Đoạn Kiếm Thù - Hồi 004

Hồi
4: Trong ngôi nhà cổ hí lộng quỷ thần

Sau cơn gió thoảng, bốn bề trở lại yên
tĩnh.

Triệu Tử Nguyên trong lòng hồi hộp nghĩ
thầm:

- “Tòa nhà cổ này bốn mặt đều không cửa
sổ. Vậy thì luồng gió nhẹ vừa rồi chắc là luồng kình lực ngấm ngầm của nội gia
nào đây. Xem chừng trong nhà này còn có người khác ẩn nấp...”

Chàng từ từ hít một hơi chân khí rồi trầm
giọng hỏi:

- Trong nhà có ai không?

Chàng vận chân lực đến tột độ để phát
thanh. Tiếng vọng lớp lớp truyền lại mà vẫn không thấy tiếng người đối đáp.

Lúc này ngoài khe cửa ánh trăng không lọt
vào nữa.

Sau một lúc, trong nhà đột nhiên lóe lên
một tia sáng vàng huyền ảo.

Nguyên ngọn đèn đặt trên án không hiểu
đã cháy lên từ lúc nào? Bốn vách tòa nhà cổ đang yên lặng bỗng có tiếng kẽo kẹt
vang lên. Cánh cửa lớn chuyển động hé ra rồi đóng sập lại ngay. Triệu Tử Nguyên
hoảng hồn, bất giác toàn thân ướt đẫm mồ hôi, miệng lẩm bẩm:

- Tà môn thật rồi! Chẳng lẽ trong thị trấn
có ma quỷ quấy nhiễu mà người ta đồn đại là chuyện thật?

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì biến diễn
quái đản khác lại xảy ra: Ngọn đèn dầu trên án đang cháy bỗng nhiên tự động tắt
phụt. Triệu Tử Nguyên trong lòng nao núng, thận trọng lùi từng bước đến góc tường.
Chàng nghĩ tới ngọn đèn dầu không hơi không gió mà tự động lúc sáng lúc tắt
càng ớn lạnh xương sống.

Chàng men theo góc tường mé tả tiến về
phía trước.

Bất thình lình một bóng đen thấp thoáng
rồi biến mất.

Triệu Tử Nguyên không nói gì nữa nhảy xổ
về phía trước. Trong phòng tối đen. Triệu Tử Nguyên nhảy vào quãng không. Chàng
run lên cất tiếng hỏi:

- Ông bạn nào nấp ở trong này để hý lộng
quỷ thần?

Chàng vừa dứt lời, lập tức cảm thấy một
luồng gió cực mạnh từ phía sau xô tới. Chàng chưa kịp xoay mình thì luồng kình
phong đã đè ép thân thể tưởng chừng muốn bể. Chàng không nghĩ gì nữa xoay hai
tay phóng luôn ra ba chưởng.

Ba tiếng ầm ầm chấn động làm cho khí huyết
Triệu Tử Nguyên phải nôn nao. Chàng kinh hãi buột miệng la hỏi:

- Ông bạn ẩn mình vì lẽ gì lại đánh lén
tại hạ?

Tiếng quát hỏi chưa dứt bỗng thấy mé tả
có một bóng đen thấp thoáng.

Triệu Tử Nguyên quay phắt lại thì sau
lưng chẳng thấy người nào. Triệu Tử Nguyên ngưng thần đề phòng, tiếp tục tiến về
phía trước.

Đột nhiên chàng giẫm phải một vật mềm
nhũn như bông tựa hồ không phải mặt đất. Biến diễn này khiến chàng hoảng vía
không bút nào tả xiết. Chàng chưa kịp sờ xem là vật gì thì đột nhiên lợm giọng
buồn nôn, mùi tanh đã xông lên mũi.

Chàng loạng choạng lùi lại hai bước. Nhỡn
quang vừa nhìn ra đã bật lên tiếng la hoảng:

- Hắc Nham tam quái!

Bỗng thấy góc tường mé hữu hai xác chết
nằm ghé vào tường. Hiển nhiên là lão nhị Bốc Thương và lão tam Trạm Nông trong
Hắc Nham tam quái. Bốc Thương cùng Trạm Nông cả hai người mặt đầy máu tươi, coi
rất khủng khiếp.

