Huyết tâm lệnh - Chương 29
Chương 29: Những Mất Mát
Trong Đời
Bây
giờ trong gian phòng chỉ có mỗi một mình Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi.
Lâm
Tiên Nhi ngồi im lặng, nàng không ngẩng mặt lên.
Thượng
Quan Kim Hồng ở đó khá lâu nhưng không hề liếc nàng một bận.
Nàng
cũng không hé miệng, bây giờ khi Tiểu Phi nhận thanh kiếm, nàng mới mấp máy đôi
môi, hình như nàng nhất định nói nhưng rồi lại làm thinh.
Bây
giờ khi Thượng Quan Kim Hồng đã ra đi, chỉ còn lại hai người, nàng mới hỏi:
-
Anh thật vì hắn mà giết người à?
Tiểu
Phi thở ra:
-
Tôi đã nợ hắn, tự nhiên tôi phải trả.
Lâm
Tiên Nhi hỏi:
-
Anh có biết người anh sẽ giết là ai không?
Tiểu
Phi nói:
-
Hắn không nói, chưa nói.
Lâm
Tiên Nhi hỏi:
-
Anh thử đoán xem.
Tiểu
Phi hỏi lại:
-
Cô đã đoán ra rồi à?
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Nếu tôi đoán không lầm thì người hắn bảo anh giết đó là Long Tiêu Vân.
Tiểu
Phi cau mày:
-
Long Tiêu Vân? Sao thế?
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Bởi vì Long Tiêu Vân định lợi dụng hắn mà hắn là con người không bao giờ để ai
lợi dụng.
Tiểu
Phi trầm ngâm:
-
Long Tiêu Vân đáng lý phải chết từ lâu rồi.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Nhưng anh thì không thể giết hắn được.
Tiểu
Phi hỏi:
-
Tại sao?
Lâm
Tiên Nhi không trả lời mà hỏi lại:
-
Anh có biết tại sao Thượng Quan Kim Hồng lại mượn tay anh hay không?
Tiểu
Phi trầm ngâm:
-
Nhờ người khác hành động tương đối dễ hơn mình hành động.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Nhưng Thượng Quan Kim Hồng muốn giết Long Tiêu Vân là chuyện dễ như trở bàn
tay, Kim Tiền bang cao thủ như rừng, đừng nói một Long Tiêu Vân mà cho dầu cả
ngàn người như thế cũng không là chuyện khó. Thượng Quan Kim Hồng muốn ra tay
thì tại sao hắn không sai thuộc hạ?
Tiểu
Phi hỏi:
-
Cô biết nguyên nhân đó?
Lâm
Tiên Nhi cười:
-
Đương nhiên biết chứ sao không. Anh biết, qua hai ngày nữa đúng là ngày mồng một.
Tiểu
Phi hỏi:
-
Ngày mồng một thì sao?
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Trong giang hồ ai cũng biết ngày mồng một tháng này là ngày mà Thượng Quan Kim
Hồng và Long Tiêu Vân sẽ làm lễ bái đệ huynh.
Tiểu
Phi nói:
-
Hứ, chẳng lẽ đôi mắt Thượng Quan Kim Hồng đã mù rồi.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Tự nhiên hắn không chịu cùng với Long Tiêu Vân làm chuyện đó nhưng lại không
thể nuốt lời hứa sợ mang tiếng nên phương cách duy nhất là phải giết Long Tiêu
Vân.
Nàng
mỉm cười nói tiếp:
-
Người sống tự nhiên không thể cùng người chết kết nghĩa đệ huynh, anh biết điều
đó chứ?
Lâm
Tiên Nhi nói luôn:
-
Nhưng giữa hai người đã có hẹn ước kết nghĩa rồi cho nên Thượng Quan Kim Hồng
đã không thể ra tay mà càng không thể cho thuộc hạ ra tay, vì thế hắn phải lợi
dụng anh.
Thấy
Tiểu Phi ngơ ngơ, Lâm Tiên Nhi bật cười:
-
Chắc anh lấy làm lạ không hiểu tại sao người ta lại rắc rối như thế phải không?
