Đoạn Kiếm Thù - Hồi 125 - 126 (Hết)
Hồi
125: Đông, Tây Hậu hai bên dàn trận
Thanh âm lạnh lùng nói:
- Ngươi thật là giảo quyệt!
Đại Hối thiền sư hỏi:
- Phải chăng nữ thí chủ muốn đem cuộc ước
hẹn tháng sau cử hành ngay bữa nay?
Thanh âm lạnh lẽo đáp:
- Sự thực đã bày ra trước mắt, sao còn
phải muốn lão nương nói nhiều?
Đại Hối thiền sư hỏi:
- Mời chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc xuất hiện
được chăng?
Thanh âm lạnh lẽo hỏi lại:
- Hãy mời Thái Ất Tước xuất hiện trước
được chăng?
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm kinh hãi, tự hỏi:
- “Thái Ất Tước cũng đến rồi ư? Sao ta
không biết?”
Một người cười đáp:
- Lão phu xuất hiện có chi là khó?
Tiếng bước chân vang lên. Quả nhiên Thái
Ất Tước từ phía đối diện đi tới.
Thái Ất Tước do nẻo đường rất ẩn bí xuất
hiện. Đừng nói Triệu Tử Nguyên và Thích Trung Kỳ không biết tới, mà cả Đại Hối
thiền sư cũng chưa phát giác.
Triệu Tử Nguyên và Thích Trung Kỳ cùng
phục lạy. Một người miệng hô sư phụ, một người miệng hô tôn Tứ gia.
Thái Ất Tước cười nói:
- Chúng ta không hẹn mà gặp. Hai người đứng
dậy đi.
Triệu Tử Nguyên và Thích Trung Kỳ đứng
lên rồi, Đại Hối thiền sư chắp tay chào:
- Lão tăng tham kiến Thái Ất thí chủ.
Thái Ất Tước cười đáp:
- Đại sư buông lưỡi đao đồ tể liền thành
Phật ngay. Thật là đáng mừng.
Đại Hối thiền sư nói:
- Lão tăng hoàn toàn trông vào kim ngôn
của thí chủ.
Câu nói rất huyền bí, ngoài đương sự
không ai hiểu được.
Thái Ất Tước dõng dạc đáp:
- Đại sư quá khiêm nhượng.
Đại Hối thiền sư nói:
- Sau buổi chia tay ngày trước, lão tăng
coi rõ thế tình. Bữa nay lão tăng phải đến là việc phiền não bất đắc dĩ.
Thái Ất Tước đáp:
- Chỗ khổ tâm của đại sư đã có trời biết
là đủ, bất tất phải nghĩ tới chuyện khác.
Đại Hối thiền sư nói:
- Đa tạ thí chủ.
Thanh âm lạnh lẽo hỏi:
- Các vị đừng nói chuyện đã qua nữa. Còn
Phổ Hiền Tước sao chưa xuất hiện?
Thái Ất Tước đáp:
- Y đã đến rồi, nhưng hiện giờ chưa phải
lúc ra mặt.
Thanh âm lạnh lẽo hỏi:
- Tại sao vậy?
Thái Ất Tước không đáp, cất tiếng hỏi:
- Băng Huyết Ma Nữ! Sao còn giả ngây giả
dại? Mụ không biết thật à?
- Tiện thiếp không biết thật.
Thái Ất Tước nói:
- Vậy mụ mời Tây Hậu ra.
Băng Huyết Ma Nữ hỏi:
- Sao Tôn giả không
mời Kim Đỉnh Tước ra đi?
Thái Ất Tước cười
khanh khách đáp:
- Các vị đó còn chờ
“Thiên Cương song sát”.
Triệu Tử Nguyên lại
một phen chấn động tâm thần, tự nhủ:
- “Té ra Thiên
Cương song sát và Tây Hậu đều có mặt cả. Nếu còn thêm Ma Vân Thủ thì thực lực đối
phương mạnh hơn bên mình nhiều.”
Băng Huyết Ma Nữ đằng
hắng nói:
- Ngô đại hiệp và
Chu đại hiệp còn chờ một người.
Thái Ất Tước hỏi:
- Chờ đợi ai?
Băng Huyết Ma Nữ hỏi
lại:
- Các hạ đã biết rồi
còn hỏi làm chi?
Thái Ất Tước lạnh
lùng đáp:
- Phổ Hiền và Kim Đỉnh
nhị sư huynh cùng đi với lão phu, ngoài ra lão phu không hiểu chi hết.
Băng Huyết Ma Nữ hỏi:
- Các hạ quên cả
Đông Hậu rồi sao?
Thái Ất Tước nghe
nói cười lạt đáp:
- Thế thì hay quá!
