Giang Nam tài nữ - Đệ nhất khuynh thành - Chương 67 - 68

CHƯƠNG
67: KẾT GIAO BẰNG HỮU. (7)

Ngự
Hoa Viên.

Lúc
này, Lãnh Dạ Trúc Quân cùng phi tử của hắn là Lý Nhã Nhi đang thưởng hoa ở Ngự
Hoa Viên, sau khi nghe một tiểu thái giám bẩm báo, mâu quang của hắn khẽ lóe,
thanh âm có vài phần vui mừng nói:

“Truyền
hai người họ vào.”

Sau
khi viên thái giám kia rời đi, Nhã phi nương nương mới lên tiếng hỏi:

“Là
ai lại có thể khiến bệ hạ vui mừng như vậy?”

“À,
là Thiên Vũ và bằng hữu của đệ ấy.”

“A,
có phải là vị Quận chúa đã chữa bệnh cho Thái hậu?! Nhã phi nương nương trên mặt
toàn là ý cười, thanh âm ôn nhu hỏi.

“Ừ,
chính là nàng ấy.” Lãnh DạTrúc Quân gật đầu đáp lời.

“Tham
kiến hoàng thượng! Nhã phi nương nương!” Lãnh Dạ Thiên Vũ khom lưng cung kính
hành lễ.

“Bình
thân a, ban cho ngồi.” Lãnh Dạ Trúc Quân dịu dàng nói, kế đó nhìn sang phía Nhược
Lam, hắn lại không tự chủ được sững lại, nàng lại dùng ánh mắt hệt như hôm qua
nhìn chằm chằm vào Nhã Nhi. Rốt cuộc, ẩn chứa trong đôi mắt kia là chuyện gì? Hắn
quả thật muốn biết!

“Tỷ
tỷ, tỷ sao vậy?” Lãnh Dạ Thiên Vũ thấy vậy lập tức nắm tay áo của Nhược Lam giật
giật vài cái.

Nhược
Lam giật mình, mày liễu chau lại càng nồng đượm, thanh âm thập phần trầm thấp
nói:

“Nhã
phi nương nương a. Người đã khiến cho một nam nhân phải hàm oan mà chết!”

Lời
vừa nói ra, tách trà trong tay Lý Nhã Nhi rơi xuống, sắc mặt đại biến, cả người
một trận run rẩy không thôi. Lãnh Dạ Trúc Quân cùng Lãnh Dạ Thiên Vũ hai mặt
nhìn nhau kinh ngạc không dứt, truyện này đã bị cấm đồn đại ra ngoài, kẻ nào sơ
hở nói ra, lập tức bị giết chết, tại sao nàng ấy lại có thể biết được?

Nhược
Lam híp mắt thu lại biểu tình của ba người này, thanh âm bất đắc dĩ nói:

“Bệ
hạ, hi vọng đó chỉ là sai lầm của một thời tuổi trẻ.”

“Tỷ
tỷ, sao tỷ biết?” Lãnh Dạ Thiên Vũ nhíu mày hỏi.

“À,
cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là thấy ai đó cứ lượn lờ xung quanh hoàng
thượng nên biết thôi.” Nhược Lam nghe hắn hỏi vậy lập tức giơ tay chỉ về khoảng
không phía sau Lãnh Dạ Trúc Quân và Lý Nhã Nhi.

Nghe
vậy, ba người bọn họ mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, thế nhưng sau lưng họ chỉ là một
dãy hành lang quanh co, đâu có gì đặc biệt?

“Chậc,
ba người không có nhìn thấy đâu, cứ ở đó cho tới sáng mai cũng không thấy gì.”
Nhược Lam buồn cười nhìn biểu tình của ba người bọn họ, có chút cao hứng.

“Ủa,
chứ sao tỷ thấy được?” Lãnh Dạ Thiên Vũ chống cằm nhìn Nhược Lam, khuôn mặt tỏ
vẻ suy tư, lí nhí hỏi.