Quần áo mặc trong mình bị rách te tua. Vết
máu chảy ra đầy mặt đất. Cảnh tượng cực kỳ thê thảm rùng rợn!

Triệu Tử Nguyên khắp người ớn da gà,
chàng khiếp vía bụng bảo dạ:

- “Hắc Nham tam quái bản lãnh cao thâm
là thế mà mới trong khoảng khắc đã bị kẻ nào đánh chết hai mạng. Vậy công lực của
hung thủ cao thâm đến trình độ khiến người nghe phải khủng khiếp...”

Chàng cúi xuống để nhìn cho rõ thì thấy
trên mình mỗi người đều có một vết bàn tay in vào. Hiển nhiên chúng đã bị âm độc
chưởng đánh chết.

Triệu Tử Nguyên lại nghĩ tiếp:

- “Không trách trước khi vào trong Quỷ
trấn này, hàng ngàn người chạy vong mạng bỏ đi vì chuyện gặp tà thần. Té ra bọn
ma quỷ tụ tập ở trong này...”

Triệu Tử Nguyên sợ quá trán toát mồ hôi
nhỏ giọt. Trong lòng nổi lên mối cảm giác rùng rợn đến cùng cực. Thần kinh bị
căng thẳng, chàng vừa kinh hãi vừa bàng hoàng.

Triệu Tử Nguyên vận mục lực dòm ngó xung
quanh thì chỉ thấy trong nhà một màu tối đen khiến cho bầu không khí càng thêm
vẻ thần bí hãi hùng. Chàng móc đá lửa trong bọc ra quẹt lửa lên.

Ánh sáng vàng khè ảm đạm soi trong tòa
nhà. Mục quang chàng bỗng chạm phải một vật khiến cho trống ngực đánh hơn trống
làng. Số là bên xác chết đã bày ra một cỗ quan tài bằng gỗ đen sì.

Triệu Tử Nguyên bất giác người run bần bật.
Chàng đưa mồi lửa tiến về phía trước một chút. Ánh lửa nhỏ như hạt đậu lấp lóe
khiến cho cỗ quan tài thành một vật khủng khiếp. Hơn nữa nào bụi bậm, nào màng
nhện chằng chịt khắp nơi làm cho chàng thêm phần sợ hãi.

Một cơn gió nhẹ thôi qua. Mồi lửa tắt phụt.

Triệu Tử Nguyên xoay mình nhảy lùi lại.
Chàng lắng tai nghe một lúc thì chỉ thấy tiếng nổ lách tách do lửa cháy vòng lại,
ngoài ra không còn một thanh âm nào khác. Chàng khẽ hít một hơi chân khí rồi lại
quẹt lửa lên, cúi đầu nhìn cỗ quan tài thì thấy trên tấm thiên có khắc mấy dòng
chữ ngoằn ngoèo:

“Đêm rằm tháng chín, vào khoảng canh tư,
trăng tà gác núi. Đột nhiên nghe tiếng...”

Còn những chữ dưới lờ mờ chàng không
nhìn rõ. Triệu Tử Nguyên coi hồi lâu chẳng tìm được manh mối gì. Bất giác lòng
chàng nảy ra ý niệm mở nắp quan tài để coi cứu cánh. Chàng cúi lom khom, vận nội
lực vào cánh tay phải, nắm lấy cạnh tấm thiên quan tài. Bỗng nghe đánh cách một
tiếng khiến chàng sợ hết hồn.

Chàng đã mở nắp quan tài...

Triệu Tử Nguyên lại vận công lực ra khắp
mình. Lúc nắp quan tài vừa bật lên thì người chàng đã lui lại hai bước. Sau một
lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, Triệu Tử Nguyên chuyển luồng nhãn quang nhìn lại
trong quan tài thấy một người nằm thẳng cẳng. Lúc này chàng đã nát đảm. Trái
tim tưởng chừng muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Chàng trố mắt nhìn người nằm
trong quan tài thì chỉ thấy lờ mờ sắc mặt người đó xám xanh như xác chết, lại
giương cặp mắt tròn xoe. Tứ chi cứng đơ không chỗ nào cong lại, mình mặc thọ phục
(áo mặc cho người chết).

