Lục Thiếu Phàm, em yêu anh! – Chương 024 phần 1

Chap 24

Cả một biển hoa huân y, cô dâu giữ lấy cà vạt của chú rể,
bướng bỉnh hôn lên đôi môi anh, ánh sáng từ máy chụp ảnh lóe lên, Lục Thiếu
Phàm đột nhiên giữ lấy cô, vẻ mặt muốn hôn cô sớm đã không còn cái gọi chính
nghĩa.

“Ok”

Nhiếp ảnh gia hài lòng la to, Lục Thiếu Phàm vẫn không có ý
buông cô ra, hai mắt đen hơi khép lại ẩn chứa sự mê luyến, từ từ áp sát hôn cô,
khiến cô có chút kháng cự anh không được quá đáng.

“Lục..”

Trước khi cô kịp lên tiếng, anh đã rời khỏi môi cô, chăm chú
quan sát dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô, khóe môi cong lên, trên gương mặt
tuấn tú là nụ cười xấu xa, Mẫn Nhu tính xấu lấy hoa đánh vào người anh thì bắt
gặp đôi mắt nóng cháy của Lục Thiếu Phàm liền giật mình quên cả phản ứng.

Đợi cô lấy lại tinh thần thì trước mắt Lục Thiếu Phàm đã
biến mất, chỉ còn lại một màu tím mịt mờ, Mẫn Nhu xoay người muốn tìm Lục Thiếu
Phàm, dưới chân chợt cảm thấy trống rỗng, cả người đã bị Lục Thiếu Phàm ôm vào
lòng.

Bàn tay trắng nõn của Mẫn Nhu vòng chặt lấy cổ Lục Thiếu
Phàm, ngửa đầu nhìn chiếc cằm hoàn mỹ của anh, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào,
thấy anh bước về phía mọi người, Mẫn Nhu xấu hổ nhỏ giọng nhắc nhở.

“Mau để em xuống, em tự đi là được rồi.”

Lục Thiếu Phàm không nghe lời cô, ánh mắt trong suốt nhìn
xuống chỉ thấy hai gò má cô đỏ bừng, trên mặt lại cười vui vẻ, ôm lấy tay cô
siết chặt, nhất quyết không chịu để cô xuống.

“Oa, chú rể yêu cô dâu thật, cả đoạn đường như vậy mà bế cô
dâu đi.”

“Tôi cũng muốn có một ông chồng đẹp trai như thế, nếu có
nhất định sẽ giấu trong nhà cả ngày.”

Không ít nữ nhân viên hâm mộ khiến cho trái tim Mẫn Nhu phủ
đầy mật ngọt, thấy Lục Thiếu Phàm bày ra gương mặt bình thản tuấn tú đầu bắt
đầu cứng lại. Sau khi Lục Thiếu Phàm để cô xuống, cô không quên hôn nhẹ:

“Cảm ơn anh nhé ông xã!”

Lục Thiếu Phàm mỉm cười lông mi dài nhướng lên, biết rõ Mẫn
Nhu đang cố tình đem sự hạnh phúc của mình ra khoe cho mọi người thấy, anh vẫn
phối hợp thiên y vô phùng, cũng cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, dịu dàng
nói nhỏ.

“Đừng khách sáo bà xã.”

Khi điện thoại Lục Thiếu Phàm vang lên lần nữa thì cũng kết
thúc khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người, thấy ánh mắt áy náy của Lục Thiếu
Phàm, Mẫn Nhu thoải mái nhún vai, vòng lấy tay anh, dẫn anh đi đến bên xe:

“Nhanh đi đi, để cho cấp trên chờ anh cũng không tốt.”

Lục Thiếu Phàm cưng chiều vuốt nhẹ gò má trắng nõn của cô,
ánh mắt đau xót khiến cho trái tim Mẫn Nhu đông cứng, nụ cười lúm đồng tiền lại
hiện lên nói: “Em không sao, ông xã, nếu anh cảm thấy em chịu thiệt vậy sau này
đền đáp em là được.”

“Được.”

Anh đáp ứng yêu cầu của cô không hề nghĩ suy, nhìn đám nhân
viên đang bận rộn dọn đồ, cúi đầu nhìn Mẫn Nhu, đang tính nói gì đó lại bị Mẫn
Nhu nói trước:

“Đừng lo mà, em sẽ tự về, anh đi nhanh đi.”