“Hở,
ai biết, sinh ra đã vậy rồi a. Đệ muốn thấy thì đợi đến tối đi, tỷ giúp đệ thấy.”
Nhược Lam tỉnh bơ nói.

“Tỷ
a! Đừng làm đệ sợ, hức hức.” Lãnh Dạ Thiên Vũ đột ngột thay đổi thái độ, đôi
bàn tay bấu chặt lấy ống tay áo của Nhược Lam nhất quyết không chịu buông.

Thấy
biểu tình này của hắn, Nhược Lam giở khóc giở cười, đường đường là Cửu vương
gia của Lãnh Dạ Chi Quốc mà lại đi sợ ma, chuyện này mà đồn ra, e rằng hắn sẽ
phải chui ở trong chăn khóc nức nở mấy tháng trời.

“Yên
tâm đi, hắn không hại đệ đâu.” Nhược Lam cười khúc khích an ủi.

“Thật?”
Lãnh Dạ Thiên Vũ thanh âm đầy nghi ngờ, ngẩng đầu hỏi.

“Oan
có đầu, nợ có chủ.”

Chỉ
một câu ngắn gọn nhưng lại làm Nhã phi nương nương thấp thỏm không yên, thanh
âm có phần e dè nói:

“Thật
sự là…có…cái đó…”.

“Trong
lòng người chắc hẳn đã biết rõ, bất quá người cho đến bây giờ vẫn bình an vô sự
là bởi hắn yêu người, không muốn tổn thương người mà thôi.”

“Ý
của Quận chúa là…” Lãnh Dạ Trúc Quân trầm giọng hỏi.

“Ngươi
thân là hoàng đế trong mình mang huyết thống cao quý, lại được thần tiên chúc
phúc, hắn không thể chạm vào ngươi. Nếu không, chậc chậc, Lãnh Dạ Chi Quốc chắc
đã có tân quốc vương rồi.” Nhược Lam bĩu môi nói.

“A!”
Nhã phi nương nương cùng Lãnh Dạ Thiên Vũ đồng thanh thốt lên một tiếng.

“Sao
vậy? Tự nhiên hét lên là sao? Đừng làm cho hắn sợ chứ!” Nhược Lam nhếch miệng
cười, mắt phượng không ngừng nhìn vào khoảng trống dài vô tận phía hành lan xa
xa kia.

“Tỷ
tỷ, tỷ đừng cười kiểu đấy, nhìn ghê lắm.” Lãnh Dạ Thiên Vũ nhăn nhó nói.

“Ô,
tỷ đâu có cười với đệ, tỷ cười với hắn đấy chứ.” Nhược Lam dời tầm mắt, quay đầu
nhìn về phía Lãnh Dạ Thiên Vũ, thanh âm đầy trêu chọc nói.

“Tỷ
tỷ…” Lãnh Dạ Thiên Vũ phụng phịu, hai tay lúc này cứ lắc lắc cánh tay của Nhược
Lam.”

“Cây
đàn tỳ bà đó đâu rồi? Hôm trước ta bảo đệ mang đến cho ta mà?”

“A,
thất ca không cho đệ mang nó vào phủ nha, đệ đành phải cất tạm ở chỗ mẫu hậu.”

“Cái
gì!” Nhược Lam đứng bất dậy, thanh âm đầy lo lắng vang lên: “Mau đến chỗ Thái Hậu!”

Thái
Vinh Cung.

“Nhi
thần xin thỉnh an mẫu hậu.” Lãnh Dạ Trúc Quân, Lãnh Dạ Thiên Vũ đồng thời hành
lễ.

“Thần
thiếp xin tham kiến Thái hậu.” Nhã Phi nương nương cunhx đồng dạng hành lễ

“Bình
thân.” Lạc Yên Thái Hậu lười nhác nói.

