Lục Thiếu Phàm, em yêu anh! – Chương 042

Chap 42

Mẫn Nhu vội vàng
chạy lên lầu. Khi cô đẩy cửa phòng bệnh vào Lục Thiếu Phàm đang đứng bên cửa
sổ, ánh nắng vàng rọi vào người anh. Đôi mắt trầm lắng của Lục Thiếu Phàm nhìn
xuống dưới lầu, lông mi dài hơi cong rũ trên gương mặt tạo thành những vết cắt.
Nghe tiếng cửa, anh liền nghiêng đầu, đôi mắt dừng lại trên gương mặt ửng hồng
do phải chạy gấp của Mẫn Nhu, gương mặt tuấn tú nở nụ cười ngọt ngào.

“Anh chờ lâu rồi
đúng không?!! Chúng ta chuẩn bị đi thôi.”

Mẫn Nhu điều
chỉnh lại hơi thở, tự nhiên đi về phía Lục Thiếu Phàm, trên gương mặt xinh xắn,
nụ cười lúm đồng tiền xuất hiện.

Lục Thiếu Phàm
mặc bộ đồ thun giản dị, bên ngoài khoác chiếc áo màu xám, phía trên cổ áo có
một ít lông thú màu trắng, phía dưới mặc quần dài màu sẫm làm giảm bớt khí chất
giỏi giang của con người anh. Dưới ánh mặt trời, nó mang lại cảm giác ôn hòa và
anh tuấn.

Ngón tay nhỏ bé
lành lạnh phủ lên bàn tay anh đang để trên bậc cửa sổ, dịu dàng kéo nó, mười
ngón tay đan vào nhau. Mẫn Nhu cười yếu ớt. Khi thấy chiếc cổ trắng noãn của
Lục Thiếu Phàm phơi ra giữa không khí rét lạnh thì lông mày nhíu lại, buông bàn
tay Lục Thiếu Phàm ra.

Bàn tay linh hoạt
cởi chiếc khăn choàng màu cà phê trên cổ mình ra, nhón chân, vươn tay, quấn
chiếc khăn mang theo hơi ấm của cô còn lại lúc nãy đeo nó vào cổ Lục Thiếu
Phàm.

“Mang vào thì ra
ngoài sẽ không thấy lạnh.”

Hài lòng nhìn thảnh
quả của mình, Mẫn Nhu cười rạng rỡ, bàn tay mềm mại bé nhỏ đặt trên vai Lục
Thiếu Phàm giúp anh sửa lại quần áo, đầu ngón tay vô tình chạm vào gò má ấm áp
của Lục Thiếu Phàm. Mẫn Nhu cười khẽ, lè lưỡi, mắt ngước lên mới nhận ra Lục
Thiếu Phàm vẫn im lặng nhìn cô, đôi mắt thâm sâu âu yếm khiến Mẫn Nhu thẹn
thùng bật cười.

“Anh thấy vợ mình
rất hiền lành và dịu dàng đúng không? Nếu thế phải giấu em thật kĩ, đừng để
người khác lấy mất.”

Mẫn Nhu không ngờ
câu nói đùa của cô đáp lại là cái ôm bất ngờ của Lục Thiếu Phàm, cánh tay dài
mạnh mẽ siết chặt lấy cô, giống như muốn giam cô cả đời trong lòng anh không
bao giờ buông ra. Nơi cổ là hơi thở ấm áp ẩm ướt của Lục Thiếu Phàm cùng giọng
nói bỡn cợt của anh.

“Nếu có người đến
giành em với anh, bà xã có dao động không?”

Mẫn Nhu ngẩng
đầu, cong môi cười muốn phản bác. Ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi này
hướng xuống bãi đậu xe bệnh viện. Một chiếc xe màu đỏ đập vào mắt cô, biển số
xe quen thuộc đến mức khiến cô ngẩn người, là xe của cô.

Lục Thiếu Phàm
đứng ở đó bao lâu rồi? Mẫn Nhu hơi hoảng hốt, nhìn cảnh tượng dưới lầu cô suy
nghĩ rất nhiều, trước câu hỏi ngược lại của Lục Thiếu Phàm cô cũng quên mất.

