Bất tử thần long - Hồi 12 phần 1

Hồi 12 - U Linh Quần Cái

Bóng tối, quả đã che dấu rất nhiều
tội ác và bí mật của loài người, khiến cho thế gian xem ra tươi đẹp và lương
thiện hơn, lúc này dưới mắt Nam Cung Bình, thế gian chính là như vậy. Gió đêm
trong mát dần xua tan nỗi kinh hoàng vừa qua trong lòng chàng, cơn đói và mỏi
mệt không sao chiến thắng được nỗi vui mừng dào dạt, chàng phóng đi như bay
dưới bóng đêm.

Chàng cẩn thận bỏ viên thuốc giải
màu đỏ vào trong một chiếc túi vải nhỏ, chiếc túi này là do chính tay mẹ chàng
đã may và trao cho chàng lúc chàng rời khỏi nhà, những khi buồn chàng thường
hay lấy ra ve vuốt, chàng tuy là đấng hùng anh, song đường kim mũi chỉ của từ
mẫu luôn là niềm an ủi quý báu của những đứa con xa nhà.

Giờ đây chàng bỏ viên thuốc giải
vào trong túi vái, đủ thấy không biết bao quý trọng viên thuốc ấy, bởi đó là
tính mạng của một người bạn hiền.

Không bao lâu chàng đã đến ngoài
thành Tây An, quét mắt nhìn quanh những đống gạch hoang tàn, vết tích còn lại
của Cung A Hoàng, một thời huy hoàng khi xưa, chỉ thấy cây cỏ theo gió đung
đưa, bốn bề không một bóng người, chàng phóng đi quanh một vòng, ánh mắt ký
lưỡng sục tìm, song chẳng thấy bóng dáng Mai Ngâm Tuyết đâu cả.

- Chẳng lẽ nàng không giữ lời hứa
bỏ đi rồi ư?

Chàng nghe lòng trầm xuống, lớn
tiếng gọi:

- Mai cô nương, Mai cô nương!

Tiếng gọi lan xa trong bầu không khí hoang vắng, nếu Mai Ngâm Tuyết còn
quanh quẩn đâu đây hẳn phải nghe thấy. Song bốn bề vẫn tĩnh lặng, Nam Cung Bình
cảm thấy hơi thở của mình còn lạnh hơn cả gió đêm, chàng thầm nhủ:

- Nàng đã không chờ đợi, cớ sao lại phải dối gạt mình? Địch Dương thân
trúng kịch độc, chẳng lẽ cũng bị nàng mang đi, vậy thì viên thuốc giải của mình
há chẳng...

Chàng buông tiếng thở dài nặng nề, không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ thơ thẩn
cất bước.

Mây đen bay qua, ánh trăng lại chiếu xuống, chàng đảo mắt nhìn, ánh trăng
soi thẳng vào mặt Mai Ngâm Tuyết.

Chàng mừng rỡ reo vang:

- Nàng ở đây rồi!

Vừa định lao tới, bỗng phát hiện vẻ mặt Mai Ngâm Tuyết trơ lạnh như ngây
dại, ánh mắt tuy long lanh, song dáng vẻ như đã bị điểm huyệt hay bị trúng phải
ma pháp, ngây ngẩn ngồi dưới một bức tường lở.

Nam Cung Bình lặng người biết nàng đã gặp điều bất trắc, vội phóng bước đến
gần, mây đen lại che mất ánh trăng, gió đêm lạnh lẽo, chàng run giọng nói:

- Cô nương làm sao vậy?

Chỉ thấy Mai Ngâm Tuyết đảo tròn mắt, chằm chặp nhìn thẳng về phía trước.

Nam Cung Bình bất giác ngưng lời ngoảnh lại nhìn, bỗng thấy một bóng người
cũng ngồi xếp bằng ngay ngắn dưới gốc một cây dương phía đối diện cách chàng
ngoài năm trượng, người ấy ngồi như xác chết không chút động đậy, cũng chỉ có
đôi mắt là sáng long lanh trong bóng đêm.

Chàng định thần nhìn kỹ, liền giật mình buột miệng reo:

- Diệp cô nương sao cũng có mặt tại đây?

Thì ra người ấy lại là Diệp Mạn Thanh xinh đẹp nhưng lạnh lùng cao ngạo, đệ
tử của "Đơn Phụng" Diệp Thu Bạch.

