Mang theo không gian đi xuyên việt - Chương 1 - 2
☆ Đệ
nhất chương
Nhân sinh của Viên Bác Nhã có ba cái
nguyện vọng dốc lòng:
—— ăn cơm
—— ngủ
—— đánh BOSS
Là một trạch nam1 điển hình,
quanh năm suốt tháng trà trộn vào tất cả các diễn đàn lớn nhỏ, diễn đàn văn học
truyện tranh, nhiều nhất là vào đọc truyện chùa... Phía dưới mỗi chương truyện
đều xuất hiện thân ảnh của hắn, một chuỗi hòm thư đằng sau đương nhiên sẽ có
hai chữ, ‘đã xem’!
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác
nhỏ cho người yêu sách.]
Cho nên dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của
hắn, ngay sau khi tỉnh lại, phát hiện chung quanh là cái địa phương gà không
thả phân, chim không đẻ trứng thì hắn cũng không lấy làm kinh hoảng, cũng không
thất thố, cũng không có im lặng ngẩng đầu nhìn trời xanh, càng không ríu rít
anh anh anh...
"Phắc, xuyên qua!" Hắn đứng lên
phủi phủi đất cát trên người có chút hưng phấn, thì thầm: "Khó trách đều
nói đọc truyện ở Tấn Giang đặc biệt dễ dàng xuyên không, nguyên lai là
thật sự. Đại thần X nửa năm nay đều không có động tĩnh gì, tám phần cũng là
xuyên rồi đi."
Chờ hắn đem đất trên người đập sạch sẽ, nhìn
về phía địa phương quỷ quái ngay cả cái cây cũng không có, trời đất giao nhau
chỉ bằng một đường thẳng, rặng mây đỏ phương xa che khuất nửa bầu trời, đất bùn
trên mặt đất có hương vị sinh cơ, hắn lâm vào trầm tư. Dựa vào định luật xuyên
việt, hắn hẳn là đã xuyên vào thời kỳ Hồng Hoang! Hắn sắp có các loại dị năng
thần kỳ, đả bại vô số BOSS, cuối cùng ôm được người đẹp về nhà, ngồi trên thần
bảo tọa Sáng Thế! Mọi người hỏi vì sao không phải là định luật Tấn Giang á? Nói
nhảm! Hồng Hoang là mỗ điểm đại yêu.
Hắn vỗ tay lộp bộp, rất tốt, thiết lập thế
này hắn thích, có giang sơn, có mỹ nhân, có kim thủ chỉ2! Đúng, kim
thủ chỉ, dựa theo loại định luật này hắn có lẽ sẽ có một kiện thần khí! Vì
vậy hắn nằm rạp trên mặt đất bắt đầu tìm kiếm cái gọi là thần khí, từ ban ngày
tìm đến tối mịt, sau khi ngủ dậy tiếp tục tìm...
Cuối cùng vô lực nằm trên mặt đất không dậy
nổi, đói đến nỗi lưng dán vào ngực. Hắn có một loại cảm giác tráng sĩ chặt tay,
chẳng lẽ hắn chưa kịp ra quân đã chết trận sao, thế còn giang sơn của hắn đâu,
mỹ nhân của hắn đâu, kim… thủ… chỉ… của hắn đâu.
Sau khi lảm nhảm mấy câu hắn rốt cục cũng
ngất đi, là do đói đấy.
Ngượng ngùng rồi, Viên Bác Nhã nghĩ có
lẽ đây là Hồng Hoang văn, bất quá tác giả văn này nhất định là mẹ ghẻ. Đứa con
này của mụ trước hết phải lao lực gân cốt, đói khát, rồi người nông dân mới có
thể xoay người vùng dậy ca xướng aa...
Khi hắn tỉnh lại thì dưới thân một trận xóc
nảy, hắn ngạc nhiên mở to mắt, sờ thấy một đống rơm rạ chung quanh, ánhh mặt
trời chói lóa làm hắn phải nheo mắt lại, hai bên là bãi cỏ rộng lớn, hắn đang
ngồi trên một cỗ xe lừa nhỏ.
Xa phu trẻ tuổi nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu
thấy hắn đã tỉnh, dùng khẩu âm địa phương rống, "Tiểu ca nhi! Ngươi tỉnh
rồi!"
