Lục Thiếu Phàm, em yêu anh! – Chương 035

Chap 35

Cả đại sảnh đều an tĩnh, trên bàn bàn chai rượu nằm nghiêng
ngã, cô dâu trong trang phục ưu nhã cầm lấy chai rượu còn lại trên bàn, ngửa
đầu uống.

Chung quanh, khách khứa đều muốn coi náo nhiệt, cô thì không
rảnh quan tâm, chỉ cần phía sau còn có bức tường thịt thì cô sẽ có dũng khí
uống hết số rượu Cù Ý Thần mang tới.

Chất lỏng cay xè chảy xuống cổ họng giống như lửa thiêu cắn
nuốt mọi cơ quan hô hấp của cô. Trước mắt, những màu sắc mơ hồ, cô uống Vodka,
dạ dày khó chịu, rượu như muốn cuộn trào ra khỏi cổ họng, nhưng cô không ngừng
nghỉ đổ rượu vào miệng.

Bàn tay trên vai càng lúc càng siết chặt, cho dù chút ý thức
cuối cùng đã bay mất nhưng cô vẫn cảm thấy được Lục Thiếu Phàm đau lòng trách
cứ, trách cô không nên tỏ ra kiên cường. Nhưng trước những khiêu khích đó, cô
không thể im lặng, chỉ biết làm một cô gái nhỏ núp sau lưng anh.

Lục Thiếu Phàm chỉ cần uống xong đống rượu này không chỉ
chứng minh anh yêu cô, hơn nữa còn muốn mang đến cho cô cảm giác an toàn, khiến
cô tin tưởng Lục Thiếu Phàm anh không phải loại người nhu nhược, ngay cả vợ
mình cả hôn nhân của mình đều không bảo vệ.

Nhưng cô lại quá nhạy cảm, không tự tin để anh chiến đấu,
đối mặt với sự khiêu khích của Cù Ý Thần, lại xúc động sợ uống rượu sẽ ảnh
hưởng đến vết thương của anh.

Nếu cô là vợ anh cô phải chia sẻ gánh nặng trên lưng của
anh. Nếu nhất định phải đưa ra kết quả rõ ràng cho Mục Lâm Thu và Cù Ý Thần,
vậy thì phải cả cô và anh cùng làm, chứ không riêng một mình Lục Thiếu Phàm
chiến đấu hăng hái!

Anh năm lần bảy lượt muốn đoạt lấy chai rượu trong tay cô,
nhưng cô ương bướng khiến anh thúc thủ vô sách. Vẻ lo âu và tự trách in đậm
trên hàng lông mày, bàn tay đặt trên vai cô bóp đến mức xương cốt cô thấy đau.

Lục Thiếu Phàm, Mục Lâm Thu từng vì anh mà hi sinh, em lại
không cách nào quay về quá khứ xóa bỏ mọi thứ giữa anh và cô ấy. Nhưng trong
tương lai, em hi vọng người vì anh mà hi sinh sẽ là em, là em, và chỉ có thể là
em.

Khi giữa miệng chai và môi cô không còn chất lỏng như băng
chảy xuống thì Mẫn Nhu buông chai rượu để xuống bàn, chịu đựng cảm giác khó
chịu như sắp bị thiêu cháy trong dạ dày, cả người say say hai mắt ửng đỏ nhìn
Cù Ý Thần nhàn nhã ngồi trên ghế.

“Rượu cũng đã uống, trò chơi cũng đã kết thúc, Cù trung
tướng, không tiễn!”

Kết hôn là ngày lành, cô dâu ở trước mặt mọi người đuổi
khách quả là hành dộng hiếm thấy. Nếu như không phải cô uống quá nhiều, cô cũng
không có gan này, dám đứng trước mặt quan khách va chạm với vị trung tướng Cù Ý
Thần.

Cảm giác say say lại không vui khi hôn lễ bị náo loạn hiện
lên trong mắt vô số lần, nếu không phải Lục Thiếu Phàm ôm lấy cô, không chừng
cô đã sớm xông lên chiến đấu với Cù Ý Thần.