Bọn lão phu đã không muốn nghĩ đến thế sự, ngẫu nhiên nảy ra ý niệm đến thăm Thủy
Bạc Lục Ốc. Ngờ đâu tới nơi liền phát giác tình hình có điều khác lạ, nên ẩn
mình không muốn ra mặt. Ngờ đâu lại gặp rất nhiều bằng hữu lục tục tới đây thật
là may!
Bỗng nghe một người
lớn tiếng:
- Không dám! Không
dám! Các vị đã ngẫu nhiên mà gặp cũng nên kết liễu món nợ giữa hai phe chính
tà. Điều ước Thái Chiêu bảo, sao không cử hành ngay bữa nay?
Câu nói vừa dứt, Ma
Vân Thủ lại xuất hiện.
Thái Ất Tước cười
nói:
- Hay lắm! Lão phu
trước nay không can thiệp vào việc người, lần này chắc phải quan tâm đến.
Lão dừng lại một
chút rồi nhìn qua hai bên hỏi:
- Xin mời hai vị
huynh trưởng.
Quả thấy Phổ Hiền
và Kim Đỉnh tiến ra.
Trong các hiệp sĩ
chính phái bên này chỉ Triệu Tử Nguyên và Thích Trung Kỳ thuộc vai dưới. Hai
người nhìn Kim Đỉnh, Phổ Hiền nhị Tước hành lễ. Còn Đại Hối thiền sư vái chào.
Phổ Hiền Tước nói:
- Những chuyện phiền
não này đều do lão tử gây ra.
Thái Ất Tước đáp:
- Tiểu đệ bất quá
tưởng đến đây coi chơi, nào ngờ lại gặp nhiều bạn cố cựu. Tam ca! Tam ca bảo
đây không phải là chuyện vui vẻ trên đời ư?
Phổ Hiền nói:
- Vui thì vui thật,
có điều đáng tiếc là ai nấy lại mím môi trợn mắt. Ta đã mấy chục năm không hoạt
động gân cốt. Nhân cơ hội này hoạt động lại cũng hay.
Ma Vân Thủ cười
nói:
- Đó là chuyện dĩ
nhiên. Lát nữa lão phu muốn lãnh giáo “Cửu Huyền thần công” của Phổ Hiền huynh.
Phổ Hiền đáp:
- Lão phu tất nhiên
phải bồi tiếp.
Đại Hối thiền sư hỏi:
- Băng Huyết Ma Nữ!
Các vị bằng hữu đều lên tiếng cả rồi sao thí chủ còn hẹp lượng?
Băng Huyết Ma Nữ hỏi
lại:
- Lão thân hẹp lượng
ở chỗ nào?
Đại Hối thiền sư
đáp:
- Dù sao bọn bần
tăng đến đây cũng là khách. Nơi đây của thí chủ tối om chẳng khác địa ngục. Đạo
tiếp khách đâu có phải như vậy?
Băng Huyết Ma Nữ đằng
hắng hỏi:
- Phải chăng đại sư
sợ hãi rồi?
Đại Hối thiền sư
đáp:
- Lão tăng là người
ngoài đời còn sợ gì nữa?
Băng Huyết Ma Nữ hỏi:
- Nếu vậy cứ để thế
này chẳng hay hơn ư?
Đại Hối thiền sư
đáp:
- Chỉ có bọn tà ma
ngoại đạo mới không dám nhìn mặt người.
Mạc Hứa xẵng giọng
hỏi:
- Tạ Kim Ấn! Ngươi
dám mở miệng mắng người ư?
Đại Hối thiền sư hỏi
lại:
- Lão tăng có kêu
thí chủ là tà ma ngoại đạo đâu mà bảo là thóa mạ?
Thái Ất Tước cười
nói:
- Đại sư! Đại sư chấp
trách với họ làm gì?
Đại Hối thiền sư
đáp:
- Tứ gia có điều
chưa rõ. Nơi đây đầy vẻ âm u mà không đốt đèn lửa lên, lão tăng quả lo chúng ta
mắc bẫy họ.
Thái Ất Tước nói:
- Ý kiến của đại sư
rất đúng, nhưng lúc anh em lão phu tới đây đã phong tỏa hết mọi cơ quan lại rồi.
Mạc Hứa nghe nói la
lên:
- Thái Ất Tước! Lão
thật là lớn mật.
Thái Ất Tước thản
nhiên hỏi:
- Hại người là
không nên, nhưng chẳng thể không đề phòng lòng người bất trắc. Lão phu làm như
vậy có điều chi sái quấy?
Đột nhiên một người
lên tiếng:
- Phải thì phải rồi!
Nhưng lão phu e rằng các vị không ra khỏi nơi đây được nữa.
Mọi người nhìn về
phía phát ra thanh âm, bỗng thấy Thiên Cương song sát tiến lại.
Đại Hối thiền sư hỏi:
- Bên quí vị còn có
bao nhiêu người nữa, không mời hết ra?