Đâu có gì lạ, đời là như thế đây, Thượng Quan Kim Hồng tính toán đúng lắm, muốn
giết Long Tiêu Vân chỉ có anh là thích hợp nhất mà thôi.
Tiểu
Phi hỏi:
-
Tại sao?
-
Bởi vì anh không phải là người của Kim Tiền bang mà lại là bằng hữu của Lý Tầm
Hoan, chuyện Long Tiêu Vân ngược đãi Lý Tầm Hoan trên giang hồ không một ai
không biết và chắc chính anh cũng đã từng bất bình về chuyện ân đã không báo
đáp mà Long Tiêu Vân đã bao lần âm mưu làm hại Lý Tầm Hoan đấy chứ?
Nàng
thở ra nói tiếp:
-
Vì thế nếu anh giết Long Tiêu Vân, người khác sẽ cho rằng anh vì Lý Tầm Hoan mà
báo cừu, không ai có thể nghi ngờ Thượng Quan Kim Hồng cả.
Tiểu
Phi nói:
-
Cho dầu không vì ai cả thì tôi cũng nhất định không dung cho hạng người như
Long Tiêu Vân sống được.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Đó cũng là chuyện mà Thượng Quan Kim Hồng thừa biết cho nên tôi mới bảo anh
giết Long Tiêu Vân là thích hợp hơn cả. Nhưng khi anh giết Long Tiêu Vân rồi
thì Thượng Quan Kim Hồng sẽ giết anh ngay.
Tiểu
Phi lặng thinh.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Hắn sẽ giết anh không phải chỉ mục đích diệt khẩu mà còn muốn làm cho người
tưởng rằng hắn trả thù cho người “anh em kết nghĩa” Long Tiêu Vân, hắn muốn cho
người ta nhận hắn là con người nghĩa khí.
Tiểu
Phi dời tia mắt xuống thanh kiếm của mình.
Lâm
Tiên Nhi chớp mắt:
-
Võ công của Thượng Quan Kim Hồng thâm hậu mà khó lường được, anh... anh tuyệt
không phải là...
Nàng
không nói hết câu vì chỉ nói tới đó là nàng đã ngã vào hắn.
Giọng
nàng trở nên tha thiết:
-
Anh thừa lúc hắn không có ở đây, chúng mình hãy trốn đi.
Tiểu
Phi cau mặt:
-
Trốn?
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Tôi biết anh là con người từ trước đến nay không hề biết trốn là gì nhưng...
nhưng vì tôi, anh có thể ẩn nhẫn được chăng?
Tiểu
Phi lắc đầu:
-
Không thể.
Lâm
Tiên Nhi cắn môi:
-
Vì tôi mà anh cũng không thể.
Giọng
nàng đã bắt đầu run, nước mắt nàng rơi xuống.
Nàng
lại bắt đầu sử dụng vũ khí của nàng.
Nhưng
Tiểu Phi lại không nhìn nàng, mắt hắn nhìn tận đâu xa và hắn chầm chậm nói:
-
Chính vì nàng cho nên tôi mới không thể làm theo lời nàng nói.
Lâm
Tiên Nhi cau mặt:
-
Sao lại kỳ thế?
Tiểu
Phi nói:
-
Vì nàng, ta sẽ không bao giờ làm điều bội ước, không làm điều thất tín.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Nhưng... nhưng...
Nàng
gục đầu vào ngực của Tiểu Phi, nàng nức nở nghẹn ngào:
-
Tôi không cần... không cần anh là quân tử hay tiểu nhân, tôi yêu anh, tôi muốn
anh sống mãi bên tôi.
Ánh
mắt lạnh lùng mà cương quyết của Tiểu Phi dòm xuống mặt nàng, hắn đưa tay và
vuốt tóc nàng và dịu giọng:
-
Bây giờ tôi đang ở bên nàng dây.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Nhưng rồi ngày mai... và... và sau đó nữa...