Hiển nhiên là người chết thật.

Ánh lửa chập chờn rồi tắt phụt.

Triệu Tử Nguyên chợt nảy lòng cảnh giác.
Đột nhiên một luồng ám kình không một tiếng động đánh vào ngực chàng. Chân tay
luống cuống, Triệu Tử Nguyên lùi lại hơn trượng.

“Kịch” một tiếng! Nắp quan tài tự động đậy
lại. Tiếp theo những tiếng rú the thé vang lên.

Triệu Tử Nguyên lạnh người nghĩ ngay tới
câu: “Ma quỷ xuất hiện!” Trong tòa nhà cổ những chuyện quái đản phát ra không
ngớt. Triệu Tử Nguyên nghĩ mãi mà chẳng có cách nào giải thích cho hợp lý.

Những tiếng hú the thé chỗ này nổi lên,
chỗ kia hưởng ứng.

Triệu Tử Nguyên đột nhiên xoay tay phóng
chưởng đánh về phía phát ra thanh âm. Chưởng kình phóng mạnh như sấm vang nhưng
chỉ ra xa chừng một trượng là tan mất biến.

Lúc này ánh lửa đã soi qua bức tường
dày. Đột nhiên bên ngoài có tiếng chân trầm trọng vọng lại.

Triệu Tử Nguyên ngẩn người ra rồi nhảy
vèo tới góc nhà mé tả. Trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, chàng tự hỏi:

- “Không hiểu lại có ai đến? Giữa lúc
đêm khuya mà họ lần mò tới tòa nhà hoang phế này thì chắc là có chuyện gì
đây...”

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, đột
nhiên dừng lại ở ngoài cửa. Tiếp theo cánh cửa lay động. Một bóng người như ma
quỷ hiện hình thấp thoáng chuồn vào.

Lúc này bóng trăng lại lộ ra trên nền trời
mây lảng vảng. Triệu Tử Nguyên nhìn rõ người mới đến, bất giác chấn động tâm thần.

Nguyên người vừa tiến vào đó chẳng phải
ai xa lạ mà chính là lão già coi nghĩa địa. Lão tiến vào nhà rồi đưa mắt nhìn
quanh một lượt, đoạn cất tiếng hỏi:

- Ông bạn không biết tên kia đứng ở chỗ
nào ư?

Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần.
Thanh âm này vang lên hồi lâu rồi yên lặng trở lại, không thấy tiếng trả lời.

Lão coi nghĩa địa ngần ngừ một chút, đoạn
cất bước tiến vào. Lão đi quanh chiếc án vuông, dừng chân lại một lúc. Dường như
lão đã phát giác ra thi thể hai người trong Hắc Nham tam quái. Lão ngắm nghía
xác chết rồi trầm giọng nói:

- Thủ đoạn sát nhân của ông bạn thật là
ghê gớm!

Lảo đảo mắt nhìn quanh. Thị tuyến của
lão liếc qua hai xác chết và dừng lại trên cỗ quan tài. Mấy hàng chữ nhỏ ngoằn
ngoèo trên tấm thiên chạm vào mắt lão. Bất giác lại khẽ đọc:

- Đêm rằm tháng chín, vào khoảng canh
tư, trăng tà gác núi. Đột nhiên nghe tiếng...

Lão vừa đọc tới đây, bỗng nghe hai tiếng
lách cách vang lên. Nắp quan tài lại mở ra. Một bóng đen trong quan tài nhảy
lên phóng chưởng nhằm đánh về phía lão già. Chẳng ai ngờ tai họa phát ra từ vật
vô tri. Lão già ngơ ngẩn giương mắt lên nhìn thì đột nhiên người lão co rúm,
lùi lại. Phát chưởng từ trong quan tài đánh ra khiến cho người ta khiếp sợ bở
vía.

Bỗng những tiếng thét như xé bầu không
khí vang lên!

Triệu Tử Nguyên ẩn ở góc tường không dám
tin rằng trên đời lại có người nội lực mãnh liệt đến thế! Chàng cũng không thể
tin vì mình vừa mở nắp quan tài thì bên trong chỉ có một xác chết. Có lý đâu
bây giờ xác chết đó biến thành người sống mở được nắp quan tài đứng lên phóng
chưởng? Chẳng lẽ xác chết đó là một nhân vật đã luyện thành “Qui Tức công” vào
nằm trong quan tài để trá tử?