Mẫn Nhu bất lịch sự tiễn khách khiến Cù Ý Thần nhướng mày
cười, từ từ đứng dậy, không nhìn Lục Thiếu Phàm đang ôm Mẫn Nhu, xoay người,
nhìn vẻ mặt của Mục Lâm Thu, lãnh đạm nói: “Thấy rõ chưa? Không chỉ có anh ta
thật lòng, mà người phụ nữ của anh ta cũng thế, nếu em vẫn không chịu từ bỏ,
anh có thể…”

“Im miệng.”

Cơ thể Mục Lâm Thu run lên, hung hăng trừng mắt nhìn Cù Ý
Thần, nhìn đằng sau Lục Thiếu Phàm đang dùng ánh mắt yêu thương để Mẫn Nhu ôm
lấy anh, tuyên bố quyền sở hữu của mình, sau đó cô ngẩng đầu ngó Lục Thiếu
Phàm.

Lục Thiếu Phàm chỉ hờ hững nhìn Mục Lâm Thu, ánh mắt có chút
đồng cảm nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Không phải anh không thể đáp lại tình
yêu của Mục Lâm Thu, chỉ là tình yêu của anh đều cho cô gái trong lòng mất rồi,
tất cả đã quá rõ ràng, cũng bóp nát lý do cuối cùng để Mục Lâm Thu tự lừa mình
dối người.

Mục Lâm Thu chua xót công môi, đôi mắt ửng đỏ, mỉm cười nhìn
Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”

Mục Lâm Thu bình thản rời khoải, Mẫn Nhu mơ hồ nhìn thấy Mục
Lâm Thu rơi lệ, cho dù là yếu ớt, cô ta đều chỉ có một mình, ở trước mặt Lục Thiếu
Phàm, vĩnh viễn là một người con gái lý trí.

“Tiểu Thu.”

Cù Ý Thần thay đổi vẻ mặt, ánh mắt sâu xa nhìn Lục Thiếu
Phàm, vội vàng đuổi theo, chứng tỏ vở kịch náo loạn đã kết thúc.

Trạng thái cảnh giác chuẩn bị chiến đầu thả lỏng, hai mắt
Mẫn Nhu nặng chĩu, cả người không còn sức tựa vào người Lục Thiếu Phàm, khó
chịu nhíu mày.

“Sau này em không được bướng bỉnh như vậy, anh không muốn em
ở bên cạnh mà lại phải chịu khổ như vậy.”

Giọng đàn ông quen thuộc như vén màng mây mù trong tay lỗ
tai cô, Mẫn Nhu đầu cọ vào ngực Lục Thiếu Phàm, mơ màng ngẩng đầu nhìn chằm
chằm Lục Thiếu Phàm.

“Anh nói anh sẽ mang đến cho em hôn lễ khó quên, không ngờ
thật sự là cả đời không quên, không quên được anh hèn nhát thế nào, không quên
anh đã không thể bảo vệ nổi em.”

Giọng nói tự giễu của Lục Thiếu Phàm khiến cô đau lòng, cảm
giác chua xót nơi mũi lượn lờ, cũng khiến cô giận ôm chặt anh, gương mặt đỏ
bừng chôn sâu vào ngực anh, giọng nói buồn bực:

“Lục Thiếu Phàm, là em làm không tốt mới để anh chịu khổ như
vậy. Anh ở trong mắt em không hề hèn nhát, hôn lễ thật sự của chúng ta là ở
Ireland mà? Đó là khoảnh khắc cả đời em không quên được!”

Cánh tay Lục Thiếu Phàm lại siết chặt, vững vàng giữ lấy cô.
Mẫn Nhu rối loạn, bên trong ý thức nghe giọng nói giận dữ của anh còn cả tiếng than
nhẹ, bên môi cong lên nở nụ cười ngọt ngào, ôm lấy anh không muốn rời khỏi cảm
giác ấm áp này.

Tác dụng Vodka khá mạnh, gương mặt Mẫn Nhu đỏ bừng chôn
trong lòng Lục Thiếu Phàm khẽ nấc một tiếng, Lục Thiếu Phàm kêu nhân viên đi
lấy khăn ướt giúp cô lau gương mặt đỏ bừng.

