Lục Thiếu Phàm, em yêu anh! – Chương 014

Chap 14

Bên trong văn phòng thị trưởng, Mẫn Nhu nhàn nhã ngồi trên
ghế, hai chân bắt chéo, một tay để trên đùi chống lên cằm, hai mắt xinh đẹp mở
to, vẻ mặt hưởng thụ nhìn người đàn ông đối diện đang mải mê làm việc.

Ngón tay thon dài gõ liên hồi lên bàn phím, giữa hai mắt bắt
gặp vẻ nghiêm túc, ngũ quan nho nhã từng đường nét góc cạnh, mái tóc đen bóng,
làn da trắng trơn bóng, theo mắt nhìn xuống là vùng xương quai xanh rất đẹp,
không ngờ được Lục Thiếu Phàm khi làm việc lại hấp dẫn đến thế…

Lục Thiếu Phàm từ khi ngồi vào ghế chẳng hề nhìn lấy cô một
lần, cứ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thái độ làm việc cẩn thận tỉ mỉ
khiến cho trong lòng Mẫn Nhu cảm thấy ngọt ngào.

Một người đàn ông ưu tú như thế lại là của cô, chỉ cần nhớ
tới tên mình ghi trên hộ khẩu của anh thì một cảm giác tự hào lại lan tràn trên
mặt, hoặc có thể ngay cả chính cô cũng không phát hiện, khi nhìn Lục Thiếu Phàm
miệng cô đã kéo đến tận mang tai.

Cảm giác đói bụng lại tăng thêm, Mẫn Nhu sờ sờ bụng, cúi đầu
nhìn đồng hồ trên tay, mười một giờ năm mươi lăm rồi, Lục Thiếu Phàm sao vẫn
chưa làm xong?

Đôi mắt nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chỗ làm không còn bóng
người, cả tầng lầu trở nên trống trải và yên tĩnh.

“Lục Thiếu Phàm, khi nào anh xong việc a?”

Giọng nói nũng nịu khiến cho mười ngón tay để trên bàn phím
của Lục Thiếu Phàm khựng lại, đôi mắt thâm thúy rời khỏi màn hình, khẽ nghiêng
đầu liền nhìn thấy gương mặt tươi cười nhăn nó của Mẫn Nhu, bàn tay xoa xoa
bụng.

“Em đói bụng sao?”

Lục Thiếu Phàm tựa lưng ra sau ghế, cả cơ thể dựa hẳn vào
ghế xoay, mười ngón tay đặt lên ghế tựa như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, hai
mắt híp lại sâu xa khó lường liếc nhìn Mẫn Nhu.

Giọng nói gợi cảm này khiến cho trái tim Mẫn Nhu đập mạnh,
cô chỉ nhìn thoáng qua Lục Thiếu Phàm rồi dời đi, anh quá hấp dẫn nếu cô cẩn
thận sẽ rớt vào đó, chỉ sợ khi đó lại làm trò cười cho thiên hạ.

“A, gần mười hai giờ rồi, làm việc cũng ít thôi, em lo lắng
cho dạ dày của anh, nếu tiếp tục như vậy lỡ bị đau dạ dày sẽ không tốt”

Lục Thiếu Phàm nghe cô dịu giọng thì thầm nói, đuôi lông mày
nhướng lên, cằm dưới nâng nhẹ, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt đen chăm chú nghe
giọng nói nhó xíu của Mẫn Nhu.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì…”- Mẫn Nhu lúng túng mở miệng, cảm giác bị nhìn
thấu khiến cô bối rối vươn ngón tay giữa chỉ ra cửa. “Chúng ta đi ăn trưa được
không?”

Lục Thiếu Phàm đột nhiên xoay ghế đứng dậy, nhìn vẻ mặt thẹn
thùng của Mẫn Nhu, trên môi lại nở nụ cười vui ghế, đẩy ghế lui ra sau đi về
phía chỗ treo áo khoác.

Mẫn Nhu thấy anh chuẩn bị đi cũng vội vàng đứng dậy, trong
lúc vô tình liếc nhìn màn hình, lông mày nhíu lại tưởng bản thân nhìn lầm. Thừa
dịp Lục Thiếu Phàm không chú ý, cô lén nghiêng mình muốn nhìn xem, tuy rằng
biết xem nội dung công việc của người khác là không tốt nhưng vừa rồi khi nhìn
thấy lại kích thích sự tò mò trong cô.

