Huyết tâm lệnh - Chương 05 phần 1

Chương
5: Anh Hùng Tri Ngộ

Nhìn
theo dáng cách của Thượng Quan Phi rất lâu, người áo đen mới từ từ quay lại,
ngó Lý Tầm Hoan và dùng mũi kiếm chỉ hai chiếc thây nằm dưới đất, nói bằng
giọng từ tốn:

-
Ngày đầu gặp mặt không có gì ra mắt, vậy xin tạm hai cái đó để tỏ lòng tôn
kính.


Tầm Hoan trầm ngâm, nhìn thanh kiếm trong tay người áo đen khẽ hỏi:

-
Tung Dương Thiết Kiếm?

Người
áo đen gật đầu:

-
Vâng, tôi là Quách Tung Dương.


Tầm Hoan thở ra:

-
Đúng là danh bất hư truyền.

Cúi
mặt nhìn sững vào thanh kiếm của mình, Quách Tung Dương khẽ nói:

-
Nhưng không biết Tung Dương Thiết Kiếm so với Tiểu Lý Phi Đao thì sẽ ra sao?


Tầm Hoan điềm đạm mỉm cười:

-
Tôi không muốn có phúc đáp về vấn đề đó.

Quách
Tung Dương hỏi:

-
Tại sao thế?


Tầm Hoan nói:

-
Bời vì nếu tôi và các hạ, bất cứ ai mong muốn có phúc đáp như thế nhất định sẽ
có nhiều hối hận.

Quách
Tung Dương vụt ngẩng đầu lên.

Gương
mặt vốn xạm màu của hắn bỗng hơi ửng đỏ, giọng hắn hơi cao:

-
Nhưng nhất định phải có phúc đáp đó, phải vậy không?


Tầm Hoan thở dài và như nói một mình:

-
Tôi mong rằng càng chậm chừng nào càng hay chừng ấy.

Quách
Tung Dương gằn giọng:

-
Nhưng tôi nghĩ rằng càng sớm càng hay.


Tầm Hoan cau mày:

-
Tại sao lại phải như thế?

Quách
Tung Dương nói:

-
Bởi vì một ngày nào đó giữa tôi và các hạ chưa phân cao thấp thì ngày ấy tôi
vẫn ăn ngủ không yên.

Trầm
ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan thở ra:

-
Các hạ định đến bao giờ?

Quách
Tung Dương nói:

-
Ngay trong ngày hôm nay.


Tầm Hoan gằn giọng:

-
Và ngay tại nơi này?

Quách
Tung Dương đảo mắt nhìn quanh và cười nhạt:

-
Đây là nơi của các hạ, nơi ở cũ của các hạ. Nếu giao đấu nơi này thì các hạ đã
chiếm được phần địa lợi.


Tầm Hoan mỉm cười gật đầu:

-
Đúng, bằng câu nói đó, các hạ thật không hổ là một tuyệt đỉnh võ lâm.

Quách
Tùng Dương nói:

-
Nhưng ngày giờ do tôi định thì địa điểm phải do các hạ chọn mới phải hơn.


Tầm Hoan cười:

-
Cũng không cần thiết phải nhất định như thế.

Trầm
ngâm một lúc khá lâu, Quách Tung Dương nói dứt:

-
Được rồi, đã thế xin mời các hạ đi theo tôi.


Tầm Hoan cười:

-
Vâng, xin mời.

Hắn
bước đi mấy bước, rồi như không dừng được, hắn lại ngồi lại.

Bây
giờ thì Lý Tầm Hoan mới phát hiện ra rằng Long Thiếu Vân đang nhìn hắn bằng đôi
mắt đầy oán độc.

Cậu
bé có đôi mắt thật sáng nhưng là thứ sáng của diều hâu. Cậu ta nhìn Lý Tầm Hoan
như dán mắt vào da thịt.

Cho
dầu đường kiếm của Quách Tung Dương thần dịu đến cách nào, cho dầu Gia Cát
Cương chết một cách kinh sợ ra sao, đôi mắt đằng đằng ấy cũng vụt biến thành
nét thơ ngây đúng với đôi mắt của một đứa bé nhu hòa:

-
Lý thúc thúc, từ bấy lâu nay đại thúc vẫn mạnh đấy chứ?


