Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Hồi 02 - Phần 1
Hồi 2: Hàn Độc Ma Tôn
Sau một đêm nghỉ
tại đại tửu lâu Thanh Xuân Mộng, sáng hôm sau Ngự Thanh Y Lang, Túy Hồ lão tử
và Đông Bích dự định ra dạo vòng quanh phố xá nhộn nhịp. Nhưng vừa ra khỏi đại
tửu lâu chưa xa, bỗng Túy Hồ lão tử lại đổi ý nên nói với Ngự Thanh Y Lang:
- La huynh, gặp
huynh mừng rỡ quá nên mải mê hàn huyên mà quên bẳng một việc người bạn của đệ
đã ký thác nên bây giờ đệ xin phép ra đi trước một bước.
Ngự Thanh Y Lang
mau mắn:
- Ồ! Nếu Giang
huynh có bận việc thì cứ tự tiện đi. Chúng ta sẽ gặp lại lần khác để đàm luận
thỏa thích hơn.
- Đệ cũng mong như
vậy, bây giờ đệ xin cáo từ, La huynh hãy dạo phố phường cùng với cháu Đông
Bích.
Vừa nói dứt, lão
chào hai người rồi phút chốc khuất dạng, Túy Hồ lão tử trở ngược đường, lẫn vào
đám người đi thật nhanh.
Đông Bích quay mặt
nhìn theo dáng suy tư rồi cất tiếng hỏi Ngự Thanh Y Lang:
- Ngoại ơi! Túy Hồ
tiền bối cũng là nhân vật giang hồ?
- Ừ, mà cháu hỏi
chi vậy?
Đông Bích hơi ngần
ngừ rồi mới nũng nịu:
- Cháu hỏi vậy để
cho biết, mà có lẽ lão tiền bối đó vang danh bởi cái bầu rượu, lúc nào ông ta
cũng giữ bên mình phải không ngoại?
Ngự Thanh Y Lang
nhìn Đông Bích nói:
- Cháu nói đúng
đấy, vì cái bầu rượu của lão ta là vũ khí phòng thân của lão đấy. Bầu rượu đó
được chế luyện đặc biệt lắm, dùng như thép quí vậy. Hơn nữa, nghe nói trong bầu
rượu của lão có cái ảo diệu mà hắc bạch giang hồ cũng ngại lắm. Nhưng điều đó
là ngoại mới nghe thôi, chứ chưa được thấy lão ta sử dụng bao giờ.
Đông Bích buộc
miệng:
- Giang hồ thật là
phức tạp.
Ngự Thanh Y Lang
tiếp lời:
- Vì vậy mà ngoại
muốn cháu có một nhận định rõ ràng, sáng suốt trước khi hành động để tránh cái
hậu quả khó lường của tình đời nhân thế.
Khi bóng của Túy Hồ
lão tử đã khuất xa trong đám người, hai ông cháu Đông Bích mới quay gót tiếp
tục cuộc hành trình đã định.
Vừa đi Đông Bích
vừa hỏi:
- Ngoại ơi! Cháu
nghe rằng những vị ăn mày mà là cao thủ võ lâm thì ở trong Cái bang và được định
cấp bằng gậy và y trang. Song ở Túy Hồ lão tiền bối cháu chẳng thấy ông ta có
túi nào cả mà sao cũng là cao thủ lừng danh như ngoại nói?
Ngự Thanh Y Lang
gật gù trả lời:
- Cháu có nhiều
nhận xét và quan sát lắm. Nhưng riêng trường hợp Túy Hồ lão tử tiền bối lại
ngoại lệ. Vì lão ta không muốn gia nhập vào Cái bang, mà cũng không đi xin ăn.
Sở dĩ vì vậy lão ta trước kia là đệ tử của một Bang chủ đã quá vãng nên lão
hành hiệp dưới danh hiệu lão ăn mày với cái bầu rượu thành danh trong giang hồ.
Đông Bích cười tán
đồng:
- Như vậy cũng hay,
miễn là mục đích là hành hiệp cứu đời chánh danh là được, không cần chú thiết
đến hình thức rườm rà, khi không có thực chất phải không ngoại?
- Ừ! Cháu nghĩ thế
cũng phải lắm.
Hai ông cháu Đông
Bích vừa chuyện trò vừa dạo ngắm phố hàng, thỉnh thoảng ghé mua các thực dụng
hay các món sắm sửa cho những ngày xuân sắp đến.
Mọi việc mua sắm đã
xong xuôi thì trời đã quá trưa. Hai ông cháu tìm quán độ trưa, rồi lại tiếp tục
lên đường trở về nhà.
