Nữ Thần Báo Tử (Tập 3) - Chương 06

Chương 6

“EM
BỊ PHẠT ngay trong lần đầu đi muộn á?” Anh Nash phẫn nộ kêu lên, vừa đóng sầm
cánh cửa tủ lại và khoác cái ba-lô lên vai. Xung quanh chúng tôi, mọi người
đang túa ra nườm nượp từ các lớp học, chia thành hai nhánh rõ rệt: Một nhánh là
các em học sinh năm dưới lũ lượt đi về phía cửa chính, nơi một hàng dài các xe
buýt vàng đang đứng đợi, nhánh còn lại là các anh chị lớp trên đi ra bãi để xe
ô tô.

“Lần
thứ ba rồi.” – tôi thú thật, khi anh Nash vòng tay ôm lấy eo tôi – “Tháng trước
em đi học muộn hai lần rồi, vì ai đó đã rủ em đi tham quan phòng tập trong lúc
HVL Rundell nghỉ ăn trưa.”

Anh
Nash mặt đầy tự mãn, nhe răng cười với tôi. “Ừ nhỉ, xin lỗi em.”

“Em
cá là lần đó anh đều không bị tính là đi muộn đúng không?”

Anh
nhún vai. “Chẳng ai quan tâm em đến phòng tự học đúng giờ hay không đâu.”

Tôi
đảo tròn hai mắt. “Đấy là với những người khoác áo cầu thủ như bọn anh thôi.”

“Em
có muốn mượn không?” – anh giả vờ cởi áo khoác trêu tôi. Trông anh có vẻ thoải
mái hơn nhiều, sau khi tụi tôi cứu được anh Scott khỏi rắc rối với Cõi Âm.

“Thôi
khỏi, cám ơn anh. Lòng tự trọng của em không cho phép em làm điều đó.”

“Vì
tinh thần trường học?” – Anh nhướn mày, hóm hỉnh hỏi lại.

“Vì
nó đi ngược lại với những quy định mà đám dân đen bọn em hàng ngày phải tuân thủ.”

“Quy
định gì thế?” – Anh Doug Fuller khoác vai Emma tiến lại gần chỗ tụi tôi đang đứng.

Tôi
cau mặt lại. “Theo anh thì là cái gì?”

“Hudson,
bạn gái của cậu nghiêm túc quá đấy.” Anh Doug thả cái túi vải xuống đất, đưa
tay lên vuốt mái tóc đen xì, dày cộp rồi kéo Emma sát lại gần.

“Tính
nó trước giờ vẫn thế mà” – cái giọng lạnh tanh quen thuộc vang lên đằng sau
lưng tôi, và không cần quay lại tôi cũng đoán ra được chị Shophie cùng ả bạn
thân Laura Bell đang đứng dựa lưng vào tủ đựng đồ, nhìn tôi với anh mắt thù địch
– “Bị các bác sĩ ở bệnh viện tâm thần đã sốc điện làm mất hết khiếu hài hước
trong não rồi.”

Mặt
tôi tối sầm lại, vừa tức vừa ngượng. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ tới chuyện
cho chị ta làm một hơi từ quả bóng của gã bạn trai. Tại sao tôi lại phải cố cứu
lấy một người muốn nhìn thấy tôi chết hơn bất cứ thứ gì trên đời?

“Hãy
xem lại mình trước đi rồi hẵng nói người khác, Sophie ạ. Càng nghe em nói, người
ta sẽ chỉ càng thấy sự thiếu tự tin mà thôi.” Emma mỉm cưởi, giọng ngọt như mía
lùi. Sau đó cô nàng ngúng nguẩy đi về phía bãi để xe, cùng với anh Doug, mặt đầy
đắc thắng.

Anh
Nash và tôi đi theo hai người bọn họ, bỏ mặc chị Sophie đứng chưng hửng, không
nói được lời nào.

“Em
thừa biết là em càng tức thì bà chị họ của em càng thích thú mà.”

“Vâng
thưa anh.” – tôi dài giọng mỉa mai – “Anh nghĩ là chỉ cần lờ chị ấy đi thì chị ấy
chịu để em yên chắc?”

“Không.”
– tay anh Nash siết chặt lấy tay tôi và tôi ngẩng mặt lên nhìn anh – “Anh nghĩ
là dù em có làm gì đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ vẫn tìm cách sinh sự với em
thôi. Có điều, em đừng để cho cô ta muốn làm gì thì làm.”