Tầm Hoan cười và gật đầu.

Đứa
bé này nói chuyện luôn luôn làm cho hắn không biết phải đối đáp làm sao.

Bây
giờ thì Long Thiếu Vân đã xuống lầu, cậu ta đi sát bên Lý Tầm Hoan và vụt đưa
tay nắm áo:

-
Đại thúc, người áo đen ấy xem chừng như hung hãn quá, đại thúc không nên theo
hắn.


Tầm Hoan gượng mỉm cười:

-
Khi lớn rồi cháu sẽ biết, có những chuyện cháu tuy không muốn làm nhưng không
làm không được.

Long
Thiếu Vân nói:

-
Nhưng nếu đại thúc có bề nào thì lấy ai bảo vệ cho mẹ con cháu?


Tầm Hoan khựng lại sững sờ.


không biết qua bao lâu, khi ngẩng đầu lên Lý Tầm Hoan mới hay rằng cũng không
biết tự bao giờ, Lâm Thi Âm, người thiếu phụ đêm đêm chong ngọn đèn leo lét đã
ra tận cầu thang đứng nhìn sững xuống. Trong ánh mắt, tuy đượm đầy đau khổ
nhưng dưới chiều sâu của ánh mắt đó đượm vẻ vui mừng.

Con
trai của nàng cuối cùng rồi cũng thân thiết với Lý Tầm Hoan, điều mà nàng hằng
đêm cầu nguyện và gần như tuyệt vọng và bây giờ thì sự vui mừng ấy đến được với
nàng. Không gì có thể làm cho nàng mừng hơn nữa.

Riêng
Lý Tầm Hoan thì chợt nghe chua xót, hắn không đủ cam đảm ngẩng mặt trông lên.

Long
Thiếu Vân kêu lớn:

-
Mẹ, mẹ... mẹ coi, Lý đại thúc vừa mới về rồi lại đi ngay.

Lâm
Thi Âm rắng nở nụ cười:

-
Lý đại thúc có chuyện không thể không đi.

Nụ
cười của nàng thật thê lương, tiếng cười của nàng thật u uất, lúc bầy giờ nếu
Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên thì e rằng trái tim của hắn sẽ nát tan.

Long
Thiếu Vân nói:

-
Mẹ, chẳng lẽ mẹ chẳng có lời nào với Lý đại thúc hay sao?

Vành
môi của Lâm Thi Âm khẽ rung rung:

-
Có chuyện gì thì cũng phải chờ Lý đại thúc trở lại rồi hãy nói chứ con.

Long
Thiếu Vân nhếch nhếch môi, háy mắt:

-
Con xem chừng đi lần này rồi đại thúc sẽ không về.

Lâm
Thi Âm gắt lớn:

-
Tiểu Vân, con không được nói điều gằn dở, hãy để cho đại thúc đi.

Long
Thiếu Vân gật đầu và buông áo Lý Tầm Hoan:

-
Được rồi, đại thúc đi đi, cũng đừng thèm nhớ kỹ gì đến mẹ con cháu nữa. Mẹ con
cháu từ đầy kẻ như không còn nơi nương tựa, không còn ai lo lắng cho mẹ con
cháu nữa đâu.

Cậu
bé dịu mắt và khóc nho nhỏ.

Quách
Tung Dương đã đi lên cây cầu nhỏ, hắn đứng khoanh tay nhìn lại.

Cuối
cùng Lý Tầm Hoan quay mình bỏ đi, hắn không ngẩng đầu nhìn lên mà cũng cũng
không nói một tiếng nào.

Giây
phút bây giờ, vô luận nói một tiếng nào kể cũng bằng thừa huống chi hắn thật
tình không biết phải nói gì và hắn cũng không dám nhìn mặt Lâm Thi Âm.

Một
con người khi có tình cảm quá mức thì xem bên ngoài in hình như là kẻ vô tình.

Chờ
đến khi Lý Tầm Hoan đi xa rồi, Long Thiếu Vân mới ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm
sau lưng hắn, ánh mắt của cậu bé bây giờ đã trở lại oán độc như trước, vành môi
khẽ nhếch nụ cười cũng oán độc như tia mắt.

