Bất tử thần long - Hồi 16 phần 1

Hồi 16 - Chuông Vàng Hộ Hoa

Đêm càng về khuya!

Nam Cung Bình phóng đi như bay dưới
cơn mưa, sau mười mấy lượt tung mình, những mái nhà nguy nga đã hiện ra trong
tầm mắt chàng. Nam Cung Bình phấn chấn tinh thần, nhưng lòng càng thêm nôn
nóng, tất cả mọi nghi vấn không thể lý giải, chốc lát nữa đây sẽ được giải đáp,
dây thần kinh chàng căng thẳng đến tột độ.

Trong bóng nhà thấp thoáng chỉ có
vài ánh đèn lờ mờ, khác hẳn với Nam Cung sơn trang đèn đóm sáng choang khi xưa.
Nam Cung Bình phóng như bay lên một dãy bậc cấp dài hơn hai mươi bậc, đây là
chốn quen thuộc của chàng, chân chàng vừa chạm vào những bậc đá lạnh và ẩm ướt
kia, lòng liền nghe ấm áp lạ.

Ngờ đâu ngay khi ấy, trong nhà bỗng
vang lên một tiếng quát khẽ:

- Lui ra ngay!

Liền tức có ba đóm sáng lạnh thành
hình tam giác bay vút ra, hai nhanh một chậm, hai trước một sau.

Nam Cung Bình ngước mắt nhìn, đóm
sáng nguyên ở phía sau đột nhiên tăng tốc độ. Nam Cung Bình kinh hãi, vội xoay
người thụp xuống, chỉ nghe "vù" một tiếng xẹt qua bên tai, tiếng gió
mạnh đến mức cơ hồ chấn thủng màn nhĩ chàng, còn hai luồng sáng kia bỗng lác ra
và bay thành hình vòng cung, nhanh như chớp bắn vào hai bên mạn sườn chàng.

Nam Cung Bình vội nhón chân trên
bậc cấp, người vọt ngược ra sau, liên tiếp lộn nhào mấy vòng, lại rơi trở xuống
dưới dãy bậc cấp ấy, chỉ nghe "keng" một tiếng, hai đốm sáng kia va
chạm nhau, lửa xẹt tung tóe.

Sự chuẩn xác và sức mạnh của thủ
pháp phóng ám khí này, Nam Cung Bình chưa từng trông thấy bao giờ, chàng chẳng
tài nào nghĩ ra được trong sơn trang lại có một cao thủ võ lâm công lực thâm
hậu đến vậy.

Trong nhà sau khi phóng ra ám khí,
bèn lập tức tĩnh lặng trở lại, chứng tỏ bên trong đã xảy ra biến cố gì? Ẩn chứa
nguy cơ ra sao?

Chả lẽ... chả lẽ song thân mình đã
không còn ở trong ngôi nhà này nữa ư?

Nam Cung Bình không dám nghĩ tiếp
nữa, lại tung mình phi thân trở lên, đồng thời miệng quát lớn:

- Vị bằng hữu nào ở trong nhà, Nam
Cung Bình đã về đến rồi đây!

Vừa dứt tiếng, chỉ nghe trong nhà
kinh ngạc kêu lên:

- Bình nhi đó ư?

Một bóng người nhanh như chớp theo
tiếng nói phóng vút ra, Nam Cung Bình chưa kịp tránh né thì bóng người kia đã
nắm lấy hai bả vai chàng.

Nam Cung Bình vội vàng vùng mạnh,
nhưng không thoát, liền kinh hãi đưa mắt nhìn, chỉ thấy người này mái tóc rối
bời, song đôi mắt thì sáng ngời và hiền từ, thì ra chính là thân mẫu chàng.

Chàng từ khi chào đời đến nay, nằm
mơ cũng chẳng ngờ tới mẫu thân mình lại có võ công kinh người đến thế, bất giác
ngớ người ra.

Nam Cung phu nhân ôm chàng vào
lòng, giọng run run nói:

- Bình nhi, con đã trở về, về thật
đúng lúc.

Tình thương ấm áp của người mẹ hiền
lập tức xua tan mọi nhọc nhằn, đói khát lẫn kinh hoàng của Nam Cung Bình.

