết chết ngay tức khắc.

Ngươi hãy nhớ lấy, tuyệt đối không
được bỏ vào trong miệng, sau khi thành công, chúng lão tử phát tài, nhất định
cũng sẽ chia cho ngươi chút ít. Nhưng nếu ngươi mà để lộ chuyện, chúng lão tử
sẽ băm vằm ngươi ra ném xuống biển cho cá ăn, hiểu chưa?

Gã đầu ghẻ gật đầu vâng dạ lia lịa.
Kim Tùng cười khẽ nói:

- Theo sự quan sát ngầm của tiểu
đệ, trong mấy ngày qua, chuyến hàng này đủ cho huynh đệ ta sống sung sướng cả
nửa đời người, có điều là chẳng những gã què với tên quái vật kia khá lợi hại,
mà gã thiếu niên mặt trắng cũng chẳng phải tay vừa.

Triệu Chấn Đông cười gằn:

- Ngươi tưởng Uông Trị, Tôn Siêu và
tên lái thuyền Lý Lão Tam mặt như thây ma kia là người tốt hay sao? Ta thấy ba
tên ấy cũng chẳng tốt lành gì đâu, tám phần cũng là trong giới hắc đạo, có điều
chúng không phải cùng cánh với huynh đệ mình, ngày mai cứ thủ tiêu luôn chúng
là xong.

Nam Cung Bình nghe nói kinh hãi nhủ
thầm:

- May thật, trời khiến ta đã tình
cờ khám phá ra âm mưu của chúng, bằng không thì khốn rồi.

Đột nhiên, bên trái có tiếng y phục
lướt gió phóng tới, Nam Cung Bình giật mình, chỉ thấy một bóng người lao vút
qua, lạnh lùng nói:

- Triệu lão đại độc ác thật, lại
định thủ tiêu cả huynh đệ bọn này ư?

Triệu Chấn Đông tái mặt, nắm chặt
lấy dao găm trong tay khẽ quát:

- Ai?

Một người từ trong bóng tối đủng
đỉnh bước ra, tay to chân dài, ánh mắt sắc lạnh, mặt mày trơ khấc, chính là Lý
Lão Tam mà Triệu Chấn Đông đã bảo mặt như thây ma.

Triệu Chấn Đông và Kim Tùng gườm
mắt nhìn như gặp đại địch, Lý Lão Tam vẫn với vẻ mặt trơ lạnh chậm bước tiến
tới nói:

- Lại Bì Cẩu (Chó ghẻ) đưa thuốc
độc đây mau lên!

Gã đầu ghẻ rúc vào trong đống
rương, quả cũng có phần giống như một con chó ghẻ.

Triệu Chấn Đông quát:

- Ngươi nạp mạng trước đã!

Vung đao toan lao bổ tới, Lý Lão
Tam nói:

- Khoan vội động thủ, phải biết ta
bảo các ngươi trao thuốc độc ra, không hề có ác ý, tên què là người thế nào,
đâu phải chỉ một gói thuốc độc là có thể giải quyết được, nếu lỡ bị y phát
giác, há chẳng phải đả thảo kinh xà (đập cỏ động rắn) làm hỏng hết đại sự, hãy
mau ném gói thuốc độc xuống biển, ta tự có kế hay đối phó với chúng.

Triệu Chấn Đông chững bước, song
vẫn hung hãn nói:

- Ngươi là cái giống gì mà
"Hải Báo" Triệu lão đại này phải vâng lời ngươi chứ?

Lý Lão Tam lạnh lùng:

- Ngươi không nhận ra ta ư? Ta chính là...

Đoạn kề vai Triệu Chấn Đông nói thật khẽ, Triệu Chấn Đông liền tái mặt giật
bắn người, "keng" một tiếng, lưỡi dao trong tay rơi xuống đất, run
giọng nói:

- Lão... lão nhân gia sao...

Lý Lão Tam nghiêm giọng:

- Khỏi nói nhiều, mau trở về khoang
mà ngủ, khi nào đến lúc ta sẽ báo cho ngươi biết, Hải Báo Bang của ngươi đã
phải một phen nhọc nhằn, ta không ngược đãi các ngươi đâu.

- Vâng... vâng...

Triệu Chấn Đông nói xong liền kéo
Kim Tùng đi ngay.

Gã đầu ghẻ rụt rè đi theo sau, Lý
Lão Tam bỗng chộp vai gã gằn giọng nói:

- Quân chết bầm cả gan, ngươi tưởng
thái giá không biết ngươi là gì biến ra hả?

Nạp mạng mau!

