Lục Thiếu Phàm, em yêu anh! – Chương 010 phần 1

Chap 10

“Tiểu Nhu”- Một
giọng nói nam ôn nhuận vang lên sau lưng, Mẫn Nhu ánh mắt kiên định mãnh liệt
nhìn Kỷ Mạch Hằng, cô khẽ giật mình xoay người lại, địch ý trong mắt mất đi,
đối với Lục Thiếu Phàm chỉ có sự trìu mến.

Lục Thiếu Phàm
thong thả bước tới bên cạnh cô, trước vẻ mặt sa sầm của Kỷ Mạch Hằng anh chỉ
khẽ gật đầu, nhận lấy hộp quà trên tay cô, nhìn nơi hốc mắt ửng đỏ, hai gò má
vì giận mà trở nên trắng toát, anh dịu dàng ôm cô vào lòng, trên gương mặt tuấn
tú đậm vẻ đau lòng.

“Bên ngoài lạnh
lắm, chúng ta vào thôi.”

Mẫn Nhu hưởng thụ
sự quan tâm chăm sóc của Lục Thiếu Phàm, nơi mũi chua xót, ủy khuất gối đầu lên
vai anh, nhẹ “ừ” một tiếng, để anh ôm lấy thắt lưng cô đi vào căn biệt thự.

Vừa tới cửa liền
nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mẫn Tiệp, cô ta đang tính mang giày vào ra ngoài.
Khi nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng đi phía sau hai người, lông mày Mẫn Tiệp xoắn lại,
trừng mắt nhìn Mẫn Nhu, giống như người vợ vừa bắt gian chồng mình.

Mẫn Nhu mặc kệ để
Mẫn Tiệp cứ thế mà ghen tuông, cởi giày cùng Lục Thiếu Phàm đi vào trong phòng
khách, để mặc Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp đứng ngoài cửa thích làm gì thì làm.

“Con cần hộ khẩu
sao?”

Mẫn Chí Hải tưởng
bản thân mình nghe lầm, nhưng lại thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lục Thiếu Phàm
không giống như đang nói đùa, ông đưa mắt nhìn về phía Mẫn Nhu, Mẫn Nhu cũng
khó hiểu nhìn Lục Thiếu Phàm.

Lục Thiếu Phàm đã
tính trước, anh cười một tiếng nắm lấy tay trái Mẫn Nhu, mười ngón tay đan vào
nhau, đem chiếc nhẫn cười Ireland để ra trước mặt mọi người.

“Con và Nhu đã
đăng kí kết hôn tại Ireland, nhưng phải lấy được chứng nhận ở Trung Quốc, đến
tòa dân chính làm vài thủ tục nhỏ, vì vậy mong cha có thể giúp.”

Mẫn Chí Hải sửng
sốt, sắc mặt không tốt lắm, con gái kết hôn lại không nói với ông. Chỉ thế thôi
cũng khiến người làm cha như ông trở nên khó coi, trong lúc nhất thời không khí
trong phòng khách trở nên ngột ngạt.

“Dù muốn kết hôn
cũng phải để chị mình lấy trước, làm gì có tiểu thư khuê các nào chị mình chưa
đi, em gái đã vội vàng gả ra ngoài, cũng không phải không có người lấy, vội
vàng sắp hành lí làm gì!”

Trên cầu thang,
Hồng Lam mang chiếc mặt nạ lạnh lẽo, sẵng giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục
Thiếu Phàm và Mẫn Nhu đang kề vai chiến đấu, nhất là khi nhìn Mẫn Nhu thì giống
như muốn bằm cô ra thành từng mảnh, vừa ghen ghét vừa âm độc.

Mẫn Nhu không
lảnh tránh sự căm tức của Hồng Lam, không hề khách sáo trừng mắt nhìn. Tưởng
như nhớ đến cái chết thảm của mẹ mình, Mẫn Nhu đứng dậy, hướng về phía Hồng Lam
đang đứng trên lầu cao, giận dữ nói: “Cũng do mẹ dạy dỗ cả thôi, một người phụ
nữ vội vã gả đi, không cần biết liêm sỉ sử dụng thủ đoạn hèn hạ, dùng những
hành động đen tối đoạt đi đồ của người khác”

“Mày có ý gì!”
Hồng Lam hét lớn, bàn tay bấu chặt vào hành lang run lên nổi gân xanh.