Nàng
ôm Tiểu Phi thật chặt, mặt nàng dụi vào ngực hắn, nàng nói qua hơi thở nhẹ:
-
Một lần này thôi, một lần này thôi. Anh chiều tôi một lần đi rồi sau này tất cả
chuyện gì tôi cũng sẽ chiều anh.
Bàn
tay ve vuốt của Tiểu Phi vụt rút về một cách vội vàng, ánh mắt của hắn thật rắn
chắc, hắn nói từng tiếng:
-
Bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể nghe theo nàng, chỉ riêng một chuyện này thì
không.
Lâm
Tiên Nhi như hốt hoảng:
-
Sao? Tại sao? Anh, tại sao?
Tiểu
Phi nói:
-
Sống vốn là một vấn đề nhiều mặt, sống có nhiều cách sống, nếu nàng vì ta, yêu
ta thì hãy để cho ta sống một cách đường đường chính chính, sống một cách đáng
sống, sống một cách cho ra sống.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Sống là sống, sống so với chết vẫn tốt hơn chứ?
Tiểu
Phi nói:
-
Trước đây ta cũng cho như thế nhưng bây giờ thì khác, bây giờ ta thấy rằng có
những cách sống không bằng chết.
Lâm
Tiên Nhi cắn môi:
-
Câu nói này hình như không phải câu nói của anh, nó là của Lý Tầm Hoan. Chỉ có
con người đó mới có những câu nói tức cười như thế?
Ánh
mắt của Tiểu Phi lộ đầy thống khổ:
-
Cô cho rằng câu nói ấy đáng tức cười lắm à?
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Đương nhiên, giá như tất cả mọi người đều có ý nghĩ như hắn thì trên đời này
chắc không còn một ai có thể sống lâu không những người khác...
Tiểu
Phi ngắt lời nàng:
-
Tôi không phải là con người khác mà tôi là tôi.
Lâm
Tiên Nhi nhìn sững vào mặt hắn, giọng nàng chợt buồn buồn:
-
Tôi cảm thấy hình như anh đối với hắn, anh có ý nghĩ tốt hơn là đối với tôi.
Tiểu
Phi làm thinh, môi hắn ngậm lại thật khít.
Lâm
Tiên Nhi rầu rầu:
-
Nhưng tại làm sao anh lại không thử nghĩ, hắn luôn luôn muốn anh vì hắn mà
chết, còn tôi muốn anh vì tôi mà sống, thế tôi đối với anh chẳng lẽ lại kém hơn
hắn hay sao?
Tiểu
Phi thở ra:
-
Nhưng tôi không muốn để hắn nghĩ rằng nếu tôi sống bên nàng là tôi sẽ mang một
cuộc đời, tôi sẽ chìm, chìm mãi. Tôi muốn chứng minh cho hắn thấy chỉ có sống
bên nàng thì tôi mới phấn chấn, mới tiến lên.
Lâm
Tiên Nhi rơi nước mắt:
-
Thật có lúc tôi nghĩ không ra được, tôi không hiểu trong lòng anh chứa đựng
những gì.
Tiểu
Phi nói:
- Ý
nghĩ của tôi thật là đơn giản và chính vì rất đơn giản nên không bao giờ cải
biến.
Tiểu
Phi nói đúng, ý nghĩ càng đơn giản chừng nào thì sự cải biến càng ít đi chừng
ấy.
Lâm
Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn:
-
Mãi mãi không khi nào cải biến?
Tiểu
Phi gật đầu:
-
Mãi mãi.
Câu
trả lời của hắn cũng thật là đơn giản.
Lâm
Tiên Nhi đứng dậy, nàng chầm chậm bước lại bên cửa sổ.
Bên
ngoài thật là vắng lặng, một tiếng chim kêu cũng không nghe thấy.
Bất
cứ một sự vắng lặng nào cũng đều làm cho con người thêm trống trải, bất cứ một
người nào mang một tâm sự trống trải như thế ấy cũng đều cảm nhận giá trị cuộc
sống thật không đáng một xu.
Sự
vắng lặng của cảnh vật, sự vắng lặng của tâm hồm làm cho người ta có một cảm
xúc đáng sợ, đó là một cảm xúc chết.