Triệu Tử Nguyên không kịp suy nghĩ gì nữa.
Chàng chú ý nhìn bóng lão già lùi dần về phía sau, chỉ còn thấy lờ mờ. Lão ứng
biến mau lẹ mà thân pháp cực kỳ thần tốc, khiến chàng phải trợn mắt há miệng.

Lão già coi nghĩa địa lùi đến góc tường,
hết đất rồi. Bỗng lão gầm lên một tiếng. Hai tay để trước ngực đột nhiên đẩy ra
hai luồng chưởng lực đụng vào không khí. Lão mượn đà lạng người đi. Trong khoảng
thời gian chớp nhoáng này lão thủ mộ đã xoay phương hướng ba lần và thay đổi
thân pháp ba lượt. Chưởng phong tiếp tục vù vù lướt tới dưới bụng lão.

Quyền phong trong nhà tiêu tán hết, hán
tử mặc thọ phục khoa chân tiến ra một bước, cất giọng âm trầm:

- Nằm xuống!

Hắn đột nhiên vung chưởng đánh tới. Chiếc
án vuông trong nhà bị đụng đánh sầm một tiếng, gãy tan tành.

Một bóng đen ở dưới gầm án chợt vùng dậy
phóng chưởng đánh tới phía sau lão già. Biến diễn cực kỳ đột ngột này khiến cho
Triệu Tử Nguyên phải ngơ ngác. Mục quang chàng đang chăm chú nhìn vào hán tử mặc
thọ phục nên không liệu trước là còn có người thứ ba đánh lén.

Triệu Tử Nguyên tưởng chừng bầu nhiệt
huyết sủi sùng sục. Chàng không nghĩ gì nữa, gầm lên một tiếng thật to rồi nhảy
vọt lên. Triệu Tử Nguyên lướt tới phía sau người áo đen (tức bóng đen ở gầm án
vừa xổ ra). Hán tử phóng chưởng vừa mau vừa mạnh. Triệu Tử Nguyên chưa kịp ra
tay thì gã đã đưa tay gần vào lưng lão thủ mộ. Triệu Tử Nguyên cho là dù đại la
thiên tiên giáng thế cũng khó lòng thoát chết.

Trong thời gian chớp nhoáng này, bỗng
nghe mấy tiếng lắc rắc. Một cây cột lớn trong nhà tự nhiên đưa lên rồi đổ vào
chỗ người áo đen đứng.

Nguyên thế lửa cháy lan ra rất mau. Chỉ
trong khoảnh khắc đã cháy hết đến quá nửa trên nóc tòa nhà. Cây cột lớn không
điểm tựa nên đổ xuống. May sao cây cột đổ trúng vào người áo đen khiến gã sợ
quá phải phân tâm. Trong lúc cấp bách gã không rảnh để nghĩ đến kẻ địch vội thu
chưởng về. Cây cột lớn đổ lướt qua bên mình.

Lão thủ mộ vừa thoát chết mà vẫn thản
nhiên tựa hồ chẳng thấy gì, lão ngửa mặt lên cười ha hả nói:

- Bọn ngươi còn những âm mưu quỷ kế gì
thì trổ hết ra đi!

Hán tử áo đen đánh lén không được, ngẩn
mặt ra hồi lâu rồi đáp:

- Người tính không bằng trời định, biết
nói sao bây giờ?

Gã nói tới đây rồi cũng ngửa mặt lên cười
rộ. Trong tiếng cười của gã có giọng run run. Gã quay lại hỏi Triệu Tử Nguyên:

- Thằng lõi kia! Sao ngươi chưa cút cho
xa mà còn đứng đó? Nơi đây há phải là chỗ ngươi nhúng tay vào được?

Triệu Tử Nguyên khẩn trương đến cực điểm,
nhưng làm bộ chẳng sợ gì, đáp:

- Tại hạ không muốn bỏ lỡ cơ hội nhiệt
náo này nên ở lại coi chơi.