Trong sảnh ánh đèn nhấp nhem, chỉ
thấy mấy mươi chiếc rương gỗ đỏ chất thành đống cao nơi giữa đại sảnh, trên
rương ghim bừa bộn số ám khí và tên nỏ. Vài đại hán võ phục thiểu não ngồi trên
những chiếc ghế dựa xung quanh, kẻ thì dáng vẻ uể oải, người thì máu me đầy
mình, cũng có kẻ đang nhắm mắt điều tức chứng tỏ vừa trải qua một trận kịch chiến
và đã thọ thương.

Trong gian đại sảnh bừa bộn thảm
não ấy lại có một lão nhân y phục sang trọng, đứng chắp hai tay sau lưng, dáng
vẻ vẫn hết sức bình thản ung dung, gió từ ngoài thổi vào làm cho năm chòm râu
dài dưới cằm ông tung bay phất phới, song không lay động được khí độ hào hùng
và ánh mắt kiên định của ông.

- Phụ thân!

Nam Cung Bình khẽ cất tiếng gọi,
một bước phóng tới, quỳ sụp xuống trước mặt lão nhân ấy.

Nam Cung Thường Thứ khẽ buông tiếng
thở dài, đưa tay âu yếm vuốt lên vai đứa con trai yêu quý, hồi lâu thốt chẳng
nên lời.

Nam Cung phu nhân nhẹ nhàng dùng
khăn lau khô nước mưa và mồ hôi trên đầu Nam Cung Bình, dịu dàng nói:

- Bình nhi, những ngày qua con đã
phải khổ cực quá, từ nay... e rằng càng khổ cực hơn nữa.

Nam Cung Thường Thứ nhếch môi cười
héo hắt, vẫn lặng thinh không nói.

Nam Cung Bình trông thấy thần sắc
ưu sầu của cha, dáng vẻ tiều tụy của mẹ và gian đại sảnh bừa bộn này, lòng lại
càng thêm kinh nghi, chẳng màng đến sự hàn huyên thân tình sau bao ngày xa
vắng, đứng dậy buột miệng hỏi:

- Phụ thân, sao lại bán hết những
tiệm buôn ở Giang Nam? Phái Điểm Thương xưa nay không hề lai vãng với chúng ta,
sao giờ đây họ lại bao vây Nam Cung sơn trang, như để bảo vệ nhưng dường như
lại có mưu đồ. Và còn Quần Ma đảo, nơi chỉ nghe đồn trong giới võ lâm chứ thật
ra chưa một ai được trông thấy, vì sao lại có sự xích mích với chúng ta? Phụ
thân, xin người hãy mau nói cho biết, hài nhi nóng ruột quá!

Chàng nói một hơi dài, đoạn trố to
mắt nhìn phụ thân.

Nam Cung phu nhân buông tiếng thở
dài não ruột:

- Có gì thư thả mà nói, sao con
cũng còn nóng tính thế này?

Nam Cung Thường Thứ mặt đăm chiêu,
sải bước đi đến cửa đại sảnh, đăm mắt nhìn ra ngoài một hồi, bỗng quay lại khom
mình chắp tay xá dài và nói:

- Xin các vị thứ cho tại hạ vô lễ.

Mọi người đều sửng sốt, có kẻ gắng
gượng đứng lên nói:

- Sao... sao...

Ngay khi ấy bỗng thấy Nam Cung
Thường Thứ thân hình nhấp nhoáng, rồi thì trong đại sảnh bóng người lao xao,
những đại hán võ phục thảy đều ngã hết trên ghế thiếp đi, thoáng chốc đã ngáy
vang ngủ say sưa.

Nam Cung Bình thấy phụ thân chỉ
trong chớp nhoáng đã điểm vào huyệt ngủ của tất cả những đại hán kia, liền sững
sờ buộc miệng nói:

- Phụ thân thì ra là biết võ công!

Thì ra trong khắp thiên hạ không
một ai biết chủ nhân Nam Cung Tài Đoàn lại là một kỳ sĩ giang hồ võ công tuyệt
thế, ngay cả con trai ông cũng mới lần đầu tiên được chứng kiến.

Nam Cung Thường Thứ đứng quay mặt
vào vách, trầm giọng nói:

- Bình nhi, con ăn mặc sung sướng
từ thuở bé, muốn làm gì tùy ý, dù có phạm lỗi lầm gì thì phụ thân và mẫu thân
con cũng chưa bao giờ trách mắng một lời, con có biết là vì sao không?

Nam Cung Bình tuy không trông thấy
mặt cha, nhưng thấy hai vai ông run run, chứng tỏ cõi lòng hết sức khích động,
bèn kinh ngạc nói:

- Hài nhi... không biết!

