Ai bảo chỉ hoàng tử mới là ''chân mệnh thiên tử'' - Chương 88
Chương 88: Cái chết
của Tiểu Trúc Tử
Nạp Lan Hồng đối với việc Tâm Di làm rất không thông, lúc
Nạp Lan Đức Duật đi dàn xếp việc của Uyển nhi liền hỏi Tâm Di, “Tâm Di, ngươi
thật muốn Duật nhi thu Uyển cách cách đi?”
“A mã, ngài nghĩ gì vậy, Uyển nhi ở nơi này, gần là trụ mà
thôi,” Tâm Di đỡ Nạp Lan Hồng ngồi xuống,” Uyển nhi hiện tại không có nhà để
về, chúng ta không thu lưu nàng ai còn có thể thu lưu nàng, tính tình Đức Duật
ngài cũng biết, nếu ta dám không cho hắn đi quản, hắn vẫn là vụng trộm quản,
như vậy, người bên ngoài nói sẽ càng khó nghe, không bằng cứ như vậy thoải mái
mà đem Uyển nhi đưa về ở cùng, hôm nay tất cả mọi người thấy được, là ta đi
tiếp, còn có thể nói cái gì nữa!”
Nạp Lan Hồng ngẫm lại cũng có đạo lý, thở dài một tiếng, “Tâm
Di, làm khó ngươi nghĩ chu đáo đến như vậy, Duật nhi có thể lấy được ngươi thật
sự là hắn may mắn!”
“A mã, ngài đừng nói như vậy, ta có thể gả cho Đức Duật cũng
là phúc khí của ta.”
“Ai! Hy vọng Duật nhi có thể quý trọng ngươi, tiểu tử này, ta
xem hắn gần đây như là sắp đổ, ta phải hảo hảo cảnh báo hắn, nói cho hắn biết
mình đang làm gì.”
Quả nhiên, tới bữa cơm chiều, Nạp Lan Hồng một chút cũng
không nể tình, trước mặt Tâm Di, Uyển nhi cùng đám người Tiểu Trúc, Tiểu Cúc,
Tiểu Thảo giáo huấn con, “Duật nhi, hôm nay Uyển cách cách đến trụ, ta không
phản đối, nhưng là, ta muốn ngươi nói rõ, ngươi không được có ý tưởng khác,
đừng làm Nạp Lan gia chúng ta mất mặt.”
“A mã yên tâm, con biết cái gì nên làm, cái gì không nên
làm, Tâm Di khổ tâm ta thực hiểu được, ta sẽ không phụ nàng!”
“Ân, hiểu được là tốt rồi, nhớ kỹ ngươi hôm nay nói gì. Ăn
cơm!” Có lời nói Nạp Lan Hồng này, bữa cơm rất nặng nề, mọi người không ai nói
gì, chính là yên lặng ăn.
Sau khi ăn xong, đều tự trở về phòng, một hồi đến phòng, Nạp
Lan Đức Duật một câu đều không có, hướng trên giường một nằm, Tâm Di cùng hắn
nằm xuống, “A mã nói làm ngươi không vui?”
“Hắn làm gì mà cần lo lắng như vậy, nếu là ngươi lo lắng còn
nói được, hắn khẩn trương như vậy làm gì?”
“Ngươi đừng quái a mã, hắn cũng là vì chúng ta suy nghĩ, có
thể hắn là sợ ta không vui, cho nên mới như vậy, ngươi nên hiểu cho tâm tư của
hắn.”
Nạp Lan Đức Duật ôm Tâm Di, “Tâm Di, ta có ngươi đã là đủ
vậy là đủ rồi, thiên hạ nhiều nữ nhân, nhưng ngươi là người duy nhất đáng giá
để ta yêu,” Cúi đầu hôn môi Tâm Di, “Ta sẽ làm cho a mã yên tâm, ta đã phái nha
hoàn qua đó hầu hạ, về sau, ta không đi hậu viện là được.”
