Lục Thiếu Phàm, em yêu anh! – Chương 076

Chap 76

Tống Tử Minh nói
anh bị điên, vì một người phụ nữ mà anh từng khinh thường nhất mà phát điên!

Nguyệt Hân cũng
chỉ biết thở dài, nếu sớm biết bản thân cần gì thì cũng không đi tới mức không
thể quay lại nữa!

Cô nói không sai,
tất cả đều không thể quay lại được, cũng không thể trở về những ngày mà có cô
bên cạnh anh, cả đời này cũng không có người phụ nữ nào yêu anh như cô..

Thực tế vốn là
như vậy, bỏ lỡ đi thứ quan trọng…

Khi anh tỉnh ngộ,
nhận ra được người trong trái tim mình là ai thì cô đã không còn cho anh cơ hội
hối hận. Cô xoay người bỏ đi một cách kiên quyết, một cách tuyệt vọng, để lại
mình anh trong đêm tối, bị nỗi áy náy và hối hận cắn nuốt làm cho thế giới của
anh không còn trọn vẹn.

Bên trong phòng
làm việc, ánh nắng sớm chiếu vào, từng ánh sáng loang lổ trên gương mặt sa sút
của anh. Ngón tay thon dài kẹp chặt điếu thuốc lá còn sáng lửa, khói mờ mông
lung lan tỏa, anh nhìn chiếc trâm cài áo hình con cá heo nằm im trên bàn, đôi
mắt đen hiện lên vẻ ảm đạm.

Anh nặng nề rít
điếu thuốc, từng luồng khói chập chờn thả ra. Cô biết là do anh tặng nên không
hề chần chừ mà trả lại, thậm chí ngay cả cơ hội đặt nó vào tủ cũng không, cô
muốn cùng anh cắt đứt mọi dây dưa nhanh thế sao?

Đem tàn thuốc ném
vào trong thùng rác, ngón tay chạm vào chiếc trâm cài áo xinh xắn. Kí ức trôi
về đêm tuyết đó, cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh, không phải anh không thấy
mà đã coi thường nó.

Khi Mẫn Tiệp rời
khỏi anh, anh bài xích bản thân, nhưng đồng thời cũng trừng phạt người vô tội
như cô. Anh ích kỷ muốn người con gái đó bị tổn thương, khi cô cười tươi đến
gần anh chấp nhận sự tồn tại của cô, nhưng trái tim lại vì một người con gái mà
loạn nhịp.

Khi cô hạnh phúc
nói cá heo là thần bảo vệ tình yêu, đại diện cho tình yêu đến chết cũng không
đổi, lúc đó anh lại nhớ tới lời hứa hẹn của một người con gái, nghĩ đến cô gái
đó anh đã lạnh lùng xoay người bỏ đi, không để ý đến vẻ đau khổ của cô, dứt
khoát bước đi.

Nếu như có thể
trở lại hai năm trước, anh sẽ dẫn cô vào cửa hàng nhất quyết mua được nó, tự
tay đeo lên cho cô, khắc sâu nụ cười lúm đồng tiền của cô vào nơi sâu nhất của
trái tim.

Lòng bàn tay nắm
chặt cây trâm, mặc cho đau đớn ghim vào tay, gương mặt tiều tụy, nở nụ cười tự
giễu.

Nếu như chẳng qua
là nếu như, chẳng qua là nếu như…

“Cộc cộc…”

Cửa phòng vang
lên tiếng gõ cửa, Kỷ Mạch Hằng thu lại vẻ xót xa, chỉ vài giâu anh lại trở về
với Kỷ Thiếu tổng lạnh lùng cao ngạo, nhưng lòng bàn tay vẫn không buông trâm
cài áo đang đâm sâu vào lòng bàn tay.

“Kỷ tổng, đây là
chi phiếu chuyển nhượng trâm cài áo, mời anh ký tên và xem qua.”

Thư ký cũng nhận
thấy bầu không khí áp lực. Từ khi bước vào cửa vẫn duy trì thái độ cẩn trọng,
đem tờ chi phiếu viết vài chục vạn đưa tới trước mặt Kỷ Mạch Hằng, cung kính
chờ đợi, ánh mắt lơ đãng nhìn chiếc hộp nhỏ trên bàn, không khỏi sửng sốt.