Hắn
nói lầm thầm:

-
Ta biết bây giờ trong lòng ngươi khốn đốn lắm nhưng ta cần làm cho ngươi khốn
đốn bởi vì bất luận là ai, kẻ nào mang một tâm tình nặng trĩu như thế mà đi
giao đấu với Quách Tung Dương thì kẻ như kẻ ấy hết đời.

Đúng
là một đứa bé thâm độc bởi vì hắn đã làm một chuyện quá hay, hay cho cái độc ác
của hắn vì hết sức bình tịnh chú tâm đối phó cũng chưa nhìn thấy thanh thiết
kiếm của họ Quách huống chi tâm tình đã loạn như Lý Tầm Hoan hiện tại thì tâm
trí đâu để mà đón đỡ cho kham.

Long
Thiếu Vân cười chúm chím một mình:

-
Lý Tầm Hoan ơi, Lý Tầm Hoan, ngày hôm nay ngươi sẽ đi vào tử lộ.

Mùa
thu ở bên ngoài hình như còn đi vào sâu hơn ở trong bốn bức tường.

Quách
Tung Dương hai tay vẫn còn đút vào trong túi áo.


Tầm Hoan im lặng đi theo phía sau lưng hắn.

Đường
khá dài, khá hẹp mà lại quanh co.

Không
biết mút đầu của nó nơi nào.

Gió
thu hiu hắt, hai bên đường cây cỏ đã trơ cành. Quách Tung Dương đi thật chậm
nhưng bước đi của hắn thật dài.


Tầm Hoan đi theo, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào họ Quách một cách xuất thần.

Trên
đường dài thật xốp, mỗi bước đi của Quách Tung Dương ăn lún thật lờ mờ mà bước
nào cũng đều như bước nấy.

Cự
ly của từng bước một cũng đều một cỡ như nhau.

Xem
dáng cách thì hình như hắn rất ung dung như không để ý gì đến chuyện đó nhưng
kỳ thật thì hắn đã vận dụng toàn lực xuống đôi chân, cả bộ tay của hắn tuy thọc
sâu vào túi áo song nó rất nhịp với bước của chân, nhịp ở đây có nghĩa là nhịp
điệu của việc vận dụng nội lực.


thế cho nên, mỗi bước của hắn nếu kéo thước mà đo thì nhất định không sai một
ly nào.

Mặc
cho đến lúc hai tay hai chân nội lực hòa hợp đến tiểu điểm cao nhất, đến mức độ
tột cùng thì hắn tự nhiên dừng lại.Và như thế là đã đến mút con đường.

Đến
nơi đó thì giữa hai người đã có một mút sinh mạng.


Tầm Hoan rất hiểu điều đó.

Quách
Tung Dương quả là một đối thủ đáng gờm.

Trong
đời của Lý Tầm Hoan có lẽ đến hôm nay mới gặp một đối thủ đúng với cái nghĩa
của nó.

Mỗi
một người luyện võ, khi võ công đã đến mức độ tột cùng đều có một cảm giác tích
mịch như nhau bời vì đến lúc ấy thì con người đó rất khó tìm được một đối thủ
chân chính.


thế nên đã có người không buồn, không tiếc cho mình bị bại bởi vì nếu có thể
tìm ra một đối thủ chân chính thì dầu có bại cũng vẫn cảm thấy khoan khoái
trong lòng.

Nhưng
Lý Tầm Hoan bây giờ không cảm thấy khoan khoái chút nào cả.

Quả
thật tâm tình của hắn đã bấn loạn quá rồi.

Hắn
biết rất rõ, ngay bây giờ lấy cái tâm thần bấn loạn như thế mà giao đấu với
Quách Tung Dương thì chuyện thắng chắc không có được nhiều mà sự bại lại
nghiêng về mình nhiều hơn hết.

Tận
cùng của con đường cũng có thể là sinh mạng của hắn rồi.

Thật
sự thì hắn không sợ chết nhưng bây giờ hắn có thể chết được sao?

Quanh
cảnh bốn bên càng đi càng hoang vắng, xa xa thấp thoáng thấy dáng rừng thưa.


dọc hai bên đường, ngô đồng trụi lá, khắp nơi trên mặt đất đỏ ói một màu lá
rụng.