Tiệc tùng không bao lâu liền chấm dứt, bà Lục một bên tiễn
khách bên còn lại tới bên cạnh Lục Thiếu Phàm, nhìn Mẫn Nhu vẫn còn khó chịu do
rượu liền căn dặn Lục Thiếu Phàm nói:

“Con đưa Mẫn Nhu về phòng đi, ở đây để mẹ là được.”

Lục Thiếu Phàm không từ chối, lông mày hơi nhíu lại, nhìn
khách khứa đã đi gần hết liền đem khăn ướt để lại lên bàn, dìu Mẫn Nhu đi vào
thang máy.

Mẫn Nhu chóng mặt dựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, nghe mùi
hương thoang thoảng trên người anh, ngốc nghếch cười, hai bàn tay không an phận
cầm lấy cà vạt Lục Thiếu Phàm, đôi môi đỏ mọng ướt át cong lên, theo bước chân
Lục Thiếu Phàm lảo đảo đi về trước.

Mẫn Nhu ợ một tiếng, mùi rượu nồng nặc khiến lông mày nhíu
lại, cũng vì rượu mà mặt ửng đỏ, như có liệt hỏa đang không ngừng bốc cháy,
khiến cô khó chịu tựa gần vào cơ thể mát mẻ của Lục Thiếu Phàm, muốn giảm bớt
sự khó chịu trên người.

Đinh.

Ý thức mơ hồ, âm thanh đột ngột vang lên khiến cô ngẩn
người, đôi mắt hé mở, mơ màng nhìn gương mặt tuấn tú đang ở bên cạnh mình mới an
tâm nhắm mắt lại.

Có Lục Thiếu Phàm bên cạnh, cô không cần lo gì cả…

Cửa “phòng tổng thống” bị đẩy vào, một luồng không khí ấm áp
phả vào mặt, ánh đèn vàng nhạt đập vào mắt cô. Mẫn Nhu lười biếng ngáp dài, đôi
môi mỏng dẹp ra, cơ thể lảo đảo nghiêng về trước, muốn thoát khỏi lồng ngực Lục
Thiếu Phàm.

“Tiểu Nhu, ngoan, đừng quấy nữa.”

Giọng Lục Thiếu Phàm dụ dỗ quanh quẩn trong thế giới mơ hồ
của cô. Mẫn Nhu chớp mắt vài cái, hai mắt mơ màng tập trung lại, lúc quay đầu
thì nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lục Thiếu Phàm. Vẻ mặt yêu thương cưng chìu
của anh khiến cô không khỏi bật cười ngốc nghếch:

“Ha ha.. là Lục Thiếu Phàm… nấc, không phải, là ông xã, ông
xã….”

Cơ thể nghiêng ngả mất thăng bằng, thiếu chút nữa là té
xuống đất nhưng lại bị bàn tay Lục Thiếu Phàm đỡ lấy thắt lưng. Mẫn Nhu vì quá
say nên không chú ý tới khi Lục Thiếu Phàm đỡ lấy cô, hai lông mày anh nhíu
lại, do đã chạm vào vết thương.

Mái tóc vén lên có chút xốc xếch rủ xuống hai bên trái, áo
khoác trên vai đã bị cô nhét vào góc phòng ngay từ khi mới bước vào, đôi mắt
mệt mỏi nhắm lại, cổ buông thõng, đầu tựa vào cổ Lục Thiếu Phàm.

Nơi đầu mũi lành lạnh khẽ cọ vào cổ Lục Thiếu Phàm, ngốc
nghếch reo lên: “Ông xã, em nóng quá, muốn đi tắm.”

“Được, ngồi xuống đi đã, anh đi chuẩn bị nước.”

Lục Thiếu Phàm dịu dàng vuốt ve gương mặt ửng hồng của cô,
đỡ cô ngồi xuống bên giường, thấy cô ngồi ổn rồi mới đứng dậy đi về phòng tắm,
chốc chốc lại quay đầu lại, Mẫn Nhu cúi đầu ngồi đó.

Tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, mơ hồ truyền tới,
Mẫn Nhu đột nhiên mở to mắt, hai mắt mộng mị lóe lên tia tỉnh táo, không có vẻ
gì của người say rượu, nhưng lúc đứng lên không vững liền ngã xuống giường,

“Sao vậy?”