Nếu như anh ta
nhớ không lầm, chiếc hộp này là hộp để chiếc trâm cài áo, không phải đã chuyển
đi rồi sao, sao bây giờ vẫn còn ở phòng Thiếu tổng? Anh ta nhớ lại sáng sớm nay
nhân viên chuyển phát nhanh có gửi đồ tới thì liền ngộ ra, chẳng lẽ cô gái
không nhận?

Vì chiếc trâm cài
áo này mà nửa tháng qua Thiếu tổng như kẻ điên đi tìm, còn tới cửa hàng độc
quyền Dior hỏi mượn danh sách khách hàng mua trâm cài áo này từ hai năm trước.
Nhiều người còn giữ nhưng không muốn bán, chỉ mới ngày hôm trước một người bán
trâm cài áo với giá rất cao nên thiếu tổng mới mua được.

Thư ký nhìn Kỷ
Mạch Hằng cúi đầu ký tên, chỉ thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng như băng giá.
Anh ta nhớ rất rõ lúc đó Kỷ tổng cầm cây trâm cài áo trong tay mà giống như có
được vật báu, đôi môi lúc nào cũng tạo thành đường thẳng lại cong lên thật kỳ
tích.

Bây giờ, cô gái
đó không nhận, không biết trong lòng Kỷ tổng đau khổ đến thế nào. Nói đến cô
gái đó, thư ký không khỏi nhìn Kỷ Mạch Hằng, Kỷ tổng lại đổi bạn gái nhanh như
vậy?

Mẫn Tiệp tiểu thư
thường xuyên lui tới cùng Kỷ tổng hình như cũng chỉ mới ba tháng. Gần đây Kỷ
tổng trốn tránh không muốn gặp, ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được có điều gì
bất thường.

Kỷ Mạch Hằng
ngừng bút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt tò mò của thư ký, đôi mắt híp lại khiến thư
ký run lên, lập tức cầm tờ chi phiếu đi ra ngoài, lúc đi ra tới cửa không quên
quay lại lấy lòng.

“Kỷ tổng, có cần
tôi pha giúp ngài ly cà phê hoặc trà xanh không?”

Kỷ Mạch Hằng cầm
lấy áo khoác trên giá áo, đi ra ngoài: “Không cần.”

“Kỷ tổng, ngài đi
đâu vậy? Bây giờ vẫn còn trong giờ làm.”

Thư ký nhìn cửa
thang máy đóng lại, ngại ngùng gãi đầu, đang tính ngồi vào chỗ thì nhảy dựng
lên, hướng về phía thang máy gào to:

“Kỷ tổng, tôi
quên nói cho ngài biết Mẫn tiểu thư ở dưới lầu.”

Bên trong hành
lang của Kỷ thị, một bóng người xinh xắn đập vào mắt, anh dừng lại một chút,
nhìn lướt qua rồi lập tức bỏ đi ngay.

Mỗi ngày, Mẫn
Tiệp đều đến tìm Kỷ Mạch Hằng, lần nào cũng bị nhân viên tiếp tân dùng đủ loại
lý do đuổi khéo. Khi cô thấy bóng người cao lớn đi ngang qua thì liền bắt lấy
tay anh.

“Hằng, em vẫn
luôn chờ anh, anh có biết không?”

Biết thì sao?
Giữa hai người lúc này, chẳng lẽ còn gì để nói? Nói dối, lợi dụng, tiền bạc anh
đã sớm đẩy cô ra khỏi thế giới của mình. Lúc ở bệnh viện, anh đã nói, anh và cô
lần này đã kết thúc hoàn toàn!!

Chỉ là, Mẫn Tiệp
cứ khăng khăng không chấp nhận!

Vẻ mặt Kỷ Mạch
Hằng lạnh lùng không hề nhìn cô, cũng không để ý đến những ánh mắt xung quanh
mình. Khi anh bước chân đi, Mẫn Tiệp liền ủy khuất mím môi, vội vàng đuổi theo
anh.

“Hằng, anh đừng
đi, em có việc muốn nói với anh.”

Kỷ Mạch Hằng nhìn
Mẫn Tiệp đang chặn đường mình đi, anh cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng
yêu kia trong lòng không hề có chút thương yêu, chỉ có sự chán ghét tận cùng.
Lông mày nhíu lại đi vòng qua Mẫn Tiệp hướng về nơi để xe.

“Vì anh, mà cả
đời này em cũng không thể mang thai được nữa, bây giờ anh muốn phủ sạch mối
quan hệ giữa chúng ta, Kỷ Mạch Hằng, anh thật không có lương tâm.”

