Trái tim màu hổ phách - Chương 36 phần 1

Chương 36: Người đứng
sau lưng

Lần bắt cóc này, quả nhiên không hề giống với lần trước có
máy bay tư nhân, nữ tiếp viên hàng không dịu dàng và món bò bít-tết thơm phức.

Sau khi bị ném vào xe, hai mắt Tiểu Ái bị bịt kín mít, đường
đi lắc lư rất lâu, theo suy tính của cô, chắc là đã ra khỏi khu thành phố ồn ào
đến một vùng ngoại ô yên tĩnh. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, mấy người đàn
ông đó mở cửa xe đẩy Tiểu Ái ra ngoài, dưới chân là mặt đường vô cùng gồ ghề,
sau khi có tiếng mở cửa sắt truyền đến, cô bị đưa vào phòng, ném đến một góc
tường. Miếng vải bịt mắt được tháo ra, mấy người đàn ông đó lấy điện thoại của
cô, ném Ando Ruki đang hôn mê bất tỉnh xuống bên cạnh rồi đi ra ngoài.

Sau khi cánh cửa sắt bị khoá lại, Tiểu Ái mới kéo miếng giẻ
trên miệng ra, quan sát bốn xung quanh. Căn phòng này giống như một nhà kho
nhỏ, không có cửa sổ, trần nhà rất cao, phía trên mở hai khe hở để thông khí,
dưới ánh trăng lờ mờ, cô cũng có thể thấy Ando Ruki bên cạnh. Trong phòng chất
một đống đồ gỗ, Ruki xiêu vẹo dựa vào khúc gỗ nằm bất động.

Tiểu Ái dịch đến phía Ruki, thấy cậu không có vết thương
nào, chắc chỉ do mê man bất tỉnh mà thôi. Cô thở dài, ngồi dựa vào khúc gỗ bám
toàn bụi bặm trên nền nhà.

Vào buổi tối lễ trao giải, cô bị người ta bắt cóc từ gara cá
nhân, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này thật kì lạ. Còn nữa, mấy người đó trước khi
ra tay đã hỏi tên cô, điều này chứng minh rằng họ đến là có mục đích. Là ai?
Trong phòng tiệc đều là các ngôi sao nổi tiếng, những người đó đã có bản lĩnh
trà trộn vào bên trong, thì có lẽ bắt bừa người nào đó có phải tốt hơn nhiều so
với bắt cô không? Chẳng lẽ cô bị người ta báo thù sao?

Tiểu Ái ngẩng mặt lên than ngắn thở dài, biết sớm thế này,
cô thà bị ánh đèn chớp thiêu chết chứ dứt khoát không rời Dung Kỳ nửa bước.

Vì tiếng thở dài liên tục của Tiểu Ái, Ruki nằm bên cạnh đã
tỉnh lại. Trước tình cảnh không gian xung quanh thay đổi đột ngột, cậu ta chưa
thích nghi kịp nên sững sờ mất vài giây.

"Hello!" Tiểu Ái giơ tay ra chào: "Chúng ta
đã bị bắt cóc, bây giờ chắc đang ở vùng ngoại ô. Nhưng mà cậu đừng lo lắng, lúc
họ bắt cóc chúng ta, chiếc mũ bò của tôi đã bị rơi trên hành lang, Dung Kỳ
không nhìn thấy tôi, nhất định sẽ tìm khắp nơi cho mà xem."

"Bắt cóc?" Ando Ruki xoa xoa cái gáy bị đánh:
"Tôi không hiểu, họ muốn bắt cóc, tại sao không trực tiếp bắt tôi, mà còn
phí tay chân đối phó với chị chứ?"

"Rất hiển nhiên là nhằm vào tôi rồi!"

"Nhằm vào chị?" Cậu cảm thấy vô cùng bất ngờ:
"Là ai đần độn đến vậy, lại có thể bắt cóc chị mà không phải là bắt cóc
tôi?"

"..."

"Dù sao tôi cũng khá nổi tiếng mà! Còn quyến rũ hơn
chị, những người kia không thể nào không nhìn ra những điều đó chứ?... Á! Chị
dùng cái gì đánh tôi đó?" Dưới ánh sáng yếu ớt, tất cả mọi thứ chỉ có thể
nhìn thấy lờ mờ.