“Ngươi làm chủ là được, không cần cùng ta nói,” Tâm Di thỏa
mãn nằm trong lòng trượng phu.
Lời nói của Nạp Lan Hồng làm cho đứa con bất mãn, cũng làm
cho Tiểu Thảo bất mãn, trở lại phòng, Tiểu Thảo liền hướng Uyển nhi lải nhải:
“Cách cách, thế này là sao, lời của lão gia tử minh là giáo huấn con, ngầm là
cảnh cáo ngài không được cùng hậu gia dây dưa!”
“Tiểu Thảo, chúng ta hiện tại là ăn nhờ ở đậu, Tâm Di có thể
dung chúng ta vào phủ đã rất độ lượng, ngươi còn so đo cái gì đâu?” Kỳ thật,
Uyển nhi làm sao nghe không ra ý tứ Nạp Lan Hồng, chính là nàng so với Tiểu
Thảo phải hiểu được cảm ơn, huống chi Tâm Di cũng không có sai đãi nàng, nơi
này hết thảy chi phí đều ấn nàng trước kia. Ở phương diện tình cảm, cứ việc đối
Nạp Lan Đức Duật tình ti chưa đoạn, nhưng nàng cũng hiểu được chính mình là thê
tử người khác, của nàng quan niệm vẫn là có điều truyền thống, ‘ Hảo nữ không
lấy nhị phu’ (người phụ nữ tốt thì không lấy hai chồng, tức là chồng có chết
thì ở giá, nếu mà bị hưu thì chắc tự sát luôn vì hồi xưa nếu phụ nữ bị hưu thì
chẳng ai muốn lấy =.=!),
Nhưng Tiểu Thảo không nghĩ như vậy, từ lúc Nạp Lan Đức Duật
có điểm đồng tâm, nàng đã nghĩ lợi dụng cơ hội này, đem Uyển nhi cùng Nạp Lan
Đức Duật kéo cùng một chỗ, sau đó tìm cơ hội diệt trừ Tâm Di. Nhưng hiện tại
nhìn thái độ Uyển nhi, như là không hề muốn cùng Nạp Lan Đức Duật có cái gì
liên quan, vì thế nàng quyết định không lợi dụng chủ tử của nàng, nàng phải
chính mình làm, chỉ cần diệt trừ Tâm Di, Nạp Lan Đức Duật tự nhiên hướng về
Uyển nhi.
Ở trong phủ không cơ hội, phải xuống tay khi ở bên ngoài
phủ, trải qua vài ngày quan sát, nàng phát hiện Tâm Di mỗi ngày ở giờ Tỵ (giờ
rắn tức là từ 9h~11h) đều đi đến một mảnh rừng phụ cận tản bộ, tuy vậy, luôn
luôn có Đại Hổ hoặc Nhị Hổ còn có Tiểu Cúc đi cùng, muốn xuống tay, trừ phi là
Tâm Di lẻ loi một mình, này dường như có điểm khó khăn, suy nghĩ nhiều ngày,
quyết định điệu hổ ly sơn.
Ngày đó, Đại Hổ ở nhà, Nhị Hổ đi theo Nạp Lan Đức Duật, Tiểu
Thảo chuẩn bị hành động, nàng cố ý chọn ngày Đại Hổ ở nhà, bởi vì Đại Hổ không
khôn khéo như Nhị Hổ,
Sang sớm ngày hôm sau nàng xúi giục Uyển nhi đi ra cửa giải
sầu, nói là Bồ Tát Vĩnh Tường tự rất linh, đi cầu Bồ Tát phù hộ Kỳ Duệ một
chút, hy vọng hắn có thể thoát tội, Uyển nhi đem lời này nghe lọt, cho nên liền
như Tiểu Thảo an bài.