“Em
hiểu.” – nhưng nói bao giờ chẳng dễ hơn làm – “Em thấy không can tâm khi chị ấy
không hề biết rằng chính chúng ta đã cứu mạng chị ấy. Và rằng chị ấy có thể
cũng đã giống như em, nếu không phải vì mấy cái gien di truyền.” Bố chị Sophie
là một bean sidhe, giống như bố tôi còn 
mẹ chị ấy là con người nên chị Sophie có thể theo gien bố hoặc gien mẹ.
Tôi cũng không biết nên gọi đó là may mắn, hay bất công, chỉ biết rằng số phận
đã trao cho chị ấy một chuỗi gien con người bình thường, và khuynh hướng ngày
càng kiêu căng đáng ghét.

“Em
chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó cả, Kaylee ạ.” – anh Nash giữ cửa cho tôi
đi ra trước. Bên ngoài, gió thổi lồng lộng làm tôi khẽ rung mình vì lạnh – “Nói
thật, chị Sophie của em còn chưa hết sốc trước cái chết đột ngột của mẹ và giờ
lại thêm chuyện bạn trai đốt tiền vào một thứ hơi thở độc hại, anh nghĩ cô ấy sẽ
là người tiếp theo cần phải điều trị. Ít ra em còn biết mình là ai, và thuộc giống
loài gì.” – anh vừa đi vừa phân tích – “Còn Sophie chỉ biết chúng ta đang giấu
cô ấy điều gì đó. Một bí mật về gia đình và nguyên nhân cái chết của mẹ cô ấy.
Và có lẽ cả cuộc đời Sophie sẽ không bao giờ tìm ra được sự thật.”

Bởi
vì bác Brendon không muốn để chị ấy biết rằng bác Val đã định đánh đổi mạng sống
và linh hồn của năm cô gái trẻ vô tội – tình cờ bao gồm cả của chị Sophia – để
đổi lấy tuổi thanh xuân vĩnh cửu.

Anh
Nash nhún vai. “Chính vì thế anh thấy có chút thương hại cho Sophie và không chấp
mấy trò trẻ con của cô ta.”

Tôi
bỗng thấy lòng dịu lại và có phần nhẹ nhõm hơn khi nghĩ về chị Sophie với một
tình cảm thương hại – thứ tình cảm mà nếu chị ấy biết được chắc sẽ tức xịt máu
mũi mất.

“Và
Kaylee này, anh xin lỗi về buổi tối hôm qua. Anh có thể đợi. Em biết điều đó,
đúng không?”

“Em
biết.” Hôm nay anh Nash có vẻ bình tĩnh và vui vẻ hơn. Không căng thẳng hay cáu
bẳn như tối hôm qua. Rõ ràng anh ấy đã ngủ đủ giấc và không nốc quá nhiều
caffeine.

“Cám
ơn anh.” Tôi kiễng chân lên hôn lên môi anh – một nụ hôn mùi mẫn hơn bình thường
anh có được khi ở trường với tôi – và chỉ ngừng lại khi nghe thấy tiếng kêu thất
thanh ở đầu bên kia của bãi để xe.

Anh
Sott chắc hẳn đã phát hiện ra quả bóng bay chứa Hơi thở của Quỷ đã biến mất.

“Đi
nào…” Anh Nash kéo tay tôi chạy thật nhanh về phía ô tô của anh Scott. Chúng
tôi cần phải có mặt ở đó và làm bộ ngạc nhiên trước sự mất mát của anh ta.

Anh
Doug và Emma, tay đút trong túi áo khoác đang đứng co ro bên trái xe. Mặt anh
Doug cau có, giận giữ không kém gì anh Scott khi không thấy quả bóng bay màu
đen. Đứng bên cạnh anh ta là anh Brant Williams, người rõ ràng cũng đã được hứa
hẹn cho hít thử. Các học sinh khác đứng theo dõi từ xa, tò mò nhưng không liên
quan.

Đột
nhiên tôi thấy mừng vì bọn tôi đã lấy đi quả bóng bay, mặc dù rất nguy hiểm. Bởi
vì đám đông ở đây quá lớn. Làm sao chúng tôi có thể bảo vệ được hết cả trường?

“Ông
có chắc là ông mang nó đi không?” Anh Doug khoác cái túi vải lên vai, các ngón
tay khẽ giật giật.