Nào ngờ Diệp Mạn Thanh cũng lại như không hề nghe thấy lời nói của chàng,
vẫn ngồi yên dưới đất.

Nam Cung Bình hết sức lấy làm lạ, nhẹ nhàng đặt Chiến Đông Lai xuống dựa
vào một bức tường lở, hết nhìn Diệp Mạn Thanh lại quay sang Mai Ngâm Tuyết,
thấy hai thiếu nữ tuyệt sắc này hệt như hai pho tượng đá.

Chàng thừ ra một hồi, đoạn đi đến trước mặt Diệp Mạn Thanh, rụt rè nói:

- Diệp cô nương phải chăng đã bị điểm trúng huyệt đạo?

Ánh mắt Diệp Mạn Thanh vút qua một vẻ cười, song vẫn không hề động đậy và
trả lời câu hỏi của chàng.

Nam Cung Bình chú mắt nhìn kỹ, chỉ thấy nàng toàn thân vận y phục màu xanh
biếc, gương mặt vẫn đẹp tuyệt và lạnh lùng cao ngạo, hoàn toàn không có vẻ bị
người điểm huyệt.

Nam Cung Bình lại càng thắc mắc hơn, quay người đi đến trước mặt Mai Ngâm
Tuyết, chỉ thấy Mai Ngâm Tuyết ném cho chàng một cái nhìn hậm hực, dường như
trách chàng tại sao lại quan tâm đến người khác như vậy.

Nam Cung Bình kinh hãi nói:

- Thật ra là việc gì thế này?

Mai Ngâm Tuyết cũng vẫn bất động,
không trả lời như bỗng dưng trở thành câm điếc.

Nam Cung Bình vô cùng bối rối, đảo
mắt nhìn quanh, bỗng giật mình kinh hãi, lớn tiếng nói:

- Địch Dương đâu rồi?

Mai Ngâm Tuyết chằm chặp nhìn Diệp
Mạn Thanh. Diệp Mạn Thanh chằm chặp nhìn Mai Ngâm Tuyết, hai nàng không hề ngó
ngàng đến Nam Cung Bình, như thể không có chàng hiện diện. Nam Cung Bình hết
nhìn Mai Ngâm Tuyết bên phải, lại nhìn Diệp Mạn Thanh bên trái, nhất thời lòng
hết sức rối rắm, chẳng tài nào hiểu nổi việc gì đang xảy ra.

Đột nhiên, một con rắn xanh dài
chừng một thước chầm chậm từ trong bụi cỏ bò ra, lát sau đã đến cạnh đầu gối
Diệp Mạn Thanh, ánh mắt nàng tuy lộ vẻ khiếp hãi, song người vẫn không nhúc
nhích. Ở nơi hoang dã, rắn đa số rất độc, Nam Cung Bình trong cơn kinh hãi vội
vàng lao tới lẹ làng đưa tay phải chộp lấy đuôi rắn, chỉ thấy con rắn xanh uốn
mình, đầu rắn bỗng ngốc lên thè lưỡi đỏ lòm, nhanh như chớp cắn vào cổ tay Nam
Cung Bình.

Nam Cung Bình tuy một thân võ công,
nhưng rất lạ lẫm đối với loài rắn, chàng giật mình vung mạnh tay ra sau, rồi
đưa mắt nhìn theo, lại giật mình kinh hãi, thì ra con rắn xanh vừa bị chàng ném
vào người Mai Ngâm Tuyết.

Chàng vội nhún mình lao tới như tên
bắn, con rắn xanh như cũng bi kinh hoảng, khựng lại một thoáng trên mình Mai
Ngâm Tuyết rồi mới từ từ bò lên cổ nàng.

Mai Ngâm Tuyết sợ tái mặt, cơ mặt
nàng cũng co giật liên hồi ánh mắt hãi hùng nhìn vào chiếc lưỡi đỏ lòm của
thanh xà, đẫm mồ hôi, song người vẫn không động đậy.

Đàn bà con gái sợ rắn đó là tính
bẩm sinh, phụ nữ nào gan to đến mấy hễ trông thấy rắn hay chuột là lập tức hồn
phi phách tán, vậy mà nàng thà để cho rắn xanh bò trên mình, thà chấp nhận sợ
đến lặng người, thậm chí thà chịu bị cắn cho một phát cũng không muốn cựa quậy
thân mình, đó là vì sao?

