Bất tử thần long - Hồi 08 phần 1

Hồi 8 - Phi Tử Khuynh Thành

Trang viện tùng bách sum suê của
"Tây Bắc Thần Long" Vi Thất thái gia nằm cách tháp Đại Nhạn chừng nửa
dặm đường, qua khỏi tòa trang viện ấy, đi chừng nửa dặm nữa thì đến một con
đường lát đá thông thẳng tới cửa thành phía đông.

Trong gió mưa mịt mù, một cỗ xe
ngựa ở ngoài thành xoải vó chạy vào cùng với năm con tuấn mã, cỗ xe phủ kín
màn, bốn kỵ mã bên cạnh đều là đạo sĩ trung niên, sắc mặt nhợt nhạt song ánh
mắt sáng quắc, và lưng đeo trường kiếm, người nào vẻ mặt cũng ra chiều hết sức
nặng nề.

Kỵ mã dẫn đầu là một đạo sĩ mày tóc
bạc phơ, thân hình gầy guộc, bên lưng trống không, hai bàn tay trắng nõn hệt
như phụ nữ. Năm kỵ mã và một cỗ xe vừa vào trong thành liền trực chỉ đến Mộ
Long Trang Viện của "Phi Hoàn" Vi Thất gia, ra chiều có việc rất khẩn
cấp.

Trong Mộ Long Trang, tại bốn dải
hành lang xung quanh Diễn vô sảnh, mỗi dải có bốn mươi bốn chiếc bàn, tổng cộng
một trăm bảy mươi hai bàn. Trên một dãy bàn dài, bàn đầu tiên là một con dê
nướng, thứ đến là một con heo quay, thứ ba là nửa con bê thui, rồi đến mười hai
con gà nướng, mười hai con vịt quay, mười hai con ngỗng luột, bốn hủ rượu Trúc
Diệp Thanh lâu năm, rồi lại đến một con dê nướng... cứ thế tuần hoàn. Mùi rượu
và thức ăn thơm phức theo gió bay xa, cơ hồ ra tận ngoài thành Tây An.

Hằng mấy trăm lưỡi dao sáng loáng
đặt dài theo các mép bàn, còn lại những chỗ trống thì chất đầy ly chén sang
trọng quý giá.

Trong Diễn vô sảnh, dưới cây tùng
bách, ở trong ngôi đình lục giác... tiếng cười nói rền rĩ. "Tây Bắc Thần
Long" Vi Kỳ sải bước đi ra ngoài hành lang, bỗng quát lớn một tiếng rồi
tung mình lên trên mái hiên đại sảnh. Tiếng cười nói chợt lắng dịu, quần hào
đều giật mình kinh hãi, chẳng rõ đã xảy ra sự cố gì, chỉ thấy "Phi
Hoàn" Vi Kỳ đứng trên mái hiên dõng dạc nói:

- Được các vị huynh đệ bằng hữu quý
mến, hôm nay đến Mộ Long Trang này, Vi Thất không có chi chiêu đãi, chỉ có món
thô rượu nhạt và bản sắc của võ phu thôi.

Quần hào cười ồ, rồi thì tiếng la ó
vang dội cùng khắp như thể sấm rền.

"Phi Hoàn" Vi Kỳ ánh mắt
chớp động, thần thái rạng rỡ, bỗng lại quát lớn:

- Bằng hữu nào có kiếm hãy tuốt
kiếm, có đao hãy tuốt đao, không có đao kiếm thì trên bàn đã có sẵn đao nhọn,
hãy cùng xáp vào đi.

Tiếng la ó lại vang lên rền rĩ, rồi
thì là tiếng loảng xoảng liên hồi, đao kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, quần hào vui
cười đổ xô nhào tới. "Phi Hoàn" Vi Kỳ phóng vút xuống đất, đưa tay
vuốt nhanh những giọt mưa trên tóc, chộp lấy một lưỡi dao, chỉ thấy ánh thép
lóe lên một mảng thịt to mỡ tương đằm đìa đã nằm gọn trên mũi dao.

Bây giờ trong ngôi đình lục giác,
"Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình vẫn phe phẩy chiếc quạt xếp trong
tay đứng đối diện với Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà đang đứng dựa vào lan can,
mỉm cười nói:

- Vi lão tiền bối quả là một vị hào
kiệt, thật không ngờ Nhâm Phong Bình này mới rời khỏi Ngọc Môn Quan mà đã được
gặp những nhân vật như vậy. Bữa tiệc hôm nay dù không uống rượu, chỉ bằng vào
hào khí ấy cũng đủ no say rồi!