“Chắc
mà.” Anh Scott đấm mạnh vào thành ghế trước, đang được anh ấy đẩy hết lên để lục
lọi ở băng sau – “Sáng nay tôi còn hít một hơi trước khoi ra khỏi xe mà. Tôi
còn nhớ là đã cất nó lại vào trong túi tập rồi. Thế mà giờ chẳng thấy đâu.”

“Có
chuyện gì thế?” Anh Nash hỏi, trong khi tôi vòng qua chỗ Emma đang đứng, Emma
vén mấy sợi tóc ra sau tai và nhún vai như muốn nói cậu ấy cũng không hiểu chuyện
gì đang xảy ra.

“Thằng
khốn nào đó đã đột nhập vào trong xe và ăn cắp mất đồ của mình.” Anh Scott cáu
kỉnh nói, và tôi không phải là người duy nhất giật mình khi thấy anh nổi khùng
lên như vậy. Có điều đó không chỉ là một cơn giận dữ hay nỗi thất vọng đơn thuần,
mà từng lời nói của anh Scott thấm đẫm sự hung tợn và cuồng loạn, không ai lý
giải nổi. Kể cả anh Doug. Nhưng khi nhìn thấy bàn tay của anh Scott giật liên hồi
trên cánh cửa xe, tôi đã hiểu.

Anh
Scott đang bước vào trạng thái nghiện. Giống như một người nghiện ma túy thực sự.
Anh ấy không còn chỉ là thèm một liều hít thử - mà đã mắc nghiện cả về thể chất,
tâm lý và thậm chí là tâm hồn. Giờ thì anh ấy không thể thiếu thứ chất hơi độc
hại đó.

Không
thể nào! Anh Scott mới chỉ dùng có một quả bóng, và nó vẫn còn nguyên một nửa.
Sao anh ấy có thể nghiện nhanh như thế được?

Một
nỗi lo sợ mới dâng trào trong tôi. Không lẽ tụi tôi đã khiến cho tình hình xấu
đi khi lấy đi quả bóng đó? Cô Harmony từng nói giai đoạn cai nghiện cũng nguy
hiểm không kém gì Hơi thở của Quỷ…

Nhưng
nếu không, chúng tôi biết làm sao? Không lẽ đem trả lại quả bóng và để mặc anh ấy
chìm vào điên loạn, hủy hoại nhân cách của bản thân và kéo chị Sophie theo?

“Bình
tĩnh đi nào.” – Anh Doug hắt xì hơi một cái, rồi quay sang trấn an ông bạn
thân. Cũng may anh ấy không có vẻ gì còn ảnh hưởng của thuốc. Chẳng hiểu sao
anh Doug hít nhiều hơn và lâu hơn anh Scott, vậy mà lại ít bị phụ thuộc vào nó
hơn – “Trừ phi ông muốn giải thích với HLV là ông đang nổi khùng lên vì chuyện
gì.”

Anh
Scott vẫn tiếp tục hằm hằm chui ra phía sau xe, lục tung mọi thứ trong cái túi
vải lên. Nhưng cường độ có vẻ đã giảm đi chút ít, để tránh sự chú ý của các thầy
cô đang đứng gần cánh cổng phía Tây gần đó.

Anh
Nash thả phịch cái túi xách xuống chân tôi và tôi thầm thán phục sự bình tĩnh của
anh khi anh cúi xuống kiểm tra cánh cửa phía bên ghế lái, đặc biệt chỗ cửa
kính. “Trông không có vẻ là bị cậy, nhưng chỉ cần một cái mắc áo hay một cái
que mảnh là vẫn có thể mở được…” – anh Nash đứng dậy, lau hai tay vào quần, sau
đó mở toang cửa ra và kiểm tra khóa điện – “Vẫn tốt, không sao cả…”

Nhưng
anh Scott chẳng buồn để ý, vẫn tiếp tục lục túi tìm quả bóng bay, như thể là nó
chỉ đang nằm lẫn đâu đấy trong đống quần áo thể thao mà thôi. Sự giận giữ càng
khiến cho các cử động của anh ta giật mạnh hơn.

Tôi
liếc nhìn xung quanh bãi đỗ xe tìm chị Sophie và thấy chị ấy cũng đang đứng
nhìn từ xa cùng mấy cô bạn trong đội khiêu vũ, trên tay mỗi người là thùng sơn
và vài cái chổi cọ. Chắc là dùng để trang trí cho Lễ Hội Carnival Mùa Đông.

