Dấu vết của mẹ - Chương 03

Chương 3: Đến sáng bảnh

Hôm nay lại có một
người nào đó gọi điện. Tôi không nhấc máy. Tôi vẫn chưa nói chuyện với
Grzesiek. Tôi không quan tâm đến hắn.

Tôi nghĩ đến việc kiểu
gì tôi cũng phải tán gẫu với ai đó. Cái trò ngồi vô công rồi nghề thế này tác
động đến tôi rất tồi tệ. Tôi ăn ít, sút mất ba ký. Máu vẫn ri rỉ. Thành một
dòng nhỏ…

Tôi không soi gương.
Chẳng để làm gì. Tôi cần phải học để thi lại môn lịch sử. Phải lên cho mình một
kế hoạch nào đó, nhưng không hiểu sao tôi không thể. Tôi muốn được gặp gỡ với
một người nào đó bình thường. Với ai đó có thể hiểu được tôi.

* * *

Dưới sân oi ả và
Veronika. Nó ngồi trên bờ hố cát, con cún đang tè lên cát. Cánh đàn ông bên
công trường ngồi uống bia và buông ra những nhận xét tục tĩu.

Đang là giữa hè. Tôi
bắt đầu phân vân, không hiểu sao Veronika lại tha thẩn suốt ngày trên sân bê
tông thế kia. Tôi muốn đưa nó đi chơi công viên hoặc là đi picnic. Chắc chắn là
nó không thể rồi. Mẹ nó phải nhìn thấy nó qua cửa sổ.

- Chị biết không, trẻ
con ngốc lắm… - Veronika nói.

- Tại sao?

- Chúng nó chỉ biết tè
với cả đòi ăn. Mẹ không cho em chơi với Patryk, mẹ bảo nó còn quá bé… Em không
bao giờ có con đâu… nhất định… Còn chị?

Có lần có người nói
rằng nếu người ta phá cái thai đầu lòng thì có thể sẽ bị vô sinh. Với tôi chắc
là thế.

Thời gian gần đây mẹ
không gọi điện. Mẹ đi nghỉ hè ở Tây Ban Nha với chú Albert. Mẹ uống rượu vang
và nhảy flamenco với dân phương nam bốc lửa. Chú Albert chụp ảnh cái công viên
ấy, nó tên là gì nhỉ?… Không quan trọng…

Họ bôi dầu ôliu và
nướng người dưới nắng. Họ hôn nhau như một cặp tình nhân trẻ.

Có một cái gì đó thật
kinh khủng. Hàng lít nước miếng chảy từ miệng sang miệng. Đẩy lưỡi, những thức
ăn còn sót, mùi của dịch dạ dày…

Lúc nào tôi cũng nghĩ
đến đứa con. Đến chuyện đã có thể có nó, rằng nó đã bắt đầu và nó muốn được ra
đời. Nó muốn biết mọi cái thế nào, chạm vào tuyết ra sao, anh đào ngon như thế
nào, sẽ dễ chịu biết bao khi được ôm người mà ta yêu thương và sẽ buồn biết bao
nếu không có ai để yêu thương.

Tôi đã xóa đi của nó
tất cả.

Tôi tưởng là mình sẽ
cảm thấy nhẹ nhõm, rằng tôi bắt đầu được sống như mình muốn. Thân thể tôi thuộc
về tôi. Nhưng liệu thân thể con tôi có thuộc về tôi không? Có lẽ không. Và rằng
không phải là tôi được quyết định. Vậy thì là ai?

Thời mẹ tôi còn trẻ,
phương pháp tránh thai duy nhất là nạo. Mẹ của đứa bạn cùng lớp tôi nạo thai
đến năm lần.

Hồi ấy không có bao cao
su. Hoặc là phải mua bằng phiếu và bị kim chọc thủng.

Có thị trường tránh
thai chui. Có thể mua bằng đô thuốc tránh thai nhập từ Đức. Nhưng cuối cùng lại
hóa ra là vitamin C. Chỉ có một số các bà vợ của những ông chồng giàu có mới có
thể có dụng cụ tránh thai nhập ngoại.