Quách Ngọc Hà tủm tỉm cười:

- Bữa tiệc hôm nay quả là khác
thường, xưa nay chưa từng có, chỉ đáng tiếc...

Bỗng buông tiếng thở dài, quay sang
Thạch Trầm nói tiếp:

- Chỉ tiết là đại ca không có mặt,
tam đệ bảo phải không nào?

Thạch Trầm thờ thẩn gật đầu:

- Vâng!

Nhâm Phong Bình mỉm cười:

- Phải lắm, phải lắm! Nếu mà
"Thiết Hán" Long đại ca có mặt hẳn còn tăng thêm mấy phần hào khí tại
Mộ Long Trang này nữa.

Trong khi nói y chằm chặp nhìn vào
mặt Quách Ngọc Hà, như thể muốn nhìn thấu cõi lòng y thị.

Vừa dứt tíếng, chỉ thấy "Phi
Hoàn" Vi Kỳ tay cầm dao nhọn sải bước đi tới, cười giòn và nói:

- Nhâm đại hiệp, miếng thịt đầu
tiên này, lão phu xin kính vị khách phương xa trước.

Nhâm Phong Bình mỉm cười khom mình
nói:

- Vậy Nhâm mỗ làm sao dám nhận?

Vi Kỳ thoáng nhíu mày, chợt ngưng
cười mắt nhìn mảng thịt trên mũi dao, trầm giọng nói:

- Những bậc lão thành trong võ lâm
Trung Nguyên hiện nay đã tan tác điêu linh.

Nhâm đại hiệp phen này xa rời Ngọc
Môn hẳn sẽ có thể làm rạng rỡ phần nào cho giới hiệp nghĩa Trung Nguyên, kể chi
một miếng thịt nhỏ mọn, dù là hàng đàn bò dê thì cũng xứng đáng.

Nhâm Phong Bình nghiêm nghị:

- Nhâm mỗ tuy tài hèn không nhận
nổi hậu ái của lão tiền bối, song vì chính khí của thiên hạ võ lâm, Nhâm mỗ
nhất định sẽ dốc hết sức mình!

Cất chiếc quạt xếp vào lòng, đưa
hai tay lấy miếng thịt trên mũi dao xuống, bất kể mỡ tương đầm đìa xé ra làm
hai, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

Vi Kỳ ngẩn ra nhìn một hồi, bỗng
ngửa cổ cười vang nói:

- Quả là anh hùng, quả là hào kiệt,
quả là hảo hớn!

Vụt quay người bỏ đi ra, Quách Ngọc
Hà nhoẻn cười nói:

- Tưởng đâu Nhâm đại hiệp hẳn thừa
dịp biểu lộ võ công, nào ngờ lại nghiêm chỉnh nhận lấy ăn thế này! Nhưng như
vậy còn hơn là bộc lộ võ công nhiều, đúng vậy không nào?

Nhâm Phong Bình khiêm tốn:

- Tại hạ chỉ là một thôn phu vùng
Quan Ngoại, có tài cán gì mà bộc lộ, phu nhân chế nhạo đó thôi!

Thạch Trầm đứng cúi đầu, nghe y nói
năng rõ ràng, bất giác ngẩng lên nhìn, thấy y chỉ thoáng chốc đã ăn hết một
miếng thịt to, lòng không khỏi kinh hãi thầm nhủ:

- Người này hết sức khôn khéo kín
đáo nhưng trong lúc người khác không chú ý lại như vô tình bộc lộ ra võ công
tuyệt đỉnh khiến người khác không thể bảo y đã khoe khoang.

Nghĩ vậy, Thạch Trầm bất giác thầm
sinh lòng bội phục… Đảo mắt nhìn, chỉ thấy "Phi Hoàn" Vi Kỳ lại phóng
bước đi tới, hai tay bưng một hủ rượu ngon, miệng vẫn còn lẩm bẩm:

- Quả là trang hảo hớn... quả là trang hảo hớn...

Khi bước vào ngôi đình, cười to nói:

- Vi Thất này hôm nay được gặp một trang hảo hớn như vậy nhất định phải
uống một phen cho thỏa thích!

Hai tay giơ cao hủ rượu ngửa cổ uống mấy hớp rồi mới trao qua cho Nhâm
Phong Bình.

Những thấy Nhâm Phong Bình thoáng chau mày, ra chiều như suy nghĩ, lại như
lắng nghe. Vi Kỳ nói tiếp:

- Nhâm đại hiệp còn chờ gì nữa? Chả lẽ không thèm uống rượu với lão phu ư?