Nam Cung Bình lao tới, lẹ làng đưa
tay phải ra chộp vào đầu rắn, vừa rồi chàng đã có kinh nghiệm, giờ vận kình nơi
bàn tay, định chộp một cái là bóp chết con rắn xanh ngay.

Nào ngờ chàng mới đưa tay ra, sau
lưng bỗng vang lên một tiếng quát khẽ:

- Không được động đến!

Chàng giật minh ngoái lại, chỉ thấy
Vạn Đạt từ xa phóng nhanh tới, hơi thở hổn hển nhưng vẻ mặt nghiêm nghị lom lom
nhìn vào con rắn xanh, đồng thời tiện tay kéo Nam Cung Bình ra sau lưng.

Nam Cung Bình thoáng chau mày ngạc
nhiên:

- Vạn huynh...

Vạn Đạt xua tay ngăn lời nhon nhón
từng bước đi tới, vẻ mặt càng thêm nghiêm nặng như đang đối mặt với kẻ địch
trong giờ phút nguy hiểm. Nam Cung Bình thấy vẻ căng thẳng của Vạn Đạt biết con
rắn xanh này rất độc, nếu lỡ mình ra tay bất thành, há chẳng làm cho Mai Ngâm
Tuyết thiệt mạng, nghĩ vậy bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Bốn bề yên lặng như tờ, khiến tiếng
tim đập của họ nghe như thể sấm rền.

Con rắn xanh xấu ác và có vẩy đã bò
lên đến vai Mai Ngâm Tuyết, chiếc lưỡi đỏ thập thò cơ hồ chạm vào mặt nàng,
ngay cả Diệp Mạn Thanh ngồi đối diện, ánh mắt cũng lộ vẻ kinh hoàng... Bước
chân của Vạn Đạt càng nhẹ và chậm hơn...

Nam Cung Bình hai tay nắm chặt lại,
mặc cho mồ hôi từ trên trán chảy xuống má, bỗng thấy Vạn Đạt tay phải vung ra
nhanh như chớp, ba ngón cái, giữa và trỏ chộp vào cổ rắn, ném mạnh xuống đất,
con rắn xanh lập tức nằm cứng đơ, không còn nhúc nhích được nữa.

Đôi mày Nam Cung Bình dãn ra thở
phào vừa định lên tiếng cảm tạ, nào ngờ vẻ mặt Vạn Đạt vẫn hết sức nghiêm nặng,
nhấc chân trái lên, từ trong ống giầy lấy ra một ngọn trủy thủ sáng quắc, rồi
thì chân trái đạp nhanh xuống cổ rắn xanh, tay phải đồng thời hạ xuống, chỉ
thấy ánh thép lóe lên, máu rắn phọt ra, Vạn Đạt khẽ quát:

- Lui mau!

Vừa dứt tiếng đã lui ra xa năm thước,
Nam Cung Bình thoáng kinh ngạc, rồi cũng lui ra theo, chỉ thấy con rắn xanh đã
bị chém làm ba đoạn, máu phun ra xa những hai thước, song đầu rắn vẫn còn nhúc
nhích, rồi đột nhiên phóng lên.. Vạn Đạt hét lớn, ngọn trủy thủ trong tay lẹ
làng ném ra, những thấy ánh thép lóe lên, đầu rắn đã bị ngọn trủy thủy cắm
xuống mặt đất. Mãi đến lúc này, Vạn Đạt mới thở phào nhẹ nhỏm, Nam Cung Bình
cũng đưa tay lên lau mồ hôi trán, nhưng Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh thì
vẫn ngồi cứng đơ, màn kinh tâm động phách vừa qua như không hề xảy ra đối với
hai nàng.

Nam Cung Bình định thần lại, chỉ
nghe Vạn Đạt lẩm bẩm:

- May thay... May thay...

Nam Cung Bình thắc mắc hỏi:

- Vậy là sao thế này?

Vạn Đạt nghiêm giọng:

- Trong Trung Nguyên rất hiếm khi gặp loài rắn xanh này, người Quan Ngoại
sợ nó như loài ma quỷ, họ đa số gọi nó là Bố Tư Mã Tử Thắc, chẳng hiểu là tiếng
Tạng hay tiếng Hồi. Loại rắn này độc vô cùng, bị cắn phải chỉ chớp mắt là chết
ngay, và nó sống rất dai, khi nãy dù công tử bóp chết nó, nhưng trong chiếc răng
độc của nó cũng còn có thể phun chất độc ra làm chết người ngay tức khắc, thật
không ngờ lại gặp loài rắn độc này tại đây.

Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, lòng thầm mừng cho sự may mắn của mình,
nếu không nhờ tay lão luyện giang hồ này đến kịp lúc, hậu quả thật là không
lường, bất giác đưa mắt nhìn con rắn độc kia và nói:

- Tại hạ không phải hỏi về việc ấy, mà là...

Đoạn đưa tay chỉ Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh nói tiếp:

- Hai người đã làm sao thế này? Và còn Địch huynh đâu mất rồi?

Vạn Đạt từ trong lòng lấy ra một mảnh vải trắng, cẩn thận gói ngọn trủy thủ
lại, rồi vừa đào một cái lỗ dài cạnh xác rắn vừa thở dài nói:

- Tại hạ với Mai cô nương ở đây chờ công tử, trời dần sáng, độc thế của
Địch bằng hữu càng thêm khủng khiếp, miệng không ngớt nói lảm nhảm, và cố sức
đứng lên, Mai cô nương vốn định điểm huyệt y, nhưng tại hạ sợ chất độc đã thấm
vào máu, nếu điểm huyệt máu sẽ ngưng tụ lại một chỗ thì càng nguy hiểm hơn.

Đoạn liếc nhanh về phía Mai Ngâm Tuyết khẽ nói tiếp:

- Lúc bấy giờ tại hạ vốn định tìm một nơi kín đáo và mát mẻ hơn để chờ công
tử, khi nào công tử về đến hẳn sẽ lên tiếng gọi, nhưng Mai cô nương nhất quyết
không chịu, bảo đã hứa là ở đây chờ công tử, thì dù chờ đến trời long đất lỡ,
biển cạn đá mòn cũng không rời khỏi một bước.

Nam Cung Bình nghe lòng ấm áp, bất giác đưa mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, vừa
lúc Mai Ngâm Tuyết cũng đưa mắt nhìn chàng, ánh mắt hai người chạm nhau, Nam
Cung Bình nghe tim đập rộn rạo, ơ hờ nói:

- Rồi sao nữa?

- Chờ đến sau hoàng hôn, tại hạ đi kiếm về ít lương khô và nước uống, ai
ngờ Mai cô nương chẳng ăn chút nào cả, chỉ uống lấy hai hớp nước, cứ nôn nóng
và lo lắng nhìn về phía hướng đi của công tử, tuy miệng nàng không nói, nhưng
dĩ nhiên là tại hạ hiểu là nàng đã lo lắng điều gì, và kỳ thực trong lòng tại
hạ dễ thường không lo lắng cho công tử? Sau khi trời tối tại hạ lại đi tìm một
ít củi nhóm lửa lên.

Đoạn lại đưa mắt nhìn Diệp Mạn Thanh, rồi nói tiếp:

- Ngay khi ấy thì vị Diệp cô nương này nghe tiếng nói lảm nhảm và rên rĩ
của Địch Dương mà tìm đến...

Bỗng đảo mắt nhìn quanh, rồi hạ thấp giọng:

- Vị Diệp cô nương này hình như cũng vì công tử mà đến, vừa trông thấy Mai
cô nương liền biến sắc mặt hỏi:

"Nam Cung Bình, công tử đã thọ thương ư?". Nàng nhất định đã đoán
ra Mai cô nương là ai, và tưởng đâu người ở bên Mai cô nương nhất định là công
tử.

Nam Cung Bình thở dài, lòng chẳng rõ là ấm áp hay bâng khuâng, chàng cố nén
nỗi khao khát nhìn Diệp Mạn Thanh, song vẫn bất giác đưa mắt nhìn, thế là hai
luồng ánh mắt lại gặp nhau, con tim Nam Cung Bình giật thót ngây ngẩn nói:

- Rồi sao nữa?

Vạn Đạt hắng giọng rồi nói:

- Sau đó... Mai cô nương bèn cười khảy hỏi nàng là ai? Hai người... khạc..
khạc... hai người lời qua tiếng lại rồi lập tức xảy ra xung đột... khạc khạc...