Giọng nam ôn tồn như luồng giá mát thổi qua trí óc đang bì
mùi rượu làm cho say của Mẫn Nhu, cô nằm nghiêng bên mép giường, trong mắt là
bóng người cao ráo, tuấn tú thoát tục, dáng người hoàn mỹ, áo sơ mi trắng, hai
ống tay áo cuộn lên thật cao để lộ cánh tay trắng gầy gò.

Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm đi tới gần, chậm chạp suy nghĩ
vài giây, sau đó nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương chậm rãi bò dậy, lắc lắc
mình tính đi ra ngoài. Chưa đi được vài bước, Lục Thiếu Phàm liền đưa tay đỡ
lấy cơ thể lảo đảo của cô.

“Không phải muốn tắm sao? Thế này còn muốn đi đâu?”

Giọng nói gần gũi khiến Mẫn Nhu dừng bước, xoay đầu lại,
nhìn Lục Thiếu Phàm từ trên xuống dưới, lông mày nhíu lại, cắn cắn môi, mắt
chuyển động tựa như đang suy nghĩ gì đó.

“Màu cởi sườn xám ra, nếu không lát vào trong sẽ rất khó cởi.”

Đôi bàn tay to để trước ngực cô. Mẫn Nhu chợt trừng mắt,
cảnh giác nhìn đôi bàn tay to đang chuẩn bị cởi áo cô, mặt xấu hổ lại giận dữ
trừng mắt nhìn người đàn ông quần áo nho nhã trước mắt.

“Bỏ tay của anh ra, nếu không tôi sẽ tố cáo anh tội xâm phạm.”

Mẫn Nhu cáu giận nói, đẩy Lục Thiếu Phàm đang kinh ngạc ra,
lảo đảo vài bước đi về phía cửa.

“Tiểu Nhu, đã trễ thế này, em còn muốn đi đâu?”

Chỉ cần vài bước Lục Thiếu Phàm đã đuổi kịp, giữ chặt lấy
cánh tay cô. Lông mày nhăn lại khó hiểu, đôi mắt đen sáng rực quan sát ánh mắt
Mẫn Nhu, bày tỏ sự nghi ngờ của bản thân.

Muốn đẩy tay ra nhưng không thành công, Mẫn Nhu ảo não nhìn
chằm chằm Lục Thiếu Phàm, không khách khí đáp:

“Đương nhiên là về nhà, chẳng lẽ qua đêm ở đây?”

Về nhà? Lục Thiếu Phàm híp mắt lại, đôi mắt nhìn lướt qua
gương mặt ửng đỏ của Mẫn Nhu, đôi mắt trong suốt của cô, khóe môi anh cong lên,
lông mi dài nhướng cao, nhìn Mẫn Nhu giương nanh múa vuốt với anh, cười khẩy
nói:

“Tiểu Nhu, hôm nay chúng ta đã kết hôn, em không quên đấy
chứ?”

“Kết hôn?”- Âm điệu khá cao, Mẫn Nhu không dám tin, ánh mắt
suy xét người đàn ông đang cười đến xuân phong dào dạt, cau mày ngẫm nghĩ vài
giây, chợt bừng tỉnh chỉ vào Lục Thiếu Phàm, cười haha nói: “Anh là diễn viên
mới sao? Nói đi, anh đẹp trai như thế nhất định là do hóa trang và hiệu quả của
ánh đèn.”

Khóe miệng Lục Thiếu Phàm kéo lên khó coi, nhìn Mẫn Nhu ánh
mắt đảo quanh như đang tìm gì đó. Anh không biết làm gì đành thở dài, yêu
thương ôm cô vào lòng, dịu dàng dụ dỗ nói:

“Tiểu Nhu, không còn sớm nữa, chúng ta đi tắm rồi đi ngủ.”

“Chúng ta?!”

Mẫn Nhu lặp lại một cách ngờ vực không tin điều mình vừa
nghe, đôi mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm người trước mắt nói ra mà mặt không đỏ,
không vội vàng, ý tứ mập mờ lại rõ ràng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

“Dĩ nhiên, chúng ta là vợ chồng mà!”