Nhâm Phong Bình mỉm cười:

- Đâu dám? Những vì có một vị cao nhân vừa đến, Nhâm mỗ đành phải chờ đợi
đó thôi!

Vi Kỳ thoáng chau mày ngạc nhiên:

- Ai đến vậy?

Chỉ thấy Nhâm Phong Bình lách người, vừa lui đến sát lan can thì bên ngoài
bỗng có tiếng gió động, một đạo sĩ tóc bạc búi cao thân hình gầy guộc mặc áo
bào xám đã xuất hiện tại hiện trường.

"Phi Hoàn" Vi Kỳ sửng sốt kêu lên:

- Tứ sư huynh sao lại đến đây?

Đạo nhân tóc bạc với ánh mát sắc bén nhìn Nhâm Phong Bình, lạnh lùng nói:

- Vị bằng hữu này tai mắt lợi hại thật!

Vi Kỳ bậc cười ha hả:

- Tuyệt thật, tuyệt thật! Thật không ngờ tứ sư huynh lại đến đây, buổi tiệc
hôm nay quá đúng là áo gấm thềm hoa. Tứ sư huynh hẳn chưa biết vị bằng hữu tai
mắt lợi hại này là ai, phải không?

Quách Nhọc Hà giật mình thầm nhủ:

- Thì ra là chưởng môn nhân phái Chung Nam!

Chỉ thấy lão đạo sĩ mặt sắc lạnh nói:

- Chưa từng gặp bao giờ!

"Ngụy Long" Vi Kỳ cười:

- Vị này chính là "Vạn Lý Lưu
Hương" Nhâm Phong Bình, một kỳ hiệp vùng Quan Ngoại!

Đạo nhân tóc bạc nhướng mày:

- Thì ra là Nhâm đại hiệp!

Nhâm Phong Bình mỉm cười vòng tay nói:

- Đây hẳn là "Ngọc Thủ Thuần Dương, Chung Nam Kiếm Khách" Lữ lão
tiền bối, thật không ngờ Nhâm Phong Bình này hôm nay lại hân hạnh được gặp vị
kiếm khách tuyệt đỉnh trong giới võ lâm, chưởng môn đại hiệp của phái Chung
Nam!

Đạo nhân tóc bạc đưa một tay thi lễ và nói:

- Bần đạo chính là Lữ Thiên Minh.

Thì ra kể từ khi Chung Nam Tam Nhạn tử nạn trong đại hội Hoàng Sơn, vị tứ
đệ tử đời thứ bảy này của phái Chung Nam bèn được bầu làm chưởng môn, "Phi
Hoàn" Vi Kỳ cũng là đệ tử của phái Chung Nam, đứng hàng thứ bảy, nên giới
võ lâm đã gọi ông là Vi Thất thái gia.

"Ngọc Thủ Thuần Dương" Thiên Minh đạo trưởng đã rất nhiều năm
chưa xuống Chung Nam, nay Vi Kỳ được gặp vị chưởng môn sư huynh này, nên không
ngớt cười nói:

- Tứ sư huynh, để tiểu đệ giới thiệu với sư huynh hai nhân vật anh hùng
nữa!

Đoạn đưa tay chỉ Quách Ngọc Hà và Thạch Trầm cười nói:

- Đây là Quách cô nương và Thạch thiếu hiệp, chính là cao đệ thân truyền
của bậc vũ hùng Bất Tử Thần Long!

Quách Ngọc Hà và Thạch Trầm cùng khom mình thi lễ, Thiên Minh đạo trưởng
vẫn chào một tay, Quách Ngọc Hà thấy bàn tay ông trắng nõn, bèn thầm nhủ:

- Thảo nào lão được gọi là Ngọc Thủ Thuần Dương!

Nhưng Thạch Trầm lại nhủ thầm:

- Lão đạo sĩ này kiêu ngạo thật!

Gương mặt xương xẩu của Lữ Thiên Minh hé nở một nụ cười khô khan nói:

- Lệnh sư khỏe chăng?

Quách Ngọc Hà vừa định trả lời nào ngờ Thiên Minh đạo trưởng bỗng quay phắt
lại, nắm lấy Vi Kỳ vừa định cất bước bỏ đi và nói:

- Thất đệ đi đâu vậy?

"Phi Hoàn" Vi Kỳ cười:

- Tiểu đệ định tuyên bố với bằng hữu võ lâm, chưởng môn sư huynh đã có mặt
tại đây!

Thiên Minh đạo trưởng lạnh lùng:

- Khoan tuyên bố đã!