Từ nơi này nhìn
xuống có thể thấy tất cả chiếc xe ra vào cửa bệnh viện, anh đợi cô sao? Nhưng
kết quả khi xe ngừng lại, anh nhìn thấy gì.

Nhìn thấy người
vợ mình trông mong chờ đợi lại cùng người yêu cũ ôm ấp đi vào bệnh viện, hành
động mờ ám cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm. Mẫn Nhu ảo não cắn môi, ngầm thở dài,
lại càng dùng sức ôm Lục Thiếu Phàm.

Lúc nãy, tâm
trạng của Lục Thiếu Phàm có lẽ không hề bình thản như dáng vẻ bên ngoài. Khóe
môi anh nở nụ cười nhạt, cô có nên cho rằng anh đang cố gắng làm giảm đi mâu
thuẫn giữa anh và cô?

Bàn tay nhỏ vỗ về
lưng Lục Thiếu Phàm, nhón chân, cằm tựa vào đầu vai Lục Thiếu Phàm, giống như
người mẹ dỗ dành con mình, dịu dàng đáp:

“Ông xã là người
đàn ông tốt nhất, dù có đi khắp trái đất cũng khó tìm người thứ hai, em làm sao
có thể dao động được.”

Lục Thiếu Phàm im
lặng ôm chặt cô, cánh tay từ từ thả lỏng lui về sau một bước. Vẻ mặt nghiêm
túc, bỗng nhiên ngước đầu, nụ cười bình thản đó lại khiến Mẫn Nhu hốt hoảng,
bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lại.

“Nếu như thật sự
có người đàn ông giỏi hơn anh, thì cũng xin xem đừng bỏ anh.”

Mẫn Nhu nhìn Lục
Thiếu Phàm mỉm cười, nhưng đôi mắt lại không như thế. Đau lòng lan tràn khắp cơ
thể, đi về trước một bước, tiến sát lấy Lục Thiếu Phàm, nâng bàn tay đang nắm
chặt của anh lên, bất mãn nói:

“Lục Thiếu Phàm,
anh không tự tin vào bản thân mình hay em làm chưa tốt khiến anh không tin vào
cuộc hôn nhân giữa chúng ta?”

“Không phải anh
không tự tin, chỉ vì anh quá để tâm, sợ sẽ mất đi em.”

Lục Thiếu Phàm
đưa mắt lắng đọng nhìn cô. Nỗi lo lắng toát lên từ trong mắt. Một người đàn ông
phong tư trác tuyệt như vậy lại vì cô mà lo âu, Mẫn Nhu không hề cảm thấy hạnh
phúc mà thấy rất áy náy.

“Lúc nãy, em đi
trên đường nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng ngất xỉu, nên tiện đường đưa anh ta tới bệnh
viện. Sau đó em tính vào đón anh, em ôm Kỷ Mạch Hằng chỉ vì anh ta đứng không
vững, phải có người đỡ mới đi được.”

Mẫn Nhu vội vàng
giải thích chỉ sợ Lục Thiếu Phàm không tin lời cô, nhất định không buông tay
anh ra, hai mắt mở to chăm chú quan sát sự biến hóa trên gương mặt Lục Thiếu
Phàm.

Lục Thiếu Phàm
chỉ kéo nhẹ khóe môi, đôi mắt dịu dàng thoáng lấp lánh, nhưng chỉ nhìn cô mà
không nói. Vẻ nghiêm nghị trên gương mặt không mất đi khiến Mẫn Nhu cũng không
biết làm sao cho phải, cô ôm chặt lấy Lục Thiếu Phàm, cất giọng:

“Người đàn ông em
yêu là chồng em, Lục Thiếu Phàm. Còn Kỷ Mạch Hằng, anh ta chỉ là người qua
đường, ông xã, đừng giận nữa, cùng lắm sau này thấy anh ta có ngã trên đường
nữa, em sẽ không cứu anh ta.”