Lão thủ mộ ngắt lời:

- Vụ này đã không liên quan gì đến chú
thì chú nên bỏ đi là hơn...

Chàng nghe nói vẫn đứng yên không nhúc
nhích.

Người áo đen dằn từng tiếng:

- Họ Tạ kia! Lão còn chưa chết ư?

Triệu Tử Nguyên nghe nói toàn thân run bần
bật. Cặp nhãn thần của chàng nhìn chầm chập vào lão thủ mộ thì thấy lão vẫn
nghênh ngang như thường, chàng tự hỏi:

- “Họ Tạ là ai vậy?”

Hán tử mặc thọ phục cất giọng trầm trầm
nói:

- Hắn giả trang đó. Chúng ta có mắt mà
chẳng khác kẻ đui mù...

Lão thủ mộ lạnh lùng ngắt lời:

- Dường như các vị nhận lầm người rồi.

Hán tử mặc thọ phục hỏi:

- Ha ha! Các hạ tưởng len lỏi vào nằm
vùng trong bản trấn giữ chức thủ mộ mà che mắt được người thiên hạ chăng? Mấy
năm nay trong Quỷ trấn này, những người bị thảm tử không biết đến bao nhiêu mà
kể, chẳng lẽ không có nguyên nhân?

Lão thủ mộ hỏi lại:

- Theo ý kiến của các hạ thì sao?

Hán tử mặc áo thọ ngập ngừng đáp:

- Lão còn muốn chúng ta giải thích nữa
ư? Lão Tạ kia! Lai lịch lão đã bị bại lộ. Bao nhiêu người đến đây tầm cừu dĩ
nhiên đã bị lão giết.

Lão thủ mộ hững hờ đáp:

- Lời nói không căn cứ của các hạ hơi rườm
đó.

Hán tử mặc thọ phục trỏ vào thi thể Bốc
Thương cùng Trạm Nông nằm lăn dưới đất nói:

- Cứ coi hai người chết này là đủ biết...

Lão thủ mộ sửng sốt ngắt lời:

- Ô hay! Ông bạn bảo sao? Hai người chết
nằm đây không phải là...

Người áo đen cười lạt ngắt lời:

- Ta biết lão muốn nói hai người này
không phải là kiệt tác của lão. Có đúng thế không?

Lão thủ mộ ra chiều ngơ ngẩn, cười xòa hỏi:

- Dưới gầm trời này lại có chuyện hoang
đường đến thế ư? Ông bạn cho đây là kiệt tác của lão phu, trái lại lão phu lại
nhận định là thủ đoạn của các vị.

Lão vừa nói câu này thì người áo đen và
hán tử mặc thọ phục đều chưng hửng. Cả hai người đầy lòng ngờ vực đăm đăm nhìn
đối phương. Lão thủ mộ cũng đứng ngơ ngác nhìn chúng.

Lão thủ mộ không phủ nhận là hành động của
lão, cũng không giải thích nửa lời mà chỉ nói một câu khiến cho người áo đen
cùng hán tử mặc thọ phục xoay ngược cảm nghĩ của mình, chúng đều biết rằng hai
bên đều hiểu lầm lẫn nhau. Hồi lâu hán tử mặc thọ phục lại lên tiếng:

- Hắc Nham tam quái chỉ kêu lên một tiếng
rồi hai người chết mà lại không chết về tay họ Tạ? Nếu việc này đồn đại ra
ngoài giang hồ thì e rằng sẽ xảy chuyện náo động rất lớn.

Lão thủ mộ trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Hai ông bạn mai phục ở đây đã lâu thì
hai người này bị giết trong trường hợp nào tất đã nhìn thấy rõ mới phải chứ?

Người áo đen ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Trước đây một lúc ta ẩn mình dưới thần
án, bọn Ương Thần rầm rộ kéo vào trong nhà. Lão Tam trong bọn Hắc Nham tam quái
thấy phát hỏa liền hô hoán lên, chạy đi tìm người cứu hỏa...

Lão thủ mộ ngắt lời:

- Vụ phóng hỏa này cũng không phải các vị
đã ra tay ư?

Người áo đen đáp:

- Dĩ nhiên không phải.

