Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Hồi 10 - Phần 1
Hồi 10: Thảm sát Cái bang
Tin các đệ tử Cái
bang bị chết một cách bí mật đã làm cho Bang chủ Cái bang Khưu Dật Luân lo nghĩ
bối rối.
Những đệ tử trên
đường về Long Quang tự đều chết một cách đột ngột, rồi những người Cái bang
khác tụ họp ở Long Quang tự cũng đều bị chết một cách uẩn khúc. Những nạn nhân
không hề có dấu vết của thương tích.
Tất cả những đệ tử
ấy, đang thi hành một mật lệnh của Bang chủ là huy động lực lượng, truy tầm,
thu thập tin tức về sự xuất hiện trên giang hồ, một số nhân vật thật lợi hại
nhằm khuấy động võ lâm để mưu tính trong mục đích riêng tư.
Mệnh lệnh của Bang
chủ Cái bang được phổ biến theo hình thức thật cẩn mật và chỉ trong giai đoạn
đầu mà đã bị đối phương đập nát. Bang chủ Khưu Dật Luân suy xét, để tìm hiểu
nguyên do và đối phương, nhưng cũng phải tịt mù, thì bỗng vị Bang chủ nhận được
một phong thư, không biết ai đem đến, song lại để trên bàn tại thư phòng Bang
chủ.
Thật là một việc mà
từ trước đến nay chưa hề xảy ra. Tất cả những người ở tại đấy đều là những đệ
tử Cái bang thân tín và nhiều tay cao thủ, vậy mà không ai biết được kẻ đem thư
đến.
Đối phương thật đã
coi thường Cái bang. Hơn nữa, trong phong thư còn ghi:
"Trong ba ngày nữa, nếu đệ tử Cái bang muốn tìm đường
sống hãy tự giải tán và thiêu hủy Tổng đà. Nếu không, tất nhiên hậu quả vô cùng
tàn khốc sẽ dành cho Cái bang."
Từ lúc nhận được bức thư đến giờ đã một ngày trôi qua, Bang
chủ Cái bang càng nôn nóng hơn lên vì lá thư không để danh tánh.
Tuy suy đoán đối phương phải là những nhân vật lợi hại mới dám
ngang nhiên đến như vậy, song chưa có giáp địch mà phải đầu hàng là điều sĩ
nhục, mà đi cầu viện các môn phái khác thì cũng chưa được vì như vậy chỉ để cái
yếu kém của Cái bang cho thiên hạ nhìn thấy. Như vậy, Bang chủ phải ra lệnh
khẩn cấp cho các Phân đà cứu viện cho Tổng đà.
Những hình thức báo động, phòng thủ tại Tổng đà được triệt để
áp dụng. Sự khẩn trương bao trùm mọi đệ tử Cái bang.
Trong khi đó...
Tại khách sạn, nơi trú ngụ của nhóm Đông Bích.
Sau đêm theo chân bóng trắng vào đến Long Quang tự và thấy
những xác chết của đệ tử Cái bang làm cho Đông Bích suy nghĩ.
Cho đến sáng hôm sau...
Khi mọi người vừa xuống phòng dưới khách sạn để dùng điểm tâm,
thì cùng lúc đó, Đông Bích cũng lại gặp nàng áo trắng đêm qua. Trong đầu óc
chàng đã nghi ngờ nàng là thủ phạm của những vụ sát hại đệ tử Cái bang nên muốn
nhân dịp này làm quen để dò tin tức vì thế chàng tiến đến chào nàng rồi nói:
- Ồ! Khi đêm bên phòng tôi ồn quá chắc làm phiền tiểu thư lắm.
Nàng vẫn nụ cười hồn nhiên:
- Dạ, đâu có chi, chẳng qua đó là chuyện vô tình.
Chàng thấy cần tìm cách gần nàng để tiện kiểm soát hành động
của nàng nên liền ngõ lời mời:
- Nếu tiểu thư vui lòng, tại hạ xin được mời tiểu thư cùng
dùng bữa điểm tâm.
Nàng vẫn nhí nhảnh đáp:
- Công tử có lời mời thì thật là hân hạnh nhưng...
Thấy nàng ngập ngừng, Đông Bích vội hỏi:
- Nhưng thế nào?
Nàng đáp nhanh:
- Nhưng tôi chưa được biết quí danh của công tử.
Đông Bích khoanh tay rồi nói:
- Tại hạ là Đông Bích.