Mẫn Nhu ngây thơ
làm nũng, cẩn thận lưu ý đến biểu tình của Lục Thiếu Phàm. Cô thấy anh vẫn giữ
vẻ mặt nghiêm nghị như cũ, đôi mắt đen nhíu lại, phản xạ nỗi buồn. Mẫn Nhu liền
dùng cách đơn giản nhất, kiễng mũi chân, bàn tay giữ lấy mặt Lục Thiếu Phàm,
chủ động hôn.

Mẫn Nhu dịu dàng
hôn lên đôi môi mỏng của Lục Thiếu Phàm, đôi mắt khép hờ, gương mặt đỏ bừng
sáng rực ánh nắng, vừa xinh đẹp lại quyến rũ, tràn đầy vẻ quyến rũ.

Sau ót, một lực
nặng giữ xuống, giữa răng và môi, lửa nóng mãnh liệt đột nhiên ập tới khiến Mẫn
Nhu chưa kịp đề phòng. Trong mơ màng, Mẫn Nhu thấy nụ cười xấu xa của Lục Thiếu
Phàm, giận mình vì bản thân vừa bị Lục Thiếu Phàm lừa, muốn đẩy Lục Thiếu Phàm
ra nhưng cô càng làm thế anh càng hôn mãnh liệt.

Trước sự bá đạo
của Lục Thiếu Phàm cô chỉ biết khuất phục cam chịu. Mẫn Nhu đẩy nhẹ tay Lục
Thiếu Phàm ra, tay vòng lấy cổ anh tựa như bị mê hoặc, lông mi khẽ run lên nhắm
mắt lại, cùng Lục Thiếu Phàm đan vào nhau trầm luân trong biển tình.

Mẫn Nhu thở hổn
hển tựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm Lục Thiếu
Phàm, lên án nói:

“Lục Thiếu Phàm,
anh lừa em, em còn tưởng rằng anh giận thật.”

“Bà xã, gia gia
và mẹ đang chờ chúng ta về ăn cơm, mau đi thôi.”

Lục Thiếu Phàm
kéo tay cô, tao nhã lịch sự đi về phía giường bệnh cầm lấy túi hành lý, trước
cơn giận và nỗi bất mãn của cô, anh coi như không thấy. Quay đầu trước gương
mặt ửng hồng của Mẫn Nhu, sắc mặt Lục Thiếu Phàm tự nhiên như thật.

Mẫn Nhu nhìn Lục
Thiếu Phàm vừa xấu hổ vừa ai oán, Lục Thiếu Phàm xem như chẳng có gì xảy ra.
Nghe tiếng rít qua kẽ răng đầy giận dữ của Mẫn Nhu, anh chỉ mỉm cười đắc ý,
bước chân so với mọi ngày cũng nhẹ đi không ít.

“Đừng cởi ra, anh
không thấy em mặc áo cổ cao sao?”

Đi ra thang máy,
Mẫn Nhu mỉm cười lúm đồng tiền, chỉ vào chiếc áo khoác lông của mình nói với
Lục Thiếu Phàm trong khi anh đang tính cởi khăn quàng cổ trả lại cho cô.

“Ông xã em quả là
người đàn ông đẹp nhất tốt nhất, rất nhiều y tá đang nhìn anh đó.”

Mẫn Nhu nghịch
ngợm trêu Lục Thiếu Phàm, tay nắm lấy tay Lục Thiếu Phàm không hề buông lỏng.
Nghe giọng nói ghen tị của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm cười khẽ, ngón tay thon dài
nắm lấy đầu mũi cô, cưng chìu nhìn Mẫn Nhu, coi như không thấy những ánh mắt ái
mộ xung quanh.

“Thế có muốn dán
nhãn lên để anh trở thành vật riêng của em không, tránh để người khác mơ mộng?”

“Nhãn? Có bán
sao?”

Mẫn Nhu ngờ vực
quay đầu lại, ngay lập tức Lục Thiếu Phàm hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô khiến
hai má Mẫn Nhu đỏ bừng. Cô ngẩn ra, bên tai là giọng nói mang theo mùi bạc hà
thanh mát của Lục Thiếu Phàm:

“Nhãn này cả thế
giới chỉ có một, độc nhất vô nhị.”