Vi Kỳ ngạc nhiên:

- Sao vậy?

- Thất đệ có biết vì lẽ gì bổn đạo đã đột ngột xuống Chung Nam, vội vàng
đến đây chưa thông báo đã vượt tường vào chăng?

Vi Kỳ tuy chợt động tâm, song vẫn cười nói:

- Tiểu đệ chỉ lo vui mừng được gặp sư huynh, không hề nghĩ đến điều chi
khác cả!

Thiên Minh đạo trưởng thở dài:

- Thất đệ tuy tuổi đã cao mà tính nết vẫn vậy, thất đệ có biết...

Giọng nói lão bỗng trở nên nặng nề, dằn mạnh từng tiếng:

- Lãnh Huyết Phi Tử hãy còn trên nhân thế, hiện e cũng đã có mặt lại thành
Tây An rồi.

Vi Kỳ rúng động cõi lòng, sắc mặt đột biến, hủ rượu trong tay
"bụp" một tiếng rơi xuống đất vỡ tan, rượu văng tung tóe, dính cả vào
chiếc cẩm bào của ông.

Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà cũng giật thót người, những thấy Thiên Minh đạo
trưởng mặt nghiêm lạnh. "Phi Hoàn" Vi Kỳ tóc bạc rung động, Nhâm
Phong Bình tuy vẫn điềm tĩnh, song ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc.

"Phi Hoàn" Vi Kỳ run
giọng nói:

- Nguồn tin này từ đâu mà có? Chính
xác hay không?

Thiên Minh đạo trưởng mắt đảo
quanh, lẳng lặng đưa tay chỉ ra ngoài đình. Mọi người cùng nhìn theo hướng chỉ,
những thấy bốn đạo sĩ mặc áo bào xám đang dìu một hán tử dáng vẻ thiểu não bơ
phờ như lâm bệnh nặng, cùng hai gã gia đinh dẫn đường chậm chạp đi tới.

Vi Kỳ chau mày trân trối nhìn, trầm
giọng nói:

- Người ấy là ai?

Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà giật
mình cùng đưa mắt nhìn nhau, thì ra người bệnh hoạn ấy chính là lão đạo sĩ đã
đột nhiên cướp đoạt cỗ quan tài trên Hoa Sơn ngày hôm trước.

Thiên Minh đạo trưởng lạnh lùng
nói:

- Thất đệ không nhận ra người ấy là
ai ư?

Vi Kỳ trố to mắt nhìn mãi đến khi
năm người kia đến gần bỗng hét to một tiếng, run giọng nói:

- Diệp Lưu Ca... Diệp Lưu Ca...

Đạo sĩ lục bào "Kiếm Khách
Công Tử" Diệp Lưu Ca ngẩng lên nhìn, loạng choạng bước vào định nhào vào
lòng Vi Kỳ, gào lên:

- Thất cạ. thất ca... tiểu đệ hôm
nay gặp thất ca quả là đã hai kiếp làm...

Chưa dứt lời đã ngất xỉu ngã lăn ra
đất.

Trong khoảnh khắc tất cả mọi người
hiện diện cùng đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc đến nói chẳng nên lời.

Quần hào đứng gần đó lục tục vây
quanh ngôi đình, thảy đều với ánh mắt kinh ngạc nhìn những người đang bàng
hoàng bên trong.

"Phi Hoàn" Vi Kỳ chau
chặt đôi mày rậm, hai mắt trợn trừng, không ngớt dậm chân nói:

- Việc này... thật sự là sao? Lưu
Ca lão đệ... bao năm cách biệt, sao lại trở nên nông nổi này? Lão ca đây suýt
nữa cũng không nhận ra được lão đệ.

Thiên Minh đạo trưởng buông tiếng
thở dài:

- Chính ta cũng đã mười năm không
gặp Lưu Ca, mãi đến chiều hôm qua y mới đi lên núi với máu me đầy mình, mới
biết y đã chính mắt trông thấy Mai Ngâm Tuyết, hơn nữa còn bị...

Lão lạnh lùng liếc nhìn Thạch Trầm
và Quách Ngọc Hà đoạn nói tiếp:

- Đệ tử của Bất Tử Thần Long đâm
một kiếm, nếu không may mắn gặp kỳ nhân cứu giúp thì e đã táng mạng tại Thương
Long Lĩnh trên Hoa Sơn rồi, và như vậy điều bí mật này đâu còn ai biết nữa.

"Phi Hoàn" Vi Kỳ càng lộ
vẻ sửng sốt hơn, quay sang Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà hỏi:

- Tử đệ Thần Long sao lại đâm Lưu
Ca một kiếm?