“Thái
hậu có phải người cảm thấy trong người rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ không muốn làm
bất cứ điều gì khác?” Nhược Lam tiến về phía giường, nhẹ giọng hỏi.

“Ân,
Quận chúa người thiệt lợi hại, chỉ cần nhìn qua liền biết.” Lạc Yên Thái Hậu mỉm
cười trả lời.

Nhìn
thấy nụ cười này của Thái hậu, Nhược Lam khẽ lắc đầu, sau đó thởi dài nói:

“Vũ
đệ, đem cây đàn đó ra đây.”

“A.
Vâng!” Dứt lời, Lãnh Dạ Thiên Vũ lập tức chạy ra sau tấm bình phong lôi ra một
cây đàn tỳ bà đã cũ kỹ đưa cho Nhược Lam.

Nhận
lấy cây đàn từ tay của hắn, Nhược Lam cứ thế rơi vào trầm mặc, mọi người trong
phòng không ai hiểu chuyện gì, họ cũng không dám lên tiếng hỏi han, chỉ có thể
để mặc cho Nhược Lam theo đuổi những suy nghĩ riêng của chính mình.

Ước
chừng khoảng nửa khắc thời gian, Nhược Lam bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn
lướt qua các nha hoàn trong phòng, trầm giọng phân phó:

“Các
ngươi ra ngoài hết đi!”

“Vâng!”

Sau
khi các nha hoàn đã rời đi, Nhược Lam mới tiến tới chiếc ghế gỗ gần đó ngồi xuống:

“Hoàng
thượng! Người vẫn là nên đòi lại cho hắn một cái công đạo.”

Nghe
vậy, Lạc Yên thái hậu nhíu mày:

“Hắn?
Công đạo?”

“Nhậm
Tề!” Nhược Lam dựa cả người vào chiếc ghế, thanh âm bình thản nói.

Nghe
đến cái tên này, Lạc Yên thái hậu thất kinh, đôi mắt mở to nhìn về phía hai hài
tử của mình, bọn họ thấy vậy lập tức lắc đầu biểu thị hàm ý không phải do họ
nói.

“Thái
hậu, không biết người đã bao giờ nghe đến cụm từ oan hồn đòi mạng chưa? Có những
người khi còn sống đã phải chịu oan khuất mà chết, sau khi chết linh hồn của họ
không xuống địa phủ mà là tiếp tục ở lại nhân gian…” Nhược Lam chỉ nói đến đó rồi
dừng lại nghiêng đầu nhìn về phía Thái hậu. Biểu tình của Thái hậu giống hệt
như Nhã phi nương nương, cả người một hồi run rẩy.

“Ta…chuyện
này…?” Thái hậu ngập ngừng như muốn hỏi điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Nhược
Lam mỉm cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve sợi dây của cây đàn tỳ bà, thanh âm
có phần lành lạnh vang lên:

“Là
Nhậm Tề nói cho ta biết đấy!”

CHƯƠNG 68: KẾT GIAO BẰNG HỮU. (8)

Lạc
Yên thái hậu mồ hôi lạnh chảy ra, đôi mắt không ngừng di chuyển dè dặt nhìn
xung quanh. Thấy vậy, Nhược Lam âm thầm buồn cười, nếu biết sợ như thế vậy tại
sao ban đầu còn làm?

“Không
biết Thái hậu đây có vui lòng kể loại chuyện tình của hai năm về trước cho ta
nghe không?”

“Chuyện
này…” Lạc Yên thái hậu nhíu mày liếc mắt về phía Lãnh Dạ Trúc Quân

Lãnh
Dạ Trúc Quân khẽ gật đầu, sau đó lên tiếng:

“Hai
năm về trước sau khi trẫm đăng cơ, triều đình vô cùng rối ren, lúc bấy giờ
trong triều có hai thế lực đối địch nhau. Một là Lý tướng quân trung thần của
triều đình, hai là Nhậm Hiên tể tướng đương triều, một nghịch thần!”