Viên Bác Nhã gật đầu chết lặng, đầu có chút
trướng. Thấy người nọ cách ăn mặc mang theo hơi hướm cổ trang, hắn mới bừng
tỉnh, nguyên lai hắn đã đoán sai, đây không phải con mẹ nó Hồng Hoang văn, đây
là cổ ngôn a!
Trong lúc hắn đang cân nhắc, người đánh xe
lại nói, "Tiểu ca nhi, sao ngươi lại ở cái loại địa phương quỷ quái kia,
nói thật nếu không phải vào thời điểm này hàng năm ta luôn đi dạo qua chỗ đó
thì ngươi có chết cũng không ai biết đâu."
Viên Bác Nhã vừa nghe xong thì vội vàng hỏi,
"Chỗ đó rất ít người qua lại sao?"
Xa phu có chút ngạc nhiên dò xét hắn vài lần,
thấy hắn mặc áo thủng nát lung tung, cả người đầy bùn đất liền nghĩ hắn không
phải người tốt lành gì, nhỏ giọng nói thầm, "Đều nói bí dược trong cung
lợi hại, xem ra đúng là vậy, nhìn cái người này đều ngốc đến choáng váng."
Sau đó lại lớn tiếng nói với Viên Bác Nhã, "Tiểu ca nhi a, chuyện gì đã
quên thì cũng không cần nghĩ nhiều..., có thể sống sót ra khỏi cung coi như
ngươi có phúc khí rồi, đại quan khó làm, luôn luôn sợ thất lễ."
Bị người dùng lời nói tổn hại một trận, Viên
Bác Nhã tự nhủ phải tỉnh táo, cái người này là ân nhân cứu mạng của hắn! Nuốt
lại những lời phản bác vào trong bụng, tự động tách những từ mấu chốt trong lời
xa phu, ‘cửa cung’, ‘đại quan’, hay! Lần này đảm bảo không sai, đây là cung
đình văn a! Dựa theo định luật xuyên việt trong cổ ngôn ở Tấn Giang, hắn đại
khái là Vương gia, vở kịch cửu tử đoạt quyền này cũng khó nói nha!
Dọc theo đường đi xa phu nói chuyện với hắn,
rằng độ này giá cả đang tăng, ngay cả mấy nhà địa chủ cũng sớm không còn dư dả
lương thực rồi. Viên Bác Nhã tạm thời cũng không biết đi nơi nào, cũng không
thể đến nhà xa phu ăn chực vài ngày. Hắn sờ sờ trên người xem có gì đáng giá
không, ngoại trừ một đống bùn thì một lúc sau còn lấy ra được một chiếc vòng.
Hắn buồn bực nhìn nhìn cái vật không ra hình thù gì, không nhớ rõ mình còn có
đồ chơi như vậy, nếu không phải mò tới thì thật đúng là không phát hiện.
Hắn đang buồn bực thì bạch quang trước mắt
lóe lên, khi hắn mở được mắt ra lại phát hiện hết thảy đều thay đổi. Phía trước
là mấy gian phòng được trang trí hoa lệ, hắn đi vào từng gian, phát hiện trừ
thức ăn và đồ dùng bên ngoài ra, còn có một lượng sách vở lớn, đống sách này
chiếm tới ba gian phòng, xếp đầy trên giá sách. Quần áo cũng là to nhỏ bất
đồng, toàn bộ từ Hán phục đến đồ công nghệ cao.
Ngâm mình trong ôn tuyền thoải mái dễ chịu,
Viên Bác Nhã thở dài khoan khoái, nguyên lai hắn mang theo không gian xuyên
việt đấy, coi như không tệ, tác giả bộ này tuyệt đối không phải mẹ kế, đây là
bước ngoặt mới của kim thủ chỉ a!!
Không gian không tính là lớn, phòng ở đây
không thể so với phòng ở hiện đại của hắn được, tuy nhiên cũng không tệ, tính
ra cũng cỡ 100 mét vuông, bên ngoài có suối nước nóng cho riêng mình hắn, còn
có giếng nước và một mảnh đất trống. Là một trạch nam chuyên trách, muốn hắn
trồng trọt… cái kia làm khó hắn rồi, cho nên bắt hắn giống người ta cũng làm
ruộng sinh hoạt là chuyện tuyệt đối không phải đùa giỡn đâu!