Quách Ngọc Hà vờ ra vẻ bàng hoàng,
cau mày ngẫm nghĩ hồi lâu mới thở dài nói:

- Chả lẽ là ngũ đệ hay sao? À...
nhất định là ngũ đệ rồi! Ôi... y chỉ mới rời xa chúng tôi một ngày, sao đã gây
ra nhiều điều sằng bậy thế này?

Thiên Minh đạo trưởng lạnh lùng
nói:

- Ai là ngũ đệ của các vị, hiện y ở
đâu?

Vi Kỳ hằn học:

- Nam Cung Bình, hẳn chính là y?
Long phu nhân, Thạch thế huynh, hai vị...

Quách Ngọc Hà thở dài ngắt lời:

- Vi lão tiền bối khỏi phải nói thì
chúng vãn bối cũng biết, ngũ đệ... Ôi! Y đã gây ra những điều không phải với
đồng đạo võ lâm, gia sư lại không có mặt, chúng vãn bối không thể thay mặt sư
phụ chủ trì công đạo võ lâm đã là hổ thẹn lắm rồi, vô luận Vi lão tiền bối làm
thế nào thì chúng vãn bối cũng đứng về phía lão tiền bối.

"Phi Hoàn" Vi Kỳ buông
tiếng thở dài:

- Quả đúng là long sinh cửu tử, mỗi
người một khác, trong một bàn tay có ngón dài ngón nắn... thật chẳng ngờ Long
phu nhân đã nhận thức rõ đại nghĩa như vậy.

Quách Ngọc Hà thở dài cúi đầu:

- Vãn bối quả tình cũng là bất đắc
dĩ bởi vừa qua đã trông thấy ngũ đệ đi cùng với một thiếu nữ họ Mai, và thiếu
nữ ấy lại còn lời qua tiếng lại với Dân Sơn Song Hiệp.

Vi Kỳ dậm chân:

- Chính là thiếu nữ trên cỗ xe kia
ư? Sao lão phu lại không thấy rõ...

Quách Ngọc Hà tiếp lời:

- Theo vãn bối thấy, có lẽ y thị đã
học được phép trụ nhan.

Vi Kỳ rúng động cõi lòng, thừ ra
một lúc, lẩm bẩm:

- Chả lẽ võ công của y thị lại tinh
tiến đến thế ư...

Bỗng quay nhìn quanh quất quát lớn:

- Hai vị huynh đệ Trường Tôn đâu
rồi? Nhâm đại hiệp, Trường Tôn song hiệp đâu rồi?

Nhâm Phong Bình tự nảy giờ cúi đầu
suy tư, giờ ngẩng lên lộ vẻ ngạc nhiên nói:

- Mới vừa trông thấy họ ở đây, sao
bây giờ đâu mất rồi nhỉ?

Thần sắc y như có giấu giếm điều
chi đó song trong lúc này không một ai phát giác.

"Phi Hoàn" Vi Kỳ thở dài:

- Phải chi lúc này có mặt Bất Tử
Thần Long thì hay biết mấy, ôi... sao mà Thần Long vừa mất thì chốn giang hồ đã
loạn lên rồi?

Thiên Minh đạo trưởng bỗng buông
tiếng cười khảy nói:

- Những mong là Thần Long chưa
chết...

"Phi Hoàn" Vi Kỳ không
nhận ra vẻ căm hận trong lời nói của lão, cúi xuống đỡ "Kiếm Khách Công
Tử" Diệp Lưu Ca dậy, quay ra quần hào võ lâm bên ngoài lớn tiếng nói:

- Các vị huynh đệ bằng hữu sau bữa
tiệc khoan hãy bỏ đi, xin cùng với Vi Thất này truy tìm một tên nghịch đồ trong
võ lâm và ả nữ ma đầu máu lạnh Lãnh Huyết Phi Tử!

Quần hào lập tức kinh hoàng nhốn
nháo, rồi thì cùng lên tiếng hưởng ứng.

Nhâm Phong Bình thoáng chau mày,
thầm nhủ:

- Vi Thất này lại phát động cả một
lực lượng khuynh thành để mà đối phó với hai kẻ cô thế, trong lúc này nếu muốn
y ngã lòng về ta thì thật là một dịp may hiếm có!

Chỉ nghe tiếng hô hoán theo gió bay
xa, Thạch Trầm vẫn đờ đẫn đứng cúi đầu lặng thinh, Quách Ngọc Hà đảo quanh mắt,
song chẳng rõ là vui mừng hay sầu?