Tiểu Thảo đưa Uyển nhi ra cửa, tới Vĩnh Tường tự, Uyển nhi
toàn tâm toàn ý cầu thần bái phật, Tiểu Thảo thừa dịp nàng không chú ý, lén lút
chạy ra khỏi chùa, chạy tới tiểu lâm, quả nhiên, gặp được Tâm Di đang tản bộ,
bên cạnh là Đại Hổ cùng Tiểu Mai, Tiểu Trúc, Vì thế, nàng cố ý giả hoang mang
rối loạn chạy qua, “Cách cách …”
Tâm Di gặp Tiểu Thảo thần sắc bối rối, vội hỏi xảy ra chuyện
gì, Tiểu Thảo làm đúng như đã chuẩn bị nói:” Cách cách, cách cách ta đi thiêu
hương( dâng hương), đột nhiên hôn mê bất tỉnh, ta chỉ còn cách trở về tìm ngài
hỗ trợ.”
“Người đâu?” Tâm Di một chút cũng chưa hoài nghi,
“Ngay tại trong chùa, vừa rồi phương trượng gọi người đem
nàng đưa vào trong phòng, ta không biết nàng hiện tại thế nào, cách cách, ngài
về nhà phái người cùng ta đem cách cách ta tiếp trở về đi!” Lý do không tính
tốt lắm, nhưng hợp lý.
“Đại Hổ, ngươi phải đi một lần đi, xem nghiêm có nghiêm
trọng không, nếu nghiêm trọng lập tức kêu thầy thuốc!” Tâm Di dặn.
“Cách cách, làm cho Mai tỷ tỷ cũng cùng đi, Đại Hổ ca là nam
nhân,” Tiểu Thảo đem Tiểu Mai đuổi đi.
Tâm Di ngẫm lại, vì thế Đại Hổ, Tiểu Mai liền đi theo Tiểu
Thảo đi, chạy một nửa, Tiểu Thảo đột nhiên ôi một tiếng, bộ dáng giống như đau
chân, Tiểu Mai chạy đến nâng nàng dậy.
Tiểu Thảo khoát tay, “Mai tỷ tỷ, ta không sao, ngươi cùng Đại
Hổ ca đi trước, ta theo sau.”
“Tốt lắm, ngươi đi được chậm một chút, đừng quá sốt ruột, có
ta cùng Đại Hổ!” Tiểu Mai cũng là hảo tâm.
Đợi bọn hắn nhìn không thấy, Tiểu Thảo lập tức quay đầu liền
hướng tiểu lâm đi, đi vào tiểu lâm, gặp Tiểu Trúc cùng Tâm Di đang chậm rãi trở
về đi.
“Tiểu Thảo, ngươi như thế nào đã trở lại?” Tâm Di kỳ quái
hỏi.
“Ta lừa gạt ngươi, cách cách của ta thật sự rất tốt, căn bản
không có té xỉu.”
“Ngươi cố ý đem Đại Hổ cùng Tiểu Mai lừa đi, là có điều muốn
cùng ta nói?” Tâm Di loáng thoáng cảm thấy Tiểu Thảo có điểm không thích hợp,
nhưng nàng không nghĩ tới Tiểu Thảo đã muốn động sát khí.
“Tâm Di cách cách, ta nói thật với ngươi, ta là muốn giết
ngươi, từ lúc ngươi xuất hiện, cách cách ta không có được một ngày lành, cho
nên, ta hận ngươi,” Nói xong, Tiểu Thảo rút ra chủy thủ liền hướng Tâm Di đâm
tới.
Tâm Di lập tức né tránh, Tiểu Thảo một đao đâm vào không
khí, phản thủ hướng Tâm Di mà đi, Tiểu Trúc tiến lên cầm cổ tay Tiểu Thảo. Hai
người giằng co.
“Ngươi điên rồi, cách cách chúng ta làm gì đắc tội ngươi, mà
ngươi muốn giết nàng.” Tiểu Trúc rống to.
