Trái tim màu hổ phách - Chương 11 phần 1
Chương 11: Cơn bão
scandal
Vụ việc bất ngờ ở quán bar khiến Dung Tiểu Ái giận mấy ngày
liền, ngay cả Tư Nhã cũng đã bồi thường cho cô nhưng vẫn không thể nào khiến cô
nguôi ngoai.
“Cậu đúng là cái đồ bụng dạ hẹp hòi!” Tư Nhã dí tay vào trán
Tiểu Ái.
Tiểu Ái nằm bò trên bàn nghiêng mặt lườm Tư Nhã. Việc này
đâu chỉ là chuyện bụng dạ hẹp hòi. Một buổi tối an lành vui vẻ như vậy, Dung Kỳ
không ở đó, vốn dĩ muốn chơi qua đêm, kết quả lại xảy ra cái chuyện dở hơi như
vậy khiến cô mất cả hứng.
“Mình buồn bực quá!” Tiểu Ái gạt mái tóc.
“Cậu buồn bực cái khỉ ấy! Ngày mai không phải cậu đi quay
quảng cáo đó sao?” Nghe Tư Nhã nhắc đến chuyện đó, Tiểu Ái lại phấn chấn hẳn
lên, lấy kịch bản quảng cáo ra đưa lên môi hôn liền mấy cái.
“Cậu có thể được coi là đi vào huyền thoại của tẩu hỏa nhập
ma rồi đó!” Tư Nhã lắc đầu: “Nhưng mấy ngày tới cậu phải cẩn thận đó, Thôi Thái
Dạ có khả năng sẽ tìm cậu tính sổ.”
“Phải là mình tìm anh ta tính sổ chứ! Cứ đến tối lại biến
thành người sói, anh ta nghĩ rằng anh ta đang đóng Harry Potter à!”
“Mình lại thấy anh ta khá thú vị đấy chứ!” Nhớ lại vẻ mặt
của Thôi Thái Dạ tối hôm đó, Tư Nhã có thể thấy được từ nụ cười không đứng đắn
của anh ta có chút dịu dàng, âu yếm. Mặc dù khi đó Tư Nhã chỉ thoáng nhìn thấy,
nhưng cảm giác đó lại rất chân thực.
Theo những gì Tiểu Ái miêu tả trước đó, Tư Nhã luôn cho rằng
vị Nhị thiếu gia nhà họ Thôi chẳng qua chỉ là một công tử đào hoa như những gì
trên báo vẫn viết, nhưng bây giờ cách nhìn của cô đã có phần thay đổi: “Nói
không chừng, Thôi Thái Dạ anh ta…” Tâm tư của anh ta chắc Tiểu Ái không biết,
một người trước nay luôn thông minh và nhạy bén với chuyện tình cảm như Tiểu
Ái, sao lại có thể không nhìn ra được. Chuyện này quả thật rất thú vị. Tư Nhã
nhếch môi cười khiến Tiểu Ái cảm thấy kì lạ.
“Cậu không định nói với mình là đã say mê phong cách lang
sói của anh ta rồi đấy chứ?” Giọng nói vừa dứt, Tiểu Ái đã bị Tư Nhã cho một
cốc vào đầu.
“Cậu đúng là suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện. Đi, đi học hình
thể! Đừng nghĩ rằng đóng quảng cáo, phim điện ảnh, bị tung scandal tình ái rồi
thì đã là ngôi sao. Sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
“Mình nhớ đến những ngày có tin đồn tình ái!” Tiểu Ái cảm
thán. Thế nhưng lúc đó cô không hề hay biết, tương lai không lâu nữa, cô sẽ
phải không ngừng kêu khóc thảm thương vì rất nhiều tin đồn nữa tiếp tục bủa vây
cô.
Quay quảng cáo đến ngày thứ hai, Tiểu Ái được lên trang bìa
tạp chí đúng như mong muốn. Vẫn là scandal tình ái, chỉ khác là nam chính đã
được đổi thành Nhị công tử của Tập đoàn Thôi Thị đứng đầu trong ngành kinh
doanh khách sạn châu Á, ông chủ của Công ty người mẫu Sun – Thôi Thái Dạ. Ảnh
được chụp vào buổi tối, theo ánh sáng lờ mờ của đèn đường, nhìn kỹ có thể nhìn
thấy hai người trong xe đang hôn nhau.
Tiểu Ái cười ngất ngưởng. Chuyện này đã từ đời nào rồi, hình
như khi ấy là tháng mười một. Ngay đến bản thân cô còn sắp quên đi vụ việc vớ
vẩn đó, vậy mà một tháng sau, nó lại được đám nhà báo giật tít.