Trên màn hình tinh thể lỏng, không có số liệu hoặc báo cáo
công tác, cũng không có văn kiện như cô đoán, chỉ có trò chơi chiến thuật võng
du –“ Chiến địa chi vương”

“A, quên đóng, Nhu, giúp anh tắt đi.”

Mẫn Nhu nghiêng đầu nhìn Lục Thiếu Phàm mặc âu phục, gương
mặt nho nhã tươi cười vô hại, hai mắt trong suốt đen láy cứ nhìn cô như đang
nói một chuyện rất đỗi bình thường.

Mẫn Nhu nhất thời rối loạn, hai mắt nhắm lại hít sâu một
lần, trong lòng có gắng khiến cho nội tâm đang nổi sóng bình tĩnh lại, dùng
giọng nói bình thản hết mức hỏi: “Mấy giờ anh xong việc?”

Lục Thiếu Phàm liếc nhìn đồng hồ treo tường, khẽ cong môi:
“Mười một giờ rưỡi.”

Khóe miệng Mẫn Nhu kéo ra, thì ra cô vừa tới đây thì Lục
Thiếu Phàm đã xong việc.

“Vậy sao anh không nói cho em biết anh đã xong việc.”

Giọng nói cắn răng nghiến lợi cất lên bên trong căn phòng
yên tĩnh, Lục Thiếu Phàm cài chiếc nút cuối cùng xong liền ngước mắt, cười tủm
tỉm đôi mắt đen nhìn gương mặt đang tối đen hơn phân nửa của Mẫn Nhu, xóa đi vẻ
tươi cười đắc ý chế nhạo:

“Em không có hỏi.”

“Lục!! Thiếu!! Phàm!!”

Mẫn Nhu kéo túi xách, nổi giận đùng đùng xoay người, bỏ mặc
người đàn ông đang cười đắc ý đến nỗi gió xuân dạt dào, giày nhấc lên đi tới
cửa.

Cả người chợt bị kéo nghiêng về sau, cô thở nhẹ một tiếng,
cả cơ thể mềm mại nhỏ nhắn ngã vào lồng ngực lạnh lẽo nhưng trong sạch, mùi
hương bạc hà quẩn quanh cơ thể, Mẫn Nhu xấu hổ giãy giụa, thì mới nhận ra hai
tay bị anh giữ lấy.

“Lục Thiếu Phàm, nếu anh không buông em ra, em sẽ kiện anh
tội quấy rối đó!”

Lời uy hiếp ngây thơ đưa tới một tiếng cười nhỏ, giống như
bạch ngọc trên vành tai truyền đến cảm giác tê dại, lại như mồi lửa, nháy mắt
đốt cháy cây diêm như cô.

“Bà xã, như vậy mới gọi là quấy rối!”

Trên gương mặt một luồng hơi thở ẩm ướt ấm nóng đầy ái muội
không ngừng phả vào, lỗ tai nhẹ cắn nhẹ cảm giác tê dại khiến Mẫn Nhu khẩn
trương không dám thở mạnh, hai mắt chớp chớp để mặc anh làm xằng làm bậy.

“Lục Thiếu Phàm, anh có biết mình rất lưu manh không?”

Nín thở chất vấn khiến cho tên tội phạm đang gây tội dừng
lại, tựa đang thưởng thức gương mặt và vùng cổ đỏ bừng, anh cười khẽ, đặt một
nụ hôn nóng bỏng lên tóc cô.

“Trước kia anh không biết, nhưng bây giờ thì đã biết.”

Mẫn Nhu thở dài không biết làm sao, Lục Thiếu Phàm định ăn
cô, mà cô lại như tôn ngộ không thoát không khỏi ngũ chỉ sơn của Lục Thiếu
Phàm.

Hai mắt thẹn thùng run lên, đôi môi đỏ tạo nên độ cong hạnh
phúc, đầu tựa vào cổ Lục Thiếu Phàm, giọng nói buồn buồn hỏi: “Nếu ngày nào đó
chúng ta bị tách ra, Lục Thiếu Phàm, liệu khi đó anh có nhớ em không?”

“Vậy anh sẽ đi theo em.”

Chưa suy nghĩ được mấy giây đáp án đã vang lên bên tai, trái
tim Mẫn Nhu đập mạnh, trong chớp mắt dừng lại nhưng cảm giác khó chịu lại thay
thế, cô nghiêng đầu qua, gương mặt mơ hồ mang theo vẻ bất mãn:

“Lục Thiếu Phàm, em đang nói nghiêm túc!”