Mu bàn tay Mẫn
Nhu bị Lục Thiếu Phàm nắm chặt. Lúc này hôm nay, có Lục Thiếu Phàm bảo vệ cô,
cô cần gì phải ăn nhờ ở đậu, để người khác làm khó làm dễ.

“Tôi chỉ nói sự
thật, nếu ai đó bị nói trúng cũng không thể trách tôi”- Mẫn Nhu chế giễu, khóe
miệng giương lên ngồi xuống ghế salon, áp cơ thể nhỏ nhắn run rẩy của mình vào
Lục Thiếu Phàm. Anh giống như cảm nhận được tâm trạng của cô liền ôm thật chặt,
mang đến cho cô sự ấm áp.

Mẫn Chí Hải lạnh
lẽo liếc nhìn Hồng Lam, không quan tâm tới cơn giận của vợ ngược lại còn áy náy
nhìn Mẫn Nhu, bàn tay to xoa xoa nơi thái dương, đứng dậy thở dài nói: “Hai đứa
chờ một lát, cha đi lấy.”

“Không được lấy.”

Mẫn Tiệp có lẽ đã
nghe thấy cuộc cãi vã giữa Mẫn Nhu và Hồng Lam, từ cửa trước chạy vào đứng chắn
ngay cầu thang, quát lớn Mẫn Chí Hải: “Cha, sao cha có thể làm vậy với mẹ!! Để
cho đứa con do tiểu tam sinh ra ở nhà ta diệu võ dương oai, mẹ nó là người thứ
ba đi phá hoại gia đình người khác, con thừa kế mẹ …”

“Chát”- Tiếng bàn
tay nặng nề vang lên trong phòng khách, Mẫn Tiệp không thể tin được trợn to
mắt, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên má trái vừa bị Mẫn Chí Hải đánh, nước mắt như sợi
dây chuyền trân châu bị đứt rớt xuống.

Kỷ Mạch Hằng theo
sát sau, thấy Mẫn Tiệp bị đánh, đôi mắt lạnh lùng run lên, ánh mắt nham hiểm
lạnh như băng bắn về phía Mẫn Nhu đang ngồi trên ghế, tiến lên vài bước ôm chầm
lấy vai Mẫn Tiệp, đau lòng kiểm tra vết thương trên mặt cô ta.

Hồng Lam cũng từ
cầu thang bước xuống, đẩy Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng ra sau, bà cũng không chịu
yếu thế trừng mắt nhìn vẻ mặt hờ hững của Mẫn Chí Hả,

“Ở trong mắt ông
mẹ con tôi là cái gì? Ông coi con của người đàn bà đó như báu vật, vậy còn con
tôi? Nó là cọng cỏ sao?”

Trước sự chỉ
trích của Hồng Lam, Mẫn Chí Hải nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, từ từ mở mắt ra,
trước ánh mắt oán giận của Hồng Lam nói:

“Mấy năm qua, tôi
không thể bà thua thiệt gì cả, còn Tiểu Tiệp, tôi đã cho nó rất nhiều bồi
thường không ít. Nếu như bà đã cố tình nói thế, thì chúng ta ly hôn đi, vấn đề
tài sản sẽ để luật sư giải quyết, không thiếu của bà xu nào!”

Hồng Lam sợ hãi
nhếch miệng, cả người chếch choáng, may mắn thay Kỷ Mạch Hằng vội vàng đỡ lấy
nên không ngã xuống, nhìn vẻ nghiêm túc của Mẫn Chí Hải, hai mắt bà ngân ngấn
nước:

“Hai mươi năm
rồi, ông vẫn không quên được cô ta sao? Còn muốn cùng tôi ly hôn? Mấy năm qua,
tôi ở Mẫn Gia làm còn chưa đủ sao? Sao ông có thể vô lương tâm như thế.”