Tầm Hoan mím miệng thở dài, chẳng lẽ đây là khoảng cuối cùng của con đường?

Bước
đi của Quách Tung Dương càng phút càng lớn hơn và dấu chân lui lại càng lúc
càng mờ.

Tự
nhiên vận dụng nội lực của hắn đã đặt đến chỗ cao nhất, như vậy là công phu của
hắn kể đã hoàn tất.

Bây
giờ thì công lực, tinh thần, thể chất của hắn đã đạt đến lúc hoàn toàn không có
gì lay chuyển, tất cả hợp thành một khối vững như sắt thép, dai như chất nhựa
đã đong.

Một
kiếm của hắn trong lúc này vừa mạnh vừa chính xác gấp trăm ngàn lần so với lúc
bình thường.


Tầm Hoan bỗng nhiên dừng lại.

Hắn
không nói, không phát xuất một tiếng động nào nhưng Quách Tung Dương thì đã
nghe rất rõ, mặc dầu hắn không quay lại.

Tinh
thần của hắn qua khoảng đường vận dụng bây giờ đã đến mức có thể cảm biết được
bằng trực giác.

Tất
cả những gì thay đổi trong khoảng trời đất im lìm cũng không sao thoát qua trực
giác đó của hắn trong lúc bây giờ.

Hắn
không quay đầu, hắn nói từng tiếng một:

-
Tại nơi đây à?

Trầm
ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan nói:

-
Ta không thể giao đấu.

Quách
Tung Dương vùng quay phắt lại, tia mắt như đao của hắn nhìn thẳng vào mặt Lý
Tầm Hoan:

-
Ngươi nói sao? Các hạ bảo sao?


Tầm Hoan cúi mặt, lòng hắn dầng lên niềm chua xót.

Biết
rằng đến lúc bây giờ mà nói thêm một tiếng không thể giao đấu, thật không khác
nào vừa lâm trận chưa đánh chát gì mà đã bôn đào.

Chuyện
như thế thật chẳng thà chết chứ không làm sao được.

Nhưng
bây giờ Lý Tầm Hoan không thể không làm.

Quách
Tung Dương rít giọng:

-
Các hạ bảo rằng không thể cùng tôi giao đấu?


Tầm Hoan gật gật đầu.

Quách
Tung Dương gặn lại:

-
Tại sao thế?


Tầm Hoan thở ra:

-
Tôi đã chịu thua rồi.

Quách
Tung Dương trừng trừng đôi mắt nhìn Lý Tầm Hoan y như chưa bao giờ gặp mặt một
con người như thế.

Thật
lâu, hắn vụt thở ra:

-Lý
Tầm Hoan. Lý Tầm Hoan, ngươi quả thật là một anh hùng trong thiên hạ.


Tầm Hoan cười heo hắt:

-
Anh hùng? Con người như tôi mà có thể là anh hùng được sao?

Quách
Tung Dương thở ra:

-
Khắp trong thiên hạ hiện hay, các hạ có lẽ là người duy nhất đáng gọi là anh
hùng mà thôi.


Tầm Hoan cúi mặt làm thinh.

Quách
Tung Dương nói tiếp:

-
Các hạ bảo rằng các hạ chịu thua phải không? Nhưng theo tôi, khi một con người
chịu nhận là thua là một con người nhiều dũng khí. Chính tôi, tôi chỉ bằng lòng
chết chứ không bằng lòng nói một câu như thế.

Hắn
cười và nói luôn:

-
Nhưng chết vẫn còn dễ hơn nhiều. Có thể vì người khác để tự nhận rằng mình
thua, để tự hạ mình thật thấp, nếu không nói là chịu nhục thì mới là cái khó và
chính vì thế mà đáng gọi là anh hùng, đáng gọi là một kẻ tu mi chân chính.


Tầm Hoan vụt ngẩng mặt lên một cách bất thường:

-
Các hạ.

Tự
nhiên đó là trạng thái bị kích động quá nhiều và không thể thốt ra được thêm
tiếng thứ ba.

Quách
Tung Dương khoát khoát tay:

-
Tôi rất hiểu các hạ, các hạ nói các hạ không thể giao đấu với tôi chỉ vì các hạ
nhận thấy ngay bây giờ các hạ chưa có thể chết được. Các hạ biết rằng, hiện
đang có người còn cần đến sự chiếu cố của các hạ và các hạ không thể bỏ mặc
nàng.