Mặc vào quần áo cổ trang phức tạp, ngược lại
khá vừa người tuy rằng đầu tóc có chút không được tự nhiên. Tóc không đến mức
quá ngắn nhưng cũng không dài lắm, may mà ngũ quan đoan chính, có phong vị của
tuổi trẻ sức sống, sẽ không bị người ta nhìn lầm thành tội phạm cải tạo.
Mặc cũng mặc rồi, muốn trở về phỏng chừng
không có khả năng, vậy hắn nên thuận theo thiên ý làm người cổ đại một phen.
Một thân cổ trang thành nghiện, Viên Bác Nhã tưởng tượng như vậy, tâm tính đùa
giỡn lục tung tìm ra được một cái chiết phiến, ra dáng lay động... thật đúng là
một bộ công tử tao nhã, khóe mắt mang theo chút phong tình, bờ môi bạc thần
trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, ngạo khí không nói nên lời.
Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, hắn cầm
chiếc vòng cổ lên, lại là một đạo bạch quang tóe ra, hắn nhắm mắt lại, đối với
ánh sáng chói mắt kia hắn lựa chọn không nhìn, miễn cho chưa già đã mù.
"Nghe nói Ma Địch3 đã
tái xuất giang hồ được mấy ngày, dự đoán đem tới một hồi gió tanh mưa máu, năm
đó một người cũng trốn không thoát! Aizz!"
"Ngươi nghe ai nói vậy? Ma Địch năm đó
không phải đã sớm biến mất theo Mặc gia sao, làm sao có thể lại xuất
hiện!"
"Ngươi không biết sao? Nhất định là đệ
tử thủ tịch Thiên phái đã chết dưới uy lực của Ma Địch, tử trạng cực thảm, máu
toàn thân nghịch hành dẫn đến thất khiếu chảy máu! Cái này là sức mạnh của Ma
Địch!!"
Viên Bác Nhã nghe xong, nghĩ, cái loạn thất
bát tao gì đây, Ma Địch là cái gì? Có vẻ rất lợi hại a, chẳng lẽ hắn lại đoán
sai rồi, đây cũng không phải là cổ ngôn?
"Này! Tiểu tử kia ở đâu ra vậy, rõ ràng
là nghe lén chúng ta nói chuyện!" Bàn bị vỗ mạnh một cái, khí lực tương
đối lớn, kết quả là Viên Bác Nhã mặt ngơ ngơ.
Hắn cố giả bộ bình tĩnh mở to mắt, lúc này
hắn đang ngồi trên bàn, chung quanh là một vài thực khách, đây rõ ràng là gian
khách điếm. Hắn nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, con mẹ nó bọn hắn nói
chuyện lớn tiếng như vậy còn dám bảo hắn nghe lén sao, sợ là tất cả mọi người
đều nghe thấy bọn hắn nói cái gì rồi!
Từ trên mặt bàn linh xảo nhảy xuống, ưu nhã
lắc lư chiết phiến trong tay, bước chân trầm ổn đi ngoài cửa, trong miệng còn
lẩm bẩm, "Ma Địch xuất thế, phong vân tái khởi."
Dứt lời, nghe thấy trong khách điếm một trận
ồn ào, có người kinh ngạc, có người sợ hãi, Viên Bác Nhã bộ dáng cao nhân là
giả nhưng lại làm cho người khác tin sái cổ. Hai chữ Ma Địch, chỉ bằng hai chữ
này cũng khiến cho những người này tâm sợ hãi.
Lúc này có người ở phía sau hô to,
"Ngươi đến tột cùng là ai!!"
Viên Bác Nhã bước chân thoáng dừng lại một
khắc, trợn trừng hai mắt, kỳ thật hắn cũng không rõ tại sao hắn lại nói câu nói
kia, chỉ là cảm thấy lời kịch này phù hợp với truyện xuyên việt thôi, hiện tại
lại bày ra một nan đề trước mắt, hắn nhất định phải có một nghệ danh, đây là cơ
hội để hắn một lần thành danh, vì vậy hắn nghĩ nghĩ, con mắt sáng ngời…
"Tại hạ Bách Hiểu Sanh…"
"Thôi đi! Bách Hiểu Sanh mấy trăm người,
ngươi là người nào?"