Bỗng quỳ sụp xuống đất thất thanh
nói tiếp:

- Nếu hài nhi có lỗi lầm gì, xin
phụ thân cứ đánh mắng.

Nam Cung phu nhân mặt nhợt nhạt,
vội tiến tới hai bước, bỗng lại chững người, ôm mặt nói:

- Đại ca... số mệnh của... Bình nhi
sao mà khổ thế?

Nam Cung Thường Thứ vẫn đứng yên,
nhưng người càng run lên dữ dội, chậm rãi nói:

- Sở dĩ như vậy là vì từ nay trở đi
chẳng những con sẽ không còn hưởng được sự ấm cúng và hạnh phúc trên cõi đời,
mà còn phải chịu đựng vô vàn nỗi khốn khổ nữa, con có bằng lòng chấp nhận
không?

Nam Cung Bình cố nén nước mắt, run
giọng nói:

- Con cái chịu khổ vì cha mẹ, đó là
điều phải lẽ, nhưng... phụ thân cũng phải cho hài nhi biết... rõ nguyên nhân sự
việc như thế nào chứ?

Nam Cung Thường Thứ dằn co mười
ngón tay, nắm lại thật chặt, giọng nói càng thêm nặng nề:

- Nam Cung thế gia giàu khắp thiên
hạ, con biết tài sản ấy nhờ đâu mà có không?

Nam Cung Bình rúng động cõi lòng:

- Chả lẽ... chả lẽ...

Nam Cung Thường Thứ ngắt lời:

- Huyền tổ con rất nghèo khó, nếm
trải biết bao sự dằn vặt của cái nghèo, nên người mới phát thệ là phải trở
thành cự phú, chắt chiu dành dụm được một số vốn liếng, theo một nhóm khách
buôn ra hải ngoại kinh thương, nào ngờ giữa đường thì tàu gặp giông bão, Huyền
tổ con tuy nhờ bám được vào một mảnh ván tàu trôi giạt vào một hải đảo không
biết tên, may mắn sống sót nhưng lại trở thành kẻ trắng tay không còn gì nữa
cả.

Ngưng giây lát, trầm giọng nói
tiếp:

- Huyền tổ con thấy công sức bao
năm của mình đã trở thành ảo ảnh, không khỏi đau lòng khóc thống thiết, nào ngờ
hải đảo ấy không phải là một hoang đảo không người, trong cơn tuyệt vọng Huyền
tổ con bỗng phát hiện trên đảo có rất nhiều lão nhân vận y phục thời xưa, thì
ra hải đảo ấy chính là Chư Thần điện, một nơi rất thần bí mà trong võ lâm đã
đồn đại từ lâu.

Nam Cung Bình lại rúng động cõi
lòng, chỉ nghe phụ thân lại nói tiếp:

- Những lão nhân ấy sau khi hỏi
thăm về thân thế và cuộc đời của Huyền tổ con, đã ngắm nhìn lão nhân gia ấy một
hồi, rồi sau đó giữ lão nhân gia ấy lại. Thấm thoát ba năm trôi qua, trong thời
gian ấy Huyền tổ con đã phải trải qua biết bao cơ cực gian khó. Ba năm sau,
những người kia bỗng nhiên đưa Huyền tổ con vào bờ biển, ở đó đã có đổ sẵn một
chiếc thuyền rất to lớn và trên thuyền chất đầy muôn vàn châu báu.

Ngưng giây lát, đoạn lại nói tiếp:

- Huyền tổ
con đang sững người ra nhìn, **** mất trang **** nghe đoạn lịch sử thần kỳ bí
ẩn của gia tộc mình, đến đây thì toàn thân chàng đã run rẩy, mồ hôi vã ra như
tắm, khích động nói:

- Đại bá phụ của con hiện giờ ở
đâu? Đường huynh của con ở đâu?

Nam Cung Thường Thứ lảo đảo:

- Vào hôm trước lúc ra đi, đại bá
phụ con đã chấm dứt tâm mạch của người vợ mới cưới và luôn cả đứa con trai sơ
sinh đang còn trong nôi, bởi đại bá con đã tính ra, đời sau dù Nam Cung thế gia
có bán hết tất cả gia tài cũng chưa chắc đã gom đủ số tiền ấy, vì không đành
lòng để cho đời sau phải chịu khổ, cũng không muốn phụ thân cưới vợ sinh con,
nên đại bá con đã để lại một bức thơ vô cùng đau xót rồi mang theo tiền bạc ra
đi, và từ đó đến nay không còn tin tức gì nữa...