“Nhậm
Hiên? Phụ thân của Nhậm Tề?” Nhược Lam nhướng mày hỏi.

“Đúng
vậy.”

“Nếu
vậy, Nhã phi nương nương hẳn là nữ nhi của Lý tướng quân và là người trong mộng
của Nhậm Tề rồi.”

“Không
sai.” Lãnh Dạ Trúc Quân thẳng thắn thừa nhận, sau đó nói tiếp: “Gia đình hai
bên là kẻ thù, con cái của họ sao có thể yêu nhau, hơn nữa Lý tướng quân và trẫm
đã vạch ra kế hoạch, lợi dụng Nhậm Tề để uy hiếp Nhậm Hiên.”

Nói
tới đây, thanh âm của Lãnh Trúc Quân lạnh đi mấy phần, mâu quang băng lãnh liếc
nhìn cây đàn tỳ bà trong tay Nhược Lam.

“Hoàng
thượng, người đừng dùng ánh mắt đó nhìn vật thể của hắn, hắn sẽ đau lòng đấy.
Có lẽ trong lòng người luôn nghĩ, cha nào con nấy, cha xấu xa thì con ắt hẳn
cũng không tốt đẹp gì. Nhưng thế gian vạn vật luôn thay đổi, không có gì là tuyệt
đối, đến cuối cùng Nhậm Tề chẳng phải đã vì Nhã phi nương nương mà bán đứng phụ
thân của mình hay sao?” Nhược Lam nhếch miệng nói.

Nhã
phi nương nương nghe đến tên mình, lập tức giật mình, đôi mắt hoang mang nhìn về
phía Lãnh Dạ Trúc Quân. Nàng sao có thể không nhớ, năm đó là nàng đã hại chết
Nhậm Tề, hắn quả thật không giống phụ thân của hắn, khi đó nàng còn quá bồng bột,
mọi việc đều nghe lời của phụ thân, một lòng chỉ muốn lợi dụng tấm chân tình của
hắn, là nàng đã sai lầm, cho đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ câu nói cuối cùng
của hắn: “Thật tâm thật dạ yêu mình nàng chỉ tiếc đến cuối cùng đành phải buông
tay”. Cái khoảnh khắc hắn nhắm chặt đôi mắt vĩnh viễn rời khỏi thế gian, nàng
cuối cùng cũng đã hiểu cái gì gọi là nguyện kiếp lai sinh, tương tư bất hối, thế
nhưng tất cả đã quá muộn…Nghĩ đến đây, những giọt nước mắt không ngừng lăn dài
trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nhã Nhi, kí ức từng mảnh một lại hiện về…

Lãnh
Dạ Trúc Quân mày kiếm chau lại càng nồng đượm, đã nhiều năm nay hắn chưa bao giờ
thấy nàng khóc, lần nào đối diện với nàng, hắn cũng chỉ thấy nụ cười ôn hòa
trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, tại sao bây giờ lại như vậy?

“Hối
hận rồi phải không?” Nhược Lam nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nhã Nhi, thanh âm ôn
nhu hỏi:

“Ta…ta…Nếu
như…” Lý Nhã Nhi nấc lên từng tiếng, ngắt quãng nói.

“Đời
người không có chữ “nếu”. Thế giới không có thuốc trị hối hận. Hai từ “trân trọng”
dễ nói khó làm. Năm đó Nhậm Tề một phần là vì nương nương, hắn không muốn người
bị Lý tướng quân trách phạt, hơn nữa Nhậm Tề biết việc phụ thần mình làm là sai
trái, Lãnh Dạ Chi Quốc chỉ có người họ Lãnh Dạ mới được phép nắm quyền, lý nào
lại để Nhậm gia leo lên đầu? Chính vì điều này, Nhậm Tề mới bất chấp tất cả yêu
người, bất chấp tất cả hậu quả sao chép lại tấm bản đồ cơ mật của phụ thân hắn.”