Một nụ hôn cẩn trọng tiến đến dừng trên gương mặt, rồi khóe
miệng, cuối cùng rớt xuống chính xác trên cánh môi, đôi môi gọt mỏng dịu dàng
áp vào đôi môi đỏ mọng sáng bóng của cô, đôi mắt đen sáng ngời của anh nhìn
gương mặt xấu hổ cùng đôi mắt giận dữ của cô, trước đôi môi đang mấp máy của
cô, anh trịnh trọng hứa hẹn.

“Anh cũng rất nghiêm túc.”

Giọng nói trầm thấp của anh như một thứ bùa chú trấn an cô,
khiến cho nỗi sợ hãi bất an trong lòng vì một câu nói của anh mà trở nên lắng
xuống, Mẫn Nhu nhẹ nhàng động đậy môi, hôn ngược lại môi anh, sau đó áp mình
vào ngực Lục Thiếu Phàm.

Dù ở phía trước có cản trở, nhưng điều cô muốn là một lời
hứa của Lục Thiếu Phàm, không cần gì cả.

Xe chạy qua đường lớn, tiến vào con đường nhỏ hơn, Mẫn Nhu
thò người ra nhìn, lông mày chau lại khó hiểu nhìn Lục Thiếu Phàm:

“Chúng ta đến cục quản lý đất làm gì?”

“Có văn kiện phải đưa hôm nay nên anh thuận đường ghé qua!”

Lục Thiếu Phàm chuyên tâm lái xe, đẩy nhẹ bánh lái, giọng
nói nhàn nhạt tùy ý. Mẫn Nhu cong môi, tựa vào ghế, trong mắt là hình ảnh những
tòa nhà lớn không ngừng trôi về sau, trong kí ức mơ hồ nhớ lại đêm đó, cũng ở
tòa nhà cao này.

“Ở đây chờ anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.”

Ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Thiếu Phàm vén nhẹ mái
tóc dài của cô, dịu dàng dặn dò. Khi thấy cô cười đáp lại, Lục Thiếu Phàm hài
lòng khóe miệng nhướng lên, cầm lấy túi giấy bước xuống xe.

Hai mắt Mẫn Nhu mơ màng nhìn cánh cửa bên ngoài tòa nhà, có
thể dễ dàng nhìn thấy mấy dòng chữ to đập vào mắt – Cục quản lý đất, người và
vật đã không còn. Hai năm sau, cô đứng ở đây này nhưng tâm trạng và tình cảm đã
không còn như năm đó.

Lặng lẽ bước xuống xe, hai tay đút trong túi áo khoác, thong
thả đi về một góc của tòa nhà, chiếc ghế đá công cộng đã cũ nhưng vẫn như hai
năm trước nằm đó, lông mi Mẫn Nhu rũ xuống, khóe môi chua xót cười tạo nên nếp
nhăn.

Trong đầu là cuốn phim quay chậm của đêm mùa đông hai năm
trước, cô một mình mặc chiếc áo bông dày, trong đêm khuya khoắt lạnh lẽo ngồi
trên ghế run rẩy, bên trong ngực giấu đơn xin đăng kí đất của Kỷ thị, chỉ vì
muốn Kỷ thị có thể thuận lợi xây dựng được trung tâm thương mại phồn hoa trên
mảnh đất đó.

Ngón tay lạnh ngắt tê cóng, cũng không dám buông văn kiện đã
lạnh như băng ra, sợ nó sẽ bị gió thổi đi, cho dù cơ thể cô rét lạnh, nhưng
lòng lại sung sướng chỉ vì muốn đổi lấy nụ cười của người đó.

Trong lòng hân hoan nhảy nhót nhưng đổi lấy chỉ là cái liếc
mắt thản nhiên, cô lại thật thà lựa chọn bỏ qua cho sự lạnh lùng của anh ta,
tiếp tục, bảo vệ anh ta, ở bên anh ta cho tới khi quay đầu lại nhìn thấy sự tồn
tại của cô.

Kiên trì không ngừng suốt ba năm, mãi đến khi Mẫn Tiệp xuất
hiện thì mọi mộng tưởng đều tan biến, nhìn anh ta càng lúc càng xa cô, cô mới
tỉnh ngộ. Thì ra, chỉ có mình cô tự si tình, còn anh chưa từng đi vào thế giới
của cô.

Nhìn nước sơn loang lổ trên ghế, Mẫn Nhu nhiu nhíu mắt, hít
thở thật sâu, tất cả đều đã qua, đi qua hết rồi, dù đáng hay không tất cả chỉ
là một kí ức đen trắng, chôn vùi trong năm tháng.