Kỷ Mạch Hằng khẽ
dừng lại, không hề nhìn tới ánh mắt oán hận của Mẫn Tiệp, giọng nói trầm thấp
lãnh đạm:

“Cô đã tự tay phá
hủy mối quan hệ giữa chúng ta, bây giờ cô không có quyền trách bất cứ ai.”

“Kỷ Mạch Hằng!”

Anh không dừng
lại, mở cửa xe ngồi vào, lúc đóng cửa anh nghe giọng nói the thé của cô vang
lên:

“Anh vẫn còn muốn
quay về bên nó sao? Em nói cho anh biết, anh đừng có vọng tưởng.”

Tiếng xe khởi
động át đi tiếng Mẫn Tiệp chửi bới. Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng nhìn thẳng về trước,
đạp ga, lúc Mẫn Tiệp đuổi tới liền rẽ qua một bên phóng vượt qua cô, để lại cô
mãi chạy theo bóng xe.

Tình cảm của hắn
đối với Mẫn Tiệp như thế nào ngay cả bản thân cũng không rõ, tình yêu đã chết
đi, oán trách Mẫn Tiệp làm anh đánh mất đi người yêu, lại phát hiện người mà
mình nên oán trách nhất chính là bản thân, trách Mẫn Tiệp lừa dối nhưng bản
thân cũng không thể oán trách ai.

Nhìn dòng xe cộ
phía trước, anh cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ tùy tâm sở dục mà chạy,
đôi mắt nhìn sang phong cảnh hai bên đường cố gắng bình ổn lại cảm xúc hỗn
loạn.

Khi xe chạy tới
rạp chiếu phim là chậm lại, anh nhìn những đôi nam nữ xếp hàng trước rạp, bên
tai nghe giọng nói ngọt thì thầm.

“Hằng, em sẽ tới
Seoul quay phim, biết đâu sẽ được tham gia liên hoan phim Hollywood, anh có đi
không?”

Bên trong phòng
chiếu phim, anh ngồi trên ghế đôi mắt nhìn màn hình lớn đang chiếu ra gương mặt
quen thuộc, bên trong đôi mắt tĩnh mịch là hình ảnh cô đang cười.

Cô sinh ra đã là
diễn viên, là ngôi sao giới giải trí, hào quang lóa mắt, nhưng để có được tiền
đồ thế này cô đã trải qua bao nhiêu vất vả mấy ai biết, trong đó anh cũng là kẻ
không biết gì.

Anh không biết cô
vì giúp anh thoát khỏi cuộc khủng hoảng công ty mà làm phát ngôn, lần nữa đi cự
tuyệt việc làm đại diện phát ngôn cho những nơi khác. Anh không biết cô vì anh
mà nhảy vào chốn hang đen đó bị mọi người coi thường, cũng không biết cô đã bị
xa lánh chịu bao nhiêu tủi nhục.

Anh không biết gì
cả, chỉ biết hưởng thụ những giúp đỡ cô mang lại, báo đáp cô chỉ là sự tổn
thương và vô tình.

Lúc cô bỏ đi, anh
không biết quý trọng, anh nên vì cô mà cảm thấy may mắn, hay vì mình mà đau
lòng đến khó thở?

Đi vòng vòng trên
những con đường nhộn nhịp, gió lạnh thấu xương thổi vào bộ đồ tây, anh chỉ chạy
về trước, đi qua những khu phố phồn hoa, tiếng cười nói không ngớt là một đoạn
đường cô tịch.

Trước kia, cô hay
đi sau lưng anh, cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng anh, khi anh đi quá xa cô đều
đuổi theo, anh đi cô cũng đi, anh ngừng cô cũng ngừng.

Bỗng nhiên quay
đầu lại, ngoại trừ những người lạ và bóng đen thì không còn thấy đôi giày kia,
ngẩng đầu lên chỉ thấy cả bầu trời bao la cô tịch không còn thấy gương mặt tươi
cười kia.

Anh khó chịu nhắm
mắt lại, đem mọi thất vọng giấu vào đáy mắt, khi mở mắt ra chỉ còn vẻ lạnh
lùng, anh nghiêng người tiếp tục di về trước.

Mẫn Nhu, vì sao
em không cho anh cơ hội, hãy cho anh cơ hội để anh có thể xoay người lại ôm lấy
em, không phải như bây giờ một mình anh phiền muộn.

Yêu quá trễ cho
nên ông trời trừng phạt anh, mãi mãi mất đi em, biến mất trong cuộc sống của
em.