May mắn là bức ảnh này chụp không rõ lắm, người xem chỉ có
thể lờ mờ phân biệt được đường nét khuôn mặt. Đương nhiên, trên tạp chí cũng
không xuất hiện tên của Tiểu Ái, chỉ dựa theo scandal trước đó Thôi Thái Dạ với
một ngôi sao thần tượng mới, viết mấy câu đầy hài hước đại loại như quý công tử
xoay vòng giữa hai người đẹp, phong lưu không ai sánh bằng, người đẹp vô danh
đã bắt cá hai tay. Một bên trang bìa còn tạo một vòng tròn nhỏ lồng bức ảnh
chụp của ngôi sao thần tượng mới nổi kia đang khóc như mưa. Không biết cánh
phóng viên đó kiếm đâu ra bức ảnh đó, nhưng thực sự Tiểu Ái rất khâm phục!
“May mà không phải là người nổi tiếng, chứ nếu không xảy ra
chuyện như thế này, mình còn có thể sống được hay sao?” Loại scandal tiêu cực
như vậy, là độc dược chí mạng của tất cả nghệ sĩ trong giới điện ảnh.
Tin đồn tình ái đó khiến Tiểu Ái thấp tha thấp thỏm cả ngày,
chỉ sợ lúc đang quay quảng cáo, người quay phim bỗng phát hiện ra cô chính là
người trên trang bìa tạp chí. Đến cả lúc xong việc về nhà cô cũng phải tẩy
trang, cột tóc, nói năng nhỏ nhẹ.
Hôm đó vào chủ nhật, ngày hôm sau không có tiết học, cũng không
có lịch quay quảng cáo, Tiểu Ái muốn hẹn Tư Nhã đi ăn ở bên ngoài. Nhưng mọi
việc hiện giờ không hề đơn giản, sau khi thông báo cho Tư Nhã hủy cuộc hẹn, cô
chạy thẳng tới siêu thị mua cơm hộp cà ri, chuẩn bị về nhà giải quyết một mình.
Vừa bước xuống tầng dưới của khu chung cư, điện thoại bỗng
vang lên, trên màn hình nhấp nháy ba chữ Thôi Thái Dạ. Thấy thật chướng mắt,
Tiểu Ái ấn nút tắt, anh ta kiên trì gọi tiếp, cô lại ấn tắt, điện thoại liên
tục vang lên tiếng nhạc chuông vô cùng ồn ào.
Khi tiếng chuông lần thứ năm vang lên, Tiểu Ái tức giận, ấn
nút nghe định mắng Thôi Thái Dạ một trận, nhưng đối phương lại cướp lời trước:
“Nghĩ kĩ có nên mắng hay không thì hãy mở miệng.”
“…” Tên người sói chết tiệt này đã biết nắm bắt nhược điểm
của cô.
“Tiểu Ái, em đang ở đâu?” Thôi Thái Dạ khẽ cười, âm thanh
dịu xuống.
“Với bài báo ngày hôm nay, tôi có thể ở đâu đây?”
“Ở nhà sao?”
“Đúng vậy!”
“Không nói dối anh đấy chứ?”
“Có chuyện gì thì nói mau!” Tiểu Ái bước vào hành lang, uể
oải nói.
“Dung Kỳ không ở nhà, buổi tối một mình em có sợ không? Hôm
nay anh rảnh, anh qua đó với em nhé!”
“Thôi Nhị thiếu gia à! Anh đang nói chuyện cười hả? Tối nào
anh chẳng hoạt động phong phú, tôi làm sao dám làm mất thời gian của anh chứ?”
“Bé con à, anh không thích giọng điệu này đâu!”
Tiểu Ái trong lòng thầm nghĩ tôi chẳng bận tâm anh thích hay
không, bổn tiểu thư đây cũng không vui vẻ gì khi phải nhận cuộc điện thoại này.
Mau nói nhanh để tôi còn tắt máy, muốn tìm mỹ nữ thì đi mà tìm người khác, đừng
ở đây làm tôi khó chịu.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây, hôm nay
đau đầu quá, tôi muốn ngủ. Như vậy nha, bye bye!” Tiểu Ái tắt điện thoại, sải
bước nhanh hơn đi lên tầng năm, sau đó, cô bỗng khựng lại.