Đêm đó, trong kí ức của cô thì trong màn đêm nhá nhem tối,
lúc Mẫn Nhu ngồi trên ghế đó, xoay người mắt nhìn về phía xa, giữa trời đông
giá rét chỉ có một nơi còn sáng.

Trong tòa nhà to lớn, nơi cửa sổ sát đất ở lầu năm, một bóng
người màu đen đập vào mắt cô. Hai mắt Mẫn Nhu lóe lên, trái tim nhẹ nhàng run
lên, nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú nhưng mơ hồ kia, tay ôm lấy nơi tim. Từng
cơn gió nhẹ thổi qua, cả cơ thể lẫn tay đều run bần bật, hai tay chà sát vào
nhau muốn tìm chút ấm áp cho cơ thể đã lạnh run.

Hai tay ôm lấy trước ngực, nhìn bóng người nơi cửa sổ biến
mất, Mẫn Nhu ngơ ngác nhìn về nơi có ánh đèn bên trong kí ức, trong lòng có
trăm cảm giác.

“Em sao vậy? Lạnh lắm sao?”

Lục Thiếu Phàm vội vàng đi tới trước mặt cô, cơ thể run rẩy
của Mẫn Nhu liền dịu đi, nét mặt tái nhợt, cánh môi tím tái, yếu ớt cười: “Anh
xong chưa.”

Đôi lông mi dài của Lục Thiếu Phàm nhíu lại, sự quan tâm
xuất hiện bên trong mắt, cánh tay dài duỗi ra dịu dàng ôm lấy cô đang run rẩy
vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ tóc cô, như đang dỗ dành trẻ con.

Trong mắt Mẫn Nhu cảm giác rung động bắt đầu, hai mắt đỏ
ửng, mùi hương bạc hà khiến cô hít thở thật sâu, cảm nhận sự quan tâm chăm sóc
tỉ mỉ của anh, siết chặt lấy hông Lục Thiếu Phàm.

“Tiểu Lục?”- Tiếng gọi to ập tới, Mẫn Nhu bừng tỉnh, vội
vàng thoát khỏi cái ôm của Lục Thiếu Phàm, cúi đầu điều chỉnh dáng vẻ thất thố
của mình.

“Xem miệng mồm tôi này, vẫn hay gọi sai, Tiểu Lục… Lục Thị
trưởng, đừng để ý a!”

Tiếng cười tục tằng vui vẻ của đàn ông cất lên, Mẫn Nhu tò
mò quay đầu, một người đàn ông trung niên chưa đến năm mươi, mặc bộ âu phục làm
việc, gương mặt tươi cười, một tay khoác lên vai Lục Thiếu Phàm.

“Khách sáo rồi, Thiếu Phàm vẫn nhớ năm đó là do cục trưởng
Nghiêm dạy dỗ cất nhắc”- Lục Thiếu Phàm cười nhạt, lễ độ hóa giải sự lúng túng
của hai người, tay vẫn nắm lấy Mẫn Nhu.

Cục trưởng Nghiêm nghe Lục Thiếu Phàm nói thế, nụ cười càng
sâu thêm hài lòng gật đầu, trong mắt tán thưởng. Khi chú ý tới người bên cạnh
Lục Thiếu Phàm thì đầu tiên là sửng sốt, nhưng lại cười liên tục vỗ vỗ vai Lục
Thiếu Phàm: “Lục Thiếu Phàm, chừng nào thì đãi rượu mừng đây?”

Đường cong trên môi Lục Thiếu Phàm tăng thêm, hai người nắm
chặt tay nhau, đối với cục trưởng Nghiêm khách khí nói: “Đến lúc đó xin cục
trưởng Nghiêm và các vị đồng nghiệp nể mặt đến tham dự!”

“Tiểu Lục lời này của cậu quá khách sáo rồi, tôi với cậu nói
thế nào cũng là cộng sự hơn một năm, chỉ cần cậu đưa thiệp mừng, mọi người
trong cục sẽ đến chúc mừng cậu!”

Lục Thiếu Phàm khiêm tốn lễ độ đáp, Mẫn Nhu chỉ tươi cười im
lặng nghe hai người nói chuyện, mãi đến khi cục trưởng Nghiêm bỏ đi, mới thở
hắt.

“Như vậy không được sao?

Hai ngón tay dài trắng yêu chìu nhéo mũi cô, anh tự nhiên
quàng qua vai cô đi tới chỗ đậu xe, không quên chế nhạo hỏi.

Mẫn Nhu thư thái thở dài, đánh giá ánh mắt Lục Thiếu Phàm
vẫn nhìn cô, bản thân tò mò nghi hoặc hỏi.