“Nàng làm cách cách ta còn chưa đủ thảm sao? Đầu tiên là làm
cho cách cách ta ở trước mặt Thánh Tổ gia (Khang Hy) thất sủng, sau đó thì cướp
đi Nạp Lan Đức Duật, bây giờ còn làm hại nàng nhà tan cửa nát, vô y vô dựa (không
quần áo, không chỗ dựa, tứ cố vô thân)”
“Cách cách chúng ta thu lưu các ngươi, ngươi lại lấy oán trả
ơn!”
“Không có nàng, cách cách ta đã sớm gả cho Nạp Lan Đức Duật.”
“Tiểu Thảo, chẳng lẽ giết ta, những điều này hết thảy sẽ
không phát sinh sao?” Tâm Di còn ý đồ khuyên tỉnh Tiểu Thảo.
“Giết ngươi, cách cách ta còn có thể cùng Nạp Lan Đức Duật ở
một chỗ, ngươi tồn tại, cách cách ta vĩnh viễn không cơ hội!” Tiểu Thảo giọng
căm hận nói.
“Tiểu Thảo, ngươi bình tĩnh một chút, trước bỏ đao buông!”
Tâm Di chạy tới, đoạt chủy thủ trong tay Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo thấy Tâm Di đến đoạt chủy thủ, như thế nào dễ dàng
làm cho nàng đoạt đi, nhưng tay bị Tiểu Trúc bắt được, mắt thấy chủy thủ sẽ bị
đoạt được, vì thế ngoan nhẫn tâm, nâng lên một cước đá vào bụng của Tâm Di.
Tâm Di lùi vài bước, ngã trên mặt đất.
Tiểu Trúc vội buông tay, chạy tới hỏi: “Cách cách, cách cách
ngài không có việc gì đi?”
Tâm Di ôm bụng, trên đầu toát ra mồ hôi, Tiểu Thảo theo sát
lại, cầm đao, Tâm Di lăn một vòng ngay tại chỗ né tránh.
Tiểu Thảo hướng Tâm Di đánh tới, Tiểu Trúc nhảy lên một chút
đem Tiểu Thảo đánh ngã trên mặt đất.
“Buông tay, không liên quan đến ngươi,” Tiểu Thảo dùng sức
đẩy Tiểu Trúc.
“Cái gì kêu ta không liên quan, ta sẽ không cho ngươi thương
tổn cách cách chúng ta.” Tiểu Trúc sống chết ôm lấy nàng không buông.
Tiểu Thảo cùng Tiểu Trúc ngã ra, quay cuồng, bọn họ lăn
xuống sườn núi, ngay đến đáy dốc, chủy thủ trong tay Tiểu Thảo vừa lúc cắm một
đao vào ngực Tiểu Trúc, Tiểu Thảo bị dọa ngây người, ngã ra ngồi ở bên, không
nhúc nhích.
Tâm Di ôm bụng nghiêng ngả lảo đảo xuống dưới. Nhìn thấy
tình cảnh này, cũng ngây dại, té ngã trên mặt đất, cắn răng đi đến bên người
Tiểu Trúc, đem Tiểu Trúc ôm vào trong ngực, kêu: “Tiểu Trúc, Tiểu Trúc Tử…”
Tiểu Trúc hơi thở mỏng manh nói: “Cách cách, Tiểu Trúc Tử
không được rồi, về sau, sợ là không bao giờ… có thể hầu hạ cách cách ngài nữa.”
Tâm Di thương tâm khóc.
“Cách cách, ngài là người tốt nhất trên thế giới này, nếu có
kiếp sau, Tiểu Trúc Tử sẽ lễ tạ thần nguyện ý hầu hạ ngài.”
“Nếu có kiếp sau, ta không cần ngươi hầu hạ ta, ta muốn
ngươi làm đệ đệ của ta.” Tâm Di nghẹn ngào nói.