Dưới ánh đèn hành lang, một người mặc vest phẳng phiu đang
dựa vào cửa nhà Tiểu Ái nhìn về phía cô cười. Một tay anh ta đút trong túi
quần, một tay xoay điện thoại. Ánh sáng vàng mờ của ánh đèn hành lang chiếu
những vệt sáng lên mái tóc ngắn của anh ta, tựa như một tấm ảnh đen trắng nổi
bật trong không gian nhỏ hẹp. Nét mặt, nụ cười, tư thế, tất cả đều bình thường,
duy chỉ có ánh mắt, vừa sáng trong vừa có thần, nóng bỏng như ánh sáng mặt trời
bao chặt lấy cô. Tiểu Ái thấy lạnh cả sống lưng. Cô vừa ngó nghiêng xung quanh
xem có ánh đèn flash của máy ảnh không, vừa nhanh chóng rút chìa khóa mở cửa
vào nhà. Cuối cùng, cánh tay thanh mảnh trong phòng bỗng thò ra, kéo anh vào
trong.
“Không ngờ em lại chủ động như vậy!” Thôi Thái Dạ cởi áo
khoác ngoài ném lên sô-pha, đứng cười khi thấy Tiểu Ái giống như “chim sẻ sợ
cành cong” chạy đi chạy lại khắp phòng. Khi tất cả các cửa sổ đều đã được đóng
kín đến con ruồi cũng không lọt vào được, cô mới chịu ngồi yên.
“Bữa tối em chỉ ăn cái này sao?” Anh lật xem đồ trong túi:
“Anh nhớ là tiền hợp đồng quảng cáo của em đâu có ít, sao lại suy tính chặt chẽ
như vậy chứ?”
Thôi Thái Dạ nói chưa dứt lời, lập tức một quyển tạp chí đã
bị ném lên bàn trà.
“Còn không phải do anh ban cho hay sao?” Tiểu Ái khoanh hai
tay lại, nghiêm sắc mặt: “Nếu nhìn rõ mặt hơn một chút, thì cái tội danh hồ ly
tinh người thứ ba chắc chắn sẽ gắn lên người tôi!”
“Tiểu Ái, dáng vẻ khi ghen của em cũng đáng yêu thật đấy!”
Anh nheo mắt cười xấu xa: “Được rồi, để anh kể với em, ngôi sao thần tượng mới
kia không có quan hệ gì với anh cả, anh chỉ mới gặp cô ta mấy lần thôi.”
“Tôi giống như đang ghen sao?”
“Giống!” Thôi Thái Dạ đang ngồi trên sô-pha nghiêm túc gật
đầu.
Đàn ông tự yêu mình là khó thuyết phục nhất. Cứ kệ anh ta
đi, cô vẫn nên thực tế một chút, đi lấp đầy cái bụng rỗng của mình đã.
Khi đặt cơm cà ri vào lò vi sóng, Tiểu Ái bắt đầu thấy nhớ
tay nghề của Dung Kỳ. Trong phòng khách, Thôi Thái Dạ tự mình lấy đồ uống rồi
bật ti vi, không những không có ý định ra về, mà còn tự động thay dép bông đi
trong nhà. Đôi dép đó là của Dung Kỳ, vì hiểu tính ưa sạch sẽ của anh, nên sau khi
đến Vân Nam, Tiểu Ái đã đặt đôi dép đó vào vị trí trong cùng của tủ đựng giày
để tránh người khác đi nhầm. Không biết Thôi Thái Dạ sao lại lục nó ra được.
Tiểu Ái lắc lắc đầu, lấy một đôi dép khác đặt trước mặt anh
ta: “Anh mau đổi sang cái này! Đó là của anh trai tôi, anh ấy không thích người
khác dùng đồ của anh ấy.” Nhưng điều quan trọng nhất là, nếu như bị anh ấy phát
hiện, cô sẽ bị mắng.
“Cậu ấy đâu có ở đây.” Thôi Thái Dạ hơi khó chịu, nhưng rốt
cuộc cũng không làm trái ý nữ chủ nhân.
Lò vi sóng kêu “ting” một tiếng, mùi hương cà ri phảng phất
bay đến, thực ra anh cũng chưa ăn cơm, mùi hương này khiến dạ dày anh cồn cào.
Nhưng Tiểu Ái chỉ mang một phần cơm đến, và cười chỉ về phía cửa nói: “Nhị
thiếu gia nếu đói rồi thì xin tự nhiên!”
Thôi Thái Dạ trong lòng thầm nghĩ, con bé này rõ ràng là
muốn đuổi anh mà. Anh chuyển ý, nhìn về phía cửa hét lên một tiếng: “Dung Kỳ!”
Bộp!
Tiểu Ái giật mình làm hộp cơm rơi xuống, toàn bộ cơm cà ri
tung tóe trên mặt sàn. Cô nhìn đi nhìn lại về phía cửa, sau khi xác định không
có ai thì lập tức nổi cơn tam banh.
