Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Hồi 27 - Phần 1

Hồi 27: Huyết Hoa động

Một sự yên lặng nghiêm trang nơi vùng cốc đạo trước mấy dãy
nhà đá còn lại ở xa phía trong.

Cả ba người vừa qua khỏi một khúc quanh nữa thì cốc đạo mở lớn
thành một vùng bằng phẳng cỏ xanh san sát. Hai bên toàn là cây cối um tùm, rậm
rạp.

Trước cảnh trí này, cả ba đứng lại để quan sát. Bỗng nhiên, có
một tiếng cười rùng rợn phát ra, và tiếp theo một giọng nói lạnh như băng:

- Bạch Cốt lão thái bà! Ngươi dẫn lối cho tên tiểu tử ngông
cuồng Bạch y thư sinh đến đây à?

Giật mình, cả ba không ngờ có người nơi đây từ lúc nào?

Tiếng nói vừa dứt, thì từ mé cây cối um tùm, một người mặc y
phục màu xám, gương mặt đanh ác, nham hiểm hiện ra chận lối vào và đang quắc
mắt nhìn ba người.

Bạch Cốt lão thái bà cất tiếng cười ha hả:

- Dương Quân, đến ngày nay thì ta không còn lầm bọn ngươi nữa
đâu.

Cất tiếng cười đắc thắng, ngạo mạn, người áo xám trầm giọng:

- Lão bà đã biết thì cũng đã mười hai năm rồi đấy nhỉ. Thật ra
Động chủ của ta cũng có lời cảm ơn ngươi đã giữ cửa động phía Nam đó một cách
hữu hiệu.

Bạch Cốt lão thái bà hằn học:

- Ta sẽ xé xác lão chủ của ngươi, nhưng ta muốn hỏi...

Người mặc áo xám chận lời:

- Ngươi cứ việc nói ta nghe thử.

- Ngươi là gì của lão chủ ngươi?

Với một giọng cười nham hiểm, lão ta đáp:

- Là Phó động chủ Huyết Hoa động, ngươi nghe rõ chưa?

Đông Bích liền chen lời hỏi:

- Ngươi là Phó động chủ?

- Đúng vậy, Phó động chủ Huyết Hoa động Thiết Cước Dương Quân
là ta!

Đông Bích nheo mắt nhìn lão chằm chặp:

- Vậy lão Động chủ ngươi ở đâu?

- Chưa phải là lúc để nói với ngươi!

- Tại sao?

- Ngươi phải đưa những miếng ngọc bích cho ta trước đã.

- Ngươi thừa lệnh của lão ấy?

- Đúng.

- Vậy ngươi phải chết.

Vừa lúc đó, có hai người sà vào trận địa.

Đông Bích đang sửa soạn tung chưởng tấn công lão này thì dừng
tay nhìn về hai người mới đến.

Chiêu Hạ bước tới nói:

- Lão hữu sứ, sao ngươi không chạy trốn nữa đi?

Lão hữu sứ giọng âm trầm:

- Đừng vội múa mép, ta cho chết bây giờ.

Vừa nói xong, lão hữu sứ tung chiêu đánh vào Chiêu Hạ.

Trong lúc đó Bạch Cốt lão thái bà hằn học:

- Lão tả sứ nữa, không phải ngươi đỡ không nổi một chiêu của
thằng bé đã bỏ trốn rồi à?

- Đừng phách lối! Ta sẽ giết bà trước, rồi sẽ thanh toán tiểu
tử ngông cuồng kia sau.

- Đừng nói xàm! Hãy đỡ đây!

Thế là hai cặp sà vào nhau tử chiến.

Đông Bích thấy thế cũng bước đến trước mặt Phó động chủ Dương
Quân lạnh lùng hỏi:

- Ngươi còn muốn nói gì nữa không?

- Có vài lời muốn hỏi, mong ngươi thành thật mà đáp.

- Cứ hỏi!

- Ngươi có liên quan gì với Thánh Kiếm Nam Chính Hùng?

Nghe hỏi vậy, Đông Bích chợt bàng hoàng, vì lần đầu tiên chàng
mới nghe có người hỏi chàng về thân phụ chàng. Cho nên Đông Bích qua một phút
suy tư liền nói:

- Ngươi hỏi để làm gì?

- Vì những miếng ngọc mà ngươi có trong người.

Đông Bích "hừ" một tiếng nói:

- Điều đó ta thiết tưởng ngươi không cần phải biết nhiều.