Ngự Thanh Y Lang
quay sang nói với Đông Bích:
- Vậy là mùa xuân
này, ông cháu chúng ta đầy đủ bánh mứt, trà rượu để đón chúa xuân rồi Đông Bích
nhỉ?
Đông Bích hớn hở:
- Còn hơn hai mươi
ngày nữa là chúa xuân ngự trên vạn vật. Cháu nghĩ đến cái vườn hoa của ngoại mà
thấy thích quá. Mặc dù gian nhà cỏ của chúng ta mãi tận trong hốc núi nhưng nó
thơ mộng quá phải không ngoại?
Không đợi cho Ngự
Thanh Y Lang trả lời, Đông Bích miên man nói tiếp:
- À! Này ngoại này,
trời xuân tiết đẹp gió thoảng nghe hương, mà nhà mình lại đủ loại bánh lan thì
còn mùi hương nào diễm tuyệt bằng. Trời ơi! Lúc ấy ông cháu mình chắc sẽ thấy
thanh thoảng thoát tục biết mấy. Rồi muông chim rừng hợp tấu khúc nhạc xuân
chắc hay hơn trong những sáng chúng thường ca hót trên cành bách tùng, hay trên
thùy dương chót vót.
Nó đang nói thao
thao bỗng nhiên nó ngưng bặt, mặt buồn hiu đột ngột làm Ngự Thanh Y Lang ngạc
nhiên nhìn nó hỏi:
- Ủa sao cháu đang
vui vẻ mà tại vì sao lại ủ dột vậy?
Đông Bích làm thinh
cắm cúi tiến bước không trả lời. Ngự Thanh Y Lang tiến sát bên nó vừa đi vừa ôn
tồn:
- Hay là cháu buồn
vì cô đơn như hơn mười năm qua. Một mái nhà nhỏ chỉ có hai ông cháu quạnh hiu
hủ hỉ với nhau cùng muôn chim, muôn thú vạn hoa thiên nhiên.
Đông Bích chợt
ngừng chân, ngẩng mặt nhìn Ngự Thanh Y Lang rồi không hiểu nó muốn nói gì lại
thôi, nên ngoại nó mới hỏi:
- Cháu có điều gì
thắc mắc cứ nói để ông cháu chúng ta cùng bàn luận xem sao.
Nó yên lặng một
chốc rồi nhỏ nhẹ:
- Thôi ngoại ạ, bây
giờ chúng ta đi cho nhanh hơn để về nhà cháu có mấy điều xin thỉnh ý của ngoại.
- Vậy mà cháu làm
ngoại tưởng là việc gì hệ trọng gấp gấp lắm.
Ngự Thanh Y Lang và
Đông Bích mải miết đi cho đến hoàng hôn thì gặp ngả ba một con đường vắng.
Ngự Thanh Y Lang
đứng lại nơi ngã ba lên tiếng:
- Chúng ta tách qua
con đường này lên mạn Bắc để ngoại ghé thăm một ông bạn chí thân rất thường đi
lại nơi giang hồ để học hỏi thêm.
- Vậy thì thích
quá, cháu lại được biết thêm về danh lam thắng cảnh nữa.
- Chứ cháu không
nóng về nhà à!
- Thưa ngoại, trước
sau gì cũng về tới nhà, mười năm vậy mà đã qua nhanh chóng huống hồ trong vài
hôm thưởng ngoạn thâu thập nhiều điều hữu ích.
- Nếu thế thì chúng
ta đi gấp đêm nay, nhân đường từ đây đến vùng có quán xá khoảng canh một đến
thôi.
- Thế bây giờ chúng
ta cứ đi đến đâu hay đến đó.
Ngự Thanh Y Lang
ngần ngừ:
- Mà con đường này
từ hơn mười năm nay ngoại chưa qua lại lần nào, không hiểu có gì thay đổi chưa?
Rồi lão cương
quyết:
- Ồ, nói thế chứ
chúng ta có làm hại ai, gây sự ai đâu mà ngại.
Thế rồi hai ông
cháu rẽ qua ngã ba tiến bước trong buổi hoàng hôn.
Con đường phải đi
qua một vùng rừng vắng nhưng hai người không e ngại, lầm lủi tiến bước.
Những tia nắng sau
cùng yếu ớt chen qua kẻ lá trong khoảnh khắc, rồi chết lịm khi vừng ô chui vào
phía trời tây. Từng đàn chim kéo nhau về tổ. Thỉnh thoảng bên mé đường vài con chim
lạ rúc lên từng hồi não ruột. Bóng tối lên nhanh. Rồi bỗng trời vần vũ. Mây đen
kéo nhau chạy về phủ lấy một vùng. Những ngọn gió đổi chiều xoáy lốc lá rừng
bay tán loạn. Những con chim nó giật mình rời nơi trú ẩn kêu lên hãi hùng vù
bay nơi khác. Tiếng sấm rền vang sau cái chớp ngoằn ngoèo.