“Anh đi tính tiền
viện phí, em ở đây chờ anh.”

Trên trán rớt
xuống một nụ hôn nhẹ, Mẫn Nhu quét mắt nhìn xung quanh, đầu ngón tay chạm nhẽ
nơi Lục Thiếu Phàm vừa hôn, ngại ngùng mỉm cười.

Nhìn theo bóng
lưng cao to của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu ngồi xuống ghế công cộng, buồn chán
nhìn xung quanh, không ngờ đập vào mắt là Kỷ Mạch Hằng, nụ cười thẹn thùng hạnh
phúc trong nháy mắt biến mất.

Anh ta không phải
đang truyền dịch sao? Tại sao lại ở đây?

Mẫn Nhu kinh ngạc
nhíu mày, nhưng chỉ vài giây sau lại bình tĩnh lại. Cô đã hoàn thành bổn phận
của mình, còn anh ta có bệnh hay không cũng là chuyện của anh ta, không liên
quan gì đến tám đời nhà cô.

Kỷ Mạch Hằng cũng
thấy rõ được Mẫn Nhu. Lúc đôi mắt trầm lặng quét qua vẻ mặt lãnh đạm của Mẫn
Nhu, gương mặt tuấn tú liền cứng lại. Mẫn Nhu nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt,
hướng đầu về phía Lục Thiếu Phàm.

“Hằng, anh nghe
em giải thích đã, em không có ý đó…”

Giữa hàng lang
yên tĩnh, giọng nói thanh minh của một cô gái cất lên đầy vội vã, tiếng giày
cao gót chát chúa nện xuống đất. Đó là giọng của Mẫn Tiệp, giọng nói dịu dàng
có thể kích thích cảm giác bảo hộ của đàn ông, Mẫn Nhu chán ghét nhíu mày.

“Vậy ý cô là thế
nào? Anh tôi bị bệnh dạ dày nghiêm trọng như thế, cô chỉ nghĩ tới hôn lễ. Trong
mắt cô, anh tôi quan trọng, hay thân phận địa vị của cô quan trọng?”

Giọng nói phản
bác chế giễu theo sát Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu quay đầu nhìn ra sau lưng Kỷ Mạch Hằng.
Mẫn Tiệp trên vai đeo túi hàng hiệu, chạy chầm chậm về phía Kỷ Mạch Hằng, Kỷ
Nguyệt Hân cũng bám sau không rời.

Lông mày Kỷ Mạch
Hằng nhíu chặt, sâu thẳm trong đôi mắt từ từ dâng lên cảm giác lạnh lẽo, không
hề vui vẻ. Anh ta cũng không quay đầu lại nhìn Mẫn Tiệp đang chạy tới, cất bước
bỏ đi, ánh mắt hờ hững khi tiếp xúc với ánh mắt tò mò của Mẫn Nhu thì bước chân
khựng lại, để cho Mẫn Tiệp cũng kéo được tay Kỷ Mạch Hằng lại.

“Hằng, em không
muốn tới lúc đó vác bụng bầu mà kết hôn. Dù là đối với Mẫn gia hay Kỷ gia chắc
chắn cũng không tốt đẹp gì!”

Mẫn Tiệp kiên
nhẫn giải thích, gương mặt nhỏ dịu dàng đầy vẻ ủy khuất đáng thương, ngước mắt
nhìn bóng người cao lớn của Kỷ Mạch Hằng, cơ thể như cành liễu chập chờn trong gió,
bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống đất.

Màn trình diễn
đau khổ của Mẫn Tiệp, cô đã sớm quen thuộc. Mẫn Nhu bĩu môi khinh bỉ, không
muốn lội xuống vũng nước đục này, liền thừa dịp Mẫn Tiệp không để ý đến cô,
nuốt cơn khó chịu vào người, nhún vai đứng dậy bỏ đi.

“Nó… nó sao lại ở
đây?”