Diệp Lưu Ca chầm chậm mở mắt ra,
với giọng rên rỉ nói:

- Khi gặp ả độc phụ ấy... chớ để...
ả ta nói nhiều... thất ca không giết ả... thì ả cũng giết thất ca.

"Phi Hoàn" Vi Kỳ đưa mắt
nhìn quần hào bên ngoài, lẩm bẩm:

- Ả không giết nổi ta đâu!

Mưa vẫn não nề rơi, trời tối dần.

Vẻ mặt của Dân Sơn Nhị Hữu cũng u
uất như bầu trời, hai người đã âm thầm theo Nam Cung Bình đến khi chàng hoàn
tất tang sự, vào trong thành Tây An, cho xe tiến về một tòa trang viện rất đồ
sộ.

Trường Tôn Không đứng dưới mái hiên
đối diện vách khá xa, thấp giọng nói:

- Thiếu nữ kia đã không phải là Mai
Ngâm Tuyết mà y lại bảo hai anh em ta theo dõi chi vậy?

Trường Tôn Ịan ngẫm nghĩ một hồi:

- Người này là bậc siêu quần, mọi
hành động và lời nói đều có thâm ý, lúc này chưa hiểu thì sau này cũng sẽ hiểu.
Nhị đệ, ta có một thân võ công mà suốt đời chỉ loanh quanh trong vùng Hà Tây,
chỉ có được chút danh, nào có ích chi? Nếu hai ta quả muốn dương danh trong
Trung Nguyên thì phải hoàn toàn trông cậy vào người này!

Trường Tôn Không buông tiếng thở
dài, bỗng thấy một người từ nơi cửa đối diện sải bước đi tới, tay cầm một tấm
thiệp mời khom mình cung kính trao cho Trường Tôn Đan rồi buông thõng hai tay
đứng chờ một bên, trước sau không hề nói lấy một lời.

Dân Sơn Nhị Hữu thoáng kinh ngạc mở
ra xem chỉ thấy viết rằng:

- "Võ lâm mạt học Nam Cung
Bình, ngũ đệ tử môn hạ Chỉ Giao sơn trang, đã kính bày tiệc mọn, cung thỉnh
"Dân Sơn Nhị Hữu" Trường Tôn tiền bối đến dự." Trường Tôn huynh
đệ giật nẩy mình, cùng đưa mắt nhìn nhau, những thấy Nam Cung Bình đã thay một
chiếc áo bào nhẹ, mỉm miệng cười đứng trước cửa đối diện vòng tay thi lễ.

Hai anh em này tuy đã từng lăn lộn
trên chốn giang hồ lâu năm, song lúc này cũng hết sức bối rối, ngây người ra
một hồi, Trường Tô Đan mới ôm quyền cao giọng nói:

- Nhã ý xin tâm lĩnh, hẹn hôm khác
hẵng đến quấy rầy!

Rồi thì quay người bỏ đi càng lúc
càng nhanh, không hề ngoảnh lại, nhìn lại một lần nào nữa.

Nam Cung Bình đưa mắt trông theo
bóng dáng họ đi xa, nụ cười trên môi lịm dần, rồi buông tiếng thở dài, lê bước
trĩu nặng đi vào.

Trời tối dần, trong hậu đường đã
thắp đèn, song ánh đèn vẫn nhập nhòa màu vàng thê lương. Chàng tuy có một thân
võ công và ức vạn gia tài, song lòng chàng lúc này ngổn ngang tâm sự mà võ công
và tài phú đều không sao giải quyết được.

Nam Cung Bình lẩm bẩm:

- Giá mà thân mình có thể chia làm
ba thì mọi sự đều ổn cả, nhưng... Ôi!

Chàng nào biết lúc này dù chàng có
chia làm ba được thì nỗi ưu phiền cũng chẳng thể nào giải quyết được.

Mai Ngâm Tuyết ngồi bên chiếc bàn
vân thạch, dưới ánh đèn dịu hòa, trước mặt nàng là một giỏ trái cây quý hiếm
của vùng Nam Hải, song không hề thu hút được ánh mắt nàng. Nàng chỉ đăm chiêu
nhìn vào ngọn đèn lồng trên vách, chẳng hiểu đang nghĩ gì?

Bước chân nặng nề của Nam Cung Bình
không hể cắt đứt đòng suy tư của nàng, thậm chí không hề ngoảnh lại nhìn chàng,
gương mặt trắng nhợt hệt như một mảnh ngọc lạnh.

Một hồi thật lâu, sau cùng Mai Ngâm
Tuyết khẽ buông tiếng thở dài rồi nói:

- Đi rồi hở?