Viên Bác Nhã lúc này cũng buồn bực, tại sao
lại không có một Bách Hiểu Sanh thôi nhỉ? Hắn có chút bực bội vụng trộm gãi gãi
mu bàn tay, thuận miệng nói, "Đại nội mứt hoa quả!" Sau đó bước đi.
Nhưng mà Viên Bác Nhã khẳng định không thể
tưởng được, ngay khi hắn dứt lời không lâu, trong một gian phòng trang nhã ở
lầu hai khách điếm truyền đến một tiếng cười khẽ khinh thường, "Lại là
người của triều đình,… đại nội mật thám." Hắn cứ như vậy mà trở thành
người từ hoàng cung phái ra.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đã lâu
không viết văn thoải mái thế này...
----
Note:
- Trạch nam: giải thích cho những ai chưa biết thôi :D, là người chỉ
luôn ở trong nhà không thích đi chơi. - Kim thủ chỉ: ngón tay vàng, chỉ người may mắn
- Ma địch: địch ở đây là cây sáo đó
☆ Đệ
nhị chương
Cuộc sống ở cổ đại không mấy dễ chịu, vừa
không có tiền vừa không có quyền, vô thân vô cố không nơi nương tựa. Đánh mắt
nhìn quanh bốn phía, sống ở cái xã hội hủ lậu này thật không dễ chịu gì! Đây
tuyệt đối là một loại khảo nghiệm tinh thần...
Viên Bác Nhã co đầu rụt cổ định nhảy vào
không gian tùy thân thoải mái nhàn nhã lý tưởng của hắn, đáng tiếc hắn phát
hiện cái không gian này cũng không ổn định lắm. Hắn ở bên trong chẳng được bao
lâu sẽ tự động bị bắn ra ngoài, quan trọng nhất là mỗi lần đi ra đều sẽ xuất
hiện ở các địa phương khác nhau, tỷ như gian phòng của người khác, trên đỉnh
núi, trên giường...
Dựa vào lý thuyết cẩu huyết này, hắn đoán tác
giả nhất định sẽ làm cho không gian tùy thân của hắn trở nên huyền bí, cho nên
sẽ đặt ở... địa phương dễ thấy nhất! Vì vậy hắn bắt đầu lục lọi khắp nơi, chăn,
mền, bàn học, thậm chí ngay cả trong ôn tuyền cũng không buông tha. Thời điểm
mệt mỏi đến nỗi đứng cũng không nổi, hắn tìm thấy một phong thư nhỏ ở trên cùng
giá sách.
Mở ra xem xét, ồ là một tờ giấy trắng, mặt
trên là mấy nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng bút lông: Muốn luyện thần
công, trước hết phải tự cung!
Viên Bác Nhã tay run lên, nhịn không được
mắng chửi, "Tự cung cái rắm!"
Vẫn chưa tìm được nguyên tắc sử dụng không
gian, trái lại hắn bị sách trên kệ hấp dẫn, dây dưa từ thiên văn phong thủy
sang bói toán trích tinh, từ Cổ Long- Kim Dung đến ‘Nấu ăn bách khoa toàn thư’,
nhảy sang cả ‘Những điều sản phụ nên chú ý trước khi sinh’, đầy đủ mọi thứ!
Không đáng tin nhất còn có Cửu Dương Chân Kinh, Cúc Hoa điểm huyệt thủ,
Lục (6) Mạch thần tiện, Giáng Long thập cửu (9) chưởng. (edit:
tạo thành thức 69 kinh điển =]])
Ném sách qua một bên, Viên Bác Nhã kiên định
cho rằng những người luyện võ mà luyện thành công tất cả những thứ này, cuối
cùng đều… chết vô cùng thảm, hắn còn chưa muốn chết đâu, huống chi ba cái thứ
đồ chơi này thấy thế nào cũng giống thôn xóm miền cao, so với quả táo sáu túi
còn liều mạng hơn a. (edit: chả hiểu cái cuối nên thôi để nguyên)
Cầm lấy một quyển cuối cùng trên tay, võ lâm
bí sử sao? Viên Bác Nhã mở ra lật lật vài trang, vội vàng đóng lại, chỉ cảm
thấy tim đập thình thịch, không phải hắn khẩn trương mà là kích động! Hắn hình
như vừa biết được một chuyện không nên biết!