Tiểu Ái vứt một khúc gỗ đi, rồi đánh bằng hai tay: "Cậu
mà còn không im mồm tôi sẽ gõ cho cậu hôn mê luôn. Thằng quỷ, chúng ta bây giờ
đang bị người ta bắt cóc, cậu nghĩ rằng đang đi dã ngoại đó à?" Ban đầu vì
ra tay giúp đỡ mà Ruki bị liên luỵ nên Tiểu Ái có chút cảm kích, nhưng bây giờ
nghe giọng điệu cậu ta như vậy, cô chỉ muốn đá bay cậu ta một phát.

"Tôi chỉ phân tích sự thật mà thôi, người có ngốc đến
đâu cũng biết, bắt tôi so với bắt chị có giá hơn nhiều."

"Bắt cóc nhất định muốn tống tiền, cũng có thể là báo
thù đó!"

"Báo thù!" Ruki chợt ngộ ra: "Chị thảm rùi,
nhất định là người điên nào đó mê mẩn anh Dung của chị, lát nữa những người đó
nói không chừng sẽ đến huỷ dung nhan của chị... Á! Chị lại đánh tôi! Này, chị
là con gái đó, sao có thể thô lỗ như vậy chứ?"

"Cậu mà còn tiếp tục nói vớ vẩn, tôi có thể sẽ thô lỗ
thêm một chút nữa đấy!"

Ruki bị cô chẹn họng mấy câu, tức giận quay đầu đi không
thèm để ý nữa, nhưng ngồi nhàm chán như thế được một lúc, cậu ta chịu không nổi
lại lên tiếng: "Này, chị rốt cuộc đã kết thù chuốc oán với ai vậy? Lúc nãy
những người kia thân thủ rất tốt, xem ra đối phương hạ quyết tâm lắm đó!"

Tiểu Ái cũng đang nghĩ về vấn đề này, kế hoạch của đối
phương chu đáo, cẩn thận, mà còn thông thuộc mọi hoạt động của buổi tối hôm
nay, biết ra tay từ đâu, lúc nào. Chắc chắn người đứng đằng sau phải là người
trong nghề. Nhưng rốt cuộc người đó là ai chứ? Có ai lại tích tụ oán hận với cô
như vậy, đến nỗi không sợ phạm pháp, phải bắt cóc cô cho bằng được.

Lẽ nào... là cô ta?

Trong đầu Tiểu Ái chợt vụt lên khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lại
tràn đầy oán hận. Lần đó ở Sun, Vy An bị Thôi Thái Dạ mắng đuổi đi sau đó không
thấy xuất hiện nữa, nếu cô ta ôm hận, lên kế hoạch bắt cóc lần này thì cũng khá
hợp logic.

"Chị nghĩ đến ai vậy?" Ruki nhận thấy cảm xúc của
Tiểu Ái có sự thay đổi.

Tiểu Ái không trả lời, bên ngoài căn phòng yên tĩnh chợt
truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, chắc là đám người vừa rồi.

"Đi vội như vậy, lẽ nào đang theo lệnh đến huỷ dung
nhan của chị?" Ando Ruki lên tiếng, rất nhanh sau đó liền bị Tiểu Ái đánh
một cái.

Trong khi hai người bị bắt cóc mà tâm trạng lại không quá lo
lắng, thì tại một nơi khác của thành phố, dưới ánh sáng đèn trong suốt, một
người ruột gan lại nóng như lửa đốt.

Trong hành lang gần gara chuyên dụng, phía cảnh sát đang
kiểm tra kĩ hiện trường.

Căn cứ theo chiếc mũ của Tiểu Ái đánh rơi ở đường hầm cùng
những hình ảnh mà máy camera kiểm soát ở góc tầng hầm ghi lại, cảnh sát xác
định Tiểu Ái và Ando Ruki đã bị bắt cóc khoảng gần hai tiếng đồng hồ. Đó là
hoạt động bắt cóc có kế hoạch và sắp xếp tỉ mỉ, cẩn thận, còn cụ thể là vì tiền
hay vì mục đích nào khác thì bên cảnh sát đã thành lập một tiểu đội chuyên án
tiến hành tìm kiếm phạm vị xung quanh.