“Đấy
là do hắn cam tâm tình nguyện. Sao có thể trách được ai.” Lãnh Dạ Trúc Quân lạnh
giọng nói. Nhậm Tề dù sao cũng là con của nghịch thần, hắn nếu như giữ lại, thế
khác nào tự đào hố trôn mình, hơn nữa Nhã Nhi sớm đã đinh là người của hắn, lý
nào lại để rơi vào tay của kẻ khác?

“Hoàng
thượng. Không biết người có muốn nghe lời nói thật lòng của ta?” Nhược Lam thở
dài nói.

“Thỉnh
Quận chúa chỉ giáo.”

“Người
là hoàng đế cao cao tại thượng, vinh hoa phú quý hưởng cả đời, thế nhưng đã bao
giờ người quay đầu lại nhìn và phát hiện rằng bên cạnh mình không có lấy một
tri kỷ?”

Câu
hỏi này quả thật khiến hắn kinh ngạc, tâm không khỏi dao động, có những lúc hắn
cảm thấy rất cô đơn, quả thật là muốn tìm một người để tâm sự, một người có thể
cho hắn cảm giác bình yên khi ở cạnh, thế nhưng trong Hoàng Cung hoa lệ này, biết
ai là tri kỷ?

“Trong
một ngày, cả gia tộc Nhậm gia bị xử trảm, máu chảy thành sông nhuốm đỏ cả một
vùng, dĩ nhiên trong đó bao gồm cả Nhậm Tề, người có công trong việc giúp hoàng
thượng có thể yên ổn mà ngồi lên long ngai. Hắn cứ tưởng rằng việc làm của hắn
có thể hóa giải mối thù bao năm giữa hai nhà Nhậm – Lý, cuối cùng cũng có thể ở
bên cạnh người nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, thế nhưng điều hắn nhận được lại
là một sự thật đau đớn, Nhã phi nương nương một bước trở thành phượng hoàng,
vĩnh viễn xa tầm với. Hoàng thượng, người suy nghĩ cho thật kỹ xem, nếu không
nhờ hắn liệu người có thể bình tâm ngồi trên long ngai uy nghiêm, Lãnh Dạ Chi
Quốc liệu có được như ngày hôm nay?”

“Trẫm…”
Lãnh Dạ Trúc Quân đang tính lên tiếng phản bác nhưng lại nghĩ không ra nên phản
bác như thế nào.

“Hoàng
huynh, tỷ tỷ nói đúng đấy, huynh vẫn là nên trả lại cho hắn một cái công đạo
đi” Lãnh Dạ Thiên Vũ nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Chuyện
này, ai gia quả thật cũng có một phần lỗi, năm xưa khi hoàng thượng quyết định
xử tử toàn bộ người Nhậm gia, lẽ ra ai gia nên can ngăn hoàng thượng tha cho Nhậm
Tề, thế nhưng ai gia lúc đó lại bị dao động, ai gia sao lại không biết hoàng
thượng yêu mến Nhã phi? Nếu như tha cho Nhậm Tề, há chẳng phải tạo cơ hội cho hắn
và Nhã phi ở cạnh nhau, đồng thời cũng để lại một mối họa lớn cho quốc gia, Nhậm
Tề nổi tiếng thông minh, văn võ song toàn, nếu như sau này hắn lại có dã tâm hệt
như phụ thân của hắn thì phải làm thế nào? Cho nên ai gia…” Lạc Yên thái hậu thở
dài một hơi, thanh âm buồn bã nói.

“Thái
hậu, người có phải hay không chưa từng yêu ai?” Nhược Lam mỉm cười nghiêng đầu
nhìn vế phía Lạc Yên thái hậu hỏi.

“A,
chuyện này…” Lạc Yên thái hậu đỏ mặt, cúi đầu không nói.