“Lục Thiếu Phàm, trước đây anh làm ở cục quản lý đất sao?”

Cửa xe được Lục Thiếu Phàm mở ra, giữa hàng lông mày tuấn tú
là nụ cười nhạt, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn viết chữ
nghi ngờ của cô, trả lời cô trước sau như một vẫn dễ nghe.

“Phải, cách đây khoảng hai năm thì bị điều đi.”

Mẫn Nhu hiểu liền gật đầu, hạ thấp người ngồi vào ghế phụ,
lúc cửa xe đóng lại, cô cúi đầu thắt dây an toàn nên bõ lỡ ánh mắt nhu hòa mang
theo ý tứ sâu xa của Lục Thiếu Phàm khi nhìn cô.

“Lục Thiếu Phàm, em có nên thay đồ mới, có nên mua chút quà
khi tới Lục gia không?”

Sau khi ăn xong, trên đường về tòa thị chính, Mẫn Nhu cuối
cùng cũng thiếu kiên nhẫn bắt đầu lo âu bất an, cúi đầu tự thẩm định trang phục
của mình, hỏi ý Lục Thiếu Phàm.

“Như vậy là tốt rồi, không cần thay. Còn quà lần sau hãy
mua, gia gia không thích phô trương lãng phí.”

Lúc vào tòa thí chính, Lục Thiếu Phàm liền nói hai câu này,
ánh mắt nghiêm túc khiến cô không thể nghi ngờ lời của anh nói.

Nỗi bất an trong lòng Mẫn Nhu bị tiêu hủy, nhìn hai mắt
trong suốt của Lục Thiếu Phàm nặng nề gật đầu, trên gương mặt sáng rỡ nhỏ nhắn
là nụ cười khiến người ta yên tâm

“Vậy em về nhà đợi anh.”

Mẫn Nhu từ từ buông tay Lục Thiếu Phàm, lui về sau mấy bước,
nghiêng đầu, khẽ nháy mắt: “Anh vào đi.”

Lục Thiếu Phàm không lập tức xoay người đi vào mà đứng tại
chỗ, nhìn gương mặt cô trong lúc lơ đảng toát lên vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng
nhếch miệng.

“Lần này, anh muốn nhìn em đi trước.”

Mẫn Nhu sửng sốt lặp lại lời Lục Thiếu Phàm nói, nhớ tới mỗi
sáng đều là cô tiễn anh đi làm, đôi môi đỏ mọng ngọt ngào cong lên, không so đo
cãi cọ, vẫy tay với anh, xoay người đi về bãi đỗ xe.

Ánh mặt trời phản chiếu trên mặt, Mẫn Nhu nheo hai mắt lại,
sau lưng, ánh mắt dịu dàng ôn hòa vẫn nhìn theo cô, khiến cho lòng cô lấp đầy
niềm hạnh phúc.

Ngồi trong xe, khởi động xe, qua chiếc kính phản quang, cô
nhìn về cửa tòa nhà, nhìn theo bóng người cao to thanh nhã Mẫn Nhu mỉm cười,
hạnh phúc chính là như thế.

Chiếc xe Lamborghini chạy vào đường xe của đại viện, từ
trong xe nhìn ra là hàng cảnh về uy nghiêm. Mẫn Nhu không còn thấp thỏm bất an như
lần trước, bàn tay nhỏ bé bị giữ chặt trong tay Lục Thiếu Phàm, cảm giác ấm áp
khiến lòng cô từ từ dịu lại.

“Lát nữa khi vào, em đi bên cạnh anh, không cần nói gì cả
biết không?”

Lúc đứng trước cửa sắt, Lục Thiếu Phàm đột nhiên xoay người,
bàn tay đặt lên vai cô dịu dàng dặn dò.

Mẫn Nhu nhìn gương mặt cười của Lục Thiếu Phàm, hai mắt sáng
rực nhìn đôi mắt đen chững chạc sâu sắc của Lục Thiếu Phàm, nhớ tới cô chống
đối bà Lục, đại khái cũng hiểu tại sao Lục Thiếu Phàm không cho cô nói.

“Lục Thiếu Phàm, nếu cuộc hôn nhân giữa chúng ta gặp nhiều
cản trở như thế, em hy vọng hai người cùng nhau đối mặt chứ không phải chỉ có
mình anh, một mình đảm đương mọi chuyện.”

Mẫn Nhu nghiêm túc nói, lời nói cẩn trọng làm cho nụ cười
trên mặt Lục Thiếu Phàm nhạt đi. Sau khi hiểu ý Mẫn Nhu, bàn tay để trên vai
càng dùng sức giống như truyền cho cô sự kiên trì.