“Tiểu Trúc Tử sợ là không có phúc khí này.”
“Có có, không cần chờ kiếp sau, hiện tại, hiện tại liền làm
đệ đệ của ta, được không? Gọi ta tỷ tỷ!” Tâm Di thấy đồng tử Tiểu Trúc chậm rãi
mở to, biết Tiểu Trúc không được.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Trúc Tử cười mà rưng rưng nước mắt hô một
tiếng.
“Hảo đệ đệ!”
“Tỷ tỷ, ta đi rồi, ngươi… Bảo… Trọng…”
Tâm Di ôm Tiểu Trúc khóc rống.
Lúc này, Nạp Lan Đức Duật, Đại Hổ, Nhị Hổ đuổi tới. Bọn họ
như thế nào sẽ đến?
Vĩnh Tường tự cách Nạp Lan phủ cũng không xa, Uyển nhi ở
trong chùa bái xong Bồ Tát, quay lại phát hiện Tiểu Thảo không thấy, liền trở
về tìm, vừa lúc gặp được Đại Hổ cùng Tiểu Mai.
Thấy Uyển nhi, Đại Hổ cùng Tiểu Mai cảm thấy được kỳ quái,
“Cách cách, ngài không phải té xỉu sao, như thế nào một mình chạy ra đây?”
“Cái gì ta té xỉu, các ngươi nghe ai nói?” Uyển nhi mạc danh
kỳ diệu.
Đại Hổ cùng Tiểu Mai liếc nhau, đột nhiên hô lớn một tiếng,
“Không tốt!” Nói xong, Đại Hổ liền hướng tiểu lâm chạy vội trở về, vừa chạy vừa
lớn tiếng nói: “Tiểu Mai, ngươi về nhà thông tri ngạch phụ!”
Uyển nhi chạy nhanh giữ chặt Tiểu Mai, “Làm sao?”
“Tiểu Thảo nói ngài té xỉu, mà trên nửa đường nàng còn nói
nàng đau chân, làm cho chúng ta đến tìm ngài trước, cách cách, không phải ta
nói cái gì, Tiểu Thảo làm như vậy, khẳng định có mục đích khác.”
“Không thể nào! Nàng vì cái gì?”
“Ta như thế nào biết! Ai nha, đi nhanh đi, chúng ta về nhà
trước!” Chờ các nàng về đến nhà, mới biết được Nạp Lan Đức Duật cùng Nhị Hổ đã
đi đến tiểu lâm.
Nguyên lai Nạp Lan Đức Duật về đến nhà, không thấy Tâm Di,
chỉ biết nàng đi tản bộ, bởi vì này lần Tâm Di mang thai có phản ứng rất lớn,
cho nên Nạp Lan Đức Duật rất không yên tâm, vì thế đi đến tiểu lâm, Nhị Hổ cũng
đi theo, bọn họ cơ hồ cùng Đại Hổ đồng thời tới.
Đi vào tiểu lâm, nhìn đến tình cảnh trước mắt, bọn Nạp Lan
Đức Duật đều sợ ngây người, Nạp Lan Đức Duật tiến lên vài bước ôm lấy Tâm Di, “Tiểu
Trúc làm sao?”
Tâm Di rưng rưng lắc đầu, Nhị Hổ cũng chạy qua, nhìn kỹ Tiểu
Trúc, liền biết hắn đã tắt thở.
Rất nhanh, Uyển nhi, Tiểu Cúc, Tiểu Mai cũng chạy đến, nhìn
thấy tình cảnh như vậy cũng đồng dạng giật mình vạn phần.
“Tiểu Thảo, sao lại thế này?” Uyển nhi hỏi, Tiểu Thảo không
trả lời.
“Tâm Di, ngươi nói cho ta biết, tại sao có thể như vậy?”
Uyển nhi lại hỏi.
Tâm Di cũng không trả lời, chính là đối Tiểu Thảo nói:” Tiểu
Thảo, ngươi hận ta như vậy sao, cách cách ngươi cũng không hận ta như vậy.”