Tự nhiên giả vờ như không có gì xảy ra, mãi khi Lục Thiếu
Phàm vội vàng phóng xe đi Mẫn Nhu vẫn cảm thấy mất mác hai vai hạ xuống, ai bảo
cô muốn làm người vợ hiền chứ?

Khi Mẫn Nhu quay về Lục gia thì ánh mắt bà Lục cũng dò xét,
không thấy Lục Thiếu Phàm liền nhíu mày hỏi:

“Thiếu Phàm đâu? Hai đứa con đi chụp hình cưới mà? Tại sao
không cùng về.”

Mẫn Nhu để túi xách sang bên, ngồi xuống bên bà Lục, mỉm
cười nói: “Thiếu Phàm nhận được điện thoại nói Mục tư lệnh tới, anh ấy phải đi
tiếp đón.”

“Vì thế mà con để nó đi sao?”

Bà Lục nhìn cô đôi mắt bất mãn, dường như trách cứ cô không
biết giữ chặt chồng mình, Mẫn Nhu làm bộ như không biết nhép miệng cười đáp:
“Con không muốn vì chút chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc của anh ấy, hơn
nữa anh ấy đi tiếp đón Mục tư lệnh cũng không phải đi chơi, mẹ đừng trách anh
ấy.”

Mẫn Nhu nói đến khúc sau giọng lại nũng nịu, bà Lục hất tay
nói: “Chuyện đám trẻ các con, bà già này muốn quản cũng không được, tùy con vậy.”

Mẫn Nhu sao không hiểu sự quan tâm của bà Lục nhưng mà muốn
giữ được lòng của Lục Thiếu Phàm không phải là trói chặt anh bên người, Lục
Thiếu Phàm cho cô tự do, cô cũng nên để lại cho anh bầu trời bao la.

Đến khi ăn cơm xong, Lục Thiếu Phàm vẫn không quên, cảnh vệ
bên ngoài báo lại, nói Lục Thiếu Phàm và Lục Tranh Vanh sẽ không về trong mấy
ngày do phải tham gia diễn tập cùng Mục tư lệnh.

Bữa cơm trầm lắng không có mùi vị, bà Lục cũng nhìn thấy
dáng vẻ thất thần của Mẫn Nhu, vừa vui vừa giận, chỉ đành trấn an cô mấy cô,
thấy không có hiệu quả cũng chỉ biết bất mãn thở dài.

Bên trong căn phòng to rộng, dưới ánh đèn ấm áp, không khí
xung quanh ấm cúng, Mẫn Nhu đóng cửa nhìn những vật dụng vẫn như mọi ngày, tim
lại thiếu vắng gì đó, cảm giác trống rỗng như đang chơi vơi giữa biển khơi.

Tắm rửa, lau khô tóc, ngồi xuống giường, cảm giác có gì đó
khác lạ, Mẫn Nhu nghiêng mắt kéo rèm cửa, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, từ từ
kéo sang, tiếng xe chạy thành đoàn cảng để ý càng loạn.

Di động ở đầu giường bỗng rung lên, cô cũng thoáng giật mình
vội vàng chạy tới, nhìn màn hình với bức hình gương mặt tuấn tú quen thuộc, Mẫn
Nhu liền tỉnh ngộ.

“Em ngủ chưa?”

Nghe thấy giọng nói thân thiết của Lục Thiếu Phàm, trong
lòng Mẫn Nhu lại như có một luồng nước ấm, khóe miệng cong lên, tựa vào đầu
giường, quan sát căn phòng trang hoàng đầy đủ, mới hiểu ra thì ra thứ thiếu đi
chính là ban đêm khi ngủ không có Lục Thiếu Phàm làm bạn.

“Vẫn chưa, còn anh? Bên kia thế nào?”

Cô cẩn thận hỏi đổi lại anh lại cười, cười rất sung sướng,
Mẫn Nhu tưởng tưởng liệu có phải ở bên kia anh đang đứng dưới bầu trời đêm,
nhìn lên cao cười.

“Cười gì chứ?”

Mẫn Nhu xấu hổ hỏi lại, người bước xuống khỏi giường, bước
chân thong thả đi về phía cửa sổ, chiếc rèm cửa thoáng kéo ra, ánh trăng lạnh
lẽo sáng rực chiếu vào mặt cô, bên tai là tiếng cười thỏa mãn của anh.

“Mấy ngày nữa anh không có ở nhà, em phải chú ý coi chừng bị
cảm.”