Băng Huyết Ma Nữ
đáp:
- Lát nữa lão đại của
bọn ta sẽ tới. Trong khi chờ đợi y, chúng ta hãy đấu mấy keo trước cũng được.
Đại Hối thiền sư
nói:
- Phải đấy!
Băng Huyết Ma Nữ
quay lại phía sau hô:
- Thắp đèn lửa lên!
Chớp mắt đã thấy những
tia hỏa quang từ phía xa đi tới. Một hàng dài mười hai ngọn đèn lồng do mười
hai thiếu nữ áo xanh đưa lại. Bây giờ đã nhìn rõ cảnh tượng bốn mặt.
Nơi đây là một gian
phòng thấp lụp xụp. Trong phòng cả bốn mặt đều có những đôn đá nhỏ. Chính giữa
là một ụ đất nổi lên. Chung quanh ụ đất xếp mấy chục đống xương trắng. Ngoài ra
không còn vật gì nữa.
Triệu Tử Nguyên trong
lòng rất lấy làm kỳ, tự hỏi:
- “Phải chăng nơi
đây là Quỷ Lao? Sao lại không có lao phòng?”
Thích Trung Kỳ khẽ nói:
- Triệu huynh! Nơi đây lạ quá nhỉ?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Phải chăng Thích huynh nhận thấy không
có lao phòng?
Thích Trung Kỳ gật đầu đáp:
- Đúng thế!
Triệu Tử Nguyên lại hỏi:
- Tiểu đệ cũng cảm thấy rất cổ quái.
Không hiểu ụ đất kia dùng làm gì?
Đại Hối thiền sư nói ngay:
- Ụ đất đó là lao phòng.
Triệu Tử Nguyên ngơ ngác hỏi:
- Ụ đất mà là lao phòng ư?
Đại Hối thiền sư đáp:
- Đúng thế!
Thích Trung Kỳ cũng hỏi:
- Tại sao không trông thấy phòng nào?
Đại Hối thiền sư đáp:
- Lao phòng ở phía dưới ụ đất, trước có
cơ quan thao túng nhưng vừa rồi Thái Ất Tước nói là đã phá hoại hết các cơ
quan. Lão tăng cũng chưa hiểu bây giờ làm thế nào để tiến vào.
Thích Trung Kỳ hỏi:
- Té ra là thế. Có phải Yên cô nương bị
cầm tù trong đó không?
Đại Hối thiền sư đáp:
- Phải rồi.
Thích Trung Kỳ hỏi:
- Nếu muốn giải cứu cô ta thì động thủ ở
chỗ nào?
Đại Hối thiền sư đáp:
- Vụ này lão tăng cũng không rõ lắm. Hãy
chờ cuộc chiến đấu giữa hai phe chính tà kết liễu rồi sẽ nghĩ tới biện pháp cứu
người.
Mấy người đang nói chuyện, mười hai tên
thanh y nữ đều đã đứng lên đôn đá.
Băng Huyết Ma Nữ hỏi:
- Các vị đã nhìn thấy
ụ đất kia chưa?
Thái Ất Tước hỏi lại:
- Thấy rồi thì làm
sao?
Băng Huyết Ma Nữ đằng
hắng đáp:
- Các hạ hãy nghe
lão nương nói tiếp.
Mụ dừng lại một
chút rồi nói:
- Bốn mặt ụ đất còn
đặt mấy chục bộ xương khô. Chẳng giấu gì các vị đó là một trận thức của lão
thân bày ra. Tuy trận thức chẳng có chi kỳ lạ, nhưng người nào đã tiến vào mà
muốn trở ra cũng phải tổn thương cân não.
Thái Ất Tước hỏi:
- Lát nữa chúng ta
động thủ trên ụ đất phải không?
Băng Huyết Ma Nữ
đáp:
- Đúng thế Mụ lại
nói khẽ mấy câu với mấy tay cao thủ đứng bên. Bọn Thiên Cương song sát và Ma
Vân Thủ gật đầu lia lịa.
Đại Hối thiền sư hỏi:
- Tứ gia đã nhận ra
trận thức gì chưa?
Thái Ất Tước đáp:
- Trận này bề ngoài
rất giống “Bát Quái trận” mà thực ra không phải.
Đại Hối thiền sư hỏi:
- Vậy nó là trận thức
gì?
Thái Ất Tước đáp:
- Trận này nguyên từ
bên Tây Vực đưa tới. Tên nó cũng cổ quái. Người ta kêu bằng “Cửu Kết Liên Hoàn
trận”.
Đại Hối thiền sư động
dung nói:
- Cái tên nghe mới
mẻ thật.