Lục Thiếu Phàm đoán được Mẫn Nhu sẽ hỏi lại, anh cười ôn hòa
ngón tay thon dài chủ động cởi thứ rườm rà gây cản trở.

Chiếc giường mềm mại như nhung, cô lười biếng nằm ngửa ở đầu
giường, chiếc váy lót màu trắng khêu gợi vẫn còn vướng lại trên cơ thể mềm mại
của cô, khiến những đường cong mê người như ẩn như hiện, mái tóc rơi xuống một
bên gối, còn lại rũ xuống vai rớt xuống giữa hai cánh tay, đầu ngón tay trắng
bị cô ngậm lại bên mép, hai mắt mơ màng như nước, cô chỉ đơn thuần nhìn anh
nhưng lại trở thành thứ thuốc đầu độc anh.

“Không phải nói đi tắm sao?”

Mẫn Nhu mơ hồ lẩm bẩm, thần trí bị rượu cồn làm cho đảo điên
quên mất bản thân, dưới lớp chăn mềm mại ấm áp cô thoải mái nằm giống như con
mèo nhỏ, nhẹ giọng thở dài:

“Chẳng lẽ có cảnh diễn trên giường? Nhưng mà.. tôi hơi chóng
mặt, để ngày mai quay được không?”

“Diễn trên giường?”

Người đàn ông đang đứng sừng sững bên giường, bàn tay đặt
trên chiếc sườn xám khẽ khựng lại, quay đầu nhìn về phía người con gái gợi cảm
đang hồ ngôn loạn ngữ, tự lẩm bẩm, vẻ ôn nhu nho nhã dần dần mất đi. Khi Mẫn
Nhu chuẩn bị đứng lên khỏi giường thì cả người bị nâng lên, ngón tay thon dài
vuốt nhẹ chiếc cằm nhỏ bóng loáng, tinh tế vuốt phẳng:

“Tiểu Nhu từng diễn cảnh trên giường sao? Nó diễn như thế
nào, làm mẫu cho anh xem được không?”

Giọng nói nhỏ nhẹ thân mật, cánh môi mỏng dán chặt vào vành
tai ngọc ngà của cô, mùi hương bạc hè mát mẻ khiến cô bình tĩnh lại, cô ngây
ngốc nhìn chằm chằm người trước mắt đang chống hai tay xuống giường, cúi người
xuống.

Nụ cười tao nhã lịch quyến rũ, đôi mắt đen nheo lại, đôi môi
thoáng cong lên, rõ ràng là dáng vẻ rất quyến rũ nhưng không hiểu cô lại thấy
lạnh run, cảm giác nguy hiểm sắp tới gần, cơ thể mảnh mai sợ hãi lui về sau.

“Thật ra thì, cái đó… cũng có giới hạn, chỉ là kéo kéo tay,
hôn nhẹ…”

Nụ cười trên gương mặt anh tuấn càng lúc càng sâu, Mẫn Nhu
nuốt nước miếng, mọi câu nói đều nghẹn lại trong cổ họng, hơi thở của anh mang
theo mùi rượu khiến cô say say, mệt mỏi nhắm mắt lại, hai gò má đỏ bừng vừa
quyến rũ lại phong tình.

“Anh tránh ra, tôi phải về nhà.”

Dựa vào chút ý thức còn sót lại, Mẫn Nhu miễn cưỡng đỡ người
dậy, gương mặt nhỏ nhắn say khướt hướng về phía người đàn ông chỉ cách cô mấy
milimet, ra lệnh nói.

Hai tay chống ngay ngực anh lại không có tác dụng, Mẫn Nhu
bực mình ngẩng đầu, đập vào mặt chính là nụ hôn sâu nóng bỏng, mãnh liệt cuốn
lấy nhau giống như bị kiến cắn, cảm giác ngứa ngáy, một trận nóng bao lấy
người, hành động vuốt ve ám muội khiến cô như bị sét đánh, hai mắt mở to hiện
lên vẻ kinh hoàng.

“Bà xã, em làm sao vậy?”