Vạn Đạt đằng hắng liên tục, chứng tỏ y không nói được hết ý, song giọng nói
và thần sắc biểu hiện đó hoàn toàn là vì Nam Cung Bình.

Nam Cung Bình thầm thở dài, thờ thẩn nói:

- Rồi... sao... nữa?

Hẳn là chàng cũng đã hiểu ý Vạn Đạt. Vạn Đạt nói tiếp:

- Hai vị cô nương đối thoại, dĩ nhiên tại hạ không dám xía vào và cũng
chẳng tiện lưu ý lắng nghe, đến sau cùng chỉ nghe... khạc khạc...

Lại đưa mắt nhìn về hai phía, Nam Cung Bình không nén được buột miệng hỏi:

- Đã nghe nói sao?

- Chỉ nghe Mai cô nương cười khảy nói: "Không sai, tuổi ta đã ba, bốn
mươi, tất nhiên có thể làm tiền bối của ngươi, giờ ta phải trừng trị cái tội vô
lễ của hàng vãn bối như ngươi!"

Nam Cung Bình thoáng chau mày, thầm
lấy làm lạ:

- Vậy là Diệp Mạn Thanh đã xưng hô với nàng là "lão tiền bối", vì
sao nàng còn bảo Diệp Mạn Thanh là vô lễ thế nhỉ?

Chàng tuy thông minh tuyệt đỉnh, song cũng chẳng thể suy xét được tâm lý
của phụ nữ, thử nghĩ nếu Diệp Mạn Thanh cứ luôn miệng với tuổi tác để nhắc nhở
Mai Ngâm Tuyết, bảo Mai Ngâm Tuyết chỉ có thể là "lão tiền bối" của
Nam Cung Bình, Mai Ngâm Tuyết không tức giận sao được?

Vạn Đạt lại nói tiếp:

- Thế là Diệp cô nương tất nhiên cũng... cũng nổi giận lên, ngay lúc ấy
Địch Dương lại giẫy giụa, tại hạ liền vội đến chăm sóc cho y đến khi y lắng
dịu, hai vi cô nương lại cãi nhau hai câu nữa, sau cùng Diệp cô nương lạnh lùng
nói:

"Giới giang hồ ai cũng gọi phương giá là Lãnh Huyết Phi Tử, hẳn tâm
tính hết sức bình tĩnh và kiên định, vậy thì chúng ta hãy so võ tọa công, trong
bất kỳ tình huống nào, ai mà nhúc nhích thì kể như thua." Nam Cung Bình
thầm nhủ:

- Diệp Mạn Thanh quả là thông minh tuyệt đỉnh, nàng ta cùng "Đơn
Phụng" Diệp Thu Bạch ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, chịu đựng sự cô đơn và hiu
quạnh trong suốt mười năm dài, không kể điều khác, chỉ môn tọa công hẳn cũng đã
hơn người.

Nghĩ đến đây, chàng bất giác đưa mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, khẽ nói:

- Mai cô nương đã chấp nhận ư?

Vạn Đạt nhẹ gật đầu:

- Mai cô nương sao lại không chấp nhận?

Nam Cung Bình chợt nhớ Mai Ngâm Tuyết ở trong cỗ quan tài chật hẹp tăm tối
suốt mười năm đằng đẳng, nỗi cô đơn và đau khổ trong thời gian ấy phải có lòng
kiên nhẫn và tự lực ghê gớm lắm mới trải qua được, vậy thì cái trò tĩnh tọa này
làm sao gây khó khăn cho nàng được?

Nghĩ vậy, Nam Cung Bình bất giác buông tiếng thở dài, quét mắt nhìn Mai
Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh, lại thầm nhủ:

- Hai nàng này kinh lịch và tính nết đều khác xa những phụ nữ khác, xem
chừng trong vòng một hai hôm cũng chẳng ai động đậy đâu.

Vạn Đạt thấy vẻ mặt Nam Cung Bình biến đổi liên hồi, lúc vui mừng, lúc cảm
khái, lúc hâm mộ, lúc lại lo âu, bất giác hết sức lấy làm lạ, im lặng không nói
tiếp nữa.

Bỗng nghe Nam Cung Bình thở dài
nói:

- Hai người so đấu thế này, chẳng
hiểu cho đến bao giờ mới kết thúc?

Vạn Đạt thoáng chau mày, khẽ nói:

- Tạm khoan nói đến điều ấy, trong
hai cô nương bất luận là ai thua, thử hỏi công tử định liệu ra sao?