Thái Ất Tước đáp:
- Đại sư cứ nhìn kĩ
mà coi. Mấy chục đống xương trắng thực ra chỉ có chín đống là liên lạc với
nhau. Chín đống này liên hệ với chín đống kia. Cứ số chín mà suy luận thì phải
chín lần chín là tám mươi mốt mới đúng, nhưng bốn đống trong chín đống kia đã
liên lạc với nhau. Ta chỉ cần nhận rõ bốn đống trong đó mà tiến vào là không đến
nỗi lạc đường.
Đại Hối thiền sư chắp
tay nói:
- Tứ gia thật cao kiến. Lão tăng rất lấy
làm khâm phục.
Thái Ất Tước quay sang ngó Triệu Tử
Nguyên và Thích Trung Kỳ hỏi:
- Hai ngươi đã nghe rõ chưa?
Hai người khom lưng đáp:
- Bọn tiểu tử nghe rõ rồi.
Đại Hối thiền sư nói:
- Theo ý lão tăng thì trong khi chờ đợi
cuộc chiến giữa hai phe, chúng ta nên suy tôn một vị vận trù quyết sách.
Thái Ất Tước đáp:
- Đông Hậu sắp tới. Lão phu tưởng để
Đông Hậu chủ trương mọi việc.
Lão vừa dứt lời bỗng nghe thanh âm như
tiếng muỗi vo ve lọt vào tai:
- Tứ gia nói vậy há chẳng làm lão thân tổn
thọ ư?
Thanh âm tuy bé nhỏ nhưng rõ từng chữ
như đập vào màng tai. Những người trong trường cả hai bên đều là cao thủ tuyệt
đỉnh biết ngay người phát âm là Đông Hậu. Lúc này Đông Hậu hãy còn cách xa mấy
chục trượng mà nội công thâm hậu như thế thật là hiếm có.
Quần hào còn đang kinh nghi, lại nghe
thanh âm rất rõ ràng vang lên:
- Đã tới là nhập cuộc.
Tỷ tỷ hà tất phải khách sáo?
Cũng là thanh âm phụ
nữ. Không phải Tây Hậu thì còn ai vào đấy?
Đông, Tây nhị hậu đều
đến cả. Thanh âm hai người từ phương vị khác nhau vang lên mà rất ôn nhu văn
nhã, nghe thân thiết như tỷ muội thật sự.
Lại nghe Đông Hậu
cười hỏi:
- Muội muội! Chúng
ta là người nhà, sao muội muội còn nâng ta lên hoài.
Tây Hậu đáp:
- Thư thư là nhân vật
được mọi người đều ngưỡng vọng.
Đông Hậu nói:
- Muội muội đừng
dát vàng vào mặt ta. Người được chúng vọng sở quì chính là muội muội.
Tây Hậu cười khanh
khách đáp:
- Tiểu muội là chủ
nhân chốn này mà thư thư biến thành tân khách. Chủ phải tùy khách.
Đông, Tây nhị hậu
làm như nói chuyện đùa. Hai vị vừa đi vừa nói chẳng bao lâu đã xuất hiện trong
Quỷ Lao.
Tây Hậu đến trước
có Thanh Phụng và bốn ả nữ tỳ đi theo. Phía Đông Hậu chỉ có Triệu Chi Lan và
Lam Ngọc Yến.
Dĩ nhiên hai vị đều
thi lễ tương kiến. Đông Hậu và Tây Hậu nét mặt vẫn niềm nở tươi cười tựa hồ chẳng
có chuyện gì.
Đại Hối thiền sư cất
tiếng hỏi:
- Bên ta vừa nói gì
chắc Đông Hậu nương nương đã nghe rõ cả?
Đông Hậu cười đáp:
- Thực tình bản
nhân không dám đảm đương vụ này.
Phổ Hiền Tước nói:
- Xin nương nương đừng
khách khí.
Đông Hậu đáp:
- Theo đúng lý Kim
Đỉnh Tước đứng ra mới phải.
Kim Đỉnh Tước nói:
- Nương nương chính
là nhân vật được mọi người ngưỡng mộ nên gánh lấy trách nhiệm.
Thích Trung Kỳ nhìn
Triệu Tử Nguyên khẽ nói:
- Thực ra Nhị gia
và Tam gia mới là người khách khí.
Chàng nhìn Thanh Phụng hỏi:
- Tôn phu nhân đã làm thị nữ cho Tây Hậu
rồi ư?
Thích Trung Kỳ đáp:
- Y cam tâm trụy lạc. Tại hạ nhận thấy
không đáng.
Triệu Tử Nguyên an ủi:
- Thích huynh cứ an lòng. Tiểu đệ tin rằng
y sẽ quay về bên Thích huynh.
Thích Trung Kỳ thở dài đáp:
- Tại hạ cũng mong vậy.
Đại Hối thiền sư nói:
- Nương nương bất tất phải suy nhượng nữa.
Chúng ta cứ nhất định như vậy là xong.