"Mặc gia ở Giang Nam vốn là thư hương thế gia, không
nhúng tay vào chuyện ân oán giang hồ, lại càng không quan tâm mọi việc trong
đó. Ma Địch trước đây xuất hiện tại Mặc gia, nguyên là vật trấn điện của Tần
vương điện Tây Vực, sau bởi vì gia chủ của Mặc gia trong một lần xuất hành tình
cờ cứu được thiếu chủ Tần vương điện, cho nên được tặng làm quà tạ ơn cứu mạng,
Ma Địch vốn tên là Ảm Đạm Tiêu Hồn Địch..."
Viên Bác Nhã khóe miệng co giật, đây là cái
tên quái gì thế, nếu như cây sáo kia tương lai rơi vào tay hắn, hắn nhất định
phải đặt lại cho nó một cái tên mới khí phách hơn, Lý Vân Địch! Được rồi, việc
này ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết!
Đang trong lúc xem đến hăng say, trước mắt
lại lóe lên bạch quang làm hắn cuống quít nhắm mắt lại, đáng tiếc thay vẫn là
chậm một bước. Trong nội tâm thầm mặc niệm cho chính mình, nếu cứ như vậy thì
chẳng chóng thì chày sẽ mắc bệnh đục tinh thể.
"Hừ! Ngươi cái tên thuyết thư1 này
ngay cả cọng lông cũng không có, vậy lời nói có thể tin sao? Ai chả biết có
được Ma Địch nội lực tăng gấp đôi, chỉ trong một đêm thiên hạ vô địch!"
Chính giữa bàn có một chiếc ghế đẩu, trên ghế
là một người trẻ tuổi ăn mặc kiểu thư sinh, áo bào xuyên khoa trương mặc trên
người phi thường không phù hợp, thiếu niên không kiên nhẫn lắc đầu: "Ngươi
tục nhân bực này làm sao có thể biết được bí mật này, chủ nhân sử dụng Ma Địch
nội lực sẽ tăng gấp đôi không phải là giả, bất quá ngươi lại không biết một mặt
khác của Ma Địch, chính là ngày đêm hấp huyết từ chủ nhân. Dùng huyết thấm vào
Địch để thi triển uy lực của nó, chủ nhân mà tinh khí chưa đủ sẽ bị tẩu hỏa
nhập ma, khí tuyệt thân vong!"
Thiếu niên vừa mới nói xong, xung quanh mọi
người nhao nhao nghị luận. Người trong giang hồ cũng biết Ma Địch lợi hại,
nhưng lại không biết nhiều như vậy. Vừa nghe Ma Địch sẽ phản phệ lại chủ, tất
cả một hồi kinh hồn táng đảm giống như vật kia đang trong tay bọn họ vậy.
"Bất quá..." Người thuyết thư vận
khí đan điền, cắn răng nói một hơi: "Có thể thỉnh vị nhân huynh đang ngồi
trên hai bờ vai ta trước tiên xuống đã được không! Tiểu đệ ta thân thể đơn bạc
không chịu nổi rồi!"
Viên Bác Nhã xấu hổ hướng mọi người cười cười
rồi mới từ trên người người nọ nhảy xuống. Mẹ nó, loại tình huống này không
phải là lần đầu tiên, có thể ném hắn tới chỗ nào đáng tin hơn không, nếu lần
sau đột nhiên xuất hiện ở chỗ người ta đang động phòng, chết là cái chắc!
"Cái này.. ngươi vào từ lúc nào..."
"Không rõ lắm a, nội lực thâm hậu như
thế ta lại một chút cũng không phát giác..." Mọi người nhìn Viên Bác Nhã
đều tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi. Bọn họ đang hảo hảo mà nói chuyện, cái
người kia lăng không xuất hiện là có thể thấy được khinh công đã cao đến mức
nào rồi!
Người thuyết thư cũng là cao thấp dò xét Viên
Bác Nhã, tiếp đó cẩn cẩn dực dực nói: "Xin hỏi tôn tính đại danh đại
hiệp?"
Cái động tác tiêu chuẩn này đúng là làm mù
mắt Viên Bác Nhã mà, xem tạo hình của thiếu niên quá là giống pho tượng. Đáp
lại bằng một tư thế kinh điển, chiết phiến lay động: "Đại nội mứt hoa
quả."