Nam Cung Bình ngẩn người lẩm bẩm:

- Vậy phải làm sao đây?

Vạn Đạt thở dài:

- Biết làm sao đây?

Nam Cung Bình mắt đăm chiêu nhìn về
phương xa, Vạn Đạt ngơ ngẩn nhìn Nam Cung Bình, bỗng nghe Nam Cung Bình lớn
tiếng nói:

- Vậy Địch Dương huynh đâu mất rồi?

Vạn Đạt trầm giọng:

- Chất độc trên ngân chùy của Nhâm
Phong Bình quả là khủng khiếp, chẳng những có thể đoạt mạng người mà còn có thể
làm cho người mê mẩn tâm trí. Vị Địch bằng hữu kia suốt một ngày như điên như
dại, khi sao vừa mọc tình trạng của y lại càng dữ dội hơn, một mặt tại hạ phải
lưu ý động tĩnh của Mai cô nương, một mặt lại phải chăm sóc cho y, lòng dạ vốn
đã rối bời, đến khi hai nàng ấn định lối tỉ đấu kỳ dị này, tại hạ hết sức sửng
sốt, ngay khi ấy Địch bằng hữu lại vùng khỏi tay tại hạ, phóng đi như bay vào
trong bóng tối.

Nam Cung Bình biến sắc mặt, vội
hỏi:

- Chả lẽ không ai đuổi theo ngay ư?

- Lúc ấy Mai cô nương và Diệp cô
nương đã bắt đầu tỉ thí, ngay cả nhúc nhích còn không tất nhiên là không đuổi
theo rồi.

Nam Cung Bình tái mặt:

- Còn Vạn huynh?

Vạn Đạt thở dài:

- Lúc bấy giờ tại hạ không còn lo
nghĩ đến điều khác nữa, lập tức hết sức đuổi theo, ai ngờ Địch bằng hữu tuy
đang trúng độc, nhưng thân pháp vẫn nhanh khôn tả, chẳng rõ là khinh công của y
vốn đã cao siêu, hay là do độc tính thúc đẩy, dù tại hạ đã cố hết sức mình đuổi
theo, nhưng không đầy một tuần trà sau, ngay cả bóng dáng của y cũng biến mất.

Nam Cung Bình hai tay nắm chặt, ném
cho Mai Ngâm Tuyết một cái nhìn hậm hực, đoạn nói:

- Vạn huynh đuổi theo không kịp,
bèn tự ý quay về đây phải không?

Vạn Đạt thở dài:

- Tại hạ đuổi theo không kịp, thật
chẳng còn cách nào khác, lớn tiếng kêu gọi một hồi rồi đành quay về đây thì vừa
lúc trông thấy con thanh xà kia.

- Địch huynh đi về hướng nào?

Vạn Đạt chỉ tay về hướng tây, Nam
Cung Bình quát:

- Đưa tôi đi!

Đoạn nắm tay Vạn Đại phóng như bay
vào trong bóng tối nhập nhòa. Vạn Đạt chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kéo,
khiến y không tự chủ được lao nhanh về phía trước, bất giác thầm thở dài tự
nhủ:

- Cách biệt mấy năm, thật không ngờ
võ công của y lại tinh tiến đến vậy, có điều... Ôi! Không ngờ trông bề ngoài y
tuy điềm tĩnh hơn trước, song vẫn nhiệt tình và nóng nảy như xưa.

Vạn Đạt cơ hồ không hề chạm chân
xuống đất mà đã vượt ra ngoài xa mấy mươi trượng, ngoái lại nhìn, mây đen lại
che khuất ánh trăng chẳng còn thấy bóng dáng Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh
đâu cả.

Thế rồi đêm càng tĩnh lặng hơn, Mai
Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh không cầm lòng được liếc nhìn về phía hướng đi của
Nam Cung Bình, lập tức lại quay ánh mắt về cùng chằm chặp nhìn nhau, bề ngoài
hai nàng tuy trông bình lặng, song cõi lòng thì như bão tố phong ba...

Gió rét sương lạnh, trên khoảng đất
trống cạnh hai nàng, Chiến Đông Lai bỗng bắt đầu cựa quậy. Mai Ngâm Tuyết và
Diệp Mạn Thanh không người nào biết thiếu niên áo gấm này là ai? Mắc bệnh hay
thọ thương? Thù địch hay bằng hữu của Nam Cung Bình?