Anh say mê hôn lên trọn đôi môi đỏ mọng căn tròn của cô, đối
với cô từ từ trở nên chậm rãi, đôi mắt đen nhuốm màu tình dục, bàn tay to vuốt
ve dụ dỗ, muốn cởi váy lót của cô ram bên tai là giọng nói nhỏ nhẹ của anh.

“Bà xã.”

Mỗi lần Lục Thiếu Phàm yêu thương gọi khẽ như thế cô lại run
lên, hai bàn tay nhỏ kháng cự lại sự thân thiết giữa hai người, nhưng lại không
ngăn nổi bước tiến của anh. Cô giống như con rối gỗ trong tay anh, chỉ biết bối
rối nằm trong lòng anh, mặc anh chiếm lấy cô.

Hàng loạt dấu hôn nóng như lửa rơi xuống bên xương quai xanh
xinh đẹp. Anh mê luyến nhẹ nhàng hôn lên làn da trắng của cô, từng chút một phá
đi lý trí của cô. Trong lúc thần trí cô chạy loạn, cô đưa mình vào sóng tình do
anh tạo ra, rồi từ từ đắm chìm.

Bên tai tiếng chuông nguy hiểm reo lên, Mẫn Nhu kinh ngạc
cúi dầu, hai mắt mơ hồ nhìn người đàn ông đang đốt lửa trên người mình, trong
lòng rung động mãnh liệt, trong mắt lóe sáng, đột nhiên bắt lấy tay anh, dịu
dàng làm nũng nói:

“Chúng ta làm cách khác được không?”

Cô nháy đôi mắt quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển làm cho dục
vọng điên cuồng trong cơ thể lan rộng, thẩm thấu qua máu, đánh thẳng vào hàng
biên giới lí trí.

Cô lật người lên, đôi mắt mê hoặc luôn nhìn theo đôi mắt đen
nóng rực của anh, bàn tay nhỏ bé trắng noãn vuốt ve lồng ngực của anh, từ từ
dời lên cổ. Trước ánh mắt chăm chú của Lục Thiếu Phàm, cô chậm rãi ngồi lên
thắt lưng Lục Thiếu Phàm, gương mặt nhỏ đầy vẻ kiêu ngạo và quyến rũ của một nữ
vương.

“Em đang quyến rũ anh?”

Giọng nam trầm thấp khản đặc tiết lộ tâm tình, ánh mắt nóng
bỏng lóe lên tia dục hỏa mãnh liệt, gương mặt anh tuấn vẫn nở nụ cười cưng
chìu, vòng tay giữ lấy vòng eo thon của cô.

Cô nhíu mày liếc nhìn anh, bỗng cúi người, ngón tay mảnh
khảnh sờ nhẹ lên môi Lục Thiếu Phàm, mặc kệ độ nóng cao của nó. Trước ánh mắt
nóng rực đầy chăm chú của anh, môi ửng đỏ nhẹ nhàng hôn lên sóng mũi cao thẳng
tắp, giọng nói dịu dàng khàn khàn thì thầm:

“Không cần nói gì cả, chỉ nhắm mắt lại là được.”

Đôi mắt đen thâm sâu lóe lên tia sáng chói mắt, môi hơi cong
lên vui vẻ, bàn tay mơn trớn vòng eo thon nhỏ của cô, men theo đường cong duyên
dáng từ từ di chuyển lên khu vực mềm mại của cô, lại bị cô dùng tay giữ lấy để
ngay chiếc bụng phẳng lì của cô.

“Không phải em nói anh nhắm mắt lại sao?”

Cô hờn dỗi nhướng mắt nhìn người đàn ông anh tuấn, một bàn
tay khác lại không hề ngừng lại, ngón tay nhỏ nhắn chạm vào cởi thắt lưng của
anh, gương mặt đỏ rực, ửng đỏ tới cổ. Anh thấy cô khẩn trương liền cúi đầu cười
ra tiếng, bàn tay to đặt lên bàn tay nhỏ run rẩy của cô.

“Có một số việc để đàn ông chủ động vẫn tốt hơn!”

Cô giống như trẻ con bị thầy giáo phê bình, khó chịu hất tay
anh ra, con mèo hoang nhỏ bắt đầu xù lông, hừ giọng nói:

“Anh chẳng lẽ không biết nữ vương thụ sao?”