“Một
nam nhân dám vứt bỏ tính mạng của cả nhà để có thể bảo toàn sự bình an cho quốc
gia, một nam nhân có thể vứt bỏ tất cả sĩ diện lấy lòng nữ nhân mà mình yêu,
người nghĩ hắn sẽ có dã tâm gì?”

Dứt
lời, Lãnh Dạ Trúc Quân, Thái hậu cùng Nhã phi nương nương mạnh mẽ ngẩng đầu
nhìn thẳng vào Nhược Lam, mỗi người chìm vào một suy nghĩ riêng. Không khí
trong phòng lúc này vô cùng trầm mặc, ước chừng nửa khắc sau đó, Lãnh Dạ Trúc
Quân mới lên tiếng:

“Là
trẫm đã sai lầm, lúc ấy còn quá trẻ, khó tránh được nhất thời háo thắng…”

“Biết
sai là tốt rồi. Vậy còn sự trong sạch của hắn?” Nhược Lam vuốt ve tóc mai của
mình, chớp mắt hỏi:

“Trẫm
ngay bây giờ sẽ chiếu cáo cả thiên hạ, giải bỏ oan khuất cho hắn.”

Nhược
Lam nghe vậy lập tức liếc về phía Lãnh Dạ Thiên Vũ nói:

“Nhậm
Tề, nghe thấy chưa? Ngươi có thể an lòng được rồi nha.”

Lãnh
Dạ Thiên Vũ há hốc miệng, thanh âm run rẩy nói:

“Tỷ
tỷ, hắn…hắn…hắn…”

“Hở,
sao vậy?” Nhược Lam mắt toàn là ý cười hỏi ngược lại.

“Hắn
nãy giờ đứng ở bên cạnh đệ ư?”

“Đúng
vậy!”

“Óa
óa óa, sao tỷ không nói sớm, hức hức.” Lãnh Dạ Thiên Vũ lúc này bất chấp cả
hình tượng nhảy chồm lên trên ghế khóc bù lu bù loa.

“Ha
ha.” Những người còn lại trong phòng thấy vậy, lập tức bật cười khanh khách, nỗi
bất an ban nãy vì đó mà vơi đi một nửa.

Nhược
Lam nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn, sau đó hướng Nhã phi hỏi:

“Không
biết người có còn nhớ cây đàn này?”

“Dĩ
nhiên là nhớ, năm đó là Nhậm Tề đã dùng cây đàn này tấu một khúc cho ta nghe,
đây cũng là kỷ vật cuối cùng của hắn mà ta còn cất giữ, tuy nhiên nửa năm nay đột
nhiên lại biến mất.” Lý Nhã Nhi trả lời.

“Ta
nhặt được cây đàn ở lãnh cung đấy. Có lẽ hắn biết, trái tim của Nhã phi nương
nương đã không còn thuộc về hắn nữa, cũng đến lúc rời đi.”

“Ta…”

Nhã
phi cúi thấp đầu, lung túng không biết nói gì.

Lúc
này, Thái hậu và Lãnh Dạ Thiên Vũ nghe qua liền hiểu ý, Nhã phi tâm tư đã dần
chuyển sang người khác rồi, trong lòng không khỏi vui mừng, trong hậu cung này,
có mấy ai thật lòng yêu thương bệ hạ? Xem ra những ngày tháng trong cung của
hoàng thượng sẽ không còn lạnh lẽo nữa.

Lãnh
Dạ Trúc Quân thấy Nhã phi cúi đầu, hai bên má đã điểm một làn mây hồng, lập tức
tiến đến ôm nàng, thanh âm hết sức cưng chìu nói:

“Trẫm
sẽ không phụ nàng!”

Không
khí đang vô cùng ấm áp thì một thanh âm của một viên thái giám vang lên:

“Thái
hậu, Thất vương gia cầu kiến!”

“Cho
mời Vương gia vào!” Lạc Yên thái hậu nói.