Người thuyết thư lập tức cả kinh, trong mắt
mang theo kính sợ: "Nguyên lai các hạ chính là thần nhân ngày đó đã thông
báo ‘Ma Địch xuất thế, phong vân tái khởi’ phỏng? Tại hạ thật sự bội phục, bội
phục."
Viên Bác Nhã sững sờ, con ngươi đảo vòng
vòng. Nguyên lai hắn đã nổi danh như vậy rồi hả? Tùy tiện đi đến đâu cũng có
người biết hắn, xem ra đó là một cơ hội kiếm tiền tốt! Vì vậy đáp lễ:
"Thất kính, thất kính."
"Bội phục, bội phục." Người thuyết
thư lại tranh thủ thời gian chắp tay thi lễ.
"Thất kính, thất kính."
Cứ như thế qua lại năm sáu lượt, Viên Bác Nhã
thật muốn đen mặt đó mà. Đây là đang làm cái lông gì thế, người cổ đại đều
khách khí như vậy sao, vậy hắn vẫn là đừng khách khí đi, nghĩ xong đứng thẳng
người tìm một vị trí ngồi xuống, tiểu nhị lập tức chạy tới dâng lên một ấm trà
lạnh.
Thấy hắn ngồi đó uống trà, người trong khách
điếm đều một bộ dáng kích động, rồi lại không dám tùy tiện tới gần. Viên Bác
Nhã cúi đầu uống nước, kỳ thật trong nội tâm sớm bắt đầu mắng chửi: tên gia hỏa
này như thế nào lá gan bé tí cũng không có, ngươi có tới hay không a, hôm nay
cơm còn chưa có tin tức manh mối đây này!
Lúc này, một thanh đại đao vỗ lên mặt bàn làm
Viên Bác Nhã hắn hãi hùng khiếp vía, đại ca à, cái này có phải là quá hung
tàn không a! Đại hán vẻ mặt dữ tợn ngồi đối diện hắn, trên cơ thể tất cả đều là
cơ thịt cuồn cuộn, lông ngực cháy xém một mảnh. Tất cả mọi người đình chỉ hô
hấp nhìn bọn hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng đại hán mặt suy sụp, mỉm cười nịnh
nọt hù Viên Bác Nhã con mắt trừng càng lớn. Đừng giỡn chứ đại ca, mồm ngươi như
nhuộm máu ấy, ngươi vẫn là đừng cười đi!
"Đại hiệp, ta muốn hỏi ngươi một vấn
đề." Đại hán nịnh nọt hỏi.
Viên Bác Nhã phải nhịn lắm lắm ấy mới giữ
vững được uy nghiêm, gật đầu: "Một câu một trăm lượng."
Đại Hán cả kinh, "Một trăm lượng! Ta
không có nhiều tiền như vậy!"
"Thế thì biến!" Viên Bác Nhã phất
tay, đại hán cắn môi dưới, ánh mắt rưng rưng. Mắt thấy đại hán sắp rớt nước mắt
rồi, Viên Bác Nhã đen mặt. Làm ơn đi đại ca, ngươi đây giả tạo a! Khổ người kia
cũng là giả dối a! Kỳ thật hắn ta là nữ a! Đây là kịch Quỳnh Dao a!
Đại Hán thấy chiêu này vô dụng, mặt trở lại
biểu tình ban đầu, hừ một tiếng vác đại đao bỏ đi, ngoài miệng còn lẩm bẩm,
"Đại hiệp ngươi không biết yêu, cầu mong cho ngươi bị gỗ nện xuống
đầu."
"PHỐC…" Viên Bác Nhã rốt cuộc nhịn
không được, một miệng trà toàn bộ phun hết ra ngoài, trừng mắt nhìn bóng lưng
đại hán biến mất, trong lòng run rẩy, thằng cha này cũng là xuyên việt tới
sao!
Những người khác vẫn nhìn chằm chằm hắn, Viên
Bác Nhã buồn bực nghĩ chẳng lẽ hắn đòi nhiều ngân lượng lắm à? Một trăm lượng
thôi mà, trong tiểu thuyết không phải chỉ tùy tiện ném hơn mười vạn, mấy
trăm vạn ra ngoài sao, một trăm lượng hẳn chỉ là chút lòng thành thôi a... Hắn
còn đang cân nhắc, trên mặt bàn xuất hiện một tấm ngân phiếu. Viên Bác Nhã nheo
mắt lại nhìn thứ trước mắt, lúc ngẩng đầu lên trên mặt cười đến xuân quang sáng
lạn giống Trư Bát Giới.