Hữu chưởng vung lên, bổ thẳng xuống
đỉnh đầu gã đầu ghẻ.

Nam Cung Bình sửng sốt:

- Chả lẽ gã đầu ghẻ này cũng là một
hán tử ư?

Gã đầu ghẻ sợ rúm người ngồi thụp
xuống, mắt thấy hữu chưởng của Lý Lão Tam sắp đánh vỡ sọ gã, song gã vẫn không
động đậy. Lý Lão Tam bỗng chững tay lại, rồi chỉ khẽ vỗ vào vai gã đầu ghẻ và
nói:

- Đừng sợ, ta chỉ thử ngươi thôi,
đi đi!

Lý Lão Tam nói xong liền quay trở
về cầm tay lái, gã đầu ghẻ lật đật vừa đi vừa bò trong khoang, ánh mắt như vô
tình nhìn vào chỗ ẩn thân của Nam Cung Bình.

Nam Cung Bình giật mình chỉ nghe
một con chuột chạy qua trên mái khoang, vừa rồi chàng tưởng đâu gã đầu ghẻ đã
phát hiện ra mình, nào ngờ gã chỉ trông thấy chú chuột kia mà thôi.

Nam Cung Bình bất giác phì cười,
thấy chung quanh không còn ai nữa, bèn nhẹ nhàng nhảy xuống, kéo mở cửa khoang
vừa định vào...

Nào ngờ chàng ngước mắt lên, chợt
trông thấy trong bóng tối có một đôi mắt sáng ngời đang chòng chọc nhìn chàng,
dường như gã nấp ở sau cửa khoang từ lâu và chờ chàng đi vào vậy.

Nam Cung Bình kinh hãi, vội đưa hai
tay lên hộ ngực phòng thân, thì ra người đó chỉ là gã quái vật Thất Ca mà thôi.

Thất Ca mở rộng miệng cười, lộ ra
hàm răng trắng nhởn, đoạn quay người bỏ đi, bước chân nhẹ đến mức không hề gây
nên chút tiếng động.

Nam Cung Bình kinh ngạc thầm nhủ:

- Chả lẽ tên quái vật này đã nghe
thấy hết những gì đã xảy ra khi nãy, sao y lại thản nhiên thế nhỉ?

Chàng sải bước đi vào thấy Phong
Mạn Thiên vẫn đang ngồi uống rượu dưới đèn, lão không bao giờ ngủ và ăn cơm,
như thể trời sinh lão ra là chỉ để uống rượu mà thôi.

Phong Mạn Thiên không quay đầu lại,
chậm rãi nói:

- Chưa ngủ hở? Có muốn uống vài ly
không?

Nam Cung Bình trầm giọng:

- Tiền bối nếu còn tiếp tục uống
rượu, e từ nay sẽ không bao giờ uống được nữa.

Phong Mạn Thiên bật cười:

- Trên cõi đời quả thực có việc gì
có thể khiến lão phu không còn uống rượu được nữa ư? Vậy thì lão phu cũng muốn
nghe thử cho biết.

Nói xong lại nốc vào một ngụm to.
Nam Cung Bình nghiêm giọng:

- Tiền bối có biết những thuyền phu
đều là phường hải tặc giết người cướp của không?

Đoạn một mạch kể lại tất cả những
gì mắt thấy tai nghe khi nãy, nào ngờ Phong Mạn Thiên vẫn thản nhiên như không,
Nam Cung Bình chau mày nói tiếp:

- Vãn bối tuy cũng chẳng xem lũ ác
tặc ấy vào đâu, song đã biết âm mưu của chúng dẫu sao cũng phải có hành động...

Phong Mạn Thiên cười ha hả:

- Ngươi tưởng đâu lão phu không
biết sao? Ngay khi chúng vừa bước chân lên thuyền là lão phu đã biết chúng
không một tên nào tốt lành cả, chỉ có gã đầu ghẻ ngơ ngáo ngây dại kia là không
cùng chung phe với chúng, nên lão phu mới để cho gã đầu ghẻ làm đầu bếp, nhưng
cũng không yên tâm, đã sớm bỏ loại thuốc có thể giải được bách độc vào trong
rượu, vì vậy mà mỗi bữa ăn lão phu đều bảo ngươi uống lấy vài ly để phòng hờ, còn
như chúng muốn động võ, ha ha, đó là chúng đã tới ngày tận số.

Ngươi thấy lão phu uống rượu suốt
ngày, tưởng lão phu đã say hay sao?

Nam Cung Bình thầm thở dài:

- Tiền bối quả là tài ba ít ai bì
kịp...