Mẫn Nhu vừa mới
nhấc một chân đặt xuống đất. Sau lưng, giọng nói tức giận chất vấn của Mẫn Tiệp
cất lên, âm thanh chói tai đến mức khiến Mẫn Nhu phải mím môi, bước chân cũng
trở nên gấp gáp.

“Mẫn Nhu, mày
đứng lại đó!”

Chó cắn người,
chẳng lẽ người còn phải cắn ngược lại chó? Mẫn Nhu đút hai tay vào túi, thong
thả đi về phía Lục Thiếu Phàm đang tính tiền viện phí. Trước câu ra lệnh của
Mẫn Tiệp, cô nhắm mắt làm ngơ.

“Mẫn Nhu, mày có
phải cứ quấn chặt lấy không buông!”

Khuỷu tay mảnh
khảnh bị kéo mạnh về sau, Mẫn Nhu mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã xuống. Ánh
mắt lạnh lùng nhìn Mẫn Tiệp đuổi theo cô, muốn hất cánh tay đang làm đau cô ra.

“Buông ra!”

Giọng nói lạnh
lùng bình thản của Mẫn Nhu khiến Mẫn Tiệp hơi chột dạ. Nhưng nỗi oán hận cùng
tính kiêu ngạo của cô ta đã che lấp tất cả, sống chết giữ chặt Mẫn Nhu, cao
giọng mắng, dường như muốn tất cả mọi người đều nghe được, khiến Mẫn Nhu phải
mất mặt:

“Hằng đã nói là
không thích mày, vì sao cứ tới phá hạnh phúc của tao? Chẳng lẽ, Lục Thiếu Phàm
không yêu mày, cho nên mày không chịu nổi cô đơn mà chạy tới đây quấn lấy Hằng?
Mẫn gia nuôi mày nhiều năm như thế chẳng lẽ đây chính là cách mày báo đáp sao?”

Mẫn Nhu giống như
đang xem kịch, môi nở nụ cười lạnh. Dáng vẻ oai phong lẫm liệt tỏ ra chính nghĩa
của Mẫn Tiệp khiến Mẫn Nhu ghê tởm, rất may sáng nay cô cũng không ăn quá nhiều
đồ.”

Mẫn Nhu còn chưa
kịp phản bác lại sự sỉ nhục của Mẫn Tiệp, có người đã ra tay trước, đẩy mạnh
Mẫn Tiệp ra, cầm lấy tay cô, thuận thế đẩy Mẫn Tiệp sang bên.

“A!”

Mẫn Tiệp kinh
hoàng thét chói tai vang lên giữa hành lang nhưng cô ta không ngã xuống đất.
Mẫn Nhu nhíu mày, nhìn Kỷ Mạch Hằng sắc mặt tái nhợt ôm lấy Mẫn Tiệp, chịu đựng
cơn đau do Mẫn Tiệp ngã thẳng vào người. Ngược lại, Mẫn Tiệp cũng được thế nhào
vào lòng Kỷ Mạch Hằng, nhẹ giọng nức nở.

“Hằng, con của
chúng ta thiếu chút nữa đã không còn.”

Kỷ Mạch Hằng nhíu
chặt lông mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỷ Nguyệt Hân đứng bên cạnh Mẫn Nhu,
giọng nói lạnh như băng không để cho bất cứ ai kháng cự:

“Mau xin lỗi tiểu
Tiệp.”

Mẫn Nhu không
muốn ân oán giữa cô và Kỷ Mạch Hằng bị đẩy sang cho Kỷ Nguyệt hân, cô lo lắng
nhìn Kỷ Nguyệt Hân, ngước mắt lại thấy vẻ mặt khinh thường dành cho Mẫn Tiệp,
căn bản không hề nhận ra là mình làm sai.

“Xin lỗi? Anh hai
đang nói đùa sao? Anh muốn em xin lỗi thứ phụ nữ dối trá này thì trừ khi mặt
trời mọc hướng Tây”

Thái độ kiên
quyết của Kỷ Nguyệt Hân khiến môi Kỷ Mạch Hằng mím chặt, bất mãn trước hành
động vô lễ của Kỷ Nguyệt Hân.