"Anh cứ yên tâm! Bất kể muốn tống tiền hay có mục đích
khác, băng nhóm bắt cóc nhất định sẽ gọi điện tới." Vì một người bị bắt
cóc trong đó là ngôi sao nước ngoài, nên phía cảnh sát đã phái tới xe điều tra
chuyên phụ trách theo dõi và nghe trộm. Trong xe, người cảnh sát an ủi Dung Kỳ
và Nanka vài câu, rồi hướng dẫn thành viên trong đội bắt đầu triển khai công
việc.

Dung Kỳ ra khỏi xe điều tra, cúi đầu xem điện thoại.

Chiếc điện thoại đã được bên cảnh sát lắp đặt thiết bị tiếp
nối nghe trộm, chỉ cần đối phương gọi điện đến, trong thời gian nhất định, có
thể tìm ra vị trí của họ. Anh hiểu lúc này mình nên bình tĩnh, nhưng sau khi
thấy cảnh tượng Tiểu Ái bị bắt cóc trong băng ghi hình giám sát, anh không thể
nào khống chế được cảm xúc của mình. Cảm giác lo lắng, bất an khiến Dung Kỳ gần
như phát điên. Anh rút điện thoại nhíu chặt mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng
vẫn ấn nút gọi số trên màn hình.

"Alo?" Người nhận cuộc gọi một lúc sau mới nghe
máy, giọng khàn đặc, mang theo sự mệt mỏi nặng nề, bên cạnh dường như còn có
tiếng rên rỉ của phụ nữ: "Chuyện gì vậy, mau nói?" Giọng điệu của anh
không hề thân thiện chút nào, vì đương nhiên cái tên hiển thị gọi đến không
phải là người anh muốn giao thiệp.

"Cậu nghe cho rõ, chuyện này vô cùng quan trọng, tôi
muốn nhờ cậu giúp tôi điều tra gấp người chủ mưu phát tán tin tức đó trên
mạng."

"Tin tức gì?"

"Tin quan hệ anh em của mình và Tiểu Ái."

"Dung Kỳ! Bây giờ cậu đang chế giễu mình đấy phải
không?" Giọng nói ở đầu bên kia càng khàn hơn nhưng lại lộ rõ sự tức giận.

"Mình cần phải tìm được người đó!" Dung Kỳ dừng
lại, giọng nói lạnh lùng rất mệt mỏi song cũng vô vùng sắc bén: "Thái Dạ,
hai tiếng trước, Tiểu Ái đã bị bắt cóc."

Tiếng bước chân dừng lại ở một chỗ nào đó bên ngoài cửa, hai
người trong phòng đang tận lực áp má lên chiếc cửa sắt dày lạnh băng, cố gắng
nghe rõ nhất cử nhất động ở bên ngoài.

Một người bên ngoài có vẻ như đang nói chuyện qua điện
thoại.

Theo những gì cô nghe được thì hình như anh ta đang bàn luận
giá cả với ai đó. Cuộc nói chuyện diễn ra không được thuận lợi cho lắm, khẩu
khí của người đàn ông đó vô cùng bất bình, thanh âm thô như một tờ giấy ráp.

"... Ban đầu là một người, bây giờ lại thêm một người
nữa, mà còn là nhân vật phiền phức, cảnh sát đang đổ xô đi khắp nơi tìm hắn...
Tôi chỉ nói đến đây thôi, dù sao nếu anh không trả thêm tiền thì đến ngày mai
chúng tôi sẽ thả họ ra... Vậy thì được. Tuy nhiên để đề phòng bất trắc, chúng
tôi sẽ lấy tiền trước... Không được, lần này phải lấy tiền mặt. Tôi không quan
tâm anh như thế nào. Nói tóm lại, trước khi trời sáng không có tiền, tôi sẽ lập
tức thả người!"

Điện thoại có vẻ đã ngắt, người đàn ông và đồng bọn nói nhỏ
với nhau vài câu, tiếp đó tiếng bước chân lại dần đi xa.

Bây giờ Tiểu Ái đại khái đã hiểu, bên ngoài căn phòng nhỏ
này, ít nhất có ba người đang canh giữ, người đàn ông có giọng nói giống như tờ
giấy ráp đó là đại ca, chính xác là người nhận tiền của người khác nên mới bắt
cóc cô.