Giọng nói của ông mỗi lúc càng thêm
đau xót, người đời chỉ biết Nam Cung thế gia phú quý vinh hoa, giàu sang tột
đỉnh, nào ai biết Nam Cung thế gia lại có một đoạn lịch sử thần bí và bi thảm
thế này.

Nam Cung phu nhân tay bưng mặt, xót
xa gào lên:

- Đại ca... đừng nói nữa!

Nam Cung Thường Thứ đối mặt với
vách tường, như không hề nghe thấy, từng tiếng nói tiếp:

- Đại bá con ra đi không bao lâu
thì gia gia con cũng qua đời, phụ thân ở nhà thủ hiếu ba năm rồi ra đi tìm kiếm
tông tích của đại bá con, nhưng gia đình ta mỗi đời khi tuân ước đưa tiền bạc
đi, địa điểm đều do Chư Thần điện phái sứ giả mang thư đến chỉ định một bến
cảng nào đó, rồi sau đó hướng dẫn ra khơi mà đi, chẳng những Nam Cung thế gia
không ai biết hải đảo kia nằm ở đâu, mà trong biển người mênh mang cũng chẳng
một ai biết nơi tọa lạc của Chư Thần điện. Phụ thân phiêu bạt trên chốn giang
hồ nhiều năm, sau cùng đã hoàn toàn thất vọng, nhưng không ngờ trong khoảng
thời gian ấy lại gặp mẫu thân con.

Nam Cung phu nhân bỗng đưa tay lau
nước mắt, đi đến bên Nam Cung Thường Thứ, nhẹ nắm tay ông chậm rãi nói:

- Đại ca đã nhất định muốn nói, vậy
thì để tiểu muội nói cho!

Đoạn quay sang Nam Cung Bình nói
tiếp:

- Khi vừa gặp cha con, mẹ đã sinh
lòng thương mến, nhưng cha con lại cứ luôn lẫn tránh mẹ, mẹ vừa lấy làm lạ vừa
hết sức đau buồn, trong cơn tức giận bèn đòi lấy một người khác, mà người đó
cũng là bạn của cha con, ngờ đâu vào một hôm... cha con đã bị người ám toán,
trúng phải kịch độc, khi độc phát mới kể hết tự sự với mẹ, lúc ấy mẹ mới hiểu
hết nỗi khổ tâm của cha con, vì biết Nam Cung thế gia sắp sụp đổ, không muốn mẹ
phải chịu khổ về sau, và càng không muốn... con cái sau này vừa trưởng thành đã
phải trả nợ cho người trước, chịu đựng nỗi khổ cực không thể lường được.

Nam Cung Thường Thứ đột ngột quay
lại, mặt ông tái xanh, mắt ngập lệ trầm giọng nói:

- Nhưng mẫu thân con đã không sợ
những điều ấy, không sợ nghèo khó, nội trong một đêm đã cõng phụ thân đến Thiên
Sơn, tìm được thuốc giải, thế là hai người... hai người...

Nam Cung phu nhân từ từ dựa vào
người ông ngắt lời:

- Thế là hai người kể từ đó không
thể rời xa nhau nữa, rồi sau đó đã sinh ra con, vì muốn cho con được sống sung
sướng, không muốn con học võ cực khổ, nên đã không truyền thụ võ công cho con.
Nào ngờ trời phú tính con lại hiếu võ, vì không muốn trái với tâm nguyện của con,
bèn đưa con vào môn hạ Thần Long. Bình nhi... cha mẹ thật có lỗi với con...

Dứt lời bà lại sụt sịt khóc. Nam
Cung Bình nấc lên, nhào vào lòng song thân, trong tiếng gió mưa não nề, ba
người cùng ôm chầm lấy nhau, tuy lòng đầy đau khổ, song cũng dạt dào thân
thương.

Nam Cung Thường Thứ âu yếm vuốt tóc
con, não nùng nói:

- Cha chỉ ước mong mật thư của Chư
Thần điện muồn muộn hẳn đưa đến, nên đã lần lữa không muốn con thành hôn, nào
ngờ lần này dường như họ biết chắc tài sản của Nam Cung thế gia không còn là
bao nhiêu, không chờ con thành hôn sinh con nối dõi đã đưa mật thư đến, khi nào
tiền bạc gom đủ, sứ giả kia sẽ quay trở lại đưa con đi theo. Bình nhi, đó là
lời thề xưa của tổ tông, cha... cha mẹ tuy thương con, nhưng... đâu thể...