Lục Thiếu Phàm tựa như ông già, càu nhàu chuyện sinh hoạt
của cô, Mẫn Nhu quay đầu nhìn chiếc giường, nghĩ tới mấy ngày nữa chỉ có mình
cô tức giận nói:

“Ông Lục à, nếu anh muốn quan tâm em thì mau trở về giám
sát, tới lúc đó tránh lại nói em không biết nghe lời.”

Bên tai là tiếng cười buồn của Lục Thiếu Phàm, giọng nói nam
tính, hai má Mẫn Nhu đỏ lên, đang muốn khép cửa sổ lại thì câu nói của anh lại
khiến cô giật mình.

Anh nói: “Bà xã, em có nhớ anh không??”

Tim Mẫn Nhu đập nhanh, hai tay giữ lấy tấm rèm chặt thêm,
ánh mắt nhìn về phía một vì sao trên trời, lúc nó lên lên hai mắt nheo lại, có
nhớ không?

Nhìn lại mỗi một vật trong phòng, có anh giúp cô lau tóc,
hình ảnh anh rảnh rỗi xem tạp chí ngay cả thở cũng chỉ toàn mùi hương bạc hà từ
anh.

Cô nhớ anh đáp án này là chắc chắn, nhưng cô không cho anh
biết.

“Còn anh thì nhớ em, rất nhớ, rất nhớ.”

Bên đầu dây kia là tiếng thở dài, Mẫn Nhu không nói chỉ im
lặng nhìn bầu trời đêm, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.

Lục Thiếu Phàm không có ở Lục gia, cô cũng không cảm thấy
ngại ngùng như trong tưởng tượng, không khí hết sức trầm lặng, bà Lục làm việc
đi sớm về trễ, đối với cô cũng hoàn thành chức trách của người mẹ chồng, giữa
hai người cũng không có mâu thuẫn.

Mẫn Nhu nhàm chán sẽ đi theo dì Mai, tưới hoa cỏ trong vườn
hoặc đến phòng khách xem tivi, chú ý đến các hoạt động giải trí trong thời gian
tính toán cho tương lai.

Chạng vạng, Mẫn Nhu nhìn thấy vài người ra vào căn biệt thự
trong tay họ xách theo cái rương, sau đó đặt vào phòng khách, Bà Lục ngồi trên
ghế salon, cúi đầu chăm chú làm gì đó.

Mẫn Nhu đi vào phòng khách, bà Lục mở rương lấy ra xấp hình
để lên bàn trà, một bên để cả chồng thiệp mời đã được bà viết xong lần trước.

“Tới đúng lúc lắm, mau giúp mẹ dán hình vào.”

Bà Lục nhìn Mẫn Nhu, cười ngoắc tay, tay cầm nửa xấp thiệp
mừng đặt đến trước mặt Mẫn Nhu, Mẫn Nhu khẽ gật đầu ngồi xuống bên cạnh bà Lục,
bắt đầu đem hình để vào thiệp mừng.

“Thiếu Phàm cũng thật là, sao không chụp cho xong, công việc
tuy có quan trọng nhưng chẳng lẽ chuyện chung thân đại sự thì không quan trọng
sao?”

Bà Lục trách cứ Lục Thiếu Phàm mang theo sự bất mãn, không
bằng trước kia chính là miệng nói nói, Mẫn Nhu liếc nhìn bà Lục, có thể thấy bà
nhíu mày lại.

“Hai ngày nữa mẹ bảo thư ký đi hẹn thời gian, chờ Thiếu Phàm
hai đứa đi chụp lại lần nữa xem.”

Bà Lục an bài như thế chắc chắn muốn cô yên tâm, chứng tỏ
người Lục gia luôn ở bên cô, dù Mục Lâm Thu có ầm ĩ tới đây đều không thể thay
đổi hôn sự này.

Mẫn Nhu bình thản kéo khóe môi, một bên dùng keo thoa lên
ảnh chụp, một bên mở miệng nói: “Hôn nhân không phải chỉ dựa vào khung hình
cưới bên ngoài, con và Lục Thiếu Phàm chỉ cần ở bên nhau thế là đủ rồi.”

Bà Lục gật đầu tán thành, đôi mắt hài lòng nhìn Mẫn Nhu:
“Thiếu Phàm là người đàn ông có trách nhiệm, nếu nó đã lựa chọn ở bên cạnh con
thì sẽ không từ bỏ dễ dàng.”