“Bác trai, bác
gái thật lòng vì bác, bác có cần vì một người phụ nữ đã phá hoại gia đình mình
mà vứt bỏ vợ không?”

Kỷ Mạch Hằng nhịn
không được chau mày, chỉ trích Mẫn Chí Hải, đôi mắt lạnh như băng như mũi tên
bắn về phía Mẫn Nhu.

Lục Thiếu Phàm
nhẹ nghiêng người muốn giúp cô che chắn đi những thương tổn. Nhưng Mẫn Nhu lại
rời khỏi ngực Lục Thiếu Phàm, cho dù ỷ lại cũng đã tới lúc phải tự mình đối
mặt.

“Chuyện của Mẫn
gia không đến lượt người ngoài khoa chân múa tay, thuyết giáo đạo đức.”

Sắc mặt Kỷ Mạch
Hằng tái đi, môi mỏng khẽ mở nơi yếu hầu nhúc nhích, không nói thêm lời, nhưng
mắt nhìn Mẫn Nhu còn hơn cả giận.

Bao nhiêu tổn hại
đều đẩy lên người Mẫn Nhu, ánh mắt sáng lạnh thấu xương, cô thong thả bước tới
cầu thang, quật cường ngẩng đầu, nghênh đón sự oán hận của Hồng Lam và Mẫn
Tiệp, cười nhạt, ôn nhu nói:

“Người đang làm
trời đang nhìn, hai mươi năm trước mẹ tôi chẳng qua là người tốt, người xưa nói
gieo nhân gì gặt quả đó, tôi vẫn tin như vậy. Mấy năm qua tôi cũng ở trước mặt
Bồ tát, cầu xin bồ tát nhất định phải báo đáp những kẻ giả vờ làm “người tốt”
kia.”

“Cha, hộ khẩu
ngày mai con sẽ tới khách sạn lấy, nơi này chướng khí dày đặc, con không chịu
nổi nữa, về sau cũng không về nữa, vì vậy…”- Mẫn Nhu cười nhạo quét mắt nhìn
sang hai mẹ con. “về sau cũng không còn nhìn thấy đứa con gái do “tiểu tam”
sinh ra nữa.”

“Tiểu Nhu”- Mẫn
Chí Hải muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ kiên quyết ra đi của Mẫn Nhu lại thôi, ông
than nhẹ một tiếng, cuối cùng là ông không chăm sóc tốt cho cô.

Lục Thiếu Phàm
đứng bên cạnh Mẫn Nhu, gương mặt tuấn nhã bàng quan, đôi môi nhếch lên không
chứa bất cứ cảm xúc nào, trong tay đã cầm lấy áo khoác và túi da của Mẫn Nhu,
chuẩn bị rời đi bất cứ khi nào.

Mẫn Nhu không hề
nhìn ba người ở trong phòng, khoác tay Lục Thiếu Phàm, chào hỏi dì Lý, rồi rời
khỏi Mẫn gia không hề quay đầu lại.

“Em ổn chứ?”

Mẫn Nhu thôi
không nhìn qua cửa sổ, qua kính chiếu hậu có thể ánh mắt quan tâm của Lục Thiếu
Phàm, khẽ mỉm cười, lắc đầu vô sự: “Em không sao”

Không thể phủ
nhận, những lời cô vừa nói ở Mẫn Gia không tốt lại có điểm ác độc. Cơn giận cô
không thể vuốt khi mỗi lần nhớ tới hai mẹ con họ.

Tại sao người có
tội vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thậm chí còn dám thẳng thắn đường hoàng
cao giọng nói, còn cô chỉ là đứa con rơi hèn mọn?

Trời câu đối với
mẹ cô thật bất công!! Cả đời cô không quên được kí ức lúc nhỏ, Hồng Lam đã vênh
mặt hất hàm sỉ nhục mẹ cô. Rõ ràng bà ta là người thứ ba nhưng lại thành chính
thất, dưới vẻ bề ngoài cao sang quyền quý là một linh hồn dơ bẩn được che dấu.