Gã đằng hắng một tiếng rồi tiếp:

- Giữa lúc ấy cánh cửa lớn đột nhiên lay
động. Một bóng người như ma quỷ hiện hình thấp thoáng tiến vào nhà. Thân hình hắn
mau lẹ phi thường khiến người ta không ai tin được, vì trên đời làm gì có người
khinh công ghê gớm đến thế?

Gã nói tới đây dừng lại một chút. Lão thủ
mộ giục:

- Ông bạn kể hết đi!

Người áo đen kể tiếp:

- Người kia vào nhà rồi đi quanh mấy
vòng. Ban đầu hắn còn bước theo phương pháp “Lục Hợp Thần Bộ”. Hắn đi đến vòng
thứ năm thì biến thành cái bóng lờ mờ. Cặp mắt tại hạ bỗng hoa lên một cái rồi
nghe tiếng rú thê thảm. Lão nhị và lão tam trong Hắc Nham tam quái kẻ trước người
sau ngã lăn ra. Tiếp theo một làn ánh sáng lóe lên rồi tắt phụt. Người kia đã
chạy đi mất hút. Bọn Ương Thần lớn tiếng quát tháo, tới tấp vọt ra cửa rượt
theo...

Lão thủ mộ sắc mặt nghiêm nghị khẽ lẩm bẩm:

- Có phải hắn không? Có phải hắn không?

Hán tử mặc thọ phục nói:

- Ngoài lão Tạ thực tình chúng ta không
thể nghĩ ra còn ai có bản lãnh ghê gớm như vậy.

Lão thủ mộ lắc đầu không trả lời.

Lúc này thần hỏa đã thiêu rụi hậu viện
tòa nhà cổ thành đống tro tàn. Nửa nhà trước cũng đổ sập xuống rồi. Những kèo cột
cháy thành than, tro bụi trút xuống đầu mọi người. Ai nấy vội vàng lùi ra né
tránh. Lão thủ mộ nói:

- Chúng ta cần tránh lửa đã.

Hán tử mặc thọ phục hỏi:

- Lão Tạ kia! Món nợ người chết này chưa
thanh toán mà lão toan bỏ đi cho xong việc ư?

Lão thủ mộ lạnh lùng hỏi lại:

- Lão phu có nợ ai đâu mà phải thanh
toán?

Hán tử mặc thọ phục nói dằn từng tiếng:

- Hắc... Dạ... Trích... Tinh...!

Lão thủ mộ cặp mắt ngơ ngẩn hỏi:

- Ông bạn bảo sao?

Người áo đen xen vào:

- Lão lú lẫn thật hay lão giả vờ? Hai
mươi lăm năm trước người ta đã từng mướn lão đến Mạc Bắc cầm kiếm hạ sát Hắc Dạ
Trích Tinh, lão cũng quên hết rồi ư? Hà hà! Lão Tạ kia! Phải chăng lão không ngờ
trên đời lại có người vẫn còn nhớ kĩ vụ này?

Lão thủ mộ hỏi lại:

- Vậy danh hiệu của ông bạn là thế phải
không?

Người áo đen đáp:

- Ta là Hắc Linh Quan Trâu Lệnh Sâm, chắc
lão đã biết rồi. Còn đây là sư đệ ta tên gọi Cáp Kim Phúc.

Gã vừa nói vừa trỏ vào hán tử mặc thọ phục.
Lão thủ mộ hỏi:

- Thế ra lão phu mắt kém. Bữa nay hai vị
đến đây là để báo thù cho Hắc Dạ Trích Tinh?

Hán tử mặc thọ phục tức Cáp Kim Phúc
đáp:

- Đúng thế! Hắc Dạ Trích Tinh là bạn của
chúng ta, nếu không vì việc trả thù cho y thì bọn ta ở ngoài Mạc Bắc đường xa
ngàn dặm tới đây làm chi?

Lão thủ mộ nói:

- Thế chẳng những hai vị đã nhận lầm người
mà còn tìm lầm nữa.

Hắc Linh Quan họ Trâu nét mặt âm trầm
nói:

- Lão thật là kẻ hèn nhát. Đã giết người
sao không dám thừa nhận mà cứ chối quanh?