Mẫn Nhu nhìn tấm hình trong tay, cô kéo nhẹ chú rể cà vạt,
Lục Thiếu Phàm cúi đầu, cô lên đôi môi mỏng của anh, động tác liên tục tự nhiên
không hề đóng kịch, ánh mắt Lục Thiếu Phàm nhắm nhìn cô, kí ức đã cũ nhưng lại
như mới đây, đôi mắt đó không chỉ là trách nhiệm mà còn chứa nhiều tình cảm,
chính vì thế cô mới trầm mê mất đi lý trí và khả năng phán đoán.

Chuông điện thoại quăng lên, bà Lục đứng lên trước Mẫn Nhu,
cầm lấy điện thoại: “Alo, đây là Lục gia”

Chỉ trong vài giây ngắn, Mẫn Nhu nghe tiếng điện thoại rớt
xuống, bức hình dính trên tay, quay đầu thấy gương mặt bà Lục tái nhợt, cơ thể
như không xương té xuống đất.

“Mẹ!”

Mẫn Nhu vội vàng chạy tới, hai tay đỡ lấy bà Lục, quan tâm
lo lắng nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Đôi môi bà Lục trắng bệt run rẩy, đôi mắt vô hồn liếc nhìn
sang gương mặt Mẫn Nhu, bàn tay lạnh lẽo nắm thật chặt ống tay áo Mẫn Nhu,
giọng nói khàn khàn run rẩy:

“Con trai của
tôi, con trai của tôi…”

Con trai, là Lục
Thiếu Phàm sao?

Một cảm giác bất
an xâm chiếm lấy Mẫn Nhu, cô một tay đỡ lấy bà Lục đang sắp ngất đi một tay cầm
lấy điện thoại nghe.

“Dì Lục, Dì Lục.”

Bên đầu dây tiếng
gọi vẫn tiếp tục, Mẫn Nhu nghe ra giọng Thẩm Tấn Hàm, bên trong điện thoại hết
sức ồn ào, tiếng gọi đầy hấp tấp đập vào lỗ tai cô.

“Bác sĩ Thẩm, có
phải Lục Thiếu Phàm xảy ra chuyện gì không?”

Lo sợ bất an nắm
chặt điện thoại, Mẫn Nhu muốn biết đáp án của Thẩm Tấn Hàm, nhưng cô lại rất
sợ, tiếng ồn ào vang dội như chuông báo đánh thức nỗi sợ hãi bất an của cô.

Thẩm Tấn Hàm trầm
mặc, sau đó nặng nề thở dài: “Chị dâu, lão đại bị thương đang ở bệnh việc quân
khu 54 để cấp cứu.”

Bên trong điện
thoại là tiếng đô đô, Mẫn Nhu mơ màng nhìn về trước, bên ngoài cửa sổ tiếng sét
đánh phá vỡ bầu trời đêm tĩnh mịch, khiến cho lòng người rối loạn.

Mẫn Nhu run lên
bần bật, toàn thân vô lực, cảm giác nặng nề trên vai khiến cô hồi tỉnh, đỡ lấy
bà Lục vẻ mặt đang xám xịt ngồi xuống ghế, Mẫn Nhu bối rối vuốt tóc, lo âu cắn
môi. Khi thấy chiếc xe xuất hiện ở cửa thì trong đầu như bùng nổ, vội vàng chạy
ra ngoài.

“Thiếu phu nhân…”

Cảnh vệ bước từ
xe quân dụng xuống, bị một bóng người chạy vội tới đẩy mạnh ra, cửa xe dùng sức
đóng lại, cảnh vệ có thể thấy sắc mặt bất an kinh hoảng của cô gái, hai tay cô
run lên, mở máy xe, còn cảnh vệ chỉ trơ mắt nhìn cô lái xe đi, điên cuồng lao
ra khỏi đại viện Lục gia.

Chiếc xe màu xanh
chạy trên đường xe đông đúc, giống như con dã thú mất kiềm chế điên cuồng chạy
đi, hai mắt Mẫn Nhu đỏ au, hàng lông mi hạ thấp che đập tầm nhìn của cô, chân
không hề giảm bớt ga.

Vượt qua vô số
ngã tư đường, chiếc xe quân dùng màu xanh như một luồng sáng bắn đi, cô thì
giống như kẻ điên mất hết lý trí, không ngừng tăng tốc, kim chỉ tốc độ như muốn
vỡ ra, nhưng cũng không cách nào thỏa mãn tốc độ người lái.

Bàn tay trắng vì
quá khẩn trương khớp xương nổi ra, cô không biết mình cứ lái như thế sẽ nguy
hiểm tới đâu, có đụng người hay không, trong đầu cô lúc này chỉ có Lục Thiếu
Phàm, vừa nghĩ tới ở bệnh viện Lục Thiếu Phàm đang chờ đợi cô, nước mắt không
ngừng tràn ra.