Nhẫn nhịn suốt
hai mươi năm qua, một khi đã bùng nổ, cô sẽ quên đi hậu quả nghiêm trọng, cô
không muốn tiếp tục nghe theo lời mẹ mình dặn khi lâm chung, gì mà dĩ hòa vi
quý, quay đầu lại đã bị người khác chém giết.

Mẹ cô là một ví
dụ, còn cô không muốn thành ví dụ thứ hai.

Một bàn tay rộng
rãi êm ái đặt lên tóc cô, dịu dàng yêu thương vuốt nhẹ, bên tai là giọng nói
của anh.

“Sau này đã có
anh bên cạnh, em không cần sợ nữa.”

Mẫn Nhu dịch
chuyển mắt nhìn qua gương mặt sạch sẽ tuấn mỹ của anh, hàng lông mi dài, sống
mũi cao thẳng, cánh môi hồng hoàn mỹ, dáng người hoàn hảo không tì vết. Trong
mắt cô lúc này lại thật mê người.

Hàng lông mi dày
run lên, trong đôi mắt cô khẽ nổi sóng, Mẫn Nhu nhẹ nhàng tới gần Lục Thiếu
Phàm, không quan tâm anh đang lái xe, cô tựa vào người anh, hai tay ôm lấy lưng
áo mảnh mai, vẻ mặt làm nũng, nhắm mắt nói nhỏ.

“Sau này em không
sợ nữa, chỉ cần có Lục Thiếu Phàm ở bên cạnh em.”

Trên đầu là tiếng
cười vui vẻ nho nhỏ của anh, đối với cô vừa cưng chiều lại vừa không biết làm
sao. Anh một tay lái xe không có sức đẩy cô, mặc cho cô ưu phiền tựa vào lòng
anh. Anh có thể vì cô mà ngừng lại, vừa yêu chiều vừa bao dung.

Mẫn Nhu ngọt ngào
cong khóe môi, mùi hương từ trong lòng Lục Thiếu Phàm khiến cô cảm thấy rất
thoải mái chỉ muốn ngủ gà ngủ gật, cô gối đầu lên người anh cọ nhẹ, tìm một vị
trí thoải mái rồi vui vẻ nhắm mắt lại.

Ở bên cạnh Lục
Thiếu Phàm, mọi rắc rối nhỏ xảy ra xung quanh, khi cô nghe thấy hơi thở của anh
thì không còn hoảng loạn hay lo lắng, bởi vì người đàn ông này đã nói với cô,
sau này đã có anh bên cạnh.

Một cảm giác lạnh
lẽo xuất hiện trên trán, Mẫn Nhu từ từ mở mắt, nâng đôi tay đang tê cứng, giụi
nhẹ mi mắt, xe đã ngừng, đập vào mắt cô là khu căn hộ “đệ nhất Giang Nam”

“Tới rồi sao?”

Ý thức Mẫn Nhu
trở nên rõ ràng, khẽ ngáp một cái rời khỏi lồng ngực ấm áp của Lục Thiếu Phàm,
cởi dây an toàn sửa sang lại mái tóc quăn lù xù, qua kính chiếu hậu, cô có thể
thấy được ánh mắt thâm thúy nhu hòa của Lục Thiếu Phàm đang nhìn cô chăm chú.

Lần trước cô nhìn
thấy ánh mắt này là lúc nào?

Tim Mẫn Nhu đập
nhanh, trong đầu lại nhớ tới cảnh trong nhà tắm, lúc lau súng cướp của Lục
Thiếu Phàm cũng giống như bây giờ.

Trong lòng cũng
trở nên khẩn trương, hai tay không biết nên để ở đâu, cảm giác phức tạp không
thể nói rõ, hai gò má cũng vì những suy nghĩ trong đầu mà đỏ bừng, ngại ngùng
hất mái tóc, tỏ vẻ trấn tĩnh mở đôi môi đỏ mọng ra nói với Lục Thiếu Phàm.

“Lên thôi.”

Sau đó nhanh
chóng mở cửa xe, liều mạng chạy ra ngoài, chẳng bao lâu lại phải quay về, cầm
lấy chiếc túi bỏ quên bên cạnh ghế, không hề nhìn anh lấy một lần chỉ lo chạy
trối chết.