“Đúng, ta hận ngươi,”
“Vì cái gì?” Tâm Di hỏi.
Uyển nhi cũng hỏi: “Tiểu Thảo, ngươi vì cái gì phải làm như
vậy?”
Tiểu Thảo lẩm bẩm nói: “Vì cái gì, vì cái gì, ta chính mình
cũng không rõ ràng,”
“Ta đến thay ngươi trả lời,” Tâm Di nói: “Không phải bởi vì
ta làm cho Uyển nhi ở trước mặt Khang Hi thất sủng, không phải bởi vì ta đoạt
đi Nạp Lan Đức Duật, lại càng không bởi vì ta đem Kỳ Duệ đưa vào đại lao, mà là
bởi vì ngươi không cam lòng, ngươi ghen tị, ta là một cái không biết từ chỗ nào
rơi ra dã nha đầu, không có huyết thống hoàng tộc cao quý, không có dung mạo
xinh đẹp, không có tài hoa, có chính là chủ tử ngươi, mà lại cố tình đem tất cả
mọi người vây quanh ta,”
“Đúng, ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì có thể?” Tiểu
Thảo kêu.
“Ta ở trên đường gặp chuyện, trong Di Uyển kê đơn đều là
ngươi làm?” Tâm Di cũng rốt cục hiểu được.
Uyển nhi giật mình nhìn Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo cũng không phủ nhận, “Ngươi mạng thực lớn, mỗi lần
đều có người cứu ngươi, ngay cả mèo cũng giúp ngươi.”
Tâm Di nhìn Tiểu Trúc trên mặt đất, nước mắt rơi xuống dưới:
“Ngươi mặc dù không có hại chết ta, nhưng ngươi hại chết Tiểu Trúc, Tiểu Trúc
đã làm gì?”
“Tận trung đến chết” Tiểu Thảo không hề xấu hổ nói.
“Ngươi sai rồi, Tiểu Trúc trong lòng ta là bằng hữu, là đệ
đệ”
“Tâm Di, đừng nói nữa, ngươi bị thương, sắc mặt khó coi như
vậy,” Nạp Lan Đức Duật nhìn ra Tâm Di không thích hợp, trên váy Tâm Di một mảnh
đỏ sẫm.
“Cáp…” Tiểu Thảo cuồng tiếu, “Báo ứng, không nghĩ tới một
cước vừa rồi cũng cho ngươi không có đứa nhỏ.”
Nạp Lan Đức Duật giận dữ: “Ta muốn ngươi cấp hài tử của ta
đền mạng,”
Đại Hổ Nhị Hổ cũng vừa sợ vừa giận, lập tức lấy đao kiếm đặt
lên cổ Tiểu Thảo.
Tâm Di giữ chặt Nạp Lan Đức Duật, “Đức Duật, oan oan tương
báo đến khi nào, cho dù ngươi giết nàng, đứa nhỏ cũng không có, Tiểu Trúc cũng
không sống được, chúng ta trở về đi!”
“Tâm Di, ngươi liền buông tha nàng như vậy,” Nạp Lan Đức
Duật không cam lòng.
“Nàng vô trí, chẳng lẽ chúng ta cũng cùng nàng ngu xuẩn
giống nhau sao?” Tâm Di chỉ cảm thấy tâm lao lực quá độ, vô lực nói xong.
“Hảo, chúng ta trở về,” Nạp Lan Đức Duật ôm lấy Tâm Di.
Nhị Hổ ôm lấy thi thể Tiểu Trúc, rưng rưng nói: “Tiểu Trúc
Tử, chúng ta về nhà,” Bọn họ ly khai.
Trong chùa truyền đến một đoạn nhạc thanh, Tiểu Thảo ngơ
ngác ngồi thật lâu, sau đó lấy ra một bình độc dược.