“Em vừa rồi thiếu
chút nữa đã giết cháu mình, mau nói xin lỗi.”

Kỷ Nguyệt Hân từ
trước tời giờ thích mềm không thích ứng. Bị Kỷ Mạch Hằng ép buộc hai lần cũng
áp chế không nổi cơn giận liền đi về trước một bước, chỉ tay vào Mẫn Tiệp đang
khóc lóc, chỉ tiếc không thể vạch trần mọi thứ cho Kỷ Mạch Hằng thấy:

“Anh hai, em cảm
thấy anh không phải bị bệnh dạ dày, mà là đầu óc anh bị rút đi hết rồi. Em nói
gì anh cũng kêu em bịa chuyện, còn cô ta nói gì thì anh cũng tin. Trong bụng cô
ta là dã chủng, không biết là mang thai con ai, sau đó đổ tất cả lên đầu Kỷ gia
chúng ta.”

Hai mắt Kỷ Nguyệt
Hân trừng trừng nhìn Mẫn Tiệp đang trốn trong lòng Kỷ Mạch Hằng: “Tôi cảnh cáo
cô, cái thứ con rớt này mà dám gọi tôi là cô, tôi sẽ khiến nó không thấy được
mặt trời ngày mai.”

“Ba.”

Trên gương mặt
trắng nõn của Kỷ Nguyệt Hân chớp mắt liền sưng đỏ, in dấu tay, cũng ngăn cản
những lời nhục mạ phát ra từ miệng Kỷ Nguyệt Hân. Mẫn Nhu không ngờ Kỷ Mạch
Hằng ra tay đánh em gái mình, cô khinh bỉ nhìn anh ta, nghênh đón ánh mắt sâu
thẳm lãnh khốc của Kỷ Mạch Hằng. Sau đó cô đưa mắt sang nhìn vết thương của Kỷ
Nguyệt Hân.

Kỷ Nguyệt Hân
không dám tin, ôm hai má sưng đỏ, đối với Kỷ Mạch Hằng cực kì thất vọng và hận
ý: “Ba mẹ trước giờ chưa từng đánh em, anh hai vì con đàn bà đó mà đánh em? Về
sau, em không quản chuyện của anh nữa, anh đáng bị lừa, tốt nhất mang nón xanh
trên đầu cả đời đi.”

Cuộc cãi vã trên
hành lang thu hút không ít người xem, rất nhiều người bâu lại, Kỷ Nguyệt Hân và
cô là kẻ đuối lý, Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp lại thành đôi vợ chồng ân ân ái ái.

“Tiểu Nhu, chuyện
gì xảy ra vậy?”

Giọng nói ôn hòa
dễ nghê như luồng gió mát thổi qua không khí hành lang đang đông cứng. Mẫn Nhu
nghe thấy liền quay đầu nhìn Lục Thiếu Phàm từ từ bước tới, lông mày anh hơi
nhíu lại, ánh mắt linh động nhìn những người đang có mặt xung quanh, cuối cùng
nhìn vẻ mặt không vui của Mẫn Nhu.

“Không phải anh
nói em ngaon ngoãn ngồi ở đây sao, sao lại dính vào chuyện của người khác.”

Lục Thiếu Phàm
đứng lại bên cạnh Mẫn Nhu, ánh mắt dịu dàng cưng chiều trách cứ nhưng không hề
giận dữ, vòng tay giữ lấy thắt lưng Mẫn Nhu, hai mắt nhìn Mẫn Nhu, tự thủy nhu
tình, hàm ý che chở bảo vệ rất rõ.

Sự xuất hiện của
Lục Thiếu Phàm như tát vào mặt Mẫn Tiệp một cái, những lời chỉ trích của cô ta
lúc nãy đã thành phỉ báng, gương mặt vương lệ có chút cứng đơ, cũng không cởi
bỏ phòng bị với Mẫn Nhu, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Mẫn Nhu.