Đó
là cái cảm giác của con người đã đánh mất cả cuộc đời.
Thật
lâu, Lâm Tiên Nhi nói thật nhỏ:
-
Tôi bỗng có một nhận xét lạ lùng, cái nhận xét mà từ lâu rồi tôi không muốn
thấy, tôi có một cái so sánh, tôi thấy giữa anh và Lý Tầm Hoan gần như giữa
Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng.
Tiểu
Phi cau mặt:
-
Sao?
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Con người của Kinh Vô Mạng chỉ vì Thượng Quan Kim Hồng mà sống, tự nhiên Thượng
Quan Kim Hồng đối với hắn cũng tốt nhưng cho đến bây giờ...
Vành
môi nàng chợt hé một nụ cười cay đắng:
-
Bây giờ Kinh Vô Mạng đã mất đi cái giá trị lợi dung lập tức bị Thượng Quan Kim
Hồng đuổi đi như một con chó ghẻ, kết cuộc của một vấn đề như thế ấy, tôi chắc
rằng không khi nào Kinh Vô Mạng nghĩ tới.
Tiểu
Phi nói:
-
Cũng có thể hắn đã nghĩ tới rồi.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Nếu hắn biết được cái kết cuộc như thế thì hắn sẽ chẳng làm như thế.
Tiểu
Phi nói:
-
Hắn biết nhưng chắc hắn sẽ làm như thế vì hắn không có con đường chọn lựa nào
khác nữa.
Lâm
Tiên Nhi hỏi:
-
Thế còn anh?
Tiểu
Phi làm thinh.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Lý Tầm Hoan đối với anh cũng tốt lắm bởi vì hắn biết rằng trên đời này kẻ duy
nhất giúp hắn được là anh, ngoài anh ra hắn gần như hoàn toàn cô lập. Nhưng cho
đến khi giá trị lợi dụng của anh không còn nữa, lúc bấy giờ liệu cái hoạt cảnh
của Kinh Vô Mạng và Thượng Quan Kim Hồng có tái diễn lại với anh và hắn hay
không?
Tiểu
Phi trầm ngâm.
Sau
đó hắn nói:
-
Cô hãy quay mặt lại.
Câu
nói đó hắn nói thật chậm nhưng thật chắc, thật nghiêm trang.
Chưa
bao giờ hắn nói với Lâm Tiên Nhi bằng giọng nói như thế ấy.
Bàn
tay vịn bên song cửa sổ của Lâm Tiên Nhi vùng siết chặt, nàng hỏi:
-
Quay đầu lại làm gì?
Tiểu
Phi nói:
-
Bởi vì tôi cần cho cô biết hai chuyện.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Tôi đứng như thế cũng vẫn nghe được như thường.
Tiểu
Phi nói:
-
Nhưng tôi muốn cô thấy tôi, thấy mặt tôi khi nói, có những câu nói không chỉ
nghe bằng tai mà cần phải thấy bằng mắt, nếu không cô không bao giờ hiểu hết ý
nghĩa của nó được.
Bàn
tay của Lâm Tiên Nhi nắm càng chắc vào song cửa nhưng rồi nàng cũng quay đầu
lại.
Quả
nhiên, khi nhìn vào mắt của Tiểu Phi, nàng đã hiểu rõ ý nghĩa câu nói của hắn.
Đôi
mắt của Tiểu Phi chợt giông giống như đôi mắt của Thượng Quan Kim Hồng.
Đôi
mắt là cửa sổ của tâm hồn, có người nói như thế hoàn toàn đúng nhưng nếu đúng
thì đôi mắt của Thượng Quan Kim Hồng luôn luôn bỏ ngỏ ấy, không ai dòm vào có
thể thấy được những gì bên trong trống rỗng.
Không
phải thứ trống rỗng không biên giới mà là thứ trống rỗng cảm tình - nơi không
chứa đựng tình cảm nào vì thế khi nhìn vào đôi mắt ấy, người ta hiểu ngay không
bao giờ có một sự cải biến, không bao giờ lay động.