Trong khoảnh
khắc, anh liền nhìn thấy cô, ở phía trước cửa sổ kính, cô cười mỉm, tay xoa
bụng, vẻ mặt không hề che giấu niềm hạnh phúc.

Cổ họng khô khốc
khiến anh quên mất nói chuyện, cổ họng lên xuống, mọi âm thanh đều trở nên vắng
lặng, bước chân dừng lại không dám tin.

Cô giống như tinh
linh cứu anh ra khỏi vực sâu, xuất hiện trong thế giới xám xịt của anh, thắp
sáng sinh mệnh của anh.

Dòng người lui
tới ngăn cản tầm nhìn của anh, cô nở nụ cười tựa vào cửa sổ thủy tinh, đôi mắt
dịu dàng như đang chờ đợi gì đó.

Anh không tự chủ
bước nhanh hơn, đôi mắt lạnh lẽo tĩnh mịch lại trở nên gấp gáp, xuyên qua đường
kẻ vạch dành cho người đi bộ, thỉnh thoảng còn va vào người đi đường nhưng anh
chỉ nhìn cô. Anh chỉ nhìn thấy một mình cô, mọi sự kiêu ngạo lạnh lùng mất đi,
anh kích động càng chạy càng nhanh, khi tới gần rồi hai chân dừng lại.

Bên ngoài lớp
thủy tinh lạnh như băng, anh không dám mở miệng thở mạnh, sợ sẽ phá vỡ hạnh
phúc bình an trong cô, cũng sợ ngay cả quyền được nhìn cũng bị tước đoạt. Nếu
như cô thấy anh, cô sẽ bỏ đi không hề lưu luyến, tránh anh như ác quỷ.

Tay chạm vào lớp
thủy tinh lạnh, đầu cô tựa vào cửa sổ, anh dịu dàng cẩn trọng di động bàn tay,
vuốt mái tóc dài của cô, đôi mắt lạnh lùng chỉ còn vươn lại nỗi bi thương.

Giữa hai người
chỉ cách một lớp thủy tinh, gần như vậy nhưng cảm giác như cách nhau cả biển
trời, kết quả như vậy không phải điều anh muốn nhưng là do anh tạo thành!

Anh yêu cô sai
lúc, tình yêu của cô như được nuôi dưỡng theo thời gian ngày càng sâu, nhưng
anh lại không thể hồi đáp. Khi cô thu hồi tình yêu, cô cũng mang đi quyền lợi
cho phép anh yêu cô.

Ánh nắng loang lổ
chiếu vào gương mặt cô. Cô cười dịu dàng xoa bụng, tình thương của người mẹ bao
phủ quanh người cô. Có lẽ cô vĩnh viễn không biết cô đẹp biết bao.

Cô đẹp đến không
tì vết nhưng không thuộc sở hữu của anh, dù là lúc này hay tương lai, nó đều
thuộc về người đàn ông khác

Khi cô quay đầu
lại, anh rút người tránh đi, không muốn để cô nhận thấy sự tồn tại của anh,
cũng không dám đối mặt với ánh mắt im lặng của cô.

Anh chán nản xoay
người, anh nhìn thấy chồng cô – Lục Thiếu Phàm, là người mang cô ra khỏi anh,
gạt bỏ mọi cơ hội hối hận của anh.

Lục Thiếu Phàm
thấy anh, anh ta dừng lại, gương mặt tuấn tú nho nhã lộ vẻ ngạc nhiên, không
ngờ ở chỗ này gặp Kỷ Mạch Hằng anh. Lục Thiếu Phàm đưa mắt nhìn Mẫn Nhu rồi đổi
hướng nhìn sang anh.

“Nếu muốn tốt,
thì quên cô ấy đi.”

Lục Thiếu Phàm
không hề tỏ vẻ phòng vệ hay trách cứ, cũng không mỉa mai. Thậm chí, anh ta
không nhìn anh lâu lấy một cái, chỉ để lại tám chữ rồi bỏ đi, giọng nói lạnh
lùng như một câu mệnh lệnh.

Anh cười khổ dựa
vào tường, quay đầu thấy cô bước lên xe Lục Thiếu Phàm, anh thấy Lục Thiếu Phàm
giúp cô thắt dây an toàn, nhìn thấy anh ta hôn cô, trái tim anh như bị xé nát,
máu chảy ra đầm đìa.

Thật sự anh phải
quên sao?

Không, cả đời này
anh cũng không quên người con gái tên Mẫn Nhu, không thể quên được a.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3