Lục Thiếu Phàm có
chút nản lòng, nhưng khi nhìn theo dáng người mảnh mai đang chạy trốn của cô,
trong đôi mắt thâm thúy lại dâng lên thứ tình cảm mê muội, dịu dàng như nước,
anh cũng không đợi thêm bước xuống xe, đi theo cô lên lầu.

Vào nhà mở đèn,
ánh đèn êm dịu chiếu sáng cả căn phòng, Mẫn Nhu biết Lục Thiếu Phàm đang đi
theo phía sau, nhưng lại ngượng ngùng khiến cô không biết bây giờ nên đối mặt
với anh ra sao, cho nên mới cởi giày đi thẳng vào nhà.

Trong căn phòng
vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, ấm áp mà điềm tĩnh. Lục Thiếu Phàm đứng ở
trước cửa, đôi mắt trong suốt quan sát Mẫn Nhu, cô lại như con kiến co ro người
đi dạo khắp phòng, không khỏi bật cười, anh lại khủng bố như thế sao?

“A.. em đi tắm
rồi ngủ đây”

Khi anh cởi giày
đi đến bên cạnh ghế sô pha, cô bỗng nhiên bật người, hai mắt trợn to nhìn anh,
lo sợ bất an mím môi, la lên một tiếng.

Gương mặt xinh
đẹp nhỏ nhắn lại như con tôm hùm bị nấu chín, đỏ bừng đến sau gáy, thậm chí lan
cả vào trong quần áo, Lục Thiếu Phàm nhướng mày, ánh mắt dời xuống nhìn làn da
dưới lớp cổ áp của cô.

Mẫn Nhu ánh mắt
đảo liên tục thi thoảng nhìn qua Lục Thiếu Phàm, thấy đôi mắt mập mờ của anh
cùng khóe môi đầy suy ngẫm kia, sau ót Mẫn Nhu nóng lên, trong lòng hỗn loạn,
không biết làm sao.

“Anh đói rồi.”

Khi Mẫn Nhu chuẩn
bị xoay người đi về phòng thì Lục Thiếu Phàm lại cất giọng nói, gương mặt nho
nhã nở nụ cười tự nhiên, ánh mắt thâm sâu khó lường, nhưng nó ở trong mắt Mẫn
Nhu lại trở thành điều gì đó xấu xa.

Đói? Đã trễ thế
này…

Bỗng nhiên một
câu tiểu thuyết kinh điển nhảy vào đầu khiến Mẫn Nhu cứng đơ người. Người đàn
ông ủy khuất nhìn cô gái: “Anh đói.”

Cô gái quan tâm
hỏi, sau đó đứng dậy: “A, vậy anh muốn ăn gì, em sẽ đi mua giùm anh.”

Người đàn ông kéo
cô gái vào lòng, đôi môi mỏng dán sát vào vành tai cô gái, giọng nói thấp khàn
khàn: “Anh muốn ăn em!”

Sau đó, đèn tắt
bên trong phòng chỉ còn cảnh xuân sắc.

Cả người Mẫn Nhu
như bị hỏa thiêu, ánh mắt phức tạo nhìn Lục Thiếu Phàm, ngực như bị điện giật
tê dại không có sức, hơi thở hấp gáp, trong gian phòng bao phủ một luồng không
khí mập mờ.

Anh thật sự muốn,
thì cô vẫn có thể cho…

Nhìn anh từng bước
đi về phía cô, mùi hương bạc hà quanh quẩn nơi đầu mũi, Mẫn Nhu thấy chết mà
không hề sợ, chỉ nhắm lại chờ chuyện sắp xảy ra.

“A!”

Một giọng cười
nhạo vang lên trên đỉnh đầu, Mẫn Nhu mở hí mắt, trong ánh nhìn nhỏ có thể thấy
gương mặt ranh mãnh của Lục Thiếu Phàm, bên tai là giọng nói rất vui vẻ của
anh.

“Anh muốn ăn
khuya.”

Trợn mắt, Mẫn Nhu
căm giận cắn môi: “Lục Thiếu Phàm, anh đùa với em a!”