Đông Hậu nương nương còn muốn nói nữa
nhưng Kim Đỉnh, Phổ Hiền, Thái Ất Tước nhất tề suy tôn, đành phải miễn cưỡng nhận
lấy.
Bên này tôn Đông Hậu, bên kia cũng nhất
định tôn Tây Hậu đứng đầu, vì Tây Hậu là chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc. Khách phải
nhường chủ để mụ phát lệnh.
Tây Hậu cười nói:
- Tỷ tỷ! Không ngờ giữa chúng ta lại đi
tới chỗ đối nghịch.
Đông Hậu cũng cười đáp:
- Tục ngữ thường nói: “Con người không
được ngàn ngày tử tế, bông hoa không được trăm ngày tươi thắm, hàm răng trên
nghiền hàm răng dưới.” Huống chi là chị em ta?
Đông Hậu dừng lại một chút rồi tiếp:
- Ta mong rằng sau chuyện này, mối cảm
tình giữa chúng ta không bị sứt mẻ nữa.
Tây Hậu lạnh lùng đáp:
- Cái đó chỉ có một điều kiện.
Đông Hậu hỏi:
- Điều kiện gì?
Tây Hậu đáp:
- Tỷ tỷ nhường ngôi Đông Hậu đi.
Đông Hậu sửng sốt hỏi:
- Phải chăng muội muội muốn làm nhộn một
cách vô lý?
Tây Hậu lạnh lùng đáp:
- Tiểu muội còn một điều kiện nữa.
Đông Hậu hỏi:
- Điều kiện gì?
Tây Hậu đáp:
- Tôn tiểu muội lên làm bá chủ võ lâm.
Đông Hậu cười nói:
- Muội muội! Dù ta chịu tôn muội muội
làm chủ võ lâm, người khác chưa chắc đã nghe theo.
Tây Hậu đáp:
- Ngoài trừ tỷ tỷ, còn bất cứ ai tiểu muội
không cần.
Thái Ất Tước lên tiếng:
- Khẩu khí lớn quá nhỉ!
Tây Hậu lạnh lùng đáp:
- Bản nhân biết Linh Võ tứ tước các vị
nhất định không phục nên đã trù liệu trước rồi.
Thái Ất Tước hỏi:
- Trù liệu làm sao?
Tây Hậu đáp:
- Cuộc đại hội bữa nay bản nhân tận số
trừ khử.
Thái Ất Tước cười rộ hỏi:
- Giỏi lắm! Giỏi lắm! Nương nương đã đủ
tài như vậy sao chưa trổ ra?
Tây Hậu đảo mắt nhìn Ma Vân Thủ hỏi:
- Phiền Đại soái đánh trận đầu được
chăng?
Ma Vân Thủ gật đầu đáp:
- Được lắm!
Dứt lời hắn cầm búa lớn tiếng ra, hô
Thái Ất Tước khiêu chiến:
- Các hạ có dám đấu một trận không?
Thái Ất Tước đáp:
- Sao lại không dám?
Lão toan bước ra, bỗng nghe Đông Hậu hô:
- Tứ gia hãy khoan.
Thái Ất Tước hỏi:
- Nương nương còn điều chi dạy bảo?
Đông Hậu nương nương đáp:
- Chúng ta không được làm rối loạn trận
cước. Trận đầu hãy để Tử Nguyên xuất chiến.
Hồi
126: Quần ma tẩu tán, võ lâm thái bình
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Triệu Tử Nguyên khom lưng đáp:
- Vãn bối xin tuân lệnh.
Ma Vân Thủ lạnh lùng nói:
- Đây là ngươi tự tìm đường chết.
Triệu Tử Nguyên lạnh lùng đáp:
- Ma Vân Thủ! Chúng ta đã gặp nhau mấy lần,
lần nào tại hạ cũng muốn cùng Đại soái quyết một trận tử chiến mà chưa gặp cơ hội.
Bữa nay chính là dịp phóng tay quyết đấu.
Ma Vân Thủ cười khẩy nói:
- Lão phu đang muốn đưa ngươi vào đất chết.
Bữa nay mới được thỏa mãn tâm nguyện.
Ma Vân Thủ nói rồi vung búa chém tới.
Triệu Tử Nguyên lạng người đi chưa kịp rút kiếm, Ma Vân Thủ đã phát chiêu thứ
hai đánh tới. Bữa nay hắn ra tay không phải như ngày trước. Chiêu thức rất lợi
hại, lực lượng cực kỳ hùng hậu.
Tiến thoái công thủ theo thứ tự phân
minh, quả không hổ phong phạm một đại hành gia.
Triệu Tử Nguyên né tránh hai lần thủy
chung không tìm được cơ hội phản kích. Ma Vân Thủ đánh liền năm, sáu chiêu khiến
chàng lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Ma Vân Thủ quát:
- Chịu chết đi thôi!