- Đi rồi... Hai người ấy theo dõi
đến đây là vì cái gì? Chả lẽ họ đã nhận ra cô nương rồi ư?

Mai Ngâm Tuyết cười nhạt:

- Các hạ lo lắng ư?

- Tại hạ lo lắng gì kia?

- Các hạ đang nghĩ nếu như kẻ khác
nhận ra tôi thì sẽ bất lợi cho các hạ, lúc ấy chỉ e các hạ sẽ không còn màng
đến tôi nữa, bởi tôi là kẻ bị võ lâm phỉ nhổ, nếu các hạ bênh vực tôi thì sẽ
trở thành nghịch đồ của võ lâm... Đệ tử Thần Long đường đường chính chính thì
đâu dám trở thành nghịch đồ của võ lâm, mà ngay cả Bất Tử Thần Long cũng không
dám, đúng chăng?

Nam Cung Bình thờ thẩn, Mai Ngâm
Tuyết lại nói:

- Đạo nghĩa trong võ lâm chẳng qua
chỉ là vật chuyên dùng của một thiểu số người mà thôi, nếu có mười kẻ anh hùng
võ lâm cho rằng các hạ là kẻ ác, thì các hạ có làm gì thì cũng là sai lầm cả,
ngay như đệ tử Thần Long đường đường chính chính cũng chẳng dám nói lên một câu
công đạo dưới chiếc mũ to "đạo nghĩa võ lâm" ấy, bởi có nói ra chưa
chắc kẻ khác đã tin...

- Này, đúng không nào?

Nam Cung Bình ánh mắt lóe lên, song
vẫn lặng thinh.

Mai Ngâm Tuyết bỗng cười nhẹ nói:

- Nhưng các hạ hãy yên tâm, hiện
nay trên chốn võ lâm ngoài hai chúng ta ra, không còn một ai khẳng định được
tôi là...

Chợt sầm mặt, ngoài cửa sổ đã vang
lên một chuỗi cười và nói:

- Khổng Tước Phi Tử phen này đã lầm
rồi.

Nam Cung Bình vụt biến sắc mặt,
thấp giọng quát:

- Ai đó?

Đồng thời đã lướt đến cửa sổ, chỉ
thấy cánh cửa nhẹ bật lên, liền tức một bóng người liệng nhanh vào và chắp tay
xá dài, mỉm cười nói:

- Tình thế khác thường, tại hạ vì
tránh tai mắt nên mới phải hành động như vậy, mong thứ tội cho.

Giọng nói trong trẻo, thần thái
lịch thiệp, thì ra là "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình.

Nam Cung Bình giật mình, lùi sau ba
bước.

Mai Ngâm Tuyết cũng lộ vẻ kỳ dị,
nàng chậm rãi đứng lên nói:

- Tôn giá đã nói gì, hãy nói lại
một lần nữa được chăng?

Giọng nói nàng rất dịu nhẹ ôn hòa,
Nhâm Phong Bình thoáng ngẩn người, chẳng hiểu người phụ nữ này bình tĩnh hay là
lạnh lùng song y không hề để lộ nỗi thắc mắc ấy ra ngoài mặt, quay sang Nam
Cung Bình mỉm cười nói lảng:

- Nam Cung thế gia quả là giàu có
nhất thiên hạ, không ngờ ở tận Tây An này cũng có một biệt nghiệp lộng lẫy
thoải mái đến vậy.

Nam Cung Bình mỉm cười khiêm tốn
cảm tạ, vòng tay chào khách, lúc này chàng đã lấy lại bình tĩnh, ba người đều
như có dây thần kinh sắt thép, trong lòng dẫu hết sức kinh nghi, song ngoài mặt
vẫn ra vẻ rất bình thản. Mãi đến khi Nhâm Phong Bình ngồi xuống, Mai Ngâm Tuyết
bỗng lại cười nhẹ nói:

- Những lời nói vừa rồi của tôi,
tôn giá có nghe thấy chăng?

Nhâm Phong Bình mỉm cười:

- Khổng Tước Phi Tử danh lừng thiên
hạ, lời nói của Mai cô nương, tại hạ sao dám tiết lộ một tiếng...

Mai Ngâm Tuyết bỗng sa sầm mặt lạnh
lùng nói:

- Có lẽ tôn giá đã nghe được hơi
nhiều.

Trong khi nói người đã di động, một
cánh tay đã đưa đến trước mặt Nhâm Phong Bình.