“Giận gì chứ, chỉ là một hộp cơm thôi mà, bây giờ anh đưa em
đi ăn được chưa?”
“Thôi Thái Dạ, anh rốt cuộc có hiểu không vậy? Nếu bây giờ
bị đám phóng viên chụp được ảnh anh với tôi bên nhau, sự nghiệp điện ảnh của
tôi coi như chấm hết!” Tiểu Ái giậm chân.
“Vậy để anh sai người đi mua ở bên ngoài!”
“Nhưng mà… mua ở bên ngoài không vệ sinh cũng không dinh
dưỡng!” Tiểu Ái chớp chớp mắt, trong đó hiện lên tia xảo quyệt.
“Để anh bảo nhân viên khách sạn năm sao mang đến là được chứ
gì!”
“Khách sạn năm sao đương nhiên là được rồi!” Tiểu Ái nâng
cằm, chầm chậm nói: “Nhưng tự nhiên em muốn ăn những món ăn gia đình bình dị ấm
áp! Anh trai em vẫn là tốt nhất, biết nấu ăn, vừa đảm bảo lại vừa ngon. Đáng
tiếc, với thân phận của Thôi Nhị thiếu gia, e rằng ngay cả đến trứng rán cũng
chưa từng tự tay làm!”
Vẻ mặt uể oải của Tiểu Ái vừa nhìn cũng biết là đang cố ý
khiêu khích anh. Thôi Thái Dạ trong lòng thầm nghĩ, đừng nói gì tôi, xem ra em
cũng thuộc kiểu người “cơm dâng tận miệng”.
Việc nấu cơm đúng là anh chưa từng làm, nhưng anh nghĩ, chỉ
là nấu một món ăn, đúng một nồi canh thôi mà, có gì khó chứ. Tiểu Ái còn cố
tình lôi Dung Kỳ ra đây, mặc dù biết rõ là anh trai cô, nhưng nghe giọng điệu
cô như vậy, trong lòng anh không thấy thoải mái chút nào.
Cuối cùng, Thôi Thái Dạ cầm lấy áo vest nói: “Em đợi đó!”
rồi bước ra ngoài.
Tiểu Ái nhìn chằm chằm về phía cửa, cười gian xảo. Nhưng nếu
như lúc đó Tiểu Ái biết, một toan tính nhỏ sau đó lại mang đến cho cô phiền
phức, thậm chí làm đảo lộn cuộc sống của cô, không biết cô còn có thể cười như
vậy được nữa không.
Thời điểm bức ảnh được chụp vẫn là buổi tối, nhưng địa điểm
đã chuyển thành dưới lầu của một khu chung cư, nhân vật chính là cô và Thôi
Thái Dạ. Lần này khuôn mặt hai người đều được chụp rất rõ ràng, rõ đến mức
trong một buổi sáng sớm nào đó, khi cô đang mơ màng bước ra khỏi tiểu khu, đã
bị một đám paparazzi bao quanh.
“Dung Tiểu Ái, xin hãy nói một chút về tâm trạng của cô lúc
này!”
“Có phải cô đang mưu tính chen chân vào tình cảm của người
khác không? Nghe nói cô đang là sinh viên của khoa Diễn xuất, nhưng đã được góp
mặt trong phim “Vũ điệu đào kép.” Xin hỏi đó có phải là nguyên nhân cô tiếp cận
ngài Thôi Thái Dạ không?”
“Trước đó cô đã từng có scandal tình ái với Ando Ruki của
công ty giải trí Johnnys, vậy đây có được coi là chuyện tình tay bốn không?”
“Là vì Thôi Thái Dạ nên cô mới vứt bỏ Ando Ruki phải không?”
“Cô cảm thấy mình có phải là Chân mệnh Thiên nữ của Thôi
Thái Dạ không? Với địa vị của gia tộc họ Thôi, cô có cho rằng mình có khả năng
bước chân vào gia đình đó không?”
“…”
Tiểu Ái ngây người, con ngươi suýt chút nữa rơi xuống đất.
Chuyện này so với scandal tình ái với Ando Ruki trước kia quả thực không thể so
sánh, hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Sau khi bị đám paparazzi xô đẩy khoảng một phút, Tiểu Ái mới
bừng tỉnh, liền ra sức đẩy đám đông rồi bỏ chạy về phía tiểu khu. Cô lên lầu,
đóng cửa, tất cả đều được làm liền một mạch. Trong lúc cô đang thở dốc thì Tư
Nhã gọi điện đến, cảnh cáo cô khi ra ngoài phải cải trang, vì hiện nay tất cả
các tuần san giải trí đều đăng hình cô.