Nàng áo trắng cũng trong dáng bộ như Đông Bích đáp ngay:
- Thật hân hạnh, còn tiểu muội là Chiêu Hạ.
Rồi nàng nhìn về phía Túy Hồ lão tử và Vương bất lão nói:
- Đại ca, hai vị kia chắc cùng đi với đại ca.
Đông Bích như chợt nhớ ra liền nói:
- Vâng, vậy mời tiểu muội đến để tôi giới thiệu luôn.
Cả hai cùng đến chiếc bàn tròn trên đã có nhiều thức ăn điểm
tâm.
Đông Bích liền nói với Túy Hồ lão tử và Vương bất lão:
- Cháu xin giới thiệu đây là nàng Chiêu Hạ cũng trong giới võ
lâm là người bạn mới của cháu.
Rồi chàng nói với Chiêu Hạ:
- Đây là Giang thượng Khả tiền bối với đại danh giang hồ là
Túy Hồ lão tử.
Đông Bích quay qua Vương bất lão:
- Còn đây là đại ca Vương Thạch Công với danh hiệu là Thần Ảnh
Vương bất lão.
Thế là đôi bên chào hỏi xã giao xong rồi vào bữa điểm tâm.
Trong khi mọi người đang ăn thì từ ngoài có một người ăn mày
đi thật nhanh vào nhìn khắp phòng ăn rồi tiến về bàn Đông Bích.
Khi người này đến nơi nhìn mọi người rồi hướng về Túy Hồ lão
tử cúi chào:
- Túy lão...
Mọi người đang chú ý đến người ăn mày thì người này chỉ nói
được hai tiếng rồi ngã chúi tới trước, nên Túy Hồ lão tử vội đỡ ngươi này. Cũng
trong lúc đó Đông Bích dùng đôi đũa đẩy lên rồi nhớm người định phóng ra ngoài
nhưng Chiêu Hạ vội nắm tay chàng kéo lại.
Chàng quay phắt nhìn nàng gay gắt:
- Tại sao lại ngăn trở.
Nàng vẫn cười lắc đầu:
- Chúng nó phóng độc phi tuyến xong chuồn mất rồi, đuổi theo
chỉ sa vào cạm bẫy chúng mà thôi.
Lúc này Vương bất lão lấy đôi đũa của Đông Bích đang cầm thì
thấy hai hàng kim nhỏ đen tuyền dính chặt vào.
Mọi người quay qua người ăn mày, đang ở trong vòng tay Túy Hồ
lão tử.
Đông Bích thấy sắc mặt người này đã tím bầm, chàng lắc đầu
nói:
- Người này đã chết vì độc châm.
Túy Hồ lão tử vụt đứng dậy nói:
- Người này là đệ tử Cái bang đến tìm ta rồi đột nhiên chết
đi. Thật là phiền phức, vậy ta cần phải đi gấp đến Tổng đà Cái bang xem sao. Vì
Bang chủ là chỗ thân tình với ta.
Đông Bích liền nghĩ đến những xác chết nơi Long Quang tự,
chàng vụt quay sang nhìn Chiêu Hạ với bao nghi vấn.
Túy Hồ lão tử quan sát nạn nhân, trong khi trong quán thực
khách nhốn nháo vì có người bị ám sát.
Sau khi để cho tên quản lý lo liệu cho nạn nhân, họ lại tránh
ra chỗ đông. Lúc này Túy Hồ lão tử quyết định:
- Ta sẽ đi ngay đến Tổng đà Cái bang, còn cháu Đông Bích, cô
nương và Vương huynh cứ tùy tiện.
Vương bất lão nhìn Túy Hồ lão tử:
- Không được đâu, Bang chủ Khưu Dật Luân với đệ cũng là chỗ
quen thuộc mà. Vậy Giang huynh nên để đệ đi theo với.
Đông Bích đang phân vân, vì nếu theo hai lão tiền bối mà bỏ
Chiêu Hạ thì thật uổng phí cơ hội dò xét, mà nếu theo Chiêu Hạ thì không có lý
do.
Lúc này Túy Hồ lão tử đề nghị:
- Nếu vậy, lão đề nghị thế này. Lão và Vương huynh đi thẳng
đến Tổng đà để gặp Bang chủ xem có việc gì không, còn cháu Đông Bích và cô
nương đây có vui thì cùng đi hộ đến Phân đà lớn nhất của Cái bang mà Phân đà
chủ là Phiêu Vân Nhạc Lương, nằm ở miền Nam, để liên lạc các Phân đà đó xem sự
tình của Cái bang ra sao?