Tầm Hoan làm thinh, mặt hắn ửng hồng.

Một
bằng hữu đáng tin cậy nhất cũng là một địch thủ đáng sợ nhất nhưng một địch thủ
đáng sợ lại luôn luôn là một tri âm.

Bởi
vì con người có đủ tư cách làm một địch thủ chân chính thì mới có đủ tư cách
làm một người tri kỷ.

Bời
vì chỉ có hạng người như thế mới có thể hiểu rõ lòng mình.

Không
biết Lý Tầm Hoan bây giờ đang thích thú hay là đang khổ sở hoặc là hắn đang cảm
kích.

Nhưng
dầu bằng một thứ tình cảm nào, hắn cũng không làm sao có thể nói ra lời.

Quách
Tung Dương vụt nói:

-
Nhưng phần tôi trong ngày hôm nay nếu không giao đấu với các hạ là không được.


Tầm Hoan nhướng mắt:

-
Tại sao thế?

Quách
Tung Dương điềm đạm trả lời:

-
Khắp trong thiên hạ có được mấy Lý Tầm Hoan? Ngày nay nếu tôi không giao đấu
với các hạ, ngày khác muốn tìm một đối thủ như thế chỉ sợ rằng vĩnh viễn không
bao giờ có.


Tầm Hoan nói:

-
Chỉ cần công việc của tôi ở đây xong rồi thì một ngày nào đó có thể do các hạ
định và tôi sẽ không bao giờ từ chối.

Quách
Tung Dương lắc đầu:

-
Chờ cho đến lúc đó thì sợ e rằng giữa tôi và các hạ sẽ không còn giao đấu được
nữa rồi.


Tầm Hoan ngạc nhiên:

-
Tại sao thế?

Tia
mắt Quách Tung Dương lơ đãng về xa, hắn nhìn cụm mấy trắng đang dật dờ bên vòm
trời thăm thẳm và hắn mỉm cười:

-
Bời vì đến lúc đó biết đâu tôi và các hạ chẳng trở thành tri kỷ.

Trầm
ngâm một lúc thật lâu, Lý Tầm Hoan nói chậm:

-
Các hạ chỉ bằng lòng đặt tôi vào đối thủ chứ không bằng lòng xem tôi là một
người bạn hay sao?

Quách
Tung Dương gằn giọng:

-
Trọn đời họ Quách này đã lỡ hiến mình cho võ đạo làm sao có chỗ để chứa tình
bằng hữu.

Nói
đến đấy, giọng hắn hơi dịu lại:

-
Bằng hữu thì luôn luôn dễ có nhưng đủ can đảm để nhận là đối thủ thật khó tìm.

“Can
đảm để nhận là đối thủ”, câu nói đó nghĩa sâu của nó vốn là để dùng trong tình
bạn nhưng bây giờ thì Quách Tung Dương lại đem ra áp dụng trong cái nghĩa đối
địch, nếu người nào đó mới nghe qua thật khó hiểu. Nội dung của nó đúng là “can
đảm nhìn nhau”, “can đảm để ngó thẳng vào nhau”, có nghĩa là can đảm nhận nhau
trong một trường hợp khó khăn, “can đảm nhận nhau là bằng hữu”, đó là một việc
hiếm có, bây giờ họ Quách lại nói “can đảm nhận nhau là địch thủ”, một câu nói
lạ lùng.

Nhưng
Lý Tầm Hoan với Quách Tung Dương, câu nói đó thật sâu và thật là hàm súc.

Cả
hai người thông cảm nhau rất dễ dàng. Đảo mắt khắp thiên hạ, có thể cùng với
tôi quyết định vấn đề sống chết, tự nhiên không phải chỉ một mình các hạ nhưng
cho dù về phương diện võ công, những người ấy có thể hơn tôi vạn bội tôi cũng
không xem họ vào đâu, nếu tôi phải chết vào tay của họ thì quả là chuyện đó có
lẽ là một chuyện mà tôi không bao giờ bằng lòng nhắm mắt.

Báo cáo nội dung xấu