“Nếu như phải đắc tội với Lục gia thì cứ để anh làm, nếu như
em nói ra, như vậy sau này em muốn lấy lòng người Lục gia sẽ càng khó khăn,
ngốc ạ, đã hiểu chưa?”

Lúc Mẫn Nhu đang trầm tư nghe Lục Thiếu Phàm nói thì đã bị
dắt vào bên trong cửa, cách mấy ngày trước khi đứng ở đây có cảm giác sợ hãi
bây giờ thì không chỉ vì bên cạnh có Lục Thiếu Phàm

Bên trong căn biệt thự cổ kính, trang trí tao nhã, kiến trúc
cổ điển, bố cục của toàn căn biệt thự toát lên sự duyên dáng sang trọng khí thế
giống như khí chất tự nhiên toát ra từ người Lục gia, cao quý bất khả xâm phạm.

Những chiếc tủ Châu Âu, đèn thủy tinh treo trên vách tường,
hai bên vách tường cầu thang là một màu vàng kim, xung quanh treo đầy những bức
hình lớn nhỏ, bên trong đầu là mặc quân trang, sắc mặt quân nhân nghiêm túc.

“Thiếu gia, cậu về rồi à!!”

Khi Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm bước vào biệt thự, một người
phụ nữ mặc đồ bảo mẫu chạy ra đón, Mẫn Nhu nhớ lần trước tiếp cô là dì Mai.

“Dì Mai, mẹ và ông nội ở đâu?”

Lục Thiếu Phàm thuận miệng hỏi, một bên kéo Mẫn Nhu đi vào
phòng khách, phòng khách được thiết kế theo kiểu hình tròn, sopha làm bằng vải
bố đều được xếp khít với đường cong của tường, đèn thủy tinh tròn treo cao cao
ở trên nhưng không làm mất đi sự tinh tế.

Lục Thiếu Phàm ngồi xuống ghế sopha, kéo Mẫn Nhu qua tựa vào
ngực mình, người ở bên ngoài nhìn vào còn tưởng là hai người yêu nhau

“Dạ Tham mưu trưởng đang ở thư phòng, còn phu nhân vẫn chưa
đi làm về.”

Dì Mai hẳn nhiên biết Mẫn Nhu, thấy Mẫn Nhu vẻ mặt thản
nhiên rúc người vào trước ngực Lục Thiếu Phàm, dù tò mò nhưng cũng không dám
nhiều lời, thành thật trả lời câu hỏi của Lục Thiếu Phàm.

Lục Thiếu Phàm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chân mày cau lại,
tay vẫn vòng qua giữ lấy eo thon của Mẫn Nhu, cười ôn hòa với dì Mai: “Dì Mai,
chúng tôi ngồi đây được rồi, dì cứ đi làm việc đi, không cần phải để ý đến.”

Dì Mai mỉm cười gật đầu, ngắm nhìn Mẫn Nhu rồi rời khỏi
phòng khách, không lâu lắm thì một cô gái trẻ tuổi bưng mâm trà tới.

“Thiếu gia, Tiểu thư!”

Mẫn Nhu nhìn cô gái đặt hai tách trà xuống bàn, lễ phép xưng
hô với hai người rồi lui xuống ngay, nhìn không chớp mắt không có lấy chút mạo
phạm.

Người hầu ở Lục gia đều đàng hoàng, Mẫn Nhu cũng có thể hiểu
được, dù là nhân phẩm hay tu dưỡng, Lục gia so với người thường đều rất coi
trọng. Có lẽ đó là lý do bà Lục không muốn chấp nhận cô? Đã từng có vết xe đổ
là Mẫn Tiệp, scandal trong giới giải trí lại không ngừng công bố, bà Lục sao
thể ngồi yên?

“Em đang suy nghĩ gì vậy?”

Mẫn Nhu thu hồi suy nghĩ, nhìn đôi mắt đen híp lại của Lục
Thiếu Phàm, môi cong lên nhìn gò má của cô.

“Không suy nghĩ gì cả, chỉ là thấy nhà anh rất đẹp.”

Lời nói dối vô nghĩa, Mẫn Nhu cười trừ ngã đầu vào vai Lục
Thiếu Phàm, nhìn chiếc nút trên áo sơ mi Lục Thiếu Phàm.