- Nếu vậy thì ngươi sẽ hối hận!

- Ta xưa nay chưa biết hối hận là gì cả.

- Hừ, Bạch y thư sinh, ngươi phách quá. Nhưng ta mong ngươi
tốt nhất phải nói thật là hơn!

- Ngươi hỏi thế có ý gì?

- Dĩ nhiên có điều cần.

- Có thể cho ta biết rõ ý đó không?

- Không thể được!

- Nếu ngươi trả lời thành thật thì ta sẽ nói rõ việc này.

- Ngươi có liên quan với Bích Lạc Tiên Cơ không?

- Có thì sao, mà không thì sao?

- Điều đó quyết định vận mệnh của ngươi.

Chàng "hừ" một tiếng rồi lạnh lùng đáp:

- Không ai có thể quyết định vận mệnh của ta cả!

- Hãy tạm thời đừng nói đến chuyện đó. Giờ đây ngươi hãy trao
cho ta tất cả những miếng ngọc mà ngươi có.

Đông Bích ngước mặt cười sang sảng nói:

- Thật ngươi quá vọng tưởng!

- Ngươi bảo ta ư?

- Chứ ai!

- Bạch y thư sinh, ngươi đừng hối hận!

- Hừ! Ta đã nói là bình sinh không có gì gọi là hối hận cả.

- Ngươi sẽ thấy ngay.

- Ta chờ đợi.

- Hừ! Bạch y thư sinh ngươi mang những miếng ngọc ấy ở trong
mình là ngươi tự tìm lấy cái chết.

Lòng tức giận, chàng hét lớn:

- Dương Quân! Ngươi lo cho thân ngươi còn chưa xong, mà còn
phách lối ư?

- À, như thế là ngươi không hiểu được mục đích của ta?

- Ta không cần nghe.

- Ngươi sẽ thấy cần.

- Thế nghĩa là gì?

- Trước khi chưa đáp lại những lời ta hỏi, thì mục đích chưa
có thể quyết định được.

Chàng cười ngạo nói:

- Ta từ chối không đáp thì sao?

Đột nhiên lão Phó động chủ Thiết Cước Dương Quân hét lên một
tiếng hỏi:

- Bạch y thư sinh, có phải những miếng ngọc ngươi đã cất trong
mình không?

- Từ bao lâu nay, có rất nhiều kẻ muốn cướp lấy mấy miếng ngọc
bích nên đã có nhiều tay cao thủ lập mưu để chiếm đoạt, nhưng rất tiếc đều bị
ngã gục bởi những ý đồ đó.

Nghĩ đến đấy, mặt chàng in lửa giận liền lớn tiếng nói:

- Ngươi không có quyền biết.

- Nhưng ta muốn biết!

- Nếu vậy ngươi cứ thử ra tay đi! Hay đợi ta đưa hồn ngươi về
chầu Diêm chúa?

Chàng vừa nói dứt, thì tên Phó động chủ Huyết Hoa động đã nhảy
xẹt tới chụp vào ngực chàng.

Thế chụp đó nhanh như một chớp điện và ác độc không thể tưởng.
Đông Bích liền sử dụng Cửu thức bộ hình lách mình tránh khỏi, nếu chậm một giây
là đã bị lão ta chụp trúng rồi.

Chàng vừa lách mình tránh khỏi thì đối phương đã chụp liên
tiếp tới nữa, đồng thời cước bộ của lão nhắm Đông Bích để phóng tới, chàng cũng
phải lách mình tránh liền mấy chục thế mà chưa chịu phản kích.

Thấy thế, tên Phó động chủ Huyết Hoa động những tưởng đã chiếm
được thượng phong nên đột nhiên lão ngưng tay và trầm giọng nói:

- Bạch y thư sinh, tốt hơn là ngươi nên đưa ngọc bích ra ngay.

Hừ một tiếng, Đông Bích gằn giọng:

- Không dễ dàng như ngươi muốn!

- Bạch y thư sinh, ngươi hãy đưa ra lập tức, vì nhiệm vụ chính
của ta hiện nay là tìm lấy cho được số ngọc bích hình bát giác mà ngươi đang
giữ.

- Ngươi tuân lệnh của Động chủ Huyết Hoa động?

- Đúng vậy!

- Nếu ngươi đủ tài năng thì lấy thử ta coi.

Lão Phó động chủ hét lên:

- Thì ngươi phải mất mạng.

- Hãy thử đi, đừng lắm lời vô ích.