Hệ số tăng dân số khá
cao. Thế cho nên bây giờ mới khó thi vào đại học thế.

Tôi quyết định bắt tay vào
học cái môn lịch sử khỉ gió ấy. Tôi gọi điện cho Pavel.

Pavel đứng đầu bảng. Đi
một chiếc maluch có dán nhãn “Chuyên chở bưu phẩm ‘Thủ đô’”.
Để cảnh sát không kiểm tra. Thực ra thì đằng nào lũ chó cũng biết hết. Nhưng họ
nhận tiền và coi như không thấy gì.

Tôi mua một gram “tăng
tốc”(3). Cho vào cốc coca và ngay lập tức
thấy người dễ chịu hẳn. Tôi không biết tôi làm thế có đúng không. Nhưng tôi đã
làm, thế thôi. Thậm chí tôi không thèm động đến sách. Tôi dọn dẹp nhà cửa rồi
đạp xe đi chơi. Tôi ra công viên và cảm thấy thật dễ chịu.

3. Tiếng lóng chỉ một loại thuốc kích thích mạnh -
ND.

Lần đầu tiên sau thủ
thuật.

Amphetamine cho tôi cảm
giác an toàn và được xá tội.

Đấy có phải là một
cách? Tôi không biết.

Hôm nay tôi không để
cho Veronika kịp nói gì. Tôi liên tục kể với nó chuyện này nọ. Tôi bị chứng
loạn ngôn… Thậm chí tôi không còn nhớ về cái gì nữa. Tôi muốn nó sang nhà tôi
xem cổ tích trên Cartoon Network. Nhưng nó không thích. Có lẽ nó đánh hơi thấy.
Bọn trẻ con nhạy cảm về những chuyện này lắm. Nó chỉ hỏi:

- Tại sao chị cứ lúc
nào cũng run và búng ngón tay thế?

- Chị không biết, có lẽ
là chị bị rét…

- Nóng bỏ xừ… Thôi chào
chị. - Và nó bỏ đi. Bọn trẻ con không thích người ta nói dối chúng.

Tôi nghĩ là nhìn tôi ai
cũng biết là tôi mới nạo thai. Họ nhìn có vẻ khang khác thế nào ấy. Vừa hơi ác
cảm, vừa hơi thương hại. Họ nghĩ:

- Tội nghiệp con bé,
chắc lại rơi phải tay thằng cha vớ vẩn nào đấy, không biết cách tránh, rồi bị
nó bỏ rơi, con bé còn biết làm gì được, không biết bây giờ con bé nghĩ gì?

Tôi lại nằm mơ.
Tôi ở trong khoa phụ sản. Nằm trên bàn. Khỏa thân hoàn toàn và bị buộc dây. Bác
sĩ đến chỗ tôi và tiêm cho tôi. Ông bảo: “Bây giờ cô sẽ ngủ”.

Nhưng tôi không ngủ.
Tôi nằm đờ người ra vì sợ. Bác sĩ luồn vào người tôi cái ống của máy hút bụi.
Tôi cảm thấy nó hút. Thật khủng khiếp. Tất cả nội tạng của tôi co rúm lại. Cái
máy hút bụi kêu ầm ầm và bỗng nhiên tôi nhìn thấy một cái gì đỏ đỏ chui vào
ống. Một cái gì vừa bị hút từ người tôi. Đấy là tim tôi…

Xã hội không bao giờ tha
thứ cho mẹ về sự trinh tiết. Khi mang thai, mẹ mới học lớp mười một. Đến đầu
lớp mười hai, vào tháng mười, bụng mẹ đã lùm lùm. Khi đó mẹ bị gọi lên phòng
hiệu trưởng:

- Những học sinh như em
không thể đến một trường học bình thường được. Em nêu một tấm gương xấu cho
những nữ sinh ngoan khác. - Mẹ nghe thầy nói. - Em buộc phải chuyển trường. Rất
tiếc…

Mẹ trở thành đối tượng
của những chuyện đàm tiếu. Thấy mẹ đi ngoài hành lang là tụi học sinh lặng
thinh hoặc cố nén những tiếng khúc khích. Chỉ có mấy đứa bạn gái cùng lớp với
cô chủ nhiệm là đứng lên bảo vệ mẹ. Nhờ họ mà mẹ chuyển được sang lớp học ban
đêm và đỗ tốt nghiệp bổ túc. Trong buổi tạm biệt, thầy hiệu trưởng nói với mẹ:

- Thế nào con gái, con
cần những chuyện đó để làm gì? Có phải phí cả cuộc đời không.