Người
mang đôi mắt ấy nói ra, người nghe chứ không có quyền cãi cũng như không có
quyền hỏi lại.
Nhìn
vào đôi mắt của Tiểu Phi bây giờ, Lâm Tiên Nhi hiểu ngay vấn đề là như thế.
“Đừng
bao giờ cãi lại người mang đôi mắt ấy, nếu không nhất định sẽ hối hận về sau”
Trong
khoảnh khắc, Lâm Tiên Nhi thấy ngay ý nghĩ của mình đã lầm.
Từ
lâu, có thể nói từ buổi ban đầu, khi nàng bức rời Tiểu Phi ra khỏi vòng tay của
Lý Tầm Hoan, nàng cho rằng Tiểu Phi sẽ mãi mãi là cục bột trong tay nàng, nàng
muốn vo tròn, bóp méo gì cũng được, nàng sẽ khống chế hắn mãi mãi, nàng sẽ dùng
hắn làm tấm bia, dùng hắn làm một con cờ, dùng hắn làm một cây viết để cho nàng
vẽ bùa vẽ phép.
Nàng
biết Tiểu Phi là một con người sinh ra và lớn lên trong cô đơn của vùng núi
thẳm động hoang biên ải, nàng không biết rõ lai lịch hắn nhưng nàng biết hắn
rất thiếu thốn tình cảm, từ khi gia nhập Trung Nguyên cho đến khi tới Hưng Vân
trang, người mang lại tình cảm duy nhất cho hắn là Lý Tầm Hoan.
Nàng
biết tình cảm của hai người sâu đậm lắm, Lý Tầm Hoan đã từng liều chết vì Tiểu
Phi và đổi lại Tiểu Phi cũng đã từng đổ máu cho Lý Tầm Hoan.
Nàng
không “chài” được Lý Tầm Hoan, nàng quay sang Tiểu Phi và cũng chỉ độ một
thoáng giây tao ngộ buổi ban đầu, nàng biết ngay giá trị lợi dụng về Tiểu Phi
đối với nàng cao lắm, đáng giá lắm.
Vì
hắn là con người sống trọn vẹn với nội tâm, vì hắn là con người tình cảm dạt
dào, vì hắn là con người dám chết vì tình cảm, nàng cố dùng mọi mánh khóe để
dựng nàng thành một thần tượng trong lòng hắn và nàng đã thành công.
Nàng
sai khiến được hắn, nàng đã làm cho hắn phải xa lánh Lý Tầm Hoan.
Tiểu
Phi quả thật rất yêu nàng, yêu nàng thật sâu thật đậm.
Nhưng
trong cuộc sống tình cảm của con người đàn ông, trong đời sống nội tâm của họ,
có những thứ đã không kém phần quan trọng hơn tình yêu mà trái lại, có nhiều
khi những thứ ấy còn nặng hơn là khác.
Một
trong những thứ ấy là lòng tự trọng.
Người
đàn ông khi đã có tinh thần tự trọng thì không một cái gì, không một sức mạnh
nào cho dầu đó là sức mạnh của ái tình làm hay chuyển họ.
Tiểu
Phi đối với nàng luôn luôn được coi là hết sức “thuận lòng”, đó là bởi nàng
chưa hề đụng chạm đến vấn đề gai góc đó, nàng có thể bảo hắn chết nhưng không
thể buông bỏ lòng tự trọng.
Vì
nàng, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, hắn có thể mù quáng trước bất cứ chuyện
gì, chỉ khi nào động đến lòng tự trọng của hắn thì nhất định bị phản ứng.
Qua
một lúc khá lâu, hình như đã ổn định được cơn dao động, Lâm Tiên Nhi nhìn hắn
mỉm cười:
-
Rồi, tôi đang nhìn anh nè, anh nói câu gì thì nói đi. Xí, bây giờ bắt đầu đày
xát người ta đấy nghe.