Thế nhưng anh lại
tỏ vẻ vô tội nhíu mày, gương mặt hờ hững, tự nhiên bình thản áp sát cô, quan
sát hai gò má đỏ thắm như trái cà chua, một luồng nhiệt thổi lên môi cô, khiến
cho cô rung lên cảnh giác.

“Em vừa suy nghĩ
gì vậy sao mặt lại đỏ như thế?”

Đánh chết cô cũng
không thừa nhận cô tưởng anh cùng cô đồng giường.

“Em suy nghĩ gì
đâu, anh đợi một chút, em đi làm đồ ăn.”

Rõ ràng giận đến
nghiến răng lại còn cứng rắn gượng cười, cố gắng che giấu tâm trạng bối rối.

Ánh mắt Lục Thiếu
Phàm dán chặt người cô, nhìn cô tức giận đến trợn mắt phồng má đi vào phòng
bếp. Sau đó tiếng dao đập xuống thớt rất to, tưởng như đống thức ăn dưới dao cô
có thâm cừu đại hận. Cuối cùng anh không chịu được, trong mắt đầy ý cười, lê
dép đi vào bếp.

“Có cần anh giúp
không?”

Mẫn Nhu đang xát
gạo, lúc quay đầu lại nhìn dáng người cao ráo đang nghiêng người tựa vào cửa
của Lục Thiếu Phàm, tây trang đã cởi đi, áo sơ mi màu trắng đã cởi vài chiếc
nút lộ ra vùng xương quai xanh xinh đẹp kết hợp với gương mặt thanh tú tạo nên
sự gợi cảm.

“Không cần đâu!”

Cơn giận lúc nãy
biến mất, đôi môi nhỏ nhắn nhếch lên trừng mắt nhìn anh một cái, cầm lấy chiếc
tạp dề treo trên móc mặc vào, là do cô hôm trước đi siêu thị mua được.

“Để anh giúp em
buộc nó.”

Thấy hai tay cô
vòng qua sau lưng có chút khó khăn, Lục Thiếu Phàm xung phong đi vào bếp, bước
ngắn tới sau lưng cô, đón lấy sợi dây buộc trong tay cô.

Mẫn Nhu rút tay
về, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào hiện lên trên gương mặt, không hề rảnh rỗi đem
gạo đổ vào nồi, thêm nước rồi đập nắp lại, bắt đầu nấu cơm.

Cơ thể nhỏ nhắn
mềm mại cảm nhận được luồng ấm áp gần sát sau lưng mang theo hơi thở nam tính
đặc trưng, Mẫn Nhu cũng chỉ hơi run lên, ngay sau đó thả lỏng cơ thể mặc cho
Lục Thiếu Phàm ôm cô vào lòng.

“Tính làm cái gì
cho anh ăn vậy.”

Gương mặt có vẻ
gầy gò của Lục Thiếu Phàm chạm vào gò má cô, cánh tay dài mạnh mẽ vòng quanh eo
nhỏ của cô, hơi thở âm ấm phả vào môi cô. Trong mắt cô như có ngọn lửa thiên
bùng cháy, cô có thể cảm thấy trái tim anh, tiếng tim đập nhẹ nhàng.

Bên trong căn
phòng bếp ấm áo, cô như con mèo lười tựa vào ngực anh, tùy ý đáp:

“Tính nấu cháo
trứng muối thịt, nhưng hôm trước quên mua thịt chỉ mua trứng, cho nên đành phải
để Lục đại thị trưởng ủy khuất ăn một bữa.”

Cánh tay Lục
Thiếu Phàm đột nhiên siết chặt, Mẫn Nhu có thể cảm thấy áo sơ mi của anh, nhiệt
độ ấm áp, chợt nhớ tới gì đó Mẫn Nhu vui mừng vỗ tay:

“Em đi lấy trứng
làm cháo!”

Muốn xoay người
đi đến tủ lạnh cầm trứng gà, đôi môi mềm mại lại chạm vào cánh môi lành lạnh,
kinh ngạc vừa xấu hổ, không đẩy anh ra cũng không ôm lại, cơ thể mảnh khảnh ngã
ra sau, hai cánh tay vội vàng giữ lấy thành tủ bếp.