Chưa dứt lời, nước mắt đã lả chả
rơi, Nam Cung Bình bỗng ưỡn ngực nói:

- Cha, mẹ! Đây là món nợ gia đình
Nam Cung ta phải trả, dĩ nhiên chúng ta phải thanh toán...

Nam Cung phu nhân nghẹn ngào:

- Nhưng con...

Nam Cung Bình trợn trừng, cắn răng
kiên quyết:

- Nhất định con sẽ trở về, dù Chư
Thần điện thần bí đến mức nào, con cũng thề quyết trở về phụng dưỡng cha mẹ, dù
nơi đó có tường đồng vách sắt cũng không thể giam giữ được con. Vả lại những
người ấy đã có tên là "Chư Thần" lẽ nào lại cưỡng ép kẻ khác trở
thành bất hiếu?

Nam Cung phu nhân cười héo hắt:

- Khá lắm...

Nam Cung Thường Thứ thở dài:

- Có điều lần này... Ôi! Người của
Quần Ma đảo lại xuất hiện trên chốn giang hồ và lập tâm không cho chúng ta đưa
số bạc này đến Chư Thần điện.

Nam Cung Bình chợt hiểu:

- Thảo nào họ đã dùng mật ước cưỡng
bức các đại môn phái võ lâm cướp đoạt tài sản của Nam Cung thế gia.

Nam Cung Thường Thứ gật đầu:

- Hiện môn hạ phái Điểm Thương
chính vì không cưỡng được số tài báu này nên đã ở bên ngoài trang, xem chừng
như bảo vệ Nam Cung sơn trang, song kỳ thực là không cho chúng ta vận chuyển số
tài báu này ra khỏi đây. Ngoài ra còn một nhóm cường đạo nữa cũng muốn nhúng
tay vào số tài vật này, trong một ngày qua Nam Cung sơn trang chẳng rõ đã xảy
ra biết bao cuộc chiến, đổ biết bao máu. Ôi... Tài phú ngoại trừ đã mang đến
niềm đau khổ cho gia đình Nam Cung ta, còn có gì nữa? Bình nhi, nếu con sinh
trưởng trong một gia đình nghèo khó thì đâu có nỗi đau khổ như hôm nay?

Mưa càng to, gió càng mạnh, ngoài
cửa sổ bỗng có người buông tiếng thở dài rồi nói:

- Ta đã sai lầm rồi!

Nam Cung Bình giật mình quát:

- Ai đó?

Những thấy phụ thân đã phóng đến
bên cửa sổ, vung tay phóng ra một chưởng, cánh cửa sổ bật mở, gió mưa lập tức
xô vào.

Nam Cung Thường Thứ lại vung tay,
bên ngoài liền có tiếng nói:

- Lão đại đã không còn nhận ra tiểu
đệ nữa ư?

Nam Cung phu nhân kinh ngạc:

- Lỗ Thiên Tiên!

Nam Cung Thường Thứ cũng sửng sốt
nói:

- Nhị đệ đó à?

Giọng nói ông ra vẻ vui mừng, Nam
Cung Bình liền chững bước chú mắt nhìn, chỉ thấy người đứng nơi cửa sổ đầu trọc
mắt sáng, vẻ mặt buồn bã, thì ra lại là lão nhân quái dị Tiền Si. Chàng không
thể ngờ được lão nhân mê tiền này lại là "nhị đệ" của phụ thân, bất
giác sững sờ đứng thừ ra tại chỗ. Chỉ thấy lão nhân đứng cúi mặt thờ thẫn một
hồi, đoạn phất nhẹ tay áo, như thể gió thổi vào, loáng cái đã lướt qua cửa sổ.

Nam Cung Thường Thứ liền chộp vai
lão và nói:

- Nhị đệ, cách biệt bao năm... sao
lại trở nên thế này?

Tiền Si ánh mắt ngây ngẩn, miệng
không ngớt lẩm bẩm:

- Ta đã sai lầm... Ta đã sai lầm...

Nam Cung phu nhân não nùng nói:

- Dĩ vãng đã qua đi, nhị ca nhắc lại làm gì? Tiểu muội và đại ca chẳng
những không hề trách nhị ca, trái lại... còn cảm thấy có lỗi...