Ngồi đối diện hắn lúc này là một vị công tử
ca phong độ tao nhã, khí vũ bất phàm, bên cạnh là một vị thiếu niên trong tay
cầm cây dù, mặt không biểu tình nhìn hắn, công tử ca ngược lại khá ôn hòa, làn
da nõn nà, đôi mắt hiện lên ý cười, khóe miệng khẽ cong, giữa trán có một chấm
đen, Viên Bác Nhã nhìn đến choáng váng, dung mạo kinh diễm như vậy làm cho hắn
càng tin tưởng là mình xác thực đã xuyên qua...
Công tử ca đồng dạng cũng cầm chiết phiến
bạch ngọc, một mặt là sơn thủy họa đồ, mặt kia là thư họa, ngọc bội phỉ thúy
treo lủng lẳng, nhìn thôi cũng biết giá cả xa xỉ cỡ nào, so với thứ trên tay
hắn đúng là một trời một vực.
Lúc này đến phiên Viên Bác Nhã nịnh nọt:
"Vị công tử này muốn hỏi cái chi?"
Công tử ca cười cười, "Ma Địch thật sự
xuất thế rồi hả?"
Viên Bác Nhã nghe xong, không ngờ trên thế
giới này vẫn còn người bình thường a. Ma Địch chó má gì đấy, theo như sách nói
thì Mặc gia đều triệt để chết già hết rồi, còn xuất thế cái lông, tám phần là
có người kết cừu oán với bang phái kia, đem cái chết của bọn hắn ngụy trang
thành bị Ma Địch giết. Bất quá vấn đề này xác thực là khá nhạy cảm rồi, hắn
còn trông cậy vào Ma Địch để kiếm miếng cơm ăn đâu, vì vậy hắn cố tình thâm
trầm không nói lời nào.
Công tử ca không chú ý, nghiêng nghiêng thân
thể tiến về phía trước, bờ môi khẽ động, thanh âm chạy thẳng vào lỗ tai Viên
Bác Nhã như là đang nói với hắn vậy: "Ma Địch ba tháng sau sẽ hiện
thế."
Viên Bác Nhã trừng hai mắt. Ặc, nguyên lai
người này cũng không bình thường, hắn cái gì cũng chưa nói nha.
Công tử ca còn nói: "Trước diệt Thiên Ma
giáo, sau diệt Thất Tinh cung."
Viên Bác Nhã mắt trợn trắng, ê đừng làm rộn,
tên này đến cùng là đang loạn nghĩ cái gì đó.
Công tử ca nói tiếp: "Thất đại môn phái
không một ai có thể may mắn thoát khỏi."
Đùa hơi quá trớn rồi đó. Đây là võ hiệp văn,
đúng vậy, nhưng là ở đây không có Đông Phương Bất Bại a.
"Đa tạ đã thông báo, cáo từ." Công
tử ca nói xong ôm quyền ưu nhã rời đi. Y vừa đi, trong khách điếm lập tức huyên
náo, tất cả mọi người đều thảo luận về ba câu nói kia. Viên Bác Nhã cau mày há
mỏ cả buổi, miệng nói không ra tiếng, trong nội tâm thầm nghĩ, mẹ nó, trúng
chiêu rồi!
----
Note:
- Người thuyết thư: là mấy người hay kể chuyện trong quán trà, không
được tận mắt chứng kiến nhưng kể như thật =.=
Edit: cái tên sáo ‘Ảm Đạm Tiêu Hồn Địch’
làm ta nhớ đến chiêu Ám nhiên tiêu hồn chưởng của phái Minh giáo =)), rồi lại
làm ta nhớ đến 1 lần tình cờ đọc được mẩu truyện vui về các môn phái trong game
tlbb, các anh thư nga my của chúng ta có tuyệt chiêu ‘Thản Nhiên Tiêu Tiền
Chưởng’ làm các anh hùng hào kiệt trên giang hồ phải điêu đứng =)))))))))