Rồi trời chợt đổ
mưa.
Ngự Thanh Y Lang
chỉ tay về phía trước:
- Cháu à, phía
trước kia có ngôi miếu cũ kìa, chúng ta chạy mau đến nơi đó để trú mưa đi.
Hai ông cháu cước
trình dồn dập chạy nhanh về phía trước nhưng vì còn khá xa nên cũng bị nước mưa
thấm ướt cả đồ đạc, áo quần. Hai người chui nhanh vào miếu cũ tạm trú mưa và
thay đổi y phục. Sau khi sửa soạn lại đồ đạt, Ngự Thanh Y Lang mới lên tiếng:
- Cơn mưa giông bất
chợt này hại quá, nhưng chắc là sắp tạnh rồi.
Vì là mưa giông nên
cơn mưa không lâu lắm. Khi dứt hẳn cơn mưa, mây đen không còn nữa, nhường lại
cho bầu trời đầy sao.
Ngự Thanh Y Lang
bước ra khỏi miếu cũ cùng với Đông Bích nhìn trời tư lự rồi hỏi Đông Bích:
- Bây giờ chúng ta
đi hay là nghỉ tạm ở miếu này.
Đông Bích do dự rồi nói:
- Trời mát quá, chúng ta đi tiếp nữa đi ngoại, chừng nào buồn
ngủ hãy tìm chỗ sau. Dẫu thế nào cũng ngủ nhè nơi miếu cũ, bóng cây rồi đó.
Ngự Thanh Y Lang
đồng ý:
- Vậy chúng ta lên
đường.
Khí trời oi ả lúc
chiều, giờ được cơn mưa đã làm mát dịu. Trời đã tối rồi nhưng bầu trời có sao
sáng nên hai người vẫn thấy lối đi dễ dàng. Chỉ hơi ngại ngùng vì đường quá
vắng vẻ thê lương.
Một già một trẻ đi
độ hơn ba khắc thời gian nữa thì bỗng nhiên nghe tiếng rên khe khẽ một cách đau
đớn của một người bị thương. Cả hai đều dừng lại rồi cùng tiếng về phía có
tiếng rên rỉ. Đi hơn mười bước thì phía sau một tảng đá có một nhà sư ngoi
ngóp. Ngự Thanh Y Lang vừa trông thấy là sà xuống chẩn mạch ngay cho nhà sư.
Gương mặt lão trầm trọng trong giây lát rồi nhìn Đông Bích lắc đầu khẽ bảo:
- Kinh mạch của vị
này hoàn toàn bị phá hủy. Đây là giây phút hồi dương của người đây.
Trong khi lão ngẩng
đầu lên liền bắt gặp một vài cái xác ngổn ngang gần đấy nên lão đi nhanh lại
mấy xác đó xem mạch, may ra còn cứu sống được người nào. Trong khi đó, nhà sư
vừa tỉnh lại trong giây phút chót của cuộc đời nơi trần thế. Nhà sư vừa mở mắt
nhìn thấy Đông Bích ngồi cạnh bên nên thều thào:
- Nhờ tiểu bằng hữu
vui lòng giúp ta đưa vòng hạt này về chùa Thiếu Lâm và....
Nói đến đây nhà sư
gần như đứt hơi, tay yếu ớt đưa chiếc vòng kết bởi tám hạt bồ đề đen tuyền rồi
mắt chớp lên mấy cái nói tiếp, giọng đứt quảng:
- Nói lại.... với
Phương trượng.... lão đã gặp Hàn Độc Ma Tôn và bị hại bởi.... tay.... lão.
Nói tới đây, nhà sư
ngoẹo đầu đi về bên kia thế giới.
Đông Bích bùi ngùi
cầm lấy vòng hạt bồ đề bỏ vào người thì lúc đó tại cuộc diện đã có ba người từ
lúc nào.
Một tràng cười ma
quái của một lão quái nhân tóc đen phủ dài xuống áo màu đen rộng, nổi lên rùng
rợn.
Chưa nói thêm lời
nào thì lão quái nhân đã liền tay tung hai chưởng cực mạnh vào người Ngự Thanh
Y Lang.