- Bạch y thư sinh, ngươi muốn ta giết ngươi sao?

Câu nói này đầy sát khí và ngạo nghễ khiến Đông Bích không
chịu nổi. Máu sôi lên sùng sục.

Chàng nghiến răng quát lớn:

- Dương Quân, ta muốn xem tài nghệ của ngươi được bao nhiêu mà
dám lộng ngôn như vậy?

- Đã gặp bổn Phó động chủ thì ngươi đừng mong sống sót như
ngươi đã tung hoành các nơi khác.

Lạnh lùng "hừ" một tiếng, Đông Bích nói:

- Ngươi hãy đem hết tài nghệ ra để rồi chết khỏi hối hận.

- Ta chỉ sợ ngươi
hối hận.

- Câm đi! Ta cho
ngươi tấn công trước đấy, chứ để rồi ngươi bảo ta hẹp hòi.

Phó động chủ Huyết
Hoa động Dương Quân liền đưa chiếc đoản đao ra trước mặt. Tia sáng lóa ra khiến
người phải run sợ. Chính đoản đao này đã cùng với thiết cước của lão gây uy
danh cho lão.

Lão ta trầm giọng
hỏi:

- Bạch y thư sinh,
ngươi không hối hận?

- Ta có gì phải hối
hận, ngươi nên động thủ đi, chứ nếu để ta tức giận thì trong khoảnh khắc ngươi
sẽ chết ngay.

- Chết? Ta hay mi
phải chết?

- Đừng nói nhiều!
Ta cho ngươi ra tay trước đó.

Sát khí bao phủ cả
không gian, trận đấu quyết liệt này không biết sẽ phải đi đến một hậu quả nào.

Lão Phó động chủ
Huyết Hoa động nạt lớn:

- Phách quá!

Dứt lời, mũi đoản
đao nhọn hoắc trên tay lão ta nhanh như chớp đã đâm tới ngực Đông Bích.

Lách mình qua bên,
chàng đã tránh khỏi lưỡi đoản đao liền sử dụng Cửu thức bộ hình lách mình tránh
luôn hai ngọn cước liên hoàn thật ác liệt của lão ta.

Đã tung ra mấy đòn
đều hụt cả nên Dương Quân tức giận vô cùng. Lão ta liền thủ bộ và tung ngón
đoản đao theo thế Mãng Xà Xuất Động phóng vào yết hầu của Đông Bích.

Chàng lại một lần
nữa sử dụng Cửu thức bộ hình tràn ngang và nhanh như chớp, rút cây quạt phất
ngang một cái, một tia sáng rợn người quét vào tay cầm đoản đao của đối phương.

"Keng"
một tiếng, chiếc quạt chạm vào đoản đao, liền bắn ra những tia lửa như chớp
xẹt.

Lão Phó động chủ gầm
gừ:

- Hừ! Nghe nói
chiếc quạt của ngươi ma quái lắm.

- Rồi ngươi sẽ nếm
mùi ngay mà!

Lão ta liền trở bộ
tung liền ba ngọn cước khủng khiếp khiến Đông Bích phải lui liền năm bước để
tránh né. Đồng thời, lão Phó động chủ cũng đã sử dụng tuyệt chiêu của đoản đao
vun vút xé gió nhằm vào các yếu huyệt Đông Bích công tới.

Lại một lần nữa
quạt và đoản đao chạm nhau gây thành một loạt tiếng leng keng thật chát chúa
khô khan.

Cứ như thế, đôi bên
quần nhau như hai chiếc bóng chập chờn.

Bỗng Thiết Cước
Dương Quân hét lên một tiếng, liền vung song chưởng tới, kềm theo một tiềm lực
phóng đoản đao ra. Luồng chưởng phong cuồn cuộn ép tới, sức mạnh có thể bài sơn
đảo hải và ngọn đoản đao cũng bay xẹt theo luồng chưởng phong, vút vào người
Đông Bích.

Trước thế công quá
mạnh mẽ của đối phương, Đông Bích vẫn bình tĩnh bước xéo một bước, chiếc quạt
với một tuyệt chiêu thần tốc vút tới chém vào người Dương Quân. Chỉ nghe
"xẹt" một tiếng kèm theo một tiếng rên thì lưng của lão Phó động chủ
đã bị rạch một đường dài hơn nửa thước, máu nhuộm đỏ cả thân người.