Mẫn Nhu đối với
hành động buồn cười của Mẫn Tiệp không nói câu nào, Mẫn Tiệp tự cho mình làm
quân xanh, lúc nào cũng đề phòng cảnh giác, sống như thế không mệt sao?

Mẫn Nhu thả lỏng
dây thần kinh, thuận theo cái ôm của Lục Thiếu Phàm rúc vào ngực anh. Nhìn đôi
mắt đen và vẻ mặt ôn nhu của Lục Thiếu Phàm, khóe môi cong cong, buồn buồn nói:

“Ai bảo anh không
cho em đi cùng, bây giờ còn trách em, anh không thấy bà xã anh bị người ta công
kích sao?”

Hàng mi dài của
Lục Thiếu Phàm rũ xuống, ánh mắt dời khỏi người Mẫn Nhu. Vẻ mặt yêu thương dịu
dàng cũng biến mất. Lúc nhìn về phía Mẫn Tiệp, ánh mắt sáng quắc nhưng lạnh
lùng, chỉ còn vẻ nghiêm túc:

“Đạo đức của Mẫn
tiểu thư thật khiến cho tôi phải kinh ngạc lần nữa, cũng cảm thấy thật may mắn
khi trước đây kiên trì với sự lựa chọn của mình.”

Sắc mặt Mẫn Tiệp
cứng đờ, lại không tìm được lý do phản bác Lục Thiếu Phàm, chỉ yếu ớt đáng
thương giữ chặt quần áo Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Mạch Hằng chỉ lãnh đạm nhìn Lục Thiếu
Phàm, không hề mở miệng ngăn cản Lục Thiếu Phàm cảnh cáo Mẫn Nhu:

“Thay vì cả ngày
nơm nớp lo sợ, phòng cháy phòng trộm, sợ người thứ ba thì Mẫn tiểu thư nên an
phận làm người vợ hiền sau lưng Kỷ tổng thì hơn. Nếu lần sau, Mẫn tiểu thư tiếp
tục nói những lời khó nghe như thế, tôi nhất định khởi tố tiểu thư tội xâm phạm
danh dự người khác, tôi tin, tới lúc đó Mẩn tiểu thư sẽ có cơ hội đi lao động
cải tạo.”

“Lục Thiếu Phàm,
anh!”

Mẫn Tiệp bị Lục
Thiếu Phàm nói đến sắc mặt giống như Palette, thay đổi liên tục, giận đến nói
không nên lời, chỉ có thể đưa mắt nhìn người đàn ông của mình. Lúc này, Kỷ Mạch
Hằng lại bỏ đi không nói câu nào không biết là vì không khỏe hay vì lý do khác

“Hằng, anh đi đâu
vậy, đợi em với, Hằng!”

Kỷ Mạch Hằng cùng
Mẫn Tiệp bỏ đi, khiến cho cuộc khắc khẩu chỉ còn lại dấu chấm tròn. Mẫn Nhu
cũng không tựa vào người Lục Thiếu Phàm nữa, lo lắng nhìn Kỷ Nguyệt Hân đang
đưa ngón tay cái tán dương Lục Thiếu Phàm:

“Không hổ là Lục
đại thị trưởng, giết người không thấy máu, được rồi, không quấy rầy vợ chồng
hai người nữa, mình đi trước.”

Kỷ Nguyệt Hân vừa
nói xong liền đi ra ngoài cổng bệnh viện, không quên đưa tay vẫy chào Mẫn Nhu,
nhưng cũng không quay đầu lại nhìn. Cái tát của Kỷ Mạch Hằng hôm nay cũng vẽ
lên một vết nứt trong mối quan hệ anh em.

Nếu như Mẫn Tiệp
vào Kỷ gia chỉ sợ một núi không thể có hai hổ, chuyện này liên hệ đến cô thật
khiến người khác khó xử.

“Đồ ngốc, em đang
suy nghĩ gì thế?”

Lục Thiếu Phàm
dùng ngón tay búng vào trán Mẫn Nhu. Mẫn Nhu kêu đau một tiếng, đem những suy
nghĩ quăng ra sau đầu, cười tủm tỉm túm lấy cánh tay Lục Thiếu Phàm:

“Em không nghĩ gì
cả, chỉ là hơi đói bụng, muốn về nhà thôi.”