Trong lúc này Ngự
Thanh Y Lang đang đứng cách xa Đông Bích hơn mười bước đang hứng trọn hai ngọn
chưởng khủng khiếp của lão ma quái thì lão ta cũng đã buông lời ngạo nghễ:
- Cho tên đạo sĩ
đồng bọn này gặp mặt bạn bè bởi tay Hàn Độc Ma Tôn thì vinh hạnh lắm rồi.
Lão quát xong thì
Ngự Thanh Y Lang như diều đứt dây, thân hình bay bổng ra phía sau mười trượng,
rơi chạm vào một tảng đá lớn nát nhừ thân xác.
Đông Bích ngẩng ngơ
rồi khi thấy ngoại nó bị người ta đánh chết nên phóng người chạy theo xác Ngự
Thanh Y Lang nhưng khi vừa đến bên xác ngoại nó. Nó bỗng cảm thấy một luồng gió
lạnh như băng tuyết thốc vào người, cuốn bỗng nó lên trên không, văng vẳng còn
nghe tiếng của lão quái nhân:
- Cho tên tiểu đồng
này nếm Hàn Băng Độc Trùng Phân Cốt chưởng của Ma tôn.
Rồi nó cảm thấy
buốt người và lịm dần theo tiếng cười của lão ma quái.
Vừa tỉnh dậy, cặp
mắt hé mở từ từ, Đông Bích thấy lờ mờ trước mắt dáng một nhà sư đang ngồi im
nhìn nó. Đông Bích nhắm mắt lại rồi mở mắt ra và thấy nhà sư trước mắt một cách
rõ ràng hơn.
Nó nghiêng mình
định nhỏm dậy nhưng cả thân người nó cảm thấy đau nhức khủng khiếp làm nó nhăn
mặt đành nằm im và nghe tiếng nhà sư nói khẽ:
- Tiểu bằng hữu,
khoan cử động, cứ nằm yên, tĩnh dưỡng cho thương tích liền hợp đã.
Cơn đau hơi bớt một
chút ít thì Đông Bích liền nghĩ lại cái đêm tai nạn với ngoại nó nên nó liền
hỏi:
- Thưa đại sư, nơi
đây là đâu và tại sao cháu lại nằm ở đây.
Nó nhìn theo dáng
dấp hiền từ của vị sư già khi ông ta cười nhẹ bảo với nó:
- Thật hữu duyên
may mắn nên khi tiểu bằng hữu bị nạn, thì cũng đêm hôm ấy đại sư bá của bần
tăng đi ngang qua chỗ cục diện nan nguy nên mới có dịp cứu được tiểu bằng hữu
mang về Thiếu Lâm đại tự.
Vị sư già ngừng một
chốc rồi lại tiếp:
- Lúc đó tiểu bằng
hữu bị trúng Hàn Băng Độc Trùng Phân Cốt chưởng nên châu thân kinh mạch đã rời
rạc. Cũng may là thể cốt của tiểu bằng hữu thế gian hi hữu và nhờ đó mà đại sư
bá của bần tăng dùng Thiên Niên Hóa Độc hoàn và Huyền Công cương khí mới dồn
độc trùng và hàn băng về phía dưới Đan Điền của tiểu bằng hữu nhưng....
Vị đại sư nói đến
đây rồi bỏ lửng câu chuyện không nói tiếp nên Đông Bích nhìn đại sư nói nho
nhỏ:
- Vì độc trùng và
hàn băng không thoát được ra khỏi thân thể nên phương pháp trên chỉ tạm thời
giữ an nguy trong một thời gian rồi cũng có một ngày nào đó nó phát tác là
không có cách gì cứu được phải không thưa đại sư?
Vị đại sư gật đầu
thán phục:
- Tiểu bằng hữu
tuổi còn trẻ mà y lý cũng quá rành, chắc là tiểu bằng hữu được danh y truyền
nghề phải không?
Khi đại sư nhắc đến
việc y lý làm cho Đông Bích nhớ đến Ngự Thanh Y Lang, nó hốt hoảng hỏi dồn đại
sư:
- Thưa đại sư, còn
ngoại cháu ra thế nào.
Vị đại sư chưa biết
phải trả lời ra sao thì bên ngoài gian phòng để cho Đông Bích dưỡng bịnh có
tiếng vọng vào:
- Nguyên Lăng sư
đệ, có đại sư bá vào thăm vị tiểu bằng hữu đây.
Vị đại sư quay sang
nói với Đông Bích:
- Phương Trí chưởng
môn và đại sư bá của bần tăng vào thăm tiểu bằng hữu đó.
Vừa nói xong đại sư
vượt nhanh ra ngoài để đón nhị vị đại sư kia vào phòng của Đông Bích đang nằm.