Tiền Si bỗng quát lớn:

- Ta đã sai lầm!

Thốt nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Nam Cung Thường Thứ, hai hàng nước mắt
lăn dài, cất giọng bi thiết:

- Đại ca, tiểu đệ thật có lỗi với đại ca, tiểu đệ thật có lỗi...

Nam Cung Thường Thứ vừa đưa tay đỡ, cũng quỳ xuống nói:

- Nhị đệ hãy đứng lên...

- Tiểu đệ nếu không nói ra dù có chết cũng không thể đứng lên, những lời
này tiểu đệ đã ôm ấp trong lòng suốt hai mươi năm.

Tiền Si ngước lên thở dài, đoạn nói tiếp:

- Hai mươi năm trước, tiểu đệ cứ ngỡ tam muội vì ham mê sự giàu sang của
Nam Cung thế gia nên mới bỏ tiểu đệ về làm vợ đại ca, chứ không hề biết tam
muội đã yêu đại ca từ lâu, và về làm vợ đại ca không phải vì ham mê phú quý,
trái lại còn cùng đại ca chịu đựng đau khổ. Tiểu đệ... đã bỏ đi không từ giã,
lại còn dẫn đến một nhóm kẻ thù ám toán hai người...

Nam Cung Thường Thứ thở dài:

- Nhị đệ, ca ca và tam muội đã bình
an vô sự, nhị đệ còn tự trách làm gì cho khổ thân?

Tiền Si khản giọng:

- Tiểu đệ không tự trách thì làm
sao yên tâm cho được? Trong bao năm qua tiểu đệ đã ngày đêm nguyền rủa hai
người, đã điên cuồng tìm kiếm tiền bạc, ngoại trừ không trộm cướp, cơ hồ không
từ bất kỳ thủ đoạn nào. Tiểu đệ đã ẩn tánh mai danh, tiết ăn kiệm mặc, đến đỗi
ai cũng tưởng tiểu đệ là một tên điên. Tiểu đệ đã thề nguyền là phải tích lũy
số tài sản nhiều hơn Nam Cung thế gia, thế nhưng...

Bỗng vung tay, ném chiếc bao bố
luôn ôm chặt vào lòng xuống đất, xót xa nói tiếp:

- Dẫu đã tích lũy được trăm vạn
tiền tài thì có ích gì? Hôm nay tiểu đệ mới hiểu dẫu có gia tài trăm vạn cũng
chẳng thể nào mua được tình cảm chân thật, giảm thiểu được nỗi đau khổ của con
người. Đại ca, tiểu đệ... đã sai lầm. Tiểu đệ thật có lỗi với đại ca.

Nam Cung Thường Thứ bùi ngùi:

- Khi nãy nhị đệ đã nghe hết rồi ư?

Tiền Si gật đầu, Nam Cung Thường
Thứ đỡ y đứng lên nói:

- Dẫu thế nào thì hôm nay ba chúng
ta đã được đoàn tụ, đó là điều rất đáng mừng.

Nhoẻn miệng cười, ngoảnh lại nói:

- Bình nhi, mau lại đây bái kiến
nhị thúc phụ, đây chính là "Thần Hành Vô Ảnh Đồng Quyền Thiết Chưởng"
Lỗ Thiên Tiên, Lỗ nhị thúc phụ đã danh chấn giang hồ khi xưa.

Nam Cung Bình tự nãy giờ đứng ngây
ngẩn tại chỗ, giờ nghe gọi mới định thần lại, vội cất bước đi tới.

Lỗ Thiên Tiên cũng vội đưa tay lau
nước mắt, toét miệng cười nói:

- Hẳn ngươi không ngờ còn có một
thúc phụ vô tích sự như vậy phải không?

Nam Cung phu nhân chơm chớm mắt,
trên mặt chẳng rõ là khóc hay cười, lòng cũng chẳng rõ là buồn hay vui, nhưng
có hai giọt nước mắt lăn dài xuống má, nghẹn ngào nói:

- Thật không ngờ cuối cùng rồi cũng
gặp lại nhị ca, và người hay chưng diện như nhị ca lại trở nên bộ dạng như thế
này, chả lẽ... nhị ca đã nghèo đến điên rồi sao?

Ngay cả y phục cũng tiếc không dám
mua lấy một bộ.