“Anh
ấy bị làm sao thế nhỉ?” – Emma thì thầm hỏi tôi, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm về
phía anh Scott – “Trông anh ấy có vẻ như đang hoảng loạn thực sự ý.”

Tôi
nhún vai và đút hai bàn tay lạnh ngắt vào trong túi áo khoác. “Mình đoán là do
cái hơi lạnh kia làm cho bị thế thôi.”

Emma
hà hơi vào lòng bàn tay để giữ ấm. “Mà đó là cái gì thế? Một loại chất để hít
à?”

“Mình
cũng không biết.” – tôi thấy rất tội lỗi khi phải nói dối Emma như thế này, mặc
dù tất cả cũng chỉ vì lợi ích của cậu ấy. Vì thế tôi quyết định bù cho cậu ấy bằng
một phần nhỏ của sự thật – “Nhưng nó chẳng tốt lành gì đâu, Emma ạ. Hãy nhìn
xem nó đã làm gì với anh Scott.”

Cơn
thịnh nộ của anh Scott lúc này đã gần lên tới đỉnh điểm. Cũng may là xung quanh
đám đông đã vãn dần – ngoài các nhân vật trung tâm – và cũng không còn nhiều
người ở lại chứng kiến cảnh anh Doug và anh Nash thuyết phục anh Scott bình
tĩnh lại. Nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, mọi nỗ lực của họ đều thất bại.

“Chết
tiệt!” – anh Scott ném phịch cái túi xuống sàn xe – “Tôi không thể ở đây được.”
Nói rồi anh nhảy vào trong xe, đóng sập cửa xe lại và rồ ga phóng thẳng ra khỏi
bãi đỗ xe, làm đám đông gần đó chạy tóe khói vì giật mình. Cũng may là không ai
bị đâm. Để xem sau vụ này các thầy cô có còn dám cho anh ấy đậu xe trong trường
nữa không.

Sau
khi anh Scott đi khỏi, anh Nash và anh Doug chỉ còn biết đứng trơ ra nhìn nhau,
còn tôi thì đảo mắt đi tìm chị Sophie – đang ngây người trước mũi xe cô bạn
Laura, tay ôm thùng sơn đang ngoác mồm đầy kinh ngạc. Tôi có thể đọc được nỗi
đau đớn và thất vọng thoáng hiện qua khuôn mặt chị, trước khi quay trở lại với
vẻ khinh khỉnh, ngúng nguẩy thưởng ngày, như thể chị chẳng thèm quan tâm tới
chuyện vừa bị bạn trai bỏ rơi, không nói tiếng nào.

Trước
sự chứng kiến của tất cả mọi người.

***

“ANH
CÓ CHẮC là anh Scott lái xe không sao không?” Tôi quay sang hỏi anh Nash đúng
lúc anh cũng nghiêng người hôn lên má tôi.

“Ừ,
không sao đâu.” – anh thì thầm vào tai tôi đầy âu yếm – “Cậu ấy chỉ đang cáu vì
bị mất quả bóng chứ không phải phê thuốc.” – lại thêm một nụ hôn nữa, và lần
này cuồng nhiệt hơn nụ hôn trước – “Anh sẽ ghé qua thăm cậu ấy sau khi xong việc
ở đây.” – Anh Nash và anh Doug sẽ ở lại giúp hội chị Sophie thay cho ông bạn
thân, đang bị… vật thuốc – “Gọi cho anh sau khi tan ca nhé.”

Tôi
nhẹ nhàng vuốt dọc theo cánh tay anh. “OK. Tối nay bố em đi làm về muộn và em
nghĩ em cần sự giúp đỡ với môn giải phẫu.”

Lông
mày anh Nash xếch ngược lên. “Em đâu có chọn môn giải phẫu.”

Tôi
cười khúc khích. “Em biết.”

Nụ
hôn tiếp theo của chúng tôi kéo dài lâu hơn và chỉ kết thúc khi chị Sophie ở
phía sau hắng giọng rõ ro, ngầm gọi anh Nash tới giúp bê mấy thùng sơn trắng.
Nhưng anh ấy chẳng buồn quay lại mà chỉ phẩy tay nói. “Cứ để đấy, lát anh bê ra
cho.”

Chị
Sophie hậm hực bỏ đi, rõ ràng đang rất tức tối nhưng lần này chị ấy đã không
nói gì.