“Tham
kiến mẫu hậu, hoàng thượng, Nhã phi nương nương.”

“Miễn
lễ. Ai nha, sao hôm nay thất nhi lại ngoan ngoãn đến đây thỉnh an mẫu hậu vậy?”
Lạc Yên thái hậu mỉm cười, thanh âm mang vài phần trêu chọc.

“Nhi
thần ngoan ngoãn hồi giờ, mẫu hậu, người cứ nghĩ oan cho nhi thần.” Lãnh Dạ
Thiên Kỳ bất bình nói

“Ha
ha, được rồi, được rồi! Mẫu hậu không nói nữa.”

“Thái
hậu, chuyện cũng đã giải quyết xong, ta cũng nên cáo từ thôi.” Nhược Lam đứng dậy
vui vẻ nói.

“Ân.
Ai gia đã làm phiền người rồi, trong Hoàng Cung phong cảnh rất đẹp, hay là các
ngươi dẫn Quận chúa đi tham quan một chút.”

“Thế
cũng được a.” Nhược Lam gật đầu đồng ý.

Nhã
Nhạc Cung.

Nhược
Lam nhìn dàn nhạc cụ trước mặt, trong lòng ai oán không thôi. Trời ạ, mấy cái
này mà đem về hiện đại rao bán là giàu to! Đang trong lúc suy nghĩ về món hời
khổng lồ do những nhạc cụ này mang lại thì mâu quang của Nhược Lam lóe sáng,
nhìn chằm chằm vào một vật.

Thấy
vậy, Lãnh Dạ Trúc Quân lập tức nói:

“Đấy
là cây dương cầm, là một cống phẩm của xứ Phù Tang.”

“Đúng
vậy tỷ a, bọn họ dâng lên toàn những cái kỳ lạ, đệ chưa bao giờ thấy một loại
nhạc cụ nào không có dây mà chỉ có mấy cái nốt đen trắng thế kia, trong cung có
ai biết chơi nó đâu.” Lãnh Dạ Thiên Vũ lắc lắc đầu nói.

Nghe
vậy, Nhược Lam trừng mắt nhìn hắn, sau đó lạnh giọng nói:

“Là
do đệ không biết chơi đấy chứ, cầm hộ tỷ cây tỳ bà, để tỷ tỷ chơi cho đệ xem.”

Nhược
Lam ngữ khí hùng hổ, tiếng về phía cây piano, sau đó kéo một chiếc ghế gỗ tới
trước cây đàn, ngồi xuống, ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, giọng hát cao vút cất
lên ngôn ngữ xứ Phù Tang:

“Ánh sáng ấy trên cuộc hành trình
tìm kiếm tình yêu.

Vẫn
tiếp tục theo đuổi tương lai dù bị nhốt lại trong tim em.

Nếu
mở cánh cửa do dự ấy ra, em sẽ bắt đầu một ngày mai tươi sáng.

Những
ký ức đau thương chìm sâu tận đáy lòng.

Chẳng
ai biết sự cô độc đau đớn này.


sao ta vẫn luôn đánh mất những gì quý giá nhất?

Cơn
mưa kéo dài bất tận lại hát lên giai điệu trầm buồn.

Chẳng
biết từ khi nào em lang thang vô định trên con phố này.


cả khi em không còn nhìn thấy sự thật nữa.

Con
đường mà em vững tin vẫn nằm trong tim em.

Ánh sáng ấy trên cuộc hành trình
tìm kiếm tình yêu

Vẫn
tiếp tục theo đuổi tương lai dù bị nhốt lại trong tim em.

Nếu
mở cánh cửa do dự ấy ra, em sẽ bắt đầu một ngày mai tươi sáng.

Đem
những giọt lệ này theo làn gió cuốn đi.

Những
áng mây lững lờ trôi và bầu trời xanh kia thật quá xa.