Lão già cười lạt không trả lời. Cáp Kim
Phúc cố ý nói khích:

- Cáp mỗ nhìn rõ rồi. Nay lão không đeo
kiếm bên mình, khiến anh em ta khỏi lo gì nữa.

Lão thủ mộ hỏi:

- Có chi mà phải quan tâm?

Cáp Kim Phúc cười hô hố đáp:

- Chúng ta rất sợ loài chó không có
răng.

Gã nói câu này thực tình cố ý chọc giận
đối phương để xem lão có biến sắc không, nhưng lão thủ mộ thủy chung vẫn không
nổi nóng. Cáp Kim Phúc cùng Trâu Lệnh Sâm ngơ ngác nhìn nhau. Chừng đã tưởng
lão nghe nói câu này tất nghĩ đến người kia và không tài nào lão nhịn được nữa.
Nhưng lão vẫn thản nhiên tức là bọn chúng tìm lầm người thật.

Lão thủ mộ hững hờ đáp:

- Hai vị mồm năm miệng mười bảo lão phu
họ Tạ thì lão phu có tranh biện cũng chẳng ích gì.

Hắc Linh Quan Trâu Lệnh Sâm đưa mắt ra
hiệu cho Cáp Kim Phúc lướt người ra đứng chặn trước cửa lớn, hai tay để trước
ngực.

Lão thủ mộ trợn mắt lên hỏi:

- Ông bạn không cho lão phu ra nữa
chăng?

Trâu Lệnh Sâm gật đầu đáp:

- Chuyến này nếu không điều tra cho rõ
được thì cả lão cùng ta có bị chết cháy nơi đây cũng không đáng tiếc.

Triệu Tử Nguyên đứng bên nghĩ thầm:

- “Hai gã sư huynh, sư đệ Trâu, Cáp thủ
đoạn đánh lén rất là hèn hạ, nhưng biết liều mạng để trả thù cho bạn thì cũng
còn là bọn hán tử có huyết tính.”

Lão thủ mộ nói:

- Thuyền đã vướng cầu không đi thẳng được
thì lão phu đành phải xoay chiều mà đi.

Trâu Lệnh Sâm và Cáp Kim Phúc nghe lão
thủ mộ nói câu này hiểu ngay là lão quyết ý sấn ra. Chúng liền hít mạnh một hơi
chân khí chuẩn bị nghinh chiến cùng đối phương.

Lão thủ mộ gờm gờm ngó hai người một lát
rồi tựa hồ thay đổi chủ ý, thủng thẳng nói:

- Tỷ dụ, lão phu chỉ nói tỷ dụ mà thôi,
người họ Tạ kia mà có ở nơi đây thật thì liệu hai vị liên thủ hiệp lực có thắng
nổi hắn không?

Trâu, Cáp liếc mắt nhìn nhau. Bọn chúng
không ngờ lão thủ mộ lại hỏi câu này. Chúng ngẩn người ra một lúc rồi Trâu Lệnh
Sâm ngập ngừng đáp:

- Tình thực mà nói... thì dù anh em ta hợp
lực cũng không nắm chắc được phần nào.

Lão thủ mộ “ồ” lên một tiếng hỏi:

- Nếu nói vậy thì ra hai vị chỉ có cái
dũng của kẻ thất phu hay sao? Đáng tiếc ơi là đáng tiếc?

Cáp Kim Phúc biến sắc ngắt lời:

- Lão nói cho rõ ra! Chẳng bao giờ chúng
ta chịu để kẻ khác nói móc họng đâu.

Lão già nói:

- Lão phu không muốn phí lời. Nếu hai vị
có muốn biết một việc thì hãy đi theo lão phu...

Lão nói rồi quay sang bảo Triệu Tử
Nguyên:

- Chú nhỏ kia! Nếu cao hứng thì đi với
lão phu một chuyến cũng không sao.

Lão vừa nói vừa cất bước đi ra cửa.

Cáp Kim Phúc la lên:

- Họ Tạ kia! Lão đừng có ý dùng kế hoãn
binh nữa.

Gã vừa nói vừa đứng chẹn cửa không để
cho lão đi.

Trâu Lệnh Sâm gật đầu ra hiệu cho Cáp
Kim Phúc. Cáp Kim Phúc mới chịu nghiêng mình nhường lối.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3