“Nào,
đưa cho anh quả bóng trước khi em đi.” Anh Nash ngó nghiêng xung quanh một hồi
rồi mở túi xách ra.

“Sao
anh không tới nhà em rồi lấy nó tối nay?” Tôi mở cửa xe ra và hỏi.

Anh
Nash nhíu mày. “Bố em đã kiểm tra cái xe đi thuê của em chưa?”

“Chưa.
Tối qua ăn tối xong bố đi ngủ luôn.”

“Nhỡ
hôm nay bố em về sớm và đòi xem xe thì sao? Em muốn bố tìm thấy thứ đó trong xe
mình à?”

“Bố
em chẳng tự dưng đi kiểm tra cốp xe làm gì đâu.”

Mặt
anh Nash đột nhiên nghiêm lại. “Đưa quả bóng đó cho anh, Kaylee.” Anh sẵng giọng
nói.

Tôi
lùi lại một bước, thảng thốt nhìn anh. “Anh bị làm sao thế hả Nash? Thật chẳng
giống anh tẹo nào.” Rõ ràng vấn đề của anh Nash không chỉ dừng lại ở chuyện
giao du với đám bạn xấu. Chắc chắn phải có chuyện gì đó hơn thế.

Anh
Nash thở dài và nhắm mắt lại. “Anh xin lỗi. Anh chỉ không muốn em giữ thứ ấy
bên người. Hãy giao nó cho anh để anh không phải thấp thỏm lo lắng cho sự an
toàn của em đi mà Kaylee.”

“Thôi
được.” – tôi nói vậy nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý với cách xử trí của
anh. Chỉ là tôi không muốn tranh cãi, đôi co với anh mà thôi. Và đây không phải
là lần đầu tiên. – “Đưa túi của anh đây.” – Tôi vòng ra sau xe, từ từ mở cốp
lên, đề phòng nhỡ quả bóng tự dưng bay vụt đi mất. Nhưng tôi đã lo hơi thừa. Và
thay vì đưa cái túi xách cho tôi, anh Nash không nói không rằng lẳng lặng cúi
xuống cốp, nhét quả bóng vào trong túi và kéo khóa lại, trước khi có ai kịp
nhìn thấy việc anh đang làm – “Anh nhớ cẩn thận đấy nhé.” – Tôi cảnh báo. Có thể
các thầy cô trong trường không biết đó là cái gì nhưng những ai chứng kiến cơn
nổi giận khi nãy của anh Scott có thể sẽ đoán ra – “Và nhớ trả chìa khóa lại chỗ
cũ.”

Anh
Nash nhe răng cười hớn hở, tâm trạng dường như đã vui vẻ trở lại. “Anh lớn rồi
mà.”

“Em
biết.” Nhưng suốt dọc đường tới chỗ làm cùng Emma, tôi không thể nghĩ được gì
khác ngoài chuyện anh Nash đang giữ một quả bóng chứa đầy Hơi thở của Quỷ trong
túi xách và rất dễ bị người khác phát hiện ra.


thế, sau ca làm muộn hơn thường lệ ở rạp Cinemark, tôi gọi điện ngay cho anh
Nash. Tôi sẽ không thể ngủ cho tới khi biết chắc là anh đã xử lý gọn ghẽ quả
bóng đó. Anh trấn an tôi là đã đưa nó cho anh Tod, và hai đứa buôn chuyện tiếp
hơn nửa tiếng nữa, cho tới khi bố tôi gõ cửa và giục tôi cúp máy và đi ngủ.

Tôi
tạm biệt anh Nash và tắt đèn. Nhưng chẳng hiểu sao tôi không tài nào ngủ nổi, mọi
chuyện vừa xảy ra giống như một thước phim quay chậm đang tua đi tua lại trước
mắt tôi.

Cảnh
tượng khi xe anh Doug đâm vào xe tôi.

Cơn
giận dữ của anh Scott ở bãi đỗ xe.

Hình
ảnh anh Nash cầm quả bóng bay màu đen mới ăn trộm được của anh Scott.

Chúng
tôi đang ngày càng lún sâu vào Hơi thở của Quỷ. Có gì đó mách bảo tôi rằng việc
lấy trộm quả bóng của anh Scott chỉ có tác dụng giống như nút cái lỗ thủng trên
đập Hoover Dam (đập thủy điện cao thứ nhì nước Mỹ) bằng một mẩu kẹo cao su nhai
dở…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3