Đột nhiên vung búa chém tới, hắn đã nhận
định thời cơ và nhằm đúng phương vị. Nếu Triệu Tử Nguyên bị hắn chém trúng tất
phải táng mạng.
Triệu Tử Nguyên gặp cơ nguy vẫn không rối
loạn, điểm hai chân xuống đất, người vọt lên cao. Giữa lúc lơ lửng trên không
chàng rút bảo kiếm ra bổ xuống.
Ma Vân Thủ chém vào quãng không, trên đầu
bị Triệu Tử Nguyên chụp xuống. Hắn cười khạch một tiếng chuyển mình nửa vòng,
xoay tay búa lại quát lớn:
- Tiểu tử! Ngươi tìm đường chết!
Bỗng nghe đánh choang một tiếng. Tia lửa
bắn tung tóe, Triệu Tử Nguyên bị hất lên cao thêm một chút nhưng giữa lúc ấy
chàng phóng đệ nhị kiếm thức ra.
Kiếm hoa tới tấp chụp lấy nửa người trên
Ma Vân Thủ.
Ma Vân Thủ lại chuyển mình vung búa đánh
trả ba chiêu, đẩy kiếm thức của Triệu Tử Nguyên đi. Lão lớn tiếng quát:
- Tiểu tử! Lão phu thử coi ngươi dừng lại
trên không được bao lâu?
Người lão lùi lại một chút, vận kình lực
vào cây búa chờ Triệu Tử Nguyên hạ xuống để đánh một đòn thật nặng.
Triệu Tử Nguyên đề tụ chân khí giữ người
lại. Lúc chân khí dần dần tiêu tan, người chàng phải hạ xuống. Triệu Tử Nguyên
xuống thấp dần, còn cách mặt đất chừng hai trượng, bỗng nghe Ma Vân Thủ gầm lên
một tiếng. Cây búa mang sức nặng ngàn cân chém tới.
Mọi người đều lo thay cho Triệu Tử
Nguyên.
Triệu Chi Lan càng
hốt hoảng la:
- Tử Nguyên hãy coi
chừng!
Triệu Tử Nguyên muốn
nhân chiêu này để tranh tiên. Kiếm thức của chàng đột nhiên biến thành hai vòng
ánh sáng chụp xuống. Chàng biến chiêu cực kỳ thần tốc mà lúc người thấp hạ gần
mặt đất, không ai ngờ chàng còn thay đổi chiêu thức được.
Ma Vân Thủ cũng vậy,
hắn phân tâm một chút, kiếm thức của Triệu Tử Nguyên liền thừa cơ bổ vào đánh
chát một tiếng. Vai bên phải bị trúng kiếm. Cây búa cầm không vững dời khỏi tay
rớt xuống đất, người cũng lăn ra.
Triệu Tử Nguyên lùi
lại cười nói:
- Cảm ơn Đại soái
đã nhân nhượng.
Chàng vung kiếm
chém chết hắn lúc này thật dễ dàng như trở bàn tay, nhưng vì lòng trung hậu
không muốn làm thế.
Ma Vân Thủ mặt xám
như tro tàn, bả vai máu chảy không ngớt. Quỷ Lao chủ nhân vội lại đỡ hắn dậy hỏi:
- Thương thế Đại
soái ra sao?
Ma Vân Thủ lắc đầu
đáp:
- Không hề gì.
Hắn thò tay vào bọc
móc gói thuốc giấu ra rịt. Đoạn hắn lượm cây búa lên thở dài nói:
- Lão phu hoành
hành một đời, không ngờ lúc tối hậu bị bại về tay một kẻ hậu bối. Kiếp này còn
mặt mũi nào đứng trên chốn giang hồ nữa. Thế là hết rồi!
Hắn rảo bước đi
ngay.
Ma Vân Thủ đi rồi
nhưng để lại cái trơ trẽn cho Tây Hậu. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Băng Huyết
Ma Nữ tức giận nói:
- Để tiện thiếp
đánh trận thứ hai.
Tây Hậu dặn:
- Nhị muội phải cẩn
thận.
Băng Huyết Ma Nữ
đáp:
- Tiểu muội biết rồi.
Dứt lời mụ rảo bước
đi ra.
Đông Hậu đưa mắt
nhìn Đại Hối thiền sư hỏi:
- Phiền đại sư đi
trận nhì được không?
Đại Hối thiền sư
đáp:
- Lão tăng xin tuân
mệnh.
Dứt lời lão tiến
vào trong trường.
Băng Huyết Ma Nữ
nói:
- Tạ Kim Ấn! Ngươi
giết người nhiều rồi. Bữa nay là ngày quả báo.
Đại Hối thiền sư cười
đáp:
- Đức Phật đã nói:
“Ta không vào địa ngục thì để ai vào?”. Lão tăng đến đây cũng là thuận theo kiếp
số. Vậy nữ đàn việt cứ việc phóng thủ mà đánh.