Chỉ thấy y động đậy mấy cái, rồi
bỗng đứng phắt dậy, hệt như một thú thỏ bị trúng tên, kinh hoàng và ngạc nhiên
đưa tay che mắt dáo dác nhìn quanh, khi trông thấy Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn
Thanh, y càng ra chiều kinh ngạc hơn, đôi mắt trố to, buột miệng nói:

- Đây là đâu? Tại sao ta lại ở chốn
này?

Trăng tối gió lạnh, bốn bề hoang
vắng, chợt thức tỉnh thấy mình đang đứng giữa hai thiếu nữ quốc sắc thiên
hương, vẻ mặt trơ khấc, bốn mắt cùng ngây ngẩn nhìn y, không ai trả lời câu hỏi
của y, như không hề nghe thấy, dẫu y gan dạ đến mấy cũng không khỏi rùng mình
sờn gáy, ngờ thần nghi quỷ, thừ ra hồi lâu mới quay người lớn tiếng gọi:

- Ngọc Nhi, Bạch Nhi...

Rồi bỗng quay lại lớn tiếng nói:

- Đây là chốn nào? Vì sao tôi lại ở
đây?

Mây tan rồi lại hợp, trăng sáng rồi
lại mờ nhưng hai thiếu nữ tuyệt sắc và thần bí kia vẫn không hề động đậy, thậm
chí không thèm nhìn ngó đến y, Chiến Đông Lai bỗng nghe lòng ớn lạnh, thầm nhủ:

- Hay ta đã gặp ma quỷ? Không thì sao bỗng dưng lại từ Mộ Long Trang đến
đây?

Y buông tiếng đằng hắng, tung mình lướt đi như sao xẹt. Mai Ngâm Tuyết và
Diệp Mạn Thanh cùng giật mình thầm nhủ:

- Khinh công quả là cao siêu!

Hai nàng đều hết sức lấy làm lạ, song nghĩ đến dáng vẻ của y vừa rồi, lại
không khỏi thầm nực cười.

Ngờ đâu chỉ lát sau, bỗng lại nghe bên cạnh vang lên một tiếng đằng hắng,
thiếu niên áo gấm hai tay chấp sau lưng, ánh mắt đảo lung tung, lại chậm bước
quay về, đưa mắt nhìn kỹ Mai Ngâm Tuyết rồi lại quay sang nhìn Diệp Mạn Thanh,
đoạn đi đến bên cạnh Mai Ngâm Tuyết, cúi xuống liên tiếp đằng hắng mấy tiếng
rồi nói:

- Này, này, này...

Diệp Mạn Thanh cũng không nhúc nhích, song ánh mắt hai nàng đều có vẻ tức
giận, lời lẽ và cử chỉ của thiếu niên này sao lại khinh cuồng vô lễ như vậy?

Chiến Đông Lai bỗng hét to:

- Này!

Tiếng hét vang như chuông ngân, Mai
Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh đều nghe rúng động cõi lòng, mí mắt cũng bị giật
mạnh. Chiến Đông Lai ngửa cổ cười nói:

- Thì ra hai nàng không phải là
điếc, ha ha... khi nãy vốn đang lấy làm buồn cho hai nàng, trẻ đẹp thế này nếu
quả thật bị câm điếc thì đáng tiếc biết bao!

Bỗng nín cười lạnh lùng nói:

- Hai nàng không câm mà cũng chẳng
điếc cớ sao không chịu trả lời câu hỏi của kẻ này? Chả lẽ không muốn đếm xỉa
hay là khinh thường kẻ này?

Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh
nhận thấy thiếu niên này võ công tuy cao, người cũng khá anh tuấn, song lời lẽ
và thái độ thì lại quá cuồng ngạo đáng ghét, hai nàng càng thêm tức giận, song
vẫn không hề động đậy.

Chiến Đông Lai chấp tay sau lưng đi
được vài bước, đưa mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, lại quay sang nhìn Diệp Mạn Thanh,
bỗng ngửa cổ cười vang nói:

- Tốt lắm, ta đã hiểu rồi, có lẽ
trời cao thương xót ta một mình cô đơn nên đã ban cho hai mỹ nhân tuyệt trần
như thế này.