Lục Thiếu Phàm
bật cười, nhéo gò má Mẫn Nhu, ôm lấy vai cô, kề sát cô, thân mật nhẹ giọng nói:

“Anh cũng muốn về
nhà tạo tiểu Đậu Đậu.”

Gương mặt trắng
nõn của Mẫn Nhu đột nhiên đỏ bừng, không dùng tay thúc vào ngực anh chỉ có thể
bước nhanh hơn. Bàn tay nhỏ bị kéo lại, ngã vào ngực Lục Thiếu Phàm, để anh ôm
lấy cô.

“Tiểu Đậu Đậu lớn
lên sẽ giống ai? Giống mẹ nó hay giống cha?”

Mẫn Nhu để tay lên bụng, vẻ mặt trước sau như một hết sức
bình thản nhưng trong lòng cô lại lo lắng, tháng này “nghỉ lễ” đã qua mấy ngày?
Nếu nó không tới, có nghĩa trong bụng cô đã có tiểu sinh mệnh không?

Trở lại Lục gia, Lục Thiếu Phàm được bà Lục cho phép về
phòng ngủ của mình nhưng Đậu Đậu lại ăn vạ nhất định không đi. Đậu Đậu vừa ôm
Mẫn Nhu vừa khóc vừa la, lăn ra đất không chịu đứng lên. Khi Đậu Đậu cầm chiếc
gối nhỏ xuất hiện trước cửa phòng thì gương mặt Lục Thiếu Phàm sa sầm lại, ôm
lấy Đậu Đậu đi ra ngoài.

“Buông Đậu Đậu ra, buông Đậu Đậu ra, mẹ cứu con, ba ba xấu
xa muốn đuổi Đậu Đậu đi.”

Mẫn Nhu nghe tiếng liền từ phòng tắm chạy ra ngoài. Lúc ra
đến cửa, hai tay Đậu Đậu giữ chặt khung cửa, môi mím chặt hai chân dùng sức
giãy giụa. Lục Thiếu Phàm tay cầm gối đầu, một tay nắm áo Đậu Đậu dắt ra ngoài.

Hai mắt Đậu Đậu không ngừng đảo qua lại, vừa thấy Mẫn Nhu
liền oa oa kêu to: “Mẹ cứu con, ba ba xấu không để Đậu Đậu ngủ với mẹ.”

Trên mặt Lục Thiếu Phàm vừa buồn bực vừa không biết làm sao,
hai loại cảm xúc này đan xen tất cả đều nhờ tiểu bồ tát này. Mẫn Nhu đẩy tay
Lục Thiếu Phàm đang giữ áo Đậu Đậu ra, Đậu Đậu liền nhào vào người Mẫn Nhu, hai
mắt mở to gian xảo nhìn sắc mặt đã tối đen một nửa của Lục Thiếu Phàm.

Lục Thiếu Phàm mím môi, nghiêm túc nhìn Đậu Đậu giảng giải:
“Đậu Đậu, nam tử hán phải ngủ một mình, mau về phòng con đi, ba và mẹ buồn ngủ
rồi.”

Nói đến chữ ngủ thì Lục Thiếu Phàm liền đưa mắt Mẫn Nhu, Mẫn
Nhu tựa nhiên hiểu được mặt ửng đỏ, nhưng Đậu Đậu nhất định không đồng ý, la
lên:

“Đậu Đậu muốn ngủ cùng mẹ, Đậu Đậu không muốn ngủ một mình.”

Lục Thiếu Phàm không biết làm sao, dùng cách vừa đấm vừa xoa
nhưng Đậu Đậu cũng không chọi. Anh liền giận dữ nói: “Đậu Đậu ngủ với mẹ, vậy
cha ngủ với ai, Đậu Đậu là đứa trẻ ngoan phải nghe lời chứ.”

“Không, không chịu, Đậu Đậu ngủ với mẹ, cha ngủ với bà nội
đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3