Băng Huyết Ma Nữ cười
lạt hỏi:
- Ngươi cũng biết
có ngày nay ư?
Đại Hối thiền sư
đáp:
- Lão tăng tuy biết
có ngày nay nhưng chưa nhất định có phải là ngày mình thành Phật không?
Băng Huyết Ma Nữ cười
đáp:
- Hay lắm! Hay lắm!
Nếu vậy rồi ngươi sẽ biết.
Mụ vừa nói vừa giơ
năm ngón tay ra chụp rứ trên không.
Đại Hối thiền sư vẻ
mặt thản nhiên đưa tay lên tự bảo vệ.
Băng Huyết Ma Nữ hỏi:
- Ngươi là Chức
Nghiệp Kiếm Thủ, sao lại không dùng bảo kiếm?
Đại Hối thiền sư
đáp:
- Kẻ xuất gia đâu
có thể vọng động gươm đao.
Băng Huyết Ma Nữ hỏi:
- Phải chăng ngươi
tỏ vẻ khinh nhờn lão nương?
Đại Hối thiền sư đáp:
- Lão tăng không
dám.
Băng Huyết Ma Nữ lạnh
lùng nói:
- Ngươi không dùng
kiếm, có chết cũng đừng oán lão nương nghe.
Mụ hú lên một tiếng,
vươn tay ra, những móng tay sắc như lưỡi câu nhằm vào mặt đối phương.
Đại Hối thiền sư vẫn
đón đỡ chứ không phản kích.
Băng Huyết Ma Nữ la
lên:
- Té ra ngươi không
dùng bảo kiếm là để chịu đòn.
Đại Hối thiền sư
bình tĩnh đáp:
- Đúng thế.
Băng Huyết Ma Nữ sắc
mặt đã không chút huyết sắc, lúc này mụ tức quá càng lợt lạt kinh người. Mụ
xoay mình nửa vòng, kình phong ở đầu ngón tay rít lên veo véo.
Đông Hậu hô:
- Đại sư hãy coi chừng.
Chỉ phong của mụ có chất độc.
Đại Hối thiền sư
đáp:
- Lão tăng hiểu rồi.
Lão thu tay về lạng
người đi lùi ra một bên.
Băng Huyết Ma Nữ
thét lên lanh lảnh:
- Trốn đi đâu cho
thoát?
Mụ sấn lại đạp lên
đống xương trắng trên gò đất rượt tới.
Đại Hối thiền sư chạy
quanh ba vòng. Băng Huyết Ma Nữ vừa đuổi vừa phóng chỉ phong.
Trước tình hình này
nếu Đại Hối thiền sư còn chạy nữa tất bị thất bại, nên chuyển đến vòng thứ tư,
đột nhiên lão dừng lại giơ cả song chưởng lên. Một luồng kình lực khủng khiếp
xô ra đón tiếp chỉ phong của Băng Huyết Ma Nữ.
Băng Huyết Ma Nữ
nói:
- Ngươi đấu nội
kình với lão nương càng hay.
Luồng chỉ phong
càng rít lên thật mạnh.
Đại Hối thiền sư chỉ
vận kình lực để thủ chứ không công.
Băng Huyết Ma Nữ thủy
chung chưa chiếm được thượng phong.
Đại Hối thiền sư đột
nhiên quát to một tiếng. Chưởng phong ào ạt xô ra như sóng cồn, thanh thế rất
khủng khiếp. Lão đã vận đến mười thành công lực, chẳng những hất ngược chỉ
phong của đối phương mà còn đẩy người mụ loạng choạng năm, sáu bước rồi té huỵch
xuống ụ đất, không bò dậy được.
Tây Hậu biến sắc la
hoảng:
- Nhị muội tử...
Tây Hậu chưa dứt lời,
Băng Huyết Ma Nữ đã hộc máu tươi ra như tên bắn.
Đơn Kim Ấn chạy lại
run lên nói:
- Nhị chủ nhân! Phải
cho mụ uống thuốc ngay mới được.
Hắn lấy trong mình
hai viên thuốc cho Băng Huyết Ma Nữ nuốt xuống.
Sau một lúc Băng
Huyết Ma Nữ từ từ ngồi dậy. Tây Hậu bảo Đơn Kim Ấn đưa mụ vào nghỉ.
Tây Hậu nhìn tả ngó
hữu thấy ngoài mình ra chỉ còn Thiên Cương song sát là chiến đấu được. Bên địch
Đông Hậu và Linh Võ tam tước chưa xuất chiến.
Coi khí thế đối
phương còn hơn mình một bậc.
Hắc Sát lên tiếng:
- Lão Bạch! Bên
mình thua hai trận rồi ư?
Bạch Sát đáp:
- Đúng thế!
Hắc Sát hỏi:
- Lão tính sao?