Y quay sang Mai Ngâm Tuyết nói:

- Phải không nào?

Lại quay sang Diệp Mạn Thanh:

- Phải không nào?

Đoạn lại bật cười nói:

- Hẳn là không sai rồi, hai nàng chẳng đã mặc nhiên thừa nhận đó ư?

Mai Ngâm Tuyết cố nín giận, chỉ mong Diệp Mạn Thanh mau động đậy, hai người
cứ thế cùng nhìn nhau, lửa giận cơ hồ đốt cháy lồng ngực song hai nàng vẫn
không ai chịu nhúc nhích trước.

Chiến Đông Lai bỗng đưa tay vỗ trán, đôi mày chau chặt vào nhau, ra chiều
hết sức phiền não, thở dài nói:

- Ông trời hỡi ông trời, ông đối với tôi tuy hậu, nhưng mà hơi quá quắt,
hai nàng đều xinh đẹp như nhau, biết phải làm sao đây? Tôi chỉ có một mình, hai
nàng dù sao cũng phải phân ra một thê một thiếp, có trước có sau, vậy thì ai là
thê, ai là thiếp? Ai trước ai sau đây?

Y làm bộ làm tịch lẩm bẩm một mình ngúc ngoắc đi tới đưa tay sờ má Diệp Mạn
Thanh, thở dài nói:

- Trẻ đẹp thế này, bảo ta làm sao đành lòng để cho nàng làm thiếp, để cho
nàng phải chờ đợi chứ?

Rồi lại làm bộ làm tịch lẩm bẩm một mình, ngúc ngoắc đi tới sờ má Mai Ngâm
Tuyết và nói:

- Nhưng mà nàng này cũng nào kém hơn nàng kia?

Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh mắt cơ hồ bốc lửa, hai nàng không ai nhìn
Chiến Đông Lai, chỉ hậm hực nhìn vào đối phương, chỉ mong mình có thể trông
thấy đối phương động đậy trước.

oOo

Nam Cung Bình vừa tức giận lại lo sợ, chàng kéo Vạn Đạt phóng đi vun vút,
hằn học nói:

- Sao nàng lại hồ đồ thế này, lại để cho Địch huynh đi một mình, đã biết rõ
là Địch huynh bị trúng độc nặng, biết rõ là ta liều chết đi lấy thuốc giải...
Ôi! Nếu không tìm gặp Địch huynh khác nào bị các nàng làm thiệt mất...

Vạn Đạt lo lắng:

- Công tử, hai vị cô nương ngồi ở đó có lẽ... có lẽ hơi nguy hiểm đấy.

Nam Cung Bình chậm bước, bỗng lại hậm hực nói:

- Vậy chứ tính mạng của Địch huynh thì sao?

Đoạn lại tiếp tục phóng vút đi. Vạn Đạt thở dài:

- Bất kỳ ai mà có được một người bạn như công tử thì thật là may phước.

- Địch huynh vì Nam Cung Bình này mới bị trúng độc, vậy mà... giờ đây Địch
huynh đã... Ôi tại hạ còn xứng đáng là bạn chăng? Tại hạ... thật...

Bởi quá nóng ruột, giọng nói chàng rối loạn. Vạn Đạt im lặng một hồi, đoạn
thành thật nói:

- Trên cõi đời, trong vạn người nếu có một người như công tử thì thế gian
này yên vui biết mấy.

Đoạn quét mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn bề càng thêm hoang vắng hơn.

Nam Cung Bình hét vang:

- Địch huynh, Địch huynh có nghe
thấy tiếng của tiểu đệ không?

Vạn Đạt thở dài:

- Vậy biết phải làm sao? Chả lẽ...
Giờ đêm khuya tăm tối tìm người thật còn khó hơn lên trời, Địch bằng hữu trúng
độc tuy nặng, nhưng tại hạ đã bảo hộ tâm mạch cho y rồi, trong một ngày tuyệt
đối không nguy hiểm đến tính mạng đâu, chi bằng chúng ta hãy quay về khuyên hai
vị cô nương ngưng cuộc đấu trước, hai nàng vốn không có thù oán hẳn sẽ nghe lời
công tử, rồi chờ đến sáng mai chúng ta hẳn chia nhau đi tìm.

Y chân không chạm đất, phóng đi lâu
thế này cũng khá là mỏi mệt, khi nói hơi thở cũng hơi hổn hển.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3