Đôi mắt đỏ ngầu đầy
vẻ giận dữ, uất hận, lão ta quắc mắt nhìn Đông Bích thì chàng đã lạnh lùng nói:

- Ngươi khá lắm
đấy, nếu không đã chết bởi chiêu thức ấy rồi.

Theo tiếng nói của
chàng, lão Phó động chủ liền vận toàn lực, công tới ba chưởng với chưởng phong
mạnh như phong ba, bão tố nhắm Đông Bích bủa tới.

Đông Bích cũng
không chậm trễ, liền đưa chưởng ra đỡ.

Bùng! Bùng!

Hai tiếng nổ như
long trời lở núi, kèm theo một tiếng "hự" đau đớn, Thiết Cước Dương
Quân Phó động chủ Huyết Hoa động chệnh choạng lui lại sáu bước, máu đỏ trên
khóe miệng chảy dài xuống đất.

Không muốn kéo dài
thêm trận đấu nên chàng liền công tiếp tới tấp. Lão Dương Quân giật mình, hắn
lui thêm mấy bước nữa, lách mình qua tránh né thế công rồi mới dùng đơn chưởng
trả lại.

Nhờ sự khôn khéo và
kinh nghiệm trận mạc nên lão ta đã thoát được hiểm nghèo để tiếp tục trận đấu.

Đôi bên lúc này lại
diễn ra những chiêu thức tuyệt kĩ, nếu bên nào sơ hở là toi mạng ngay.

Chỉ trong chơp mắt
trận đấu đã diễn ra mười mấy chiêu nữa mà vẫn chưa phân thắng bại.

Tuy Dương Quân Phó
động chủ đã bị trọng thương, máu tuôn xối xả, nhưng lão vẫn còn đầy sát khí và
sử dụng toàn những tuyệt chiêu mà cả đời chưa bao giờ dùng đến, nay đem ra đấu
với Đông Bích.

Mấy tiếng
"soạt, soạt" nổi lên, lão Phó động chủ bước lê dưới đất như những lối
nhất định và trong loáng mắt, lão đã sử dụng đoản đao theo thế Loạn Cung Xạ Hổ
đâm vút vào Khí Hải huyệt của Đông Bích đồng thời hữu cước của lão đá vút vào
hạ huyệt của chàng theo thức Chuyển Thân Đẳng Cước.

Sự phối hợp giữa
đao và cước của lão ta rất linh hoạt. Đây cũng là một chiêu sát thủ cuối cùng,
lão cố tung ra hầu để chiếm lại thượng phong. Nhưng Đông Bích thấy vậy liền sử
dụng Thần Ảnh Phi Thiên vút người lên, đồng thời chàng xoay người trên không trung,
đáp xuống phía sau lưng lão.

Cùng lúc ấy, lão
Phó động chủ Huyết Hoa động cũng thật mau lẹ, sau khi hụt đòn liền xoay nửa
vòng để đối phó với Đông Bích. Song không còn kịp nữa, phiến quạt xòe ra lấp
lánh xé gió vút qua thân lão.

Một tiếng kêu đau
đớn, Phó động chủ Huyết Hoa động Thiết Cước Dương Quân đã bị bắn ra năm thước
nằm trên mặt đất, ruột đổ, máu chảy tràn lan với một cánh tay lìa khỏi thân
xác.

Lão đã bị chết
nhưng đôi mắt lão vẫn mở trừng trừng như ngạc nhiên lẫn uất hận.

Sau khi chàng thanh
toán lão Phó động chủ liền quay sang phía Chiêu Hạ cũng như Bạch Cốt lão thái
bà thì cũng vừa thấy hai đối thủ đồng thời tung ra một chưởng và thừa cơ hội đó
dùng thân ảnh chạy thẳng vào dãy nhà đá chính giữa.

Bạch Cốt lão thái
bà hét:

- Chúng bay chạy đâu khỏi.

Vừa nói lão thái bà cùng Chiêu Hạ dợm người đuổi theo thì Đông
Bích thấy thế liền lớn tiếng gọi:

- Chiêu muội...

Chiêu Hạ quay lại nhìn chàng nói:

- Để tiểu muội cùng lão thái bà rượt theo thanh toán hai lão
quỉ này, Đông ca hãy lục soát gian nhà đá bên hữu vì lúc nãy tiểu muội đã thấy
nhiều tay cao thủ trốn vào đó.

Đông Bích còn đang lưỡng lự thì Chiêu Hạ đã nói:

- Đông ca hãy nghe lời tiểu muội đi.

- Nhưng tiểu muội vào đó sẽ rất nguy hiểm.