Lỗ Thiên Tiên cười to:

- Không phải là điên vì nghèo, mà
là điên vì hẹp hòi nhỏ mọn. Ngay trong chiếc bao rách kia có trăm vạn tiền tài,
nhưng Lỗ Thiên Tiên này cũng chẳng dám động đến một đồng xu.

Nam Cung Thường Thứ mỉm cười:

- Nhị đệ làm như vậy hoàn toàn là
vì tam muội ư? Ôi, thật là...

Nam Cung phu nhân dằn dỗi:

- Xem đó, trước mặt con mà cũng
chẳng chịu giữ lời một chút!

Nói xong trên gương mặt ràn rụa
nước mắt, cũng bất giác hé nở nụ cười.

Ba người già nay tuy lòng đầy âu
lo, song nỗi vui mừng của sự trùng phùng cũng bất giác tràn ngập nỗi lòng, họ
tưởng chừng lại quay về với thời thanh xuân, cùng nhau kỵ mã tung hoành giang
hồ, dương oai võ lâm. Thời gian hai mươi năm tuy dài đăng đẳng, song đôi khi
cũng hết sức ngắn ngủi.

Nam Cung Bình nhìn ba người ngậm lệ
vui cười, ngậm cười rơi lệ, cảm thấy niềm bi ai trong lòng cũng vơi đi khá
nhiều, cười nói:

- Nhị thúc thích uống rượu có cần
tiểu điệt...

Chưa kịp dứt lời, bỗng nghe bên
ngoài vang lên một tiếng quát lớn, ba mũi tên dài kèm theo tiếng lạc reo xuyên
qua cửa sổ bay vào, "phụp" một tiếng, ba mũi tên thành một hàng dài
cắm vào rương gỗ chất đống giữa sảnh.

Lỗ Thiên Tiên thoáng biến sắc mặt,
song lại cười nói:

- Hay lắm, thật không ngờ tên reo
của giới cường đạo lục lâm lại chiếu cố đến nhà của đại ca.

Nam Cung Thường Thứ cười:

- Người bắn tên khá mạnh, chẳng rõ
là hảo hớn cánh nào đây?

Chỉ nghe bên ngoài có tiếng quát
lớn:

- Nhậm Cuồng Phong và Tần Loạn Vũ
đầu suất lĩnh các vị hảo hớn tam sơn thập bát trại đến đây xin một ít tiền
tiêu, mở cửa nghênh đón hay đóng cửa không tiếp, tùy ý Nam Cung trang chủ.

Nam Cung Thường Thứ thoáng chau
mày:

- Phong Vũ Song Tiên (roi) sao lại
xuất hiện nữa nhỉ?

Lỗ Thiên Tiên cười:

- Nếu đó là bọn hắc đạo khác hiện
nay, e rằng chẳng thèm đánh tiếng trước, đến nơi là ra tay ngay rồi.

Nam Cung phu nhân cười:

- Thảo nào nhị ca đã có những trăm
vạn gia tài, thì ra lại thành thạo về lề lối hành động của giới cường đạo hiện
nay đến thế...

Chợt nhìn thấy Nam Cung Bình, bà
liền im bặt. Đại địch đã kéo đến trước mặt mà ba người vẫn thản nhiên cười nói,
như chẳng xem bọn Phong Vũ Song Tiên ra đâu cả.

Bên ngoài lại vang lên một tiếng
quát lớn:

- Muốn lành hay dữ hãy mau trả lời,
đếm ba tiếng xong là các huynh đệ phá cửa vào đấy.

Tiếp theo liền có một tiếng hô to:

- Một!

Lỗ Thiên Tiên nhún vai một cái,
thân hình lập tức cao lên, quét mắt cười nói:

- Tiểu đệ chưa già đâu, đại ca thế
nào?

Nam Cung Thường Thứ vuốt râu cười:

- Ca ca cũng nào đã già!

Lỗ Thiên Tiên cười rộ:

- Hay lắm!

Bỗng vỗ vào bên hông, lập tức vang
lên một tiếng chuông reo, cười nói:

- Ngay bây giờ?

Nam Cung Thường Thứ gật đầu:

- Tất nhiên!

Nam Cung phu nhân cười khẽ:

- Hay lắm! Hộ Hoa Linh của hai anh
em vẫn còn, còn cánh hoa này thì đã già rồi.

Bên ngoài lại có tiếng hô to:

- Hai!