Đột nhiên Lục Thiếu Phàm giữ lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của
cô, Mẫn Nhu vừa nhấc đầu dậy liền bắt gặp đôi mắt đen láy trong suốt sáng rực
của anh, hai người ở sát nhau đến mức Mẫn Nhu có thể thấy lỗ chân lông trên mặt
Lục Thiếu Phàm, trong lòng rối loạn, nhưng không cách nào ngăn anh áp sát vào.

Bốn cánh môi chỉ cách nhau vài millimet, Mẫn Nhu có thể cảm
thấy hơi thở nóng cháy của Lục Thiếu Phàm, chóp mũi chỉ thiếu chút nữa là đụng
vào nhau, điều đó càng khiến Mẫn Nhu khẩn trương nuốt nước miếng, sự ma sát nơi
thắt lưng khiến cơ thể cô mềm nhũn, do dự nhắm mắt lại, trên môi vừa truyền tới
xúc giác ấm áp thì một giọng nói non nớt thanh khiết la lên như tiếng chuông
báo giữa phòng khách, khiến Mẫn Nhu chấn động, đột nhiên lui ra khỏi người Lục
Thiếu Phàm, ngồi ra sau.

“Ba ba.”

Mẫn Nhu giả vờ sửa lại tóc, cố gắng che dấu vẻ bối rối
ngượng ngùng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Đậu Đậu chầm chậm chạy
tới Lục Thiếu Phàm, hai cánh tay như củ cải quặc lại, còn có con vật yêu mà lần
trước cô nhìn thấy, con chuột lông vàng, cũng giống như Đậu Đậu, hai mắt sáng
lên nhìn Lục Thiếu Phàm.

“Ba ba! Ôm con!”

Cơ thể tròn vo không ngừng cọ vào chân Lục Thiếu Phàm, đôi
mắt đen lấp láy phủ một màn sương ủy khuất, hai cánh môi mũm mĩm chum chím, vì
động tác của Đậu Đậu mà con vật ôm trong tay cũng bắt đầu kêu lên.

Mẫn Nhu nhìn Đậu Đậu đáng yêu như tiểu tiên đồng, trong đôi
mắt lóe lên sự cưng chiều và xót xa, bản thân đang ngồi xa nhích lại gần Lục
Thiếu Phàm.

Lục Thiếu Phàm liếc mắt nhắm nhìn Mẫn Nhu yêu thích dáng vẻ
của Đậu Đậu, cánh môi cong lên rất khó nhận ra, khẽ cúi người, ôm lấy đứa trẻ
đang nhảy cẫng lên vào lòng, dịu dàng hòi: “Đậu Đậu có nhớ cha không?”

Đậu Đậu bị Lục Thiếu Phàm hôn lên mặt cười khanh khách,
gương mặt bầu bĩnh khả ái chỉ cần nhéo nhẹ có thể chảy ra nước.

“Nhớ a!”

“Vậy Đậu Đậu có nhớ mẹ không?”

Lục Thiếu Phàm vì muốn Lục gia sớm chấp nhận cô nên tất cả
mọi thủ đoạn tồi tệ nào cũng dùng, ngay cả đứa trẻ bốn tuổi cũng không tha!

Đậu Đậu bị hỏi như thế, sợ hãi nhìn Mẫn Nhu, gương mặt nhỏ
nhắn xinh xắn nhắn lại, hai tay bụ bẫm vặn vẹo vào nhau, bất mãn nói to: “Bà
nội không cho con kêu cô xinh đẹp là mẹ, bà nội nói, cô là mẹ của người khác,
không phải mẹ của Đậu Đậu”

Nghe Đậu Đậu hồn nhiên nói, Mẫn Nhu cảm thấy ngực khó chịu,
tựa như qua Đậu Đậu cô có thể thấy mình năm đó, chẳng qua cô may mắn hơn Đậu
Đậu, ít nhất có mẹ chăm sóc bầu bạn trong bốn năm.

Yêu thương nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên của Đậu Đậu,
Mẫn Nhu nhanh nhảu ngồi xuống bên Lục Thiếu Phàm, gương mặt tỏa nắng, dịu dàng
mỉm cười, bàn tay giữ lấy đôi tay bụ bẫm của Đậu Đậu.

“Cô muốn làm mẹ của Đậu Đậu, Đậu Đậu chịu không?”

Hai mắt Đậu Đậu tròn xoa, nhìn vào mắt Mẫn Nhu có thể thấy
được hình ảnh mình, Mẫn Nhu đưa tay xoa đầu Đậu Đậu, ôn nhu cười nói: “Đậu Đậu
đáng yêu thư thế, cô rất thích, muốn làm mẹ Đậu Đậu có được không?”