Phong Mạn Thiên cười ngắt lời:

- Lão phu chẳng qua là già thành
tinh, đôi mắt sáng hơn đó thôi. Khi nào ngươi đến tuổi già như lão phu, sẽ thấy
những âm mưu quỷ kế trên cõi đời đều rất đáng nực cười, có điều... tên Lý Lão
Tam cũng là một tay khá, nhưng không rõ y là cái gì biến thành...

Nam Cung Bình thành thật:

- Hẳn y rất có lai lịch, nhưng ở
trước mặt tiền bối thì y cũng khó thể thi triển.

Phong Mạn Thiên cười to:

- Bất kể lai lịch y như thế nào, đã
bảo tên họ Triệu đừng bỏ thuốc độc vào thức ăn là hết sức thông minh, dù là
loại thuốc mê có cao minh đến mấy và bỏ vào vật gì, nếu lão phu mà không phát
hiện được thì kể như đã uổng phí những bảy tám mươi năm.

- Tiền bối không định vạch trần âm
mưu của chúng sao?

- Sở dĩ lão phu hằng ngày cất tiếng
hú dài chính là để hù dọa chúng, bằng không chúng đã hành động từ lâu rồi, còn
nếu vạch trần âm mưu giết chúng đi thì lấy ai làm việc trên thuyền?

Bỗng ngửa mặt cười dài nói tiếp:

- Lũ gian ác ấy gặp phải lão phu
quả là hết thời.

Nam Cung Bình chợt nhớ ra, liền
hỏi:

- Trên hóa đơn của tiền bối, món
cuối cùng chả lẽ chính là bọn chúng?

Phong Mạn Thiên cười:

- Đúng vậy! Lão phu biết trước là
sẽ có người tự động dẫn xác đến, nên chẳng cần phải tốn công đi tìm, khi nào
đến nơi... khi nào đến nơi...

Bỗng ngưng cười, nốc rượu lia lịa.

Nam Cung Bình thầm thở dài, nhận
thấy lão nhân này rất khả kính và cũng rất đáng sợ, bỗng thấy lão chau mặt,
dường như trong lòng hết sức buồn lo, hết ly này đến ly khác uống không ngừng,
bỗng lại quay sang chàng nói:

- Lão phu bình sanh chỉ có một điều
buồn duy nhất, ngươi biết là điều gì không?

Nam Cung Bình lắc đầu:

- Không!

Phong Mạn Thiên đặt mạnh chiếc ly
lên bàn, thở dài nói:

- Đó chính là lão phu uống rượu
không bao giờ say, dù uống liên tục cả ngày lẫn đêm thì cũng vẫn tỉnh táo như
thường, thật hết sức đáng buồn.

Nam Cung Bình ngạc nhiên:

- Uống rượu không bao giờ say, đó
là điều mà mọi người đều hâm mộ, sao lại đáng buồn?

Phong Mạn Thiên giọng cảm khái:

- Người ta thường nói "Nhất
túy giải thiên sầu", người đời uống rượu đại đa số là tiêu sầu giải muộn,
kẻ tửu lượng kém chỉ cần uống vào chút ít là đã có thể quên hết sầu muộn, còn
người tửu lượng mạnh uống mãi không say, đã hao tiền lại tốn thời gian, vậy
chẳng đáng buồn sao?

Lý luận ấy quả là chưa từng nghe
bao giờ, Nam Cung Bình bất giác bật cười nói:

- Đành rằng là vậy, nhưng lão tiền
bối cả đời anh hùng, danh lừng thiên hạ, về già lại được ẩn dật tại Chư Thần
điện mà giới võ lâm xem như thiên đường lạc thổ, có thể nói là phúc thọ song
toàn, vì sao lại phải dùng rượu tiêu sầu?

Phong Mạn Thiên ngơ ngẩn hồi lâu,
đoạn lẩm bẩm:

- Chư Thần điện... Chư Thần điện...

Bỗng khoát tay cười chua chát nói:

- Lão phu đã có rượu bầu bạn, ngươi
đi ngủ đi!

Nam Cung Bình mãi đến trước khi
chìm vào giấc điệp lòng hãy còn thắc mắc, chẳng hiểu vì sao Phong Mạn Thiên lại
sầu khổ thế kia.

Hôm sau chàng đi lên boong thuyền
thấy Triệu Chấn Đông, Kim Tùng và Lý Lão Tam vẫn làm việc như thường, dĩ nhiên
chàng cũng giả vờ không biết, song trong lòng không khỏi thương hại cho số phận
của những người đó.