Nàng
biết nàng đã dại dột đả động đến một chuyện không nên đả động, nàng biết bây
giờ nàng cần gỡ lại, nàng nói một câu nũng nịu để khỏa lấp, để mong dịu bớt
phần căng thẳng vừa rồi.
Tiểu
Phi không cười:
-
Cô phải hiểu rõ Lý Tầm Hoan là bằng hữu của tôi, tôi không bằng lòng bất cứ
người nào nói nhục hắn trước mặt tôi, bất cứ người nào, cô nghe rõ rồi chứ?
Lâm
Tiên Nhi cúi mặt, giọng nàng nhỏ lại:
-
Anh còn nói gì nữa không?
-
Những lời nói của cô vừa rồi chẳng những đã đánh giá thấp về con người của Kinh
Vô Mạng.
Lâm
Tiên Nhi ngẩng mặt, ánh mắt nàng bộc lộ kinh nghi:
-
Hắn...
Tiểu
Phi nói:
-
Hắn đi là tại vì hắn cần đi chứ không phải bị Thượng Quan Kim Hồng xua đuổi.
Lâm
Tiên Nhi nói:
-
Nhưng... nhưng tôi không biết...
Tiểu
Phi ngắt ngang:
-
Cô không cần biết, cô chỉ cần nhớ như in.
Lâm
Tiên Nhi cúi mặt, giọng nói của nàng thật buồn:
-
Mỗi câu anh nói, tôi sẽ nhớ mãi, tôi hy vọng anh cũng đừng quên, anh đã nói đối
với tôi anh sẽ mãi mãi không thay lòng.
Tiểu
Phi nhìn nàng.
Hắn
nhìn nàng thật lâu, thật lâu.
Lòng
hắn cho dầu là một ngọn núi băng đến lúc này cũng phải bị tan thành nước.
Hắn
từ từ bước lại bên nàng.
Toàn
thân nàng hình như có một hấp lực mà hắn không làm sao chống cự.
Nhưng
Lâm Tiên Nhi vụt lách sang bên, nàng nói ngập ngừng:
-
Anh... bữa nay không được...
Lại
không được, hơn hai năm trường đối với hắn nàng vẫn một câu “không được”.
Nàng
rất sợ thần tượng của nàng trong lòng hắn sụp đổ, nếu để hắn khám phá được bí
mật của nàng.
Nàng
rất sợ hắn biết nàng là một người đàn bà chứ không phải là con gái.
Nàng
quyết giữ trong lòng hắn một ấn tượng là nàng trong trắng, nàng không phải là
hạng hư thân mất nết như Lý Tầm Hoan đã ngầm bảo từ lâu.
Tiểu
Phi khựng lại, như bao lần hắn khựng lại khi nàng cự tuyệt.
Những
lần trước nàng không sợ nhưng lần này nàng sợ.
Nàng
vội nhoẻn miệng cười, dịu giọng:
-
Bữa nay anh nên nghỉ cho thật khỏe, tôi sẽ nằm bên anh để trông chừng giấc ngủ
cho anh.
Thượng
Quan Kim Hồng vẫn đứng như bao giờ trong phòng hắn.
Nhưng
lần này hắn quay mặt ra cửa sổ, bên ngoài những canh phòng đã được cho nghỉ.
Bởi
vì Thượng Quan Kim Hồng đã dặn:
-
Hôm nay có người đến, tuyệt đối không được làm khó dễ, hãy để họ tự do.
Người
đến là ai?
Thượng
Quan Kim Hồng làm chuyện gì cũng có mục đích, hắn không khi nào làm một chuyện
theo lối giải khuây.
Đêm
đã về khuya.
Đêm
về khuya thật vắng, thật im.
Tiểu
Phi nhắm mắt, hơi thở hắn điều hòa, hình như hắn ngủ say.
Từ
ngày không còn ở ngôi nhà “Tổ ấm” của hắn và Lâm Tiên Nhi nữa thì hắn không
được uống những bát canh, vì thế hắn ít ngủ.