Nhâm Phong Bình không hề động đậy,
nhoẻn miệng cười nhìn vào bàn tay Mai Ngâm Tuyết, như không hề hay biết nếu
chưởng ấy mà giáng xuống, y sẽ táng mạng ngay tức khắc.

Nam Cung Bình vội lướt tới cạnh Mai
Ngâm Tuyết, song thấy nàng đã buông tay xuống, chàng bất giác thầm thở phào và
nghĩ:

- Người này chẳng phải có võ công
tuyệt đỉnh thì cũng có trí tuệ tuyệt đỉnh...

Bỗng nghe Nhâm Phong Bình buông tiếng
cười rộ nói:

- Thật đáng khâm phục, Khổng Tước
Phi Tử quả đúng là phụng trong loài người...

Đoạn ngưng cười nghiêm chỉnh nói
tiếp:

- Mai cô nương nếu vừa rồi mà giáng
chưởng xuống thì không còn xứng đáng với bốn tiếng ấy nữa.

Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng:

- Tôn giá chưa nói rõ ràng, tất
nhiên tôi đâu thể hạ sát tôn giá...

Nhâm Phong Bình bỗng cười giòn:

- Nếu tại hạ đã nói rõ thì cô nương
hẳn không có ý định hạ sát tại hạ đâu!

Mai Ngâm Tuyết vẫn với giọng lạnh
lùng:

- Những kẻ biết quá nhiều dễ chuốc
lấy họa sát thân lắm.

- Có phải tại hạ đã biết quá nhiều
chăng?

- Đúng vậy!

Ánh mắt nàng vẫn không rời Nhâm
Phong Bình, bởi hiện giờ mặc dù nàng vẫn chưa hiểu được ý định của y, song quả
cũng chẳng dám xem thường.

Nhâm Phong Bình ngưng cười, chậm
rãi nói:

- Nếu tại hạ biết quá nhiều, vậy
thì hiện nay trong thành Tây An, những kẻ biết quá nhiều tối thiểu cũng có trên
một ngàn.

Mai Ngâm Tuyết thần sắc vụt biến
đổi, ngắt lời:

- Vậy nghĩa là sao?

Nhâm Phong Bình thoáng trầm ngâm,
đủng đỉnh đi đến cạnh cửa sổ, chậm rãi nói:

- Mai cô nương biết cách trụ nhan,
xuân xanh không thay đổi, trên cõi đời vốn đã không còn ai có thể khẳng định
Mai cô nương, trông tuổi chỉ độ đôi mươi chính là Khổng Tước Phi Tử khi xưa,
thế nhưng... không ngờ lại có kẻ sống sót dưới kiếm của Nam Cung huynh, và khốn
nỗi lại đến chỗ của "Phi Hoàn" Vi Thất...

Bỗng đưa tay chỉ ra bầu trời đêm,
lớn tiếng nói tiếp:

- Nam Cung huynh và Mai cô nương có
trông thấy trên bầu trời thành Tây An hiện đã dâng đầy kiếm khí và sát cơ
chăng?

Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết
rúng động cõi lòng, bất giác nhìn theo hướng chỉ của Nhâm Phong Bình, màn đêm
bên ngoài vẫn bình thường, song cõi lòng hai người lại ngập đầy khí lạnh.

Nam Cung Bình lẩm bẩm:

- Kẻ sống sót dưới kiếm...

Mai Ngâm Tuyết trầm giọng:

- Chả lẽ... Diệp Lưu Ca chưa chết?

Nhâm Phong Bình buông tiếng thở
dài, khẽ gật đầu:

- Tuy y thọ trọng thương, nhưng vẫn
chưa chết...

Nam Cung Bình thừ ra một hồi, chậm
rãi nói:

- Lão ta chưa chết ư?

Giọng nói tuy có vẻ kinh ngạc, song cũng có phần vui mừng.

Nhâm Phong Bình ngạc nhiên nhìn chàng, như nhận thấy tư tưởng của người
thiếu niên này quả có phần khác người.

Y lại lớn tiếng nói:

- Diệp Lưu Ca tuy trọng thương nhưng chưa chết, và Lữ Thiên Minh đã rời
Chung Nam, hiện "Phi Hoàn" Vi Thất đã xuất động lực lượng khuynh thành
truy tìm nhị vị, tại hạ tuy không đủ sức tương trợ, song cũng chẳng nỡ ngồi
nhìn, nên mới cốt ý đến đây...

Nam Cung công tử, mãnh hổ nan địch quần hồ, hơn nữa sư huynh và sư tẩu của
huynh đài cũng không cảm thông cho huynh đài, theo ý tại hạ...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3