Đông Bích liền tán đồng:
- Thế cũng được, song không biết tiểu muội có đồng ý thế
không?
Chiêu Hạ vẫn nhoẻn miệng cười:
- Đã chịu làm tiểu muội thì làm sao dám cãi đại ca chứ. Hơn
nữa đại ca chẳng ngại tiểu muội võ công non kém mà còn vui lòng để đi theo xem
các chuyện vui thì tiểu muội tán đồng hết sức.
Túy Hồ lão tử liền nói:
- Vậy thì hay lắm! Bây giờ chúng ta chia làm hai đường để đi.
Đông Bích cúi chào:
- Giang tiền bối và Vương đại ca lên đường trước đi.
Vương bất lão còn dặn:
- Tiểu đệ cẩn thận nhé, và ba ngày nữa ráng đến gặp nhau tại
Tổng đà Cái bang nhé!
- Vâng, tiểu đệ xin bái biệt.
Rồi lão quay sang Chiêu Hạ:
- Cô nương giữ hộ tiểu đệ ta nghe!
- Dạ, xin tuân lệnh tiền bối.
Vương bất lão lắc đầu lia lịa:
- Không được, không được, ta không muốn ai gọi ta là lão cả,
vậy cô nương cứ gọi ta là đại ca như tiểu đệ ta là được rồi.
Chiêu Hạ cười lớn hơn:
- Thế cũng được, vậy tiểu muội đại ca là Vương đại ca và tiểu
đệ của Vương đại ca là Đông ca vậy. Như thế có được không?
Vương bất lão cười vui vẻ:
- Được, được lắm. Vương đại ca, Đông ca tiểu muội hay Chiêu
muội cũng thế.
Rồi lão quay sang Túy Hồ lão tử:
- Vậy bây giờ chúng ta đi chứ?
- Vâng, đi ngay là
vừa.
Thế là hai vị tiền
bối, thần ảnh vùn vụt ra đi.
Đông Bích quay lại
nói với Chiêu Hạ:
- Chúng ta đi thôi.
Chiêu Hạ lắc đầu:
- Đường đi còn xa
lắm, chúng ta phải tìm mua hai con ngựa để vượt đường rừng chứ?
- Phải lắm! Tại hạ
nóng nảy quên đi mất.
- Đại ca luôn luôn
nóng tính nên hay nghi ngờ không phải chuyện.
- Tại hạ có nghi
ngờ gì đâu?
Chiêu Hạ cười xòa:
- Thì tiểu muội
cũng nói vậy thôi.
Thế là hai người
tìm mua ngựa lên đường như dự định.
Đã hai ngày trôi
qua, tại Tổng đà Cái bang mang nặng một không khí ngột ngạt.
Tất cả những tin
tức truyền đi từ Tổng đà đến các Phân đà đều không thấy hồi âm hay kết quả đáp
ứng. Nhất là các Phân đà phải tăng viện nhân lực cho Tổng đà mà đến hôm nay vẫn
chưa có một ai đến.
Bang chủ Khưu Dật
Luân trầm ngâm rồi quay sang nói với Tam lão Cái bang:
- Không hiểu tại
sao mà đến hôm nay vẫn không thấy tin tức gì của những Phân đà cả?
Bỗng một đệ tử Cái
bang vào trình với Bang chủ:
- Thưa Bang chủ, có
hai vị tiền bối là Túy Hồ lão tử và Thần Ảnh Vương bất lão muốn vào gặp Bang
chủ.
Bang chủ vụt đứng
lên cùng tiến ra với tên đệ tử.
Ra đến khách sảnh,
ba người tay bắt mặt mừng, sau khi mọi người an tọa thì Túy Hồ lão tử đã nói ngay:
- Khưu huynh, đệ có
điều này muốn hỏi.
Khưu Dật Luân nhíu
đôi mày bạc:
- Có việc gì xin
Giang huynh cứ dạy.
Túy Hồ lão tử ngần
ngừ rồi nói:
- Có lẽ tại Tổng đà
này gặp điều rắc rối.
Bang chủ Cái bang
thở dài lo lắng:
- Đúng vậy!
Vương bất lão thêm
lời:
- Nhưng sự việc thế
nào, Khưu huynh có thể cho biết không?
Bang chủ Khưu Dật
Luân gật đầu kể:
- Đến nửa đêm nay
là đúng ba ngày đệ đã nhận được một bức thư nặc danh, không hiểu bằng cách nào
kẻ ấy đã để vào phòng của đệ.