Hai cánh tay Lục
Thiếu Phàm chẳng biết từ khi nào đã buông ra, chống lên trên tủ, đem cô vây
giữa anh và chiếc tủ. Trong lúc cô kinh hoàng nghiêng người ra sau thì anh đã
đuổi theo môi cô, dịu dàng liếm lấy nó, yêu thương triền miên.

“Ưm..”

Trái tim Mẫn Nhu
như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng cơn sóng chồm dậy đập vào mặt, cô vươn
tay muốn đẩy Lục Thiếu Phàm, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở chỉ mong có thể nhìn thấy
đôi mắt đen bóng bỏng thâm tình của Lục Thiếu Phàm.

Cô giống như bị
mê hoặc, không làm chủ nổi chính mình dùng tay vòng lấy lưng áo, môi cũng không
bị động, từ từ vươn đầu lưỡi thơm tho thử dò xét đôi môi nóng như lửa đốt của
anh, tựa như xác nhận gì đó.

Trong đáy mắt Lục
Thiếu Phàm hiện lên niềm vui sướng, đầu khẽ nghiêng, nặng nề áp chặt môi cô,
tay rời khỏi tủ bếp, đỡ lấy sau ót cô, cuốn hút hôn cô.

Tiếng chuông di
động ồn ào vang lên không đúng lúc, khiến cho Mẫn Nhu đang chìm đắm trong nụ
hôn sâu của Lục Thiếu Phàm phải giật mình, cơ thể mềm mại không xương đột nhiên
cứng ngắc.

Hai tay khẽ dùng
sức, đầu khó khăn ngửa ra sau rời khỏi môi Lục Thiếu Phàm, miệng vừa thở vừa
nói: “Điện… điện thoại!”

“Đừng để ý tới nó.”

Mẫn Nhu còn tưởng
bản thân nghe lầm, lời nói này không giống tính cách nho nhã trầm ổn của Lục
Thiếu Phàm mà mang theo chút làm nũng. Mẫn Nhu đỏ mặt nhìn Lục Thiếu Phàm,
gương mặt tuấn tú của anh đầy vẻ bất mãn do bị cắt ngang, đôi mắt đen vẫn chưa
hạ nhiệt khiến cho trái tim cô đập nhanh.

Thấy anh tính cúi
người áp sát môi, Mẫn Nhu cái khó ló cái khôn, bàn tay nhỏ bé hướng lên trên tủ
bếp lấy một cái thìa, lúc Lục Thiếu Phàm tính chạm vào đôi môi sưng đỏ của cô,
thì một vật liền chắn giữa hai người.

Hai mắt Lục Thiếu
Phàm nhìn môi mình dán vào thìa, lông mi xuất hiện nếp uốn, nhìn Mẫn Nhu chạy
ra khỏi bếp bắt điện thoại, vẻ mặt không vui rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn dục vọng.

Mẫn Nhu từ từ
bình tĩnh lại, lôi chiếc điện thoại đang kêu lên từ trong túi xách ra, màn hình
chớp sáng một dãy số lại.

Cô tò mò ấn nút
trả lời, lễ phép hỏi.

“Cho hỏi ai vậy?”

Đầu dây kia hơi
im lặng, Mẫn Nhu khó hiểu chau mày, đang tính cúp điện thoại thì một giọng nữ
khàn khàn cất lên.

“Nhu, là mình,
Nguyệt Hân đây.”

Sáng sớm bên
trong phòng bếp của căn hộ, Mẫn Nhu đang bận rộn vội vàng bưng bữa sáng ra, Lục
Thiếu Phàm cũng từ phòng ngủ đi ra, tay cầm caravat và áo khoác.

Để bữa sáng lên
bàn, nhìn Lục Thiếu Phàm vắt chiếc áo khoác lên ghế salon. Đầu tiên Mẫn Nhu
bước tới, cầm lấy cà vạt trong tay, Lục Thiếu Phàm nhướng đầu lông mày, gương
mặt nở nụ cười thản nhiên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3