Lông mi Đậu Đậu như lá run lên, rất đáng yêu, mắt nhìn Lục
Thiếu Phàm hỏi ý, thấy Lục Thiếu Phàm cười đồng tình, từ trên ghế sopha nhảy
lên nhảy vào lòng Mẫn Nhu, ôm lấy cổ cô, lớn tiếng la to.

“Đậu Đậu có mẹ rồi, Đậu Đậu có thể cùng mẹ chơi đùa, mẹ,
ngày mai cùng Đậu Đậu đến trường được không?”

Mẫn Nhu cẩn trọng ôm lấy cơ thể bé nhỏ, sợ nó vô tình ngã
khỏi ghế, dịu dàng đáp: “Được chứ, ngày mai, mẹ đưa Đậu Đậu đi học!”

Khi bên trong nhà ba người đang cười đùa thì tiếng giày cao
gót chạm xuống sàn vang lên thanh thúy, sau đó là tiếng hỏi thăm của dì Mai:

“Phu nhân, bà đã về!”

Bà Lục mặc đồ công sở, phong cách thanh nhã toát lên sự giỏi
giang, nghe tiếng cười đùa, lông mày nhíu lại nhìn vào phòng khác.

Mẫn Nhu thấy ánh mắt bà Lục nhìn sang liền lấy Đậu Đậu đứng
lên, lễ phép gọi: “Mẹ, mẹ về rồi ạ.”

Dù gương mặt bà Lục không hờn không giận, nhưng cô vẫn kiên
cường tươi cười không quên dùng chân đạp Lục Thiếu Phàm, bảo anh nói chuyện.

Lục Thiếu Phàm không hề bối rối, bình thản từ trên ghế sopha
đứng dậy sát bên Mẫn Nhu, ôm vai Mẫn Nhu, đem Mẫn Nhu và Đậu Đậu ôm vào lòng,
sau đó mới chào bà Lục: “Mẹ!”

Vẻ mặt bà Lục tối thui cứng đờ chỉ thản nhiên gật đâu, không
để ý tới hai người đưa túi xách giao cho dì Mai, tự mình lên lầu.

“Ông xã, mẹ anh thật sự không thích em!”

Mẫn Nhu ủ rũ, biểu hiện của Lục Thiếu Phàm cũng nhạt hơn,
kéo Mẫn Nhu ngồi xuống ghế, giải thích sơ qua: “Mẹ giận không phải vì em, mà
giận vì anh gạt mẹ lén kết hôn.”

Mẫn Nhu bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ôm lấy Đậu Đậu đang tò
mò nhìn hai người, thì thầm nói: “Xét đến cùng không phải là do em sao…”

“Ngốc ạ.”

Bàn tay Lục Thiếu Phàm vuốt nhẹ tóc quăn của cô, trong giọng
nói đẩy vẻ cưng chiều yêu thương, Mẫn Nhu khẽ hích mũi, nhìn đôi mắt anh, ôm ấy
Đậu Đậu, tựa sát vào lòng Lục Thiếu Phàm.

Trên tầng hai tiếng bước chân chạm vào sàn nhà, Mẫn Nhu có
thể thấy cơ thể Lục Thiếu Phàm hơn khựng lại, Đậu Đậu cũng vươn cổ hướng lên
cầu thang, cười híp mắt nhìn Mẫn Nhu, tặc tặc nói: “Mẹ à, gia gia muốn xuống ăn
cơm! Gia gia ăn cơm, khanh khách…”

Mẫn Nhu không thể đơn thuần như Đậu Đậu, cô như ngừng thở,
đôi mắt nhìn lên cầu thang chằm chằm, hai tay nhỏ trở nên lạnh vì sợ, lại bị
một bàn tay khô ráo ấm áp bao lấy.

Mẫn Nhu lại cầm ngược lấy tay Lục Thiếu Phàm, cùng nhau đứng
dậy, lưng thẳng, khiêm nhường nhìn về phía cầu thang.

Tiếng đôi giày da chạm vào bậc thứ nhất của cầu thang, một
bóng người mặc đồ xanh xuất hiện ở đầu cầu thang, tóc hoa râm, gương mặt ngăm
đen cứng rắn lưu lại dấu vết của năm tháng sương gió, mắt sáng như đèn, không
ngừng lấp lánh tia sáng tinh nhuệ, mặc bộ quân trang thẳng thớm, bên ngực trái
gắn đầy huy hiệu, cả người cao to rắn rỏi, lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Đây chính là gia gia của Lục Thiếu Phàm, người nắm quyền Lục
gia, Tham mưu trưởng quân đội—Lục Tranh Vanh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3