Vương bất lão nôn
nóng hỏi:
- Thư ấy nói gì
trong đó.
Bang chủ Cái bang
Khưu Dât Luân lấy trong người lá thư mà ông đã nhận được trong thư phòng, đưa
ngay cho Túy Hồ lão tử và Vương bất lão cùng đọc.
Đọc qua mấy dòng
chữ trong thư, Túy Hồ lão tử gật gù nói:
- Chẳng những tại
Tổng đà mà trên đường đến đây còn bao nhiêu chuyện xảy ra nữa.
Bang chủ hỏi dồn:
- Chuyện gì vậy?
Túy Hồ lão tử nhìn
Khưu Dật Luân và Tam lão Cái bang rồi từ từ nói:
- Toàn là xác chết!
Khưu Dật Luân chồm
lên:
- Mà của ai vậy.
- Đệ tử Cái bang.
Khưu Dật Luân và ba
vị trưởng lão Cái bang đều gặn hỏi:
- Đệ tử Cái bang?
Giọng trầm trầm Túy
Hồ lão tử tiếp:
- Vâng, chính đệ và
Vương huynh chính mắt trông thấy.
Bang chủ nóng lòng hơn:
- Nhị huynh chứng kiến như thế nào xin nói rõ ràng để...
Túy Hồ lão tử chận lời:
- Được rồi, huynh cứ bình tĩnh đệ sẽ nói rõ ràng cho huynh
nghe.
Túy Hồ lão tử bắt đầu kể tình hình từ đêm ác đấu với Mê Âm Tẩu
Nhụy Nương và tiếp đến là Đông Bích đụng độ với Liệt Hỏa Diêm Khê Tòng... cho
đến lúc gặp đệ tử Cái bang bị ám sát chết nơi khách sạn rồi hai người chia tay
bọn Đông Bích lên đường.
Kể đến lúc chia tay thì Túy Hồ lão tử lại ngưng trọng tinh
thần, rồi kể tiếp:
- Đệ và Vương huynh đây phải sửng sốt vì trên đường tới đây
lại gặp nhiều đệ tử Cái bang bị tàn sát nhưng lần này không phải bị chết vì
kinh mạch chấn nát mà bị chết bởi nhiều loại võ công. Như vậy, chắc chắn là
những đệ tử Cái bang đã đụng độ với địch và bị thảm sát.
Bang chủ Cái bang buồn rầu:
- Tất cả các Phân đà theo lệnh của đệ mà tăng cường, không ngờ
địch đã bố trí cao thủ nhằm triệt hạ Cái bang. Như vậy đêm nay, tại nơi này,
biển máu sẽ không tránh khỏi, và như thế là làm cho hai vị huynh đài không được
trọn vui trong lần có nhã ý ghé thăm đệ.
Vương bất lão xua tay, lắc đầu:
- Không được, không được, Khưu huynh nói vậy không phải rồi.
Sở dĩ hôm nay đệ và Giang huynh đến đây không ngoài muốn gặp mặt, để thấy tận
mắt các cao thủ tàn sát Cái bang, mà cũng xin góp sức với huynh trong đêm nay
nếu huynh không chê chúng tôi.
Bang chủ Khưu Dật Luân cười héo hắc:
- Chỉ ngại nhọc sức các huynh thôi chứ đệ đâu dám có ý đó. Hơn
nữa, thú thật với các huynh là Tổng đà của đệ, cũng nhận thấy địch quân ắt hẳn
là mạnh mẽ, nên cần lực lượng tăng viện của các Phân đà, mà tình hình như vầy
thật là nguy khốn. Đêm nay nếu được sự giúp sức của các huynh thì Cái bang này
biết ơn nhiều lắm.
Sau đó thì họ cùng nhau bàn bạc phương cách giáp chiến, công
địch cho đến trời tối mới ngưng.
Canh một vừa điểm, Tam lão Cái bang cũng vừa vào khách sảnh để
báo cáo tình hình bố phòng cho Bang chủ.
Ba vị Trưởng lão Cái bang này là rường cột. chẳng những về đạo
đức tuổi tác cũng như uy tín của họ được toàn thể Cái bang khâm phục mà cả đến
võ công của họ cũng tuyệt cao.
Hơn thế nữa, họ còn làm cố vấn cho Bang chủ trong mọi Võ Đang.
Đêm nay, chính họ lãnh đạo phòng thủ ba mặt để bảo vệ Tổng đà.