Lỗ Thiên Tiên cười vang:

- Hai anh em bọn này chưa già, tam
muội già thế nào được? Đại ca, tiên phong vẫn là tiểu đệ chứ?

Nam Cung Thường Thứ gật đầu:

- Được!

Tiếng "được" vừa thốt ra
khỏi miệng, Lỗ Thiên Tiên bỗng tung mình vọt lên, lộn nhào một vòng trên không,
đáp xuống trên hai cánh tay đưa ra của Nam Cung Thường Thứ.

Nam Cung Thường Thứ quát lớn:

- Đi!

Hai tay co vào rồi hất mạnh, Lỗ
Thiên Tiên liền như mũi tên rời dây cung bay vút đi.

Chỉ nghe "bình" một
tiếng, cửa sảnh mở toang, liền thì "keng" một tiếng, một sợi dây vàng
từ ngoài cửa bay vào, và một sợi dây vàng khác từ trong tay Nam Cung Thường Thứ
bay ra.

Lại một tiếng "keng" vang
lên, hai sợi dây vàng quấn vào nhau, Nam Cung Thường Thứ lại quát:

- Về!

Lập tức bên ngoài vang lên một
tiếng la hoảng, dư âm chưa dứt đã thấy Lỗ Thiên Tiên bay vút trở về, trên bàn
tay trái có quấn một sợi dây vàng, tay phải thì thộp cổ một người cao to.

Lỗ Thiên
Tiên vung tay, ném mạnh người đó xuống đất, thì ra là Nhậm Cuồng Phong trong
Phong Vũ Song Tiên.

**** mất
trang **** - Trong kia có phải là Phong Trần Tam Hữu không?

Nam Cung Thường Thứ và Lỗ Thiên
Tiên cùng nhìn nhau cười, chỉ thấy Nhậm Cuồng Phong đã gắng gượng bò dậy, mặt
mày trắng nhợt đầy kinh hãi, run giọng nói:

- Quả đúng là Phong Trần Tam Hữu!

Lỗ Thiên Tiên cười:

- Cách biệt bao năm, khá khen các hạ còn nhận ra được anh em bọn này.

Nhậm Cuồng Phong tiu nghỉu thở dài, gật đầu nói:

- Tại hạ dù không còn nhận ra được ba vị nhưng môn tuyệt kỹ "Đoạt mệnh
kim linh" này, tại hạ không bao giờ quên được.

Lỗ Thiên Tiên cười rộ:

- Chuông vàng reo, tiêu hồn ngươi... Ha ha! Đại ca, thật không ngờ trò chơi
mà hai ta đã tình cờ luyện thành lại được giới giang hồ cho là tuyệt kỹ võ lâm.

Bỗng ngưng cười, ngoảnh lại nói:

- Các hạ còn nhận ra huynh đệ bọn này, vậy chả lẽ đã quên mất lời trọng thệ
với huynh đệ bọn này khi xưa rồi sao?

Nhậm Cuồng Phong cúi đầu thở dài:

- Nếu tại hạ mà biết trang chủ Nam Cung sơn trang chính là Lãnh Diện Thanh
Xam Khách trong Phong Trần Tam Hữu khi xưa, dù có gan trời cũng không dám tiến
vào Nam Cung sơn trang một bước.

Lỗ Thiên Tiên lạnh lùng:

- Nay các hạ đã biết rồi thì sao đây?

Bên ngoài dưới bậc tam cấp vẫn còn rối loạn, Nhậm Cuồng Phong quay đầu lại
quát lớn:

- Tần lão nhị, mau đưa các huynh đệ lui ra sơn trang ngoài một dặm, Phong
Trần Tam Hữu ở đây.

Vừa dứt tiếng, Tần Loạn Vũ đã phóng vụt lên, đảo mắt nhìn, lập tức biến
sắc:

- Quả nhiên là ba vị đại hiệp, thật không ngờ anh em tại hạ khổ luyện hai
mươi năm vẫn không chống đỡ nổi lăng không nhất kỹ của Lỗ đại hiệp.

Trong tiếng mưa gió thét gào, chỉ nghe dưới bậc cấp có người gằn giọng
quát:

- Phong Trần Tam Hữu nào? Huynh đệ
bọn này lặn lội ngàn dặm đến đây, chả lẽ một câu ấy cam chịu quay về tay không
sao?

Mười mấy bóng người cùng ùa lên.
Phong Trần Tam Hữu mặt nghiêm nặng lặng thinh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3