- Không sao đâu, để tiểu muội giúp lão thái bà mới chắc thắng.

- Hay để Đông ca cùng đi với.

- Không được, dãy nhà đá phía hữu mới là chính yếu.

Đông Bích chưa biết phải hành động như thế nào thì Chiêu Hạ đã
nói lớn:

- Cứ như thế mà hành động.

Nàng nói xong nheo mắt mỉm cười với Đông Bích rồi sử dụng Xạ
Ảnh quang loang loáng lao đi.

Đông Bích thấy thế đứng nhìn theo, rồi đành quay về hướng gian
nhà đá phía bên phải tiến tới.

Lúc này ánh trăng đã sáng tỏ, nên mọi vật đều trông thấy thật
rõ ràng.

Chàng băng mình về hướng nhà đá.

Khi chàng đến gần thì thấy dãy nhà này được sơn một màu đỏ
hồng, trông rất ghê rợn.

Cảnh vật thật im lìm giữa đêm khuya trong khi lúc nãy vừa đã
trải qua một cuộc huyết chiến thì thật là ngạc nhiên vô cùng. Hay là nơi đây
đang sắp đặt một âm mưu sâu độc. Khung cảnh gây nên một sự khiếp đảm khi bên
trong gian nhà hoàn toàn im lặng.

Chàng tiến tới để dễ bề quan sát thì thấy dãy nhà này còn có
một bức tường cũng màu đỏ ngăn chặn.

Chàng thầm nghĩ:

- Sao cảnh vật quá im lìm mà Chiêu muội lại cứ khẳng định nơi
đây là quan trọng?

Chàng lại lắng tai nghe ngóng, thì không có một tiếng động nhẹ
nào, chàng vận công vút mình lên bờ tường. Sau khi quan sát bốn phía không thấy
một bóng dáng khả nghi nào, duy nhất chỉ có dãy nhà màu đỏ thẫm đượm vẻ huyền
bí, hãi hùng khiến tâm trí chàng trở nên xôn xao, rạo rực.

Chàng lại nhướng mắt quan sát lần nữa, ước lượng từ chân vách
tường đến dãy nhà màu đỏ chừng mười trượng nên muốn nhìn xem rõ ràng chàng phải
leo lên ngọn cây cao ngoài bờ tường mới có thể quan sát khắp nơi một cách tường
tận. Chàng liền nhún mình nhảy sang cây đại thọ đưa mắt quan sát một lần nữa,
có một sự yên lặng, bao trùm khu nhà màu đỏ. Chàng nhún mình rời cây đại thọ để
tiến vào gian nhà lạ lùng đó.

Chàng tiếp tục đi đến bỗng nghe một tiếng "khì" nổi
lên phía sau lưng, Đông Bích giật mình quay phắt lại thì thấy sau lưng chàng đã
có một người mặt mũi xấu xí. Xú quái nhân khoanh tay đứng yên lặng, đôi mắt
giương hai đạo kỳ quang lạnh buốt rọi thẳng vào mặt Đông Bích, những tia nhìn
như khủng bố rợn người.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến chàng suýt nữa kêu lên một
tiếng kinh hãi.

Đông Bích định thần hỏi:

- Các hạ là ai?

Xú quái nhân cười hềnh hệch đáp:

- Ha! Ha! Ha! Ta là quỉ sứ Diêm vương, để đưa hồn tiểu tử
xuống Diêm vương.

Đông Bích hét lên mãnh liệt:

- Quái nhân, ta sẽ cho ngươi chết.

- Hừ! Ngươi hãy coi đây.

Vừa nói dứt, thì xú quái nhân búng giò nhảy vút tới trước tay
hữu vương ra. Ngũ chỉ nhằm chụp vào mặt Đông Bích, thân thủ nhanh như chớp
giật.

Đông Bích trông thấy quát to:

- Thật ngươi muốn chết.

Vừa nói dứt, Đông Bích liền phóng mình tới trước đẩy ra một
chưởng nghênh địch.

Bình!

Một tiếng nổ như sấm sét, xú quái nhân bị áp khí dội ngược ra
sau ba bước.

Nhưng lão liền xuất thủ nhanh như điện, chiêu chưởng thứ nhì
li bay xấn tới như tên chớp ngang.

Chưởng phong ào ạt.

Đông Bích không chậm trễ liền vận khí đẩy ra một chiêu trong
Âm Dương Thiên Toàn chưởng.

Bình!

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3