Lặng
lẽ thề với lòng mình…

Em
sẽ sống và không bao giờ từ bỏ ước mơ bất tận đó…”

Sau
khi giai điệu du dương của bài hát kết thúc, Nhược Lam quay đầu lại nhìn bốn
người mắt đã mở to hết cỡ nhìn nó như một sinh vật lạ ở đâu rơi xuống, đặc biệt
là Lãnh Dạ Thiên Vũ, biểu hiện của hắn vô cùng phong phú, mắt trợn lên, miệng
thì há ra, cánh tay thì run rẩy chỉ vể phía nó, thanh âm kinh ngạc nói:

“Tỷ
a! Tỷ lợi hại nha, cái đó mà cũng biết chơi.”

“Xùy!
Bình thường thôi.”

“Quận
chúa, người quả thật tài giỏi a, khi nào có dịp ta cũng muốn thình giáo người.”
Lý Nhã Nhi ôn nhu nói.

“Nha,
rất sẵn lòng.” Nhược Lam gật đầu đáp lại.

“Nàng
biết nói tiếng của xứ Phù Tang?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhíu mày hỏi.

“Dĩ
nhiên, đấy là…” Nhược Lam đang tính nói đấy là nơi nó ở, làm sao mà không biết,
may mà nó nhanh trí nhớ ra mình mà khai ra thế nào bọn họ cũng hỏi tùm lum, phiền
chết!

Thấy
Nhược Lam im lặng không trả lời, hắn lại tiếp tục hỏi:

“Đấy
là…?”

“Đấy
là do mẫu thân ta dạy!” Nhược Lam ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt nói.

“Thì
ra là vậy. Quận chúa người thông thạo tiếng Phù Tang như vậy không biết có thể
giúp trẫm một việc?” Lãnh Dạ Trúc Quân cất tiếng hỏi.

“Là
việc gì?” Nhược Lam nghiêng đầu về phía vừa phát ra âm thanh.

“Ngày
mai triều đình sẽ đón tiếp sứ giả của Phù Tang, trẫm chỉ biết một ít tiếng của
họ, quân sư của trẫm hiện tại lại không có ở đây, chẳng hay người có thể giúp?”

Nghe
vậy Nhược Lam đưa tay lên cằm khẽ vuốt ve, sứ giả? Nhật Bản 2500 năm trước là
quốc gia đầu tiên trong khu vực Châu Á chuyển từ chế độ quân chủ chuyên chế
sang chế độ độc tài, Thiên Hoàng Minh Trị là vị quốc vương đã đưa nền kinh tế,
chính trị, giáo dục của Nhật Bản đạt đến một tầm cao mới, tuy nhiên nếu dựa vào
thời gian mà tính, ông ta chắc đã chết rồi, chậc cũng không sao, con cháu của
ông ta cũng tài giỏi đâu có thua kém gì. Nghĩ vậy, Nhược Lam nhìn Lãnh DạTrúc
Quân mỉm cười nói:

“Hảo!
Bệ hạ, ta sẽ giúp người.”

“Vậy
là tốt rồi, coi như trẫm trút được một gánh nặng.” Lãnh Dạ Trúc Quân thanh âm
khó nén phần vui mừng, hai tay chắp lại thành quyền hướng Nhược Lam đáp lễ.

“Chậc,
ai biểu bệ hạ là hoàng huynh của Thiên Vũ làm chi, hắn đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ,
ta lý nào lại không giúp hoàng huynh của đệ ấy.” Nhược Lam cười duyên, ánh mắt
không ngừng liếc xéo nhìn sang Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

Lãnh
Dạ Thiên Kỳ mặt lúc này đã tối sầm lại, trong lòng ngổn ngang trăm mối, hắn thật
sự không hiểu nàng tại sao lại khắc khe với hắn như vậy, hoàng huynh hậu cung
có vô số phi tần, hắn chỉ có mười lăm, trong đó ba người đã bị đuổi đi, nàng
sao còn không vừa lòng?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3