Vấn đề là người giật dây rốt cuộc muốn bảo bọn chúng làm gì?

"Huỷ dung nhan? Mưu sát? Chị nói thử xem sau khi thủ
tiêu chị, bọn họ sẽ phanh thây hay là ném xuống hồ?" Ando Ruki không nói
được câu tốt lành nào, nhưng mà lần này cậu ta rất thông minh khi chạy đến một
góc rồi mới mở miệng, đề phòng Tiểu Ái tức giận mà giáng cho một trận.

"Cậu câm miệng đi! Cậu cho rằng sau khi chúng thủ tiêu
tôi xong sẽ thả cậu chắc?" Cô khẽ rít lên mấy tiếng, tâm địa xấu xa nổi
lên: "Nói không chừng bọn chúng thấy cậu hấp dẫn như vậy, XXOO trước rồi
mới giết cũng không chừng."

"Nhưng tôi là đàn ông, chị mới là phụ nữ."

"Cái đó cũng chẳng sao, lúc debut không phải cậu đã giả
gái đó ư? Hơn nữa, còn vì thế mà được nổi tiếng, nói không chừng bọn chúng đã
thèm cậu nhỏ dãi từ lâu rồi ấy chứ!"

Bị chọc đúng chỗ đau, Ando Ruki bỗng nổi cơm tam bành:
"Đó là công việc. Chị đừng có dùng giọng điệu như vậy mà nhắc tới!"

"Cậu vẫn không nói được câu nào xuôi tai à?"

"Bây giờ tôi đang vì chị mà bị liên luỵ, để tôi xả giận
một chút cũng không được sao?"

Câu trả lời cho Ruki là một thanh gỗ khá nặng, Ruki lần này
không để yên nữa cũng tìm một mảnh gỗ trên mặt đất ném lại. Tiểu Ái bị ném
trúng đầu gối, đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, tiếp đó lập tức tìm một
miếng to hơn ném về phía Ruki.

Không lâu sau, mấy người đang canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy
trong nhà kho phát ra những tiếng lộp bộp kỳ lạ, chúng nhìn nhau, một người
trong đó bước đến mở cửa, hai người còn lại đứng lùi hai bên, đề phòng người
bên trong bất ngờ xông ra tháo chạy.

Tuy nhiên, tình hình trong căn phòng lại khiến họ hơi bất
ngờ. Trong tình huống thông thường, bên phía bị bắt cóc nếu không đồng tâm hợp
lực tìm cách trốn chạy thì cũng sợ hãi thu người trong một góc run lẩy bẩy. Thế
nhưng, hai người này không thuộc loại nào cả, những đồ gỗ bỏ đi trong phòng đều
bị ném khắp nơi, giống hệt một trận chiến. Thấy chúng mở cửa, Ando Ruki phủi
bụi trên quần áo, chỉ vào Tiểu Ái nói: "Các người bắt cóc chị ta đến đây
nếu muốn làm gì thì làm đi chứ, còn không mau ra tay nhanh đi!"

"Câm miệng! Thằng nhóc chết tiệt!" Lại một miếng
gỗ nữa bị ném tới, bởi vì người ném đã sức cùng lực kiệt nên kết quả không cẩn
thận ném trúng người đàn ông đó. Tiểu Ái hô lên một tiếng "Xin lỗi! Lỡ
tay!" Khuôn mặt người đàn ông đó giật giật, nhưng vì đại ca dặn dò không
được ra tay nên chỉ quát lên mấy câu nghiêm khắc, định đóng cửa lại.

"Đợi một chút!" Tiểu Ái gọi hắn lại, rút ra một
trăm tệ từ chiếc túi bên mình: "Cái đó... thực ra bữa tối tôi còn chưa
được ăn, bây giờ thực sự hơi đói, các người có thể làm chút đồ ăn đêm đem đến
đây được không? Cái gì cũng được, đương nhiên nếu là thịt nướng, mì xào thì
càng tốt."

Một tờ bạc màu đỏ được đưa đến trước mặt, người đàn ông đó
hơi ngớ người ra. Đã làm xã hội đen bao năm nay, những chuyện như đánh nhau,
cướp bóc, bắt cóc hắn đã làm không ít, nhưng chưa bao giờ thấy người bị bắt cóc
nào có thể buồn cười đến như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3