Cô nhớ lại lúc ở
trang trại hoa, ánh mắt anh đượm vẻ tức giận, thái độ bất mãn dò xét, cho đến
cô tận mắt nhìn anh rời đi. Những hình ảnh liên tiếp khiến cô trách bản thân cứ
tự cho mình là đúng. Nếu cô không hối thúc anh đi làm việc, nếu không phải cô
muốn làm người phụ nữ hiền lành độ lượng thì lúc này Lục Thiếu Phàm có lẽ không
phải nằm trên bàn mổ, mà là ngồi ở nhà ôm lấy cô xem tivi.

Độ lượng gì chứ,
chết đi!!

Tiếng thắng xe
vang dội giữa trời đêm, không để ý đến sự chỉ trỏ của mọi người nơi cửa, Mẫn
Nhu lau đi nước mắt, vội vàng xuống xe, kéo áo khoác chạy vào bệnh viện.

Hàng lang đầy mùi
thuốc khử trùng, dáng người nhỏ nhắn của Mẫn Nhu tạo nên một vệt bóng mờ trên
vách tường, gương mặt buồn bã, gió lạnh như xuyên qua lớp áo lông tựa như từng
lưỡi kiếm cứa qua da thịt cô, hai tay Mẫn Nhu lạnh cóng chống vào tường, hai
chân từ từ dịch chuyển lảo đảo đi về cuối hành lang.

Trước phòng giải
phẫu, một vòng người bao lấy, nghe tiếng bước chân nơi hành lang ai nấy đều quay
lại nhìn. Trong bóng tối, nhìn thấy bóng người lảo đảo như sắp ngã xuống đất.

“Chị dâu.”

Thẩm Tấn Hàm nhìn
một cái là nhận ra Mẫn Nhu, rẽ đám người ra, bước tới, nhìn thấy cơ thể Mẫn Nhu
run lên không biết vì lạnh hay vì sợ, trong ánh mắt dâng lên vẻ cảm thông,

“Chị dâu, chị
đừng quá lo lắng, Lục lão đại sẽ không sao đâu!”

Dù biết lời an ủi
của mình không có tác dụng, Thẩm Tấn Hàm vẫn mở miệng, đem áo khoác trên người
cởi ra khoác lên người Mẫn Nhu, lại bị cô cự tuyệt.

“Không cần, tôi
không sao?”

Thẩm Tấn Hàm nhìn
hốc mắt phiếm hồng như vẫn còn tỏ vẻ kiên cường của Mẫn Nhu, thương xót chau
mày, xoay người nhìn về đám người đứng trước phòng phẫu thuật: “Lý Bân, mau đi
mua cho chị dâu áo khoác.”

Một thanh niên
cường tráng từ trong đám người bước ra, làn da ngăm đen, đầu cắt ngắn, bộ quân
phục màu xanh và giày đen chứng tỏ là quân nhân. Dưới ánh đèn mỏng manh, Mẫn
Nhu có thể thấy vết máu rất to sau lưng anh ta, dường như vẫn chưa khô nên nó
không ngừng rớt xuống.

Mẫn Nhu cảm thấy
trước tối đen, cơ thể vô thức trượt xuống, Thẩm Tấn Hàm kêu to, tiếng gọi xa
dần, trong não hỗn độ, duy chỉ có một ý niệm: Là máu của Lục Thiếu Phàm sao?

Sau lưng một màu
đỏ sậm che kín, giống như ngọn lửa địa ngục không ngừng phun tới bức cô tới
đường cùng, đoạt lấy chút kiên cường cuối cùng trong cô, dìm cô vào biển lửa
của tuyệt vọng.

Mẫn Nhu chợt mở
mắt ra, nhìn trần nhà trắng xóa, ngồi thẳng dậy, bỏ qua cảm giác choáng váng
trong đầu, Mẫn Nhu mang dép lê chạy ra khỏi căn phòng bệnh yên tĩnh.

Trên hàng lang
yên tĩnh nặng nề mọi thứ đã không còn tĩnh mịch, từ xa xa Mẫn Nhu nghe tiếng
cải vả, không ngừng đi lại gần cô nhìn thấy bóng người mờ hồ của bà Lục, xung
quanh có một đám quan nhân như đang an ủi bà.

“Xin lỗi? Tôi
không cần lời xin lỗi của cô, tôi chỉ muốn cô tránh xa con tôi ra.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3