“Nữ vương thụ? Là
ai?”

Khi cô cởi được
dây thắt lưng anh ra, mới hài lòng ngước cằm. Trước sự ngờ vực của Lục Thiếu
Phàm, cô cười xấu xa, hai mắt nhấp nháy, ngón tay trêu đùa chiếc cắm dưới sạch
sẽ của anh, mập mờ miêu tả theo hình dáng môi của Lục Thiếu Phàm, cười khúc
khích:

“Là em!! Còn anh
làm trung khuyển công là được.” (Một thể loại đam mỹ, nữ vương thụ: tính tình
táo bạo quen sai bảo, trung khuyển công rất nuông chiều người yêu)

Dưới ánh đèn, đôi
mắt cô như nước, ngũ quan xinh đẹp giống như một dấu ấn khắc vào ngực anh, cả
đời cũng không thể hủy đi vị trí của cô trong lòng anh.

Đôi mắt đen híp
lại, Lục Thiếu Phàm buông thả bản thân, lười biếng nằm trên giường, giọng nói
đùa giỡn hòa lẫn với cảm giác sung sướng.

“Chỉ cần em
thích, anh sẽ làm trung khuyển công của em”

Mẫn Nhu mím môi
cười trộm, đôi mắt giảo hoạt chuyển động qua lại, trong đầu phát ra tia ám
hiệu, cô nhẹ nhàng hất tóc ra sau vai, cảm giác buồn ngủ cũng mất đi, cầm lấy
cổ tay Lục Thiếu Phàm chơi đùa đưa lên, nhìn anh khó hiểu nhướng lông mày quan
sát cô, mờ mờ ám ám nhẹ giọng nói:

“Là anh đồng ý
nha, không được đổi ý, hơn nữa phải làm cho tốt.”

Mu bàn tay chạm
vào cột giường lạnh như băng, dây thắt lưng làm bằng da vòng lại cuốn lấy tay
của anh, sau đó trói tay anh vào cột giường thật chặt. Gương mặt cô đầy vẻ hưng
phấn kích động, tựa như đang chơi một trò chơi kích thích.

“Tiểu Nhu.”

Anh bối rối cũng
có chút nhức đầu, lại không thể nổi giận trước hành động cổ quái của cô, cánh
tay cử động mới phát hiện bản thân quả thật bị trói còn trói rất chặt, ánh mắt
nhìn về phía Mẫn Nhu đang cười xấu xa, còn cô cúi thấp người.

Đôi môi đỏ cong
cong, bàn tay vuốt ve ngũ quan của anh, sau đó chạm vào hàng lông mi dài dày,
ghen tị bĩu môi: “Còn dài hơn cả con gái, thật đáng ghét mà!”

Cả người cô đều
tựa vào người anh, tư thế ám muội khiến trong mắt anh bốc lên một loại khát
vọng của đàn ông, vừa nghiêng mặt tính hôn lên đôi môi mấp máy của cô lại bị cô
dễ dàng né đi, khác hẳn với vẻ ảo não của anh, cô đã thực hiện được mưu kế của
mình liền cười giảo hoạt.

Che miệng nhỏ,
lười biếng ngáp một tiếng, Mẫn Nhu liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Lục Thiếu Phàm,
khẽ giận leo xuống khỏi người anh, nằm xuống chỗ trống bên cạnh, kéo chăn, cảm
giác say say lại trổi dậy, rồi o o ngủ, quên mất người chồng đang bị vấn đề
sinh lý dày vò!

“Tiểu Nhu..!”

“Ba.”

“Đừng ồn mà!”

Bàn tay ấm áp đặt
lên gò má lạnh lẽo của anh, sau đó nghe giọng nói đầy bất mãn của cô vợ nhỏ tố
cáo anh quấy nhiễu mộng đẹp của cô.

Tiếng hít thở đều
đặn vang lên, quay mặt lại là dáng vẻ ngủ an bình của cô, môi nhẹ mỉm cười, khẽ
thở dài, nhìn lên trần nhà, Lục Thiếu Phàm cười khổ: “Chữ sắc quả thật là một
con dao.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3