Chính diện về hướng Nam do Túy Hồ lão tử và Thần Ảnh Vương bất
lão đảm nhiệm quan sát.
Phía Đông do lão đại Cái bang lãnh trách nhiệm, phía Tây do
lão nhị đôn đốc canh phòng và phía mặt hậu về hướng Bắc do lão tam quản thủ.
Với sự cẩn mật của Cái bang sẽ là một bức tường thành, một màng lưới giăng mắc
từng khoảnh đất nhỏ.
Cho nên ba vị Trưởng lão Cái bang sau khi xem xét tất cả đều
vào tường trình cho Bang chủ hay.
Lão đại Cái bang vào trước liền nói:
- Thưa Bang chủ, mọi nơi vẫn im lặng.
Lão nhị nói tiếp:
- Phía Tây rất cẩn mật.
Bang chủ vừa nghe nhị lão báo cáo tình hình mà không thấy lão
tam đề cập gì cả nên lên tiếng hỏi:
- Mặt hậu giáp với khu rừng mà có gì xảy ra không?
Lão tam vẫn làm thinh, nên lão đại lên tiếng nhắc:
- Tam lão đệ, báo cáo tình hình cho Bang chủ biết đi chứ?
Lúc này lão tam mơ hồ:
- Vâng, vâng, không có gì cả?
Vừa lúc đó, một bóng người chớp nhoáng phóng vào chỗ mọi
người.
Lão đại lên tiếng hỏi:
- Ai đó?
Bóng người vừa lướt tới vừa đáp:
- Vương bất lão đây!
Lão đại cười ha hả:
- Thân Ảnh tuyệt quá!
Vương bất lão đứng nhìn mọi người nói:
- Tình hình sao yên lặng một cách nghiêm trọng thế này.
Bang chủ Khưu Dật Luân tán đồng:
- Chưa thấy dấu hiệu gì về sự tấn công của địch.
Bang chủ Cái bang nói:
- Nhờ quí vị trông coi cùng Tam trưởng lão để diệt cho bằng
được địch quân đêm nay. Bây giờ chúng ta tiếp tục theo kế hoạch thi hành.
Vậy là tất cả mọi người đều phân tán.
Khi mọi người đều rời khách sảnh, còn lại chỉ có Bang chủ Khưu
Dật Luân. Ông ta từ ngoài cửa quay vào thì một sự ngạc nhiên đến với vị Bang
chủ. Mắt Khưu Dật Luân sáng lên với vẻ căm hờn, khi tiến đến chiếc bàn lớn,
trên đã có một tấm giấy, được dằn bởi một cái chén trà, mà chỉ ghi vắn tắt:
"Đã không tuân theo điều kiện của ta, đêm nay ngươi sẽ
chứng kiến biển máu chôn vùi Cái bang."
Vị Cái bang Bang chủ vừa bàng hoàng, vừa tức giận, thì đã có
mấy đệ tử Cái bang hơ hải tay cầm đuốc chạy vào tấu trình:
- Thưa Bang chủ.
Bang chủ Cái bang quắt mắt:
- Chuyện gì vậy?
Một tên đệ tử nói giọng sợ hãi:
- Dạ, có hai... hai người không biết tại sao lại chết.
- Ở đâu?
- Dạ, phía sau hậu sảnh.
- Đưa ta đi xem.
Tất cả vừa bước ra khỏi khách sảnh, thì một đệ tử Cái bang
miệng rỉ máu lảo đảo rồi ngã nhào ra phía trước khách sảnh. Mọi người lao vút
đến, đỡ người này dậy.
Bang chủ Khưu Dật Luân hỏi gấp:
- Lưu Thẩm, tại sao thế này...
Khưu Dật Luân gọi thêm mấy lần người này mới trở mình mở mắt
trừng trừng, thều thào được ba tiếng:
- Bang chủ, địch...
Chỉ nói được thế là tắt nghẽn.
Vừa lúc đó tam vị Trưởng lão và Túy Hồ lão tử cũng vừa đến.
Bang chủ Khưu Dật Luân cương quyết:
- Như vậy là địch đã có mặt tại Tổng đà. Nhờ quý vị truy xét
kĩ lưỡng cho.
Thế là tất cả đệ tử Cái bang lại sống trong hồi hộp lo sợ, ám
ảnh kinh hoàng đến với mọi người hiện diện. Họ cũng cương quyết cùng địch thủ.
Song cái tin đệ tử Cái bang tại trong Tổng đà mà chết không kịp biết địch thủ
thật tình đã làm họ hoang mang.