Trong
những ngày gần đây vì mệt mỏi hay gì như thế nào đó, cứ hễ đặt đầu xuống gối là
hắn ngủ ngay nhưng hôm nay thì hắn không ngủ được. Lâm Tiên Nhi nằm ngủ kề bên
hắn, hơi thở của nàng thật nhẹ thật đều.
Chỉ
cần nghiêng qua, Tiểu Phi đã ôm nàng vào lòng, đã ôm vóc thân ấm áp của nàng
nhưng hắn tự cố chế áp lòng hắn.
Hắn
không dám liếc nàng, hắn sợ chỉ cần liếc một cái thôi, lòng tự chế của hắn
không làm sao giữ nổi.
Lâm
Tiên Nhi rất tín nhiệm hắn, hắn không có quyền phá tan lòng tin đó.
Hắn
không làm sao ngủ được.
Hơi
thở của Lâm Tiên Nhi càng lúc càng nặng nề, nàng nằm im như ngủ nhưng trong
bóng tối, hai mắt nàng vẫn mở.
Đôi
mắt sáng ngời của nàng nhìn vào mặt Tiểu Phi.
Mái
tóc bồng bềnh úp hờ trên khuân mặt hồn nhiên của hắn, nàng cảm thấy hắn như một
đứa trẻ thơ.
Nàng
thấy hai hàng mi của hắn thật dài, khép kín, bỗng nàng muốn đưa tay vuốt nhẹ
lên mặt hắn.
Nhưng
nàng không làm, nàng gọi nho nhỏ:
-
Tiểu Phi, anh ngủ rồi à?
Tiểu
Phi làm thinh, mắt hắn nhắm nghiền.
Hắn
không dám, hắn sợ chính hắn.
Chỉ
cần cử động nhỏ thôi là hắn không còn giữ nổi.
Nhưng
hắn muốn giữ, giữ cho xứng đáng lòng tin, giữ cho trong sạch đến ngày hôn lễ.
Lâm
Tiên Nhi lẳng lặng đợi chờ.
Thật
lâu, nàng nghe hơi thở hắn vẫn đều, nàng tụt lần, tụt lần.
Nàng
tụt xuống giường ở phía dưới chân.
Nàng
xách đôi giày nhè nhẹ bước ra phía cửa.
Nàng
mở cửa thật nhẹ, nàng thoát ra ngoài.
Tiểu
Phi cảm nghe như có một mũi kim châm vào ruột hắn.
Nàng
đi đâu giữa đêm khuya?
“Mắt
không thấy, lòng không phiền não”
Điều
đó Tiểu Phi rất biết, sự thật luôn là tàn khốc, sự thật luôn là đau lòng.
Nhưng
tiếc một điều là hắn không làm sao áp chế mình nổi nữa.
Cửa
mở.
Nụ
cười thoáng lộ qua ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng.
Một
nụ cười không bằng môi nhưng thật vô cùng tàn khốc.
Lâm
Tiên Nhi khép cửa vào đứng dựa lưng vào cửa.
“Cộc,
cộc”. Hai chiếc giày trên tay nàng buông xuống, nàng thở phào:
- Anh
biết chắc rằng tôi nhất định sẽ tới phải không?
Thượng
Quan Kim Hồng nói:
-
Phải.
Lâm
Tiên Nhi cau mặt:
-
Nhưng tôi... tôi không hiểu nổi vì sao tôi lại đến.
Thượng
Quan Kim Hồng nói:
-
Tôi biết.
Lâm
Tiên Nhi gặng lại:
-
Anh biết?
Thượng
Quan Kim Hồng nói:
-
Cô đến là vì cô phát giác ra rằng Tiểu Phi không phải là chỗ để cô dựa lưng dễ
dàng như cô đã tưởng, cho nên cô thấy rằng nếu cô muốn sống, muốn yên ổn là
phải đến dựa vào tôi.
Lâm
Tiên Nhi cắn môi:
-
Anh... anh có thể dựa vào được chăng?
Thượng
Quan Kim Hồng cười:
-
Cái đó cô phải tự hỏi cô. Trên đời không có một người đàn ông nào tuyệt đối dễ
dựa cả.