Bạch Sát hỏi lại:
- Lão Hắc! Lão chuẩn
bị đánh ư?
Hắc Sát đáp:
- Chúng ta đã thua
hai trận, phải đồng thời xuất chiến để gỡ lại.
Bạch Sát gật đầu
đáp:
- Biện pháp này được
đây.
Hắn đứng dậy nói tiếp:
- Bên mình hai người
xuất chiến, bên họ cũng hai tên mới phải.
Hắc Sát đáp:
- Dĩ nhiên là thế.
Cả hai tên song
song tiến ra.
Phổ Hiền Tước cười
nói:
- Lão Tứ! Mọi sự đều
do lão gây ra.
Thái Ất Tước đáp:
- Lão Tam! Lão đừng
trách bí ta nữa. Ý lão thế nào tiểu đệ đã hiểu rồi.
Phổ Hiền Tước cười
nói:
- Lão Tứ hiểu rồi
thì còn chờ gì nữa? Ra đi chứ?
Thái Ất Tước cười
nói:
- Lão Tam! Phen này
tiểu đệ lôi cả lão tam xuống nước.
Hai người vừa cười
vừa tiến ra.
Hắc Sát lạnh lùng hỏi:
- Chúng ta tỷ thí
cách nào?
Phổ Hiền Tước đáp:
- Tùy ý các hạ.
Hắc Sát nói:
- Hạng người như
chúng ta mà tỷ đao kiếm không hợp lý, đấu nội lực nên chăng?
Phổ Hiền Tước đáp:
- Cũng được.
Thế rồi Hắc Sát đấu
với Phổ Hiền Tước. Bạch Sát đấu với Thái Ất Tước.
Bốn người tám tay đồng
thời đưa ra.
Chi trong khoảnh khắc
trong nhà kình khí giàn giụa, kình phong rít lên ầm ầm. Hai bên đều là những
cao thủ hiếm có, đều dùng chân lực để tỷ thí. Thật là một cuộc chiến đấu hãn hữu.
Ban đầu vẻ mặt bốn
người còn lãnh đạm, sau đều đỏ mặt lên. Bàn chân lún sâu xuống đất hơn một tấc.
Mọi người bàng
quang đều hồi hộp vì đây là trận đấu quyết định vận mệnh cho hai bên.
Đột nhiên Phổ Hiền
Tước quát to một tiếng. Chưởng kình ầm ầm như sấm nổ. Lão và Hắc Sát cùng lảo đảo
người đi. Hắc Sát không sao đứng vững được phải lùi lại một bước. Phổ Hiền Tước
cười nói:
- Cảm ơn ông bạn đã
nhân nhượng.
Hắc Sát thừ người
ra nói:
- Bữa nay bị thất bại.
Các hạ còn sống ngày nào là ta không trở lại giang hồ ngày ấy.
Bạch Sát cũng mã bộ
loạng choạng hiển nhiên không chống nổi.
Thái Ất Tước hú lên
một tiếng đẩy Bạch Sát lùi ra ba bước.
Hắc Bạch song sát
đưa mắt nhìn nhau, không nói gì nữa, cất bước bỏ đi.
Tây Hậu mặt xám như
tro tàn, thở dài lắc đầu rồi dẫn bọn Mạc Hứa xoay mình bỏ đi.
Đông Hậu la gọi:
- Muội muội hãy
khoan!
Tây Hậu cúi đầu
đáp:
- Tiểu muội cũng
như Hắc Sát, nghĩa là tỷ tỷ còn sống ở đời, tiểu muội quyết không trở lại giang
hồ nữa.
Mụ dứt lời xoay
mình đi ngay.
Đông Hậu cười nói:
- Công việc của bọn
ta thế là xong rồi. Ta cũng đi thôi.
Đại Hối thiền sư
nói:
- Lão tăng xin đưa
chân nương nương một đoạn đường.
Đoạn lão chắp tay từ
giã mọi người đi theo Đông Hậu.
Thái Ất Tước quay lại
bảo Triệu Tử Nguyên.
- Hãy đi cứu người!
Thái Chiêu bảo là sản nghiệp của lệnh tổ. Ngươi liệu mà giữ lấy.
Triệu Tử Nguyên cúi
đầu vâng lời.
Tam Tước nhìn nhau
mỉm cười cất bước lên đường.
Triệu Tử Nguyên
cùng mẫu thân và Thích Trung Kỳ khom lưng thi lễ giã biệt.
Thích Trung Kỳ mất
Thanh Phụng rồi, trong lòng nguội lạnh, lắc đầu cất bước.
Triệu Chi Lan dẫn
Triệu Tử Nguyên xuống cứu Yên Lăng Thanh rồi cùng nhau rời khỏi Thủy Bạc Lục Ốc,
trở về Thái Chiêu bảo.
Hết
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai – Du Ca – Mint
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)