- Thầy nhầm rồi ạ. - Mẹ
trả lời. - Đứa con đem lại cho cuộc đời em một chiều kích khác. Mà có lẽ thầy
đã không còn có thể có được nữa đâu. Em rất thông cảm với thầy và xin tạm biệt
thày.

Đó là những lời trao
đổi cuối cùng giữa cô nữ sinh mười tám tuổi xinh đẹp với cái thai đã khá rõ với
vị hiệu trưởng sáu mươi tuổi béo phì có lập trường kiên định của một trường
trung học phổ thông Vacsava.

Khi sử dụng thuốc “tăng
tốc”, tôi trở nên xinh đẹp. Miệng tôi như trên bìa tạp chí màu dành cho tuổi
teen. Da mịn màng, mắt long lanh, tóc bóng mượt. Trông như con mèo ở quảng cáo
Whiskas. Bụng phẳng lì và tôi hoạt bát hẳn lên. Tôi thấy mình như một con bướm.
Một cái gì đó giống như pha đầu tiên của tình yêu. Có cái gì làm tôi nhồn nhột
thinh thích ở trong người.

Những ý tưởng chất đầy
đầu. Hết ý nghĩ thiên tài này đến ý nghĩ thiên tài khác. Và cảm giác hạnh phúc
vô tư. Và tôi thích thế. Amphetamine cho cảm giác tự tin.

Sau đấy thì sao?

Hiện tại tôi chẳng phân
vân gì.

Tôi gọi điện cho Pavel
và tôi tiêu hết số tiền đã làm được trong dịp hè. Tôi không muốn đi đâu. Có thể
tôi nên đi thì hơn. Hẳn tôi sẽ được thư giãn, nhưng tôi hoàn toàn không biết
mình nên đi đâu, và đi với ai.

Tôi vẫn cảm nhận quá
nhiều. Có lần có người bảo tôi rằng không thể lúc nào cũng tốt được.

Đôi khi rất khác nhau.
Đôi khi rất dở hơi. Nhưng thường thì hay bị dở hơi hơn.

Còn tốt thì chẳng bao
giờ.

Hôm nay Veronika hỏi có
phải bố tôi chết rồi không.

- Chị không biết. - Tôi
trả lời. - Chị không biết ông ấy…

- Thế là thế nào? Chị
chưa bao giờ gặp à?

- Chưa.

- Rồi sao nữa?

- … Chẳng sao cả…

- Chị không muốn tìm bố
à?

- Tìm làm gì?

- À, thì để nhìn thấy.

- Nhưng ông ấy cũng có
bao giờ muốn tìm chị đâu.

- Nhà chị có bao nhiêu
người? Vì nhà em hình như là hai mươi… Còn nếu tính cả người chết thì phải năm
mươi.

- Đùa à… Cả người chết
là năm mươi?

- Vâng… Còn nhà chị?

- Nhà chị?… Khoan, để
chị tính đã. Nhưng có phải tính cả người chết không?

* * *

Hôm nay tôi mơ thấy
Chúa. Là một con ngựa trắng đang phi…

- Mẹ ơi, Adam với Eva
có rốn không hở mẹ?

- Mẹ cũng không biết,
có lẽ có…

- Như vậy có nghĩa Chúa
là mẹ của họ?

- …

- Một khi họ có rốn,
thì Chúa phải sinh ra họ chứ, đúng không?

- … Có lẽ thế…

- Thế ai sinh ra Chúa?

- Chúa không được sinh
ra. Người luôn luôn tồn tại.

- Thế là sao?

- À… Người không có bắt
đầu, cũng như kết thúc.

- Thế có nghĩa là cái
vòng tròn?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3