Phong Mạn Thiên bỏ cả tiếng hú như
thường lệ, càng uống rượu dữ dội. Nam Cung Bình thấy tinh thần lão như ngày
càng thêm bải hoải, nỗi ưu uất trong lòng càng trĩu nặng, chẳng khác nào những
mãnh thú trong lồng kia.

Phải biết nước và thức ăn trên
thuyền rất quý, bầy mãnh thú vì ăn uống thiếu thốn, thêm sóng to thuyền lắc,
nên giờ đây thảy đều ngất ngư bải hoải, thậm chí không còn sức để kêu gầm nữa.

Nam Cung Bình nhìn Phong Mạn Thiên,
lại nhìn bầy mãnh thú, bất giác bùi ngùi chua xót.

Bốn bề vẫn trời nước mênh mông,
chẳng thấy bóng dáng một chiếc tàu thuyền nào cả, Lý Lão Tam mặt lạnh như tiền
ngồi câu bên mép thuyền, chiều đến Phong Mạn Thiên cầm bầu rượu đi lên boong
thuyền, đứng dựa cột buồm nhìn Lý Lão Tam câu cá và ra chiều rất thích thú.

Nam Cung Bình cười nói:

- Câu cá ngoài biển khơi thế này,
có câu được không?

Phong Mạn Thiên trầm ngâm:

- Chỉ cần có mồi ném xuống, ít ra
cũng có một hai con mắc câu!

Vừa dứt lời, Lý Lão Tam giật cần
câu lên, quả nhiên đã câu được một con cá màu hồng rất nhỏ.

Phong Mạn Thiên thở dài:

- Con cá này chính là Hồng Ngư ngon
nhất trong loài cá biển, nhấm rượu thì thật là tuyệt, chỉ tiếc là thiếu mất bàn
tay nấu nướng khéo léo của lệnh đường.

Nhắc đến Nam Cung phu nhân, Nam
Cung Bình không khỏi chạnh lòng đau xót, song lập tức lại nhoẻn cười nói:

- Tại hạ nấu nướng cũng không tệ
lắm đâu!

Phong Mạn Thiên mừng rỡ:

- Thật chăng?

Nam Cung Bình cười:

- Tất nhiên là thật!

Đoạn cầm lấy con cá tươi đi xuống
bếp làm ngay, phải biết Nam Cung Bình vốn thông minh tuyệt đỉnh, thuở bé vẫn
thường hay xem mẫu thân làm thức ăn, nên chàng cũng học được khá nhiều món.
Phong Mạn Thiên hớn hở xem chàng làm, gã đầu ghẻ cũng đứng bên cạnh và cứ cười
ngớ ngẩn.

Chốc lát đã xong xuôi, quả nhiên
hết sức thơm ngon, Phong Mạn Thiên sớm đã nóng ruột, vừa uống rượu vừa ăn, chưa
về đến khoang thuyền thì đã ăn hết hơn nửa con cá, thấy trên đĩa chỉ còn lại
nửa phần đuôi và cái đầu cá, mới cười ngượng ngùng nói:

- Món ăn do ngươi làm ngươi cũng
phải thưởng thức một chút.

Nam Cung Bình mỉm cười gắp lấy nửa
khúc đuôi cá ăn thong thả, chàng thấy Phong Mạn Thiên vui, lòng cũng hết sức
hớn hở. Phong Mạn Thiên ngoái lại nhìn, thấy gã quái vật Thất Ca cũng đang đứng
cạnh toét miệng cười như cũng rất thèm, bèn mỉm cười nói:

- Ngươi muốn ăn không? Còn đầu cá
đó, ăn đi!

Thất Ca liền cầm lấy đầu cá bỏ cả
vào miệng nhai ngấu nghiến, quả giống hệt như dã thú, Nam Cung Bình thấy vậy
bất giác chau mày.

Phong Mạn Thiên cười ha hả:

- Khá lắm, rõ là mẹ nào con nấy,
thật không ngờ ngươi lại làm món ăn ngon như vậy...

Bỗng im bặt, hai mắt trợn trừng,
sắc mặt tái dần, đột nhiên gầm to:

- Nguy rồi!

Đồng thời vung tay, năm ngón tay
vươn ra chộp tới Nam Cung Bình.

Nam Cung Bình sửng sốt đến ngớ
người, nào ngờ Phong Mạn Thiên lại giật lấy nửa khúc cá trên tay Nam Cung Bình,
tức giận quát:

- Hay cho tên súc sanh, lão phu lại
bị mắc lừa ngươi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3